Hình như rất đơn giản.
- Tốt lắm? Doanh Chính càng cảm thấy hứng thú với sư thừa của Lý Quý Dương, nhưng Lý Quý Dương rất ít nói, hắn cũng không hỏi, dù sao hắn biết nếu tiểu Dương có thể nói đã sớm nói với hắn.
- Ân, tốt lắm, thành tựu văn hóa võ công, thiên văn địa lý hắn đều biết!
Lý Quý Dương nói:
- Hơn nữa hắn còn có một đứa con rất thông minh!
- Tiểu Cam La?
Doanh Chính còn nhớ rõ tiểu hài nhi thông minh kia.
- Phải đó, nếu nuôi cấy tốt, tương lai chính là một vị thần tử giỏi, có thể so sánh với Thương Quân trọng sinh.
Có thể ở mười hai tuổi lên làm thừa tướng, đơn giản được sao?
- Nga?
Doanh Chính không nghĩ tới Lý Quý Dương xem trọng tiểu Cam La như thế.
- Yên tâm đi, ta sẽ không hại ngươi!
Lý Quý Dương bảo đảm:
- Hai cha con bọn họ, tương đương với Mông gia bên trong văn thần.
Ở bên trong võ tướng, thanh danh Mông gia rất cao.
Dùng Mông gia làm so sánh, so với thứ gì đều cố chấp.
- Tốt, nghe tiểu Dương!
Hiện tại Doanh Chính không có trợ lực gì, cũng chỉ có Lý gia cùng Mông gia.
Mà trong Văn Tín hầu phủ, Lữ Bất Vi nhìn Dương Phi Anh:
- Hiện giờ Lý Quý Dương trở thành Lang Trung lệnh, mặc dù nói sang năm mới có thể nhậm chức, nhưng cuối cùng vẫn là Lang Trung lệnh, hiện tại ngươi là môn khách của ta, cũng có thể giúp hắn một phen. Quản lý công văn có thư lại, ngươi có thể tiến cử một nhân tài cho hắn, tham tán công việc, tuổi tác của hắn còn nhỏ, đừng làm rộn ra chuyện gì không tốt, dù sao cũng là Lang Trung lệnh mà quốc chủ thân phong, lại là nghĩa tử của Triệu Cơ phu nhân..
Dương Phi Anh có điểm không thể tin được nhìn Văn Tín hầu đang lao thao, Lữ tướng bang, loại thân phận như hắn làm sao làm việc cho Lý Quý Dương?
Buổi tối ăn thịt bò, uống canh, ăn đậu hủ đôn tương, Lý Quý Dương tiễn bước Doanh Chính, lần này lại cho hai thùng vàng.
- Đây là đưa cho ngươi lưu trữ, chiêu binh mãi mã!
Lý Quý Dương cho tiền thật thống khoái.
- Đừng nói bừa a!
Doanh Chính thiếu chút nữa nhào lên bịt miệng của hắn:
- Chiêu binh mãi mã chỉ có thể là quốc chủ phụ thân đi làm, chúng ta chỉ là chơi tiền tiêu vặt!
- Phải, phải, tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt!
Lý Quý Dương cười hì hì nói:
- Tiền tiêu vặt đưa cho ngươi.
- Ân, cho ta tiền tiêu vặt.
Doanh Chính nở nụ cười.
Sau khi Doanh Chính hồi cung, đem vàng chia thành hai phần, một phần đưa cho quốc chủ, nói là Lý Quý Dương cho nghĩa đệ là hắn tiền tiêu vặt.
Vàng này ở trong mắt Doanh Chính là nhiều, nhưng với Trang Tương Vương có cả Tần quốc cũng chỉ là một thùng vàng.
- Đại công tử nói thế nào?
- Đại công tử nói, mặc dù là nghĩa huynh cấp cho tiền tiêu vặt, nhưng cũng phải được phụ vương đồng ý, trước kia là hắn không hiểu biết, hiện tại cần sửa lại một chút.
- Còn có cái gì?
- Sau khi đại công tử về liền nâng tới đây, không chậm trễ. Trừ bỏ vàng, đại công tử cũng không mang thứ khác trở về, là ở Lý gia ăn cơm xong mới hồi cung.
Lời này nói rất có kỹ xảo, đại công tử đích xác mang theo vàng trở về, cũng đích thật là vừa về liền khiêng tới nơi này, nhưng hắn chưa nói cho bao nhiêu thùng!
- Đem vàng cấp cho đại công tử, lại vào tư khố của quả nhân, nâng mười thùng vàng, năm thùng đưa cho đại công tử, năm thùng cho Lý công tử.
- Dạ.
Nội thị quỳ lĩnh mệnh.
- Đi thôi.
- Nô tì cáo lui.
Trong Lý trạch, Lý Quý Dương nhận được vàng, có chút mộng.
- Nếu Lý công tử không còn sự tình gì, bọn nô tì trở về phục mệnh.
Nội thị đi tới cũng không phải đội ngũ lần trước, là một đội ngũ khác.
Đây mới là nội thị bình thường, cũng không tỏ thái độ gì với Lý Quý Dương.
- Đừng nha!
Lý Quý Dương kéo nội thị dẫn đầu:
- Đây là có chuyện gì?
- Có chuyện gì là sao?
Nội thị đầu lĩnh có chút ngẩn ra:
- Đây là quốc chủ ban cho a!
- Nhưng vì sao lại ban vàng cho ta?
Nhiều bảo bối như vậy tại sao không ban cho hắn đặc sản Chiến quốc đây?
- Thưởng vàng cho ngài còn không tốt sao?
Nội thị đầu lĩnh càng ngây dại.
Lý Quý Dương:
- !
Được rồi, khen thưởng cho mỗi nội thị một kim, tiễn người trở về.
Nhìn thấy năm thùng vàng, đây là đồ vật công khai ban cho, phải lưu bên ngoài.
- Lý Tường? Lý Tường! Đến một chút!
Lý Quý Dương lớn tiếng kêu.
Lý Quý Dương ở lại Hàm Dương thành một ngày, trở về Lý gia trang, trong thôn trang đều thay quần áo mới, cười híp mắt nhìn hắn.
Cam Lỗi nhìn thấy hắn, liền kéo vào trong viện của mình.
- Tuy rằng ngươi trở thành Lang Trung lệnh, nhưng cần sang năm mới có thể nhậm chức, hơn nữa ngươi mới bao nhiêu? Thiếu niên thành tài cũng không phải sự tình tốt, biết không?
Cam Lỗi tận tình khuyên bảo:
- Nhớ lấy không thể đắc ý quá mức.
- Ân, ta biết, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, là phúc không thường tới, là họa sẽ lặp lại.
Lý Quý Dương gật đầu.
- Ân?
Cam Lỗi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa:
- Nói không sai!
Lý Quý Dương dương đương tự đắc:
- Đương nhiên!
Hắn đem chuyện quốc chủ ban cho năm thùng vàng nói với Cam Lỗi.
- Vàng ngươi có thể chi tiêu, cấp cho đại công tử ba thùng, còn lại ngươi chính mình dùng.
Cam Lỗi nghĩ nghĩ nói.
- Được!
Đối với phong cách hành sự của người Chiến quốc, Lý Quý Dương không hiểu biết, cho nên hắn thật nghe lời, Cam Lỗi bảo gì làm đó.
- Người trong nhà cũng đều phải dặn qua.
Cam Lỗi ngồi trên ghế uống nước sôi, từ khi hết bệnh hắn từ chối uống bát súp, chỉ uống nước sôi!
- Đều nghe ngài!
Lý Quý Dương thật nghe lời.
- Không phải đều nghe ta, là nghe lão quản gia, nếu không phải hắn lên tiếng, trong nhà cũng không dễ dàng ổn định như vậy.
Người Lý gia trang đối với thiếu gia có cỗ sùng bái mù quáng.
Nghe nói thiếu gia trở thành quan, còn là một đại quan!
Lại nhận biết quốc chủ làm nghĩa phụ, Lý gia trang hoàn toàn sôi trào!
Bọn hắn đều nói là thiếu gia làm người tốt nên có phúc báo, mọi người đều thay thiếu gia cao hứng.
Lý Trung thật cao hứng chạy tới từ đường, không mở cửa nhưng lại hướng bên trong liên tục dập đầu!
Lý Trung nhìn thấy Lý Quý Dương, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
- Ngài làm sao vậy?
Lý Quý Dương bị chọc cười:
- Đây là diễn cảm gì a!
- Lão nô không biết làm thế nào mới tốt!
Lý Trung lau nước mắt:
- Cam tiên sinh nói thiếu niên thành danh đều không phải chuyện tốt, ngài hiện tại giống như vầng thái dương mới mọc lên, có một ngày trời đầy mây mưa xuống đời này của ngài liền xong rồi!
- Vậy sao?
Lý Quý Dương rùng mình.
Cam Lỗi nói rất có đạo lý, con hắn là Cam La không phải là thiếu niên thành tể tướng sao? Kết quả đây? Kết cục của Cam La đúng như lời Cam Lỗi nói, thiếu niên thành danh, cũng thiếu niên gãy cánh.
Lý Quý Dương cấp cho mỗi người một con bố, còn bảo thêm cái ăn cho mọi người.
- Tốt lắm? Doanh Chính càng cảm thấy hứng thú với sư thừa của Lý Quý Dương, nhưng Lý Quý Dương rất ít nói, hắn cũng không hỏi, dù sao hắn biết nếu tiểu Dương có thể nói đã sớm nói với hắn.
- Ân, tốt lắm, thành tựu văn hóa võ công, thiên văn địa lý hắn đều biết!
Lý Quý Dương nói:
- Hơn nữa hắn còn có một đứa con rất thông minh!
- Tiểu Cam La?
Doanh Chính còn nhớ rõ tiểu hài nhi thông minh kia.
- Phải đó, nếu nuôi cấy tốt, tương lai chính là một vị thần tử giỏi, có thể so sánh với Thương Quân trọng sinh.
Có thể ở mười hai tuổi lên làm thừa tướng, đơn giản được sao?
- Nga?
Doanh Chính không nghĩ tới Lý Quý Dương xem trọng tiểu Cam La như thế.
- Yên tâm đi, ta sẽ không hại ngươi!
Lý Quý Dương bảo đảm:
- Hai cha con bọn họ, tương đương với Mông gia bên trong văn thần.
Ở bên trong võ tướng, thanh danh Mông gia rất cao.
Dùng Mông gia làm so sánh, so với thứ gì đều cố chấp.
- Tốt, nghe tiểu Dương!
Hiện tại Doanh Chính không có trợ lực gì, cũng chỉ có Lý gia cùng Mông gia.
Mà trong Văn Tín hầu phủ, Lữ Bất Vi nhìn Dương Phi Anh:
- Hiện giờ Lý Quý Dương trở thành Lang Trung lệnh, mặc dù nói sang năm mới có thể nhậm chức, nhưng cuối cùng vẫn là Lang Trung lệnh, hiện tại ngươi là môn khách của ta, cũng có thể giúp hắn một phen. Quản lý công văn có thư lại, ngươi có thể tiến cử một nhân tài cho hắn, tham tán công việc, tuổi tác của hắn còn nhỏ, đừng làm rộn ra chuyện gì không tốt, dù sao cũng là Lang Trung lệnh mà quốc chủ thân phong, lại là nghĩa tử của Triệu Cơ phu nhân..
Dương Phi Anh có điểm không thể tin được nhìn Văn Tín hầu đang lao thao, Lữ tướng bang, loại thân phận như hắn làm sao làm việc cho Lý Quý Dương?
Buổi tối ăn thịt bò, uống canh, ăn đậu hủ đôn tương, Lý Quý Dương tiễn bước Doanh Chính, lần này lại cho hai thùng vàng.
- Đây là đưa cho ngươi lưu trữ, chiêu binh mãi mã!
Lý Quý Dương cho tiền thật thống khoái.
- Đừng nói bừa a!
Doanh Chính thiếu chút nữa nhào lên bịt miệng của hắn:
- Chiêu binh mãi mã chỉ có thể là quốc chủ phụ thân đi làm, chúng ta chỉ là chơi tiền tiêu vặt!
- Phải, phải, tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt!
Lý Quý Dương cười hì hì nói:
- Tiền tiêu vặt đưa cho ngươi.
- Ân, cho ta tiền tiêu vặt.
Doanh Chính nở nụ cười.
Sau khi Doanh Chính hồi cung, đem vàng chia thành hai phần, một phần đưa cho quốc chủ, nói là Lý Quý Dương cho nghĩa đệ là hắn tiền tiêu vặt.
Vàng này ở trong mắt Doanh Chính là nhiều, nhưng với Trang Tương Vương có cả Tần quốc cũng chỉ là một thùng vàng.
- Đại công tử nói thế nào?
- Đại công tử nói, mặc dù là nghĩa huynh cấp cho tiền tiêu vặt, nhưng cũng phải được phụ vương đồng ý, trước kia là hắn không hiểu biết, hiện tại cần sửa lại một chút.
- Còn có cái gì?
- Sau khi đại công tử về liền nâng tới đây, không chậm trễ. Trừ bỏ vàng, đại công tử cũng không mang thứ khác trở về, là ở Lý gia ăn cơm xong mới hồi cung.
Lời này nói rất có kỹ xảo, đại công tử đích xác mang theo vàng trở về, cũng đích thật là vừa về liền khiêng tới nơi này, nhưng hắn chưa nói cho bao nhiêu thùng!
- Đem vàng cấp cho đại công tử, lại vào tư khố của quả nhân, nâng mười thùng vàng, năm thùng đưa cho đại công tử, năm thùng cho Lý công tử.
- Dạ.
Nội thị quỳ lĩnh mệnh.
- Đi thôi.
- Nô tì cáo lui.
Trong Lý trạch, Lý Quý Dương nhận được vàng, có chút mộng.
- Nếu Lý công tử không còn sự tình gì, bọn nô tì trở về phục mệnh.
Nội thị đi tới cũng không phải đội ngũ lần trước, là một đội ngũ khác.
Đây mới là nội thị bình thường, cũng không tỏ thái độ gì với Lý Quý Dương.
- Đừng nha!
Lý Quý Dương kéo nội thị dẫn đầu:
- Đây là có chuyện gì?
- Có chuyện gì là sao?
Nội thị đầu lĩnh có chút ngẩn ra:
- Đây là quốc chủ ban cho a!
- Nhưng vì sao lại ban vàng cho ta?
Nhiều bảo bối như vậy tại sao không ban cho hắn đặc sản Chiến quốc đây?
- Thưởng vàng cho ngài còn không tốt sao?
Nội thị đầu lĩnh càng ngây dại.
Lý Quý Dương:
- !
Được rồi, khen thưởng cho mỗi nội thị một kim, tiễn người trở về.
Nhìn thấy năm thùng vàng, đây là đồ vật công khai ban cho, phải lưu bên ngoài.
- Lý Tường? Lý Tường! Đến một chút!
Lý Quý Dương lớn tiếng kêu.
Lý Quý Dương ở lại Hàm Dương thành một ngày, trở về Lý gia trang, trong thôn trang đều thay quần áo mới, cười híp mắt nhìn hắn.
Cam Lỗi nhìn thấy hắn, liền kéo vào trong viện của mình.
- Tuy rằng ngươi trở thành Lang Trung lệnh, nhưng cần sang năm mới có thể nhậm chức, hơn nữa ngươi mới bao nhiêu? Thiếu niên thành tài cũng không phải sự tình tốt, biết không?
Cam Lỗi tận tình khuyên bảo:
- Nhớ lấy không thể đắc ý quá mức.
- Ân, ta biết, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, là phúc không thường tới, là họa sẽ lặp lại.
Lý Quý Dương gật đầu.
- Ân?
Cam Lỗi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa:
- Nói không sai!
Lý Quý Dương dương đương tự đắc:
- Đương nhiên!
Hắn đem chuyện quốc chủ ban cho năm thùng vàng nói với Cam Lỗi.
- Vàng ngươi có thể chi tiêu, cấp cho đại công tử ba thùng, còn lại ngươi chính mình dùng.
Cam Lỗi nghĩ nghĩ nói.
- Được!
Đối với phong cách hành sự của người Chiến quốc, Lý Quý Dương không hiểu biết, cho nên hắn thật nghe lời, Cam Lỗi bảo gì làm đó.
- Người trong nhà cũng đều phải dặn qua.
Cam Lỗi ngồi trên ghế uống nước sôi, từ khi hết bệnh hắn từ chối uống bát súp, chỉ uống nước sôi!
- Đều nghe ngài!
Lý Quý Dương thật nghe lời.
- Không phải đều nghe ta, là nghe lão quản gia, nếu không phải hắn lên tiếng, trong nhà cũng không dễ dàng ổn định như vậy.
Người Lý gia trang đối với thiếu gia có cỗ sùng bái mù quáng.
Nghe nói thiếu gia trở thành quan, còn là một đại quan!
Lại nhận biết quốc chủ làm nghĩa phụ, Lý gia trang hoàn toàn sôi trào!
Bọn hắn đều nói là thiếu gia làm người tốt nên có phúc báo, mọi người đều thay thiếu gia cao hứng.
Lý Trung thật cao hứng chạy tới từ đường, không mở cửa nhưng lại hướng bên trong liên tục dập đầu!
Lý Trung nhìn thấy Lý Quý Dương, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
- Ngài làm sao vậy?
Lý Quý Dương bị chọc cười:
- Đây là diễn cảm gì a!
- Lão nô không biết làm thế nào mới tốt!
Lý Trung lau nước mắt:
- Cam tiên sinh nói thiếu niên thành danh đều không phải chuyện tốt, ngài hiện tại giống như vầng thái dương mới mọc lên, có một ngày trời đầy mây mưa xuống đời này của ngài liền xong rồi!
- Vậy sao?
Lý Quý Dương rùng mình.
Cam Lỗi nói rất có đạo lý, con hắn là Cam La không phải là thiếu niên thành tể tướng sao? Kết quả đây? Kết cục của Cam La đúng như lời Cam Lỗi nói, thiếu niên thành danh, cũng thiếu niên gãy cánh.
Lý Quý Dương cấp cho mỗi người một con bố, còn bảo thêm cái ăn cho mọi người.
Danh sách chương