Lúc thấy cuộc gọi của Ôn Nhiễm, Tạ Vân Lễ đang ở nhà hàng.

Kế anh là khách hàng bên A mới bàn chuyện hợp tác xong, Tạ Vân Lễ vừa ngồi xuống thì thấy thông báo cuộc gọi, còn hiển thị tên của Ôn Nhiễm.

Tạ Vân Lễ sửng sốt, trong khoảnh khắc ấy anh cứ tưởng mình đã nhìn nhầm.

Tạ Vân Lễ cầm điện thoại mau chóng đứng dậy: “Tôi ra ngoài nghe máy chút.”

Sau đó anh vội vàng rời khỏi phòng.

Tuy anh đã cài nhạc chuông cho cuộc gọi của cô, nhưng việc cô không nghe máy khi anh gọi vẫn nằm trong dự đoán của anh. Song, anh thật sự khó mà tin nổi Ôn Nhiễm lại gọi cho mình.

Đừng nói cô chưa bao giờ gọi điện hay nhấc máy, bình thường ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng khiến cô khó chịu, đã thế cô chưa từng cần đến vật tên điện thoại di động này nữa.

“Alo?” Vừa bắt máy, Tạ Vân Lễ vừa vào một căn phòng trống rồi đóng cửa: “Nhiễm Nhiễm, anh đây, xảy ra chuyện gì à?”

Từ đầu dây bên kia, anh nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp yếu ớt, như đang căng thẳng, cũng như đang sợ hãi điều gì. Thậm chí anh có thể cảm nhận được cô vừa cố gắng ổn định hô hấp của mình, vừa khẽ nói: “Em… Em là Ôn Nhiễm.”

“Anh biết.” Tạ Vân Lễ hạ giọng: “Đừng căng thẳng nhé em, cứ từ từ nói, anh không vội.”

Ôn Nhiễm hít sâu một hơi: “Anh đang… làm gì thế?”

Dĩ nhiên Tạ Vân Lễ không thể trả lời anh đang dùng bữa xã giao với khách hàng được, nếu không có lẽ cô sẽ sợ tới mức cúp máy ngay mất.

Đối với anh, bịa ra một lời nói dối là việc dễ như trở bàn tay.

“Anh vừa ăn cơm xong, bây giờ đang đi dạo.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh hỏi cô: “Em thì sao? Em đang làm gì?”

Anh nhìn đồng hồ, tám giờ tối, đúng lúc Ôn Nhiễm cũng vừa dùng bữa xong.

“Em cũng mới… ăn xong.” Ôn Nhiễm ấp úng.

Giọng cô vốn đã có phần không rõ, khi cô nhỏ nhẹ nói chuyện qua điện thoại thế này, âm thanh càng thêm non nớt, như thể một cô bé lén lấy điện thoại của người lớn để gọi.

Song, Ôn Nhiễm đã trưởng thành rồi, Tạ Vân Lễ cũng chưa từng xem cô như trẻ con.

Chẳng qua, khiếm khuyết bẩm sinh khiến cô trở nên ngây thơ đơn thuần, suy nghĩ của cô không hề lẫn bất cứ tạp chất nào. Hiển nhiên không giống anh, có thể thuận miệng thốt ra một lời nói dối của người lớn.

Anh nghĩ đến điều này, trong lòng trở nên mềm mại.

Anh ngẫm nghĩ một chốc, trước tiên vẫn nên tìm một chủ đề giúp cô bình tĩnh lại, không còn căng thẳng nữa: “Vậy Ca Ca thì sao? Ca Ca khỏe không em?”

Đầu dây bên kia, Ôn Nhiễm gật đầu dù anh không thể thấy: “Ca Ca khỏe lắm, hôm nay đã ăn đồ hộp… Còn ăn một ít thức ăn cho chó, cả bí đỏ nữa. Bé đi vệ sinh bình thường… Dì Chúc rất khỏe.”

Cô kể về tất cả những điều mà cô quan tâm, ngoại trừ bản thân mình.

“Vậy còn em? Em cũng khỏe chứ?” Tạ Vân Lễ hỏi: “Có buồn phiền gì không?”

“Em cũng… khỏe, ổn lắm…” Ôn Nhiễm dừng một chút, như đang sắp xếp câu từ, qua mấy giây cô mới tiếp tục: “Lẵng hoa, đẹp ạ! Rất đẹp…”

Tạ Vân Lễ nói: “Em thích là được.”

“Ca Ca và dì Chúc, cũng thích lắm. Ừm… cảm ơn anh, còn… còn nữa…” Nói đến đây, dường như cô không biết nên diễn đạt thế nào.

Tạ Vân Lễ không giục cô, nếu không chỉ vài từ thôi cũng có thể cắt ngang suy nghĩ mà cô muốn bày tỏ, khiến cô càng không thể nói nên lời.

“Còn nữa… vì sao anh, lại muốn bức tranh đó?”

Tạ Vân Lễ im lặng, rồi đáp: “Không vì sao cả, chỉ muốn thôi, được không em?”

Ôn Nhiễm rầu rĩ: “Vẽ không đẹp… cũng được à? Không thích… cũng muốn sao?”

“Sao em lại vẽ không đẹp được chứ?” Tạ Vân Lễ bảo: “Xem như món quà tặng cho anh nhé, chắc chắn anh sẽ thích mà.”

“Được… Vậy em tặng cho anh.” Ôn Nhiễm lựa lời: “Ừm… Em nói xong rồi, phải cúp điện thoại đây… Tạm biệt anh?”

Tạ Vân Lễ nhắc: “Không, có lẽ em vẫn chưa nói xong đâu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lần này Ôn Nhiễm nhớ ra ngay, không cần Tạ Vân Lễ ám chỉ nữa. Cô nhanh chóng a một tiếng, khẽ nói: “Ngủ ngon, Tạ Vân Lễ.”

Sau khi chúc ngủ ngon, Tạ Vân Lễ nghe thấy tiếng cô cúp điện thoại.

Một phút hai mươi giây.

Cuốc điện thoại ngắn ngủi hơn một phút ấy, không bằng một phần mười số lượng cuộc gọi trong một ngày của anh. Song, có lẽ đây là cuộc gọi duy nhất mà Ôn Nhiễm đã thực hiện trong nhiều năm qua.

Thấy anh quay về, khách hàng cười: “Tổng giám đốc Tạ, có phải vừa nhận được cuộc gọi từ nhân vật quan trọng nào không? Nhìn anh vui vẻ hơn nhiều đấy.”

Cả buổi chiều, thái độ của Tạ Vân Lễ không thể nói là không tốt, anh luôn duy trì vẻ điềm tĩnh thoải mái như mọi ngày. Nhưng lần này quay lại, có thể cảm nhận rõ, dường như nơi chân mày lẫn khóe mắt của anh đã mềm mại hơn hẳn.

Chí ít cảm giác bồn chồn bị đè nén trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Đặc biệt là một lát sau, anh đọc tin nhắn Chu Duy gửi, nói Ôn Nhiễm rất vui khi nhận được hoa, anh ta còn gửi một bức ảnh bé Ca Ca đang ngửi quanh giỏ hoa nhỏ.

Chu Duy chụp ảnh khá đẹp, Ca Ca dễ thương, thậm chí còn thấy một góc váy của Ôn Nhiễm.

Tất nhiên rồi, chắc chắn Chu Duy sẽ không chụp Ôn Nhiễm, chủ yếu vì anh ta không dám.

Kết hôn nhiều năm, ngoài giấy chứng nhận kết hôn ra, giữa anh và Ôn Nhiễm không có bất kỳ tấm hình cưới nào khác.

Trùng hợp thay, khách hàng bỗng cười hỏi: “Tổng giám đốc Tạ, anh tuổi trẻ tài cao, chắc hẳn tiêu chuẩn cũng không kém, chắc chưa kết hôn nhỉ?”

“Đúng vậy, Tổng giám đốc Tạ là một quý ông độc thân đắt giá đấy. Vừa khéo nhà tôi có một cô em gái, hay giờ tôi gọi em ấy đến, để mọi người làm quen với nhau nhé?”

“Ý kiến hay phết, em gái Tổng giám đốc Lâm là một sinh viên vừa tài năng vừa xinh xắn. Nếu cô ấy đến, vậy chúng ta được may mắn gặp mặt rồi.”

Trong khi mọi người đang hào hứng trò chuyện, Tạ Vân Lễ tìm cơ hội, mỉm cười chen lời vào: “Xin lỗi, hôm nay tôi tới vội quá, không chỉ suýt để quên điện thoại trên xe, mà còn để quên nhẫn cưới ở nhà.”

Nói xong, không rõ anh vô tình hay cố ý dùng ngón tay xoa ngón áp út bên trái.

Bấy giờ mọi người mới chấm dứt chủ đề kia, Tổng giám đốc Lâm nói muốn gọi em gái tới ăn cơm cũng vội thu hồi tin nhắn vừa gửi. Lần này suýt gây ra hiểu lầm lớn rồi.

“Bất ngờ thật, bà xã Tổng giám đốc Tạ nhất định cũng tài sắc vẹn toàn nhỉ?”

Tạ Vân Lễ cười nhạt: “Ừm, em ấy đúng là vậy.”

Không ai tiếp tục chủ đề này nữa, họ cũng không chú ý, thi thoảng Tạ Vân Lễ sẽ đăm chiêu vuốt ve ngón áp út trống không ấy.

Vị trí ấy, quả thực nên đeo một chiếc nhẫn cưới mà người đã kết hôn nên có.

Ôn Nhiễm đã chỉnh sửa bức tranh ở vài chỗ, rồi tự tay đóng khung. Sau khi suy nghĩ, cô bèn nhờ dì Chúc đặt mua một hộp quà.

Tạ Vân Lễ tặng cho cô nhiều quà, cô chưa bao giờ tặng lại anh, ngay cả bức tranh này cũng do anh chủ động hỏi.

Ôn Nhiễm có phần áy náy, thầm nghĩ nếu Tạ Vân Lễ thật sự thích bức tranh đây, cô sẽ vẽ nhiều tranh hơn cho anh.

Cô không có bất kỳ thứ gì có thể tự hào, chỉ mỗi các tác phẩm này, là toàn bộ tâm huyết cô đã sáng tạo nên từ chính đôi tay của mình.

Hai ngày sau, bức tranh đóng gói tỉ mỉ đã được Chu Duy gửi đến Tạ Vân Lễ.

Anh mở quà trong phòng làm việc, Chu Duy đứng lén nhìn bên cạnh. Anh vừa mở ra, anh ta đã ấn tượng ngay.

“Trời ơi, tranh… vẽ đẹp quá.” Chu Duy kinh ngạc: “Tôi đi trên con đường đó rất nhiều lần rồi, quả thực cảnh sắc giống như đúc. Ai mà không biết, còn tưởng đây là ảnh chụp rồi chỉnh sửa bằng bộ lọc mới ra được kết quả này đấy ạ, mười điểm…”

Tạ Vân Lễ không nói gì, Chu Duy không nhịn được mà nhìn anh.

Tạ Vân Lễ vẫn đang chăm chú ngắm tranh, Chu Duy không thấy bất kỳ vẻ ngạc nhiên hay thán phục nào trên mặt anh, mà tựa như thấp thoáng niềm vui.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Sếp Tạ, có phải anh đã sớm biết cô Ôn vẽ tranh đẹp như vậy không?”

“Em ấy là vợ tôi.” Giọng Tạ Vân Lễ bình tĩnh, vô cùng thản nhiên: “Chuyện thế này, cậu nghĩ tôi sẽ không biết à?”

“Kỹ thuật vẽ tuyệt vời nhường này, nếu tổ chức triển lãm tranh và quảng cáo thêm, ắt sẽ làm nên chuyện ấy ạ.” Chu Duy cảm thán: “Ngày nay nhiều họa sĩ trẻ ít tài năng nhưng nổi tiếng chủ yếu nhờ lăng xê. Cô Ôn tài giỏi như vậy, có lẽ chỉ cần…”

Anh ta còn chưa nói xong, Tạ Vân Lễ đã ngắt lời: “Em ấy không cần.”

“Về sau đừng nhắc đến chủ đề này nữa.”

Chu Duy ngẩn ra, gật đầu: “Vâng sếp.”

Trong thời đại internet mà lượng truy cập đóng vai trò mấu chốt như hiện nay, họa sĩ mắc bệnh tự kỷ, thiên tài xinh đẹp, nếu đẩy mạnh quảng bá các yếu tố này, quả thực sẽ khiến một người trở thành ngôi sao được chú ý.

Tạ Vân Lễ từng nghe kể, bố mẹ Ôn Nhiễm thường xuyên cãi nhau về vấn đề giáo dục và tương lai của cô, chỉ sợ một phần nguyên nhân bên trong cũng liên quan đến tài năng nghệ thuật của Ôn Nhiễm. Bố Ôn Nhiễm giống đa số những người đàn ông làm kinh doanh, ưu tiên lợi ích, thích sĩ diện. Sinh ra một cô con gái tự kỷ vốn đã đủ khiến người ta tuyệt vọng, nhưng con gái tài năng còn không thể phát triển được, e rằng đây cũng là một trong những lý do khiến bố Ôn Nhiễm rời xa cô.

Với thiên phú và dung nhan của mình, cô có thể được nhiều người công nhận hơn, cũng thu hút được nhiều chú ý hơn.

Song, ánh hào quang bình thường đó không xứng với cô.

“Sếp, anh muốn treo tranh trong phòng làm việc không? Tôi gọi thợ đến treo lên tường cho anh.”

Ban đầu Tạ Vân Lễ cũng quyết định thế.

Nhưng sau khi nghe Chu Duy lải nhải, bỗng dưng anh không muốn treo tranh trong văn phòng nữa.

Vì chỉ cần ai thấy bức tranh, chắc chắn không chỉ có mình Chu Duy xúc động. Nếu xúc động, có khả năng họ sẽ hỏi về tác giả của tranh, nếu họ biết đấy là vợ anh thì câu hỏi sẽ ngày càng nhiều.

Thế nên, để tránh mấy phiền phức này, Tạ Vân Lễ đã đóng gói tranh một lần nữa, chuẩn bị chuyển về căn hộ của mình.

Mười một giờ tối, Tạ Vân Lễ chợt lái xe đến. Dì Chúc sắp ngủ thì nhận được cuộc gọi của Tạ Vân Lễ, dì giật mình, vội vàng ra mở cửa.

“Sợ dọa tới em ấy nên tôi không nhấn chuông, em ấy ngủ chưa?”

“Vừa ngủ. Sao tự dưng cậu Tạ sang đây thế?” Dì Chúc lấy dép cho anh, nhìn đồng hồ, cũng hơn mười một giờ rồi.

“Không có gì, tôi mới tan làm, muốn tới gặp em ấy thôi.”

Tuy hiếm khi thấy hành động này của Tạ Vân Lễ, nhưng thật ra dì Chúc đã quen phần nào rồi. Dù sao ai càng thân thiết với Ôn Nhiễm, sẽ càng muốn tìm hiểu cô, càng nhớ cô hơn.

Thế nên dì Chúc biết rõ, cười bảo: “Vừa rồi con bé còn bật đèn chiếu sao đấy. Cậu muốn gặp con bé thì cứ lên lầu, nhỏ tiếng một chút là được.”

“À cậu Tạ, cậu thật sự có lòng rồi, chuẩn bị hoa cho cả tôi lẫn Ca Ca.”

Dì Chúc cười hỏi anh: “Chúng tôi thích lắm, cậu tự chọn hoa hết nhỉ?”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Mọi người thích là được, sau này…”

Anh khựng lại một nhịp: “Sau này tôi sẽ tặng nhiều đồ em ấy thích hơn nữa.”

Sau khi lên lầu, Tạ Vân Lễ không vào phòng ngủ của Ôn Nhiễm, anh sợ sẽ đánh thức cô nên chỉ đứng ở cửa.

Cô luôn yên tĩnh như vậy, bất kể ngày hay đêm.

Bất kể lúc thức hay ngủ, cô vẫn vừa yên tĩnh vừa tốt đẹp.

Chỉ cần lẳng lặng ngắm nhìn cô, dẫu đang nặng lòng đến đâu, anh cũng có thể lập tức được vỗ về.

Tựa như xuất hiện một ma lực nào đó.

Dường như ma lực này có thể khiến người ta ngày càng say đắm, ngày càng si mê, ngày càng muốn gần gũi, muốn thấy cô nhiều hơn.

Bất luận ở lần gặp mặt nào, cảm giác ấy cũng luôn sâu sắc hơn hẳn lần trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện