Trước mắt gã, dáng người vạm vỡ thô kệch như vá chằng chịt sẹo, đích thị kẻ tên Tàn Báo, phó thủ lĩnh của Dã Cẩu Liệp Thương Đội, là liệp thủ chủ lực chỉ đứng sau đại ca hắn, Tật Lang.

Tàn Báo xuất hiện làm đảo lộn kế hoạch của Lạc Thạch, mọi toan tính liền phải mau chóng kiểm tra lại lần nữa. Kẻ địch là một tay thợ săn bắt lão luyện, trong rừng thì thật sự khó chơi, và quan trọng hơn, hắn chắc chắn sẽ nhận diện được gã. Với cái tình cảnh hiện tại, tính mạng của cả hai đều sẽ ngàn cân treo sợi tóc, đã không còn có thể thoả hiệp được nữa rồi, gã nghiến răng trèo trẹo.

“Thạch tiểu tử, ngươi vẫn quyết sao?” Nặc lão vẫn hết sức bình tĩnh, chậm rãi cất lời.

“Không còn cách nào, y vậy mà làm thôi...”

Nói đoạn, gã chuyển toàn bộ ý thức về các cơ bắp toàn thân, năm giác quan giải khai tăng cường, để lại sự tập trung toàn bộ cho đôi mắt. Lạc Thạch liền tích tắc bất động, bình tĩnh chờ cho lượng andrenaline (#1) sản sinh đủ nhiều. Hít vào một hơi thật sâu, mục tiêu đã khoá, Tàn Báo trong mắt gã đang dần bước đến gần Lạc Kỷ, vô sỉ liếm liếm môi, tư thế mở rộng hoàn toàn, thân trên không có phòng bị.

Lạc Kỷ im thin thít, mắt ướt nhèm, nấc lên không thành tiếng, co ro nép mình vào gốc trúc Quân Tử đã bị cắt cụt lủn.

Chân Tàn Báo vừa dẫm xuống, lại một cái bẫy nữa bị phát động, lần này là từ hai bên quất tới. Bất quá, hẵn cũng chỉ cười nhạt, khẽ nhảy lui, tay lại bổ xuống, vừa vặn chẻ ngang thân trúc, hoàn toàn né thoát mà không bị tổn thương gì.

“Cơ hội...”, gã lẩm bẩm, đoạn tay phải dứt khoát cắt ra, dao nhỏ liền chém đứt sợi dây mảnh bên cạnh.

“Vụt...”, vài tiếng xé gió lại vút ra, nơi Tàn Báo vừa đặt chân xuống, hai cành trúc bất ngờ như hoành tảo thiên quân từ dưới đất lật lá quét ngang, hướng thẳng vào đầu gối hắn đập tới.

Mặt đanh lại, nụ cười đã sớm tắt trên môi, Tàn Báo ánh mắt như bốc hoả, lạnh lùng nhảy lên, con mồi chết tiệt này, bày thật lắm trò, làm tiểu đệ đệ hắn vì giật mình mấy lần mà thụt lại, mất hết cả hứng.

Thấy vậy, Lạc Thạch bất giác mỉm cười, sức tập trung lập tức tăng vọt, mắt trái ghim lấy cái thân ảnh đang lơ lửng vừa nhảy lên kia.

“Pựt, pựt” hai tiếng, dao nhỏ trong tay lại phát động cắt liền mấy sợi dây, đồng thời một nguồn động lực to lớn ập tới, khiến toàn thân Lạc Thạch siết cứng, gã hét lớn trong lòng “... tới rồi!!!”

Hai cây trúc khác lại phá lá trồi lên, từ hai bên trái phải như chớp giật vụt vào Tàn Báo. Hắn trợn tròn mắt, nhưng gặp nguy bất loạn, thể hiện bản lĩnh chiến đấu đầy kinh nghiệm, bàn tay nắm lại, song thủ dứt khoát giăng ngang, chuẩn xác trực diện đấm thẳng lên thân trúc đang lao tới, giải vây tức thì.

...

Lạc Thạch, hiện tại trong tư thế treo ngược chân lên, buộc chắc chắn nơi ngọn của một thân Trúc Quân Tử khá lớn đang oằn xuống.

Âm thanh xung quanh đã hoàn toàn biến mất, trong đồng tử Lạc Thạch chỉ còn duy nhất thân ảnh Tàn Báo, đang chuẩn bị đón đỡ thế công của hai cây trúc kia. Cùng lúc đó, mọi thứ nhoà hết, cả người gã bị kéo đi, lao như tên bắn ngay nơi Tàn Báo còn đang chưa có điểm đặt chân, hai tay rộng mở, hoàn toàn mời gọi công kích.

“Động mạch cổ!” Mắt gã dán chặt vào mục tiêu, “sựt” một tiếng, dao nhỏ chuẩn xác rạch qua, đắc thủ!

Chân bị buộc chặt, gốc trúc rung rinh bởi quán tính quá lớn, đầu ngoảnh lại, Lạc Thạch không hề buông lỏng tập trung, tiếp tục thầm nghĩ trong lòng “Huyệt Á Môn!” (#2)

Sức đàn hồi cực lớn, gã lại lao đến tốc độ gần như chỉ giảm một chút so với lúc đầu, tuy nhiên lực này lại vô cùng tạp loạn, rất khó nắm bắt. Tay cầm dao co lại, chuẩn bị đợi đúng thời điểm chém xuống, dứt điểm đối thủ.

“Hự...” Lạc Thạch kêu váng, mắt nổ đầy sao, gã vừa va phải cái gì đó rất cứng, khiến toàn thân thoáng tê rần. Chưa kịp hoàn hồn, đã thấy chân bị quắp chặt, dây buộc lập tức được cắt phăng, vẫn nguyên tư thế đầu chúc xuống đất, đung đưa vắt vẻo.

Lượng andrenaline lại lần nữa tăng vọt, mặc cho đầu váng mắt hoa, Lạc Thạch giữ chắc cán dao, cắm phập sang bên cạnh, miệng gào thét, mắt hiện lên mạch máu đỏ quạch dị hợm, con ngươi vẫn in rõ nơi đùi của Tàn Báo, chuôi dao đang bị tay gã đè chặt, đâm ngập lưỡi vào trong.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, trong mắt Lạc Kỷ chỉ thấy bóng nhỏ cầm dao hai hiệp chiếm thượng phong, bóng lớn ở trên không cổ bị cắt qua, rơi xuống dưới cũng lại lần nữa thủng đùi, đứt động mạch chủ (#3). Chỉ tiếc là, Phàm đệ đệ trong lần thứ hai đắc thủ, đánh đổi lại bị tóm gọn trong tay của tên kia.

Tàn Báo không phải tự nhiên có tiếng tăm quanh Bách Tính Hạt, Dã Cẩu dù sao cũng là một trong mười Liệp Thương Đội xuất sắc nhất khu vực Giang Thành Ngoại, người dẫn dắt họ tuyệt đối là tay cự phách. Tuy bị tập kích bất ngờ, vết cắt ở cổ chắc chắn là chí mạng, nhưng hắn không hề nao núng, chân vừa chạm đất, liền bỏ qua thương thế, bình tĩnh nhắm vào lần đàn hồi trở lại, mà bắt lấy con chuột thứ hai này.

Nhưng vẫn là do khinh thường cái vóc dáng nhi đồng năm sáu tuổi của gã, lại đang điên tiết vì liên tục ăn phải quả đắng, nên hắn nảy sinh tâm lý biến thái muốn hành hạ tra tấn đối phương cho thoả, bắt được, cũng không vội vàng bóp chết ngay.

Tay vừa cắt dây ở trên, ở dưới đã lại thấy đau nhói, đồng thời với vết cắt ngọt nơi cổ như chịu ảnh hưởng bởi nguyên lý ‘bình thông nhau’, cả hai cùng lúc liền phun máu dữ dội, trải ra tung toé.

Tàn Báo vội vàng ném Lạc Thạch sang chỗ khác, luống cuống lấy hai tay bịt lại, cố gắng ngăn cản dòng máu đang chảy không ngừng. Chống nạnh thở dốc, hắn lại gầm lên, hai lần bị chém trúng, đứt luôn hai cái động mạch quan trọng. Mà cay cú nhất chính là, mọi thứ đều giống như bị sắp đặt, đời hắn trong cuộc săn, tuyền chỉ đóng vai thợ, riêng lần này, cứ mang cái cảm giác phải vào tâm thế con mồi, khiến cho Tàn Báo vô cùng khó chịu.

Hắn ngẩng đầu lên, đã không thấy hai đứa trẻ ranh kia đâu, liền chậm rãi cúi xuống nhặt truỷ thủ đang nằm trên mặt đất, gằn từng chữ một, giọng kiểu không chết không thôi, càng khiến vết thương trào máu thêm nặng. Mỗi lời nói đều bị lẫn tiếng ho khan, huyết dịch lại cứ theo đó mà vung vãi khắp nơi, tràng cảnh như ác ma kinh dị.

“Đ.m nhà chúng mày, Tàn Báo tao thề bất cộng đái thiên. Khục khục, đợi ‘thịt’ hai đứa các ngươi xong, liền tìm tới tận cửa, đồ sát cả nhà, chó gà không tha! Khục khục khục...”

...

Lạc Kỷ đang sụt sịt, mắt đã đỏ hoe, mặt xụ ra, nhưng hoàn toàn không thành tiếng, tay ôm chặt Tiểu Niệm đã bị xé tơi tả, cái đầu lớn bật cả vải vụn ra ngoài, nhìn khá thê thảm.

Lạc Thạch ngồi bệt ngay bên cạnh, hơi thở nặng nề, máu tươi nhuốm vào, quần áo thì rách nát, trông không khác gì miếng giẻ vắt vai. Gã chậm chạp lấy tay phải còn nguyên vẹn, tự lần khắp người, đoạn thở dài, thầm nghĩ.

“Chưa gẫy xương, may quá. Nhưng vai trái đã bị trật, hai chân vì thắt quá lâu mà giờ tê dại, thậm chí chân trái cũng có dấu hiệu bong gân...”

May mắn cho gã, nội tạng, não bộ hay yếu huyệt đều không bị tổn hại. Trên người cũng chỉ có vết thương ngoài da, máu vấy đầy trang phục chủ yếu lại là của Tàn Báo, nên kỳ thực, ‘hiệp một’, là Lạc Thạch dẫn điểm.

Gã thở phào, đoạn theo lời Nặc lão thúc giục, nhai nát nắm lá Trúc Quân Tử, bôi lên vết xước. Tác dụng sát khuẩn diễn ra gần như ngay lập tức, gã thấy bứt rứt nóng ran, máu cũng nhanh chóng cầm lại, bất quá cảm giác đau rát thì vẫn còn nguyên.

Ngửa mặt nhìn lên, bên trên là vòm hoa đỏ chói một mảnh, Lạc Thạch nằm tĩnh lặng, trong đầu đang không ngừng tính toán. Lúc nãy, gã bị Tàn Báo quăng đi, lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại được. Thân thể rách nát, nhưng vẫn cố nén đau, ôm lấy búp bê vải, kéo Lạc Kỷ bỏ chạy về phía khoảng rừng Hoa Thục Nữ, nơi được gã bố trí để hứng lấy Lệ Sương.

Liếc nhìn hai cái bát gỗ Sĩ Biệt đã gần đầy, sóng sánh trong suốt, Lạc Thạch lại thở dài, ‘suôn sẻ’ hình như cũng chưa bao giờ có trong từ điển gã. Việc tưởng chừng như đơn giản, chỉ là hứng lấy sương đọng, mà cũng vẫn phải va vào một tràng máu me mới vừa lòng.

Đến giờ đã gần năm phút trôi qua, Tàn Báo vẫn đang gào rú ầm ĩ, chém tung toé những gì ngăn cản trước mặt, lê bước chậm chạp về phía hai người Lạc Thạch.

“Ra đây đi, thằng oắt con! Không biết bằng cách nào, mày lại có thể làm mùi bản thân biến mất, bất quá, máu của tao, đã đổ, khục khục...”

Gã nghe thấy tiếng chửi bới đã đến khá gần, liền nhắm mắt, khẩn trương tiến vào Tinh Thần Giới, đem Quán Mạch thúc ép, ‘Lĩnh vực Trinh Sát’ lại được mở ra lần nữa. Khó nhọc trở mình bò dậy, cố gắng kéo cơ thể về thế thủ trọng tâm thấp, lý tưởng nhất trong cận chiến, gã bình tĩnh hít một hơi thật sâu, chờ đợi.

Tên kia đã dần tiến vào Thất Bộ của Lạc Thạch, mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, không thể lẫn đi đâu được, bất quá, gã vẫn im lìm bất động, tay nắm chắc dao nhỏ, mười đầu ngón chân bấu chặt xuống mặt đất, chỉ trực bung ra.

...

Tàn Báo lại trông thấy cảnh tượng quen thuộc, con búp bê vải treo thấp thoáng phía sau đám hoa đằng, khiến hắn lại càng thêm cáu tiết, cứ như cảm thấy trí tuệ mình đang bị vũ nhục một cách trầm trọng.

Nhìn cái bẫy ‘lộ thiên’ thế kìa, lại được bố trí khá vội vàng, thậm chí, đến dã thú cũng khó có thể ngu ngốc mà rơi vào.

“Đ.m nhà chúng mày”, Tàn Báo lại mất kiên nhẫn chửi đổng, hắn còn cách Lạc Thạch khoảng hơn ba bộ, mùi máu gây mũi, cả hai hiện giờ đều có thể ngửi thấy rõ ràng “Khục khục, dám gài tao...”

Câu giờ thật lâu, kế sách liền cạn, cùng một trò mà dám diễn đến hai lần trước mặt, khác gì chế nhạo hắn? Máu của hắn trải đầy khắp nơi, nên Lạc Thạch gần như không còn có thể giấu mùi đi được nữa, mồi nhử bằng búp bê vải, không may mắn được giống trên điện ảnh, cả hai lần đều đã thất bại. Tàn Báo dò dẫm từng bước, rồi bất ngờ giơ truỷ thủ, dứt khoát chém vào khoảng rừng bên trái mình.

...

Mọi thứ xung quanh Lạc Thạch lại dần câm lặng, chỉ còn văng vẳng tiếng chửi của Tàn Báo. Trong Tinh Thần Giới, mùi máu, tiếng chửi, mang thông tin vừa đủ để gã ‘vẽ’ lại được từng cử động nhỏ của đối thủ.

Mục tiêu khoá chặt! Chửi bới khiêu khích? Dụ dỗ doạ dẫm? Trẻ con mới tin cái tên nhiều sẹo như ngươi.

“Xoạt” một tiếng, Tàn Báo đắc thủ, nhát dao kéo bay một mảnh vải rách đầy máu. Mắt hắn toé lửa như than hồng, răng nghiến điên dại, trước mặt, chỉ có tấm áo nát bươm, hoàn toàn không thấy người đâu.

“Búp bê vải?” một ý nghĩ chợt xẹt qua đầu, Tàn Báo quay ngoắt, nhấc truỷ thuỷ toan chém sang.

“Ức Thống!” Lạc Thạch hô to, cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất, bóng lớn của Tàn Báo trước mặt cũng đột ngột khựng lại. Gã lao vút ra, mục tiêu vừa bước vào ‘vùng ba bước’, chính là ‘Tam Thốn Tất Sát’ trong Thực Quyền.

Ba bước kiệu mới bằng một bước đại, nên Tam Thốn Tất Sát dựa trên cái khoảng cách lý tưởng tam bộ quanh người làm cơ sở. Trừ khi bỏ chạy lấy mạng, hay thi nhảy xa, trong các bộ môn thể thao khác, mà đặc biệt là võ cận chiến, bước di chuyển đóng vai trò cực kỳ quan trọng. Thực Quyền của Phiến quân cũng rất đơn giản, gói gọn bốn thế cơ bản ‘Phán đoán’, ‘gạt né’, ‘phản công’, ‘thu về’, thì toàn bộ đều có sự góp mặt của cái bước lớn hoàn hảo - ‘Tam Thốn Tất Sát’ - này.

Một dao thấu tim, Lạc Thạch lần thứ ba thành công! Nhưng đột nhiên mặt gã lại nghệt ra, cảm giác mũi dao đi vào rất nông, không thể chạm tới chí mạng.

Tàn Báo nhếch mép nanh tranh, liếm môi, gằn từng chữ một “Là. Mày?” đoạn chộp lấy cổ tay Lạc Thạch, bóp nghiến, tay kia quét ngang truỷ thủ, quyết tâm nhất kích phải sát tử đối phương.

“Cooooong” một tiếng ngân dài, tay còn lại của Lạc Thạch đang được buộc chặt cùng bát Sĩ Biệt, lấy trôn chuẩn xác đón đỡ mũi nhọn, thế mà lại không thủng.

Tác dụng nổi bật nhất của gỗ cây Sĩ Biệt, khi kim loại gõ vào, chỗ trực tiếp bị ảnh hưởng sẽ càng dai cứng, đàn hồi. Rung động cực nhỏ ngoài bề mặt gỗ để giảm xung chấn va chạm như làn sóng, vô tình có một phần phát ra âm thanh tần số rất cao, đạt tới ‘siêu âm’ (#4), mà người thời đại này gọi nó, là tiếng khóc ai oán đẩy lùi sĩ khí, khi gõ dùi đồng lên Thối Tâm Cổ mà thành. Thực tế, điểm kỳ dị của giống cây Sĩ Biệt chỉ nằm ở hai thứ.

Cái đầu tiên: hấp thụ nhiều Thục Nữ Lệ Sương, cây sẽ sinh trưởng nhanh, già quắt lại, nhưng gỗ lại đặc biệt chắc và đặc. Và cái thứ hai đó là, tính ‘kháng kim’, tiếp xúc với Kim chi Nguyên tố, nó lập tức trở nên ‘dai’ hơn, lực càng mạnh, càng đàn hồi.

‘Siêu Âm’ vốn chỉ là hệ quả mà thôi, nhưng nó thực sự ảnh hưởng rất mạnh tới một số người, độ tuổi phổ biến là từ mười lăm đến ba bảy - do màng nhĩ của họ vẫn đủ khoẻ để ghi nhận được sóng rung động này - vừa đúng tuổi tòng quân. Triệu chứng buồn nôn, hoa mắt, chóng mặt, lại còn phải hành quân xa xôi để tiến hành những cuộc chiến xâm lăng vô nghĩa, dẫn đến việc tâm lý theo đó cũng bị bòn rút mạnh, ‘nhớ nhà’ là cái điều dĩ nhiên.

(#1): cơ chế đặc biệt do adrenaline thao túng “Fight or Flee” - “Chiến hay chạy”, tạo động lực hưng cảm cho cơ thể để bùng phát, chuẩn bị cho hành động sắp tới. Google-sama nha các quý độc giả.

(#2): huyệt này ảnh hưởng lên lưỡi, gây hoặc giải cứng lưỡi mất tiếng thường ở huyệt vị này.

(#3): hay còn gọi động mạch chi dưới, nằm gần hố bẹn nơi đùi non, là một trong những động mạch chính của cơ thể, nhiệm vụ lưu thông toàn bộ máu cho nửa thân dưới.

(#4): sóng âm mang tần số dao động lớn hơn 20 kHz, hoàn toàn vô hình và vô thanh với con người, nên hầu như không thể cảm nhận được. Một số người nghe sẽ bị chóng mặt, ù tai, nôn mửa. Google-sama nha các bạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện