Bởi vì đó là hiến tế Khổng thánh nhân, cho nên vô luận là triều đại nào đều không dám không truyền xuống, cho dù là trong thời kỳ chiến tranh cũng không ai quên.

Ngoài ra những điệu vũ khác, đều thất truyền!

Mọi người chỉ có thể từ trong bích họa cổ mộ chứng kiến một phần động tác điệu vũ, chắp vá lung tung đi lên, nhưng thật ra làm sống lại vài điệu vũ cổ đại, cũng không biết đúng sai.

Động tác khiêu vũ có thể điêu khắc xuống dưới, âm nhạc đây? Ca khúc đây? Doanh Chính không biết vì sao Lý Quý Dương đột nhiên có chút mất hứng, lúc này cũng không phải thời gian nói chuyện riêng, bèn ôm bờ vai của hắn thì thầm:

- Ngươi nhìn xem tay của vũ cơ.

Lý Quý Dương nghe vậy nhìn qua, nhóm vũ cơ mặc quần áo bằng lụa mỏng, có thể là bởi vì chúc mừng mùa thu hoạch, quần áo của các nàng có màu vàng cùng đỏ, cầm lông chim bói cá đan thành quạt, tỏ vẻ con mồi cũng rất phong phú, mấu chốt chính là trên cổ tay các nàng đều đeo chuỗi trân châu nhỏ hơn trân châu trên đầu Vương Kiều phu nhân một chút – lúc trân châu thiếu, mọi người đương nhiên đều xem là bảo bói, hiện giờ trân châu ở trong Tần Vương cung đều nhanh biến thành cỏ dại lan tràn được chứ!

Ngay cả vũ cơ cũng đeo một chuỗi!

Sắc mặt Vương Kiều phu nhân còn có thể dễ xem mới kêu là gặp quỷ!

- Hắc hắc hắc..

Lý Quý Dương cười xấu xa thì thầm:

- Xứng đáng! Làm được chút trân châu đã giả bộ người giàu có, rất sớm đó thôi!

- Người giàu có là ý gì?

- Là người có tiền, nhưng cũng có ý người nghèo chợt phú, ân, cũng gọi là thổ hào!

Lý Quý Dương giải thích.

Doanh Chính theo bản năng nhìn qua Lữ Bất Vi.

Ánh mắt Lý Quý Dương cũng nhìn theo hắn, một trung niên nhân nhìn ánh mắt có điểm rất con buôn.

- Là người nào vậy?

Lý Quý Dương không biết Lữ Bất Vi.

- Lữ Bất Vi.. tướng bang.

Doanh Chính nhỏ giọng đáp.

Lý Quý Dương:

- !

Đây là Lữ Bất Vi đại danh đỉnh đỉnh, trong lịch sử nửa chê nửa khen sao?

- Hắn chính là Văn Tín hầu?

Lý Quý Dương không thể tin được, mình gặp được Lữ Bất Vi?

- Phải đó!

Doanh Chính cảnh giác nhìn Lữ Bất Vi:

- Hắn chính là Văn Tín hầu.



Lúc này Lữ Bất Vi đơn độc ngồi chỗ kia, mê muội nhìn lên ốc biển trân châu trên đầu.. Triệu Cơ!

- Hừ!

Doanh Chính phẫn nộ trừng mắt, dám theo dõi a nương của hắn như vậy, Lữ Bất Vi có ý tứ gì?

Lý Quý Dương cũng không nghĩ tới lúc này mà Lữ Bất Vi đã không biết kiêng nể gì, nhưng hắn cảm thấy có điểm quái, nếu là loại sự tình ám muội kia, ít nhất Lữ Bất Vi phải lộ vẻ háo sắc mới đúng a!

Nhưng hắn không có vẻ háo sắc, ngược lại là si mê!

Nhưng Lữ Bất Vi nếu si mê sắc đẹp của Triệu Cơ, lúc ấy cũng sẽ không đem Triệu Cơ hiến cho Doanh Tử Sở!

Lý Quý Dương nhìn Triệu Cơ, Triệu Cơ giống như không nhìn thấy, lại nhìn Lữ Bất Vi, vẫn si mê như vậy.

Điều này làm cho Lý Quý Dương nhớ lại một việc, nghe nói năm đó sở dĩ Lữ Bất Vi nổi danh, là bởi vì hắn ở Triệu quốc dùng một ngàn lượng hoàng kim mua bảo châu Hạo Lan của Chu thiên tử, danh tác, truyền khắp các quốc gia!

Về sau viên bảo châu Hạo Lan bị Lữ Bất Vi đưa cho Hoa Dương phu nhân, nói là vương tôn Dị Nhân tặng cho, mới cùng Hoa Dương phu nhân nhấc lên quan hệ.

Lúc hắn mua bảo châu Hạo Lan còn chưa kết nối với Dị Nhân đâu!

Điều này chỉ có thể nói rõ Lữ Bất Vi hết sức cảm thấy hứng thú đối với châu báu, đối với mỹ nhân, hắn không chú ý!

Nhưng chứng kiến bộ dáng tức giận của Doanh Chính, Lý Quý Dương sợ Doanh Chính nhịn không được đương trường bùng nổ.

Ngẫm lại cũng phải, nếu mẹ ruột của hắn bị người nhìn kiểu như vậy, cho dù là ở hiện đại hắn cũng sẽ bạo lên đánh người được không!

- A Chính, ngươi xem Lữ Bất Vi, ánh mắt chỉ hận không thể dán lên ốc biển châu của nghĩa mẫu!

Lý Quý Dương chỉ vào Lữ Bất Vi, nhắc nhở Doanh Chính nhìn kỹ.

Doanh Chính nghe được lời này liền sửng sốt.

- Văn Tín hầu dù sao cũng xuất thân từ thương nhân châu báu, chứng kiến châu báu tốt, thượng hạng, trân quý đương nhiên không cách nào dời mắt!

Lý Quý Dương trộm bĩu môi:

- Lúc này chỉ mới là một loa châu mà hắn đã như vậy, nếu là dạ minh châu hắn còn không phải ôm không buông tay sao!

Doanh Chính vừa nghe được nở nụ cười:

- Không được nói bậy!

- Mới không có nói bậy!

Lý Quý Dương nhỏ giọng cáo trạng:

- Ngươi xem, ánh mắt hắn đều là vàng, loảng xoảng, ta đều nghe được tiếng động!

Doanh Chính bị hắn trêu chọc nở nụ cười, tiếp tục nhìn kỹ, Lữ Bất Vi quả nhiên là nhìn chằm chằm loa châu trên đầu a nương!

Bọn họ vui vẻ, nhưng Thành Giao ngồi đối diện lại mất hứng.

Trong những đứa con của Trang Tương Vương, Doanh Chính cùng Thành Giao là lớn tuổi nhất, xem như đã đứng vững, vị trí vương hậu trong cung bỏ trống, vị trí thái tử cũng không có, cho dù Doanh Chính không tranh Thành Giao cũng hận không thể không lập tức giết chết hắn, huống chi khi Doanh Chính còn chưa trở lại, cũng đã có người đưa ra thuyết pháp vô đích lập trưởng (không có con trai trưởng thì lập con cả).

Cho nên khi Doanh Chính còn chưa về nước thì đã bị hạ độc thủ.

Kết quả hai mẹ con phúc lớn mạng lớn, không chết không nói, còn tìm được người giúp đỡ cấp lực!



Hắn đã gặp qua Lý Quý Dương, nếu sớm biết thân phận Lý Quý Dương, hắn cũng sẽ không đem người đắc tội!

Triệu Cơ rót cho Trang Tương Vương một chén rượu, dùng là chén rượu bạch ngọc, Lý Quý Dương tặng, bầu rượu cũng làm bằng bạch ngọc, Trang Tương Vương rất thích bộ chén này, mỗi khi có đại yến hội đều lấy ra uống rượu.

Nhưng Doanh Chính không nói là Lý Quý Dương cấp cho, sợ cây to đón gió, nói là chính mình có được, làm sao lại có được?

Đơn giản là người bên dưới hiến tế lễ vật đó thôi!

Doanh Chính đại công tử, lúc sinh nhật đều thu được một ít lễ vật, Trang Tương Vương cũng không phải người thích truy hỏi tận cùng.

- Ngài ăn một chút gì, tiếp tục uống rượu.

Triệu Cơ gắp thịt bò, vải không ít đồ gia vị, chỉ ngửi được mùi cũng khiến người thèm ăn.

- Tốt, mùi vị này không tệ!

Trang Tương Vương ăn một ngụm, chỉ chỉ vũ cơ:

- Các nàng sao đều mang theo trân châu?

- Là ý tứ của thiếp, đây là thu yến chúc mừng mùa thu hoạch, thiếp nghe người trong cung nói, nữ tử hậu cung Sở quốc đeo trân châu muốn biến đẹp, trong Tần Vương cung chúng ta cũng nên cho vũ cơ đeo trân châu!

Triệu Cơ khẽ cười:

- Làm cho Sở quốc vương hậu mang đồ vật giống như Tần quốc vũ cơ chúng ta!

Hiện giờ Sở quốc cùng Tần quốc mâu thuẫn, hoặc là nói Chiến quốc thất hùng hiện giờ đều phòng bị lẫn nhau, vả lại Sở quốc tự nhận là cao quý hơn Tần quốc, khinh thường Tần quốc.

Sở quốc chiếm cứ rất nhiều địa phương xinh đẹp, sản xuất lúa cung cấp cho quyền quý các quốc gia, lương thảo phong phú, ngân khố quốc gia đẫy đà.

Lại bởi vì năm xưa Doanh Tử Sở vì vỗ mông ngựa cho Hoa Dương phu nhân, hiện giờ lại biến thành chỗ bẩn trong nhân sinh, ghét nhất là Sở quốc!

Chiêu thức này của Triệu Cơ, ai u uy!

Làm trong lòng Trang Tương Vương thật thoải mái:

- Ái cơ thật biết nói đùa!

- Thiếp là một tiểu nữ tử, liền thích cùng nữ tử tranh phong!

Triệu Cơ liếc mắt:

- Ngài cũng không thể chê cười thiếp kiến thức ngắn a!

Ý của nàng chính là, nàng là tiểu nữ tử, thích so sánh với nữ tử, hơn nữa nàng cùng Vương Kiều phu nhân tranh đấu chỉ là chuyện giữa nữ nhân, tuyệt không liên lụy tới con nối dõi, thậm chí là vị trí thái tử!

Đương nhiên vị trí vương hậu thì khó mà nói.

- Không chê cười, không chê cười!

Trang Tương Vương vỗ tay Triệu Cơ, mắt nhìn vũ cơ, xem thành vương hậu thái hậu Sở quốc hoặc là công chúa Sở quốc, tưởng tượng như vậy trong lòng càng thêm thống khoái.

Trong lòng Lữ Bất Vi chua xót, vốn đó là nữ nhân của mình!

Nhưng hắn càng để ý chính là Triệu Cơ ngay cả loa châu cung có được, nàng còn để ý vàng bạc châu báu của hắn ủng hộ sao?

Lại nhìn qua Lý Quý Dương, phát hiện quan hệ giữa hắn cùng đại công tử thật tốt lắm, lại rất có hứng thú đối với ca hát khiêu vũ, hoặc là cảm thấy hứng thú với vũ cơ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện