Nghĩ tới tuổi tác của Lý Quý Dương, linh cơ Lữ Bất Vi vừa động!

Có lẽ, đầu cơ kiếm lợi có thể tái diễn một lần? Ca múa xong, bưng thức ăn lên, lần này ăn đủ loại thịt, thịt dê bò mới nướng, gà vịt ngỗng đôn, còn có từng khay hoa quả, rau dưa, bánh trái.

Mỗi khay đều chất đầy, còn có rượu ngon thành đàn, đại biểu cho ý tứ mùa thu hoạch.

Ăn uống xong, có quan chức dâng lên lúa gạo ngũ cốc nhà mình, tỏ vẻ Đại Tần ngũ cốc được mùa.

Thời đại này ca múa thật đẹp, trình diễn lễ nhạc thập phần rườm rà, Lý Quý Dương cũng biết cho nên càng thêm cảm thấy hứng thú.

Đến giữa trận nghỉ ngơi, Doanh Chính liền đứng dậy:

- Khải bẩm quốc chủ, tiểu Dương trừ bỏ quà mừng, còn dẫn theo một loại cái ăn mới, tiến hiến cho quốc chủ.

- Nga?

Ánh mắt Trang Tương Vương sáng lên:

- Cho các ngươi trình lên!

Lý Quý Dương nhanh chóng buông đũa, Doanh Chính ý bảo bưng lên đồ ăn, bên kia lục tục đi lên thật nhiều cung nữ, mỗi người cầm một khay chén đĩa, bên trong thả bốn cái bát.

Lý Quý Dương nở nụ cười.

Bởi vì bên trong bát là đậu hủ hoa, sữa đậu nành, đậu hủ đôn tương cùng đậu phụ khô ngũ vị hương!

- Đây là vật gì?

Trang Tương Vương chưa thấy qua!

Doanh Chính đứng nơi đó chậm rãi nói, đem lúc đó Lý Quý Dương nói những chỗ tốt về đậu hủ thuật lại một lần, điểm tựa chính là, thục sao, rốt cục có chỗ sử dụng!

Nếu ăn trướng bụng, đổi lại phương pháp ăn, không phải là tốt rồi!

Trang Tương Vương thật cảm thấy hứng thú, cầm muỗng muốn ăn, bị Triệu Cơ ngăn cản.

- Ban đầu ở Lý gia trang thiếp nếm qua một lần, nhớ mãi không quên, mời quốc chủ làm cho thiếp nếm trước một ngụm, dùng an ủi khẩu vị.

Nói xong Triệu Cơ cầm muỗng, lần lượt ăn một lần.

Trang Tương Vương muốn ngăn cũng chưa ngăn lại:

- Ngươi đây là tội gì?

- Quả nhiên là hương vị kia.

Triệu Cơ hé miệng cười:

- Quốc chủ, ăn đi.

Trang Tương Vương nắm tay Triệu Cơ, ánh mắt có chút ướt át:

- Sau này loại sự tình như vậy, để cho người khác làm.

- Thiếp lo lắng.

Triệu Cơ nắm ngược tay hắn:

- Ngài nếm thử xem, ăn rất ngon.



- Ân, ăn, quả nhân ăn!

Trang Tương Vương ăn hai miếng, gật gật đầu, còn uống chút sữa đậu nành:

- Có chút mùi, nhưng không sao cả.

Lý Quý Dương không rõ liền nhìn qua Doanh Chính, Doanh Chính khẽ nói:

- Nghe nói lúc còn ở Triệu quốc, a nương bởi vì quốc chủ phụ thân thử cơm, bởi vì trước kia quốc chủ phụ thân từng có một người chuyên thử cơm, kết quả người kia ăn ra dị thường cũng không nói, thiếu chút nữa làm cho quốc chủ phụ thân bị.. từ đó về sau, a nương muốn thử cơm cho quốc chủ phụ thân, mãi cho tới khi quốc chủ phụ thân về nước, a nương liền đổi thử cơm cho ta..

- Vợ chồng tình thâm!

Lý Quý Dương nói bốn chữ tổng kết.

Doanh Chính nhìn hắn nhíu mày, này mà tình vợ chồng gì a?

- Sau này quốc chủ sẽ hiểu được, nghĩa mẫu đối với hắn thật tốt!

Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, trong lịch sử không ghi chép lại, nói không chừng còn có bao nhiêu sự tình bị dìm ngập trong nước lũ lịch sử đâu!

Đời sau nhắc tới Triệu Cơ, liền nhớ tới nàng sinh được một đứa con thật giỏi lắm, hoặc là nhớ lại ân khách Lữ Bất Vi, hoặc là người tình Lạc Ải của nàng.

Nhiều nhất thêm vào hai đứa con riêng của nàng.

Làm hoàng thái hậu, còn có được hai con riêng, Triệu Cơ ở trong lịch sử cũng là đầu tiên.

Nhưng ai lại biết bộ dạng chân chính của Triệu Cơ?

Nàng vì Doanh Tử Sở làm nhiều như vậy, trong lịch sử không hề ghi lại!

Nàng vì Doanh Chính làm nhiều như vậy, trong lịch sử cũng không hề ghi lại!

Đến nay Lý Quý Dương còn nhớ rõ, lúc ăn đậu hủ hoa, Triệu Cơ là người thứ nhất ăn vào, còn không cho Doanh Chính đụng tới, đợi nàng ăn không có việc gì mới cho hắn ăn, nhưng chính nàng lại không ăn thêm nữa.

- Được không, quốc chủ phụ thân, hắn..

Doanh Chính nhìn đôi mẹ con ngồi đối diện, vừa vặn thấy được ánh mắt muốn ăn sống nuốt tươi của họ nhìn mình, cũng là nữ nhân đứa con của quốc chủ đâu!

- Nghĩa mẫu chính là nữ nhân tốt cảm động toàn bộ Đại Tần!

Lý Quý Dương siết chặt nắm tay:

- Ngươi tìm người rải ra tin tức năm đó Triệu Cơ cùng quốc chủ lưỡng tình tương duyệt, đồng cam cộng khổ, thường nếm thức ăn cùng thử thuốc cho quốc chủ!

- Làm được không?

Doanh Chính chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, bởi vì sợ liên lụy tới mẫu thân, dù sao Triệu Cơ không có hậu trường.

- Như thế nào không tốt?

Lý Quý Dương cam đoan nói:

- Quốc chủ đối với phu nhân nhớ ân tình cũ, có thể làm cho rất nhiều người cho rằng quốc chủ cũng sẽ nhớ ân tình cũ, sẽ không làm gì cựu thần tiền quốc chủ lưu lại, như vậy bọn hắn mới có thể yên tâm, hơn nữa sẽ càng ủng hộ ngươi!

- Thử một lần đi!

Doanh Chính gật gật đầu.

Bên trên Trang Tương Vương cũng gắp miếng thịt cho Triệu Cơ:



- Ngươi cũng nếm thử, mùi vị không sai.

- Được, thiếp cũng ăn một miếng.

Triệu Cơ rất là dịu ngoan, còn rót rượu cho Trang Tương Vương.

Người ta hai vợ chồng khanh khanh ta ta, Vương Kiều phu nhân đều sắp xé nát khăn tay!

Tức giận!

Lúc này Thành Giao mới biết được Lý Quý Dương trở thành nghĩa tử của quốc chủ phụ thân của hắn!

Đây chẳng phải biến thành huynh trưởng của hắn?

Có một huynh trưởng cùng cha khác mẹ đè trên đầu còn chưa tính, quốc chủ phụ thân còn nhận thức một huynh trưởng kết nghĩa!

Vẻ mặt tức giận nên Thành Giao cũng không chú ý tới, ánh mắt các vị võ tướng nhìn hắn càng ngày càng lạnh.

Mà Lý Quý Dương cũng không chú ý tới sau khi Lữ Bất Vi ăn vào đậu hủ, ánh mắt đều thay đổi, lúc nhìn hắn từ nghiên cứu biến thành kiên định!

Thu yến từ giữa trưa ăn tới tối, cơm chiều cũng ăn, hơn nữa đồ ăn tuy không sai, nhưng Lý Quý Dương càng để ý chính là ca múa.

Trên đường tiễn Lý Quý Dương xuất cung, hắn liên tục nói với Doanh Chính:

- Thật khá, ân, cũng rất đại khí, nhảy không sai!

- Còn có người phất tay áo kia, súy thật đẹp!

Doanh Chính vẻ mặt mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng đã nghiến răng, suốt cả đêm chỉ nghe tiểu Dương nhắc tới vũ cơ!

- Trở về đi, hôm nay thật cao hứng, quốc chủ đều thừa nhận là nghĩa phụ của ta.

Lý Quý Dương cáo biệt nam thần:

- Ngươi trở về cũng phải cố gắng, lưu lại thời gian cho chúng ta không nhiều lắm.

Năm nay đã là năm thứ hai Doanh Tử Sở đăng cơ, nhớ rõ hẳn là tháng 11 năm thứ ba chết bệnh, cũng không biết là bệnh gì, nói chết thì chết.

- Ân, chính ngươi để ý, Thành Giao bọn hắn hôm nay không lao được ưu đãi.

Doanh Chính nói.

- Yên tâm đi!

Lý Quý Dương vỗ vai của hắn, đưa ra một đống chủy thủ:

- Ta biết ngươi ở trong cung thật an toàn, nhưng vẫn cho người của ngươi mang theo bên mình.

- Ta hiểu được.

Doanh Chính thu chủy thủ, xoay người đưa cho Trì, Mộ, Hạo, Khê mỗi người một cây:

- Các ngươi cũng phải giữ vững tinh thần, bảo vệ tốt tiểu Dương.

Lý Quý Dương khẽ cười:

- A Chính, chỗ ta còn chủy thủ đâu!

Nhưng Doanh Chính vẫn kiên trì, Lý Quý Dương cũng tùy hắn, lúc sắp đi lại cho một thùng gỗ lớn, bên trong bày một ngàn kim:

- Cấp nghĩa mẫu quà mừng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện