Kỳ nhi ngẩn người, theo bản năng định quát to thì bị mỹ phụ bịt miệng lại.
Tào Bằng ngượng ngùng thò đầu từ sau tấm bình phong ra, còn thân mình vẫn rúc ở đằng sau.
- Phu nhân...
- Sao lại là ngươi? Kỳ nhi lặng đi một chút nhìn Tào Bằng mà hỏi.
"Cô ta gặp mình rồi sao?" Tào Bằng cảm thấy ngạc nhiên những cũng không nói gì. Trong tình cảnh này, nếu mà hắn mở miệng thì khó tránh khỏi sự hiểu lầm.
- Đứa nhỏ này cũng bị người ta hãm hại.
Mỹ phụ nói nhỏ rồi giải thích một chút về Tào Bằng cho Kỳ nhi.
- Ngươi thấy có phải là...
Nét mặt Kỳ nhi có chút giận dữ:
- Phu nhân! Con đã nói từ trước rằng người đứng có khách khí với mẹ con nhà kia.... Con mụ đó rõ ràng là muốn hại người. Còn con của nó đúng là đồ cầm thú. Phu nhân đối xử với mẹ con họ tốt như vậy mà họ dám dùng cái loại thủ đoạn bẩn thỉu này.
Mỹ phụ khoát tay:
- Món nợ này ta sẽ thanh toán với mẹ con họ. Có điều việc cần bây giờ là đưa Tào công tử ra.
- Ý người là...
Kỳ nhi cầm bộ quần áo trong tay lặng đi một chút rồi nở nụ cười. Mỹ phụ gật đầu rồi liếc nhìn Tào Bằng. Tào Bằng lập tức rụt đầu lại. Kỳ nhi đi tới đứng bên bình phong mà đưa quần áo cho Tào Bằng. Nhưng sau một lúc im lặng, Tào Bằng lại lắp bắp nói:
- Phu nhân... Bộ quần áo này phải mặc như thế nào?
Mỹ phụ và Kỳ nhi bật cười khúc khích.
- Đúng là ta quên mất chuyện rắc rối này. - Mỹ phụ cười nói:
- Kỳ nhi! Con tới giúp hắn một chút đi.
- Vâng!
Kỳ nhi cố nén cười đi vòng qua bức bình phong.
- Ối... Tại sao ngươi lại cởi hết ra.
Cô lập tức nhảy ra, đôi má đỏ bừng như say nắng.
- Tỷ tỷ! Không phải ta muốn làm trò lưu manh. Nhưng thật sự là vừa rồi...quần áo ướt hết, không cởi ra thì làm sao mà thay được?
Khuôn mặt của mỹ phụ cũng đỏ lên.
- Quên chuyện này đi... Kỳ nhi! Ngươi ở đây nói cho hắn để hắn mặc vào trước đi. Tào công tử. Ngươi chấp nhận nghe Kỳ nhi nói đi.
- Vâng!
- Kỳ nhi! Ta đi trước nấu cơm cho Linh nhi. Ngươi giúp hắn mặc quần áo xong rồi dẫn hắn ra khỏi đây.
- Vâng!
Kỳ nhi gật đầu còn mỹ phụ thì rời đi. Sau khi ra ngoài, nàng thuận tay đóng cửa phòng lại. Kỳ nhi đứng ở bên kia bình phong, thấp giọng nói nhỏ cho Tào Bằng biết ăn mặc nữ trang như thế nào.
- Kỳ nhi tỷ tỷ. Vị phu nhân vừa rồi là ai?
Kỳ nhi lặng đi một chút:
- Ngươi không biết phu nhân là ai?
- Ta bị người ta lừa vào đây nên không biết rõ nơi này là đâu thì làm sao mà biết được thân phận của phu nhân?
Kỳ nhi trầm mặc một lát rồi nói nhỏ:
- Đó là phu nhân của nhà ta.
- Phu nhân?
- Đúng vậy... Lúc trước, phu nhân vì tiêu diệt Đổng Trác nên phải vào tướng phủ rồi gặp quân hầu... Mọi người nói Đổng tặc chết vào tay Vương Tư Đồ nhưng không biết rằng phu nhân...
Câu nói tiếp theo của Kỳ nhi, Tào Bằng không nghe rõ nhưng một cái tên đã xuất hiện trong đầu hắn... Hóa ra là nàng.
Trong Tam quốc diễn nghĩa, Điêu Thuyền là một nữ tử khả kính liều mình báo quốc.
Khi Đổng Trác lộng quyền, thiên hạ đại loạn. Các chư hầu hợp lại thảo phạt lão, trí giả bày mưu hiến kế, dũng tướng không quản sinh tử, nhưng vẫn không diệt trừ nổi Đổng Trác. Vậy mà một thiếu nữ đã hiến tấm thân trong trắng của mình cho Lữ Bố và Đổng Trác, dùng mỹ nhân kế ly gián hai người này, cuối cùng nhờ thế mà tiêu diệt được Đổng Trác.
Điển cố rất ngoạn mục, người nữ nhân đó cũng rất đáng kính!
Thế nhưng trong Tam quốc chí lại không ghi chép về Điêu Thuyền.
Trong đó chỉ nói Điêu Thuyền là một tên của nữ quan nhà Hán, không phải là tên thật. Nữ tử ấy có thật hay không? Tào Bằng không biết.
Thế nhưng tác giả Thái Đông Phiên tiên sinh của cuốn Trung Quốc lịch sử diễn nghĩa thời hậu thế đã khẳng định chắc chắn rằng Điêu Thuyền là nhân vật có thật.
Tư Đồ Vương Doãn lập bao mưu không thành, mới sai Điêu Thuyền không có quyền cũng chẳng hề dũng mãnh, dùng tài múa hát và sắc đẹp gây mâu thuẫn giữa hai người kia. Nữ nhi anh hùng quả thực đáng sợ. Hơn nữa, cũng phải nói: Bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ, dũng tướng, dũng phu trong thiên hạ đều không thể tiêu diệt nổi một Đổng Trác, thế mà một mình Điêu Thuyền lại có thể diệt trừ được lão…? Điêu Thuyền, Điêu Thuyền, ta thật yêu nàng, kính trọng nàng a!
Thái Đông Phiên tiên sinh cũng không nói rõ có thật có một nữ nhân tên Điêu Thuyền đã diệt trừ Đổng Trác hay không.
Nhưng y cho rằng thật sự là có một nữ nhân như thế, vào lúc các anh hùng trong thiên hạ bó tay, không biết làm thế nào thì nàng đã xuất hiện, tiêu diệt Đổng Trác.
Cũng có thể bởi vì chuyện nam nhân trong thiên hạ không làm được lại bị một nữ nhân thực hiện thành công.
Trần Thọ, người sáng tác Tam quốc chí hoặc cố ý hoặc vô tình bỏ qua sự tồn tại của một nữ nhân như thế chẳng qua là vì nghĩ cho thể diện của hầu hết các nam nhân mà thôi.
Điêu Thuyền, bất luận là nói về chức quan hay là tên người, đều không quan trọng.
Quan trọng là trong dòng lịch sử dài đằng đẵng đó, vẫn còn có một nữ tử như thế. Thế là đủ rồi!
Tào Bằng không khỏi kính nể, hắn nghĩ tới suy nghĩ xấu xa trong đầu lúc trước mà thấy xấu hổ. Dám khinh nhờn nữ nhân đó lại càng đáng chết hơn.
Tào Bằng thay bộ trang phục nữ xong, Kỳ nhi liền hiến kế, bảo hắn thu dọn quần áo của hắn lại, kiểm tra mọi phía xong, rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, trong viện đã không còn bóng người nào nữa.
Nhưng thật ra ở sương phòng đối diện thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng cười nói, có lẽ là con gái Lữ Bố đang dùng cơm với Điêu Thuyền.
Tào Bằng đã biết vị tướng quân trẻ tuổi hôm đó đứng ra ngăn cản Lữ Bố ở tửu lâu chính là thiếu nữ đang cười nói vui vẻ trong phòng kia.
Nàng hẳn là Lữ Linh Hầu?
Không biết nàng có đúng là người như trong lịch sử được Lữ Bố cõng trên lưng, dốc sức xông ra khỏi đám quân Tào Ngụy, gả cho con trai của Viên Thuật hay không. Nghe tiếng cười trong trẻo của nàng, Tào Bằng chợt suy nghĩ: Mối ân tình này, sớm muộn gì ta cũng phải báo đáp.
Bữa tiệc rượu trong đại điện đã chấm dứt, các tân khách cũng rời đi thành từng nhóm.
Có điều, trong thành đề phòng rất nghiêm ngặt. Tào Bằng theo Kỳ nhi ra cửa thành liền thấy hai người hắn quen đang đứng cùng nhau.
Một người chính là Lữ Cát đã ngăn cản hắn lúc trước.
Người còn lại lại càng không xa lạ, đó chính là mưu sĩ, thủ hạ của Lưu Bị, Tôn Càn.
-Kỳ Nhi, định ra ngoài sao?
Lữ Cát chào hỏi từ rất xa.
Kỳ nhi xị mặt, kéo tay Tào Bằng, bỏ đi một mạch, làm Lữ Cát sượng mặt.
-Kỳ nhi tỷ tỷ, Lữ Cát hại ta không nói, vì sao phải…
-Còn không phải vì con tiện nữ kia?!
Kỳ nhi nghiến răng nghiến lợi, nói:
-Lúc trước, nàng ta ruồng bỏ quân hầu. Sau đó, nàng ta lại bị dân tộc Tiên Ti bắt đi, rồi sinh ra cái tên người Hồ đó. Sau khi quân hầu cứu nàng ta về, nữ nhân này lại quấn lấy quân hầu, còn bắt nó sửa họ thành họ Lữ. Cũng may đại phu nhân rộng lượng, không thèm tính toán. Phu nhân được gả đã nhiều năm, thế nhưng nữ nhân đó không biết trên dưới, nhiều lần còn tranh thủ giành tình cảm với phu nhân. Tên đó lại có quá nhiều dã tâm, muốn kế thừa quân hầu. Có hai mẫu tử gã ở bên cạnh, ắt sẽ có chuyện xảy ra. Cũng nhờ phu nhân tốt bụng, không so đo với mẫu tử gã. Nhưng càng như thế, mẫu tử gã lại càng làm càn. Lần này còn dám lập bẫy như thế này, đáng bị trừng phạt lắm, đáng phạt lắm!
Tào Bằng nghe cũng hiểu đại khái mọi chuyện là như thế nào.
-Hồ nhi dường như quen biết Lưu Dự Châu?
Lưu Bị hiện đang là quan Dự Châu, vì vậy người đương thời đều gọi gã là Lưu Dự Châu.
Kỳ nhi quay đầu, nhìn thoáng qua Tôn Càn vẻ coi thường:
-Ta cũng không rõ lắm, có điều mỗi lần Lưu Bị phái người đến đều tặng lễ vật cho Hồ nhi. Vị Tôn Công Hữu kia thì đừng thấy vẻ mặt y trung hậu, thật ra y là người tâm địa rất độc ác đấy.
Tào Bằng không hỏi tiếp nữa, nhưng hắn cũng đã hiểu sơ sơ ngọn nguồn sự việc rồi.
Còn một việc nữa, hắn vẫn không rõ lắm.
Lữ Cát vì sao lại căm thù hắn đến vậy? Không tính lần hãm hại này thì đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt, không đến nỗi phải ghét hắn đến thế.
-Được rồi!
Tào Bằng chợt nhớ ra một chuyện:
-Ngựa của ta…
-Ngươi đừng vội, chuyện con ngựa ta sẽ quay về nói với phu nhân, rồi sẽ nghĩ cách mang trả lại cho ngươi.
-Nhưng…
-Nhưng cái gì?
-Ngựa của ta còn đang ở bên trong phủ, ta lại không ở đó, chẳng phải là…
Kỳ nhi dừng chân, trầm ngâm một lát, rồi kéo Tào Bằng đi vào một cửa hiệu may.
Áng theo y phục của Tào Bằng lúc trước, Kỳ nhi chọn mua một bộ trang phục, rồi đưa hắn đến một con phố lớn trước cửa thành, bước vào một cánh cửa…
Tìm một nơi vắng lặng, Tào Bằng liền đổi y phục!
Kỳ nhi cười nói:
-Tào công tử, thật ra ta nghĩ lúc ngươi giả làm con gái hình như còn đẹp hơn đấy.
Một câu nói như thế, nếu là người khác nói, chắc chắn Tào Bằng sẽ đáp trả lại ngay. Nhưng giờ hắn lại chỉ biết xấu hổ, cười ngượng.
-Kỳ nhi tỷ tỷ, tỷ đừng có bày trò trêu ta nữa!
Kỳ nhi cười hì hì, quả nhiên không nói gì nữa.
Thật ra nàng khá hài lòng với thái độ của Tào Bằng. Ít ra, theo cảm giác của Kỳ nhi, Tào Bằng không phải là người trọng nam khinh nữ, hơn nữa tính tình cũng ôn hòa, lại rất kính trọng nữ nhân. Nói đi nói lại thì thi thoảng hắn còn đỏ mặt như một nữ nhân nữa.
-Tào công tử, ngươi còn chưa đi sao?
Tào Bằng đang định cáo từ Kỳ nhi, chợt nghe có người gọi lại.
Quay đầu lại nhìn, hắn thấy Tào Tính dẫn theo binh sĩ mặc giáp đang đi tới.
-Ách…
Tào Bằng còn chưa kịp mở miệng, Tào Tính đã tới nơi.
Y vừa thấy Kỳ nhi đã ngẩn người.
Chợt, Tào Tính cười cười quỷ dị.
Ta còn bảo ngựa của ngươi đang ở đây, người lại không thấy đâu, hóa ra là ở đây trò chuyện với giai nhân.
-Ách, Tào tướng quân đừng hiểu nhầm.
-Ha ha, ta nào có hiểu nhầm. Thật không ngờ ngươi và Kỳ nhi cô nương lại rất…
Kỳ nhi sầm mặt xuống:
-Tào tướng quân! Ta còn có việc, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi.
Dứt lời, nàng không thèm nhìn Tào Tính, cứ theo con đường nhỏ mà đi.
-Tào tướng quân, ngài thực sự hiểu nhầm rồi.
-Được được, ta hiểu nhầm…
Tào Tính ra vẻ "Ngươi lừa gạt ai chứ, nhìn vẻ mặt của ngươi mà xem". Thấy bóng dáng Kỳ nhi đã rời xa, y mới nhẹ giọng cười nói:
-Tào công tử, Kỳ nhi là người của đại phu nhân quân hầu nhà ta. Trên danh nghĩa là chủ tớ với đại tỷ, nhưng thực tế hai người lại thân thiết như tỷ muội. Chỉ có điều nàng lạnh lùng quá, không biết nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa, lại theo quân hầu mà luyện được một thân võ nghệ giỏi giang, người bình thường cũng khó tiếp cận được.
Tào Bằng biết chuyện này càng lúc càng đi xa.
Hắn kiên quyết tỏ vẻ mặc cho ngươi nói, ta quyết không mở miệng nữa.
-Đi thôi, ta đưa ngươi ra khỏi thành.
-Tào tướng quân, các ngài như đang chuẩn bị đánh đại địch đến nơi như thế, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
-Cũng là do Hồ…Ách, là thiếu quân hầu nói với quân hầu có kẻ cắp làm loạn trong thành. Quân hầu hạ lệnh kiểm tra vì vậy bên trong thành mới canh gác nghiêm ngặt như thế. Vừa rồi ta thấy ngựa của ngươi nhưng không thấy ngươi, còn tưởng rằng…Ha ha, quên đi, quên đi, để ta tiễn ngươi.
Khi Tào Bằng và Tào Tính lần nữa đi tới cửa thành, Lữ Cát và Tôn Càn đã đi mất.
Tào Bằng ngồi lên Chiếu Dạ Bạch, chắp tay từ biệt Tào Tính.
Trên đường trở về, hắn còn mải suy nghĩ chuyện ngày hôm nay.
Lữ Cát có thái độ thù địch với hắn như thế vốn là chuyện rất lạ lùng.
Sau đó, gã lại hạ độc thủ hãm hại hắn, cũng có thể nói là để tranh thủ tình cảm cho mẹ gã nhưng lôi kéo Tào Bằng dính vào chuyện này thật có phần quá bất ngờ, lại hơi lạ thường.
Nghĩ đến cảnh Lữ Cát và Tôn Càn cùng trò chuyện mới vừa rồi, Tào Bằng đã hiểu được ít nhiều.
"Công Tôn Hữu, đây là chủ ý của ngươi đúng không?"
Đêm qua, ở tửu lâu, Tôn Càn cùng nói chuyện với người tên "Tử Ái" kia, đã lộ ra chuyện Lưu Bị có liên quan mật thiết đến Hải Tây.
Thật ra mối liên hệ này tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng.
Mi gia là người của Lưu Bị, mà người đứng phía sau tư thương buôn muối ở Hải Tây lại chính là Mi gia. Lưu Bị hẳn phải có tác dụng trong đó. Y dựa vào tư diêm của Mi gia, đổi lấy quân lương, binh giới, cùng lúc lại giữ gìn sức mạnh ở Hải Tây, bất cứ lúc nào cũng có thể tác động đến Hạ Bì.
Ở thời hậu thế, rất nhiều người cho rằng Lưu Bị nhờ vào nước mắt mà xây dựng được giang sơn.
Nhưng đã biết đến những thành tựu của Lưu Bị, Tào Bằng hiểu rất rõ rằng y có được ba phần thiên hạ, lại có thể giữ thế chân vạc với Tôn Ngô và Tào Ngụy thì y không thể chỉ nhờ nước mắt được. Người này có thủ đoạn, càng biết cách tận dụng dòng họ nhà Hán của y a. Chính vì thế, giáo chủ Lý Tông Ngô ở hậu thế đã từng nói Lưu Bị thân là con cháu của Lưu thị, lại có tổ tiên là Lưu Bang, biết lập luận sắc sảo nhưng lại giả vờ ngây thơ.
"Có điều, ngươi không động đến ta thì thôi, nếu ngươi đã chọc ta thì…"
Sát khí ẩn hiện trong mắt Tào Bằng.
Có thù không báo không phải là quân tử. Tôn Càn, nếu ngươi đã dám hãm hại ta, ta nhất định sẽ chặt đứt con đường tài lộ của chủ công nhà ngươi.
Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Tào Bằng. Hắn nheo mắt lại, tươi cười quỷ dị.
Khi hắn trở lại trạm dịch, Tôn Càn đang chuẩn bị rời đi.
Ngựa xe đã chuẩn bị xong, y vừa định lên xe, đã nghe có người gọi:
-Công Hữu tiên sinh, xin dừng chân lại đã.
Quay đầu nhìn lại, y thấy Tào Bằng đang cười tủm tỉm bước đến, chắp tay chào y.
Tôn Càn mới đầu ngẩn người, vội chắp tay hoàn lễ.
-Tào công tử!
-Ha ha, Công Hữu tiên sinh nhận ra ta sao?
-Chuyện này…Trong tiệc rượu của Ôn hầu, công tử được Ôn hầu mời ba chén rượu. Tôn Càn sao có thể không biết được?
Tào Bằng cười rạng rỡ:
-Thì ra là thế. Công Hữu tiên sinh cũng biết đến tiện danh của ta, thật khiến ta vui mừng a.
-Ách…
Tôn Càn dù là người thông minh, lanh lợi, nhưng bị Tào Bằng nói một câu này, y cũng không biết nên trả lời như thế nào.
"Tên này trông vậy mà không biết xấu hổ a!
Ngươi chẳng qua là một binh tào mà cũng xứng cho ta biết sao?"
Nhưng người này lại rất lễ độ, lại luôn tươi cười như thế, Tôn Càn thật không biết nên đáp lời như thế nào cho phải.
-Công Hữu tiên sinh, ngài định đi sao?
-A, đúng vậy.
-Thật tiếc, ngài đi bất ngờ quá.
Tôn Càn không khỏi giật mình. Những lời này của Tào Bằng nghe rõ ràng rất thân thiết, thế nhưng nói với y lại không hợp lý tí nào.
Lẽ nào hắn đã biết chuyện gì đó rồi sao?
Nhìn khuôn mặt trẻ măng của Tào Bằng, Tôn Càn lại không dám chắc những gì y vừa nghĩ.
-Nếu ngài có gặp Lưu Dự Châu, xin hãy gửi lời chúc mừng hộ ta.
-Xin cứ nói.
-Nghe nói Lưu Dự Châu được binh mã của Dương Phụng, Hàn Tiêm, hôm nay binh hùng tướng mạnh, lẽ nào không đáng chúc mừng sao?
-Chuyện này…Tào công tử nói đùa rồi.
-Vậy sao?
Tào Bằng cười hắc hắc:
-Vậy Công Hữu tiên sinh xin hãy bảo trọng.
Nói xong, hắn đi thẳng về trạm dịch.
Tôn Càn đứng cạnh xe ngựa, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Lời nói của Tào Bằng nghe thì tình sâu ý đậm, nhưng cẩn thận suy xét thì lại ẩn chứa ý đồ sắc bén. Tên tiểu tử này rốt cuộc có ý gì đây? Hắn rốt cuộc là muốn chúc mừng hay là hành động của ta lúc trước có phần lỗ mãng, đã bị tiểu tử này biết được rồi chăng?
Càng nghĩ, Tôn Càn càng thấy khó hiểu.
Tôn Càn lên xe ngựa rồi vẫn còn phấp phỏng không yên.
-Mau, chúng ta lập tức quay về, đừng ngừng lại nữa.
-A Phúc, ta vừa thấy ngươi nói chuyện với sứ giả của Lưu Bị ở cửa, ngươi quen y sao?
-Không quen!
-Không quen sao ngươi nói với y nhiều như vậy?
Hứa Nghi và Điển Mãn ngồi ở phòng khách kéo Tào Bằng lại, hỏi.
Tào Bằng trả lời:
-Chẳng qua chỉ là chào hỏi nhau thôi, cũng là nể mặt nhau chút ấy mà.
-A!
Điển Mãn gật đầu, chợt hạ giọng nói:
-Ngươi không cần phải khách khí với y.
Nghe cha ta nói cái người tên Lưu Huyền Đức kia rất kém cỏi.
-Vậy sao?
Điển Mãn ra sức gật đầu, tỏ ý những lời y nói đều là thật.
Tào Bằng thật ra không thấy lạ: Người như Điển Vi vốn là người ngay thẳng.
Lưu Bị có thể che giấu bản thân, nhưng trong mắt người như Điển Vi, hành động của y chưa chắc đã được lòng, thậm chí còn có thể bị phản tác dụng.
-Mặc kệ, chúng ta cũng chuẩn bị đi, phải về thôi.
Điển Mãn và Hứa Nghi vội vã đồng ý. Ba người cùng dặn dò bọn người hầu chuẩn bị hành lý.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài dịch quán có một tràng tiếng người gọi ngựa hí. Dịch quan vội vã chạy tới, vừa thấy Tào Bằng liền bước lên trước chào.
-Tào công tử, bên ngoài có người tìm.
-A?
Tào Bằng hơi lạ, vội cùng dịch quan đi ra trạm dịch.
Chỉ thấy trên đoạn đường dài bên ngoài cửa trạm dịch, một đội quân sĩ đang đứng đó.
Những quân sĩ này rõ ràng không giống với các quân sĩ Tào Bằng đã thấy lúc trước. Bọn họ trầm mặc, không nói gì, chỉ đứng yên trên đường, sát khí ngùn ngụt.
-Tào công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Tào Tính thấy Tào Bằng thì cười ha ha vẫy tay chào.
-Ngươi còn nói không có quan hệ gì với Kỳ nhi cô nương nữa đi?
-Có chuyện gì vậy?
-Ha ha, đây là binh mã Kỳ nhi cô nương gửi tới cho ngươi đấy?!
-A!
Tào Bằng há hốc miệng, nhìn đám binh sĩ trước mắt, lại nhìn Tào Tính.
-Phu nhân nói Hải Tây giờ đang rất loạn. Ngươi còn trẻ như thế mà phải làm việc với từng nhà, hẳn cũng không dễ dàng. Vì vậy phu nhân mới xin quân hầu giúp ngươi một chút. A, đây là một đám binh sĩ được chọn từ các bộ hạ của Văn Viễn. Bọn họ sẽ đi tới Hải Tây Huyền theo ngươi, tùy ý ngươi sai phái. Hác Chiêu!
-Có mạt tướng!
Từ trong hàng quân sĩ, một gã thiếu niên đi ra.
Người này tuổi chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mày rậm, mắt to, lưng hùm, vai gấu.
Nghe giọng nói hình như là người đất Bắc.
Tào Bằng cũng không thể nhận ra rốt cuộc gã đến từ đâu.
-Từ giờ trở đi, ngươi đi theo Tào công tử.
Hác Chiêu mặt không chút biểu cảm, chắp tay nói:
-Mạt tướng tuân lệnh. Mạt tướng bái kiến Tào công tử.
-A, miễn lễ!
Tào Bằng giờ vẫn còn choáng váng, nhưng chung quy hắn đã hiểu được bí ẩn trong đó.
Không phải là Kỳ nhi!
Hắn với Kỳ nhi không có giao tình sâu đậm như thế.
-Quân hầu có dặn dò gì không?
-Thật ra quân hầu không dặn dò gì, nhưng phu nhân có nói ngươi cố làm việc cho tốt, tương lai nếu có thành công cũng đừng quên ơn nghĩa của quân hầu.
Không, không phải là ân nghĩa của quân hầu!
Mà là ân nghĩa của nàng…
Tào Bằng hình như đã hiểu được một chút.
Điêu Thuyền…A, tạm thời cứ gọi nàng là Điêu Thuyền đi.
Nàng làm vậy là muốn một ngày nào đó trong tương lai hắn có thể phò tá Lữ Bố!
Hắn không biết Điêu Thuyền có ý đồ riêng gì không nhưng cho dù như thế nào, những quân sĩ trước mắt này với Tào Bằng chẳng khác nào đống than ấm trong ngày tuyết rơi.
Hắn do dự một chút:
-Xin ngài bẩm báo với phu nhân rằng Tào Bằng nhất định sẽ không quên ân nghĩa ngày hôm nay!
Tào Bằng ngượng ngùng thò đầu từ sau tấm bình phong ra, còn thân mình vẫn rúc ở đằng sau.
- Phu nhân...
- Sao lại là ngươi? Kỳ nhi lặng đi một chút nhìn Tào Bằng mà hỏi.
"Cô ta gặp mình rồi sao?" Tào Bằng cảm thấy ngạc nhiên những cũng không nói gì. Trong tình cảnh này, nếu mà hắn mở miệng thì khó tránh khỏi sự hiểu lầm.
- Đứa nhỏ này cũng bị người ta hãm hại.
Mỹ phụ nói nhỏ rồi giải thích một chút về Tào Bằng cho Kỳ nhi.
- Ngươi thấy có phải là...
Nét mặt Kỳ nhi có chút giận dữ:
- Phu nhân! Con đã nói từ trước rằng người đứng có khách khí với mẹ con nhà kia.... Con mụ đó rõ ràng là muốn hại người. Còn con của nó đúng là đồ cầm thú. Phu nhân đối xử với mẹ con họ tốt như vậy mà họ dám dùng cái loại thủ đoạn bẩn thỉu này.
Mỹ phụ khoát tay:
- Món nợ này ta sẽ thanh toán với mẹ con họ. Có điều việc cần bây giờ là đưa Tào công tử ra.
- Ý người là...
Kỳ nhi cầm bộ quần áo trong tay lặng đi một chút rồi nở nụ cười. Mỹ phụ gật đầu rồi liếc nhìn Tào Bằng. Tào Bằng lập tức rụt đầu lại. Kỳ nhi đi tới đứng bên bình phong mà đưa quần áo cho Tào Bằng. Nhưng sau một lúc im lặng, Tào Bằng lại lắp bắp nói:
- Phu nhân... Bộ quần áo này phải mặc như thế nào?
Mỹ phụ và Kỳ nhi bật cười khúc khích.
- Đúng là ta quên mất chuyện rắc rối này. - Mỹ phụ cười nói:
- Kỳ nhi! Con tới giúp hắn một chút đi.
- Vâng!
Kỳ nhi cố nén cười đi vòng qua bức bình phong.
- Ối... Tại sao ngươi lại cởi hết ra.
Cô lập tức nhảy ra, đôi má đỏ bừng như say nắng.
- Tỷ tỷ! Không phải ta muốn làm trò lưu manh. Nhưng thật sự là vừa rồi...quần áo ướt hết, không cởi ra thì làm sao mà thay được?
Khuôn mặt của mỹ phụ cũng đỏ lên.
- Quên chuyện này đi... Kỳ nhi! Ngươi ở đây nói cho hắn để hắn mặc vào trước đi. Tào công tử. Ngươi chấp nhận nghe Kỳ nhi nói đi.
- Vâng!
- Kỳ nhi! Ta đi trước nấu cơm cho Linh nhi. Ngươi giúp hắn mặc quần áo xong rồi dẫn hắn ra khỏi đây.
- Vâng!
Kỳ nhi gật đầu còn mỹ phụ thì rời đi. Sau khi ra ngoài, nàng thuận tay đóng cửa phòng lại. Kỳ nhi đứng ở bên kia bình phong, thấp giọng nói nhỏ cho Tào Bằng biết ăn mặc nữ trang như thế nào.
- Kỳ nhi tỷ tỷ. Vị phu nhân vừa rồi là ai?
Kỳ nhi lặng đi một chút:
- Ngươi không biết phu nhân là ai?
- Ta bị người ta lừa vào đây nên không biết rõ nơi này là đâu thì làm sao mà biết được thân phận của phu nhân?
Kỳ nhi trầm mặc một lát rồi nói nhỏ:
- Đó là phu nhân của nhà ta.
- Phu nhân?
- Đúng vậy... Lúc trước, phu nhân vì tiêu diệt Đổng Trác nên phải vào tướng phủ rồi gặp quân hầu... Mọi người nói Đổng tặc chết vào tay Vương Tư Đồ nhưng không biết rằng phu nhân...
Câu nói tiếp theo của Kỳ nhi, Tào Bằng không nghe rõ nhưng một cái tên đã xuất hiện trong đầu hắn... Hóa ra là nàng.
Trong Tam quốc diễn nghĩa, Điêu Thuyền là một nữ tử khả kính liều mình báo quốc.
Khi Đổng Trác lộng quyền, thiên hạ đại loạn. Các chư hầu hợp lại thảo phạt lão, trí giả bày mưu hiến kế, dũng tướng không quản sinh tử, nhưng vẫn không diệt trừ nổi Đổng Trác. Vậy mà một thiếu nữ đã hiến tấm thân trong trắng của mình cho Lữ Bố và Đổng Trác, dùng mỹ nhân kế ly gián hai người này, cuối cùng nhờ thế mà tiêu diệt được Đổng Trác.
Điển cố rất ngoạn mục, người nữ nhân đó cũng rất đáng kính!
Thế nhưng trong Tam quốc chí lại không ghi chép về Điêu Thuyền.
Trong đó chỉ nói Điêu Thuyền là một tên của nữ quan nhà Hán, không phải là tên thật. Nữ tử ấy có thật hay không? Tào Bằng không biết.
Thế nhưng tác giả Thái Đông Phiên tiên sinh của cuốn Trung Quốc lịch sử diễn nghĩa thời hậu thế đã khẳng định chắc chắn rằng Điêu Thuyền là nhân vật có thật.
Tư Đồ Vương Doãn lập bao mưu không thành, mới sai Điêu Thuyền không có quyền cũng chẳng hề dũng mãnh, dùng tài múa hát và sắc đẹp gây mâu thuẫn giữa hai người kia. Nữ nhi anh hùng quả thực đáng sợ. Hơn nữa, cũng phải nói: Bao nhiêu trung thần nghĩa sĩ, dũng tướng, dũng phu trong thiên hạ đều không thể tiêu diệt nổi một Đổng Trác, thế mà một mình Điêu Thuyền lại có thể diệt trừ được lão…? Điêu Thuyền, Điêu Thuyền, ta thật yêu nàng, kính trọng nàng a!
Thái Đông Phiên tiên sinh cũng không nói rõ có thật có một nữ nhân tên Điêu Thuyền đã diệt trừ Đổng Trác hay không.
Nhưng y cho rằng thật sự là có một nữ nhân như thế, vào lúc các anh hùng trong thiên hạ bó tay, không biết làm thế nào thì nàng đã xuất hiện, tiêu diệt Đổng Trác.
Cũng có thể bởi vì chuyện nam nhân trong thiên hạ không làm được lại bị một nữ nhân thực hiện thành công.
Trần Thọ, người sáng tác Tam quốc chí hoặc cố ý hoặc vô tình bỏ qua sự tồn tại của một nữ nhân như thế chẳng qua là vì nghĩ cho thể diện của hầu hết các nam nhân mà thôi.
Điêu Thuyền, bất luận là nói về chức quan hay là tên người, đều không quan trọng.
Quan trọng là trong dòng lịch sử dài đằng đẵng đó, vẫn còn có một nữ tử như thế. Thế là đủ rồi!
Tào Bằng không khỏi kính nể, hắn nghĩ tới suy nghĩ xấu xa trong đầu lúc trước mà thấy xấu hổ. Dám khinh nhờn nữ nhân đó lại càng đáng chết hơn.
Tào Bằng thay bộ trang phục nữ xong, Kỳ nhi liền hiến kế, bảo hắn thu dọn quần áo của hắn lại, kiểm tra mọi phía xong, rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, trong viện đã không còn bóng người nào nữa.
Nhưng thật ra ở sương phòng đối diện thỉnh thoảng lại vọng đến tiếng cười nói, có lẽ là con gái Lữ Bố đang dùng cơm với Điêu Thuyền.
Tào Bằng đã biết vị tướng quân trẻ tuổi hôm đó đứng ra ngăn cản Lữ Bố ở tửu lâu chính là thiếu nữ đang cười nói vui vẻ trong phòng kia.
Nàng hẳn là Lữ Linh Hầu?
Không biết nàng có đúng là người như trong lịch sử được Lữ Bố cõng trên lưng, dốc sức xông ra khỏi đám quân Tào Ngụy, gả cho con trai của Viên Thuật hay không. Nghe tiếng cười trong trẻo của nàng, Tào Bằng chợt suy nghĩ: Mối ân tình này, sớm muộn gì ta cũng phải báo đáp.
Bữa tiệc rượu trong đại điện đã chấm dứt, các tân khách cũng rời đi thành từng nhóm.
Có điều, trong thành đề phòng rất nghiêm ngặt. Tào Bằng theo Kỳ nhi ra cửa thành liền thấy hai người hắn quen đang đứng cùng nhau.
Một người chính là Lữ Cát đã ngăn cản hắn lúc trước.
Người còn lại lại càng không xa lạ, đó chính là mưu sĩ, thủ hạ của Lưu Bị, Tôn Càn.
-Kỳ Nhi, định ra ngoài sao?
Lữ Cát chào hỏi từ rất xa.
Kỳ nhi xị mặt, kéo tay Tào Bằng, bỏ đi một mạch, làm Lữ Cát sượng mặt.
-Kỳ nhi tỷ tỷ, Lữ Cát hại ta không nói, vì sao phải…
-Còn không phải vì con tiện nữ kia?!
Kỳ nhi nghiến răng nghiến lợi, nói:
-Lúc trước, nàng ta ruồng bỏ quân hầu. Sau đó, nàng ta lại bị dân tộc Tiên Ti bắt đi, rồi sinh ra cái tên người Hồ đó. Sau khi quân hầu cứu nàng ta về, nữ nhân này lại quấn lấy quân hầu, còn bắt nó sửa họ thành họ Lữ. Cũng may đại phu nhân rộng lượng, không thèm tính toán. Phu nhân được gả đã nhiều năm, thế nhưng nữ nhân đó không biết trên dưới, nhiều lần còn tranh thủ giành tình cảm với phu nhân. Tên đó lại có quá nhiều dã tâm, muốn kế thừa quân hầu. Có hai mẫu tử gã ở bên cạnh, ắt sẽ có chuyện xảy ra. Cũng nhờ phu nhân tốt bụng, không so đo với mẫu tử gã. Nhưng càng như thế, mẫu tử gã lại càng làm càn. Lần này còn dám lập bẫy như thế này, đáng bị trừng phạt lắm, đáng phạt lắm!
Tào Bằng nghe cũng hiểu đại khái mọi chuyện là như thế nào.
-Hồ nhi dường như quen biết Lưu Dự Châu?
Lưu Bị hiện đang là quan Dự Châu, vì vậy người đương thời đều gọi gã là Lưu Dự Châu.
Kỳ nhi quay đầu, nhìn thoáng qua Tôn Càn vẻ coi thường:
-Ta cũng không rõ lắm, có điều mỗi lần Lưu Bị phái người đến đều tặng lễ vật cho Hồ nhi. Vị Tôn Công Hữu kia thì đừng thấy vẻ mặt y trung hậu, thật ra y là người tâm địa rất độc ác đấy.
Tào Bằng không hỏi tiếp nữa, nhưng hắn cũng đã hiểu sơ sơ ngọn nguồn sự việc rồi.
Còn một việc nữa, hắn vẫn không rõ lắm.
Lữ Cát vì sao lại căm thù hắn đến vậy? Không tính lần hãm hại này thì đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt, không đến nỗi phải ghét hắn đến thế.
-Được rồi!
Tào Bằng chợt nhớ ra một chuyện:
-Ngựa của ta…
-Ngươi đừng vội, chuyện con ngựa ta sẽ quay về nói với phu nhân, rồi sẽ nghĩ cách mang trả lại cho ngươi.
-Nhưng…
-Nhưng cái gì?
-Ngựa của ta còn đang ở bên trong phủ, ta lại không ở đó, chẳng phải là…
Kỳ nhi dừng chân, trầm ngâm một lát, rồi kéo Tào Bằng đi vào một cửa hiệu may.
Áng theo y phục của Tào Bằng lúc trước, Kỳ nhi chọn mua một bộ trang phục, rồi đưa hắn đến một con phố lớn trước cửa thành, bước vào một cánh cửa…
Tìm một nơi vắng lặng, Tào Bằng liền đổi y phục!
Kỳ nhi cười nói:
-Tào công tử, thật ra ta nghĩ lúc ngươi giả làm con gái hình như còn đẹp hơn đấy.
Một câu nói như thế, nếu là người khác nói, chắc chắn Tào Bằng sẽ đáp trả lại ngay. Nhưng giờ hắn lại chỉ biết xấu hổ, cười ngượng.
-Kỳ nhi tỷ tỷ, tỷ đừng có bày trò trêu ta nữa!
Kỳ nhi cười hì hì, quả nhiên không nói gì nữa.
Thật ra nàng khá hài lòng với thái độ của Tào Bằng. Ít ra, theo cảm giác của Kỳ nhi, Tào Bằng không phải là người trọng nam khinh nữ, hơn nữa tính tình cũng ôn hòa, lại rất kính trọng nữ nhân. Nói đi nói lại thì thi thoảng hắn còn đỏ mặt như một nữ nhân nữa.
-Tào công tử, ngươi còn chưa đi sao?
Tào Bằng đang định cáo từ Kỳ nhi, chợt nghe có người gọi lại.
Quay đầu lại nhìn, hắn thấy Tào Tính dẫn theo binh sĩ mặc giáp đang đi tới.
-Ách…
Tào Bằng còn chưa kịp mở miệng, Tào Tính đã tới nơi.
Y vừa thấy Kỳ nhi đã ngẩn người.
Chợt, Tào Tính cười cười quỷ dị.
Ta còn bảo ngựa của ngươi đang ở đây, người lại không thấy đâu, hóa ra là ở đây trò chuyện với giai nhân.
-Ách, Tào tướng quân đừng hiểu nhầm.
-Ha ha, ta nào có hiểu nhầm. Thật không ngờ ngươi và Kỳ nhi cô nương lại rất…
Kỳ nhi sầm mặt xuống:
-Tào tướng quân! Ta còn có việc, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi.
Dứt lời, nàng không thèm nhìn Tào Tính, cứ theo con đường nhỏ mà đi.
-Tào tướng quân, ngài thực sự hiểu nhầm rồi.
-Được được, ta hiểu nhầm…
Tào Tính ra vẻ "Ngươi lừa gạt ai chứ, nhìn vẻ mặt của ngươi mà xem". Thấy bóng dáng Kỳ nhi đã rời xa, y mới nhẹ giọng cười nói:
-Tào công tử, Kỳ nhi là người của đại phu nhân quân hầu nhà ta. Trên danh nghĩa là chủ tớ với đại tỷ, nhưng thực tế hai người lại thân thiết như tỷ muội. Chỉ có điều nàng lạnh lùng quá, không biết nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa, lại theo quân hầu mà luyện được một thân võ nghệ giỏi giang, người bình thường cũng khó tiếp cận được.
Tào Bằng biết chuyện này càng lúc càng đi xa.
Hắn kiên quyết tỏ vẻ mặc cho ngươi nói, ta quyết không mở miệng nữa.
-Đi thôi, ta đưa ngươi ra khỏi thành.
-Tào tướng quân, các ngài như đang chuẩn bị đánh đại địch đến nơi như thế, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
-Cũng là do Hồ…Ách, là thiếu quân hầu nói với quân hầu có kẻ cắp làm loạn trong thành. Quân hầu hạ lệnh kiểm tra vì vậy bên trong thành mới canh gác nghiêm ngặt như thế. Vừa rồi ta thấy ngựa của ngươi nhưng không thấy ngươi, còn tưởng rằng…Ha ha, quên đi, quên đi, để ta tiễn ngươi.
Khi Tào Bằng và Tào Tính lần nữa đi tới cửa thành, Lữ Cát và Tôn Càn đã đi mất.
Tào Bằng ngồi lên Chiếu Dạ Bạch, chắp tay từ biệt Tào Tính.
Trên đường trở về, hắn còn mải suy nghĩ chuyện ngày hôm nay.
Lữ Cát có thái độ thù địch với hắn như thế vốn là chuyện rất lạ lùng.
Sau đó, gã lại hạ độc thủ hãm hại hắn, cũng có thể nói là để tranh thủ tình cảm cho mẹ gã nhưng lôi kéo Tào Bằng dính vào chuyện này thật có phần quá bất ngờ, lại hơi lạ thường.
Nghĩ đến cảnh Lữ Cát và Tôn Càn cùng trò chuyện mới vừa rồi, Tào Bằng đã hiểu được ít nhiều.
"Công Tôn Hữu, đây là chủ ý của ngươi đúng không?"
Đêm qua, ở tửu lâu, Tôn Càn cùng nói chuyện với người tên "Tử Ái" kia, đã lộ ra chuyện Lưu Bị có liên quan mật thiết đến Hải Tây.
Thật ra mối liên hệ này tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng.
Mi gia là người của Lưu Bị, mà người đứng phía sau tư thương buôn muối ở Hải Tây lại chính là Mi gia. Lưu Bị hẳn phải có tác dụng trong đó. Y dựa vào tư diêm của Mi gia, đổi lấy quân lương, binh giới, cùng lúc lại giữ gìn sức mạnh ở Hải Tây, bất cứ lúc nào cũng có thể tác động đến Hạ Bì.
Ở thời hậu thế, rất nhiều người cho rằng Lưu Bị nhờ vào nước mắt mà xây dựng được giang sơn.
Nhưng đã biết đến những thành tựu của Lưu Bị, Tào Bằng hiểu rất rõ rằng y có được ba phần thiên hạ, lại có thể giữ thế chân vạc với Tôn Ngô và Tào Ngụy thì y không thể chỉ nhờ nước mắt được. Người này có thủ đoạn, càng biết cách tận dụng dòng họ nhà Hán của y a. Chính vì thế, giáo chủ Lý Tông Ngô ở hậu thế đã từng nói Lưu Bị thân là con cháu của Lưu thị, lại có tổ tiên là Lưu Bang, biết lập luận sắc sảo nhưng lại giả vờ ngây thơ.
"Có điều, ngươi không động đến ta thì thôi, nếu ngươi đã chọc ta thì…"
Sát khí ẩn hiện trong mắt Tào Bằng.
Có thù không báo không phải là quân tử. Tôn Càn, nếu ngươi đã dám hãm hại ta, ta nhất định sẽ chặt đứt con đường tài lộ của chủ công nhà ngươi.
Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Tào Bằng. Hắn nheo mắt lại, tươi cười quỷ dị.
Khi hắn trở lại trạm dịch, Tôn Càn đang chuẩn bị rời đi.
Ngựa xe đã chuẩn bị xong, y vừa định lên xe, đã nghe có người gọi:
-Công Hữu tiên sinh, xin dừng chân lại đã.
Quay đầu nhìn lại, y thấy Tào Bằng đang cười tủm tỉm bước đến, chắp tay chào y.
Tôn Càn mới đầu ngẩn người, vội chắp tay hoàn lễ.
-Tào công tử!
-Ha ha, Công Hữu tiên sinh nhận ra ta sao?
-Chuyện này…Trong tiệc rượu của Ôn hầu, công tử được Ôn hầu mời ba chén rượu. Tôn Càn sao có thể không biết được?
Tào Bằng cười rạng rỡ:
-Thì ra là thế. Công Hữu tiên sinh cũng biết đến tiện danh của ta, thật khiến ta vui mừng a.
-Ách…
Tôn Càn dù là người thông minh, lanh lợi, nhưng bị Tào Bằng nói một câu này, y cũng không biết nên trả lời như thế nào.
"Tên này trông vậy mà không biết xấu hổ a!
Ngươi chẳng qua là một binh tào mà cũng xứng cho ta biết sao?"
Nhưng người này lại rất lễ độ, lại luôn tươi cười như thế, Tôn Càn thật không biết nên đáp lời như thế nào cho phải.
-Công Hữu tiên sinh, ngài định đi sao?
-A, đúng vậy.
-Thật tiếc, ngài đi bất ngờ quá.
Tôn Càn không khỏi giật mình. Những lời này của Tào Bằng nghe rõ ràng rất thân thiết, thế nhưng nói với y lại không hợp lý tí nào.
Lẽ nào hắn đã biết chuyện gì đó rồi sao?
Nhìn khuôn mặt trẻ măng của Tào Bằng, Tôn Càn lại không dám chắc những gì y vừa nghĩ.
-Nếu ngài có gặp Lưu Dự Châu, xin hãy gửi lời chúc mừng hộ ta.
-Xin cứ nói.
-Nghe nói Lưu Dự Châu được binh mã của Dương Phụng, Hàn Tiêm, hôm nay binh hùng tướng mạnh, lẽ nào không đáng chúc mừng sao?
-Chuyện này…Tào công tử nói đùa rồi.
-Vậy sao?
Tào Bằng cười hắc hắc:
-Vậy Công Hữu tiên sinh xin hãy bảo trọng.
Nói xong, hắn đi thẳng về trạm dịch.
Tôn Càn đứng cạnh xe ngựa, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Lời nói của Tào Bằng nghe thì tình sâu ý đậm, nhưng cẩn thận suy xét thì lại ẩn chứa ý đồ sắc bén. Tên tiểu tử này rốt cuộc có ý gì đây? Hắn rốt cuộc là muốn chúc mừng hay là hành động của ta lúc trước có phần lỗ mãng, đã bị tiểu tử này biết được rồi chăng?
Càng nghĩ, Tôn Càn càng thấy khó hiểu.
Tôn Càn lên xe ngựa rồi vẫn còn phấp phỏng không yên.
-Mau, chúng ta lập tức quay về, đừng ngừng lại nữa.
-A Phúc, ta vừa thấy ngươi nói chuyện với sứ giả của Lưu Bị ở cửa, ngươi quen y sao?
-Không quen!
-Không quen sao ngươi nói với y nhiều như vậy?
Hứa Nghi và Điển Mãn ngồi ở phòng khách kéo Tào Bằng lại, hỏi.
Tào Bằng trả lời:
-Chẳng qua chỉ là chào hỏi nhau thôi, cũng là nể mặt nhau chút ấy mà.
-A!
Điển Mãn gật đầu, chợt hạ giọng nói:
-Ngươi không cần phải khách khí với y.
Nghe cha ta nói cái người tên Lưu Huyền Đức kia rất kém cỏi.
-Vậy sao?
Điển Mãn ra sức gật đầu, tỏ ý những lời y nói đều là thật.
Tào Bằng thật ra không thấy lạ: Người như Điển Vi vốn là người ngay thẳng.
Lưu Bị có thể che giấu bản thân, nhưng trong mắt người như Điển Vi, hành động của y chưa chắc đã được lòng, thậm chí còn có thể bị phản tác dụng.
-Mặc kệ, chúng ta cũng chuẩn bị đi, phải về thôi.
Điển Mãn và Hứa Nghi vội vã đồng ý. Ba người cùng dặn dò bọn người hầu chuẩn bị hành lý.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài dịch quán có một tràng tiếng người gọi ngựa hí. Dịch quan vội vã chạy tới, vừa thấy Tào Bằng liền bước lên trước chào.
-Tào công tử, bên ngoài có người tìm.
-A?
Tào Bằng hơi lạ, vội cùng dịch quan đi ra trạm dịch.
Chỉ thấy trên đoạn đường dài bên ngoài cửa trạm dịch, một đội quân sĩ đang đứng đó.
Những quân sĩ này rõ ràng không giống với các quân sĩ Tào Bằng đã thấy lúc trước. Bọn họ trầm mặc, không nói gì, chỉ đứng yên trên đường, sát khí ngùn ngụt.
-Tào công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Tào Tính thấy Tào Bằng thì cười ha ha vẫy tay chào.
-Ngươi còn nói không có quan hệ gì với Kỳ nhi cô nương nữa đi?
-Có chuyện gì vậy?
-Ha ha, đây là binh mã Kỳ nhi cô nương gửi tới cho ngươi đấy?!
-A!
Tào Bằng há hốc miệng, nhìn đám binh sĩ trước mắt, lại nhìn Tào Tính.
-Phu nhân nói Hải Tây giờ đang rất loạn. Ngươi còn trẻ như thế mà phải làm việc với từng nhà, hẳn cũng không dễ dàng. Vì vậy phu nhân mới xin quân hầu giúp ngươi một chút. A, đây là một đám binh sĩ được chọn từ các bộ hạ của Văn Viễn. Bọn họ sẽ đi tới Hải Tây Huyền theo ngươi, tùy ý ngươi sai phái. Hác Chiêu!
-Có mạt tướng!
Từ trong hàng quân sĩ, một gã thiếu niên đi ra.
Người này tuổi chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mày rậm, mắt to, lưng hùm, vai gấu.
Nghe giọng nói hình như là người đất Bắc.
Tào Bằng cũng không thể nhận ra rốt cuộc gã đến từ đâu.
-Từ giờ trở đi, ngươi đi theo Tào công tử.
Hác Chiêu mặt không chút biểu cảm, chắp tay nói:
-Mạt tướng tuân lệnh. Mạt tướng bái kiến Tào công tử.
-A, miễn lễ!
Tào Bằng giờ vẫn còn choáng váng, nhưng chung quy hắn đã hiểu được bí ẩn trong đó.
Không phải là Kỳ nhi!
Hắn với Kỳ nhi không có giao tình sâu đậm như thế.
-Quân hầu có dặn dò gì không?
-Thật ra quân hầu không dặn dò gì, nhưng phu nhân có nói ngươi cố làm việc cho tốt, tương lai nếu có thành công cũng đừng quên ơn nghĩa của quân hầu.
Không, không phải là ân nghĩa của quân hầu!
Mà là ân nghĩa của nàng…
Tào Bằng hình như đã hiểu được một chút.
Điêu Thuyền…A, tạm thời cứ gọi nàng là Điêu Thuyền đi.
Nàng làm vậy là muốn một ngày nào đó trong tương lai hắn có thể phò tá Lữ Bố!
Hắn không biết Điêu Thuyền có ý đồ riêng gì không nhưng cho dù như thế nào, những quân sĩ trước mắt này với Tào Bằng chẳng khác nào đống than ấm trong ngày tuyết rơi.
Hắn do dự một chút:
-Xin ngài bẩm báo với phu nhân rằng Tào Bằng nhất định sẽ không quên ân nghĩa ngày hôm nay!
Danh sách chương