Theo tư liệu lịch sử ghi lại, trên quan trường cổ đại từ trước tới nay có một loại đem quan chức hành chính nha môn gọi là quan lại, kỳ thật nghiêm khắc mà nói quan cùng lại có phân chia, quan cùng liêu cũng có khác nhau.

Thời đại Thương Chu, liêu hàm ý hơi gần nô bộc, có câu "Liêu giả, lao giả", sau khi nhập Tần Hán, liêu lại thay đổi thành liêu thuộc, ý tứ trắng ra là lão bản tiêu tiền mướn người tài ba, cho chức vị, ngươi làm việc. Lại bởi vì ngươi là do ta bỏ tiền ra mướn về, cho nên ngươi làm việc ta yên tâm, cũng thành "người trong nhà".

Ý tứ của Lý Quý Dương xem Dương Phi Anh là người trong nhà, Dương Phi Anh đương nhiên kích động!

Hắn theo Lữ Bất Vi thật nhiều năm cũng không thể hỗn thành phụ tá, vẫn là môn khách, đến nơi này ở một đêm nói chuyện thẳng thắn lẫn nhau, lúc sau lại thành phụ tá.

Vả lại phụ tá hơn phân nửa là cần tham tán quân sự, Tần quốc lấy quân công làm trọng, Dương Phi Anh xem như dùng văn tham võ.

Hắn làm sao có thể mất hứng!

Hắn làm sao mà không kích động!

Lý Quý Dương quay đầu lại nói chuyện này với Cam Lỗi, Cam Lỗi không quá đồng ý:

- Ngươi rất lỗ mãng, tùy tiện hứa cái gì a!

- Cũng không tính là tùy tiện hứa, ta không thực quyền, cho dù làm phụ tá của ta cũng không có tác dụng gì a!

Lý Quý Dương xòe tay:

- Muốn trộn vào trong quân, thứ nhất, thỉnh cho ta binh quyền, thứ hai, thỉnh cho ta binh quyền, thứ ba, thỉnh cho ta chiến quyền! Lữ Bất Vi trừ phi có thể giải quyết ba điều này, nếu không nói cái gì đều toi công!

Không có thực quyền sẽ không có binh quyền, không có binh quyền thì không có khả năng tác chiến, quân công càng không cần phải nói.

Mà Dương Phi Anh dọc theo đường đi đều suy nghĩ công việc, trầm mặc không nói, một câu cũng không nói nhưng đi về tới Văn Tín hầu phủ liền trực tiếp cầu kiến Lữ Bất Vi.

Hắn cũng thật sự nói ra lời đánh giá của Lý Quý Dương đối với Lữ Bất Vi, nói hắn là a dua, gió chiều nào ngã theo chiều đó.

- Hắn thật sự nói như vậy? Trong lòng Lữ Bất Vi thật kinh ngạc, nhưng không lộ ra bên ngoài.

- Dạ, Lý công tử đối với việc tại hạ đến cậy nhờ cũng rất giật mình, nhưng tại hạ nói với hắn, là tướng bang cảm thấy hắn người nhỏ lực yếu, mặc dù không có thực quyền trong tay nhưng dù sao cũng đã trở thành quan chức, có trách nhiệm, Tần luật chặt chẽ cẩn thận, không được phạm một chút sai lầm nào.

Dương Phi Anh đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình:

- Tại hạ mặc dù là môn khách của ngài, nhưng cũng có chút giao tình với Lý công tử, đi chỗ của hắn giúp một tay là còn có thể, hơn nữa có Lữ tướng bang, hắn ở trong triều cho dù không có thực quyền cũng sẽ được chiếu cố.

- Làm được không sai.

Lữ Bất Vi gật gật đầu.

- Tại hạ không có nhục sứ mệnh, Lý công tử mặc dù đối với tướng bang nói chuyện không khách khí, nhưng trong lòng vẫn thật kính trọng, Lý công tử đã nói qua, tại hạ qua đó xem là phụ tá.

Dương Phi Anh ra vẻ cung kính nói.

Bốn chữ "xem là phụ tá" rất có uy lực, Lữ Bất Vi liền sửng sốt.



- Xem là phụ tá?

Lữ Bất Vi có chút không tin được.

Sở dĩ hắn để ý Lý Quý Dương như vậy, cũng bởi vì Lang Trung lệnh là có binh quyền!

Lữ Bất Vi cũng đã phát hiện, hắn đấu văn thần, văn thần cùng hắn chết khái, nhưng bên võ tướng vô luận hắn làm cái gì, làm như thế nào đều uổng phí sức lực, người ta căn bản không để ý hắn!

Nếu có võ tướng đứng về phía hắn, Vương tướng gia cũng không còn là chuyện phiền toái!

Bởi vì Tần quốc mặc dù trọng văn, nhưng càng xem trọng quân công, là binh quyền, là người có thể xuất chinh đánh giặc.

Hắn cũng đợi lên chức tướng bang mới phát hiện thủ đoạn nguyên lai của mình ngây thơ cùng buồn cười bao nhiêu.

- Dạ, tuy Lý công tử là người thông minh, nhưng dù sao.. còn chưa thanh niên.

Ý tứ muốn nói chính là Lý Quý Dương còn nhỏ, dù thông minh, tài hoa bất phàm nhưng vẫn sẽ bị tuổi tác làm cực hạn.

Không có nhiều nhân sinh lịch lãm, chỉ là biết, tham khảo cũng là vô dụng!

Lữ Bất Vi hài lòng:

- Nếu có thể nhân cơ hội cùng mấy đại tướng quân kia có chút giao tình, vậy thì càng tốt hơn.

Trong lòng Dương Phi Anh sắp buồn nôn chết, nhưng mặt ngoài vẫn phải cười gật đầu:

- Tướng bang đại nhân nói không sai, người trong quân ngũ a, đều là hạng người ngay thẳng, thật dễ tiếp xúc.

Trong lòng lại mắng: Chính ngươi không kết giao được với võ tướng, lại muốn ta đi?

May mắn mình đi theo đại công tử cùng Lý công tử, vừa qua đầu phục người ta liền tạo thuận lợi cho mình, sợ mình khó thể quay về trả lời, cho quan lớn không tính, còn mang theo hậu lộc trở lại.

- Ân, đích thật là thế.

Lữ Bất Vi nghĩ tới mình hao hết tâm tư mượn sức người, những người đó đều không chút dao động.

- Lý công tử vì mời tại hạ làm phụ tá, cho ta một trăm kim làm tiền thuê.

Dương Phi Anh nhắc tới việc này còn thật cao hứng, dù sao cũng là chuyện làm cho mình có mặt mũi.

Nghe tới đây Lữ Bất Vi càng cao hứng:

- Đây là ngươi nên được, trong chốc lát làm cho bên trướng phòng cho ngươi thêm một trăm kim, đi ra ngoài kết giao bằng hữu, ăn bữa thịt, uống chút rượu, xem ca múa.

Dương Phi Anh cười híp mắt:

- Vậy tại hạ nếu từ chối thì thật bất kính a!

- Ngươi nha ngươi nha!

Lữ Bất Vi điểm điểm hắn, cười càng vui vẻ hơn.



Hắn không sợ Dương Phi Anh tham tiền, ham mê nữ sắc, tham ăn uống, chỉ sợ Dương Phi Anh bám víu chức cao không để ý hắn, vậy hắn tình nguyện kết liễu người này cũng sẽ không bỏ qua!

Bên Lý Quý Dương, hai ngày sau Cao chiêm sự lại tới.

- Hai ngày trước nhiều người ta sẽ không lại đây, lần này đi qua là đại công tử phái tại hạ tới được, nội cung có tin tức nói là chọn người, sang năm cần đưa tới trong nhà ở Hàm Dương thành hầu hạ công tử.

Cao chiêm sự uống đậu hủ hoa, nói:

- Nhưng đại công tử cùng phu nhân đều nói cho ngươi yên tâm, lựa đi ra đều là người một nhà.

- Vậy thì tốt rồi.

Nếu có người ngoài, hắn cũng lo lắng a!

- Nhưng phải chú ý Thành Giao công tử, Vương tướng có ba con trai, hiện giờ đang sinh động xung quanh, còn tìm hiểu vị trí của Lý gia trang.

- Ta đã biết.

Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:

- Thời tiết dần dần lạnh, sương xuống sẽ không dễ đi lại, bọn hắn muốn tới cũng không dễ dàng.

Huống chi nơi ở của Lý gia trang hẻo lánh, ở nơi này chỉ cần không mở cửa thì ai cũng đừng mong tiến vào. Cao chiêm sự chủ yếu là nhắc nhở Lý Quý Dương một câu, tặng tin tức, còn mang theo đồ đạc mà Triệu Cơ cấp cho hắn.

Chờ đưa đi Cao chiêm sự, Lý Quý Dương cho người canh chừng lối vào Lý gia trang, dùng tảng đá làm cửa lớn, trước kia là đầu gỗ, Lý Quý Dương sợ không rắn chắc, đổi thành tảng đá, còn thả hàng rào đại mộc ngàn cân, dựng nhà gỗ còn xây giường sưởi, tìm lão quản gia phái năm người một tổ mỗi ngày mỗi đêm canh cửa, nhìn thấy có người liền thông báo, không báo tính danh thì không mở cửa!

- Là có gì không ổn sao?

Lão quản gia cả kinh, sợ thiếu gia kết thù bên ngoài bị người truy về trong nhà.

- Không phải như ngươi nghĩ.

Lý Quý Dương khoát tay:

- Cho người làm theo là được.

Lý Quý Dương lại vào không gian tìm 001:

- Có ai am hiểu đào đường hầm hay không?

- Có.

- Tìm tới, tôi muốn đào đường hầm.

Lý gia trang dễ thủ khó công, hẻo lánh cô tuyệt, nhưng một khi bị người công tiến vào thậm chí đường lui cũng không có!

Tuy rằng có địa phương ẩn thân nhưng chỉ chứa được vài người, Lý gia trang có hơn trăm người đâu!

Đào đường hầm đi thông địa phương an toàn, như vậy cho dù có người mạnh mẽ công phá Lý gia trang cũng có địa phương chạy trốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện