...

Bên trong đình nhỏ, Lạc Thạch vừa kết thúc tu luyện, đoạn mở mắt, tống xuất một ngụm trọc khí lớn. Thầm tính toán trong đầu, mỗi ngày gã cần dành ra ba cái nửa tiếng, lần lượt phân biệt vào các buổi sáng sớm, giữa trưa, và tối muộn, để Thổ Nạp, nhưng cũng bởi do đặc tính của Sĩ Biệt Thụ, mà sẽ phải rời khỏi phòng gỗ. Ngoài ra, gã còn phát hiện, ở nơi đình nhỏ, cơ thể cảm thấy cực kỳ thoải mái, chứng tỏ chỗ này là một điểm tập trung dòng Thiên Địa chi Khí lưu chuyển

“Cũng không lạ, Cảnh Môn Đế Quốc láng giềng mạnh mẽ, rất giỏi ‘Trấn Yểm’, trong đó có dạy một kỹ thuật cơ bản - ‘Thám Khí’, chuyên dùng để tìm kiếm những vị trí mà họ cho là điểm ‘tập trung khí tốt’...”

Nặc lão chầm chậm giải thích, Thám Khí chỉ là tên gọi mà Trấn Yểm Sư hoa ngôn với phàm nhân, còn thực chất, có rất nhiều phương pháp để xác định điểm khí tốt, và thậm chí cả ‘khí xấu’ nữa. Dùng thân thể để cảm nhận cũng coi như một trong số đó, bất quá, cách này đòi hỏi người sử dụng phải nắm rõ và khống chế cơ thể mình vô cùng vững vàng, nên dĩ nhiên không quá phổ biến.

Giang Thành gần Cảnh Môn nhất, do vậy trong thời chiến hay thời bình đều có sự giao thoa lẫn nhau, đặc biệt về mặt văn hoá, biến khu vực phía bắc Nam Cương này thành nơi quy tụ đông đảo nhiều thứ dân. Từ vài ngàn năm nay, Trấn Yểm Thuật theo đó cũng lan rộng tới Giang Thành, ảnh hưởng sâu vào bên trong cuộc sống hằng ngày của phàm nhân, mà thể hiện rõ rệt nhất, chính là phong cách xây dựng nhà cửa. Họ thường đặt ở điểm khí tụ tốt những tiểu cảnh, đồ vật giúp tăng cường tài vận, xua đuổi tà ma hoặc nếu cao tay hơn, liền có thể đảo ngược khí xấu, giảm thiểu vận rủi cho gia chủ.

Lạc Dược Trai từng được thiết kế tỉ mỉ, tất nhiên cũng không nằm ngoài quan niệm này, thế nên mái đình nhỏ trong vườn đồng thời cũng chính là nơi tốt nhất để ngồi Thổ Nạp.

Lạc Thạch quay về phòng, thay đồ, sau đó liền sực nhớ đến túi vải đã đoạt được từ Tàn Báo, ngày hôm qua có quá nhiều biến cố, khiến gã chưa thể tìm hiểu kỹ càng.

Ngoài năm thẻ bạc, truỷ thủ bằng hắc thiết, bên trong còn một vật có dạng đĩa vuông nhẵn bóng, nhỏ cỡ nửa lòng bàn tay, không biết làm từ chất liệu gì, mang màu nâu xỉn.

“Ồ, là ‘Lưu Bài’, Thạch đầu tử, cầm lên đi, lão phu sẽ hướng dẫn ngươi cách ‘đọc’ vật này!”

Tu Chân giả trên Thiên Diễn Tinh Cầu sử dụng Lưu Bài để gửi tin nhắn, lưu giữ thư tịch, công pháp v.v... thay thế cho giấy, vốn rất dễ hỏng và thiếu bảo mật.

Bên ngoài Lưu Bài có thể được chế tác từ nhiều loại vật liệu bất kỳ, yêu cầu miễn chỉ cần bền, còn bộ phận quan trọng nhất thì ở bên trong, dùng để chứa thông tin nạp vào, chắc chắn phải cần tới tròng mắt của ‘Khốc Ngạc’ (#1), là loại bò sát sống hoang dã ở khắp các vùng đầm lầy trên Phàm Nhân Lục Địa.

Khốc Ngạc bẩm sinh mang oán niệm rất nặng, ghi thù hằn với tất cả dã thú khác dám bén mảng tới gần địa bàn chúng sinh sống, lại thêm đôi hàm to khoẻ khủng bố, nên loài này vô cùng hung tợn, không ngán ai bao giờ. Đặc biệt hơn, khi đang hấp hối, Khốc Ngạc sẽ thực sự nhỏ lệ, rồi lưu lại tất cả cảnh tượng mà chúng nhìn thấy ngay thời điểm chết đi lên tròng mắt, mãi mãi không tiêu tán.

Luyện Thần giả dựa vào đặc điểm này để tạo ra Lưu Bài, và có thể dễ dàng đặt hàng ở Liệp Thương Đội hoặc tự mình đi săn. Trước khi xuống tay, họ liền dùng vài thủ đoạn nho nhỏ bảo quản đồng tử tươi của Khốc Ngạc, ngăn lệ rớt ra, xong đem khoét xuống. Sau đó, khắc lên một trận pháp ‘xuất nhập thông tin’ đơn giản, rồi ghép vào lớp vỏ bất kỳ, lập tức hoàn thành chế tác Lưu Bài, bất quá, đây mới là loại rẻ tiền nhất, bởi chúng chỉ tiếp nhận dữ liệu một lần duy nhất, không thể xoá đi ghi đè lại được.

Theo hướng dẫn của Nặc lão, gã khẽ nắm Lưu Bài, kẹp giữa hai lòng bàn tay, đưa Nội Ngã Chu Thiên vận chuyển xuyên suốt qua, tương tự khi thực hành Trắc Chủng. Trong Tinh Thần Giới, Lạc Thạch đang trôi nổi ngồi khoanh chân, tò mò quan sát lượng thông tin vừa bất chợt trào ra từ Lưu Bài.

Những hình ảnh người đang luyện công huyễn hoá ra trước mặt, giống như một bộ phim hoạt hình giành cho trẻ em ở Trái Đất thời đại trước, liên tục lặp đi lặp lại mấy động tác và thủ ấn, đồng thời khẩu quyết cũng được viết lên, giúp Lạc Thạch có thể hiểu rất rõ ràng.

“Phàm cấp nhất giai Mộc Hệ Võ Kỹ, Hoạt Nhân Mộc...” Nặc lão lẩm bẩm, đoạn lắc đầu “Đích thực là thứ công phu của Tàn Báo, giúp chuyển hoá bề mặt da người sử dụng thành cứng chắc như vỏ cây, mức độ thôi động cao nhất liền khiến cơ bắp toàn thân cũng được cường hoá, vũ khí của phàm nhân thông thường rất khó làm tổn thương...”

Tuy nhiên, Võ kỹ này tồn tại hai nhược điểm chí mạng.

Đầu tiên, nó không thể che hết toàn bộ điểm yếu trên cơ thể, như mắt, cổ họng, và sau gáy, nên nếu cứ cậy vào Hoạt Nhân Mộc, mà khinh thường bỏ qua thế công của đối thủ, thì Tàn Báo chính là kết cục.

Thứ đến, cơ bắp hoá gỗ, sẽ mất đi tính dẻo dai và giảm xung chấn vốn có, gián tiếp làm thân thủ chậm lại. Thậm chí, vì đao thương bất nhập, cơ chế cảnh báo của não bộ cũng mơ hồ bị hạ xuống, phản xạ hay nhạy bén đều kém đi.

Lạc Thạch cau mày, nghe Nặc lão chỉ điểm, lại vô thức gãi gãi cằm, lúc sau mới thở dài lên tiếng.

“Thật đáng tiếc, thu thập không quá lớn như mong đợi. Võ kỹ này, đi ngược lại với tư duy chiến đấu của vãn bối, nên có lẽ phải bỏ qua thôi, Nặc lão...”

“Không cần vội, tuy thiếu chút may mắn, nhưng nhờ có nó mà lão phu lại nghĩ ra phương hướng mới trong việc tu luyện của ngươi, mau chú ý lắng nghe cho kỹ đây!”

Gã gói Lưu Bài và thẻ bạc lại, tạm giấu vào một góc, mang truỷ thủ nhét đầu giường, xong xuôi mới yên tâm khoanh chân đả toạ, tiến nhập Tá Hồn Quang Hoàn, cùng Nặc lão bàn bạc trao đổi.

...

Đâu đó tại Nam Cương, mọc lên một căn nhà hoang hẻo lánh tồi tàn, cô độc nằm sâu trong dãy Bách Lĩnh Hoành Liên Sơn. Càng kỳ lạ hơn, thỉnh thoảng cũng xuất hiện dã thú ở lân cận, nhưng chúng cứ mặc nhiên lướt qua, như thể thứ kia không hề tồn tại ở đó vậy.

Bên trong, mọi thứ tiêu điều, đồ đạc chẳng cái nào còn nguyên vẹn, ánh sáng xuyên qua tường gỗ mục nát thủng lỗ chỗ, kéo dài trên mặt đất lốm đốm rêu, phủ lên ba bóng người đang quỳ gối, cúi đầu run rẩy.

“Tên kia đã trễ giao ước một ngày rồi...”

Từ trong bóng tối như mực nơi góc nhà, chợt vang lên tiếng quát khẽ, giọng thì thào âm u, khiến ba kẻ đang quỳ giật bắn, trán càng dũi chặt như muốn lõm cả sàn nhà.

“Thương Dăng (#2), tin tức của Mộc Trường Tồn, thực sự một chút cũng không có lưu lại?”

“Bẩm Thâm Dạ đại nhân, hoàn toàn... hoàn toàn mất sạch, đàn ‘Tự Dăng’ mà tiểu nhân cho đi theo hắn, hiện đã trở về, nhưng chẳng có bất kỳ lời nhắn nào...”

Kẻ tên Thương Dăng tức thời lên tiếng, ban đầu thì dõng dạc, sau lại lí nhí nhỏ dần, đầu vẫn cúi gằm.

Bóng tối lần nữa im ắng như tờ, đè nặng lên đầu cả bọn, mồ hôi đã đổ mấy hàng dài, rơi tí tách thành vũng dưới chân.

“Ài...” một tiếng thở dài thõng thượt vang lên, phá tan sự yên lặng, người bên trái đột nhiên nhỏm dậy, đoạn nhanh nhảu cất lời, giọng nữ hài chỉ khoảng chín mười tuổi, bất quá, thái độ lại vô cùng mỉa mai châm chích.

“Ngay từ đầu đã nói để Thích Diện (#3) ta đến hoạt động ở khu vực phía Nam Giang Thành, thì cái tên Mộc Trường Tồn kia lại xung phong giành lấy trước. Hắc hắc, có khi thành con mẹ nó Mộc Tồn rồi cũng nên...”

“To gan!”

Người từ đầu đến giờ vẫn luôn một mực giữ miệng, ngay lập tức quay phắt sang, nạt lớn. Theo âm vực mà đánh giá, thì có vẻ là lão niên, bất quá, sức khoẻ hắn dường như không thực sự tốt, khò khè khản đặc, đôi khi còn ho hen, rất đáng quan ngại.

“Vút, vút...” mấy tiếng xé gió cấp tập vụt tới, đồng thời với tên ốm yếu kia quát lớn, cũng là lúc thân thể nữ tử tên Thích Diện đổ ập xuống sàn, đầu, mình, tay chân văng mỗi nơi một góc, thậm chí thị còn chẳng kịp buông ra chữ nào, đã tuyệt khí đứt hơi, vô cùng kinh dị.

Hai tên còn lại lập tức phủ phục, không dám hé răng lấy nửa chữ, mắt mở trừng trừng nhìn dưới đất, vẫn nguyên tư thế quỳ một gối, chờ đợi.

Bóng tối đang chiếm giữ gần như toàn bộ căn nhà, bỗng chốc co lại, dần tụ về phía lỗ thủng trên mái nhà, thu càng nhỏ, lại càng có cảm giác trở nên đặc quánh sền sệt, trông giống như một đám hắc dịch đen trùi trũi, trôi nổi bồng bềnh.

“Công sức hơn bốn năm nay không được phép đứt đoạn. Mộc Trường Tồn kia vô dụng, chết là thích đáng. Bất quá, mọi thứ tên đó thu thập được, đều do Chu Nhược (#3) Đội các ngươi có phận sự bảo quản, thế nên, bằng bất cứ giá nào, phải lấy về toàn bộ!”

”Tiểu nhân phụng mệnh!”

Cả hai tên Chu Nhược, Thương Dăng nhất nhất bái lậy, cùng đồng thanh hô lớn, trong lòng vẫn chưa dám thở mạnh. Thâm Dạ tính tình quái gở, dường như đến lúc này cũng đã có vẻ nguôi giận, lại một lần nữa, cẩu mệnh của chúng, vì thế mà vẫn chưa tận.

Khối dịch đen nhanh chóng rút đi, ánh sáng xuyên qua khoảng trống trên mái nhà, do không còn gì che chắn, nên lọt vào vô cùng dễ dàng, tràn ngập nhảy múa khắp nơi.

“Bốp, bốp, bốp, bốp” bốn cái tát chát chúa, cơn đau nhói lên trên má kéo bọn chúng thoát ra khỏi nỗi sợ phanh thây - thú tiêu khiển biến thái của Thâm Dạ, mà trở về với thực tại. Mặc cho mặt mũi bị vả sưng vù, cả hai tên đều thở hắt ra một hơi, trống ngực vẫn đang đập tưng tưng, đoạn cùng nhau đưa mắt nhìn mấy mảnh xác lăn lóc khắp nơi của Thích Diện.

Chu Nhược đằng hắng ho mấy cái, rồi mới cất lời.

“Thích Diện, dậy đi, đại nhân đi rồi. Khục, khục. Lần này, lại là nhờ cô giải vây...”

Căn phòng đã sáng sủa hơn khi nãy rất nhiều, trên nền đất, kỳ quái là, tuyệt nhiên không thấy một giọt máu nào. Chu Nhược còn chưa kịp dứt câu, bỗng dưng các phần cơ thể của Thích Diện, chỗ bị chém đứt, như mọc thêm nhuyễn túc, nhiều và li ti tựa chân rết, chầm chậm di chuyển, tất cả đều hướng về cái đầu nơi góc phòng.

Nhanh chóng tự quấn lấy nhau, thời gian chưa đầy một nhịp thở, chúng đã ghép lại thành hình dáng nữ hài giống với ban đầu, nhưng trên da, thì vẫn bò nhung nhúc những đỉa là đỉa, đang cố gắng ‘lặn’ xuống dưới.

Thích Diện nhỏ bé còi cọc, cơ thể còn chưa kịp phát dục, khắp người nổi sẹo lờ mờ chằng chịt như bàn cờ, thậm chí, gương mặt và cả cái đầu không có tóc của nó cũng vá chằng vá đụp, vừa hồi phục hình dạng liền nhẹ nhàng mở mắt ra. Cúi xuống nhặt lại áo choàng trên nền nhà, nó nhanh chóng mặc vào, kéo mũ che lên, phủ kín cả chân diện, đoạn mới hướng sang Chu Nhược, cất lời.

“Mỗi khi Thâm Dạ đại nhân ‘lên cơn’, chỉ cần y vẫn còn có chỗ để phát tiết, tính mạng mọi người sẽ được bảo toàn. Nhưng mà, mặc dù nhục thân Thích Diện ta đã đại thành Dưỡng Điệt Lô (#5), thi triển ra thì vẫn rất tổn thọ đấy. Mua vui kiểu thế này, cũng nên là có chừng mực thôi a...”

“Lão phu đương nhiên biết, phát biểu hai chữ ‘mộc’, ‘tồn’ liền nhau trước mặt đại nhân, ngoại trừ chán sống, khục khục, và ngươi ra, thì tuyệt đối không một ai dám. Vừa rồi, hẳn ngươi cũng chẳng dễ chịu gì...”

Thâm Dạ võ công kỳ dị, chưa từng ai thấy rõ lãnh diện mục, tính nết lại hết sức bá đạo biến thái, trái ý liền trực tiếp vả mặt, còn nếu phạm phải điều cấm kỵ của bản thân y, tỉ dụ hai chữ ‘mộc’, ‘tồn’ kia, thì lập tức chạm nọc, vô thức tung sát chiêu, lấy mạng đối phương.

Thích Diện sở trường Thuỷ hệ võ kỹ Dưỡng Điệt Lô, mặc dù chỉ là Phàm cấp, nhưng lại có tác dụng vô cùng đặc thù, tự biến chính người tu luyện thành ổ nuôi các loại đỉa.

Bình thường, chúng sẽ ký sinh yên ắng trong tất cả các ngóc ngách lớn nhỏ trong thân thể, cùng ký chủ hấp thụ Nguyên khí và chia sẻ máu huyết, dần già sẽ thay thế cả cơ nhục. Khi đã lô hoả thuần thanh, nếu được chủ động sử ra, liền có công dụng như vừa rồi, thực sự hết sức quái dị.

Bất quá, Thâm Dạ dĩ nhiên đã rất nương tay, cũng chỉ xé xác Thích Diện rồi thôi, không thì cả bọn người Chu Nhược có thêm mấy cái mạng nữa, cũng chảng đủ cho y hả giận.

“Hiện giờ phải tính sao đây, Chu Nhược đại ca?”

Thương Dăng đến giờ mới cất tiếng hỏi, đoạn từ dưới lớp áo bào đang khoác trên thân, bốc lên một đám khí vụ đen xì, là đàn ruồi truyền tin - Tự Dăng, số lượng trăm vạn, được nuôi trực tiếp bên trong cơ thể hắn. Chúng được sử dụng khá phổ biến trong nhiều lĩnh vực như liên lạc, trinh sát v.v... bởi Tự Dăng có khả năng sắp xếp thành chữ viết, ký tự hoặc hình ảnh, để thể hiện lại cho người nhận, giúp tránh được tam sao thất bổn, dễ dàng hơn trong việc phát tan hay bảo lưu tin nhắn.

“Còn phải hỏi nữa sao? Bỏ hết tất cả nhiệm vụ đang dở dang ở các nơi khác, dồn toàn bộ sức lực để truy tìm tung tích của Mộc Trường Tồn. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không, hậu quả thế nào, các ngươi tự biết...”

(#1): cá sấu khóc than.

(#2): con nhặng.

(#3): đục khoét gương mặt.

(#4): con nhện ốm yếu.

(#5): lò nuôi đỉa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện