“Ừm, đến với em.”

Tạ Vân Lễ gật đầu, bàn tay cầm lấy tay cô không hề buông ra.

Cho đến khi Ôn Nhiễm lấy lại tinh thần, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Tạ Vân Lễ mới thả tay cô ra, nhìn cô nhẹ nhàng đóng nắp đàn piano.

Lúc đứng dậy lên lầu, Ôn Nhiễm nhạy cảm liếc nhìn ra ngoài: “Bên ngoài… có người à?”

Mặc dù Chu Duy không tạo tiếng động gì nhưng cô vẫn nhận ra.

“Là Chu Duy, cậu ta muốn thăm Ca Ca.”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Thăm Ca Ca, thì được.”

Cửa mở ra, thấy Ca Ca vẫy đuôi rời khỏi biệt thự, Chu Duy lập tức ôi chao tiến tới ẵm bé lên: “Cục cưng Ca Ca của chú, cho chú xem nào. Chu choa bụng bự thêm một tí rồi, vết thương cũng khép miệng rồi, xem ra gần đây ăn uống tốt phết.”

Tạ Vân Lễ khoanh tay nhìn anh ta: “Nếu thích như thế, vậy nuôi một con đi.”

Chu Duy ngượng ngùng: “Vợ chồng tôi cũng đang tính đến chuyện nhận nuôi một con đây ạ, không phải người ta hay nói nên nhận nuôi thay vì mua sao? Tôi thấy mấy chú cún ở trạm cứu trợ cũng đáng yêu lắm.”

Tạ Vân Lễ không thể đồng ý với việc này hơn, bất kể loài chó nào cũng giống nhau ở một điểm: Trung thành tuyệt đối với chủ của mình.

“Đúng rồi sếp Tạ, ban nãy… cô Ôn Nhiễm đánh đàn piano nhỉ?”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Ừ, làm sao?”

Anh chỉ lạnh nhạt đáp, còn Chu Duy không bình tĩnh nổi: “Quả nhiên, cô Ôn Nhiễm là nghệ sĩ trời sinh đúng không ạ? Tôi từng nghe kể từ lâu, một số trẻ tự kỷ sẽ có tài năng bẩm sinh ở một lĩnh vực bất kỳ, hóa ra cô Ôn Nhiễm không chỉ vẽ tranh đẹp mà còn đánh đàn piano hay quá chừng! Không gạt gì anh đâu sếp Tạ, tôi cũng tập chơi piano từ hồi tiểu học, lên trung học còn từng lấy giải thưởng nữa. Theo tôi, trình độ của cô ấy tuyệt đối là cấp bậc sư phụ đấy ạ!”

“Vậy ư?” Tạ Vân Lễ nhếch khóe môi: “Giỏi thế cơ à?”

“Đỉnh cao luôn ạ! Huống hồ khúc nhạc cô ấy vừa chơi tuy tôi chưa từng nghe, nhưng vẫn khiến tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.” Chu Duy thả Ca Ca xuống: “Sếp Tạ, anh cảm thấy có phải cô Ôn Nhiễm nên ra ngoài, nhìn đây đó nhiều hơn không? Cô ấy tài năng xuất sắc như thế, thật sự là…”

“Tiếc ư?”

Chu Duy gật đầu, thử hỏi: “Anh không… tiếc à?”

“Dù tiếc thật…” Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Vậy thì sao?”

Đương nhiên Chu Duy hiểu ý Tạ Vân Lễ.

Như lần trước họ bàn về thiên phú hội họa của Ôn Nhiễm.

Dẫu cả đời Ôn Nhiễm sẽ không được nhiều khán giả thưởng thức tranh vẽ và âm nhạc của cô, nhưng vậy thì đã sao? Đối với cô, hội họa là một phần trong đời, còn piano có lẽ chỉ là sở thích cô giỏi thôi. Cô không cần dùng điều này để mưu sinh, cũng không cần phải được nhiều người công nhận, cô chỉ cần sống tốt là đủ. Suy cho cùng, được nhiều người chú ý quá cũng là một áp lực đè nặng vai cô.

Thử nghĩ mà xem, nếu để Ôn Nhiễm tham gia thi đánh đàn piano ở nơi đông người, hoặc tổ chức triển lãm tranh cho cô, bảo cô nhận phỏng vấn trước vô số cặp mắt… Vậy nhất định cô sẽ kinh hãi.

Về phần Tạ Vân Lễ, chắc chắn cũng không muốn thấy cô khó xử.

Chu Duy tiếp tục bế Ca Ca chơi thêm một lát, rồi giúp Tạ Vân Lễ chuyển đồ từ trên xe vào phòng khách. Vừa thu dọn xong, anh nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của Ôn Nhiễm.

Anh ngẩng đầu, thấy Ôn Nhiễm đang lúng túng đứng giữa cầu thang, trông cô có phần tiến thoái lưỡng nan.

“Sao vậy? Làm ồn đến em à?”

“Không, không phải.” Ôn Nhiễm lắc đầu: “Tới… tới giờ rồi, hình như em… nên chuẩn bị nấu cơm, em phải, phải chuẩn bị bữa tối.”

Dứt lời cô còn bước xuống hai bậc, bối rối nhìn đôi dép dưới chân Tạ Vân Lễ: “Anh có thể… có thể nhường đường một chút không?”

Hóa ra tình cờ Tạ Vân Lễ đang đứng ở đầu cầu thang, chặn đường xuống của cô.

Theo lý thì dựa theo thường ngày, Tạ Vân Lễ nhất định sẽ nhường cho cô. Nhưng khi nghe cô hỏi xong, Tạ Vân Lễ vẫn đứng đó không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, khiến Ôn Nhiễm càng không biết làm sao, hai tay đan vào nhau.

Băn khoăn có phải vừa rồi mình không biểu đạt đầy đủ ý không, cô bèn suy nghĩ một lúc, rồi vô cùng nghiêm túc, cố gắng nói rõ ràng: “Em phải, chuẩn bị bữa tối, anh có thể, có thể nhường đường không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nằm ngoài dự đoán, Tạ Vân Lễ đáp: “Không được.”

Ôn Nhiễm ngây người: “Vì sao, không được?”

“Vì bữa tối để anh chuẩn bị.” Tạ Vân Lễ bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên: “Dì Chúc giao việc này cho anh rồi, em chỉ cần chờ ăn là đủ.”

Ôn Nhiễm: “Nhưng… Nhưng…”

Nhưng nhưng gì nữa đây? Cô không nói nên lời.

“Được…”

Cô nào nói lại Tạ Vân Lễ, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ăn.

Còn Ca Ca được Chu Duy bế nựng hồi lâu đi từng bước nhỏ về phía cô, muốn cô ôm. Ôn Nhiễm ôm bé vào lòng, rầu rĩ hỏi bé: “Dì Chúc, vì sao, lại muốn giao việc này, cho Tạ Vân Lễ thế? Vì… vì chị, làm không tốt sao?”

Cô luôn suy nghĩ đơn giản, không rõ mấy vấn đề phức tạp quá, đương nhiên cũng chỉ có thể đoán ra lời giải thích dễ hiểu nhất này thôi.

“Chị còn muốn, làm cơm… cho Ca Ca, ăn đó.” Gần đây trên điện thoại, cô xem được một vài video tự nấu cơm cho thú cưng của mình ăn. Từ khi thường xuyên nói chuyện với Tạ Vân Lễ, cô không còn e ngại điện thoại nữa, trái lại sử dụng nhiều hơn. Cô còn hay chụp hình cho Ca Ca, ghi chép quá trình bé khôi phục và trưởng thành.

Ca Ca ngày càng bám cô, chỉ cần Ôn Nhiễm yên tĩnh ngồi trên sô pha, bé sẽ để cô ôm vào lòng thế này. Cảm giác ấm áp đơn thuần của Ôn Nhiễm khiến bé cún từng bị ngược đãi ấy không muốn rời xa một giây nào.

Ôn Nhiễm lén nhìn vào phòng bếp.

Thật ra dì Chúc đã chế biến sẵn đồ ăn, các món đã được nấu chín. Phần còn lại không hề khó với Tạ Vân Lễ, chưa đầy mười phút anh đã làm xong.

Hôm nay dì Chúc nấu ba món, có cánh gà nướng, lần này dì vô cùng chu đáo dán giấy nhớ cho Tạ Vân Lễ: Một bữa nhiều nhất Ôn Nhiễm chỉ có thể ăn một cánh gà, đừng để cô ăn nhiều. Dì còn dặn anh, thi thoảng khi ăn Ôn Nhiễm sẽ ngẩn người, vì cô đã bị thứ khác thu hút chú ý, phải kịp thời kéo sự chú ý của cô về.

Đợi đến lúc cơm canh nóng hổi được đặt lên bàn, Ôn Nhiễm nhìn một thoáng rồi nói với Tạ Vân Lễ: “Anh, giỏi quá… Em còn tưởng…”

Tạ Vân Lễ mỉm cười: “Tưởng anh chỉ biết đi làm thôi à?”

Ôn Nhiễm vội vàng lắc đầu: “Không phải… anh biết nhiều, rất nhiều rất nhiều.”

Tạ Vân Lễ nhoẻn miệng: “Em cũng không kém, những gì em biết, anh không hề biết.”

Tuy Ôn Nhiễm không nhìn thẳng vào anh để nói chuyện, nhưng cô vẫn chăm chú quan sát tay anh, dõi mắt theo từng động tác của tay anh, tai cũng tập trung lắng nghe anh nói.

Khi chợt nghe thấy anh khen mình, cô sẽ mở to mắt.

“Em biết, cũng nhiều à?”

“Ừm, tất cả mọi thứ liên quan đến nghệ thuật, anh chẳng biết gì cả.” Anh lấy khăn giấy lau sạch nước trên đồ dùng ăn uống của cô, rồi đặt bên tay cô: “Vì thế, ở nhiều khía cạnh, em cũng ưu tú hơn anh.”

Từ nhỏ đến lớn, có lẽ Ôn Nhiễm chưa từng nghe lời khích lệ như vậy, cô suy ngẫm để hiểu các câu này hồi lâu.

Khi ăn cơm, Tạ Vân Lễ thấy cô bỗng dừng tay, như đang ngẩn người, sau đó gò má ửng hồng.

Quả nhiên khi ăn cơm cô sẽ dễ thơ thẩn, Tạ Vân Lễ bèn gọi cô: “Nhiễm Nhiễm?”

“Vâng…” May sao cô lập tức định thần lại, đưa thìa vào miệng, kết quả phát hiện trên thìa trống không, cô vội vàng thẳng lưng lên ngồi ăn cơm đàng hoàng.

Cô tự nhủ, phải ăn nhanh nhanh, lát nữa mình phải thu dọn chén đũa mới được.

Ôn Nhiễm thầm hạ quyết tâm, đợi đến khi cả hai gần ăn xong cùng lúc, cô bất chợt đứng dậy, ngay cả Tạ Vân Lễ cũng giật mình trước hành động của cô: “Sao vậy em?”

“Em… để em, dọn dẹp!”

“Không cần…” Còn chưa nói hết lời, Tạ Vân Lễ đã thấy cô mau chóng bưng khay ăn của mình vào phòng bếp. Không ngoài dự đoán, mấy giây sau, tiếng lẻng xẻng của khay ăn rơi vào bồn nước đã phá vỡ bầu không khí đang yên tĩnh.

Nhưng cô còn chưa kịp che tai, sau lưng đã xuất hiện một đôi tay che kín hai tai cô.

Với vóc dáng cao hơn cô một cái đầu của mình, Tạ Vân Lễ đã hoàn toàn bao phủ sau lưng cô. Anh dùng tay che hai tai cô, giúp cô chặn tất cả mọi tạp âm, cô chỉ còn nghe mỗi tiếng tim đập và tiếng thở hổn hển của mình sau khi bị hoảng sợ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tầm một phút trôi qua, Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng hạ tay xuống, khẽ hỏi cô: “Có bị dọa không? Bây giờ đỡ hơn chưa em?”

Ôn Nhiễm hoảng hốt gật đầu, cô không biết làm sao, đành ngơ ngác đứng đó không dám cử động.

Tạ Vân Lễ cúi đầu thoáng nhìn, may mà chỉ có khay ăn rớt vào bồn nước, nếu rơi xuống đất, có lẽ cô sẽ sợ hơn nữa.

“Em không nên làm việc này, lỡ tay bị thương thì biết làm sao?” Tạ Vân Lễ định cầm tay cô xem một chút. Nhưng khi thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn không tì vết của cô, anh chợt khựng lại, không chạm vào cô.

Bấy giờ anh mới nhận ra, vì anh sốt ruột muốn bảo vệ cô nên hai người đã đứng sát nhau. Với chiều cao của cô, đỉnh đầu vừa vặn chạm đến cằm anh.

Do đó bây giờ, anh gần như đang ở tư thế nửa ôm cô từ đằng sau, tấm lưng mảnh mai của cô ngoan ngoãn áp vào lồng ngực anh.

Chỉ cần cúi đầu nhẹ, anh có thể chạm đến mái tóc mềm mại của cô.

Tạ Vân Lễ bắt đầu cứng đờ người.

Dường như anh cảm nhận được nhịp hô hấp nhẹ nhàng của cô, sau đó cả cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt cũng thoạt trông bất lực quá đỗi.

“Tay của nghệ sĩ quý giá lắm, không hợp làm mấy chuyện này.” Anh bình tĩnh lùi lại một bước, rồi dịu dàng giữ vai cô, kéo cô về phía sau: “Qua sô pha chờ nhé, anh làm là được, nghe lời nào.”

Ôn Nhiễm ngơ ngác gật đầu, tới sô pha ngồi xuống, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

May sao không gặp rắc rối, anh cũng không tức giận.

Nhưng cô không hề để ý, sau khi cô rời đi, Tạ Vân Lễ lẳng lặng nhìn bồn nước một lát rồi mới bắt đầu dọn dẹp.

Có lẽ vì ở gần nhau quá, ban nãy anh có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ tóc cô và cổ cô. Dù đã qua lâu rồi, nhưng hương thơm ấy vẫn còn vương vấn trong không khí không tan.

Thật ra, Ôn Nhiễm không quen ở gần người khác hoặc có động tác tiếp xúc thân mật quá.

Thế nên, hành động vừa rồi của anh đã có phần vượt qua giới hạn.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đã nhiều lần anh vượt qua giới hạn như vậy, lần nào cũng xảy ra đột ngột, chỉ để bảo vệ trấn an cô.

Muốn quang minh chính đại ở bên cô săn sóc cô, anh chỉ còn cách trở thành người thân thiết nhất với cô trên pháp luật.

Nhưng thực chất, bây giờ anh đúng là người gần gũi với cô nhất.

Cô cũng phải làm quen với việc anh ở bên chăm sóc mình, dù kiểu chăm sóc này tới hơi muộn.

Chẳng qua… anh vẫn nên kiềm chế một chút.

Vì cách đây không lâu, cô còn rất bài xích anh. Mỗi khi tới, anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nếu anh vừa đến gần, cô sẽ trốn vào phòng mình không chịu ra.

Tình hình hiện tại đã cải thiện hơn hẳn rồi.

Dọn dẹp phòng bếp xong anh ra ngoài, nhưng chẳng thấy ai trên sô pha, ngay cả Ca Ca cũng biến mất.

Tạ Vân Lễ nhíu mày, tìm một vòng ở tầng một vẫn không thấy cô.

Trong căn biệt thự này, chỉ cần một phút không biết cô ở đâu thôi, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy cực kỳ bất ổn.

Tạ Vân Lễ không hét lớn gọi tên cô, chỉ nhanh chóng lên lầu tìm. Kết quả lên tầng hai, anh thấy cô đứng trước cửa phòng ngủ bên cạnh phòng làm việc.

Đấy là căn phòng anh sẽ ngủ, phòng ngủ phụ của tầng hai.

“Ôn Nhiễm, em đang làm gì thế?”

“Em… Em…” Ôn Nhiễm cắn môi, chỉ vào phòng: “Em muốn, muốn dọn dẹp, phòng và giường, cho anh… Nhưng… hình như dì Chúc, đã làm hết rồi.”

Tạ Vân Lễ chưa kịp lên tiếng, đã thấy cô nắm chặt hai tay, trông có phần hồi hộp: “Anh.. có phải anh, sẽ ngủ, sẽ ngủ ở đây vào buổi tối không? Hay, vẫn phải đi?”

Cô càng căng thẳng, tốc độ nói sẽ vô thức trở nên nhanh hơn một chút, lời lẽ sẽ càng thêm không rõ, nghe nhẹ nhàng mềm mại như đang nỉ non gì đó.

Nhưng anh vẫn hiểu.

Tranh thủ lúc anh đang loay hoay trong bếp, cô định lén lút lên đây dọn phòng và giường cho anh, nhưng rồi phát hiện dì Chúc đã sửa soạn xong xuôi.

Cô cũng đang bối rối, liệu tối nay anh có ở qua đêm không. Nếu anh không, vậy trong căn biệt thự lớn thế này, chỉ còn một mình cô và một bé cún tội nghiệp thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện