- Uống một chút đậu hủ hoa!

Lý Quý Dương đưa chén đậu hủ cho hắn, đậu hủ có vị mặn ngon miệng, còn rắc một ít rau dại thịt băm, Dương Phi Anh uống nửa chén mới cảm thấy tay chân ấm hơn.

- Vậy là được rồi!

Thấy hắn ăn ngon lành, Lý Quý Dương cũng đi theo ăn một chút.

- Lý công tử, thật không dám giấu diếm, nếu ngươi tiếp nhận tại hạ, chỉ sợ sẽ bị người khinh thường.

Lúc này Dương Phi Anh thành tín hơn rất nhiều.

- Ta biết, nhưng ta không cần, ta để ý chính là, vị trí quốc chủ cho đại công tử.

Lý Quý Dương nói.

- Ngươi khẳng định vị trí quốc chủ là đại công tử? Dương Phi Anh nói:

- Nhị công tử Thành Giao cũng rất không sai, vả lại hắn có ưu thế trời sinh, nhà ông bà ngoại hắn là Vương tướng. Đại công tử người đơn thế mỏng, vả lại nhà ông bà ngoại.. nhà mẹ đẻ cũng không có. Xuất thân của Triệu Cơ phu nhân.. hơn nữa Lữ tướng bang cũng chú ý nhị công tử Thành Giao nhiều hơn.

- Từ xưa vương vị truyền thừa, lập con trưởng lập con cả, quốc chủ không có con trai trưởng, vậy liền hoãn lại, lập trưởng làm trước, trong các quốc gia thanh danh của Tần kém cỏi nhất, cho nên Tần quốc cần thận trọng hành động, sợ lại bị người xem nhẹ, hoặc là bị người nói, chỉ cần có đại công tử, quốc chủ tuyệt đối sẽ không lập nhị công tử làm thái tử.

Trong lịch sử vương vị đích xác không liên quan gì với Thành Giao.

- Nhưng Lữ tướng bang thật chú ý đại công tử lẫn nhị công tử a!

Đây cũng là điểm mà Dương Phi Anh không rõ, Lữ tướng bang đối đãi đại công tử cùng nhị công tử luôn tám lạng nửa cân.

- Lữ tướng bang thật giống như là a dua, hôm nay gió thổi hướng đông hắn gục hướng đông, ngày mai gió thổi hướng tây hắn lại gục hướng tây, người như vậy ai đăng cơ hắn đều là người thứ nhất bị xử trí!

Lời của Lý Quý Dương làm Dương Phi Anh tuôn mồ hôi lạnh.

Bởi vì so sánh này của Lý Quý Dương rất hình tượng!

- Ngươi trở về hãy nói như vậy với hắn!

Lý Quý Dương cũng không cần Dương Phi Anh giữ bí mật.

- A?

Dương Phi Anh có chút không dám, thật sự nói như vậy với Lữ Bất Vi?

- Ngươi nói với hắn, mới có vẻ ngươi thân cận nói chuyện thật tình với hắn.

Lý Quý Dương chỉ điểm.

Dương Phi Anh là người thông minh a!

- Ý của công tử là?

Hắn thậm chí trực tiếp hỏi thẳng.



- Ngươi thay vì đi theo Lữ Bất Vi, không bằng đi theo.. Doanh Chính đại công tử!

Lý Quý Dương cũng tự mình hiểu lấy, không nói là đi theo chính mình, chơi tâm kế chỉ sợ mình chơi không lại dân bản xứ như Dương Phi Anh.

- Doanh Chính đại công tử?

Dương Phi Anh thật sự chưa từng dám nghĩ như vậy, chủ yếu là vì Doanh Chính cùng Lý Quý Dương luôn phòng bị hắn quá mức, hắn còn nhớ rõ lần đó hai người ăn cơm trên lầu mà hắn phải đứng bên dưới không cách nào đi vào.

- Phải, đại công tử Doanh Chính.

Lý Quý Dương cười híp mắt.

- Tại hạ cùng đại công tử..

Không nói không biết, lại chẳng khác gì là người lạ, hơn nữa xuất thân của hắn, người của Lữ Bất Vi, đại công tử Doanh Chính sẽ nhận hắn?

Lý Quý Dương chơi mồm mép khẳng định là không được, vì thế mang theo hắn đi gặp Cam Lỗi, vừa lúc bọn nhỏ mới tan học, hiện tại buổi sáng học văn buổi chiều luyện võ, ở giữa còn có bữa cơm.

Nói là bữa cơm nhưng đều là canh thịt, ăn ngon lại quản ăn no.

Cam Lỗi nhìn thấy Dương Phi Anh, Dương Phi Anh nhận thức hắn, chứng kiến hắn còn sửng sốt, không ngờ Lý Quý Dương lại dẫn mình đi gặp Cam Lỗi!

- Cam tiên sinh!

Dương Phi Anh chào hỏi.

- Các ngươi nhận thức?

Lý Quý Dương tò mò.

- Lữ tướng bang thập phần ngưỡng mộ Cam tiên sinh.

Dương Phi Anh cười khổ:

- Biết cuộc sống của tiên sinh không ổn định, muốn tiếp tế một phần, kỳ vọng tiên sinh có thể..

Lý Quý Dương chợt hiểu.

- Hiện giờ ta đã khỏi hẳn, chỉ sợ Lữ tướng bang thất vọng rồi.

Cam Lỗi ổn trọng nói.

- Nhưng mà ngự y nói bệnh của ngài không có thuốc để trị a!

Dương Phi Anh kinh hãi, nhìn kỹ lại sắc mặt Cam Lỗi hồng nhuận, khí chất cao nhã, không nhìn ra được là một người bệnh.

- Lời của ngự y không sai, nhưng y thuật của sư huynh ta cao hơn bọn hắn!

Lý Quý Dương dương dương tự đắc.

Dương Phi Anh nghe được trợn mắt há hốc mồm, không ngờ bệnh của Cam Lỗi có thể trị lành!

Sở dĩ Lữ Bất Vi dùng thuốc treo hắn, cũng bởi vì bệnh của Cam Lỗi không chữa được, chỉ có thể nghỉ ngơi sinh lợi, bằng không chính là cái chết!

- Cam tiên sinh, hôm nay Dương tiên sinh tới..



Lý Quý Dương đem sự tình nói ra, lại đem Dương Phi Anh giao cho Cam Lỗi.

Việc thuyết phục người Cam Lỗi làm dễ dàng như trở bàn tay.

Lý Quý Dương ngồi một bên nghe hai người nói chuyện, nghe không hiểu ra sao, vả lại Cam Lỗi nghe xong những lời của Lý Quý Dương đã nói ra thì trợn mắt:

- Ngươi nói cũng quá trắng ra rồi đó.

Lý Quý Dương xấu hổ.

Nhưng cuối cùng Dương Phi Anh cũng hoàn toàn phục rồi, còn tỏ vẻ sẽ lưu lại bên người Lữ Bất Vi, truyền lại tin tức cho đại công tử!

- Đợi cho đại công tử.. Dương tiên sinh không thể bỏ qua công lao!

Cam Lỗi cười nhẹ nói.

Buổi tối Lý Quý Dương phân phó nhà bếp làm đồ ăn, Dương Phi Anh ăn thật ngon lành.

Còn có đậu hủ, hiện tại đã mở rộng khắp Tần quốc!

Sau đó đem Dương Phi Anh an bài trong khách viện nghỉ ngơi, chờ đưa hắn đi Cam Lỗi mới kỳ quái hỏi thăm, tại sao hôm nay người hầu đều là phụ nhân tuổi tác lớn?

- Bởi vì hắn là sắc lang!

Lý Quý Dương khẳng định nói.

Cam Lỗi có chút không tin:

- Không nhìn ra a!

Ngày hôm sau Dương Phi Anh ăn xong điểm tâm liền cáo từ, trước khi đi Lý Quý Dương cho hắn trăm kim.

- Lý công tử đây là ý gì?

Dương Phi Anh có chút tức giận.

Dùng tiền thu mua chính mình sao?

- Không, đây là mang về cho Lữ Bất Vi xem, nói ta mời tiên sinh làm.. phụ tá.

Lý Quý Dương muốn nói là môn khách, nhưng nghĩ tới hiện tại Dương Phi Anh còn là môn khách của Lữ Bất Vi, vì thế liền sửa lại xưng hô.

Ai biết Dương Phi Anh nghe xong, vô cùng kích động!

- Ngài.. Ngài cho ta làm phụ tá, tại hạ tất không làm cho ngài thất vọng!

Dương Phi Anh kích động mặt đỏ rần.

Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, chợt hiểu.

Vì sao Dương Phi Anh kích động như thế đây?

Là vì cách xưng hô phụ tá, phải theo "quan lại" mà nói tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện