Sau khi ăn cơm trưa, dì Chúc đành rời đi.
Vì Ôn Nhiễm kiên trì muốn ở một mình một khoảng thời gian, dì Chúc không cố chấp bằng cô, chỉ có thể rời khỏi trước.
“Dì yên tâm, buổi chiều cháu… sẽ vẽ tranh, trong phòng, không đi đâu cả. Ca Ca, Ca Ca sẽ ở bên cháu.” Ôn Nhiễm nghiêm túc nói: “Không muốn anh ấy đến, buổi chiều, để anh ấy làm việc ạ. Không muốn anh ấy đến.”
Dì Chúc dặn hoài dặn mãi rồi mới lưu luyến rời đi.
Ôn Nhiễm về phòng ôm Ca Ca, bảo Ca Ca: “Ca Ca, em yên tâm… Chị sẽ, chăm sóc tốt cho em, chúng ta có thể mà.”
Nhưng đối diện với căn biệt thự vắng vẻ, cô vẫn hoang mang ngẩn người.
Ca Ca nhẹ nhàng vòng quanh cô, rồi sang chỗ bậc thang để đàn piano nằm xuống.
Trong cơn hoảng hốt, Ôn Nhiễm tựa như thấy một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng ngồi trước đàn piano, dưới chân có một chú chó Golden Retriever lớn tuổi lông xù nằm cạnh.
Là chú Golden đã rời xa cô, và người mẹ cũng đã rời xa cô.
“Mẹ ơi…” Ôn Nhiễm nhìn vào khoảng không nhẹ giọng nỉ non: “Ca Ca…”
Nghe thấy cô gọi tên mình, cún Ca Ca lập tức đứng dậy vẫy đuôi bước về phía cô.
“Bây giờ con… có một bé Ca Ca khác rồi, con thương bé lắm, nhưng…” Ôn Nhiễm lẩm bẩm: “Con vẫn… nhớ cả hai…”
Tuy nhiều lần Ôn Nhiễm đã bảo đảm mình làm được, nhưng dì Chúc vẫn không yên lòng. Ra ngoài không bao lâu, dì bèn gọi điện cho Tạ Vân Lễ.
“Con bé ấy, sợ khiến cậu chậm trễ công việc vì phải tới chăm sóc con bé, cứ dặn tôi nhớ nói với cậu đến muộn một tí.” Dì Chúc thở dài: “Cậu biết mà, con bé chưa bao giờ làm việc, ngoại trừ khi đi học thì ít tiếp xúc với môi trường bên ngoài lắm. Từ nhỏ đến lớn, Nhiễm Nhiễm thường xuyên nghe bố con bé bảo mình bận rộn đủ điều, không còn thời gian ở bên con bé. Thế nên, dù có nhu cầu về mặt tình thân với bố, con bé cũng chưa từng lên tiếng. Tôi luôn nghĩ, thật ra con bé rất hy vọng cậu đến thăm con bé, nhưng rồi sợ ảnh hưởng công việc của cậu, cảm thấy cậu cũng ưu tiên công việc như bố mình, không có thời gian tới…”
Trên thực tế, làm gì có người đàn ông nào lao đầu vào công việc hết hai mươi tư tiếng chứ? Suy cho cùng, vẫn do tình thương chưa đủ thôi.
Nếu Ôn Nhiễm là một đứa trẻ vừa ưu tú vừa bình thường, bố cô còn có thể luôn viện cớ này để trốn tránh việc bầu bạn với cô sao? Ông bố đã giỏi giang từ nhỏ vốn dĩ cũng nên có một cô con gái giỏi giang, nhưng rõ ràng, tình trạng của Ôn Nhiễm đã khiến ông bố tự nhận có gen xuất sắc đó không thể chịu đựng nổi. Cảm giác khác biệt nghiêm trọng trên sẽ chỉ ngày một lớn dần khi Ôn Nhiễm trưởng thành, và rồi cuối cùng sẽ chạm tới mức muốn hoàn toàn từ bỏ.
Lúc biết bố đã hoàn toàn rời xa cô, Ôn Nhiễm nghĩ gì đây? Thương tâm buồn bã, hay cảm thấy bố chỉ giống mọi khi, phải làm việc của mình?
Nhưng có thể biết một điều, chắc chắn Ôn Nhiễm chưa từng hận bố mình.
Vì trong thế giới của cô, thù hận là điều không tồn tại.
Không chỉ vậy, khi nhớ về chồng mình, cô sẽ nghĩ gì đây?
Hai năm lẻ ba tháng, số lần anh về thăm cô có thể đếm được trên đầu ngón tay. Từ trước đến nay, có lẽ cô chưa từng trách anh, dường như việc anh về nhà hay không về nhà cũng chẳng khác gì nhau.
Nhưng thật ra, trong hai năm nay, biết bao lần anh đã lái xe đến khu biệt thự, dừng ở nơi xa xa nhìn qua cánh cửa sổ phòng cô.
Sợ dọa cô, sợ cô không quen, sợ cô hối hận vì đã đồng ý lời cầu hôn của anh, càng sợ ánh mắt hoảng loạn đầy bất an của cô lúc gặp anh.
Chỉ khi cô thật sự cần anh, anh mới đủ tư cách bước vào cánh cửa căn biệt thự ấy.
…
Thấy đã sáu giờ, Chu Duy gõ cửa vào hỏi: “Sếp Tạ, cần tôi đặt bữa tối cho anh không?”
“Hôm nay tôi muốn về sớm, cậu cứ tan làm.”
Chu Duy: “Anh muốn về nhà à?”
Về nhà thật sự là hai từ hiếm lạ với Tạ Vân Lễ. Bố mẹ người thân của anh chẳng ai ở thành phố này, còn anh luôn sống một mình tại căn hộ gần đây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng rõ ràng Chu Duy không còn thấy lạ nữa, bây giờ chắc chắn Tạ Vân Lễ sẽ về căn biệt thự bên cô Ôn Nhiễm.
Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Dì Chúc xin nghỉ rồi, tôi phải về đó ở vài ngày.”
Chu Duy đột nhiên kích động: “Thật sao?!”
Anh dừng động tác thu dọn laptop: “Cậu kích động như vậy làm gì?”
Chu Duy ho khan hai tiếng: “Tôi vui vẻ mà, sếp Tạ.”
“Vậy cậu vui làm gì?” Tạ Vân Lễ cười nhạt.
Vì chứng tỏ rốt cuộc sếp họ cũng có thể tiếp xúc, phát triển mối quan hệ thêm một bước nữa với cô Ôn Nhiễm rồi! Còn anh ta sẽ có cơ hội gặp Ôn Nhiễm dịu dàng đáng yêu và Ca Ca dễ thương đấy!
Đương nhiên Chu Duy không dám nói hai lý do trên ra, cũng không kể với bất kỳ ai mình đã chính thức trở thành fan CP của Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm, đúng hơn là fan vợ chồng nhỉ? Nhưng hai người này cứ sống riêng, khiến anh ta vô cùng lo lắng khoảng cách giữa cả hai sẽ ngày càng xa, sẽ dần dần quay về tình trạng mấy tháng không gặp nhau nổi một lần.
Chu Duy thành khẩn: “Tôi thấy căn hộ của anh quạnh quẽ quá, có lẽ về biệt thự nhiều sẽ tốt hơn, tôi nghĩ cô Ôn Nhiễm cũng cần anh bầu bạn đấy.”
Anh ta từng giúp Tạ Vân Lễ đến căn hộ lấy đồ, thú thực, anh ta không thể chịu nổi căn hộ của Tạ Vân Lễ.
Không phải lộn xộn, cũng không phải nhỏ gì. Trên thực tế, nội thất bên trong đầy đủ, cũng sạch sẽ, nhưng vắng vẻ quá. Ngoại trừ vật dụng cần thiết, cũng không thấy món đồ dư thừa nào khác, trông như một căn hộ kiểu mẫu.
Tạ Vân Lễ đã ở đó nhiều năm, không ngờ vẫn luôn duy trì tình trạng này. Chứng tỏ cuộc sống riêng tư của anh sạch sẽ và đơn giản thế nào.
Chu Duy ân cần hỏi: “Cần tôi đưa sếp về không ạ? Chắc anh cũng phải lấy ít hành lý nhỉ, tôi vẫn nên lái xe chở anh thôi.”
Anh ta ngượng ngùng gãi đầu: “Đúng lúc tôi cũng nhớ Ca Ca. Từ lần trước đến trạm cứu trợ đón Ca Ca, tôi cũng muốn nuôi một bé cún, tốt biết bao.”
Hôm đó Lương Trạch Kỳ bế con Labrador mình mua tới công ty, các nhân viên thích thú lắm, chú chó lông xù kia thật sự khiến người ta vui vẻ.
“Được thôi, cậu lái xe đi.” Tạ Vân Lễ ném chìa khóa xe cho anh ta.
Sáu rưỡi, chắc cô vừa vẽ tranh xong, đang đọc sách, hay chơi với Ca Ca ở dưới lầu đây?
Chu Duy dừng xe, xuống xe vòng qua sau cốp lấy đồ. Không chỉ xách vali đến, anh còn mang theo quà cho Ôn Nhiễm.
Nhưng khi cả hai vào sân, Tạ Vân Lễ chợt dừng bước, xoay người dặn Chu Duy: “Cậu tạm chờ trong sân một chốc, đừng lên tiếng.”
Nghe thấy động tĩnh bên trong, Chu Duy gật đầu, đến chiếc ghế trong sân ngồi xuống.
Tạ Vân Lễ nhấn mật mã mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Cửa vừa mở ra, khúc nhạc piano vốn đang quanh quẩn bên trong bỗng dưng tràn ra ngoài như thủy triều.
Chu Duy cho rằng Ôn Nhiễm đang xem TV, nên Tạ Vân Lễ mới không để anh ta quấy rầy cô.
Nhưng thật ra Tạ Vân Lễ biết rõ, cô đang đánh đàn piano.
Anh vẫn luôn hay Ôn Nhiễm biết chơi piano, vẫn luôn hiểu bất cứ âm thanh nào cũng có thể sẽ khiến cô bối rối, ngoại trừ một vài nhạc cụ. Cây piano đặt giữa phòng khách được chuyển từ nhà cũ của cô tới, sau khi mẹ mất, cô gần như không đụng đến nữa, vì vậy anh chưa từng nghe thấy.
Do đó anh nào ngờ, khi đánh đàn piano Ôn Nhiễm… sẽ trông như thế này.
Cô ngồi ngay ngắn trước cây piano, suối tóc suôn mượt xõa dài, sống lưng thẳng tắp, gương mặt trắng nõn điềm tĩnh xinh đẹp như mọi ngày.
Nhưng từ đôi tay nhỏ nhắn ấy, lại đang tấu nên giai điệu cao trào gần như điên cuồng.
Từng nốt nhạc bùng nổ thoát ra từ đầu ngón tay cô như đang bao quanh người cô, quấn quýt giao hòa với khí chất bình yên tĩnh lặng của cô, đôi bên kết hợp đầy kỳ diệu, tựa như ngay cả không khí cũng rung động theo giai điệu từ đầu ngón tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cảm giác xao xuyến và kinh ngạc khó tả ấy khiến cõi lòng Tạ Vân Lễ bàng hoàng, thậm chí anh còn bắt đầu sởn cả gai ốc. Chẳng rõ từ lúc nào anh đã siết chặt tay, đôi mắt cứ chăm chú ngắm nhìn cô, không rời đi dù chỉ một giây.
Đây là một Ôn Nhiễm anh chưa từng chứng kiến, cũng là khúc nhạc piano xuất sắc nhất choáng ngợp nhất anh từng nghe.
Mãi đến khi trên trán cô lấm tấm mồ hôi, giai điệu nơi đầu ngón tay mới từ từ lắng xuống, tựa như đang say đắm sau một hồi điên cuồng. Một lần nữa, bầu không khí yên ắng bình an ấy lại chầm chậm lan ra khắp nơi.
Nhưng cô không hề thay đổi nét mặt, như thể bất luận giai điệu thế nào, trong mắt cô cũng chỉ là hoạt động đầu ngón tay mình để tự nhiên tạo nên chúng, là một mảnh ghép thuộc về linh hồn cô.
Ca Ca vốn dĩ có phần cảnh giác với người tới, nhưng thấy Tạ Vân Lễ, bé chỉ tiếp tục nằm sấp cách cây piano không xa, ở bên Ôn Nhiễm đang đánh đàn.
Không biết qua bao lâu, anh bắt đầu tê dại khắp người, còn cô cũng đã ngừng đàn, ngơ ngác ngồi trước piano.
Mồ hôi chậm rãi chảy dọc theo gương mặt cô, dường như cô đang đắm chìm trong xứ sở riêng của mình, không hề hay biết mọi người bên ngoài.
“... Ôn Nhiễm.”
Khi lên tiếng, Tạ Vân Lễ mới phát hiện giọng mình hơi khàn.
Nhưng Ôn Nhiễm vẫn không nhận ra, anh không nhịn được mà tiến tới một bước, gọi tên cô thêm lần nữa. Ngay cả Ca Ca cũng chạy đến bên chân cô cọ cọ, cô mới ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Lễ.
Ánh mắt cô hoang mang: “Tạ… Vân Lễ.”
Tạ Vân Lễ đến cạnh cô, khom người nửa quỳ trước mặt cô, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Không biết có phải vì vừa đánh đàn xong không, tay cô vẫn còn run run.
Cô cúi đầu, như muốn né tránh ánh mắt anh, nhưng đôi mắt cô lóe lên, cô vẫn thận trọng ngước lên nhìn anh.
“Anh xin lỗi vì đã quấy rầy em lúc em đánh đàn.” Như sợ dọa đến cô, ngay cả giọng anh cũng có phần kìm nén: “Nhưng anh nghĩ, em nên nghỉ ngơi một chút, mệt lắm đúng không em?”
Ôn Nhiễm chậm chạp gật đầu: “Hơi… mệt.”
Dù đã mấy năm không đàn piano, cô vẫn không hề phạm sai lầm, như thể cô mãi mãi sẽ không quên mỗi một chi tiết khi mẹ cô biểu diễn, và cả nét mặt thất vọng buồn bực của bố cô khi ông ta bảo cô đánh đàn cho người lạ nghe.
Đây là một phần ký ức của cô, cô sẽ không quên, cũng không quên được.
Cô khó chịu nhưng không muốn khóc.
Đa số thời điểm, cô không biết nên làm thế nào để giải tỏa nỗi khổ sở của bản thân. Kể cả khi đánh đàn piano, cô cũng không tài nào xóa nhòa được bao đau đớn mà từng mảnh ký ức ấy mang đến cho cô.
Song, khi nghe thấy Tạ Vân Lễ khàn giọng hỏi cô có mệt không, bỗng dưng cô chỉ muốn khóc.
Cô nói mình hơi mệt, sau đó dè dặt nhìn vào mắt anh.
Trong mắt anh không hề mang vẻ chỉ trích, không thất vọng, không chờ mong vào bất cứ kết quả gì, chỉ ánh lên… nỗi niềm tựa hồ có thể bao dung tất cả.
Giống hệt ánh mắt dì Chúc lúc nhìn cô, cũng như mẹ cô nhìn cô trước khi mất.
Tạ Vân Lễ trước mặt hình như chưa bao giờ nghiêm khắc với cô, như thể dẫu cô làm sai điều gì, hay đã làm sai thế nào, anh cũng sẽ không khó chịu hay trách móc cô.
“Lên lầu nghỉ ngơi một lát nhé, anh chuẩn bị bữa tối cho em, được không?”
Ôn Nhiễm gật đầu, vâng một tiếng, ngay sau đó cô do dự, nhìn trời bên ngoài.
Trời đã tối, một lần nữa cô lại không để ý đến thời gian, phá vỡ quy luật sinh hoạt cố định.
Nếu Tạ Vân Lễ không tới, có lẽ cô sẽ bần thần mãi đến đêm khuya cũng không định thần lại được.
Cô ngơ ngác nhìn cằm Tạ Vân Lễ, cụp mắt, cuối cùng vẫn thận trọng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh.
Thật sự là Tạ Vân Lễ, không phải ảo giác của cô.
Người trước mắt, là Tạ Vân Lễ.
“Anh đến… với em à?”
Vì Ôn Nhiễm kiên trì muốn ở một mình một khoảng thời gian, dì Chúc không cố chấp bằng cô, chỉ có thể rời khỏi trước.
“Dì yên tâm, buổi chiều cháu… sẽ vẽ tranh, trong phòng, không đi đâu cả. Ca Ca, Ca Ca sẽ ở bên cháu.” Ôn Nhiễm nghiêm túc nói: “Không muốn anh ấy đến, buổi chiều, để anh ấy làm việc ạ. Không muốn anh ấy đến.”
Dì Chúc dặn hoài dặn mãi rồi mới lưu luyến rời đi.
Ôn Nhiễm về phòng ôm Ca Ca, bảo Ca Ca: “Ca Ca, em yên tâm… Chị sẽ, chăm sóc tốt cho em, chúng ta có thể mà.”
Nhưng đối diện với căn biệt thự vắng vẻ, cô vẫn hoang mang ngẩn người.
Ca Ca nhẹ nhàng vòng quanh cô, rồi sang chỗ bậc thang để đàn piano nằm xuống.
Trong cơn hoảng hốt, Ôn Nhiễm tựa như thấy một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng ngồi trước đàn piano, dưới chân có một chú chó Golden Retriever lớn tuổi lông xù nằm cạnh.
Là chú Golden đã rời xa cô, và người mẹ cũng đã rời xa cô.
“Mẹ ơi…” Ôn Nhiễm nhìn vào khoảng không nhẹ giọng nỉ non: “Ca Ca…”
Nghe thấy cô gọi tên mình, cún Ca Ca lập tức đứng dậy vẫy đuôi bước về phía cô.
“Bây giờ con… có một bé Ca Ca khác rồi, con thương bé lắm, nhưng…” Ôn Nhiễm lẩm bẩm: “Con vẫn… nhớ cả hai…”
Tuy nhiều lần Ôn Nhiễm đã bảo đảm mình làm được, nhưng dì Chúc vẫn không yên lòng. Ra ngoài không bao lâu, dì bèn gọi điện cho Tạ Vân Lễ.
“Con bé ấy, sợ khiến cậu chậm trễ công việc vì phải tới chăm sóc con bé, cứ dặn tôi nhớ nói với cậu đến muộn một tí.” Dì Chúc thở dài: “Cậu biết mà, con bé chưa bao giờ làm việc, ngoại trừ khi đi học thì ít tiếp xúc với môi trường bên ngoài lắm. Từ nhỏ đến lớn, Nhiễm Nhiễm thường xuyên nghe bố con bé bảo mình bận rộn đủ điều, không còn thời gian ở bên con bé. Thế nên, dù có nhu cầu về mặt tình thân với bố, con bé cũng chưa từng lên tiếng. Tôi luôn nghĩ, thật ra con bé rất hy vọng cậu đến thăm con bé, nhưng rồi sợ ảnh hưởng công việc của cậu, cảm thấy cậu cũng ưu tiên công việc như bố mình, không có thời gian tới…”
Trên thực tế, làm gì có người đàn ông nào lao đầu vào công việc hết hai mươi tư tiếng chứ? Suy cho cùng, vẫn do tình thương chưa đủ thôi.
Nếu Ôn Nhiễm là một đứa trẻ vừa ưu tú vừa bình thường, bố cô còn có thể luôn viện cớ này để trốn tránh việc bầu bạn với cô sao? Ông bố đã giỏi giang từ nhỏ vốn dĩ cũng nên có một cô con gái giỏi giang, nhưng rõ ràng, tình trạng của Ôn Nhiễm đã khiến ông bố tự nhận có gen xuất sắc đó không thể chịu đựng nổi. Cảm giác khác biệt nghiêm trọng trên sẽ chỉ ngày một lớn dần khi Ôn Nhiễm trưởng thành, và rồi cuối cùng sẽ chạm tới mức muốn hoàn toàn từ bỏ.
Lúc biết bố đã hoàn toàn rời xa cô, Ôn Nhiễm nghĩ gì đây? Thương tâm buồn bã, hay cảm thấy bố chỉ giống mọi khi, phải làm việc của mình?
Nhưng có thể biết một điều, chắc chắn Ôn Nhiễm chưa từng hận bố mình.
Vì trong thế giới của cô, thù hận là điều không tồn tại.
Không chỉ vậy, khi nhớ về chồng mình, cô sẽ nghĩ gì đây?
Hai năm lẻ ba tháng, số lần anh về thăm cô có thể đếm được trên đầu ngón tay. Từ trước đến nay, có lẽ cô chưa từng trách anh, dường như việc anh về nhà hay không về nhà cũng chẳng khác gì nhau.
Nhưng thật ra, trong hai năm nay, biết bao lần anh đã lái xe đến khu biệt thự, dừng ở nơi xa xa nhìn qua cánh cửa sổ phòng cô.
Sợ dọa cô, sợ cô không quen, sợ cô hối hận vì đã đồng ý lời cầu hôn của anh, càng sợ ánh mắt hoảng loạn đầy bất an của cô lúc gặp anh.
Chỉ khi cô thật sự cần anh, anh mới đủ tư cách bước vào cánh cửa căn biệt thự ấy.
…
Thấy đã sáu giờ, Chu Duy gõ cửa vào hỏi: “Sếp Tạ, cần tôi đặt bữa tối cho anh không?”
“Hôm nay tôi muốn về sớm, cậu cứ tan làm.”
Chu Duy: “Anh muốn về nhà à?”
Về nhà thật sự là hai từ hiếm lạ với Tạ Vân Lễ. Bố mẹ người thân của anh chẳng ai ở thành phố này, còn anh luôn sống một mình tại căn hộ gần đây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng rõ ràng Chu Duy không còn thấy lạ nữa, bây giờ chắc chắn Tạ Vân Lễ sẽ về căn biệt thự bên cô Ôn Nhiễm.
Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Dì Chúc xin nghỉ rồi, tôi phải về đó ở vài ngày.”
Chu Duy đột nhiên kích động: “Thật sao?!”
Anh dừng động tác thu dọn laptop: “Cậu kích động như vậy làm gì?”
Chu Duy ho khan hai tiếng: “Tôi vui vẻ mà, sếp Tạ.”
“Vậy cậu vui làm gì?” Tạ Vân Lễ cười nhạt.
Vì chứng tỏ rốt cuộc sếp họ cũng có thể tiếp xúc, phát triển mối quan hệ thêm một bước nữa với cô Ôn Nhiễm rồi! Còn anh ta sẽ có cơ hội gặp Ôn Nhiễm dịu dàng đáng yêu và Ca Ca dễ thương đấy!
Đương nhiên Chu Duy không dám nói hai lý do trên ra, cũng không kể với bất kỳ ai mình đã chính thức trở thành fan CP của Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm, đúng hơn là fan vợ chồng nhỉ? Nhưng hai người này cứ sống riêng, khiến anh ta vô cùng lo lắng khoảng cách giữa cả hai sẽ ngày càng xa, sẽ dần dần quay về tình trạng mấy tháng không gặp nhau nổi một lần.
Chu Duy thành khẩn: “Tôi thấy căn hộ của anh quạnh quẽ quá, có lẽ về biệt thự nhiều sẽ tốt hơn, tôi nghĩ cô Ôn Nhiễm cũng cần anh bầu bạn đấy.”
Anh ta từng giúp Tạ Vân Lễ đến căn hộ lấy đồ, thú thực, anh ta không thể chịu nổi căn hộ của Tạ Vân Lễ.
Không phải lộn xộn, cũng không phải nhỏ gì. Trên thực tế, nội thất bên trong đầy đủ, cũng sạch sẽ, nhưng vắng vẻ quá. Ngoại trừ vật dụng cần thiết, cũng không thấy món đồ dư thừa nào khác, trông như một căn hộ kiểu mẫu.
Tạ Vân Lễ đã ở đó nhiều năm, không ngờ vẫn luôn duy trì tình trạng này. Chứng tỏ cuộc sống riêng tư của anh sạch sẽ và đơn giản thế nào.
Chu Duy ân cần hỏi: “Cần tôi đưa sếp về không ạ? Chắc anh cũng phải lấy ít hành lý nhỉ, tôi vẫn nên lái xe chở anh thôi.”
Anh ta ngượng ngùng gãi đầu: “Đúng lúc tôi cũng nhớ Ca Ca. Từ lần trước đến trạm cứu trợ đón Ca Ca, tôi cũng muốn nuôi một bé cún, tốt biết bao.”
Hôm đó Lương Trạch Kỳ bế con Labrador mình mua tới công ty, các nhân viên thích thú lắm, chú chó lông xù kia thật sự khiến người ta vui vẻ.
“Được thôi, cậu lái xe đi.” Tạ Vân Lễ ném chìa khóa xe cho anh ta.
Sáu rưỡi, chắc cô vừa vẽ tranh xong, đang đọc sách, hay chơi với Ca Ca ở dưới lầu đây?
Chu Duy dừng xe, xuống xe vòng qua sau cốp lấy đồ. Không chỉ xách vali đến, anh còn mang theo quà cho Ôn Nhiễm.
Nhưng khi cả hai vào sân, Tạ Vân Lễ chợt dừng bước, xoay người dặn Chu Duy: “Cậu tạm chờ trong sân một chốc, đừng lên tiếng.”
Nghe thấy động tĩnh bên trong, Chu Duy gật đầu, đến chiếc ghế trong sân ngồi xuống.
Tạ Vân Lễ nhấn mật mã mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Cửa vừa mở ra, khúc nhạc piano vốn đang quanh quẩn bên trong bỗng dưng tràn ra ngoài như thủy triều.
Chu Duy cho rằng Ôn Nhiễm đang xem TV, nên Tạ Vân Lễ mới không để anh ta quấy rầy cô.
Nhưng thật ra Tạ Vân Lễ biết rõ, cô đang đánh đàn piano.
Anh vẫn luôn hay Ôn Nhiễm biết chơi piano, vẫn luôn hiểu bất cứ âm thanh nào cũng có thể sẽ khiến cô bối rối, ngoại trừ một vài nhạc cụ. Cây piano đặt giữa phòng khách được chuyển từ nhà cũ của cô tới, sau khi mẹ mất, cô gần như không đụng đến nữa, vì vậy anh chưa từng nghe thấy.
Do đó anh nào ngờ, khi đánh đàn piano Ôn Nhiễm… sẽ trông như thế này.
Cô ngồi ngay ngắn trước cây piano, suối tóc suôn mượt xõa dài, sống lưng thẳng tắp, gương mặt trắng nõn điềm tĩnh xinh đẹp như mọi ngày.
Nhưng từ đôi tay nhỏ nhắn ấy, lại đang tấu nên giai điệu cao trào gần như điên cuồng.
Từng nốt nhạc bùng nổ thoát ra từ đầu ngón tay cô như đang bao quanh người cô, quấn quýt giao hòa với khí chất bình yên tĩnh lặng của cô, đôi bên kết hợp đầy kỳ diệu, tựa như ngay cả không khí cũng rung động theo giai điệu từ đầu ngón tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cảm giác xao xuyến và kinh ngạc khó tả ấy khiến cõi lòng Tạ Vân Lễ bàng hoàng, thậm chí anh còn bắt đầu sởn cả gai ốc. Chẳng rõ từ lúc nào anh đã siết chặt tay, đôi mắt cứ chăm chú ngắm nhìn cô, không rời đi dù chỉ một giây.
Đây là một Ôn Nhiễm anh chưa từng chứng kiến, cũng là khúc nhạc piano xuất sắc nhất choáng ngợp nhất anh từng nghe.
Mãi đến khi trên trán cô lấm tấm mồ hôi, giai điệu nơi đầu ngón tay mới từ từ lắng xuống, tựa như đang say đắm sau một hồi điên cuồng. Một lần nữa, bầu không khí yên ắng bình an ấy lại chầm chậm lan ra khắp nơi.
Nhưng cô không hề thay đổi nét mặt, như thể bất luận giai điệu thế nào, trong mắt cô cũng chỉ là hoạt động đầu ngón tay mình để tự nhiên tạo nên chúng, là một mảnh ghép thuộc về linh hồn cô.
Ca Ca vốn dĩ có phần cảnh giác với người tới, nhưng thấy Tạ Vân Lễ, bé chỉ tiếp tục nằm sấp cách cây piano không xa, ở bên Ôn Nhiễm đang đánh đàn.
Không biết qua bao lâu, anh bắt đầu tê dại khắp người, còn cô cũng đã ngừng đàn, ngơ ngác ngồi trước piano.
Mồ hôi chậm rãi chảy dọc theo gương mặt cô, dường như cô đang đắm chìm trong xứ sở riêng của mình, không hề hay biết mọi người bên ngoài.
“... Ôn Nhiễm.”
Khi lên tiếng, Tạ Vân Lễ mới phát hiện giọng mình hơi khàn.
Nhưng Ôn Nhiễm vẫn không nhận ra, anh không nhịn được mà tiến tới một bước, gọi tên cô thêm lần nữa. Ngay cả Ca Ca cũng chạy đến bên chân cô cọ cọ, cô mới ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Lễ.
Ánh mắt cô hoang mang: “Tạ… Vân Lễ.”
Tạ Vân Lễ đến cạnh cô, khom người nửa quỳ trước mặt cô, nhẹ nhàng cầm tay cô.
Không biết có phải vì vừa đánh đàn xong không, tay cô vẫn còn run run.
Cô cúi đầu, như muốn né tránh ánh mắt anh, nhưng đôi mắt cô lóe lên, cô vẫn thận trọng ngước lên nhìn anh.
“Anh xin lỗi vì đã quấy rầy em lúc em đánh đàn.” Như sợ dọa đến cô, ngay cả giọng anh cũng có phần kìm nén: “Nhưng anh nghĩ, em nên nghỉ ngơi một chút, mệt lắm đúng không em?”
Ôn Nhiễm chậm chạp gật đầu: “Hơi… mệt.”
Dù đã mấy năm không đàn piano, cô vẫn không hề phạm sai lầm, như thể cô mãi mãi sẽ không quên mỗi một chi tiết khi mẹ cô biểu diễn, và cả nét mặt thất vọng buồn bực của bố cô khi ông ta bảo cô đánh đàn cho người lạ nghe.
Đây là một phần ký ức của cô, cô sẽ không quên, cũng không quên được.
Cô khó chịu nhưng không muốn khóc.
Đa số thời điểm, cô không biết nên làm thế nào để giải tỏa nỗi khổ sở của bản thân. Kể cả khi đánh đàn piano, cô cũng không tài nào xóa nhòa được bao đau đớn mà từng mảnh ký ức ấy mang đến cho cô.
Song, khi nghe thấy Tạ Vân Lễ khàn giọng hỏi cô có mệt không, bỗng dưng cô chỉ muốn khóc.
Cô nói mình hơi mệt, sau đó dè dặt nhìn vào mắt anh.
Trong mắt anh không hề mang vẻ chỉ trích, không thất vọng, không chờ mong vào bất cứ kết quả gì, chỉ ánh lên… nỗi niềm tựa hồ có thể bao dung tất cả.
Giống hệt ánh mắt dì Chúc lúc nhìn cô, cũng như mẹ cô nhìn cô trước khi mất.
Tạ Vân Lễ trước mặt hình như chưa bao giờ nghiêm khắc với cô, như thể dẫu cô làm sai điều gì, hay đã làm sai thế nào, anh cũng sẽ không khó chịu hay trách móc cô.
“Lên lầu nghỉ ngơi một lát nhé, anh chuẩn bị bữa tối cho em, được không?”
Ôn Nhiễm gật đầu, vâng một tiếng, ngay sau đó cô do dự, nhìn trời bên ngoài.
Trời đã tối, một lần nữa cô lại không để ý đến thời gian, phá vỡ quy luật sinh hoạt cố định.
Nếu Tạ Vân Lễ không tới, có lẽ cô sẽ bần thần mãi đến đêm khuya cũng không định thần lại được.
Cô ngơ ngác nhìn cằm Tạ Vân Lễ, cụp mắt, cuối cùng vẫn thận trọng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh.
Thật sự là Tạ Vân Lễ, không phải ảo giác của cô.
Người trước mắt, là Tạ Vân Lễ.
“Anh đến… với em à?”
Danh sách chương