Lạc gia chủ và Lạc nhị thiếu cũng chỉ lưu lại trong Trai thêm một ngày nữa, rồi hôm sau đã lại lên đường quay về Giang Thành Nội. Trước khi đi, cả hai dĩ nhiên không quên ghé qua Thực Dưỡng Phòng, dặn dò và chào tạm biệt bọn trẻ.
Lạc Dược Việt có được thiện cảm rất lớn từ đám nhỏ, nhất là cái cô bé Lạc Mẫn lúc nào cũng sôi nổi nhiệt huyết kia, nên phải mất một lúc, chúng mới yên tâm để hai người họ rời khỏi.
Tuỳ lão sư vỗ vỗ tay, đề tỉnh mấy tiểu nữ hài, đôi mắt vẫn còn đang long lanh tiếc nuối, kéo chúng trở lại thực tế, đoạn cầm que trúc lên, mau chóng bắt đầu bài giảng.
“Các trò chắc hẳn chưa quên cặp cung tiễn, mà Nhị gia chủ đã gọi ra khi chơi Tam Giới Triệu Hoán Pháp Khí? Vật này có lai lịch thực sự không nhỏ, thần thoại nhân loại lưu truyền, chủ nhân đầu tiên của chúng, chính là người anh hùng của Vệ Thần Quốc, Đại hoàng tử Lôi Mãng...”
Trong ‘Vĩ Nhân Ký’, có ghi chép về một đất nước kỳ lạ, dù sở hữu sức mạnh quân sự, mà theo mô tả là tự cổ chí kim khó ai bì kịp, nhưng lại vô cùng yêu hoà bình, mang tên Vệ Thần Quốc. Họ hầu như không có mấy dục vọng, nên cũng không có nhu cầu thôn tính các quốc gia khác, mở rộng bờ cõi, mà chỉ tôn thờ duy nhất Mẹ Thiên Nhiên vĩ đại. Đúng với cái tên, con dân Vệ Thần Quốc tự nhận lấy trách nhiệm bảo hộ thần linh, duy trì cân bằng trên Thiên Diễn Tinh Cầu thời kỳ tiền Viễn Cổ, nhất là sau khi Đại hoàng tử của họ trưởng thành.
“Ngày Lôi Mãng được hạ sinh, trời cao bày Thiên Khiển, mây gió vần vũ, cửu sắc vân trì kéo tới, giáng xuống Diệt Thế Thần Lôi. Ngay khi y chào đời, mặc dù vẫn còn mang nguyên hình đứa trẻ sơ sinh, đã lập tức lao lên đón đỡ, miệng sung sướng cười to, như đang vô cùng hưởng thụ. Hữu thủ bẻ gãy Cuồng Lôi hợp thân cung, tả thủ quấn lấy Bạo Vũ tụ ngàn tiễn, y liền cho xuất thế cặp Thần Binh, hỗn thiên ám địa, sinh linh triều bái...”
(Trích lược ‘Nhân loại Vĩ Nhân Ký’ - ‘Vệ Thần Hoàng tử: Trung Thần’)
Tất nhiên, đây chỉ là câu chuyện đầy rẫy hư cấu, phàm nhân vì truyền miệng mà có sai sót, đã ‘bắt quàng làm họ’ cho mình, nên vô tình tạo ra cái dị bản như vậy. Theo lời Nặc lão, tại Tu Chân Giới còn lưu truyền vài hiểu biết đáng tin cậy hơn rất nhiều về vị Đại hoàng tử khủng bố này.
Thần Nông Mộc Đế - lão tổ Linh tộc, tương truyền, do một gốc Lôi Mộc Thần Thụ, thứ cây tồn tại duy nhất trong trời đất ở vào thời kỳ Thái Cổ sơ khai, thọ tỉ thiên địa, nhẫn nại trải qua vô số năm tháng liền hoá linh, trở thành tộc nhân đầu tiên, đồng thời đặt nền móng cho Linh tộc. Tuy Mộc Đế được biết tới với danh xưng Vạn Linh Giới Thần, thực lực là điều không phải bàn cãi, nhưng đưa Linh tộc đến vị trí vững vàng như bây giờ, phần công sức rất lớn chắc chắn phải thuộc về Thần Nông Lôi Mãng, vị trưởng tử thừa hưởng Tiên Thiên Lôi Thể chân chính từ huyết mạch của ông.
Lôi Mãng mau chóng đạt sức mạnh áp đảo tộc nhân, hơn trăm tuổi chính thức gia nhập Vệ Thần Đội - tập hợp tinh anh trong tinh anh của Linh tộc, đến hai trăm tuổi thì vượt cấp Vệ Thần Tướng, lập tức được đặc cách trao quyền dẫn dắt toàn bộ.
Lúc y mới chào đời quả thật đã tắm trong Hư Không Lôi Trì, chứ không phải giống với thần thoại phàm nhân kể lại, kiểu như thôn tính Thiên Khiển, tạo ra Thần Khí, thực quá đỗi huyễn hoặc. Nhưng cũng chính vì vậy, thân hình Lôi Mãng bị kẹt lại ở hình hài đứa trẻ ba bốn tuổi, mãi mãi không thể lớn, duy chỉ có, sự bá đạo theo tu vi được nâng cao cực nhanh mà cũng gia tăng khủng khiếp. Linh tộc được Thần Nông Lôi Mãng toạ trấn, dù trải qua ức vạn năm sóng gió, vẫn tồn tại sừng sững không đổ, bằng hữu hay thậm chí kẻ địch đều phải nghiêng mình kính nể, cùng nhất trí tôn y làm ‘Hộ Thế Linh Đồng’.
“Truyền thuyết về Hộ Thế Linh Đồng, đương nhiên phải kể đến, cuộc chiến kinh động cả Ngũ Đại Tộc, đưa tên tuổi Lôi Mãng y dù lần đầu xuất hiện, lập tức nhất bộ thông thiên...”
Nặc lão cảm thán, đủ thấy được sự kinh dị trong lời nói, trận chiến kia dù chỉ là truyền kỳ chưa kiểm chứng, nhưng bất kỳ Tu Chân giả nào đã đạt được tu vi tương đương lão, thì cũng đều phải biết ít nhiều về nó.
‘Bão Tố Thời Gian’, một trong Thất Thiên Khiển, năm đó vây khốn toàn bộ Thiên Diễn Tinh Cầu, Ngũ Đại Tộc thời tiền Viễn Cổ không còn hùng mạnh như xưa, cường giả Thái Cổ đã ngã xuống nhiều năm, thế hệ sau đành bất lực nhìn tận thế giáng lâm.
Khi tất cả chấp nhận buông xuôi, chuẩn bị đón chờ thảm kịch, thì Lôi Võng khổng lồ không biết từ đâu phủ xuống, bao bọc lấy Thiên Diễn, tạm thời bảo vệ mọi sinh linh đang run rẩy tuyệt vọng bên dưới. Một thằng nhóc thân thể như đồng đen, trên đầu vẫn nguyên hai búi tóc quả đào, người khoác độc cái áo yếm, chân đạp lôi điện xông ra, lao thẳng vào trong tâm bão.
Chỉ một sát-na qua đi, hoặc giả lúc đó, vì bị Bão Tố Thời Gian ảnh hưởng mà không còn ai có nhận thức chính xác, Lôi Mãng đã thành công đổi hướng cơn bão, thậm chí còn tiêu diệt phu thê dị thú Cuồng Lôi - Bạo Vũ, vốn là một cặp Thực Nhật Thần Thú, đồng thời cũng chính là hắc thủ sau màn, lén lút dẫn động Thất Thiên Khiển, hòng nuốt trọn nơi này. Rồi cũng vì thi cốt hai vợ chồng chúng, Linh tộc quyết định dốc hết số tài lực còn lại, đổ vào luyện chế thành Ly Biệt Xạ Hồn Cung và Luân Hồi Độ Linh Tiễn, dùng để ban thưởng cho công lao to lớn của Hộ Thế Linh Đồng y. Kể từ đó, cặp Thần Khí theo Thần Nông Lôi Mãng đấu vô bất thắng, đời đời kiếp kiếp thủ hộ Linh tộc, cho đến khi thân vẫn hồn tiêu.
Tuỳ lão sư thu lại gậy trúc, bạch sa trong khay đã hiện hình rõ nét, đập vào mắt bọn trẻ là cây cự cung, mang hình dáng nhị thú tranh châu, giống y như khuôn đúc với thứ Tinh Vẫn Bài từng hiển hoá lần trước. Đứng phía sau, ngay chính giữa thân cung, là một thiếu niên mảnh mai chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, song thủ vươn tới ấn lên quả châu khổng lồ trước mặt.
Nửa người bên phải y lộ ra khỏi trường bào, chữ ‘Trung’ thấp thoáng hiện trên phần lưng áo đang bay phấp phới, cùng với đôi mắt, tất cả đều đồng thời toé điện mang rực rỡ, lan toả khắp không gian. Lôi điện hiển hoá từ dưới lớp áo choàng lũ lượt phóng xuất, trông tựa như ảo ảnh sáu cánh tay, nắm sáu mũi tên xoắn ốc đặt lên dây cung, kéo căng về phía sau.
“Thiếu niên anh hùng, Vệ Thần Quốc Đại hoàng tử Lôi Mãng, là tấm gương trung can để hậu thế noi theo. Người từng đứng trước thiên địa, vì can gián vua cha, cảnh cáo nịnh thần mà đã kéo lục tiễn, phát độc thệ: ‘Sáu tiễn lên dây, có bốn cái luôn hướng ra trông chừng ngoại địch tứ phương, một nhắm vào phản đồ nội loạn bất trung, còn tiễn cuối cùng, liền chĩa về tim mình. Chỉ cần Lôi Mãng ta mang chút lòng riêng, lập tức sẽ bị nhất tiễn này xuyên tâm, tuyệt không hối hận’”.
Bên trong Quang Hoàn, phía trên hai tay Tá Hồn Nặc lão lại là cảnh tượng khác hẳn. Hộ Thế Linh Đồng, nguyên bản trông chỉ như một hài tử bốn năm tuổi, bầu bĩnh non nớt búng ra sữa, bất quá, da nó lại đen xì bóng lưỡng, tương phản hoàn toàn với hai búi tóc tròn xoe trên đầu, cùng cặp lông mày tia sét đều mang màu sáng trắng, bàng bạc vô cùng kỳ dị. Tròng mắt tựa lôi trì sâu thẳm, chớp loé điện mang, ánh nhìn như thú rình mồi có thể xuyên thấu vạn vật trên đời.
“Thạch đầu tử, ngươi đang được chứng kiến một trong những cường giả mạnh mẽ nhất Tu Chân Giới thời kỳ tiền Viễn Cổ. Nhờ có chiến công của Lôi Mãng y, thì các Đại Tộc trên Thiên Diễn Tinh Cầu mới thực sự nghiêm túc xem xét đến đề nghị, cùng nhau ngồi lại, đưa ra thoản thuận chung, sơ bộ đạt được hiệp ước đình chiến đa phương, tạo tiền đề cho nền hoà bình lâu dài sau này...”
Hộ Thế Linh Đồng bá khí vương giả, thân ngự trong Lôi Châu, hai cánh cung khổng lồ gấp về phía sau, xoè ra bừng sáng như song dực. Một bên thì lôi điện chớp loé, một bên lại là phi vũ xoay vần, hư ảo huyễn hoá ra hai đầu Thực Nhật Dị Thú đang cuốn lấy nhau.
“Y mạnh lắm sao?”
“Là cực kỳ mạnh mới đúng! Y được trời sinh quái lực, lại sở hữu cặp Thần Khí duy nhất có thể bắn phá sáu cõi luân hồi, xuyên qua quá khứ vị lai, truy cùng diệt tận. Trúng tiễn, liền xoá sổ luôn tất cả mọi thứ liên quan tới kẻ đó khỏi thiên địa, thực sự bị tịnh diệt thành hư vô, những người khác thậm chí còn mất hẳn phần ký ức về hắn”.
Nặc lão gật đầu, nói đoạn ngẫm nghĩ giây lát, rồi mới tiếp lời.
“Đặc biệt là khi có kẻ đe doạ an nguy của toàn tộc, chữ ‘Trung’ lại càng khiến chiến ý y tăng vọt, Lôi Mãng cơ hồ hoá thân trở thành một thực thể vô địch, là tồn tại bất bại đối với cường giả cùng thế hệ”.
Lòng trung với mảnh đất quê hương, dường như khiến con người ta trở nên mạnh mẽ hơn, có trách nhiệm hơn, và thậm chí là mang tinh thần sẵn sàng hi sinh. Lấy huyết nhục bảo hộ tộc thân, đem xương cốt xây thành đắp luỹ, nếu đe doạ sự tồn vong của quốc gia, thì trung thần nghĩa sĩ liền sẽ quên mình mà đứng lên, bất kể tại Thiên Diễn này, hay ở Trái Đất kia, đều là điều tất lẽ dĩ ngẫu. Ai cũng có thể trở thành anh hùng, Tổ quốc chỉ cần vẫy gọi, lập tức xuất hiện hàng ngàn hàng vạn ‘Vệ Thần Lôi Mãng’, nguyện đánh đổi máu thịt mình giành lại tự do dân tộc.
Lạc Thạch chợt lắc đầu cười đắng chát, nói như vậy, gã quả thực là kẻ bất trung, chưa từng một lần nghiêm túc đóng góp cho Bách Việt Quốc, thậm chí còn đẩy toàn bộ Nhân loại vào nguy cơ tận diệt.
Dày vò? Có đấy! Hối hận? Không hề!
Xuyên không tới đây cho gã cơ hội tiếp xúc với Tu Chân, đánh động trí tò mò, gián tiếp hé ra con đường hy vọng để trở về. Chính Lạc Thạch cũng không để ý, trải qua nhân sinh ở đây, khiến gã biết trân trọng những gì bản thân đang có, vô tình thôi thức hạt giống ‘Trung Nghĩa’ nơi tâm khảm gã nảy mầm.
“Được rồi, Nặc lão, vãn bối đã hiểu”, hít một hơi thật sâu, gã bắt đầu đứng dậy, vừa phụ giúp dọn dẹp Thực Dưỡng Phòng, vừa lẩm bẩm “Cứ làm những gì đúng với lương tâm của mình, thế giới nào cũng vậy, nếu muốn sinh tồn, ngoài nhẫn nhịn, thì tuyệt đối không được nhu nhược. Người nói xem, có phải không?”
“Vậy ngươi nói xem?”
Nặc lão chưa vội trả lời, mà hỏi ngược lại, rồi im lặng, vuốt râu bình thản chờ đợi.
Lạc Thạch nghe thấy vậy, liền kéo lên nụ cười rất tươi, đoạn không chút do dự, gật đầu.
“Nặc lão, ta chắc chắn!”
...
Đã một tuần kể từ ngày Tàn Báo bị trảm sát, nhưng tuyệt nhiên không thấy động tĩnh gì. Gã thầm lấy làm lạ, Tật Lang không lý nào lại chưa phát hiện ra thi thể tên kia, còn Dã Cẩu Đội thì vẫn y lịch rời đi sau khi chợ thôn kết thúc.
Gạt bỏ khúc mắc trong lòng, Lạc Thạch liền tiến nhập Tá Hồn Quang Hoàn, chuẩn bị nghe Nặc lão hướng dẫn.
Sau khi gã đã nhuần nguyễn Dẫn Dược Quán Mạch, kế hoạch lại có thể tiến hành bước kế tiếp. Nặc lão đưa ra yêu cầu thay thế toàn bộ nước uống bằng Thục Nữ Lệ Sương, cùng với thu thập thật nhiều Quân Tử Tâm Diệp.
“Ngoài ra, Mục tử từng nhắc qua, sâu hơn nữa vào trong rừng, cách ao nhỏ khoảng hai cây số, là chân đồi Hủ Thực. Ngọn đồi thấp này quanh năm không ai dám bén mảng, bởi không khí ở đấy làm sinh vật xây xẩm mặt mày, dẫn đến choáng ngất, thậm chí là chết ngạt. Thêm vào đó, thổ nhưỡng khắc nghiệt kỳ quái khiến thi cốt phân huỷ cực nhanh, nên hầu như không có thứ gì sống nổi...”
Ngoại trừ Thiết Châm Đằng, thứ cây chỉ có thân dây leo, lá vì thích nghi nên thoái hoá thành gai nhỏ nhọn hoắt. Chúng đích thực là loài thực vật lạ lùng nhất chung quanh Bách Hộ Thôn, bởi cái bản tính hiếu chiến được cài sẵn trong tiềm thức, bất cứ vật gì bén mảng lại gần, đều bị đám roi gai tấn công dữ dội. Dường như chúng coi tất cả các thứ di động là thức ăn, nên nếm máu lại càng hung hãn.
“Cái gì cơ?” Lạc Thạch trợn mắt ngạc nhiên, ngỡ mình nghe nhầm nên hỏi lại lần nữa “Tiến vào đồi Hủ Thực tu luyện? Lại còn phải dậy sớm trốn đi?”
“Đúng rồi đấy! Mấy cái Thiết Châm Đằng dù điên cuồng chém giết, nhưng cũng chỉ là thực vật thôi, ngươi sợ cái gì chứ?” Nặc lão tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm, cười gian tiếp lời.
“Chúng giống như Mộc Nhân hỗ trợ cho người ta luyện võ vậy, bất quá, lại biết tự động công kích mục tiêu, rất đáng thử đấy. Khư khư khư”
“Ài thôi được”, Lạc Thạch cũng đã quá quen với cái điệu cười thiếu thiện lành ấy của Nặc lão, nhún vai thở dài “Cùng một công đi thu thập Lệ Sương và Tâm Diệp. Nghe lời lão vậy thôi. Mong là vãn bối đủ may mắn nguyên vẹn trở về a...”
Nạc lão nghe vậy liền cười ha hả, sảng khoái trả lời.
“Lão phu tất nhiên cũng chưa chán sống. Trên đồi Hủ Thực, vẫn còn thứ ta muốn tìm hiểu. Ngươi cứ coi như là một bài luyện thể nâng cao đi là được”.
Lạc Dược Việt có được thiện cảm rất lớn từ đám nhỏ, nhất là cái cô bé Lạc Mẫn lúc nào cũng sôi nổi nhiệt huyết kia, nên phải mất một lúc, chúng mới yên tâm để hai người họ rời khỏi.
Tuỳ lão sư vỗ vỗ tay, đề tỉnh mấy tiểu nữ hài, đôi mắt vẫn còn đang long lanh tiếc nuối, kéo chúng trở lại thực tế, đoạn cầm que trúc lên, mau chóng bắt đầu bài giảng.
“Các trò chắc hẳn chưa quên cặp cung tiễn, mà Nhị gia chủ đã gọi ra khi chơi Tam Giới Triệu Hoán Pháp Khí? Vật này có lai lịch thực sự không nhỏ, thần thoại nhân loại lưu truyền, chủ nhân đầu tiên của chúng, chính là người anh hùng của Vệ Thần Quốc, Đại hoàng tử Lôi Mãng...”
Trong ‘Vĩ Nhân Ký’, có ghi chép về một đất nước kỳ lạ, dù sở hữu sức mạnh quân sự, mà theo mô tả là tự cổ chí kim khó ai bì kịp, nhưng lại vô cùng yêu hoà bình, mang tên Vệ Thần Quốc. Họ hầu như không có mấy dục vọng, nên cũng không có nhu cầu thôn tính các quốc gia khác, mở rộng bờ cõi, mà chỉ tôn thờ duy nhất Mẹ Thiên Nhiên vĩ đại. Đúng với cái tên, con dân Vệ Thần Quốc tự nhận lấy trách nhiệm bảo hộ thần linh, duy trì cân bằng trên Thiên Diễn Tinh Cầu thời kỳ tiền Viễn Cổ, nhất là sau khi Đại hoàng tử của họ trưởng thành.
“Ngày Lôi Mãng được hạ sinh, trời cao bày Thiên Khiển, mây gió vần vũ, cửu sắc vân trì kéo tới, giáng xuống Diệt Thế Thần Lôi. Ngay khi y chào đời, mặc dù vẫn còn mang nguyên hình đứa trẻ sơ sinh, đã lập tức lao lên đón đỡ, miệng sung sướng cười to, như đang vô cùng hưởng thụ. Hữu thủ bẻ gãy Cuồng Lôi hợp thân cung, tả thủ quấn lấy Bạo Vũ tụ ngàn tiễn, y liền cho xuất thế cặp Thần Binh, hỗn thiên ám địa, sinh linh triều bái...”
(Trích lược ‘Nhân loại Vĩ Nhân Ký’ - ‘Vệ Thần Hoàng tử: Trung Thần’)
Tất nhiên, đây chỉ là câu chuyện đầy rẫy hư cấu, phàm nhân vì truyền miệng mà có sai sót, đã ‘bắt quàng làm họ’ cho mình, nên vô tình tạo ra cái dị bản như vậy. Theo lời Nặc lão, tại Tu Chân Giới còn lưu truyền vài hiểu biết đáng tin cậy hơn rất nhiều về vị Đại hoàng tử khủng bố này.
Thần Nông Mộc Đế - lão tổ Linh tộc, tương truyền, do một gốc Lôi Mộc Thần Thụ, thứ cây tồn tại duy nhất trong trời đất ở vào thời kỳ Thái Cổ sơ khai, thọ tỉ thiên địa, nhẫn nại trải qua vô số năm tháng liền hoá linh, trở thành tộc nhân đầu tiên, đồng thời đặt nền móng cho Linh tộc. Tuy Mộc Đế được biết tới với danh xưng Vạn Linh Giới Thần, thực lực là điều không phải bàn cãi, nhưng đưa Linh tộc đến vị trí vững vàng như bây giờ, phần công sức rất lớn chắc chắn phải thuộc về Thần Nông Lôi Mãng, vị trưởng tử thừa hưởng Tiên Thiên Lôi Thể chân chính từ huyết mạch của ông.
Lôi Mãng mau chóng đạt sức mạnh áp đảo tộc nhân, hơn trăm tuổi chính thức gia nhập Vệ Thần Đội - tập hợp tinh anh trong tinh anh của Linh tộc, đến hai trăm tuổi thì vượt cấp Vệ Thần Tướng, lập tức được đặc cách trao quyền dẫn dắt toàn bộ.
Lúc y mới chào đời quả thật đã tắm trong Hư Không Lôi Trì, chứ không phải giống với thần thoại phàm nhân kể lại, kiểu như thôn tính Thiên Khiển, tạo ra Thần Khí, thực quá đỗi huyễn hoặc. Nhưng cũng chính vì vậy, thân hình Lôi Mãng bị kẹt lại ở hình hài đứa trẻ ba bốn tuổi, mãi mãi không thể lớn, duy chỉ có, sự bá đạo theo tu vi được nâng cao cực nhanh mà cũng gia tăng khủng khiếp. Linh tộc được Thần Nông Lôi Mãng toạ trấn, dù trải qua ức vạn năm sóng gió, vẫn tồn tại sừng sững không đổ, bằng hữu hay thậm chí kẻ địch đều phải nghiêng mình kính nể, cùng nhất trí tôn y làm ‘Hộ Thế Linh Đồng’.
“Truyền thuyết về Hộ Thế Linh Đồng, đương nhiên phải kể đến, cuộc chiến kinh động cả Ngũ Đại Tộc, đưa tên tuổi Lôi Mãng y dù lần đầu xuất hiện, lập tức nhất bộ thông thiên...”
Nặc lão cảm thán, đủ thấy được sự kinh dị trong lời nói, trận chiến kia dù chỉ là truyền kỳ chưa kiểm chứng, nhưng bất kỳ Tu Chân giả nào đã đạt được tu vi tương đương lão, thì cũng đều phải biết ít nhiều về nó.
‘Bão Tố Thời Gian’, một trong Thất Thiên Khiển, năm đó vây khốn toàn bộ Thiên Diễn Tinh Cầu, Ngũ Đại Tộc thời tiền Viễn Cổ không còn hùng mạnh như xưa, cường giả Thái Cổ đã ngã xuống nhiều năm, thế hệ sau đành bất lực nhìn tận thế giáng lâm.
Khi tất cả chấp nhận buông xuôi, chuẩn bị đón chờ thảm kịch, thì Lôi Võng khổng lồ không biết từ đâu phủ xuống, bao bọc lấy Thiên Diễn, tạm thời bảo vệ mọi sinh linh đang run rẩy tuyệt vọng bên dưới. Một thằng nhóc thân thể như đồng đen, trên đầu vẫn nguyên hai búi tóc quả đào, người khoác độc cái áo yếm, chân đạp lôi điện xông ra, lao thẳng vào trong tâm bão.
Chỉ một sát-na qua đi, hoặc giả lúc đó, vì bị Bão Tố Thời Gian ảnh hưởng mà không còn ai có nhận thức chính xác, Lôi Mãng đã thành công đổi hướng cơn bão, thậm chí còn tiêu diệt phu thê dị thú Cuồng Lôi - Bạo Vũ, vốn là một cặp Thực Nhật Thần Thú, đồng thời cũng chính là hắc thủ sau màn, lén lút dẫn động Thất Thiên Khiển, hòng nuốt trọn nơi này. Rồi cũng vì thi cốt hai vợ chồng chúng, Linh tộc quyết định dốc hết số tài lực còn lại, đổ vào luyện chế thành Ly Biệt Xạ Hồn Cung và Luân Hồi Độ Linh Tiễn, dùng để ban thưởng cho công lao to lớn của Hộ Thế Linh Đồng y. Kể từ đó, cặp Thần Khí theo Thần Nông Lôi Mãng đấu vô bất thắng, đời đời kiếp kiếp thủ hộ Linh tộc, cho đến khi thân vẫn hồn tiêu.
Tuỳ lão sư thu lại gậy trúc, bạch sa trong khay đã hiện hình rõ nét, đập vào mắt bọn trẻ là cây cự cung, mang hình dáng nhị thú tranh châu, giống y như khuôn đúc với thứ Tinh Vẫn Bài từng hiển hoá lần trước. Đứng phía sau, ngay chính giữa thân cung, là một thiếu niên mảnh mai chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, song thủ vươn tới ấn lên quả châu khổng lồ trước mặt.
Nửa người bên phải y lộ ra khỏi trường bào, chữ ‘Trung’ thấp thoáng hiện trên phần lưng áo đang bay phấp phới, cùng với đôi mắt, tất cả đều đồng thời toé điện mang rực rỡ, lan toả khắp không gian. Lôi điện hiển hoá từ dưới lớp áo choàng lũ lượt phóng xuất, trông tựa như ảo ảnh sáu cánh tay, nắm sáu mũi tên xoắn ốc đặt lên dây cung, kéo căng về phía sau.
“Thiếu niên anh hùng, Vệ Thần Quốc Đại hoàng tử Lôi Mãng, là tấm gương trung can để hậu thế noi theo. Người từng đứng trước thiên địa, vì can gián vua cha, cảnh cáo nịnh thần mà đã kéo lục tiễn, phát độc thệ: ‘Sáu tiễn lên dây, có bốn cái luôn hướng ra trông chừng ngoại địch tứ phương, một nhắm vào phản đồ nội loạn bất trung, còn tiễn cuối cùng, liền chĩa về tim mình. Chỉ cần Lôi Mãng ta mang chút lòng riêng, lập tức sẽ bị nhất tiễn này xuyên tâm, tuyệt không hối hận’”.
Bên trong Quang Hoàn, phía trên hai tay Tá Hồn Nặc lão lại là cảnh tượng khác hẳn. Hộ Thế Linh Đồng, nguyên bản trông chỉ như một hài tử bốn năm tuổi, bầu bĩnh non nớt búng ra sữa, bất quá, da nó lại đen xì bóng lưỡng, tương phản hoàn toàn với hai búi tóc tròn xoe trên đầu, cùng cặp lông mày tia sét đều mang màu sáng trắng, bàng bạc vô cùng kỳ dị. Tròng mắt tựa lôi trì sâu thẳm, chớp loé điện mang, ánh nhìn như thú rình mồi có thể xuyên thấu vạn vật trên đời.
“Thạch đầu tử, ngươi đang được chứng kiến một trong những cường giả mạnh mẽ nhất Tu Chân Giới thời kỳ tiền Viễn Cổ. Nhờ có chiến công của Lôi Mãng y, thì các Đại Tộc trên Thiên Diễn Tinh Cầu mới thực sự nghiêm túc xem xét đến đề nghị, cùng nhau ngồi lại, đưa ra thoản thuận chung, sơ bộ đạt được hiệp ước đình chiến đa phương, tạo tiền đề cho nền hoà bình lâu dài sau này...”
Hộ Thế Linh Đồng bá khí vương giả, thân ngự trong Lôi Châu, hai cánh cung khổng lồ gấp về phía sau, xoè ra bừng sáng như song dực. Một bên thì lôi điện chớp loé, một bên lại là phi vũ xoay vần, hư ảo huyễn hoá ra hai đầu Thực Nhật Dị Thú đang cuốn lấy nhau.
“Y mạnh lắm sao?”
“Là cực kỳ mạnh mới đúng! Y được trời sinh quái lực, lại sở hữu cặp Thần Khí duy nhất có thể bắn phá sáu cõi luân hồi, xuyên qua quá khứ vị lai, truy cùng diệt tận. Trúng tiễn, liền xoá sổ luôn tất cả mọi thứ liên quan tới kẻ đó khỏi thiên địa, thực sự bị tịnh diệt thành hư vô, những người khác thậm chí còn mất hẳn phần ký ức về hắn”.
Nặc lão gật đầu, nói đoạn ngẫm nghĩ giây lát, rồi mới tiếp lời.
“Đặc biệt là khi có kẻ đe doạ an nguy của toàn tộc, chữ ‘Trung’ lại càng khiến chiến ý y tăng vọt, Lôi Mãng cơ hồ hoá thân trở thành một thực thể vô địch, là tồn tại bất bại đối với cường giả cùng thế hệ”.
Lòng trung với mảnh đất quê hương, dường như khiến con người ta trở nên mạnh mẽ hơn, có trách nhiệm hơn, và thậm chí là mang tinh thần sẵn sàng hi sinh. Lấy huyết nhục bảo hộ tộc thân, đem xương cốt xây thành đắp luỹ, nếu đe doạ sự tồn vong của quốc gia, thì trung thần nghĩa sĩ liền sẽ quên mình mà đứng lên, bất kể tại Thiên Diễn này, hay ở Trái Đất kia, đều là điều tất lẽ dĩ ngẫu. Ai cũng có thể trở thành anh hùng, Tổ quốc chỉ cần vẫy gọi, lập tức xuất hiện hàng ngàn hàng vạn ‘Vệ Thần Lôi Mãng’, nguyện đánh đổi máu thịt mình giành lại tự do dân tộc.
Lạc Thạch chợt lắc đầu cười đắng chát, nói như vậy, gã quả thực là kẻ bất trung, chưa từng một lần nghiêm túc đóng góp cho Bách Việt Quốc, thậm chí còn đẩy toàn bộ Nhân loại vào nguy cơ tận diệt.
Dày vò? Có đấy! Hối hận? Không hề!
Xuyên không tới đây cho gã cơ hội tiếp xúc với Tu Chân, đánh động trí tò mò, gián tiếp hé ra con đường hy vọng để trở về. Chính Lạc Thạch cũng không để ý, trải qua nhân sinh ở đây, khiến gã biết trân trọng những gì bản thân đang có, vô tình thôi thức hạt giống ‘Trung Nghĩa’ nơi tâm khảm gã nảy mầm.
“Được rồi, Nặc lão, vãn bối đã hiểu”, hít một hơi thật sâu, gã bắt đầu đứng dậy, vừa phụ giúp dọn dẹp Thực Dưỡng Phòng, vừa lẩm bẩm “Cứ làm những gì đúng với lương tâm của mình, thế giới nào cũng vậy, nếu muốn sinh tồn, ngoài nhẫn nhịn, thì tuyệt đối không được nhu nhược. Người nói xem, có phải không?”
“Vậy ngươi nói xem?”
Nặc lão chưa vội trả lời, mà hỏi ngược lại, rồi im lặng, vuốt râu bình thản chờ đợi.
Lạc Thạch nghe thấy vậy, liền kéo lên nụ cười rất tươi, đoạn không chút do dự, gật đầu.
“Nặc lão, ta chắc chắn!”
...
Đã một tuần kể từ ngày Tàn Báo bị trảm sát, nhưng tuyệt nhiên không thấy động tĩnh gì. Gã thầm lấy làm lạ, Tật Lang không lý nào lại chưa phát hiện ra thi thể tên kia, còn Dã Cẩu Đội thì vẫn y lịch rời đi sau khi chợ thôn kết thúc.
Gạt bỏ khúc mắc trong lòng, Lạc Thạch liền tiến nhập Tá Hồn Quang Hoàn, chuẩn bị nghe Nặc lão hướng dẫn.
Sau khi gã đã nhuần nguyễn Dẫn Dược Quán Mạch, kế hoạch lại có thể tiến hành bước kế tiếp. Nặc lão đưa ra yêu cầu thay thế toàn bộ nước uống bằng Thục Nữ Lệ Sương, cùng với thu thập thật nhiều Quân Tử Tâm Diệp.
“Ngoài ra, Mục tử từng nhắc qua, sâu hơn nữa vào trong rừng, cách ao nhỏ khoảng hai cây số, là chân đồi Hủ Thực. Ngọn đồi thấp này quanh năm không ai dám bén mảng, bởi không khí ở đấy làm sinh vật xây xẩm mặt mày, dẫn đến choáng ngất, thậm chí là chết ngạt. Thêm vào đó, thổ nhưỡng khắc nghiệt kỳ quái khiến thi cốt phân huỷ cực nhanh, nên hầu như không có thứ gì sống nổi...”
Ngoại trừ Thiết Châm Đằng, thứ cây chỉ có thân dây leo, lá vì thích nghi nên thoái hoá thành gai nhỏ nhọn hoắt. Chúng đích thực là loài thực vật lạ lùng nhất chung quanh Bách Hộ Thôn, bởi cái bản tính hiếu chiến được cài sẵn trong tiềm thức, bất cứ vật gì bén mảng lại gần, đều bị đám roi gai tấn công dữ dội. Dường như chúng coi tất cả các thứ di động là thức ăn, nên nếm máu lại càng hung hãn.
“Cái gì cơ?” Lạc Thạch trợn mắt ngạc nhiên, ngỡ mình nghe nhầm nên hỏi lại lần nữa “Tiến vào đồi Hủ Thực tu luyện? Lại còn phải dậy sớm trốn đi?”
“Đúng rồi đấy! Mấy cái Thiết Châm Đằng dù điên cuồng chém giết, nhưng cũng chỉ là thực vật thôi, ngươi sợ cái gì chứ?” Nặc lão tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm, cười gian tiếp lời.
“Chúng giống như Mộc Nhân hỗ trợ cho người ta luyện võ vậy, bất quá, lại biết tự động công kích mục tiêu, rất đáng thử đấy. Khư khư khư”
“Ài thôi được”, Lạc Thạch cũng đã quá quen với cái điệu cười thiếu thiện lành ấy của Nặc lão, nhún vai thở dài “Cùng một công đi thu thập Lệ Sương và Tâm Diệp. Nghe lời lão vậy thôi. Mong là vãn bối đủ may mắn nguyên vẹn trở về a...”
Nạc lão nghe vậy liền cười ha hả, sảng khoái trả lời.
“Lão phu tất nhiên cũng chưa chán sống. Trên đồi Hủ Thực, vẫn còn thứ ta muốn tìm hiểu. Ngươi cứ coi như là một bài luyện thể nâng cao đi là được”.
Danh sách chương