Nhận được điện thoại của Tạ Vân Lễ, Chu Duy mới biết anh để quên điện thoại trên xe. Tạ Vân Lễ mắc phải chuyện này thì quả thực hiếm thấy, vì điện thoại là vật bất ly thân của anh, anh luôn cẩn thận tỉ mỉ.

Nhưng ai mà chẳng có lúc sơ suất, Chu Duy cảm thán, rốt cuộc mình cũng được trải nghiệm việc sếp để quên đồ rồi.

“Vâng, ở hàng ghế sau, bây giờ tàu mở cửa rồi nhỉ? Giờ đưa qua còn kịp không ạ?”

“Không kịp, tàu đóng cửa rồi.” Giọng Tạ Vân Lễ hiếm khi có phần nóng nảy: “Tôi vẫn còn một chiếc điện thoại mới có thể dùng được, bây giờ cậu giúp tôi kiểm tra xem có nhiều tin nhắn chưa đọc không đi.”

Anh đã tắt âm cho hầu hết các số liên lạc của mình, nên khi tin nhắn đến thì sẽ không xuất hiện thông báo nào. Chỉ một số người quan trọng mới báo tin nhắn ngay lập tức.

Bao gồm cả Ôn Nhiễm, bình thường anh sẽ trả lời tin nhắn của Ôn Nhiễm trong vòng năm phút.

“Sếp à, trên màn hình hiển thị mười một tin nhắn chưa đọc từ ba người.”

Trên màn hình cũng không thể thấy tin nhắn của ai. Tất nhiên Chu Duy biết, nếu đăng nhập vào điện thoại mới có thể sẽ khiến mười một tin nhắn này mất đi. Trong danh bạ của Tạ Vân Lễ có hàng nghìn người, chỉ một số ít người liên lạc quan trọng mới hiển thị tin nhắn, hầu như phần còn lại, anh sẽ tắt tiếng và trả lời sau.

“Sếp Tạ, cần tôi làm gì ạ?”

Tạ Vân Lễ nhanh chóng nói: “Cậu mua vé tàu cao tốc đến trạm tiếp theo, đưa điện thoại tới giúp tôi, có thể các tin nhắn này rất quan trọng.”

Không phải có thể, mà là chắc chắn rất quan trọng, bằng không, giọng điệu của Tạ Vân Lễ cũng sẽ không nôn nóng như vậy.

Anh ít khi thể hiện cảm xúc như thế, dù sao cũng kinh doanh nhiều năm, anh đã sớm luyện được thái độ điềm tĩnh, không lộ rõ vui buồn trên mặt.

“Được sếp Tạ, tôi đậu xe xong sẽ qua ngay.”

Rõ mồn một, Tạ Vân Lễ vẫn không yên tâm đưa điện thoại cho người khác, cũng không để người khác xem tin nhắn riêng tư của anh.

Nếu là tin nhắn của người bình thường, anh sẽ không để ý, huống chi tối nay anh đã về rồi, song…

Lỡ Ôn Nhiễm nhắn tin cho anh và anh không trả lời, vậy sẽ khiến tâm trạng của cô trở nên nhạy cảm, dẫn đến việc cô không muốn trao đổi với anh nữa.

Nghĩ thế, anh biết mình phải mau chóng cầm được điện thoại trên tay, không thể chậm trễ một giây nào.

Chu Duy mua vé tàu cao tốc chuyến sau đó bốn mươi phút, còn Tạ Vân Lễ đến nơi trước đành đợi ở ga tàu hơn một tiếng đồng hồ.

Chu Duy chạy tới tìm anh, Tạ Vân Lễ đang ngồi ở một quán cà phê trong ga.

Trong quán đông nghịt người, Chu Duy vừa nhìn đã thấy Tạ Vân Lễ, hơn nữa còn thấy một cô gái trẻ vừa rời khỏi chỗ anh.

Phải thừa nhận, giữa đám đông, khí chất xuất chúng kết hợp với bộ vest chỉnh tề của Tạ Vân Lễ rất nổi bật, chưa kể chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, cộng thêm gương mặt lạnh lùng đầy cuốn hút của anh.

Nhưng chủ yếu vì chiều cao hơn một mét tám của mình, khi ngồi trước bàn nhỏ và chiếc ghế gỗ ở góc quán cà phê, anh không thể thoải mái duỗi đôi chân dài ra, quả thực đã tạo nên cảm giác không ăn nhập, gượng gạo đến lạ.

Anh vẫn hợp ngồi trên sô pha lớn ở mấy quán cà phê sang trọng hơn.

Vội vàng vượt qua dòng người, Chu Duy như bông đùa: “Sếp Tạ, anh vừa mới được… bắt chuyện à?”

“Sao, cậu chưa từng được bắt chuyện?” Tạ Vân Lễ vươn tay về phía anh ta, ý bảo anh ta lấy điện thoại ra nhanh.

Chu Duy lập tức lấy điện thoại ra, dùng hai tay đưa cho anh.

“Thú thực, với ngoại hình của tôi, trừ phi đặt vào giữa một đám đàn ông xấu trai thì mới bật lên một tí. Còn như anh mới là kiểu các cô gái trẻ thích bắt chuyện.”

Đang nói đùa, Chu Duy thấy Tạ Vân Lễ hơi thay đổi sắc mặt.

Hình như không tốt lắm… Chu Duy quyết định thăm dò thử: “Ừm sếp à, nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi ngồi chuyến tàu tiếp theo về nhé? Hay đến công ty khách hàng với anh luôn?”

Tạ Vân Lễ không đáp, chỉ chăm chú nhìn điện thoại, hiển nhiên không rảnh trả lời anh ta.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ôn Nhiễm đã nhắn tin cho anh vào hơn một tiếng trước.

Một lát sau anh mới ngẩng đầu: “Chu Duy, bây giờ cậu mua vé về. Sau đó sang địa chỉ tôi gửi cho cậu, lấy đồ rồi đưa đến tay dì Chúc, cứ nói tôi tặng Ôn Nhiễm.”

Chu Duy hơi kinh ngạc nhưng anh ta không nói gì, chỉ gật đầu: “Vâng thưa sếp, bây giờ tôi đi ngay.”

Tạ Vân Lễ cầm điện thoại đứng dậy rời khỏi, tốc độ còn nhanh hơn cả Chu Duy.

Chu Duy cúi đầu liếc nhìn chân mình, cũng mặc quần tây đàng hoàng, nhưng lại ngắn hơn chân sếp một khúc. Quả nhiên người cao chân dài bước vẫn nhanh hơn.

Chu Duy đành chạy bước nhỏ ra ngoài, thấy anh đến chỗ ít người, giơ điện thoại lên, không biết đang gọi cho ai.

Khi Ôn Nhiễm đang ngẩn người nhìn bảng vẽ, điện thoại của cô chợt rung lên.

Tiếng rung khiến cô giật mình, cô hốt hoảng đứng dậy xem, thấy Tạ Vân Lễ gọi điện tới.

Ôn Nhiễm lập tức mở to mắt.

Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây làm sao đây? Cô không dám bắt máy, đã nhiều năm lắm rồi cô không nghe điện thoại, nhưng đây là cuộc gọi của Tạ Vân Lễ đấy. Ôn Nhiễm hoảng loạn cầm điện thoại chạy xuống lầu: “Dì Chúc… dì Chúc ơi!”

Nghe thấy tiếng cô, Ca Ca nhảy khỏi ổ chạy tới cạnh cô. Bé không biết cô làm sao nhưng cũng cảm nhận được nỗi lo của cô chủ, bèn ư ử sợ hãi theo cô.

Nghe được động tĩnh, dì Chúc rời phòng bếp: “Sao sao?”

Ôn Nhiễm vội vàng đưa di động cho dì xem: “Điện thoại… có điện thoại, gọi cho cháu, là… là… Tạ Vân Lễ! Cháu nên, nên làm gì đây?”

Vào lúc cô đang hoang mang, còn dì Chúc đang sửng sốt, tiếng rung của điện thoại đã kết thúc.

“A…” Ôn Nhiễm khóc không ra nước mắt, chán nản nhíu chặt mày: “Làm sao giờ… Cháu không nghe… không nghe cuộc gọi của anh ấy. Lỡ… lỡ anh ấy tìm cháu, có việc quan trọng thì sao? Lỡ, lỡ anh ấy không thoải mái, hoặc muốn cháu… muốn cháu giúp đỡ thì sao ạ?”

Dì Chúc trấn an cô: “Đừng nóng đừng nóng, nếu có chuyện thật, cậu ấy có thể gọi lại.”

Đương nhiên Ôn Nhiễm không hiểu, dù Tạ Vân Lễ có việc cần gọi điện nhờ người khác giúp đỡ, anh cũng sẽ tuyệt đối không gọi cho cô. Vì bản thân Ôn Nhiễm là cô gái nhỏ không lo được cho bản thân, cần người khác chăm sóc.

Chắc chắn, sự thật này dì Chúc cũng sẽ không nói. Dì và Ôn Nhiễm quan sát màn hình điện thoại chờ cuộc gọi của Tạ Vân Lễ.

Tạ Vân Lễ không gọi nữa, nhưng anh gửi một tin nhắn:

- Anh xin lỗi, Nhiễm Nhiễm. Anh để quên điện thoại trên xe, vừa mới lấy được, nên trả lời tin nhắn của em hơi trễ.

Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi không biết nghĩ tới điều gì, trông cô hơi rầu rĩ: “Dì Chúc, cháu không nghe… cuộc gọi của anh ấy, liệu anh ấy có… không vui không? Có phải, sau này sẽ không muốn… nói chuyện với cháu nữa không?”

Về bất kỳ vấn đề gì liên quan đến việc giao tiếp với người khác, Ôn Nhiễm luôn nghĩ rất đơn giản, cô không suy xét nhiều như người bình thường, cũng sẽ không cân nhắc đủ các khía cạnh. Cô không hề nhận ra, ý của Tạ Vân Lễ là anh không kịp trả lời tin nhắn nên thấy có lỗi với cô, gọi cho cô cũng vì muốn giải thích chuyện này.

Nhưng Ôn Nhiễm chỉ để ý một điều, liệu việc cô không nhận cuộc gọi của Tạ Vân Lễ có khiến anh không vui, không muốn gọi cho cô nữa không.

Tuy cô sợ hãi và bài xích nghe điện thoại, nhưng Tạ Vân Lễ vẫn là người đặc biệt với cô. Cô muốn nhận cuộc gọi của anh lắm, nhưng rồi không biết phải làm sao.

Dì Chúc cũng cảm nhận được, gần đây dường như Ôn Nhiễm ngày càng để tâm đến Tạ Vân Lễ, thậm chí đã biết quan tâm cảm xúc của anh.

Ôn Nhiễm bắt đầu nhắn tin lẻ tẻ cho Tạ Vân Lễ, và lần nào anh cũng trả lời rất nhanh, hầu như chưa đầy năm phút sau đã thấy hồi âm.

Tạ Vân Lễ hỏi cô: Em vẽ gì thế?

Ôn Nhiễm: Em vẽ, cây phong.

Tạ Vân Lễ: Là con đường mà hôm nọ chúng ta đi dạo à?

Ôn Nhiễm: Ừm, là nơi đó.

Tạ Vân Lễ: Vậy em, tặng cho anh bức tranh ấy được không?

Ôn Nhiễm sửng sốt. Rõ ràng Tạ Vân Lễ chưa từng thấy bức tranh, rõ ràng Tạ Vân Lễ chưa từng thấy bức tranh đó mà, sao lại muốn cô tặng cho anh? Lỡ anh không thích, hoặc thấy cô vẽ không đẹp thì sao? Cô có nên tặng cho anh không?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Do đó Ôn Nhiễm không biết nên trả lời thế nào, cô sầu não hỏi dì Chúc: “Dì ơi, Tạ Vân Lễ anh ấy… anh ấy nói anh ấy muốn, tranh của cháu, cháu nên làm sao? Cháu phải đưa cho anh ấy à? Hay thôi ạ? Nếu đưa, anh ấy không thích, thấy không đẹp, thì làm sao đây? Liệu muốn… vứt đi không ạ?”

Dì Chúc bất đắc dĩ, cô bé này đúng là không tự tin gì về tài năng của mình mà.

Tất nhiên, chẳng ai mong đợi một người tự kỷ có thể tự tin vào bản thân.

Suy cho cùng, thậm chí cô còn hiếm khi nhận được lời khen từ người khác, vô số tác phẩm xuất sắc đã bị cô cất giấu dưới tầng hầm tối tăm. Cô ít đọc nhận xét về tác phẩm của mình trên mạng, vì có khen ắt có chê, nên dù dì Chúc thấy cũng chẳng kể cô nghe nhiều.

Ôn Nhiễm chưa bao giờ nhận ra, thực chất cô đã trở thành một họa sĩ vẽ tranh minh họa tự do nổi tiếng, sở hữu lượng fan đông đảo, cô hoàn toàn có thể tự tin vào tác phẩm của mình.

Nhưng cũng không quan trọng với cô, cô hiếm khi bận tâm đến cách nhìn nhận của người ngoài - Vì nếu thực sự để ý, cô sẽ không thể chịu đựng nổi.

Dì Chúc chưa kịp an ủi, Ôn Nhiễm đã lên lầu.

Dì Chúc bèn lên xem thử, thấy cô đang ngồi ngây ngốc nhìn bức tranh kia của mình. Có lẽ, cô đang tìm điểm thiếu sót trong đó chăng?

Theo dì Chúc, bức tranh đã đạt tới độ hoàn hảo, dì tin sẽ chẳng ai dám chê bai. Bởi lẽ, tuy Ôn Nhiễm khó cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc từ người khác, cũng chẳng thể biểu đạt tâm trạng của chính mình, nhưng tác phẩm của cô luôn ẩn chứa một linh hồn riêng, thấm đẫm tình cảm. Nhiều bức tranh chỉ cần ngắm nhìn thôi, đã khiến người ta xúc động khôn nguôi, thậm chí muốn rơi lệ, quả thực quá kỳ diệu.

Có lẽ đây chính là thiên phú mà người thường khó lòng lý giải được chăng?

Ôn Nhiễm cứ ngắm tranh mãi, dì Chúc không quấy rầy cô nữa, vì rõ ràng cô đã đặt toàn bộ tâm trí vào bức tranh rồi.

Chạng vạng, Chu Duy đến, còn cầm theo một món quà.

Thấy anh ta thận trọng xách hai giỏ hoa xinh đẹp một lớn một nhỏ tới, dì Chúc kinh ngạc: “Cậu Tạ tặng à? Không phải cậu ấy đang đi công tác sao?”

“Đúng vậy, sếp đang đi công tác, nhưng khuya nay sẽ về.”

Chu Duy lau mồ hôi, thật ra hai lẵng hoa không hề nặng, cũng không tốn nhiều sức. Nhưng anh ta mắc chứng OCD, không thể để một cánh hoa nào bị hư hại, huống chi đây là lần hiếm hoi sếp tặng hoa, tuyệt đối không được để rụng một cánh nào cả!

Thế nên, anh ta còn đổi sang một chiếc MPV, trên đường lái xe cực kỳ cẩn thận.

Trong giỏ lớn để lẵng hoa rực rỡ, được kết hợp từ hoa hồng màu trắng và hồng, cộng thêm một số phụ kiện. Trong giỏ nhỏ là lẵng hoa tinh tế được tạo nên từ hoa sao baby và các loài hoa nhỏ khác, ngoài ra còn để thêm một bó hướng dương nữa.

“Sếp dặn, giỏ lớn tặng cho cô Ôn, giỏ nhỏ cho bé Ca Ca. À đúng rồi, hoa hướng dương này của dì Chúc.”

“Cả dì cũng có à?” Dì Chúc nhận bó hướng dương, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ca Ca cũng qua đây, vẫy đuôi với Chu Duy rồi chạy tới trước lẵng hoa nhỏ ngửi ngửi.

Dì Chúc đăm chiêu nói: “Dì biết rồi, dì nhớ ra rồi.”

Hôm nọ lúc đi dạo, hình như Ca Ca thích hoa dại bên đường lắm, nhưng Ôn Nhiễm không nỡ hái xuống. Do đó lần này, Tạ Vân Lễ đã dứt khoát bảo Chu Duy đưa mấy lẵng hoa xinh đẹp đến.

Dì thật sự không ngờ Tạ Vân Lễ lại quan tâm Ôn Nhiễm như thế, từ bé cún mà Ôn Nhiễm thương nhất, cho tới bảo mẫu dì đây, anh cũng chu đáo hết mức.

Khi xuống lầu thấy lẵng hoa xinh đẹp, Ôn Nhiễm ngạc nhiên. Bấy giờ cô mới sực nhớ ra, che miệng nói: “A… Cháu quên, quên trả lời, tin nhắn của anh ấy rồi!”

Chu Duy nghe xong, thầm nghĩ, thảo nào hôm nay trông sếp nôn nóng như vậy.

Suốt cả buổi chiều ở bên ngoài không nhận được tin nhắn của Ôn Nhiễm, chỉ sợ anh càng sốt ruột hơn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện