Trong một tòa nhà ở thành Hạ Bì, phu nhân Nhâm Tú đang ngồi dưới đèn may vá.

Điêu Thuyền là tên của nữ quan nhà Hán.

Tên thật của nàng là Tố Nhâm Tú, tự là Hồng Xương, là người Tịnh châu. Lại nói, Nhâm Tú và Lữ Bố là người đồng hương, có điều, nàng theo người cậu rời khỏi gia đình, rời khỏi Lâm Thao. Sau này, qua bao vất vả tới được Trường An, nàng lại trở thành nữ quan trong cung nhà Hán.

Vì vậy Nhâm Tú mới có cái tên này…

Ha ha, chuyện này thật ra cũng hơi kỳ quặc.

Chúng ta cũng chỉ cần biết tên của nàng gọi là Điêu Thuyền thì được rồi. Gọi như thế mọi người cũng quen thuộc hơn một chút.

Lữ Linh Hầu đang ngủ trên giường, dáng ngủ của cô bé trông như một con mèo vậy.

Điêu Thuyền may một bộ chiến bào xong, liền đặt sang một bên. Nàng ngẩng đầu nhìn Kỳ nhi, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người thoảng cười.

-Kỳ nhi, ngươi nén nhịn cả đêm rồi, nói đi.

-Phu nhân, vì sao phải giúp tên trộm kia? Người Kỳ nhi muốn nói đến chính là Tào Bằng. Điêu Thuyền cười cười:

-Ta chỉ muốn tìm một chỗ dựa cho quân hầu thôi.

Nàng đứng lên, đến bên cửa sổ, kéo chăn cho Linh Hầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô bé.

Điêu Thuyền giờ như một người mẹ hiền từ. Lữ Linh Hầu tuy không phải do nàng đích thân sinh ra nhưng trong mắt nàng, cô bé cũng chẳng khác nào do mình sinh ra cả.

-Quân hầu hiện đang trấn giữ Hạ Bì nhưng tình cảnh của người cũng không tốt lắm.

Người vốn không phải là một vị vua có tài trí, mưu lược kiệt xuất, tuy là có võ nghệ cao cường nhưng người không hợp làm chủ công, sớm muộn cũng sẽ có tai họa bất ngờ giáng xuống. Thấy người chiến thắng trở về, rất nhiều người đều tới chúc mừng. Thế nhưng ta dám chắc rằng trong tất cả những người tới chúc này không có người nào là thật tâm muốn đến đây.

Điêu Thuyền ngồi xuống cạnh Kỳ nhi, lại nói thêm một câu:

-Bao gồm cả Tào Bằng.

-Vậy vì sao còn giúp hắn?

-Bởi vì những người khác…

Điêu Thuyền thở dài, sầu não.

-Nhìn chung, trong thành Hạ Bì này, người toàn tâm toàn ý với quân hầu có thể đếm trên đầu ngón tay. Kể cả tên Trần Công Đài kia cũng chỉ muốn lợi dụng quân hầu mà thôi. Trần Hán Du là người đa mưu túc trí, Trần Nguyên Long lại rất khéo léo… Những người này ngay từ đầu vốn không chấp nhận quân hầu, chẳng qua chỉ là giả vờ để che giấu mưu đồ mà thôi.

-Vậy còn tên trộm kia?

-Tên trộm này là một kẻ rất dối trá.

-Hả?

Kỳ nhi nghi hoặc, khó hiểu nhìn Điêu Thuyền.

-Nhưng ta nghĩ đứa trẻ này không giống với bọn Trần Hán Du. Hắn tuy ở dưới trướng Tào Công nhưng lại khiến ta có cảm giác như hắn hoàn toàn khác với độ tuổi của mình. Kỳ nhi, ngươi có hiểu được không? Một nam nhân lại đồng ý giả trang thành nữ nhân như thế? Nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm trở mặt rồi. Thế nhưng hắn lại dễ dàng đồng ý. Ánh mắt của đứa trẻ này rất sáng, hơn nữa lại rất sâu, ta cảm giác tương lai hắn nhất định sẽ lập nên đại nghiệp. Hôm nay, ta gia ơn với hắn chính là để ngày sau hắn có thể báo đáp lại.

Kỳ nhi nhẹ giọng nói:

-Thế nhưng hắn lại không biết.

-Nha đầu ngốc, hắn biết đấy!

Điêu Thuyền dứt lời, lại cầm cây kim lên. Kỳ nhi lẳng lặng ngồi, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Điêu Thuyền. Nàng nắm chặt nắm tay, thầm nói: "Tào Bằng, nếu ngày sau ngươi phụ tâm ý của phu nhân, ta nhất định không tha cho ngươi!"

Hắt xì!

Tào Bằng lau lau mũi, ghìm cương Chiếu Dạ Bạch.

Thành Hạ Bì đã ở lại xa xa phía sau. Vầng trăng nhô cao, nhìn nó mặc dù trong sáng nhưng lại lạnh lẽo. Tào Bằng vô thức nắm chặt áo choàng, quay đầu nhìn lại phía sau, khẽ nhếch miệng.

Hác Chiêu, vị tướng quân Thiết Bích kia lại trở thành bộ hạ của ta!

Trong Tam quốc diễn nghĩa, khi Hác Chiêu xuất hiện đã ở giai đoạn cuối. Lúc đó, Gia Cát Lượng đã ra Kỳ Sơn, mưu tính cướp đoạt Quan Trung, rồi dẫn quân Bắc phạt Trung Nguyên. Hác Chiêu phụng mệnh canh gác cửa Trần Thương, mặc cho Gia Cát Lượng sử dụng muôn vàn thủ đoạn, gã vẫn tận lực bảo vệ Trần Thương không bị mất, khiến Gia Cát Lượng buộc phải từ bỏ kế hoạch tấn công nơi này. Ở thời hậu thế, có người gọi Hác Chiêu là tướng quân Thiết Bích, ý nói gã canh giữ thành trì vững như tường đồng vách sắt.

Nhưng cả đời Hác Chiêu dường như cũng chỉ có một chiến công này. Kể từ đó, gã không còn chút tiếng tăm gì nữa. Chí ít thì trong Tam quốc diễn nghĩa, gã cũng không được bước lên võ đài. Nửa cuộc đời trước của gã lại càng bí ẩn hơn.

Hiện giờ, gương mặt của Hác Chiêu vẫn còn nét trẻ con, ngây ngô, nhìn qua không hề thấy gã đặc biệt chỗ nào. Trong quân của Lữ Bố, gã là đốc bộ quản giáo hai trăm người.

Bởi Lữ Bố khởi sự từ người Nhưng nên biên chế trong quân cũng có điểm khác nhau. Như bốn cấp bậc quân sĩ ngũ trưởng, thập trưởng, đô bá, truân tương nói chung là giống nhau, thế nhưng từ truân đến khúc lại thay đổi. Ví như bộ hạ của bọn Tào Tháo, cứ một khúc có năm truân, hai khúc làm thành một bộ.

Biên quân cũng lấy hai truân thành một khúc, gọi là bộ khúc đốc, cũng chính là quân hầu.

Một giáo của biên quân có không quá một, hai ngàn người. Một quân cũng không quá vạn người nhưng ở kinh đô và các vùng lân cận, một giáo xấp xỉ tầm bảy, tám ngàn người. Hiệu úy của biên quân vốn chỉ là giả hiệu úy, quyền lực không lớn hơn hiệu úy của kinh đô và các vùng lân cận nhiều lắm, dĩ nhiên đãi ngộ cũng không cao.

Nhưng Hác Chiêu mười bảy tuổi đã có thể giữ chức bộ khúc đốc, đủ thấy gã không hề đơn giản chút nào.

Trước đây, Hác Chiêu làm việc dưới quyền Trương Liêu, vốn là quân hậu bị của sáu trận doanh. Sáu trận doanh này thường có khoảng tám trăm người, lâm chiến ắt sẽ phải có tử thương, nên cần phải bổ sung người. Lực lượng bổ sung này là do Trương Liêu điều phái, cũng được cho là binh sĩ tinh nhuệ.

Vốn dĩ Trương Liêu cũng không bằng lòng, dù sao huấn luyện ra binh sĩ tinh nhuệ cũng không dễ dàng gì. Nhưng ấn tượng của hắn với Tào Bằng cũng không tồi, cũng biết Hải Tây thực sự rất phức tạp. Hai huynh đệ Tào Bằng có chỗ đứng ở Hải Tây cũng là chuyện tốt. Sau khi suy tính cẩn thận, Trương Liêu mới đồng ý.

Hác Chiêu thì không rõ có vui vẻ hay không. Nhưng chung quy lại, gã nhất định cũng chẳng vui mừng gì cho lắm… Nếu gã làm việc dưới trướng của Trương Liêu, tương lai biết đâu còn có thể trở thành thành viên của sáu trận doanh. Giờ gã lại bị điều đến một nơi hẻo lánh như Hải Tây, sợ rằng đổi lại là Tào Bằng, hắn cũng sẽ không thích nổi. Có điều, hắn sẽ không bỏ qua Hác Chiêu.

Cũng giống như trong cuốn Thiên hạ vô tặc, Lê Thúc từng nói một câu: "Hiện giờ cái gì là quan trọng nhất? Nhân tài!" Hiển nhiên Hác Chiêu là một người tài.

Những người đã từng đọc Tam quốc quần anh truyện đều biết, lạc thú lớn nhất trong truyện Tam quốc chính là thu thập danh tướng và mưu thần. Vấn đề là Tào Bằng sống lại quá muộn! Vào những năm Kiến An, cục diện thiên hạ về cơ bản đã hình thành, rất nhiều danh thần, dũng tướng cũng đều là hoa đã có chủ. Xuất thân của Tào Bằng lại hạn chế không cho hắn tùy tiện thu thập các mãnh tướng. Chính vì vậy, dù hắn gặp rất nhiều người tài, nhưng lại rất ít khi chiêu dụ bọn họ. Còn chuyện Phan Chương hoàn toàn là ngoài ý muốn của hắn, chủ yếu là do y bị Tào Bằng lừa dối nhiều hơn.

Người tuổi tác quá lớn, hắn không chiêu dụ nổi.

Người có tên tuổi, hắn mời không nổi.

Người có xuất thân quá tốt, hắn mời không nổi.

Loại trừ đi những người đó, người Tào Bằng có thể mời được không có mấy ai.

Trước đây, Tào Bằng vẫn luôn chờ đợi một người tài, nhưng ngay đến bản thân hắn cũng không biết được người đó có xuất hiện hay không.

Hơn nữa, dù người này có xuất hiện, cũng chưa biết người đó có đủ tuổi hay không. Chờ gã trưởng thành, khéo Tào Bằng đã lên trời rồi. Hắn không dám chắc chắn bản thân có thể sống đến lúc ấy hay không. Thật không ngờ, cố tình trồng hoa, hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu xanh um. Một chuyến tới Hạ Bì lại giúp hắn tìm được người tài. Tào Bằng càng vui thích hơn khi điều kiện của người này thật ra lại rất phù hợp với yêu cầu chọn người của hắn.

Tuổi không lớn, lại chưa có tên tuổi, xuất thân thảo dân…

Người tài thế này mà bỏ qua thì thật đáng cho thiên lôi đánh chết.

Chính vì thế, dọc đường đi, Tào Bằng luôn nghĩ làm thế nào để làm thân với Hác Chiêu?

Làm chuyện giật gân, Tào Bằng làm không nổi.

Vậy…

Ôi, tạm thế đã!

Đêm đó, mọi người nghỉ lại ngoài trời. Hác Chiêu không đợi Tào Bằng phân phó liền bố trí người canh gác.

Bọn Tào Bằng và Điển Mãn cùng ngồi một chỗ, thấp giọng nói chuyện. Cả bọn cùng nói về những thu hoạch khi tới Hạ Bì lần này, bàn luận về uy phong của Hao Hổ Lữ Bố.

Vô tình, Tào Bằng nhận ra Hác Chiêu ngồi cách đó không xa. Con ngươi vừa chuyển, hắn chợt hỏi:

-Tam ca, nếu nói về võ công, Ôn hầu thật đúng là thiên hạ vô song. Về điểm này, bất kể huynh có thừa nhận hay không, đây cũng là sự thực. Có điều, nói về khả năng bày binh bố trận và hành quân, văn võ song toàn, dưới trướng Ôn hầu ta nghĩ chỉ có Trương Văn Viễn.

Hác Chiêu dường như hơi tò mò.

-Trương Liêu ư?

Điễn Mãn suy nghĩ một chút:

-Ta có nghe người ta nói rằng chủ công từng nói trong tám mãnh tướng dưới trướng Ôn hầu, Trương Văn Viễn có thể một mình đảm đương một mặt.

-Đúng vậy, tiếc là sinh không đúng thời.

-Ngươi nói xem?

-Văn Viễn tướng quân sinh ra hơi muộn. Nếu như sinh sớm bốn trăm năm, nói không chừng ông ấy đã lập nên sự nghiệp hạ gục Hoắc Phiêu Kỵ rồi.

Hứa Nghi nghe thấy thế, tức thì không đồng ý.

-A Phúc, ngươi nói hơi quá rồi. Trương Văn Viễn có thể có bản lĩnh thật, thế nhưng sợ rằng vẫn không thể so với Hoắc Phiêu Kỵ a.

-Sao lại không được?

-Hoắc Phiêu Kỵ xuất thân như thế nào? Trương Liêu xuất thân ra sao đây?

-Ai, huynh đừng nói như thế.

Tào Bằng xua tay nói:

-Nếu lấy xuất thân để luận về anh hùng thì đại tướng quân Vệ Thanh khi xưa cũng chỉ là nô tài của trưởng công chúa của y. Ngay đến Cao tổ lúc trước cũng chẳng phải là người của Huyện Bái, thế nhưng lại có thể đánh bại Tây Sở Bá vương là danh tướng Hạng Vũ nước Sở lúc bấy giờ. Hai chữ "xuất thân" này là do lão thiên gia ban cho chúng ta, thật quá bất công! Có lập nên sự nghiệp hay không còn phải xem bản thân người đó như thế nào. Nếu nói như huynh, vậy thì khi xưa Cao Tổ vừa thấy Tây Sở Bá vương, không cần đánh đã đầu hàng ngay rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện