Rầm soạt! Những tiếng động lớn từ mấy cái thùng carton va vào nhau vang lên làm cho nam thanh nữ tú A1 phải hướng mắt về cô nàng hậu cần phía góc lớp.

Dù gãy một tay, Mẫn vẫn có thể thoăn thoắt cắt từng thùng giấy thành những hình dạng đã vẽ trước, đôi lúc cùng dùng tay xé phăng đi phần bìa dư thừa. Chỉ có điều, khung cảnh trông hơi kinh dị qua ánh nhìn của mọi người.

Mỗi lần con nhỏ dừng tay là buổi sáng hôm qua lại hiện ra rõ mồn một. Nó là ai mà dám nói chuyện với nhỏ lấc cấc như vậy! Nghĩ tới bản mặt gợi đòn của nó, nhỏ lại đưa kéo thật mạnh tạo ra một tiếng soạt lớn khi một nửa cái bìa rơi xuống.

Quan tâm nhau không phải là chuyện ai đó có thể quyết định dừng lại hoặc không. Vậy mà Điền lại nói chuyện kiểu đó với nhỏ làm nó tức điên lên. Nhu thể nhỏ không là gì để có quyền lo lắng cho nó.

Mẫn không giận nó vì nó dùng những lời lẽ đó để nói chuyện với mình. Nhưng cái cách nó nói, cái cách nó chọn để biểu lộ cảm xúc và nội dung cuộc trò chuyện là thứ khiến nhỏ vắt tay lên trán suy nghĩ từ hôm qua tới nay.

Cái con người kia hình như cảm nhận được sát khí đùng đùng, đen xì như cơn giông của Thi Mẫn nên cả giờ ra chơi không thấy bén mảng về lớp để tập đàn.

"Ngon lắm! Bây giờ tao kệ mày luôn. Không quan tâm nữa!" Nhỏ ghì móng đâm sâu vào tấm bìa cứng dày làm người đi đường rùng mình vì độ kinh dị.

"Mày nghỉ tay tí đi." Linh phải giằng mạnh cây kéo ra khỏi Mẫn mới làm cho nhỏ chịu dừng lại.

"Cứ để nó làm đi. Nãy giờ mỗi mình nó mà được nhiêu đây thùng kìa,'' Dương nửa đùa nửa thật.

Đám con trai xúm nhau chặt tre để múa thôi cũng đã mệt bở hơi tai, đây Thi Mẫn còn có mỗi một tay mà cũng làm gần xong việc. Cậu thấy hơi tự ái nhưng chưa dám nói ra vì sợ ăn bìa vào đầu.

Cũng hiếm có ai như Mẫn. Nó chỉ nghỉ mỗi hai hôm sau khi gãy tay rồi đi học lại ngay lập tức. Hơn nữa, làm trụ cột chính trong ban hậu cần với núi việc chất cao hơn núi, vậy mà Mẫn vẫn có sức chạy đôn đáo khắp nơi. Leo tường, đạp xe, chạy bộ đường dài, làm cu li cho lớp, CV kinh nghiệm làm việc của Mẫn như vận động viên cấp quốc gia.

"Lo lắng cho người ta thì mày cũng phải biết sức bạn mình tới đâu chứ. Tay đối với nó cũng bằng cái móng thôi, không có vẫn khoẻ như trâu." Dương nhún vai. Trong chớp mắt, Mẫn đánh thật mạnh vào sau đầu cậu.

"Sao mày lại nói tao như vậy."

"Tao nói sai hả? Bình thường tao thấy trâu đi theo cặp cơ mà. Con lành lặn còn lại đâu?" Hình như chưa đủ đau, cậu vẫn cố châm chỉa thêm mấy câu.

"Không biết!"

Nhắc tới người đó, tự dưng Mẫn quay trở lại làm việc dù đang trong đà nghỉ ngơi.

Thuỳ Linh thở dài, có linh cảm mách bảo cô nàng đừng chạm thêm vào Mẫn, chỉ biết mặt kệ nhỏ bạn rồi quay sang tiếp câu hỏi bị bỏ lửng của Dương.

"Hình như trường lại mời mẹ nó lên làm việc nữa rồi. Nghe đâu hôm qua nó không có phụ huynh lên họp với thầy quản sinh nên giờ phải vậy." Linh chỉ nói những điều mình nghe lỏm được, thấy Mẫn không sửa gì, nhỏ chắc nịch mình đã đúng.

"Nó có làm gì đâu mà bị gọi lên?"

"Có chứ, nó là đứa tới lôi Mẫn ra mà. Vậy thì cũng tính là có liên quan, cũng rùm beng lắm."

"Be bé miệng lại!" Dương lấy tay che miệng Linh.

Nếu Mẫn không kể rõ đầu đuôi sự việc và bắt tụi nó hứa không được kể cho ai, chắc giờ hai đứa nó cũng không biết ba ngày vừa qua xảy ra chuyện gì.

Hôm diễn ra buổi thi hát, mọi người đều tập trung ở sân trên, còn có tiếng nhạc xập xình nên còi xe cứu thương có kêu inh ỏi thế nào cũng không ai để ý vì tưởng xe kêu ở ngoài đường lộ.

"Tội nghiệp con này nhất thôi..." Linh nhìn cánh tay bó lớp bột dày rồi đưa mắt sang nhìn Mẫn đang lúi húi cắt tỉa từng ngọn cỏ bằng bìa.

Nếu chuyện vẫn còn im ắng như bây giờ, có lẽ nhà trường cũng sẽ không giải quyết triệt để hơn mà giả vờ quên đi như mọi lần.

"Tội nghiệp cái gì mà tội nghiệp!'' Mẫn đứng bật dậy, "Tao có bảo là tao chịu thua đâu. Mày phải biết lùi một bước rồi tiến ba bước! Trước mắt thì là vậy, nhưng tao chắc chắn không để mình thiệt thòi đâu!" Một ngọn lửa bùng lên trong ánh mắt lẫn lời nói của Mẫn.

"Mấy chuyện này đi hơi quá rồi! Tao không dễ dãi tới nỗi để yên cho người ta bắt nạt đâu!" Con nhỏ đập tay xuống bàn, tuyên bố thật dõng dạc.

"Ngầu quá, vậy giờ mày định làm sao?"

"Tao để ý rồi. Tụi nó chạy xe tay ga, có đứa chạy xe số, đậu một hàng ở bãi đỗ sau cổng phụ!"

"Biết vậy để làm gì?" Dương hơi lo lắng hỏi.

Khuôn mặt xinh xắn, đáng thương của nhỏ bỗng từ từ lộ ra nét đăm chiêu, toàn bộ âm mưu hiện lên trên trán nhỏ, làm mặt nhỏ tối xầm lại một cách rùng rợn. Cánh tay bị gãy bỗng hơi cử động như đang gồng lên.

Thuỳ Linh nghĩ chuyến này mấy cô nàng kia lành ít dữ nhiều.

Vậy là lúc ra về, Hoàng Thi Mẫn khệ nệ bước sang ngang Trần Minh Điền theo thói quen đứng đợi mình trước cửa lớp mà tiến thẳng đến bãi đỗ xe. Nhỏ hơi liếc mắt nhìn về anh chàng mình bỏ lại trước lớp mà không cảm thấy chút tội lỗi. Nếu người ta muốn mình đừng để tâm tới họ thì Mẫn mặc kệ luôn là vừa.

Thế nhưng nó vẫn cố gắng nói gì đó, Mẫn chỉ nghe được tới phần "đợi tao ở trước văn phòng" trước khi những lớp còn lại cũng tản ra khắp hành lang rồi làm Minh Điền biến mất.

Bộ ba tam giác quỷ chạy thật nhanh xuống hàng xe được cho là của dàn cô nàng bạn bè Ngọc với tâm lí vừa nơm nớp lo sợ vừa thấy khoái chí khi sắp trả đũa được mấy người làm mình gãy tay.

"Dừng!" Linh đi trước, ngó nghiêng xung quanh, xém nữa tim đã rụng xuống vì hết hồn khi thấy ai đứng cạnh dàn xe.

"Không phải tụi nó!" Cô nàng tổn mất vài chục năm tuổi thọ.

"Sao tụi nó xuống muộn vậy?" Mẫn hơi thắc mắc.

"Chắc có chuyện. Quan tâm làm gì. Tụi mình lẹ lên!" Dương không kìm được phóng thẳng đến mớ xe. Tỏ ra bình thản khi tiếp cận gần chiếc xe số màu xanh ở cuối dãy, còn giả vờ tìm chìa khoá như thể chiếc xe đó đúng là của mình.

Cậu cúi thụp xuống, vời hai đứa kia lại gần.

"Giờ sao?" Dương hỏi Linh.

"Ừ, giờ sao?" Linh hỏi Mẫn.

Chủ mưu đần ra tại chỗ. Sáu mắt tròn xoe nhìn nhau, cảm nhận nhịp đập tim mình đã dâng lên đến tận cổ họng. Tụi nó sực nhớ, đây là lần đầu tiên tam giác quỷ A1 làm chuyện xấu.

"Nhanh đi! Bị phát hiện bây giờ!" Dương nói như muốn khóc. Cậu chỉ muốn bỏ chạy trước khi bị bác bảo vệ phát hiện.

"Chọc lốp bánh xe tụi nó!" Linh vội vàng ý kiến.

"Nguy hiểm lắm! Lỡ đang chạy xong té thì sao!" Mẫn lắc đầu kịch liệt.

"Vẽ lên!"

"Một chiếc cả chục triệu đó! Sao mày ác vậy Dương!"

Bộ ba lục đục nội bộ khoảng chừng một phút rồi dừng lại. Không phải vì tụi nó quyết định bỏ cuộc mà là vì...

... thầy cô quản sinh, bác bảo vệ đang đứng đối diện bãi đỗ gọi vọng qua tụi nó.

Không những thế, Mẫn còn thấy thấp thoáng bóng dánh cao khều như hươu cao cổ của Điền sau lưng thầy cô và một người phụ nữ đứng kế bên nó.

-0-

Chắc Linh, Dương và Mẫn sẽ không bao giờ làm chuyện xấu, không có cơ hội làm chuyện xấu, vì bị tóm cổ trước cả khi kịp manh động.

Đi ba đứa mà thầy quản sinh chỉ giữ mỗi Hoàng Thi Mẫn lại, hai đồng phạm còn lại bỗng dưng được thả tự do.

Vậy là cô nàng bị áp giải về văn phòng giáo viên. Cảm giác xấu hổ vô cùng khi phải đi kế người mình vừa cãi nhau hôm qua, sau khi bị bắt tại trận lúc đang chuẩn bị làm trò độc ác lên xe người ta.

Nhỏ giả vờ bước lúc nhanh, lúc chậm để không phải đi ngang bằng Minh Điền. Thế nhưng nó như nắm thóp được Mẫn, cũng biết điều chỉnh tốc độ của bản thân để hai đứa lại đi song song với nhau như bình thường.

"Đúng là cái thằng phiền phức!" Nhỏ liếc mắt nhìn nó rồi thầm chửi. Điền chắc cũng biết nhỏ đang lẩm bẩm gì trong đầu, nhếch mép cười một cái làm nhỏ khó chịu đến phát bực.

Nhưng người đi kế bên Điền mới là người làm cho con nhỏ phải chú ý nãy giờ. Không biết cô làm chức vụ gì trong trường nhưng trông cách cô đi thật hiên ngang. Cả bộ vét công sở cô đang mặc cũng phải làm nhỏ choáng ngợp vì tác phong và gu thời trang đẹp của mình.

Nhỏ đã thấy nét mặt lạnh lùng của cô ở đâu đó.

Trở lại với phòng giáo viên và đúng cái chỗ Mẫn ngồi hôm trước. Mà hôm nay thầy quản sinh có gì đó là lạ, thầy ngồi thẳng thớm, không còn tựa lưng vào ghế, có thể là do thầy hiệu phó đang đứng ngay đầu bàn làm việc. Điền và người phụ nữ cũng ngồi xuống kế bên Mẫn.

Cảm giác như sự căng thẳng không còn thường trực ở bên này mà đổi ngược lại sang bên thầy quản sinh. Một khung cảnh không tài nào tìm kiếm được trong công tác ngày hôm qua.

Mình mới là người định chọc lốp bánh xe người ta, sao nhỏ cảm thấy như bản thân mới là người bị hại.

Mọi người chỉ vừa ổn định chỗ ngồi đã thấy cánh cửa mở toang ra lần nữa. Lúc này, mấy cô nàng từ đủ lớp tiến vào trong, cúi gầm mặt xuống đất. Chỉ khi nhìn thấy Ngọc ở cuối hàng, con nhỏ mới nhận ra đây đều là những người đã lôi nhỏ vào nhà kho hôm đó.

À. Đây không phải là về việc nhỏ ngồi kế xe người ta. Đây là về chuyện hôm trước.

Không có ghế để ngồi sẵn như Mẫn hay hai người còn lại, tụi đó chỉ có thể đứng dàn thành một hàng ngang dọc theo bàn làm việc, đối diện thầy hiệu phó.

Hoàng Thi Mẫn nhớ lại bản tin sáng nay. Băng nhóm đá gà khi bị bắt cũng đứng như thế.

Tiếng đồng hồ vang lên khi kim phút dịch sang số 12. Thầy quản sinh đứng dậy, cúi gập người xin lỗi.

"Xin lỗi phụ huynh vì việc làm tắc trách của tôi. Tôi cứ tưởng là mấy em đùa giỡn với nhau quá nên mới bị gãy tay nên không làm rõ vụ việc. Kính mong phụ huynh tha thứ."

Lúc này, người phụ nữ cởi kính râm ra rồi phâue phẩy tay.

"Nếu là thầy chắc tôi cũng nghĩ vậy. Mà tôi chưa nghĩ được tới phần giỡn kiểu gì mà lại nhốt nhau vô nhà kho rồi khoá cửa, còn đổ lỗi cho con tôi mới là đứa gây chuyện." Giọng bà đanh như thép mới tôi.

Mẫn cuối cùng cũng nhớ ra biểu cảm lạnh lùng giống hệt với nụ cười đặc trưng của Trần Minh Điền mỗi khi phải giả vờ vui vẻ. Nhỏ há miệng ra đầy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nhỏ thấy mẹ của Điền.

Thầy hiệu phó căng thẳng tới đổ mồ hôi trước câu nói dồn hai thầy vào thế bí của phụ huynh. Thầy tằng hắng một cái, quản sinh liền vội bật nhanh chiếc máy tính để bàn lên.

"Phụ huynh đợi tôi một tí... ơ... vô cái này..." Thầy dùng một ngón gõ gõ lên bàn phím một hồi lâu. Nếu còn lâu hơn nữa, chắc cả phòng sẽ ngạt vì bầu không khí nặng nề.

Hên sao wifi dưới văn phòng vừa được thay mới nên chạy rất nhanh. Màn hình vừa tải xong là thầy lập tức đưa máy tính cho mẹ Điền xem.

"Đây là lúc 11 giờ hôm thứ hai. Nhà trường kiểm tra camera rồi phát hiện em Mẫn lên cầu thang ở hành lang dãy C. Rồi camera không quay được phần cầu thang bị khuất nhưng mà thấy rõ được em Mẫn bị đẩy xuống hành lang sau một lúc đứng ở trên."

Thầy dùng bút chỉ vào màn hình, đưa ngòi bút theo từng chi tiết một cách cặn kẽ. Thầy còn chỉ ra được từng đứa có mặt trong ngày hôm đó, phóng to đến độ phân giải HD, không bị chất lượng thấp.

Từng giây đoạn ghi hình quay lại là từng giây đám con gái đang đứng phải nghiến răng nghiến lợi vì xấu hổ và tủi nhục. Tụi nó còn không dám một lần ngẩng mặt lên nhìn Mẫn khi con nhỏ hơi ti hí sang.

Mọi chuyện đã quá rõ ràng qua đoạn ghi hình thầy quản sinh muốn giấu nhẹm cả tháng nay. Không còn gì để bàn cãi.

Dù nhà kho không có camera, những đoạn ghi hình quanh hành lang lớp học đã thay lời tố cáo một phần tư thành viên câu lạc bộ hát của trường.

Mẫn không rõ vì sao mọi chuyện lại thuận lợi cho mình đến vậy cho đến khi thấy mắt Điền đã thâm quầng đi. Nhỏ biết chắc hẳn Điền đã làm gì đó.

"Không cần coi nữa." Mẹ Điền phẩy tay.

"Giờ tôi phải kí giấy tờ gì, biên bản gì để bọn côn đồ này bị hạ hạnh kiểm, đình chỉ học? Trong khi con cái tôi phải nghỉ học 3 ngày vì chuyện này. Tụi nó lại được tung tăng thả ra ngoài?" Mẹ của Điền vẫn giữ vẻ hiên ngang ban đầu, thậm chí áp chế hẳn thầy quản sinh và hiệu phó.

"Không gì hết. Phụ huynh cứ yên tâm là con em mình sẽ được bảo vệ trong môi trường giáo dục. Chỉ là nhà trường vẫn còn nhiều bất cập trong việc xử lí các em học sinh gây rối khác..." giờ mới đến lượt thầy hiệu phó lên tiếng.

Một câu trả lời thật đơn giản, vậy mà không có ai nói được với ngoại của Mẫn.

Con nhỏ đã đọc được những bài báo về "cái ác tầm thường", khi người gây ra tội lỗi là những người vô cùng bình thường có thể xuất hiện trong cuộc sống thường nhật của ta.

Bọn con gái câu lạc bộ hát, thầy quản sinh tiếp tay cho tụi nó, thầy hiệu phó làm ngơ đến khi chuyện sắp bị phát giác, những người ấy đều là "cái ác tầm thường".

Lúc này, Hoàng Thi Mẫn bật khóc nức nở ngay trên ghế ngồi, nước mắt trào ra nhiều đến nỗi nhỏ phải dùng cánh tay băng bột che lại. Tiếng nở vang lên thay cho cú thở phào nhẹ nhõm.

"Sao vậy em! Sao em lại khóc!" Thầy quản sinh lấy mấy miếng giấy lau mặt khỏi hộp, đưa cho Mẫn trong khi hôm trước còn không có ý định tiễn bà ngoại nhỏ về.

"Em... em muốn tụi nó phải xin lỗi em. Từng đứa một. Em cũng muốn thầy xin lỗi ngoại em, cả thầy hiệu phó."

Đôi mắt ướt đẫm lệ bỗng toả ra một cảm giác sắc bén cho những ai nhìn vào khi nhỏ đưa đưa mắt lườm từng người một. Dù khóc, nhỏ vẫn làm người ta phải dè chừng.

Người phụ nữ bát cười một tiếng, trông nhỏ y như thằng Điền, con bà hồi xưa.

________

Dạo đây mình khá rảnh nên sẽ cố gắng viết thật nhiều hihi.

Theo mình dự tính thì truyện có thể sẽ dài 60 chương, có thể ngắn hơn hoặc dài hơn. Xong xuôi hết rồi mình up lên Rookies... còn tuỳ nhe hihi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện