Thời tiết lạnh dần, Lý gia trang bắt đầu làm quần áo mùa đông, lúc này dùng là sợi bông, đều là bông gòn, không phải là bạch miên.

Hiệu quả giữ ấm không lý tưởng, Lý Quý Dương lại cho mọi người bỏ nhiều hơn một ít.

Còn làm chăn bông, trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị qua mùa đông.

Chuyện qua mùa đông bọn họ đã thuần thục, Lý Quý Dương cũng không có gì để nói, chỉ là củi gỗ làm cho hắn chú ý, năm trước còn rất lạnh, cả mùa đông hắn cũng không đi ra cửa!

Hôm nay Lý Quý Dương đang chơi với cháu nhỏ, Lý Trung đi vào:

- Công tử, Dương tiên sinh đến đây.

Kể từ khi biết Lý Quý Dương sắp làm quan, trong nhà đều sửa lại xưng hô, toàn bộ gọi hắn "công tử"!

- Dương tiên sinh? Lý Quý Dương đem quả cầu mây ném cho cháu nhỏ, tiểu tử kia lập tức ôm cầu mây chạy vào bên kia giường, thật biết điều chính mình chơi.

- Dương Phi Anh tiên sinh.

Đối với Dương Phi Anh, Lý Trung cũng biết, công tử không quá ưa thích hắn.

Lý Quý Dương gặp người trong phòng khách, nhìn thấy còn sửng sốt, bởi vì Dương Phi Anh cấp cho hắn cảm giác luôn giống như là minh châu, như là vật sáng, môn khách tràn ngập tự tin, đầy bụng tài hoa, cho dù thất bại cũng không nhụt chí.

Nhưng mà hiện giờ, Dương Phi Anh lại ủ rũ không nói, cả người giống như mất đi linh hồn nhỏ bé.

Bộ dạng mất hồn chán nản, không giống như Dương Phi Anh trước kia chút nào.

- Tiên sinh đây là làm sao vậy?

Lý Quý Dương vội vàng đỡ hắn ngồi xuống ghế.

- Lý công tử, hai chữ "tiên sinh", Dương mỗ, thật sự là hổ thẹn!

Dương Phi Anh cười cười, thần tình là cười khổ.

- Ngài đây làm sao vậy?

Lý Quý Dương còn nhớ rõ, trước kia Dương Phi Anh thật hăng hái, mặc dù tài hoa có hạn nhưng còn đầy tự trọng.

- Lữ tướng bang, Văn Tín hầu, mạng cho ta tiến đến tìm công tử, tự tiến cử làm môn khách, bày mưu tính kế cho ngươi, tiến cử hiền tài.

Vẻ mặt Dương Phi Anh rối rắm:

- Ta vốn là môn khách của hắn, vì hắn không nói tận tâm tận lực, nhưng cho tới bây giờ chưa quên ai mới là chủ nhân, hơn nữa nếu chuyện một mình ta phụng sự hai chủ, sẽ để cho người khác xem Dương Phi Anh này như thế nào?

Nhất bộc còn không phụng nhị chủ đâu!

Hắn chẳng lẽ còn không bằng một người hầu?

- Cái gì?

Lý Quý Dương chấn kinh rồi:

- Đầu óc Lữ Bất Vi bị nước vào sao?

Dương Phi Anh nghẹn lời:

- Hắn..

Vốn muốn thay Lữ Bất Vi nói hai câu, biện giải một phần, nhưng vừa nghĩ tới chuyện phát sinh trên người mình, hắn sửng sốt nói không nên lời!



- Hắn, hắn.. ngươi là môn khách của hắn a!

Lý Quý Dương tức giận:

- Chẳng lẽ Lý Quý Dương này chỉ là một tiểu oa nhi, tùy tiện là có thể hồ lộng?

Dương Phi Anh hổ thẹn cúi đầu, hắn tới nơi này đơn giản là nghĩ nếu Lý Quý Dương không hiểu chuyện đây? Chính mình có lẽ còn có cơ hội, nhưng càng nhiều là, không biết phải làm sao!

Không biết mình rốt cục xem như cái gì?

Đầy bụng tài hoa, lại lạc vào kết quả như vậy!

Lý Quý Dương ở đại sảnh xoay quanh, Lữ Bất Vi, quả thật hạ lưu!

Để cho môn khách của mình tới giúp hắn, rốt cục là giúp hắn, hay là muốn làm cái khác, chỉ sợ chỉ có hắn tự mình biết.

Mà Lý Quý Dương cũng không phải người ngu, nếu không để lại Dương Phi Anh, phải lập tức cùng Lữ Bất Vi chống lại, nhưng mà lưu lại Dương Phi Anh, chỗ của hắn bí mật nhiều như vậy, Dương Phi Anh ở lại chỗ này chẳng khác gì là bom hẹn giờ, trừ phi, bom hẹn giờ này là người một nhà!

Người một nhà?

Lý Quý Dương dừng bước, nếu là người của mình, tương đương đem cây đinh đính bên người Lữ Bất Vi!

Hắn muốn tìm hiểu tin tức từ chỗ mình, vậy mình làm trái lại, xếp vào người của chính mình làm kế phản gián!

Nếu là Lữ Bất Vi trước ra âm chiêu, vậy mình ra chiêu "kế phản gián Chiến quốc" cho hắn nhìn xem!

- Dương tiên sinh, Văn Tín hầu làm như vậy là không tôn trọng ngươi.

Lý Quý Dương lập tức đem việc này định hình.

Dương Phi Anh chớp mắt, chuyện này đích thật là Văn Tín hầu không tôn trọng chính mình.

- Nhưng tiên sinh trước mắt dù sao cũng là môn khách của hắn, nếu bởi vì việc này mà rời đi Văn Tín hầu, chỉ sợ Văn Tín hầu cũng sẽ không buông tay.

Lý Quý Dương trước tiên điểm ra, muốn rời khỏi Lữ Bất Vi, còn là vì loại lý do này, Lữ Bất Vi dù đầu óc bị nước vào cũng sẽ không đồng ý, bởi vì nếu vì loại chuyện này thật sự bức môn khách rời bỏ, sau này môn khách của Lữ Bất Vi còn nguyện trung thành dốc sức cho hắn nữa sao?

Điểm này không cần Lý Quý Dương nói ra, Dương Phi Anh cũng hiểu rõ ràng, cho dù mình muốn rời đi, tuyệt đối không thể là hiện tại.

Nếu hiện tại hắn dám đi, Lữ Bất Vi liền dám giết hắn!

Với thế lực hiện tại của Lữ Bất Vi, giết một môn khách chỉ cần làm sạch sẽ, ai biết là hắn ở sau lưng sai khiến? Nói không chừng Lữ Bất Vi tùy tiện bắt một hung thủ, mọi người còn nói hắn hết lòng giúp đỡ, giúp môn khách Dương Phi Anh báo thù!

Đến lúc đó còn có ai sẽ truy cứu nguyên nhân cái chết của mình?

Cho dù là truy cứu, Lữ Bất Vi lại quyền cao chức trọng, làm sao báo thù?

Lúc này Dương Phi Anh thật sự hết sức bất mãn Lữ Bất Vi.

- Vì kế sách tiếp theo, đó là ta nhận tiên sinh!

Lý Quý Dương ngữ phá thiên kinh.

- Nhận?

Trước khi đến Dương Phi Anh nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, nhưng chỉ riêng không nghĩ tới Lý Quý Dương lại chủ động nói nhận hắn.

- Được rồi, nhận.

Lý Quý Dương thật khẳng định gật gật đầu.

- Lý công tử, ngươi cũng nên biết nhận tại hại, đại biểu ý gì sao?



Dương Phi Anh hỏi lại.

- Ta biết.

Ai ngờ Lý Quý Dương lại gật đầu:

- Lữ tướng bang chỉ là muốn giám thị ta, hoặc là còn có cả đại công tử Doanh Chính ở bên trong.

- Vậy ngài còn?

Dương Phi Anh không rõ, nếu biết sao còn dám thu lưu hắn?

Tranh đấu giữa Doanh Chính đại công tử cùng Thành Giao nhị công tử đã dần dần trong sáng hóa, tuy quốc chủ chính trực tráng niên, nhưng mấy năm tiếp theo tất nhiên sẽ như nước lửa khó dung.

Đến lúc đó hắn sẽ khó thể tự xử!

Mà Lý Quý Dương Lý công tử nếu thu lưu hắn, nhất định cũng sẽ biến thành thế khó xử như chính mình!

- Bởi vì ngươi là Dương Phi Anh, nếu ta không nhận lấy ngươi, chỉ sợ ngươi không thể trả lời Văn Tín hầu, lại làm cho ngươi có lo lắng tính mạng.

Lý Quý Dương nói.

- Lý công tử nói quá lời.

Dương Phi Anh gượng cười.

- Nói không nói nặng, trong lòng ngươi rõ ràng, trong lòng ta cũng hiểu được, tiên sinh xem như cùng ta quen biết hồi lâu, hiện giờ loại tình huống này xem như ta tiếp nhận ngươi, cho ngươi giúp đỡ ta làm chút chuyện, ngươi cảm thấy được sau này ngươi còn có thể trở về sao?

Lý Quý Dương hướng dẫn từng bước:

- Cho dù ngươi đi trở về, hắn còn có thể trọng dụng ngươi sao?

Dương Phi Anh cười khổ:

- Ta hiểu được.

Hắn biết từ lúc Lữ Bất Vi mở miệng nói chuyện này với hắn, Lữ Bất Vi chỉ sợ cũng không tính toán ngày sau sẽ trọng dụng hắn.

Hoặc là nói sau khi hắn trở về cũng chỉ làm một môn khách, muốn thành tựu một phen sự nghiệp là không thể nào, ngay cả thanh danh, chỉ sợ cũng..

- Vậy là tốt rồi, hiện tại chúng ta nói chuyện đi!

Lý Quý Dương cười híp mắt.

Dương Phi Anh ủ rũ:. Đam Mỹ H Văn

- Còn có chuyện gì để nói nữa?

- Nói tiền đồ ngày sau của chúng ta!

Lý Quý Dương vẫy tay:

- Người đâu, mang lên đậu hủ hoa, thịt bò tương, bánh mì trắng!

- Ta không lòng dạ nào ăn cơm.

Tối hôm qua Dương Phi Anh mất ngủ, buổi sáng thức dậy chỉ uống chút nước, ý nghĩ nóng lên bỏ chạy tới Lý gia trang.

- Thân thể mới là tiền vốn của sự nghiệp, nếu ngươi quá đói bụng, chuyện gì cũng làm không được.

Lý Quý Dương khuyên nhủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện