"Mọc giữa dòng sông xanh,Một bông hoa tím biếc,Ơi con chim chiền chiệnHót chi mà vang trời."

Nhắc đến mùa xuân, lứa tuổi học sinh nhất là đám nhóc đầu cấp ba và cuối cấp hai sẽ lại nhớ đến bài thơ đã hằn sau vào bao trang đề cương tụi nó gối đầu nằm ngủ.

Trong không gian tươi mát của một mùa xuân đầy sức sống. Ở bên trong những căn lớp, ngồi trên bàn chăm chú nghe giảng, đó cũng là những mùa xuân tươi tắn như hoa, biết hát biết cười như đàn chim chiền chiện.

Nếu mùa hạ tụi nó là loài ve râm ran trong đám lá xanh rờn, sang mùa thu là những cơn mưa rào, mùa đông là những giọt long lanh còn đọng trên ô cửa thì vào mùa xuân, tụi nó chính là mùa xuân.

"Cũng không có gì, hôm đó con nhỏ đó leo rào làm Điền phải chạy ra bế đi thôi." Ngồi ăn que cay nói chuyện trên trời, tụi con trai ít khi bàn tán nhưng đã có người hỏi thì tụi nó sẽ bàn cho tới. Duy không phải ngoại lệ, thậm chí nó còn là người trong kẹt nên hiển nhiên biết nhiều hơn là "chỉ thấy" hay "nghe nói".

"Rồi sao? Mày biết gì nữa! Phun ra hết đi!" Tụi con gái gõ lốc cốc vào cái đầu rỗng tuếch của Duy, sao thấy phí mất mấy bịch que cay cho cái thằng bất cần đời quá.

Lúc bị nghi ngờ nhất, Duy mới đanh mặt lại, điệu bộ ăn que cay cũng nghiêm trọng hơn lúc đầu.

"Thì nghe nói hai đứa nó quen nhau. Điền với cái con Mẫn hiền hiền lớp tao ấy."

"Ai nói?"

Điền nói.

"Ừm, ai đồn vậy?"

Cũng là Điền đồn.

Nhưng Duy không vạch áo cho người xem lưng ngay tại đây được nên chỉ giả vờ không nghe thấy người ta hỏi.

"Mà Mẫn nào hiền cơ? Tao chỉ biết lớp mày có con Mẫn dữ tợn, hay đi đá gối bọn con trai thôi."

"Khùng quá! Lớp tao có một Mẫn duy nhất thôi. Tên là Hoàng Thi Mẫn cơ."

"Ừ thì Mẫn Hoàng. Chứ con nào nữa thằng chó."

"Gì? Mẫn Hoàng mà dữ á hả?"

"Ơ! Vậy là bạn Duy chưa nghe chuyện ngày hôm đó à?"

Vẫn là buổi chiều tà ở ngôi trưởng mọi khi, vẫn là khung cảnh hỗn loạn giữa những trận đấu bóng rổ giao lưu qua lại của mấy anh tài trong nhà thi đấu trường.

Trần Minh Điền lại khác, nó trở nên hiếu chiến hơn mọi khi, giữ sức ở hiệp một rồi nhanh chóng ghi điểm dồn dập ở hiệp sau cho đối phương không có đường gỡ nổi một bàn danh dự. Dường như có gì bên trong thôi thúc nó nghiền nát đối thủ dù không được lấy một chầu khao nước.

Lí do thì không sâu xa, tầm cỡ vũ trụ gì. Chỉ là đối thủ lại là bọn nhãi ranh hay đi soi mói về ngoại hình của mấy bạn nữ trong trường bằng những từ ngữ hết sức cợt nhả, thiếu tôn trọng và thiếu học.

Nhưng vì là anh em trong câu lạc bộ, cũng vì lệnh "không được đánh lộn" của Mẫn đã ban xuống từ trước, Điền chỉ có thể giải quyết cơn ngứa ngáy bằng mấy trận bóng vắt cạn sức tụi nó cho mấy cái miệng đừng múa linh tinh.

Song nó cũng chỉ làm được tới vậy, vì chuyện không phải của nó để xen vào. Nhưng Điền sẽ đi đồn với nhóm bạn của mình, nhóm bạn ít thôi, đâu đó vài chục người rải ra cả 3 khối.

Vậy mà tụi nó vẫn ngồi lại thành vòng tròn, miệng đứa nào uống nước thì đứa còn lại vừa thở gấp vừa nói về mặt mũi của mấy bạn nữ tụi nó vô tình va phải trên hành lang rồi cười hô hố.

"Con Linh A10 trông béo hơn thường ngày."

"Con đấy béo sẵn rồi mà."

"Vậy mới có cái nhấp nhô cho mày xem chứ!"

Điền chẳng thèm đoái hoài, nó đợi tụi kia dưỡng sức xong thì lại mài tiếp, tới khi nào tụi nó lết ra khỏi nhà thi đấu nó mới hả dạ.

Tưởng tượng một ngày nào đó cái tên của cô nàng xuất hiện trên mấy bát hương di động kia, Điền lại không kìm được mà bấu lấy quả bóng trong tay, đi qua đi lại như hổ chuẩn bị vờn mồi.

Cho tới lúc mấy chữ "Thi Mẫn A1" thật sự xuất hiện, nó đã tưởng mình nghe lầm.

"Vậy còn cái con lùn lùn hay đi với anh Điền?"

"Cái con đó nhìn cũng bình thường. To hơn tí chắc là đẹp."

"Hay gu anh Điền như vậy. To nhiều rồi nên ngán, giờ chơi sang cái khác."

Một thằng đang mở miệng, lưỡi đã uốn sẵn rồi, chỉ phát âm thôi thì ăn ngay nguyên quả bóng dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, làm hai hàm răng bập vào cái lưỡi rắn, rớm nước mắt.

Nó muốn thét lên vì đau nhưng lưỡi đau muốn đứt ra khỏi miệng nên chỉ biết kêu é é.

"Con chó nào vậy?" Mấy thằng bạn vì sĩ diện mà không muốn cũng phải đứng lên giả vờ ra oai.

"Xin lỗi nha, anh đang tập ném ba." Điền không cần ồn ào như vậy, nó từ tốn chụp lấy quả bóng, bước lại gần với nụ cười thương hiệu.

"Anh mù hả? Tụi em đang ngồi đấy nói chuyện mà?"

"Đâu có, anh thấy chứ! Cho anh xin lỗi nha."

Điền giả vờ quan tâm, lấy tay sờ sờ má thằng hậu bối, tiện tay bóp chặt làm cái lưỡi bên trong nhói lên điếng người.

"Không lẽ anh không muốn tụi em nói về con nhỏ đó hả? Anh thích nó thật hả anh Điền? Người ta đồn thật hả?"

"Anh đừng tưởng đầu năm anh mời tụi tui mỗi điếu thuốc thì giờ được vênh mặt nha!"

Điền muốn la thật lớn rằng nó mới chính là người kêu thằng Duy đi đồn như vậy, muốn nói cho tụi ranh con biết tụi nó được nói đến tận câu thứ 3 về Mẫn là vì cô nàng đã bảo nó đừng đi gây chuyện.

"Nhưng mà nói nhiều lời thì mấy thằng ngu không hiểu được," từ độc thoại nội tâm, Điền "sơ ý" nói huỵch toẹt ra ngoài.

"Nhái nhằng nhày nhán nhống nhà?" Thằng nhóc cắn phải lưỡi thét lên.

Nó dơ tay lên định đỡ, nhưng trong giây phút ns đấm của tụi du côn chuẩn bị phóng tới mặt Điền, cửa nhà thi đấu mở ra.

Thi Mẫn hừng hực bước vào trong như một cơn bão, chân nhỏ đi mà dậm rầm rầm xuống nền nhà, đôi mắt phát ra tia lửa điện làm bọn lớp 10 phải dần lùi về sau.

Nhỏ bước thẳng tới thằng nhóc cao hơn nhỏ một cái đầu, đá thật mạnh vào đầu gối nó làm nó ngay lập tức hành lễ với Mẫn.

Còn chưa bõ, nhỏ không rằng không nói đá thêm mấy cái nữa vào đùi nó làm nó kêu như con gà bị cắt tiết.

"Sao tụi mày bắt nạt Điền! Tụi mày thấy Điền nhỏ bé, một mình nên muốn làm gì thì làm! Nói gì thì nói à! Mấy cái thằng chưa cai sữa mẹ này!" Nhỏ quát lớn làm hai đứa còn lại đang đứng tự dưng cũng quỳ theo.

"Tụi tui chưa làm gì hết mà! Điền của chị đập quả bóng vô đầu tụi tui trước mà!"

"Điền mà nhỏ bé á! Chị bị lé à!"

"Tao có nói tới mày chưa cái thằng đầu nấm!"

Mấy anh, mấy bạn trong câu lạc bộ khi đó chỉ dám đứng nhìn từ xa bằng đôi mắt ngưỡng mộ.

"Sao tụi mày không nghĩ cho ba mẹ đang còng lưng lo ăn học cho tụi mày mà lại còn đứng đây bắt nạt con cái nhà người khác!"

Mẫn ức đến đỏ cả mặt hộ Điền. Thấy con nhỏ hoá thành quả cà chua, nó chỉ thầm cười trong lòng, bên ngoài vẫn hất mặt thật cao trước cái đám đang hành lễ kia.

Nó tưởng nó được bình yên, mắng xong bọn du côn, Mẫn tiện thể mắng luôn nó.

"Bình thường thì đi đập bàn đập ghế mà! Mày ăn cái gì mà hôm nay im lặng vậy! Nói thì không bao giờ nghe! Người ta bắt nạt thì lại cong đuôi xuống!"

"Ơ... ớ?" Nó ú ớ mấy tiếng đầy ngỡ ngàng.

Điền nhớ lại chuyện gì đó quan trọng, liền ghé vào tai cô nàng thủ thỉ:

"Mà nghe nè, mày đứng ra vì tao thì tao khoái lắm. Nhưng mà cái bọn trước mặt có chơi với đám giang hồ thật ở ngoài, tao sợ tụi nó gọi đồng bọn tới."

"Hửm? Hả?"

"Giờ tao đếm tới ba, mày bám vô tao nha. Một..."

"Để làm gì?"

"Hai..."

Đoàng! Cánh cửa mỏng manh lại bị bung ra lần nữa. Lần này toàn là mấy anh mặt mũi lạ hoắc hay nói cụ thể hơn là nhìn bặm trợn đang đứng dàn kín cả lối ra vào.

"Thằng nào là thằng Điền!" Người đứng ở giữa chỉ tay.

"Ba!" Nó la lên. Mẫn bất ngờ, vẫn cố ôm lấy nó như được dặn.

Rồi Điền nhấc bổng Mẫn lên, bế theo kiểu vác bao tải rồi chạy ra rìa nhà thi đấu, dùng tay đang rảnh còn lại mở cửa sổ, nhào cả người, cả Thi Mẫn ra ngoài.

"Chạy đi! Chạy đi!" Điền vừa ngã đã đứng dậy, lấy hết sức bình sinh lao vèo vèo đầy thông thạo trên con đường phía sau trường đầy cỏ dại và ánh nắng tự nhiên.

Nó vừa thấy vui vì Mẫn đã đứng ra vì mình, vừa thấy một niềm phấn khởi đang đưa đôi chân nó chạy thật nhanh khi được đi cùng Mẫn.

Cô nàng cũng bám theo sau, dù cho có hơi mệt. Hai đứa nó hoà mình vào dòng chảy của gió, tự đưa bản thân bay đi như những đoá bồ công anh mọc dại quanh đây. Thế nhưng hai bông hoa vẫn không rời lấy tay nhau dù chỉ một giây nào.

Lao vun vút như cơn gió mùa xuân đang thổi ngoài kia. Tụi nó thấm thía được những bài nhạc nhớ hoài về một thời thanh xuân đã qua, để rồi thấy may mắn vì đang được tận hưởng chính làn gió xuân ấy.

"Vui quá!" Mẫn la toáng lên.

"Đúng không! Lâu lâu xấu tính cũng không sao!"

Nếu sức bền chỉ là một danh từ dùng để chỉ thứ không có thật thì có lẽ Điền và Mẫn đã thật sự cùng nhau chạy như vậy đến cuối chân trời.

Nhưng người ta có câu: "What easy comes, easy goes." Cái gì dễ dến cũng sẽ dễ đi.

Đến nhành cây xanh tươi nhất, khi đến lúc cũng sẽ tụi tàn dần. Có lẽ Mẫn đã quá quen với những sự xui xẻo mà khi may mắn và vui vẻ lần lượt kéo đến, nhỏ luôn sợ chúng sẽ lần lượt rời đi.

Chẳng ai biết được một mùa xuân đời người sẽ dài đến đâu là trọn vẹn.

Lúc này, Duy nghe xong câu chuyện, không bày tỏ cảm xúc gì ngoài khuôn mặt đượm buồn, "Ghen tỵ quá..."

Hoá ra đây là lí do hôm đó Điền nhờ lấy hộ túi đựng giày.

Đúng là nếu người ta thật sự yêu thì sẽ thay đổi vì nhau chứ không phải thay đổi nhau ha.

"Cái này người ta gọi là được cả đôi," bạn nữ cảm thán, "Tao thấy người như vậy mới hợp với Điền."

"Mày nói nghe dễ thế! Mày không ghét hả?"

"Gì? Tao bình thường. Con gái không có lì lợm, đeo bám như tụi mày nghĩ đâu. Tụi tao thấy hoa có chủ rồi thì cũng biết đưòng né thôi. Suy nghĩ một chiều như mày khó có bồ lắm đó Duy!"

"Cho xin lỗi, nhưng mà đừng xát muối vô tim tao nữa..."

"Mà cũng có mấy đứa không bình thường thật..." bạn nhìn xung quanh, còn mất mấy giây lưỡng lự suy nghĩ mới quyết định nói cho Duy.

"Tao nói nhỏ mày nghe. Con nhỏ Ngọc câu lạc bộ hát. Bảo với hai đứa bạn mày coi chừng nó. Sau cái vụ ở nhà Điền tao thấy nó cứ làm sao."

"Né nó ra."

Đưa ra một câu khó hiểu, bạn nữ ngại bàn tán thêm vì đây cũng không phải chuyện gì hay ho.

_____________

Tuần này mình khá rảnh, mình sẽ cố gắng ra thêm 1 - 2 chap nữa nhe hihi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện