Xương hông của Tào Bằng giống như đang bị vặn, đánh bay tên trộm ngựa.
Cú va chạm đó dường như ẩn chứa một thứ lực lượng kỳ quái. Mà trong cái không gian nhỏ hẹp không có khả năng sử dụng nhiều lực lượng đến vậy.
Tuy nhiên tên mã tặc vẫn như bị một bàn tay vô hình khổng lồ đánh trúng mà văng ra ngoài tới bốn, năm thước.
Gã rơi phịch một cái xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân như bị tê liệt, rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích.
- Tiểu Ngũ!
Tên trộm ngựa cầm hai cây gậy gõ trong tay kêu to. Y nghiêng đầu sang nhìn Tào Bằng mà quát:
- Tiểu súc sinh. Ta liều mạng với ngươi.
- Ngươi mắng ai là tiểu súc sinh? - Chửi ngươi...
Tào Bằng cười ha hả:
- Đúng vậy! Ngươi chẳng qua cũng là một tên súc sinh mà thôi.
- Tiểu Tam! Không ham đánh. Đi mau. - Gã thanh niên ở phía sau quát to. Không để cho y kịp dứt lời, chợt nghe một tiếng quát vang lên bên tai.
- Cẩu tặc! Dám quấy rầy giấc mộng của nhị gia thì làm sao mà đi được?
A- A...
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên...
Chờ khi tên thanh niên quay đầu lại thì thấy hai tên đồng bọn dẫn ngựa đã ngã xuống bậc cửa.
Một tên bị chặt đứt một cánh tay còn một người thì bị chặt đứt chân. Người bị chặt đứt một tay nhìn có thể nói là thê thảm, máu chảy đầm đìa hết sức khủng bố. Trên bậc cửa là một thiếu niên hùng dũng đang âm trầm nhìn y.
Chiều cao của y và thiếu niên xấp xỉ nhau, nước da đều có màu cổ đồng.
Trên người gã mặc một chiếc áo chẽn, trong tay cầm một thanh cương đao sắc bén.
- Nhanh chóng phá vây chạy đi.
Tên thanh niên thấy tình hình không ổn, liền quan to một tiếng mà nhắc nhở những người khác.
Có điều không cần y nhắc nhở thì đám đồng bọn, ngoại trừ tên trộm ngựa đang ác chiến vơi Chu Thương ra đều nằm hết trên mặt đất.
Phía sau, Tào Bằng không chút hoang mang đối diện với song côn của tên trộm ngựa hắn đột nhiên lách người
Chân trái rướn tới, chân phải đạp mạnh. Còn bàn tay thì đột nhiên vung quyền đánh cho đối phương ngã ra đất.
Bán bộ Băng quyền...
Một quyền đó của Tào Bằng nhìn qua lực lượng cũng không lớn nhưng không ngờ lại ẩn chứa sức mạnh đến vậy. Tên trộm ngựa nhìn thì cao và rắn chắc hơn Tào Bằng nhưng lại bị một quyền của hắn đánh cho gẫy xương mà kêu lên thảm thiết.
- Ngươi có thể chọn ta hoặc chọn hắn...
Tào Bằng cười cười nói với tên thanh niên trộm ngựa...
Sắc mặt tên thanh niên lập tức trở nên khó coi.
- Ta liều mạng với ngươi.
Tên thanh niên kia ném dây cương ngựa xuống, định ra tay với Tào Bằng.
Đúng lúc này, một ông lão tóc bạc đi ra nhìn người thanh niên mà quát:
- Tiểu Ban! Quả nhiên là ngươi sinh sự.
Trận chiến đấu ở Cao Dương đình đã kết thúc.
Chu Thương thấy những người khác đã dừng tay chỉ còn bản thân chưa xong thì trong lòng hơi lo lắng. Y và Vương Mãnh không có chí hướng như nhau.
Cuộc đời của Vương Mãnh từ một người thợ săn bình thường trở thành một đại soái của quân Khăn Vàng rồi sau đó lại từ đại soái trở thành một người thợ săn. Tới một mức nào đó thì Vương Mãnh đã hoàn thành một vòng tuần hoàn. Từ bình thường trải qua sự huy hoàng sau đó rơi xuống đáy cốc rồi lại trở về bình thường. Y không còn hy vọng tranh cường nữa mà chỉ hy vọng tương lai của Vương Mãi không trải qua sự khổ cực của mình. Vì vậy mà Vương Mãnh lựa chọn quân Hổ Bôn. Thứ nhất là y có ngày nổi danh, thứ hai là có chỗ dựa. Với sáu trăm thạch hoàn toàn đầy đủ cho y nuôi cả nhà. Hơn nữa, trong quân Hổ Bôn, Vương Mãnh cũng không cần phải xung trận để dựa vào chiến công mà lên chức.
Còn Chu Thương thì khác, gã vẫn còn nhiệt huyết. Mặc dù nói gã trải qua thất bại, thậm chí suýt nữa mất mạng... Nhưng gã vẫn hy vọng có thể xông lên trên chiến trường, dựa vào võ nghệ của mình mà lập công. Vì thế mà gã không muốn vào quân Hổ Bôn, lựa chọn ở lại nhà họ Tào. Đừng có tưởng Chu Thương là người lỗ mãng, phải nói tâm tư rất kín đáo. Chưa nói y với Tào gia cũng có một chút suy nghĩ.
Đặng Tắc ở Nhữ Nam giết Thành Nghiêu rồi sau đó nhận chứ Tham quân trong Hổ Bôn, đồng thời lại có quan hệ chặt chẽ với Quách Gia.
Còn Tào Cấp thì giỏi nghề, rèn đao đã tới mức xuất thần nhập hóa, nên sớm muộn gì cũng được trọng dụng. Điều khiến cho Chu Thương quyết định cũng còn có một việc đó là Tào Bằng ở trong ngục kết bái kim lan với đám người Tào Chân, có được cái tên tiểu bát nghĩa. Mà tương lai của Tào Bằng cũng hết sức sáng sủa. Chu Thương tháy mình ở trong Tào phủ thì cơ hội càng nhiều. Quả nhiên, Tào Cấp được làm Giám lệnh còn Đặng Tắc cũng được làm huyện lệnh. Điều này khiến cho Chu Thương càng thêm tin tưởng. Y biết chỉ cần theo sát bước chân của nhà họ Tào thì ngày sau sẽ được thăng chức rất nhanh.
Nhưng hiện tại ngay cả một tên trộm ngựa mà y cũng không thể giải quyết được.
Mà xung quanh, tất cả đã chiến đâu xong, thậm chí ngay cả Tào Bằng cũng xử lý hai tên. Điều này làm cho Chu Thương không thể chịu nổi.
- Hạ Hầu không được nhúng tay.
Liếc mắt thấy Hạ Hầu Lan cầm ngân thương trong tay đang đi về phía mình.
Chu Thương lo lắng, vội vàng quát lên, ngăn Hạ Hầu Lan ra tay.
Thật ra Chu Thương cũng chẳng hay gì. Nhiều tên trộm ngựa như vậy nhưng y lại chọn một người có thân thủ tốt nhất. Võ nghệ của đối phương mặc dù kém hơn Chu Thương nhưng cũng không kém nhiều lắm. Hơn nữa từ trong trận đánh có thể thấy tên trộm ngựa đã trải qua nhiều trận đánh nên có kinh nghiệm phong phú.
Chu Thương nổi giận. Y đột nhiên lui lại rồi trong nháy mắt, chân sau bước lên phía trước một bước dài. Trong tích tắc đó, y dùng sức ở thắt lưng...
Dù sao thì y cũng là cao thủ Dịch Cân nên tiến lùi hết sức thoải mái...
Bàn tay y vuốt nhẹ lên lưng thanh đao. Đao theo thân người chém mạnh một cái. Đối thủ của y không kịp chuẩn bị suýt nữa bị Chu Thương đánh trúng. Lại thêm y chỉ còn có một mình, mặc dù quyền cước chưa loạn nhưng tâm trạng cũng không còn bình tĩnh vì vậy mà trong lúc hoảng hốt để lộ ra sơ hở.
Chu Thương đợi giờ khắc này đã lâu.
Đan điền của hắn khẽ rung nhẹ, trong giây lát phát ra một tiếng rống to.
Thanh khảm đao như sét đánh chém xuống, thế đao hoàn toàn bao phủ tên trộm ngựa. Tên trộm ngựa muốn trốn tránh về phía sau nhưng lại không ngờ Hạ Hầu Lan đứng ở sau lưng. Trong nháy mắt khi Chu Thương xuất đao, y nhấc chân lên khiến cho tên trộm ngựa hoảng loạn.
Trải qua nửa năm tu luyện, tâm của Hạ Hầu Lan đã trầm xuống, võ nghệ tiến nhanh. Đặc biệt quan sát đám người Tào Bằng luyện võ, lại thêm nghe bọn họ giảng giải quyền cước, Hạ Hầu Lan cũng đứng lắng nghe. Nếu bàn về võ nghệ chỉ sợ rằng mười Tào Bằng cũng chỉ bằng đầu ngón tay của Đồng Uyên. Nhưng nếu nói về giảng giải quyền cước thì Tào Bằng lại lợi hại hơn Đồng Uyên gấp mười lần. Hắn thường dùng những cách rất dễ hiểu để dạy cho Vương Mãi và Đặng Phạm. Hạ Hầu Lan đứng bên nghe cũng thu hoạch được rất nhiều. Trong thời gian nửa năm, ngay cả Hạ Hầu Lan cũng không thể tưởng được bản thân mình vô tình bước vào tiêu chuẩn Dịch Cân. Sức khỏe tăng lên khiến cho võ nghệ của gã tăng vọt. Cây ngân thương trong tay dường như đã nối liền với suy nghĩ của y. Vì vậy mà y chỉ cần bước nửa bước cũng đủ làm cho tên mã tặc hết hồn.
Đồng thời đối mặt với hai cao thủ Dịch Cân cho dù tên trộm ngựa có can đảm tới mấy cũng cảm thấy sợ hãi.
Tinh thần của y vừa rối loạn liền xuất hiện vô số sơ hở. Vốn một đao của Chu Thương cũng không có gì thần kỳ, chỉ hoàn toàn dựa vào sức mạnh.
Nếu như bình thường thì tên trộm ngựa cũng chỉ cần nghiêng người né tránh.
Nhưng lúc này...
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, sau đó tên trộm ngựa kêu một tiếng thảm thiết rồi bị Chu Thương chém thành hai mảnh.
Trong phút chốc, trong Cao Dương đình lặng ngắt như tờ. Cả đám mã tặc đều ngậm miệng lại. Cho dù có đau đến mấy thì chúng cũng không dám rên rỉ.
Những người này hiển nhiên không phải là khách thương qua đường.
Ông lão tóc trắng kéo cây trượng bằng trúc đi tới trước mặt người thanh niên ăn trộm ngựa.
- Cái đồ nghiệt tử. Bình thường mày ăn trộm không nói làm gì, bây giờ còn dám trộm ngựa... Ta đánh chết ngươi. Ta đánh chết ngươi. Cái đồ bất hiếu.
Cây trúc trượng vung lên đánh xuống đầu người thanh niên.
Tào Bằng đứng một bên cũng không hề ngăn cản.
Lúc này Đặng Tắc và Bộc Dương Khải dưới sự bảo vệ của Vương Mãi và Đặng Phạm cũng đi ra.
Nhìn thấy tình hình đó, cả hai đều kêu thầm, tiếc vì đã bỏ lỡ có hội để luyện tay.
Ông lão đánh cho mặt mũi người thanh niên bầm dập rồi sau đó vất cây trúc trượng mà lảo đảo chạy tới trước mặt đám người Đặng Tắc và quỳ xuống.
- Đại nhân! Xin hãy tha cho nó. Nó không biết thế nào là tốt xấu nên bị người xấu lừa gạt.
- Lão nhân gia! Xin hãy đứng lên.
Đặng Tắc vội vào bảo Vương Mãi tới nâng lão nhân đó dậy.
Lão nhân đó chính là đình trưởng Cao Dương đình. Mặc dù đã tuổi già nhưng lão là người rất hiểu biết. Lão biết đoàn người Đặng Tắc không phải là thường dân mà là quan lại triều đình. Nói một cách khác thì ngựa của họ có thể nói là ngựa quan. Nếu theo luật nhà Hán thì người trộm ngựa của quan bị khắc chữ vào mặt rồi sau đó cho đi làm khổ saiở biên giới. Lão nhân đó có thể nhận ra Đặng Tắc là người đứng đầu cho nên quỳ xuống mà khóc lóc.
- Chuyện này... - Đặng Tắc có chút do dự. Y là người học về hình pháp cho nên tính tình có chút cổ điển.
Chỉ có điều lão nhân trước mặt rất gầy yếu, tuổi hơn sáu mươi vậy mà vẫn còn nhậm chức ở Cao Dương đình. Theo lý mà nói thì chỉ cần là đình trưởng, thuộc hạ của y cũng có tạp dịch. Nhưng nhìn Cao Dương đình thế này thì có lẽ chỉ có một mình lão chăm nom.
- Đặng Hải Tây! Khoan đã. - Tào Bằng đột nhiên đứng ra, trầm giọng ngăn cản.
Hai mắt lão nhân đẫm lệ nhìn về phía Tào Bằng. Lão không hiểu được tại sao thiếu niên nhìn có chút thanh tú đó lại ra ngăn cản.
- A Phúc! Có chuyện gì vậy?
- Ăn cắp ngựa quan là một tội lớn. Đặng Hải Tây sắp đi nhậm chức chẳng lẽ coi luật Hán là trò đùa hay sao? Ngài là người làm quan phải giữ được sự nghiêm túc của luật pháp. Nếu ngài không thể làm được điều đó thì làm sao có thể trị được địa phương, khiến cho dân chúng tin phục?
- Ngài quản lý luật pháp, biết được việc chấp pháp cần phải uy nghiêm, nếu làm trái thì phải truy cứu. Tục ngữ có nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Hôm nay nếu ngài mềm lòng, bỏ qua thì không biết sau này sẽ tạo thành tai họa gì? Nếu ngài nhất thời mềm lòng, tất nhiên sẽ mang tới cho dân chúng Cao Dương đình rất nhiều hậu hoạn.
"Chấp pháp nghiêm, làm trái pháp luật thì phải truy cứu!"
Đặng Tắc giật mình mà gật nhẹ đầu. Nét mặt của Bộc Dương Khải hơi tươi cười, nhưng vẫn không mở miệng nói một câu nào.
- Cháu của ta chưa bao giờ làm việc thương thiên hại lý.... Công tử! Người đại nhân đại lượng, xin hãy giơ cao đánh khẽ.
- Không làm việc thương thiên hại lý? - Tào Bằng đột nhiên cười lạnh:
- Một người có thể tụ tập hơn mười người tùy tùng đi ăn trộm ngựa thì còn dám nói là chưa làm việc thương thiên hại lý? Không nói tới những người khác nhưng ta dám khẳng định cái tên kia chắc chắn đã giết rất nhiều người, thậm chí còn phạm rất nhiều tội.
- Cái gì? - Đình trưởng Cao Dương đình giật mình.
Chu Thương nói với Đặng Tắc:
- Công tử! Thân thủ của người này không tầm thường, hơn nữa tiến lùi rất đúng cách, ra chiêu lại tàn nhẫn, không hề có một chút lưu tình. Nếu như chưa từng giết người thì không thể có được điều đó. Nếu hôm nay chúng ta không chiếm thượng phong thì chưa chắc y đã bại nhanh như vậy. Mà trong tình huống bình thường, nếu ta muốn thắng thì ít nhất cũng phải từ ba mươi chiêu trở lên. Tiểu công tử nói rất đúng. Người này không phải là người bình thưởng.
Tới lúc này, Đặng Tắc cũng coi trọng chuyện này hơn.
- Lão nhân gia! Người đứng lên trước đi. Việc này để cho ta hỏi rõ ràng đã.
Đình trưởng Cao Dương đình run rẩy đứng dậy, chỉ tên thanh niên ăn trộm ngựa mà mắng:
- Cái thằng nghiệt tử này, tại sao lại câu kết với đám kẻ trộm?
- Lão nhân gia! Người xem xem có nhận ra người nào hay không? - Tào Bằng lên tiếng, đồng thời nháy mắt với Vương Mãi.
Vương Mãi gật đầu, đỡ lão nhân đi về phía mấy cái thi thể. Còn Tào Bằng thì nhìn người thanh niên ăn trộm ngựa. Ánh mắt hắn sáng quắc nhưng không nói một lời nào. Gã thanh niên hơi chột dạ vội vàng cúi đầu.
- Bẩm công tử! Người này không biết. - Đình trưởng Cao Dương đình nhìn cái thi thể rồi lớn tiếng trả lời.
Đặng Tắc nghe thấy vậy liền nhíu mày, cùng với Đặng Phạm đi tới gần. Còn Tào Bằng thì đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sắc bén đảo qua đám kẻ cắp trong đình viện. Hắn phát hiện ra nét mặt của một vài tên trộm có chút kích động.
- Lão nhân gia! Người hãy phân biệt một chút xem có nhận ra người nào hay không?
- Được.
Lúc này đình trưởng Cao Dương đình chỉ một lòng muốn cứu đứa con trai nên Tào Bằng nói gì thì lão cũng làm theo. Đã sống cả một đời người cho nên lão vẫn có mắt nhìn người. Đừng có thấy Tào Bằng nhỏ tuổi nhất nhưng dường như có địa vị rất cao trong nhóm người ở đây. Thậm chí đình trưởng Cao Dương đình còn có một suy nghĩ rằng Tào Bằng là người của một gia tộc danh giá, còn những người khác chỉ là tùy tùng. Lão run rẩy đi về phía đám trộm ngựa... Mấy tên ăn trộm thấy vậy liền lo lắng.
- Đây là người ở thôn ngũ... Hắn là Vương nhị cẩu... Ngươi...
Đình trưởng Cao Dương đình bước từng bước tập tễnh. Khi tới trước mặt một tên ăn trộm, lão giơ cây đuốc định tới gần để xem thì tên trộm đó nhào về phía đình trưởng. Lão nhân hoảng sợ, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
- Cửu ca! Đó là cha ta.- Tên thanh niên kia thấy vậy liền hô lên một tiếng.
Tiếng hô đó cũng với một tiếng hét to vang lên trong không trung. Gã ăn trộm ngựa vừa mới nhảy lên định ra tay thì nơi ngực cảm thấy lạnh buốt.
Một cây ngân thương đã xuyên qua ngực y. Tên mã tặc hoảng sợ nhìn cây thương xuyên qua ngực mình.
Hạ Hầu Lan nói với giọng lạnh lùng:
- Người nào còn dám lộn xộn, giết.
Y còn chưa dứt lời đám tùy tùng đã rút đao kê lên cổ đám trộm ngựa.
Hứa Nghi tiến lên định xử lý tên thanh niên ăn trộm ngựa thì bị Tào Bằng ngăn lại.
- Đầu Hổ ca! Đưa lão nhân gia lui lại. - Hắn hô lên một tiếng rồi bước tới bên cạnh tên thanh niên ăn trộm ngựa mà mỉm cười:
- Coi như ngươi còn có chút lương tâm. Nếu không thì bây giờ đầu ngươi chắc chắn đã rơi xuống đất.
Hắn so với tên thanh niên đó còn thấp hơn một nửa cái đầu. Tuy nhiên âm thanh của hắn lại có một sự lạnh lùng khiến cho người thanh niên giật mình mà cảm thấy ớn lạnh xương sống.
- Nhị ca! Đưa tên này, tên này và mấy tên này ra ngoài chém.
- A? - Hứa Nghi ngẩn người nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng lại cười nói với người thanh niên:
- Như thế nào? Ta có làm sai không?
Theo bản năng khiến cho Tào Bằng vẫn chú ý tới nét mặt của đám trộm ngựa. Nét mặt của mấy tên đó với những người khác hoàn toàn khác biệt.
Trên mặt người thanh niên không giấu được sự kinh hãi. Còn Đặng Tắc thì tò mò nhìn Tào Bằng, hiển nhiên là có chút không hiểu.
Hứa Nghi cười ha hả, khoát tay một cái liền có mấy tên tùy tùng kéo mấy tên mã tặc đi ra ngoài.
- Các ngươi sao lại giết người?
- Dựa theo hình luật nhà Hán thì người ăn trộm ngựa quan khắc chữ lên mặt, lưu đầy ba ngàn dặm. Nếu phạm tội nghiêm trọng thì có thể bị chém, rồi trình báo lên trên.
Đặng Tắc đột nhiên mở miệng nói.
- Còn về phần như thế nào là nghiêm trọng thì đại Đỗ luật có nói, chưa được phép mà một mình tới gần ngựa quan đó là nghiêm trọng. Nhưng với Đỗ luật thì ăn trộm từ ba con ngựa trở lên mới là nghiêm trọng. Bọn ngươi ăn trộm tọa kỵ của bản quan thì cần phải theo Đại đỗ luật hay là Đỗ luật đây?
Vị đình trưởng Cao Dương đình liên tục thốt lên:
- Đỗ luật! Tất nhiên là lấy Đỗ luật làm chuẩn.
- Vậy thì còn phải xem lệnh lang có chịu phối hợp hay không.
- Cái tên nghiệt tử này. Công tử hỏi ngươi cái gì, ngươi phải trả lời cái đó. - Vị đình trưởng rống lên, đồng thời bên ngoài vọng vào mấy tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó có tiếng bước chân đi vào bên trong. Đám tùy tùng của Hứa gia mang theo ba cái đầu người còn chảy máu ròng ròng đi vào. Sắc mặt cả đám ăn trộm ngựa liền tái nhợt.
Đám kẻ trộm bình thường làm sao có thể thấy được cảnh tượng như thế này?
Tào Bằng nhìn người thanh niên:
- Tên của ngươi?
- Tên của hắn...
- Lão nhân gia! Ta đang hỏi hắn. Nếu người còn nói nữa thì đừng trách ta vô lễ. - Tào Bằng đột nhiên quay đầu lại rồi trừng mắt.
Vị đình trưởng liền ngậm miệng ngay lập tức.
- Ta! Ta tên là Hồ Ban.
"Hồ Ban?"
Cái tên này đối với Tào Bằng nghe có chút hơi quen tai.
"Chẳng lẽ trong Tam quốc diễn nghĩa đã xuất hiện rồi hay sao?"
Tào Bằng đột nhiên nhớ tới cái tên Hồ Ban này hình như đã xuất hiện ở trong Tam quốc Diễn Nghĩa. Còn nhớ khi Quan nhị ca cưỡi ngựa ngàn dặm, qua năm quan, chém sáu tướng thì hình như là có người này. Có điều trong Diễn nghĩa nói Hồ Ban dường như là người nhà quan lại, hay là tướng lãnh của quân Tào gì đó.
Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn về phía vị đình trưởng Cao Dương đình.
- Lão nhân gia! Người tên là gì?
- Lão nhi! Lão nhi tên là Hồ Hoa. Công tử! Lão nhi cũng không theo kẻ trộm, từ năm ba mươi bảy tuổi đã được làm đình trưởng, đến nay đã hơn hai mươi năm. Cho dù là dưới thời giặc Khăn Vàng, lão nhi cũng không theo. Nếu ngài không tin thì có thể hỏi thăm những người quanh đây.
Đặng Tắc thấp giọng hỏi:
- A Phúc! Có chuyện gì sao?
Tào Bằng cảm thấy nhức đầu vội vàng an ủi:
- Lão nhân gia! Người hiểu lầm rồi, ta chỉ hỏi thế mà thôi.
Hắn thầm mắng: "Ngươi là một tên đại lừa dối. Cái thứ đình trưởng mà cũng đòi làm nghị lang hay sao?
Cú va chạm đó dường như ẩn chứa một thứ lực lượng kỳ quái. Mà trong cái không gian nhỏ hẹp không có khả năng sử dụng nhiều lực lượng đến vậy.
Tuy nhiên tên mã tặc vẫn như bị một bàn tay vô hình khổng lồ đánh trúng mà văng ra ngoài tới bốn, năm thước.
Gã rơi phịch một cái xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân như bị tê liệt, rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích.
- Tiểu Ngũ!
Tên trộm ngựa cầm hai cây gậy gõ trong tay kêu to. Y nghiêng đầu sang nhìn Tào Bằng mà quát:
- Tiểu súc sinh. Ta liều mạng với ngươi.
- Ngươi mắng ai là tiểu súc sinh? - Chửi ngươi...
Tào Bằng cười ha hả:
- Đúng vậy! Ngươi chẳng qua cũng là một tên súc sinh mà thôi.
- Tiểu Tam! Không ham đánh. Đi mau. - Gã thanh niên ở phía sau quát to. Không để cho y kịp dứt lời, chợt nghe một tiếng quát vang lên bên tai.
- Cẩu tặc! Dám quấy rầy giấc mộng của nhị gia thì làm sao mà đi được?
A- A...
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên...
Chờ khi tên thanh niên quay đầu lại thì thấy hai tên đồng bọn dẫn ngựa đã ngã xuống bậc cửa.
Một tên bị chặt đứt một cánh tay còn một người thì bị chặt đứt chân. Người bị chặt đứt một tay nhìn có thể nói là thê thảm, máu chảy đầm đìa hết sức khủng bố. Trên bậc cửa là một thiếu niên hùng dũng đang âm trầm nhìn y.
Chiều cao của y và thiếu niên xấp xỉ nhau, nước da đều có màu cổ đồng.
Trên người gã mặc một chiếc áo chẽn, trong tay cầm một thanh cương đao sắc bén.
- Nhanh chóng phá vây chạy đi.
Tên thanh niên thấy tình hình không ổn, liền quan to một tiếng mà nhắc nhở những người khác.
Có điều không cần y nhắc nhở thì đám đồng bọn, ngoại trừ tên trộm ngựa đang ác chiến vơi Chu Thương ra đều nằm hết trên mặt đất.
Phía sau, Tào Bằng không chút hoang mang đối diện với song côn của tên trộm ngựa hắn đột nhiên lách người
Chân trái rướn tới, chân phải đạp mạnh. Còn bàn tay thì đột nhiên vung quyền đánh cho đối phương ngã ra đất.
Bán bộ Băng quyền...
Một quyền đó của Tào Bằng nhìn qua lực lượng cũng không lớn nhưng không ngờ lại ẩn chứa sức mạnh đến vậy. Tên trộm ngựa nhìn thì cao và rắn chắc hơn Tào Bằng nhưng lại bị một quyền của hắn đánh cho gẫy xương mà kêu lên thảm thiết.
- Ngươi có thể chọn ta hoặc chọn hắn...
Tào Bằng cười cười nói với tên thanh niên trộm ngựa...
Sắc mặt tên thanh niên lập tức trở nên khó coi.
- Ta liều mạng với ngươi.
Tên thanh niên kia ném dây cương ngựa xuống, định ra tay với Tào Bằng.
Đúng lúc này, một ông lão tóc bạc đi ra nhìn người thanh niên mà quát:
- Tiểu Ban! Quả nhiên là ngươi sinh sự.
Trận chiến đấu ở Cao Dương đình đã kết thúc.
Chu Thương thấy những người khác đã dừng tay chỉ còn bản thân chưa xong thì trong lòng hơi lo lắng. Y và Vương Mãnh không có chí hướng như nhau.
Cuộc đời của Vương Mãnh từ một người thợ săn bình thường trở thành một đại soái của quân Khăn Vàng rồi sau đó lại từ đại soái trở thành một người thợ săn. Tới một mức nào đó thì Vương Mãnh đã hoàn thành một vòng tuần hoàn. Từ bình thường trải qua sự huy hoàng sau đó rơi xuống đáy cốc rồi lại trở về bình thường. Y không còn hy vọng tranh cường nữa mà chỉ hy vọng tương lai của Vương Mãi không trải qua sự khổ cực của mình. Vì vậy mà Vương Mãnh lựa chọn quân Hổ Bôn. Thứ nhất là y có ngày nổi danh, thứ hai là có chỗ dựa. Với sáu trăm thạch hoàn toàn đầy đủ cho y nuôi cả nhà. Hơn nữa, trong quân Hổ Bôn, Vương Mãnh cũng không cần phải xung trận để dựa vào chiến công mà lên chức.
Còn Chu Thương thì khác, gã vẫn còn nhiệt huyết. Mặc dù nói gã trải qua thất bại, thậm chí suýt nữa mất mạng... Nhưng gã vẫn hy vọng có thể xông lên trên chiến trường, dựa vào võ nghệ của mình mà lập công. Vì thế mà gã không muốn vào quân Hổ Bôn, lựa chọn ở lại nhà họ Tào. Đừng có tưởng Chu Thương là người lỗ mãng, phải nói tâm tư rất kín đáo. Chưa nói y với Tào gia cũng có một chút suy nghĩ.
Đặng Tắc ở Nhữ Nam giết Thành Nghiêu rồi sau đó nhận chứ Tham quân trong Hổ Bôn, đồng thời lại có quan hệ chặt chẽ với Quách Gia.
Còn Tào Cấp thì giỏi nghề, rèn đao đã tới mức xuất thần nhập hóa, nên sớm muộn gì cũng được trọng dụng. Điều khiến cho Chu Thương quyết định cũng còn có một việc đó là Tào Bằng ở trong ngục kết bái kim lan với đám người Tào Chân, có được cái tên tiểu bát nghĩa. Mà tương lai của Tào Bằng cũng hết sức sáng sủa. Chu Thương tháy mình ở trong Tào phủ thì cơ hội càng nhiều. Quả nhiên, Tào Cấp được làm Giám lệnh còn Đặng Tắc cũng được làm huyện lệnh. Điều này khiến cho Chu Thương càng thêm tin tưởng. Y biết chỉ cần theo sát bước chân của nhà họ Tào thì ngày sau sẽ được thăng chức rất nhanh.
Nhưng hiện tại ngay cả một tên trộm ngựa mà y cũng không thể giải quyết được.
Mà xung quanh, tất cả đã chiến đâu xong, thậm chí ngay cả Tào Bằng cũng xử lý hai tên. Điều này làm cho Chu Thương không thể chịu nổi.
- Hạ Hầu không được nhúng tay.
Liếc mắt thấy Hạ Hầu Lan cầm ngân thương trong tay đang đi về phía mình.
Chu Thương lo lắng, vội vàng quát lên, ngăn Hạ Hầu Lan ra tay.
Thật ra Chu Thương cũng chẳng hay gì. Nhiều tên trộm ngựa như vậy nhưng y lại chọn một người có thân thủ tốt nhất. Võ nghệ của đối phương mặc dù kém hơn Chu Thương nhưng cũng không kém nhiều lắm. Hơn nữa từ trong trận đánh có thể thấy tên trộm ngựa đã trải qua nhiều trận đánh nên có kinh nghiệm phong phú.
Chu Thương nổi giận. Y đột nhiên lui lại rồi trong nháy mắt, chân sau bước lên phía trước một bước dài. Trong tích tắc đó, y dùng sức ở thắt lưng...
Dù sao thì y cũng là cao thủ Dịch Cân nên tiến lùi hết sức thoải mái...
Bàn tay y vuốt nhẹ lên lưng thanh đao. Đao theo thân người chém mạnh một cái. Đối thủ của y không kịp chuẩn bị suýt nữa bị Chu Thương đánh trúng. Lại thêm y chỉ còn có một mình, mặc dù quyền cước chưa loạn nhưng tâm trạng cũng không còn bình tĩnh vì vậy mà trong lúc hoảng hốt để lộ ra sơ hở.
Chu Thương đợi giờ khắc này đã lâu.
Đan điền của hắn khẽ rung nhẹ, trong giây lát phát ra một tiếng rống to.
Thanh khảm đao như sét đánh chém xuống, thế đao hoàn toàn bao phủ tên trộm ngựa. Tên trộm ngựa muốn trốn tránh về phía sau nhưng lại không ngờ Hạ Hầu Lan đứng ở sau lưng. Trong nháy mắt khi Chu Thương xuất đao, y nhấc chân lên khiến cho tên trộm ngựa hoảng loạn.
Trải qua nửa năm tu luyện, tâm của Hạ Hầu Lan đã trầm xuống, võ nghệ tiến nhanh. Đặc biệt quan sát đám người Tào Bằng luyện võ, lại thêm nghe bọn họ giảng giải quyền cước, Hạ Hầu Lan cũng đứng lắng nghe. Nếu bàn về võ nghệ chỉ sợ rằng mười Tào Bằng cũng chỉ bằng đầu ngón tay của Đồng Uyên. Nhưng nếu nói về giảng giải quyền cước thì Tào Bằng lại lợi hại hơn Đồng Uyên gấp mười lần. Hắn thường dùng những cách rất dễ hiểu để dạy cho Vương Mãi và Đặng Phạm. Hạ Hầu Lan đứng bên nghe cũng thu hoạch được rất nhiều. Trong thời gian nửa năm, ngay cả Hạ Hầu Lan cũng không thể tưởng được bản thân mình vô tình bước vào tiêu chuẩn Dịch Cân. Sức khỏe tăng lên khiến cho võ nghệ của gã tăng vọt. Cây ngân thương trong tay dường như đã nối liền với suy nghĩ của y. Vì vậy mà y chỉ cần bước nửa bước cũng đủ làm cho tên mã tặc hết hồn.
Đồng thời đối mặt với hai cao thủ Dịch Cân cho dù tên trộm ngựa có can đảm tới mấy cũng cảm thấy sợ hãi.
Tinh thần của y vừa rối loạn liền xuất hiện vô số sơ hở. Vốn một đao của Chu Thương cũng không có gì thần kỳ, chỉ hoàn toàn dựa vào sức mạnh.
Nếu như bình thường thì tên trộm ngựa cũng chỉ cần nghiêng người né tránh.
Nhưng lúc này...
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, sau đó tên trộm ngựa kêu một tiếng thảm thiết rồi bị Chu Thương chém thành hai mảnh.
Trong phút chốc, trong Cao Dương đình lặng ngắt như tờ. Cả đám mã tặc đều ngậm miệng lại. Cho dù có đau đến mấy thì chúng cũng không dám rên rỉ.
Những người này hiển nhiên không phải là khách thương qua đường.
Ông lão tóc trắng kéo cây trượng bằng trúc đi tới trước mặt người thanh niên ăn trộm ngựa.
- Cái đồ nghiệt tử. Bình thường mày ăn trộm không nói làm gì, bây giờ còn dám trộm ngựa... Ta đánh chết ngươi. Ta đánh chết ngươi. Cái đồ bất hiếu.
Cây trúc trượng vung lên đánh xuống đầu người thanh niên.
Tào Bằng đứng một bên cũng không hề ngăn cản.
Lúc này Đặng Tắc và Bộc Dương Khải dưới sự bảo vệ của Vương Mãi và Đặng Phạm cũng đi ra.
Nhìn thấy tình hình đó, cả hai đều kêu thầm, tiếc vì đã bỏ lỡ có hội để luyện tay.
Ông lão đánh cho mặt mũi người thanh niên bầm dập rồi sau đó vất cây trúc trượng mà lảo đảo chạy tới trước mặt đám người Đặng Tắc và quỳ xuống.
- Đại nhân! Xin hãy tha cho nó. Nó không biết thế nào là tốt xấu nên bị người xấu lừa gạt.
- Lão nhân gia! Xin hãy đứng lên.
Đặng Tắc vội vào bảo Vương Mãi tới nâng lão nhân đó dậy.
Lão nhân đó chính là đình trưởng Cao Dương đình. Mặc dù đã tuổi già nhưng lão là người rất hiểu biết. Lão biết đoàn người Đặng Tắc không phải là thường dân mà là quan lại triều đình. Nói một cách khác thì ngựa của họ có thể nói là ngựa quan. Nếu theo luật nhà Hán thì người trộm ngựa của quan bị khắc chữ vào mặt rồi sau đó cho đi làm khổ saiở biên giới. Lão nhân đó có thể nhận ra Đặng Tắc là người đứng đầu cho nên quỳ xuống mà khóc lóc.
- Chuyện này... - Đặng Tắc có chút do dự. Y là người học về hình pháp cho nên tính tình có chút cổ điển.
Chỉ có điều lão nhân trước mặt rất gầy yếu, tuổi hơn sáu mươi vậy mà vẫn còn nhậm chức ở Cao Dương đình. Theo lý mà nói thì chỉ cần là đình trưởng, thuộc hạ của y cũng có tạp dịch. Nhưng nhìn Cao Dương đình thế này thì có lẽ chỉ có một mình lão chăm nom.
- Đặng Hải Tây! Khoan đã. - Tào Bằng đột nhiên đứng ra, trầm giọng ngăn cản.
Hai mắt lão nhân đẫm lệ nhìn về phía Tào Bằng. Lão không hiểu được tại sao thiếu niên nhìn có chút thanh tú đó lại ra ngăn cản.
- A Phúc! Có chuyện gì vậy?
- Ăn cắp ngựa quan là một tội lớn. Đặng Hải Tây sắp đi nhậm chức chẳng lẽ coi luật Hán là trò đùa hay sao? Ngài là người làm quan phải giữ được sự nghiêm túc của luật pháp. Nếu ngài không thể làm được điều đó thì làm sao có thể trị được địa phương, khiến cho dân chúng tin phục?
- Ngài quản lý luật pháp, biết được việc chấp pháp cần phải uy nghiêm, nếu làm trái thì phải truy cứu. Tục ngữ có nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Hôm nay nếu ngài mềm lòng, bỏ qua thì không biết sau này sẽ tạo thành tai họa gì? Nếu ngài nhất thời mềm lòng, tất nhiên sẽ mang tới cho dân chúng Cao Dương đình rất nhiều hậu hoạn.
"Chấp pháp nghiêm, làm trái pháp luật thì phải truy cứu!"
Đặng Tắc giật mình mà gật nhẹ đầu. Nét mặt của Bộc Dương Khải hơi tươi cười, nhưng vẫn không mở miệng nói một câu nào.
- Cháu của ta chưa bao giờ làm việc thương thiên hại lý.... Công tử! Người đại nhân đại lượng, xin hãy giơ cao đánh khẽ.
- Không làm việc thương thiên hại lý? - Tào Bằng đột nhiên cười lạnh:
- Một người có thể tụ tập hơn mười người tùy tùng đi ăn trộm ngựa thì còn dám nói là chưa làm việc thương thiên hại lý? Không nói tới những người khác nhưng ta dám khẳng định cái tên kia chắc chắn đã giết rất nhiều người, thậm chí còn phạm rất nhiều tội.
- Cái gì? - Đình trưởng Cao Dương đình giật mình.
Chu Thương nói với Đặng Tắc:
- Công tử! Thân thủ của người này không tầm thường, hơn nữa tiến lùi rất đúng cách, ra chiêu lại tàn nhẫn, không hề có một chút lưu tình. Nếu như chưa từng giết người thì không thể có được điều đó. Nếu hôm nay chúng ta không chiếm thượng phong thì chưa chắc y đã bại nhanh như vậy. Mà trong tình huống bình thường, nếu ta muốn thắng thì ít nhất cũng phải từ ba mươi chiêu trở lên. Tiểu công tử nói rất đúng. Người này không phải là người bình thưởng.
Tới lúc này, Đặng Tắc cũng coi trọng chuyện này hơn.
- Lão nhân gia! Người đứng lên trước đi. Việc này để cho ta hỏi rõ ràng đã.
Đình trưởng Cao Dương đình run rẩy đứng dậy, chỉ tên thanh niên ăn trộm ngựa mà mắng:
- Cái thằng nghiệt tử này, tại sao lại câu kết với đám kẻ trộm?
- Lão nhân gia! Người xem xem có nhận ra người nào hay không? - Tào Bằng lên tiếng, đồng thời nháy mắt với Vương Mãi.
Vương Mãi gật đầu, đỡ lão nhân đi về phía mấy cái thi thể. Còn Tào Bằng thì nhìn người thanh niên ăn trộm ngựa. Ánh mắt hắn sáng quắc nhưng không nói một lời nào. Gã thanh niên hơi chột dạ vội vàng cúi đầu.
- Bẩm công tử! Người này không biết. - Đình trưởng Cao Dương đình nhìn cái thi thể rồi lớn tiếng trả lời.
Đặng Tắc nghe thấy vậy liền nhíu mày, cùng với Đặng Phạm đi tới gần. Còn Tào Bằng thì đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sắc bén đảo qua đám kẻ cắp trong đình viện. Hắn phát hiện ra nét mặt của một vài tên trộm có chút kích động.
- Lão nhân gia! Người hãy phân biệt một chút xem có nhận ra người nào hay không?
- Được.
Lúc này đình trưởng Cao Dương đình chỉ một lòng muốn cứu đứa con trai nên Tào Bằng nói gì thì lão cũng làm theo. Đã sống cả một đời người cho nên lão vẫn có mắt nhìn người. Đừng có thấy Tào Bằng nhỏ tuổi nhất nhưng dường như có địa vị rất cao trong nhóm người ở đây. Thậm chí đình trưởng Cao Dương đình còn có một suy nghĩ rằng Tào Bằng là người của một gia tộc danh giá, còn những người khác chỉ là tùy tùng. Lão run rẩy đi về phía đám trộm ngựa... Mấy tên ăn trộm thấy vậy liền lo lắng.
- Đây là người ở thôn ngũ... Hắn là Vương nhị cẩu... Ngươi...
Đình trưởng Cao Dương đình bước từng bước tập tễnh. Khi tới trước mặt một tên ăn trộm, lão giơ cây đuốc định tới gần để xem thì tên trộm đó nhào về phía đình trưởng. Lão nhân hoảng sợ, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
- Cửu ca! Đó là cha ta.- Tên thanh niên kia thấy vậy liền hô lên một tiếng.
Tiếng hô đó cũng với một tiếng hét to vang lên trong không trung. Gã ăn trộm ngựa vừa mới nhảy lên định ra tay thì nơi ngực cảm thấy lạnh buốt.
Một cây ngân thương đã xuyên qua ngực y. Tên mã tặc hoảng sợ nhìn cây thương xuyên qua ngực mình.
Hạ Hầu Lan nói với giọng lạnh lùng:
- Người nào còn dám lộn xộn, giết.
Y còn chưa dứt lời đám tùy tùng đã rút đao kê lên cổ đám trộm ngựa.
Hứa Nghi tiến lên định xử lý tên thanh niên ăn trộm ngựa thì bị Tào Bằng ngăn lại.
- Đầu Hổ ca! Đưa lão nhân gia lui lại. - Hắn hô lên một tiếng rồi bước tới bên cạnh tên thanh niên ăn trộm ngựa mà mỉm cười:
- Coi như ngươi còn có chút lương tâm. Nếu không thì bây giờ đầu ngươi chắc chắn đã rơi xuống đất.
Hắn so với tên thanh niên đó còn thấp hơn một nửa cái đầu. Tuy nhiên âm thanh của hắn lại có một sự lạnh lùng khiến cho người thanh niên giật mình mà cảm thấy ớn lạnh xương sống.
- Nhị ca! Đưa tên này, tên này và mấy tên này ra ngoài chém.
- A? - Hứa Nghi ngẩn người nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng lại cười nói với người thanh niên:
- Như thế nào? Ta có làm sai không?
Theo bản năng khiến cho Tào Bằng vẫn chú ý tới nét mặt của đám trộm ngựa. Nét mặt của mấy tên đó với những người khác hoàn toàn khác biệt.
Trên mặt người thanh niên không giấu được sự kinh hãi. Còn Đặng Tắc thì tò mò nhìn Tào Bằng, hiển nhiên là có chút không hiểu.
Hứa Nghi cười ha hả, khoát tay một cái liền có mấy tên tùy tùng kéo mấy tên mã tặc đi ra ngoài.
- Các ngươi sao lại giết người?
- Dựa theo hình luật nhà Hán thì người ăn trộm ngựa quan khắc chữ lên mặt, lưu đầy ba ngàn dặm. Nếu phạm tội nghiêm trọng thì có thể bị chém, rồi trình báo lên trên.
Đặng Tắc đột nhiên mở miệng nói.
- Còn về phần như thế nào là nghiêm trọng thì đại Đỗ luật có nói, chưa được phép mà một mình tới gần ngựa quan đó là nghiêm trọng. Nhưng với Đỗ luật thì ăn trộm từ ba con ngựa trở lên mới là nghiêm trọng. Bọn ngươi ăn trộm tọa kỵ của bản quan thì cần phải theo Đại đỗ luật hay là Đỗ luật đây?
Vị đình trưởng Cao Dương đình liên tục thốt lên:
- Đỗ luật! Tất nhiên là lấy Đỗ luật làm chuẩn.
- Vậy thì còn phải xem lệnh lang có chịu phối hợp hay không.
- Cái tên nghiệt tử này. Công tử hỏi ngươi cái gì, ngươi phải trả lời cái đó. - Vị đình trưởng rống lên, đồng thời bên ngoài vọng vào mấy tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó có tiếng bước chân đi vào bên trong. Đám tùy tùng của Hứa gia mang theo ba cái đầu người còn chảy máu ròng ròng đi vào. Sắc mặt cả đám ăn trộm ngựa liền tái nhợt.
Đám kẻ trộm bình thường làm sao có thể thấy được cảnh tượng như thế này?
Tào Bằng nhìn người thanh niên:
- Tên của ngươi?
- Tên của hắn...
- Lão nhân gia! Ta đang hỏi hắn. Nếu người còn nói nữa thì đừng trách ta vô lễ. - Tào Bằng đột nhiên quay đầu lại rồi trừng mắt.
Vị đình trưởng liền ngậm miệng ngay lập tức.
- Ta! Ta tên là Hồ Ban.
"Hồ Ban?"
Cái tên này đối với Tào Bằng nghe có chút hơi quen tai.
"Chẳng lẽ trong Tam quốc diễn nghĩa đã xuất hiện rồi hay sao?"
Tào Bằng đột nhiên nhớ tới cái tên Hồ Ban này hình như đã xuất hiện ở trong Tam quốc Diễn Nghĩa. Còn nhớ khi Quan nhị ca cưỡi ngựa ngàn dặm, qua năm quan, chém sáu tướng thì hình như là có người này. Có điều trong Diễn nghĩa nói Hồ Ban dường như là người nhà quan lại, hay là tướng lãnh của quân Tào gì đó.
Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn về phía vị đình trưởng Cao Dương đình.
- Lão nhân gia! Người tên là gì?
- Lão nhi! Lão nhi tên là Hồ Hoa. Công tử! Lão nhi cũng không theo kẻ trộm, từ năm ba mươi bảy tuổi đã được làm đình trưởng, đến nay đã hơn hai mươi năm. Cho dù là dưới thời giặc Khăn Vàng, lão nhi cũng không theo. Nếu ngài không tin thì có thể hỏi thăm những người quanh đây.
Đặng Tắc thấp giọng hỏi:
- A Phúc! Có chuyện gì sao?
Tào Bằng cảm thấy nhức đầu vội vàng an ủi:
- Lão nhân gia! Người hiểu lầm rồi, ta chỉ hỏi thế mà thôi.
Hắn thầm mắng: "Ngươi là một tên đại lừa dối. Cái thứ đình trưởng mà cũng đòi làm nghị lang hay sao?
Danh sách chương