Mưa dai dẳng suốt cả buổi tối. Phía Giang Đông không còn cho người tới quấy rầy, mà sử đoàn rõ ràng cũng tăng cường phòng vệ. Đêm nay vô sự cho đến ngày hôm sau trời sáng.
Mưa cuối cùng đã tạnh trước khi trời sáng.
Tào Bằng và Hạ Hầu Lan vẫn như trước, sau khi lên xe ngựa, một người đánh xe, một người ngồi ở vị trí bên cạnh, chậm rãi cho xe chạy ra khỏi đại môn của trạm dịch. Ở cửa trạm dịch, Tuân Diễn từ xe bước xuống, cùng Vương Lãng qua gặp Trương Chiêu. Sau đó đoàn xe từ từ rời đi.
Trương Chiêu nửa vô tình nửa cố ý liếc nhìn xe ngựa của Tuân Diễn.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Tuân Diễn từ xe ngựa bước xuống liền dừng quan sát.
Đối với con cháu nhà thế gia, Trương Chiêu rất hiểu. Những người này mắt cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa cực kỳ kiêu ngạo. Không phải người nào cũng đều có thể ngồi cùng xe với Tuân Diễn mà đi. Nếu thân phận địa vị không tương đương, nếu ngồi cùng xe ngựa, chả khác gì một sự xỉ nhục đối với con cháu thế gia.
Trương Chiêu được biết từ Hàn Tống rằng, hắn phụng mệnh truy sát bọn trộm cướp, nhưng lý do cụ thể, Hàn Tống cũng không rõ lắm.
Tên trộm đó chính là một tên đầu đường xó chợ trong Ngô huyện, cho nên không cần lo lắng chuyện Tuân Diễn sẽ ngồi cùng xe ngựa với tên trộm ấy. Vì thế Trương Chiêu chuyển sự chú ý sang các xe ngựa khác, dưới sự chỉ thị của hắn, liên tục có quân lính nửa vô tình nửa cố ý cản lại xe, tiến hành kiểm tra. Có điều hành động mờ ám này không qua được mắt Tuân Diễn và Vương Lãng, hai người đều khẽ nhíu mày.
Tào Bằng cảm nhận được, hình như có người đang theo dõi hắn.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Tống đứng sau Tôn Hà đang hung tợn nhìn hắn.
Còn Tôn Hà, lại giống như không có chuyện gì, đứng ở một bên mỉm cười, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Trương Chiêu và Vương Lãng, Tuân Diễn...
Chỉ là, ánh mắt kia vẫn luôn đảo qua đảo lại Tào Bằng.
Ánh mắt hung ác, giỏi lắm hả? Tào Bằng nở nụ cười lạnh lùng.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, vỗ vỗ vào túi đao đặt bên cạnh, rồi sau đó chỉ tay về phía Hàn Tống và làm động tác cắt yết hầu với y.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, sự khinh thường toát ra khiến mặt Hàn Tống chợt đỏ bừng bừng.
Hắn tuy rằng chưa từng nhìn thấy lễ cắt yết hầu nhưng có thể cảm nhận được ý sỉ nhục mà Tào Bằng dành cho hắn.
Hàn Đương chính là lão thần hai đời của Giang Đông.
Tôn Kiên khi còn sống, Hàn Đương liền đi theo Tôn Kiên đánh Đông dẹp Bắc, còn tham gia chiến sự chư hầu thảo phạt Đổng Trác. Sau khi Vũ Kiên chết, Hàn Đương liền bắt đầu đi theo Câu Sách, chinh phạt Giang Đông, trợ giúp Tôn Sách đánh được cục diện to lớn như ngày nay... Dưới trướng của Tôn Sách, người có thể cùng đàm luận với Hàn Đương không nhiều. Ngoài lão tướng Trình Phổ và con trai Thái thú Hoàng Tử Liêm của quận Nam Dương tên là Hoàng Cái Hoàng Công Phúc ra, xét về tư chất thật sự không có mấy người vượt được Hàn Đương. Cũng chính vì thế, Hàn Tống như được nuông chiều từ bé, thậm chí được sủng ái dẫn tới kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, Hàn Tống đâu phải chịu nỗi nhục nhã như vậy.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tào Bằng, làm điệu bộ muốn lao ra.
Tôn Hà đưa tay ra ấn Hàn Tống lại.
Nhìn Tào Bằng mỉm cười, Tôn Hà lại khẽ lắc đầu.
Ý đó là cảnh cáo Tào Bằng: một vừa hai phải đi, có một số việc nếu làm quá đáng, đến lúc đó ngươi sẽ gặp phiền toái lớn.
Tào Bằng cũng cười, quay đầu lại... không thèm để ý tới Tôn Hà.
"Tên Tôn Bá Hải này không đơn giản." Hắn nói khẽ với Hạ Hầu Lan.
Hạ Hầu Lan kinh ngạc rướn cổ lên liếc nhìn Tôn Hà, "Còn chẳng phải cũng là hai đôi mắt, một cái mũi sao, hình như không có gì đặc biệt."
Tướng mạo của Tôn Hà không thực sự xuất chúng.
Hắn vốn là họ Du, từ nhỏ đã đi theo Tôn Kiên đánh Đông dẹp Bắc, được Tôn Kiên cực kỳ coi trọng. Sau đó lại cùng Tôn Sách chinh phạt Giang Đông, Tôn Sách ban thưởng cho họ của ông, còn xếp Tôn Hà vào gia phả, chính là thừa nhận địa vị của Tôn Hà ở trong họ tộc. Người này tính tình trung trực, rất có uy tín trong các tướng lĩnh ở Giang Đông. Mặc dù là lão thần của Trình Phổ Hoàng Cái và Hàn Đương nhưng cũng hết lời khen ngợi Tôn Hà. Tào Bằng nói: "Tướng mạo đẹp không chắc đã có bản lĩnh, nói xong, hắn lại liếc nhìn Tôn Hà.
Có điều lúc này Tôn Hà đang chắp tay nói lời từ biệt với đám Tuân Diễn nên cũng không để ý Tào Bằng
Cứ thế kéo dài tới gần giờ Thìn, sử đoàn mới lên đường. Trương Chiêu mời Vương Lãng, Tuân Diễn đi cùng xe với hắn, nhưng bị Tuân Diễn từ chối.
"Đêm qua không ngủ ngon, nên ta cần quay về xe ngủ một lát."
Câu trả lời của Tuân Diễn rất uyển chuyển, Trương Chiêu cũng không cưỡng ép.
Có điều, Vương Lãng với Trương Chiêu là chỗ quen biết cũ nên liền theo Trương Chiêu lên xe ngựa.
Trước khi Tuân Diễn trở lại xe của mình, Tào Bằng nhảy xuống xe, đỡ Tuân Diễn lên. Hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
Tôn Hà vẫn đang nhìn hai người, mặt đang mỉm cười.
"A Phúc, Tôn Bá Hải hình như rất có hứng thú với ngươi."
"Dạ?"
"Ha ha, nếu không hắn cũng sẽ không nói bóng nói gió mãi, hỏi thăm chuyện của ngươi."
"Hỏi thăm học trò?"
"Đúng vậy, ta thấy hắn muốn mời chào ngươi rồi."
Tào Bằng nghe thế, không khỏi bật cười...
Hạ Hầu Lan giơ roi đánh xe, xe ngựa theo đội nhân mã từ từ đi.
Có thể thấy, Tôn Sách cực kỳ coi trọng chuyến thăm của sử đoàn lần này. Chẳng những lệnh cho Trương Chiêu đích thân đến Đan Đồ nghênh đón, còn phái tới mấy trăm kỵ tinh đi theo. Tào Bằng ung dung ngồi trên xe ngựa, một lần nữa nhận lời hỏi thăm của Tôn Hà lại lĩnh thăm hỏi, lúc này mới thôi tươi cười.
"Bá Hải, để bọn họ đi như vậy sao?"
Hàn Tống nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tôn Hà nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Kẻ cắp tất nhiên giấu ở bên trong, hơn nữa ta dám khẳng định, chắc chắn có liên quan tới tên tiểu tử Tuân gia đó."
"Ban nãy ngươi cũng thấy rồi đó, tất cả mọi người đi qua trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhìn ra manh mối gì, càng không có chứng cớ. Ngươi còn muốn thế nào?"
"Chi bằng ta ở trên đường..."
"Hàn Tống, ngươi đừng vội làm càn."
Tôn Hà trầm giọng nói: "Nếu không phải tối hôm qua ngươi xông vào dịch quán, đâu có loạn thế này? Tại sao ngươi không báo cho ta biết trước, ta cũng có thể thương lượng với Vương Lãng và Tuân Diễn, như vậy chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận?
Nhưng ngươi lại khư khư làm theo ý mình, dẫn người xông vào trong đó, còn vô duyên vô cớ làm mất thể diện của chủ công, ngươi cũng biết, chủ công mong triều đình chiếu lệnh, sao phải sốt ruột? Nếu được triều đình chiếu lệnh, chủ công là có thể danh chính ngôn thuận chinh phạt Giang Đông.
Ta nói cho ngươi, bỏ ngay cái ý nghĩ đánh sử đoàn kia đi."
Tôn Hà dứt lời rồi trầm ngâm một lát sau mới nói: "Bên phía sử đoàn, ta sẽ phái người theo dõi. Ngươi lập tức quay về Ngô Huyền, bẩm báo chủ khởi... Ngươi cũng đường đường là Tặc Tào của một quận, sao bắt một tên trộm nhỏ như thế cũng gây rắc rối vậy? Ngươi ơi là ngươi..."
Tôn Hà lắc đầu, xoay người bỏ đi.
Chỉ để lại Hàn Tống mặt đỏ tía tai đứng ở chỗ cũ, nhìn theo bóng Tôn Hà, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn.
Tôn Bá Hải, khinh người quá đáng!
Như lời Hạ Hầu Lan đã nói với Tào Bằng tối qua, mưa dù tạnh nhưng con đường trở nên cực kỳ lầy lội.
Đội xe tiến trên đường, đến chạng vạng tối vẫn chưa tới Đạt Khúc A. Tuy nhiên lúc này đường xóc kinh khủng, ngay cả Vương Lãng cũng hơi khó chịu.
Không có cách nào khác, Trương Chiêu đành phải lệnh dừng lại, dựng trại ngay tại chỗ.
Đồng thời, hắn phái người tới Khúc A trước, lệnh cho Khúc A trưởng phải tu sửa đường xá suốt đêm để tránh trì hoãn thời gian thêm nữa.
Hạ Hầu Lan sau khi vội vàng đánh xe vào lán trại, lôi một người từ bên dưới xe ra, rõ ràng đúng là La Khắc Địch. Nó quả thật cũng giỏi chịu đựng, nấp dướ giầm xe lâu thế mà vẫn rất vui vẻ, thay quần áo xong trông rất có tinh thần, liền lặng lẽ rời đi."A Phúc, tên gà gáy chó vồ này, ngài cần gì phải để ý tới?"
"Ta nghe nói, năm đó có người dưới tay có rất nhiều môn khách. Sau này đắc tội Tần quốc quốc quân, bất đắc dĩ phải chạy trốn. Khi qua Hàm Cốcqua n, cửa thành bị khóa. Tất cả mọi người đều bó tay thì một môn khách học theo tiếng gà gáy, lừa người ra mở cửa thành, mới cứu được tính mạng."
"Là Mạnh thường quân!"
Tuân Diễn bật cười.
Ta biết là Mạnh thường quân!
Tào Bằng tự nhủ trong lòng: Nếu ta không như thế, sao có cơ hội cho ngươi thể hiện?
Có điều, hắn dùng câu chuyện gà gáy chó vồ này đã khiến Tuân Diễn không còn lời nào để nói. La khắc Địch ở Giang Nam, chỉ sợ là không có chỗ ở nên kể cả đi Giang Bắc vẫn là những chuyện trộm gà trộm chó kia. Tào Bằng cảm thấy, thân thủ của hắn không kém, nếu vứt hắn trong phố phường như thế, không khỏi có chút đáng tiếc. Cho nên, Tào Bằng giới thiệu La Khắc Địch đi Hải Tây, dù sao phía Đặng Tắc cũng đang thiếu trợ thủ<font color="red.
Loại gà gáy chó vồ có lẽ đê tiện, nhưng nói không chừng có thể có tác dụng lớn.
Điểm này, Tào Bằng rất tin tưởng Đặng Tắc.
Ít nhất Đặng Tắc cũng không quá kém trên khía cạnh dùng người...
"A Phúc, thấy ngươi bình thường không có việc gì là liền cầm sách đọc, đang đọc sách gì thế?"
"Dạ, học trò hiện đang đọc "
"Đọc "
Tuân Diễn có ý khen ngợi.
"Đọc như thế nào?"
"Có điều chỉ đọc sơ qua."
"Ừ, có học vấn cao, rất đáng để nghiên cứu, đúng rồi, ngươi học v ới ai "
"Bẩm tiên sinh, là Bộc Dương tiên sinh."
"Trần Lưu, Bộc Dương Khải sao?"
"Đúng vậy!"
Tuân Diễn gật đầu, "Bộc Dương Xiển đối xử với mọi người hơi cứng nhắc, nhưng nhắc tới học vấn, cũng rất vững chắc. Đặc biệt là rất có kiến giải về và <font face="SimSun《 xuân thu <font face="SimSun》. Năm đó nếu không phải vì theo kẻ trộm nói không chừng đến nay cũng có thành tựu."
Ngay cả Tuân Diễn đều nói Bộc Dương Quốc có học vấn tốt, học vấn của tên Bộc Dương Diêm đó không tồi.
Tuân Diễn nói: "A Phúc, nghe nói ngươi năm nay sẽ cập quan?"
"Vâng, gia huynh có quyết định này."
"Vậy là chuẩn bị mưu cầu công danh hả?"
"Cái này..."
Tào Bằng còn đang băn khoăn về ý đồ thực sự của Tuân Diễn. Hắn nghĩ rồi cười gượng nói: "Học trò đã nghĩ tới, nhưng chỉ sợ rất khó làm được. Nhà của ta vốn ở Nam Dương, muốn có công danh, e rằng không dễ thế."
"Nam sỉ!"
Tuân Diễn gãi đầu, đột nhiên nói: "Ta nhớ, Tử Liêm chẳng phải ở Nam Dương sao?"
"Vâng!"
"Ngươi và Tử Liêm hình như có giao tình, hơn nữa ta nghe nói, Tử Liêm lập sòng bạc ở Lạc Dương, ngươi và Tử Đan cũng đều tham gia phải không."
Tào Bằng ngẩn ra, do dự một chút rồi khẽ gật đầu.
Lại nói tiếp, sòng bạc Thịnh Thế qua nửa năm xây dựng, đã chính thức mở cửa đầu năm nay.
Nghe nói làm ăn không tồi, lợi nhuận hàng ngày khá cao. Đặc biệt những mánh khóe trong phường cờ bạc cũng nhanh chóng phổ biến trong dân chúng.
Mạt chược, trò chơi bài này rất được mọi người yêu thích.
Chẳng qua vì Tào Bằng ở quận Quảng Lăng, cho nên không hiểu lắm về tình hình ở bên kia.
Rốt cuộc có bao nhiêu lợi ích? Tào Bằng lại không rõ lắm. Hắn muốn chơi trò này, nói trắng ra chính là muốn móc nối quan hệ với Tào Hồng. Tương lai nếu có chuyện gì, Tào Hồng cũng có thể nói tốt cho hắn. Về phần kiếm tiền...... Tào Bằng cảm thấy được, hắn làm muối ở huyện Hải Tây, lợi nhuận vượt xa so với phường cờ bạc. Dù sao, dân dĩ thực vi thiên, đồn điền và làm muối, "Vẫn là thôi đi, Tử Liêm thúc phụ và ta tuy có giao tình, nhưng chuyện này nên dựa vào chính mình là tốt nhất. Nếu không lan truyền ra ngoài, dù đạt được công danh, cũng bị mọi người khinh thường, làm không tốt, không ăn được thịt dê, ngược lại còn rước họa vào thân."
"Vâng..."
Tuân Diễn không nhịn được cười.
Ngẫm lại kỹ, đúng là có lý.
Tuân Diễn tăng thêm thiện cảm với Tào Bằng, trong lòng đồng thời cũng đã có chủ ý.
Đêm nay, gió yên sóng lặng
Ngày hôm sau lại khởi hành, đường đã dễ đi hơn.
Đặc biệt khi qua Khúc A, con đường này bằng phẳng hơn. Cho nên tốc độ đi cũng nhanh hơn. Ước chừng khoảng năm sáu ngày, đám người Tào Bằng sẽ qua Vô Tích. Lại đi về phía nam, khoảng một ngày rưỡi là có thể tới Ngô Huyền, tâm trạng mọi người cũng theo đó thoải mái hơn rất nhiều.
Sau một trận mưa to, vài ngày tiếp theo đều là ánh nắng tươi sáng.
Hôm nay, sử đoàn đi tới ven Chấn Trạch, đột nhiên dừng lại, Trương Chiêu phái người lên trước dò la, biết được đoạn đường phía trước đã bị tắc lại.
Hai chiếc xe ngựa đột nhiên lật đổ trên đường khiến cho đường bị tắc nghẽn. Tuy nhiên, đối phương đang di chuyển chiếc xe, rất nhanh sẽ thông đường.
"Xuất môn bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có sai lầm."
Tuân Diễn lại tỏ ra rất độ lượng, "bọn họ đã nói rất nhanh sẽ cho thông đường, chúng ta cũng đừng sốt ruột. Ta thường nghe nói, phong cảnh Chấn Trạch siêu quần xuất chúng, nhưng vẫn chưa được nhìn thấy. Hôm nay đã đi ngang qua, mặc dù không thể phiếm đan đại trạch, nhưng cũng có thể ở ven hồ, thưởng ngoạn phong cảnh?"
"ừ..."
Trương Chiêu ngẫm nghĩ, thấy yêu cầu này của Tuân Diễn cũng không quá đáng.
Chấn Trạch chính là Thái Hồ ở đời sau.
Đồng thời cũng là cái nôi nuôi dưỡng văn hóa Ngô Việt.
Trương Chiêu thấy đúng lúc có thể nhân cơ hội này để thể hiện vẻ đẹp của Giang Đông.
Cho nên vui vẻ đồng ý, cùng Vương Lãng và Tuân Diễn đi về phía hồ...
"A Phúc, ngươi cũng đến đây."
Tuân Diễn bước hai bước rồi vẫy tay về phía Tào Bằng.
Tào Bằng ngẩn ra, vội vàng nhảy xuống xe, bước nhanh theo.
"Tu Nhược, A Phúc nhà ngươi đúng là người đáng yêu."
Người đáng yêu?
Con mẹ nó chứ, thật đúng là đồ biến thái!
Tào Bằng thầm chửi rủa trong lòng.
Hóa ra, tên Vương Lãng này chuộng thiếp đồng, thích mĩ nam.
Ngay từ đầu Tào Bằng còn không biết sở thích cổ quái này của hắn, sau này Tuân Diễn đã vô tình nhắc tới.
Cuối thời Đông Hán sỹ phu rất quái gở.
Làn gió Long dương ra đời và phát triển từ thời Chiến Quốc, dưỡng thiếp đồng càng là một thị hiếu của xã hội.
Về sau Tào Bằng còn nghe nói, Vương Lãng có vài lần vô tình mà lại cố ý đề cập với Tuân Diễn rằng muốn mang Tào Bằng đi.
Lão này...
Sau khi Tào Bằng biết được sở thích đặc biệt của Vương Lãng liền sinh ra tâm trạng đề phòng.
Cũng may, Tuân Diễn kiếm cớ để thoát khỏi chuyện này. Tuy nhiên trong ánh mắt Vương Lãng nhìn Tào Bằng lại luôn có vài phần dâm tà.
Dù sao, Tào Bằng rất không thoải mái.
Tuân Diễn lại không hề để ý tới ám thị trong lời nói của Vương Lãng, chuyện trò vui vẻ, chỉ điểm phong cảnh của Trấn Chạch.
Nhưng thấy Chấn Trạch, yên ba mênh mông, ầm ầm sóng dậy... Đứng ở bên Thái Hồ luôn khiến trong lòng sôi nổi dữ dội.
Ở đây khác với sự bao la hùng vĩ của biển cả, mang vẻ riêng biệt của Giang Nam.
"Từ lâu đã nghe Tu Nhược có tài sáng tác rất nhanh, sao không làm thơ phú kỷ niệm?" Tuân Diễn chấn động trong lòng, nhìn sang Trương Chiêu.
Lão tiểu tử này nín nhịn lâu như vậy, cuối cùng sắp chuẩn bị xuất chiêu sao?
Lần này hắn tới đây, trong lòng biết tất có một phen so tài. Giang Đông địa linh nhân kiệt, anh tài nhiều như lá mùa thu.
Bản thân Trương Chiêu cũng là người tài học uyên bác. Nói đi sứ Giang Đông, thực ra tất nhiên không tránh được một cuộc so tài ngâm thơ với tuấn kiệt Giang Đông, Tuân Diễn đã sớm có chuẩn bị.
Từ xưa văn vô thứ nhất, võ vô đệ nhị.
Biệt Bá Phù hùng cứ Giang Đông, mặc dù bề ngoài thần phục Hán thất, nhưng cũng không thể coi thường chí hướng của y.
Nói là so tài thơ văn, chi bằng nói là một ván cờ giữa Giang Đông sĩ tộc và Trung Nguyên thế tộc. Từ khi xuống thuyền tới nay, Trương Chiêu vẫn luôn kiềm chế. Nhưng này trong lòng có lẽ đã có tính toán từ lâu. Hôm nay bên bờ Chấn Trạch, chẳng qua là một cuộc thăm dò mà thôi.
Tuân Diễn lập tức suy nghĩ.
Nếu hắn không tiếp chiêu, tất nhiên sẽ làm mất mặt Tào Tháo; Nhưng tiếp chiêu...
"Tiên sinh, chi bằng để tại hạ thử xem?"
"A Phúc?"
Tuân Diễn xoay người, nhìn về phía Tào Bằng.
Tào Bằng cười hì hì nói: "Trước đây tiên sinh thường nói với tại hạ chuyện của Ngô Việt. Hôm nay đứng bên Chấn Trạch, không khỏi bùi ngùi cảm khái nên đã làm một bài thờ, mong tiên sinh chỉ giáo."
Hành động này của Tào Bằng lập tức thu hút sự chú ý của Trương Chiêu.
"A Phúc võ nghệ không tầm thường, không ngờ còn có thể phú thơ?"
"Vâng!"
Tào Bằng làm bộ hồi hộp, ra sức gật đầu.
"Có điều bài thơ của tiểu tử chỉ là ngẫu hứng làm ra, nếu có chỗ không ổn, rất mong tiên sinh chỉ giáo."
"Đã thế, sao không ngâm một bài thơ nghe xem nào?"
Trong lòng Tuân Diễn không khỏi có chút căng thẳng.
Hắn biết, đây là Tào Bằng đang giải vây cho hắn, nhưng vấn đề là, hắn nhỏ tuổi như thế, sao hiểu được thơ phú? Nhỡ may hắn....
Trong lúc Tuân Diễn suy nghĩ, Tào Bằng đã mở miệng ngâm thơ.
Thơ viết: Cự Khu hạo đương ba vô cực, vạn khoảnh hồ quang tận ngưng bích. Thanh sơn điểm điểm vọng trung vi, hàn không đảo xâm liên thiên bạch<font color="red.
Si di nhất khứ kinh thiên niên, chí kim cao vận nhân do truyền. Ngô Việt hưng vong phó lưu thủy, không lưu nguyệt chiếu động đình thuyền.
Giọng Tào Bằng sang sảng, kèm theo âm điệu cao vút rất riêng của người thiếu niên đó.
Tuân Diễn không khỏi chấn động trong lòng, lập tức nở nụ cười thư thái.
A Phúc, Bài thơ hay lắm!
Tuy nói cuối những năm Đông Hán, thể thơ thất ngôn ngày càng phát triển, nhưng vẫn chưa được lưu hành rộng rãi. Suy cho cùng đã xuất hiện, mặc dù không phải là xu hướng chính nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận. Hơn nữa, thân phận hiện giờ của Tào Bằng cũng chỉ là một tiểu thư đồng. Có thể làm ra bài thơ như vậy là quá đủ.
Sắc mặt của Trương Chiêu âm tình bất định.
Hắn mặc dù muốn chỉ ra lỗi nhưng nhất thời lại không biết nói thế nào.
Bài thơ này miêu tả cảnh sắc tuyệt đẹp vô ngần, mênh mông, cuồn cuộn của Thái Hồ, đồng thời lại khen ngợi đạo đức trong sạch công thành lui thân của Phạm Súc. Bốn câu đầu viết về non sông tươi đẹp, vần điệu phù hợp, trôi chảy; Bốn câu sau lại chuyển sang dùng âm thanh bằng, khen Phạm Lãi độn ẩn ngũ hồ, hoài cổ đến nay.
Chấn trạch, còn gọi là Cự Khu Trạch.
Bài thơ thất ngôn này của Tào Bằng hình như cũng cho thấy phẩm chất thanh cao của hắn.
Trương Chiêu nhìn Tào Bằng với thần sắc phức tạp, lâu sau mới nở nụ cười, vỗ tay khen ngợi "Tuân thị ở Toánh Xuyên, gia đình có tiếng là học giỏi uyên thâm. Hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền."
Đúng lúc này, từ xa vang đến tiếng vỗ tay liên tiếp.
"Ta nói nhã sĩ phương nào ngâm thơ, hóa ra là Trương Tử Bố."
Trương Chiêu vội vàng xoay người, quay đầu nhìn. Lần này lại khiến Trương Chiêu vui mừng, khuôn mặt chợt tươi cười rạng rỡ.
Lại là hắn sao? Nếu hắn ra tay, đại sự tất định!
Mưa cuối cùng đã tạnh trước khi trời sáng.
Tào Bằng và Hạ Hầu Lan vẫn như trước, sau khi lên xe ngựa, một người đánh xe, một người ngồi ở vị trí bên cạnh, chậm rãi cho xe chạy ra khỏi đại môn của trạm dịch. Ở cửa trạm dịch, Tuân Diễn từ xe bước xuống, cùng Vương Lãng qua gặp Trương Chiêu. Sau đó đoàn xe từ từ rời đi.
Trương Chiêu nửa vô tình nửa cố ý liếc nhìn xe ngựa của Tuân Diễn.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Tuân Diễn từ xe ngựa bước xuống liền dừng quan sát.
Đối với con cháu nhà thế gia, Trương Chiêu rất hiểu. Những người này mắt cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa cực kỳ kiêu ngạo. Không phải người nào cũng đều có thể ngồi cùng xe với Tuân Diễn mà đi. Nếu thân phận địa vị không tương đương, nếu ngồi cùng xe ngựa, chả khác gì một sự xỉ nhục đối với con cháu thế gia.
Trương Chiêu được biết từ Hàn Tống rằng, hắn phụng mệnh truy sát bọn trộm cướp, nhưng lý do cụ thể, Hàn Tống cũng không rõ lắm.
Tên trộm đó chính là một tên đầu đường xó chợ trong Ngô huyện, cho nên không cần lo lắng chuyện Tuân Diễn sẽ ngồi cùng xe ngựa với tên trộm ấy. Vì thế Trương Chiêu chuyển sự chú ý sang các xe ngựa khác, dưới sự chỉ thị của hắn, liên tục có quân lính nửa vô tình nửa cố ý cản lại xe, tiến hành kiểm tra. Có điều hành động mờ ám này không qua được mắt Tuân Diễn và Vương Lãng, hai người đều khẽ nhíu mày.
Tào Bằng cảm nhận được, hình như có người đang theo dõi hắn.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Tống đứng sau Tôn Hà đang hung tợn nhìn hắn.
Còn Tôn Hà, lại giống như không có chuyện gì, đứng ở một bên mỉm cười, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Trương Chiêu và Vương Lãng, Tuân Diễn...
Chỉ là, ánh mắt kia vẫn luôn đảo qua đảo lại Tào Bằng.
Ánh mắt hung ác, giỏi lắm hả? Tào Bằng nở nụ cười lạnh lùng.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, vỗ vỗ vào túi đao đặt bên cạnh, rồi sau đó chỉ tay về phía Hàn Tống và làm động tác cắt yết hầu với y.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, sự khinh thường toát ra khiến mặt Hàn Tống chợt đỏ bừng bừng.
Hắn tuy rằng chưa từng nhìn thấy lễ cắt yết hầu nhưng có thể cảm nhận được ý sỉ nhục mà Tào Bằng dành cho hắn.
Hàn Đương chính là lão thần hai đời của Giang Đông.
Tôn Kiên khi còn sống, Hàn Đương liền đi theo Tôn Kiên đánh Đông dẹp Bắc, còn tham gia chiến sự chư hầu thảo phạt Đổng Trác. Sau khi Vũ Kiên chết, Hàn Đương liền bắt đầu đi theo Câu Sách, chinh phạt Giang Đông, trợ giúp Tôn Sách đánh được cục diện to lớn như ngày nay... Dưới trướng của Tôn Sách, người có thể cùng đàm luận với Hàn Đương không nhiều. Ngoài lão tướng Trình Phổ và con trai Thái thú Hoàng Tử Liêm của quận Nam Dương tên là Hoàng Cái Hoàng Công Phúc ra, xét về tư chất thật sự không có mấy người vượt được Hàn Đương. Cũng chính vì thế, Hàn Tống như được nuông chiều từ bé, thậm chí được sủng ái dẫn tới kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, Hàn Tống đâu phải chịu nỗi nhục nhã như vậy.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tào Bằng, làm điệu bộ muốn lao ra.
Tôn Hà đưa tay ra ấn Hàn Tống lại.
Nhìn Tào Bằng mỉm cười, Tôn Hà lại khẽ lắc đầu.
Ý đó là cảnh cáo Tào Bằng: một vừa hai phải đi, có một số việc nếu làm quá đáng, đến lúc đó ngươi sẽ gặp phiền toái lớn.
Tào Bằng cũng cười, quay đầu lại... không thèm để ý tới Tôn Hà.
"Tên Tôn Bá Hải này không đơn giản." Hắn nói khẽ với Hạ Hầu Lan.
Hạ Hầu Lan kinh ngạc rướn cổ lên liếc nhìn Tôn Hà, "Còn chẳng phải cũng là hai đôi mắt, một cái mũi sao, hình như không có gì đặc biệt."
Tướng mạo của Tôn Hà không thực sự xuất chúng.
Hắn vốn là họ Du, từ nhỏ đã đi theo Tôn Kiên đánh Đông dẹp Bắc, được Tôn Kiên cực kỳ coi trọng. Sau đó lại cùng Tôn Sách chinh phạt Giang Đông, Tôn Sách ban thưởng cho họ của ông, còn xếp Tôn Hà vào gia phả, chính là thừa nhận địa vị của Tôn Hà ở trong họ tộc. Người này tính tình trung trực, rất có uy tín trong các tướng lĩnh ở Giang Đông. Mặc dù là lão thần của Trình Phổ Hoàng Cái và Hàn Đương nhưng cũng hết lời khen ngợi Tôn Hà. Tào Bằng nói: "Tướng mạo đẹp không chắc đã có bản lĩnh, nói xong, hắn lại liếc nhìn Tôn Hà.
Có điều lúc này Tôn Hà đang chắp tay nói lời từ biệt với đám Tuân Diễn nên cũng không để ý Tào Bằng
Cứ thế kéo dài tới gần giờ Thìn, sử đoàn mới lên đường. Trương Chiêu mời Vương Lãng, Tuân Diễn đi cùng xe với hắn, nhưng bị Tuân Diễn từ chối.
"Đêm qua không ngủ ngon, nên ta cần quay về xe ngủ một lát."
Câu trả lời của Tuân Diễn rất uyển chuyển, Trương Chiêu cũng không cưỡng ép.
Có điều, Vương Lãng với Trương Chiêu là chỗ quen biết cũ nên liền theo Trương Chiêu lên xe ngựa.
Trước khi Tuân Diễn trở lại xe của mình, Tào Bằng nhảy xuống xe, đỡ Tuân Diễn lên. Hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
Tôn Hà vẫn đang nhìn hai người, mặt đang mỉm cười.
"A Phúc, Tôn Bá Hải hình như rất có hứng thú với ngươi."
"Dạ?"
"Ha ha, nếu không hắn cũng sẽ không nói bóng nói gió mãi, hỏi thăm chuyện của ngươi."
"Hỏi thăm học trò?"
"Đúng vậy, ta thấy hắn muốn mời chào ngươi rồi."
Tào Bằng nghe thế, không khỏi bật cười...
Hạ Hầu Lan giơ roi đánh xe, xe ngựa theo đội nhân mã từ từ đi.
Có thể thấy, Tôn Sách cực kỳ coi trọng chuyến thăm của sử đoàn lần này. Chẳng những lệnh cho Trương Chiêu đích thân đến Đan Đồ nghênh đón, còn phái tới mấy trăm kỵ tinh đi theo. Tào Bằng ung dung ngồi trên xe ngựa, một lần nữa nhận lời hỏi thăm của Tôn Hà lại lĩnh thăm hỏi, lúc này mới thôi tươi cười.
"Bá Hải, để bọn họ đi như vậy sao?"
Hàn Tống nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tôn Hà nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Kẻ cắp tất nhiên giấu ở bên trong, hơn nữa ta dám khẳng định, chắc chắn có liên quan tới tên tiểu tử Tuân gia đó."
"Ban nãy ngươi cũng thấy rồi đó, tất cả mọi người đi qua trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhìn ra manh mối gì, càng không có chứng cớ. Ngươi còn muốn thế nào?"
"Chi bằng ta ở trên đường..."
"Hàn Tống, ngươi đừng vội làm càn."
Tôn Hà trầm giọng nói: "Nếu không phải tối hôm qua ngươi xông vào dịch quán, đâu có loạn thế này? Tại sao ngươi không báo cho ta biết trước, ta cũng có thể thương lượng với Vương Lãng và Tuân Diễn, như vậy chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận?
Nhưng ngươi lại khư khư làm theo ý mình, dẫn người xông vào trong đó, còn vô duyên vô cớ làm mất thể diện của chủ công, ngươi cũng biết, chủ công mong triều đình chiếu lệnh, sao phải sốt ruột? Nếu được triều đình chiếu lệnh, chủ công là có thể danh chính ngôn thuận chinh phạt Giang Đông.
Ta nói cho ngươi, bỏ ngay cái ý nghĩ đánh sử đoàn kia đi."
Tôn Hà dứt lời rồi trầm ngâm một lát sau mới nói: "Bên phía sử đoàn, ta sẽ phái người theo dõi. Ngươi lập tức quay về Ngô Huyền, bẩm báo chủ khởi... Ngươi cũng đường đường là Tặc Tào của một quận, sao bắt một tên trộm nhỏ như thế cũng gây rắc rối vậy? Ngươi ơi là ngươi..."
Tôn Hà lắc đầu, xoay người bỏ đi.
Chỉ để lại Hàn Tống mặt đỏ tía tai đứng ở chỗ cũ, nhìn theo bóng Tôn Hà, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn.
Tôn Bá Hải, khinh người quá đáng!
Như lời Hạ Hầu Lan đã nói với Tào Bằng tối qua, mưa dù tạnh nhưng con đường trở nên cực kỳ lầy lội.
Đội xe tiến trên đường, đến chạng vạng tối vẫn chưa tới Đạt Khúc A. Tuy nhiên lúc này đường xóc kinh khủng, ngay cả Vương Lãng cũng hơi khó chịu.
Không có cách nào khác, Trương Chiêu đành phải lệnh dừng lại, dựng trại ngay tại chỗ.
Đồng thời, hắn phái người tới Khúc A trước, lệnh cho Khúc A trưởng phải tu sửa đường xá suốt đêm để tránh trì hoãn thời gian thêm nữa.
Hạ Hầu Lan sau khi vội vàng đánh xe vào lán trại, lôi một người từ bên dưới xe ra, rõ ràng đúng là La Khắc Địch. Nó quả thật cũng giỏi chịu đựng, nấp dướ giầm xe lâu thế mà vẫn rất vui vẻ, thay quần áo xong trông rất có tinh thần, liền lặng lẽ rời đi."A Phúc, tên gà gáy chó vồ này, ngài cần gì phải để ý tới?"
"Ta nghe nói, năm đó có người dưới tay có rất nhiều môn khách. Sau này đắc tội Tần quốc quốc quân, bất đắc dĩ phải chạy trốn. Khi qua Hàm Cốcqua n, cửa thành bị khóa. Tất cả mọi người đều bó tay thì một môn khách học theo tiếng gà gáy, lừa người ra mở cửa thành, mới cứu được tính mạng."
"Là Mạnh thường quân!"
Tuân Diễn bật cười.
Ta biết là Mạnh thường quân!
Tào Bằng tự nhủ trong lòng: Nếu ta không như thế, sao có cơ hội cho ngươi thể hiện?
Có điều, hắn dùng câu chuyện gà gáy chó vồ này đã khiến Tuân Diễn không còn lời nào để nói. La khắc Địch ở Giang Nam, chỉ sợ là không có chỗ ở nên kể cả đi Giang Bắc vẫn là những chuyện trộm gà trộm chó kia. Tào Bằng cảm thấy, thân thủ của hắn không kém, nếu vứt hắn trong phố phường như thế, không khỏi có chút đáng tiếc. Cho nên, Tào Bằng giới thiệu La Khắc Địch đi Hải Tây, dù sao phía Đặng Tắc cũng đang thiếu trợ thủ<font color="red.
Loại gà gáy chó vồ có lẽ đê tiện, nhưng nói không chừng có thể có tác dụng lớn.
Điểm này, Tào Bằng rất tin tưởng Đặng Tắc.
Ít nhất Đặng Tắc cũng không quá kém trên khía cạnh dùng người...
"A Phúc, thấy ngươi bình thường không có việc gì là liền cầm sách đọc, đang đọc sách gì thế?"
"Dạ, học trò hiện đang đọc "
"Đọc "
Tuân Diễn có ý khen ngợi.
"Đọc như thế nào?"
"Có điều chỉ đọc sơ qua."
"Ừ, có học vấn cao, rất đáng để nghiên cứu, đúng rồi, ngươi học v ới ai "
"Bẩm tiên sinh, là Bộc Dương tiên sinh."
"Trần Lưu, Bộc Dương Khải sao?"
"Đúng vậy!"
Tuân Diễn gật đầu, "Bộc Dương Xiển đối xử với mọi người hơi cứng nhắc, nhưng nhắc tới học vấn, cũng rất vững chắc. Đặc biệt là rất có kiến giải về và <font face="SimSun《 xuân thu <font face="SimSun》. Năm đó nếu không phải vì theo kẻ trộm nói không chừng đến nay cũng có thành tựu."
Ngay cả Tuân Diễn đều nói Bộc Dương Quốc có học vấn tốt, học vấn của tên Bộc Dương Diêm đó không tồi.
Tuân Diễn nói: "A Phúc, nghe nói ngươi năm nay sẽ cập quan?"
"Vâng, gia huynh có quyết định này."
"Vậy là chuẩn bị mưu cầu công danh hả?"
"Cái này..."
Tào Bằng còn đang băn khoăn về ý đồ thực sự của Tuân Diễn. Hắn nghĩ rồi cười gượng nói: "Học trò đã nghĩ tới, nhưng chỉ sợ rất khó làm được. Nhà của ta vốn ở Nam Dương, muốn có công danh, e rằng không dễ thế."
"Nam sỉ!"
Tuân Diễn gãi đầu, đột nhiên nói: "Ta nhớ, Tử Liêm chẳng phải ở Nam Dương sao?"
"Vâng!"
"Ngươi và Tử Liêm hình như có giao tình, hơn nữa ta nghe nói, Tử Liêm lập sòng bạc ở Lạc Dương, ngươi và Tử Đan cũng đều tham gia phải không."
Tào Bằng ngẩn ra, do dự một chút rồi khẽ gật đầu.
Lại nói tiếp, sòng bạc Thịnh Thế qua nửa năm xây dựng, đã chính thức mở cửa đầu năm nay.
Nghe nói làm ăn không tồi, lợi nhuận hàng ngày khá cao. Đặc biệt những mánh khóe trong phường cờ bạc cũng nhanh chóng phổ biến trong dân chúng.
Mạt chược, trò chơi bài này rất được mọi người yêu thích.
Chẳng qua vì Tào Bằng ở quận Quảng Lăng, cho nên không hiểu lắm về tình hình ở bên kia.
Rốt cuộc có bao nhiêu lợi ích? Tào Bằng lại không rõ lắm. Hắn muốn chơi trò này, nói trắng ra chính là muốn móc nối quan hệ với Tào Hồng. Tương lai nếu có chuyện gì, Tào Hồng cũng có thể nói tốt cho hắn. Về phần kiếm tiền...... Tào Bằng cảm thấy được, hắn làm muối ở huyện Hải Tây, lợi nhuận vượt xa so với phường cờ bạc. Dù sao, dân dĩ thực vi thiên, đồn điền và làm muối, "Vẫn là thôi đi, Tử Liêm thúc phụ và ta tuy có giao tình, nhưng chuyện này nên dựa vào chính mình là tốt nhất. Nếu không lan truyền ra ngoài, dù đạt được công danh, cũng bị mọi người khinh thường, làm không tốt, không ăn được thịt dê, ngược lại còn rước họa vào thân."
"Vâng..."
Tuân Diễn không nhịn được cười.
Ngẫm lại kỹ, đúng là có lý.
Tuân Diễn tăng thêm thiện cảm với Tào Bằng, trong lòng đồng thời cũng đã có chủ ý.
Đêm nay, gió yên sóng lặng
Ngày hôm sau lại khởi hành, đường đã dễ đi hơn.
Đặc biệt khi qua Khúc A, con đường này bằng phẳng hơn. Cho nên tốc độ đi cũng nhanh hơn. Ước chừng khoảng năm sáu ngày, đám người Tào Bằng sẽ qua Vô Tích. Lại đi về phía nam, khoảng một ngày rưỡi là có thể tới Ngô Huyền, tâm trạng mọi người cũng theo đó thoải mái hơn rất nhiều.
Sau một trận mưa to, vài ngày tiếp theo đều là ánh nắng tươi sáng.
Hôm nay, sử đoàn đi tới ven Chấn Trạch, đột nhiên dừng lại, Trương Chiêu phái người lên trước dò la, biết được đoạn đường phía trước đã bị tắc lại.
Hai chiếc xe ngựa đột nhiên lật đổ trên đường khiến cho đường bị tắc nghẽn. Tuy nhiên, đối phương đang di chuyển chiếc xe, rất nhanh sẽ thông đường.
"Xuất môn bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có sai lầm."
Tuân Diễn lại tỏ ra rất độ lượng, "bọn họ đã nói rất nhanh sẽ cho thông đường, chúng ta cũng đừng sốt ruột. Ta thường nghe nói, phong cảnh Chấn Trạch siêu quần xuất chúng, nhưng vẫn chưa được nhìn thấy. Hôm nay đã đi ngang qua, mặc dù không thể phiếm đan đại trạch, nhưng cũng có thể ở ven hồ, thưởng ngoạn phong cảnh?"
"ừ..."
Trương Chiêu ngẫm nghĩ, thấy yêu cầu này của Tuân Diễn cũng không quá đáng.
Chấn Trạch chính là Thái Hồ ở đời sau.
Đồng thời cũng là cái nôi nuôi dưỡng văn hóa Ngô Việt.
Trương Chiêu thấy đúng lúc có thể nhân cơ hội này để thể hiện vẻ đẹp của Giang Đông.
Cho nên vui vẻ đồng ý, cùng Vương Lãng và Tuân Diễn đi về phía hồ...
"A Phúc, ngươi cũng đến đây."
Tuân Diễn bước hai bước rồi vẫy tay về phía Tào Bằng.
Tào Bằng ngẩn ra, vội vàng nhảy xuống xe, bước nhanh theo.
"Tu Nhược, A Phúc nhà ngươi đúng là người đáng yêu."
Người đáng yêu?
Con mẹ nó chứ, thật đúng là đồ biến thái!
Tào Bằng thầm chửi rủa trong lòng.
Hóa ra, tên Vương Lãng này chuộng thiếp đồng, thích mĩ nam.
Ngay từ đầu Tào Bằng còn không biết sở thích cổ quái này của hắn, sau này Tuân Diễn đã vô tình nhắc tới.
Cuối thời Đông Hán sỹ phu rất quái gở.
Làn gió Long dương ra đời và phát triển từ thời Chiến Quốc, dưỡng thiếp đồng càng là một thị hiếu của xã hội.
Về sau Tào Bằng còn nghe nói, Vương Lãng có vài lần vô tình mà lại cố ý đề cập với Tuân Diễn rằng muốn mang Tào Bằng đi.
Lão này...
Sau khi Tào Bằng biết được sở thích đặc biệt của Vương Lãng liền sinh ra tâm trạng đề phòng.
Cũng may, Tuân Diễn kiếm cớ để thoát khỏi chuyện này. Tuy nhiên trong ánh mắt Vương Lãng nhìn Tào Bằng lại luôn có vài phần dâm tà.
Dù sao, Tào Bằng rất không thoải mái.
Tuân Diễn lại không hề để ý tới ám thị trong lời nói của Vương Lãng, chuyện trò vui vẻ, chỉ điểm phong cảnh của Trấn Chạch.
Nhưng thấy Chấn Trạch, yên ba mênh mông, ầm ầm sóng dậy... Đứng ở bên Thái Hồ luôn khiến trong lòng sôi nổi dữ dội.
Ở đây khác với sự bao la hùng vĩ của biển cả, mang vẻ riêng biệt của Giang Nam.
"Từ lâu đã nghe Tu Nhược có tài sáng tác rất nhanh, sao không làm thơ phú kỷ niệm?" Tuân Diễn chấn động trong lòng, nhìn sang Trương Chiêu.
Lão tiểu tử này nín nhịn lâu như vậy, cuối cùng sắp chuẩn bị xuất chiêu sao?
Lần này hắn tới đây, trong lòng biết tất có một phen so tài. Giang Đông địa linh nhân kiệt, anh tài nhiều như lá mùa thu.
Bản thân Trương Chiêu cũng là người tài học uyên bác. Nói đi sứ Giang Đông, thực ra tất nhiên không tránh được một cuộc so tài ngâm thơ với tuấn kiệt Giang Đông, Tuân Diễn đã sớm có chuẩn bị.
Từ xưa văn vô thứ nhất, võ vô đệ nhị.
Biệt Bá Phù hùng cứ Giang Đông, mặc dù bề ngoài thần phục Hán thất, nhưng cũng không thể coi thường chí hướng của y.
Nói là so tài thơ văn, chi bằng nói là một ván cờ giữa Giang Đông sĩ tộc và Trung Nguyên thế tộc. Từ khi xuống thuyền tới nay, Trương Chiêu vẫn luôn kiềm chế. Nhưng này trong lòng có lẽ đã có tính toán từ lâu. Hôm nay bên bờ Chấn Trạch, chẳng qua là một cuộc thăm dò mà thôi.
Tuân Diễn lập tức suy nghĩ.
Nếu hắn không tiếp chiêu, tất nhiên sẽ làm mất mặt Tào Tháo; Nhưng tiếp chiêu...
"Tiên sinh, chi bằng để tại hạ thử xem?"
"A Phúc?"
Tuân Diễn xoay người, nhìn về phía Tào Bằng.
Tào Bằng cười hì hì nói: "Trước đây tiên sinh thường nói với tại hạ chuyện của Ngô Việt. Hôm nay đứng bên Chấn Trạch, không khỏi bùi ngùi cảm khái nên đã làm một bài thờ, mong tiên sinh chỉ giáo."
Hành động này của Tào Bằng lập tức thu hút sự chú ý của Trương Chiêu.
"A Phúc võ nghệ không tầm thường, không ngờ còn có thể phú thơ?"
"Vâng!"
Tào Bằng làm bộ hồi hộp, ra sức gật đầu.
"Có điều bài thơ của tiểu tử chỉ là ngẫu hứng làm ra, nếu có chỗ không ổn, rất mong tiên sinh chỉ giáo."
"Đã thế, sao không ngâm một bài thơ nghe xem nào?"
Trong lòng Tuân Diễn không khỏi có chút căng thẳng.
Hắn biết, đây là Tào Bằng đang giải vây cho hắn, nhưng vấn đề là, hắn nhỏ tuổi như thế, sao hiểu được thơ phú? Nhỡ may hắn....
Trong lúc Tuân Diễn suy nghĩ, Tào Bằng đã mở miệng ngâm thơ.
Thơ viết: Cự Khu hạo đương ba vô cực, vạn khoảnh hồ quang tận ngưng bích. Thanh sơn điểm điểm vọng trung vi, hàn không đảo xâm liên thiên bạch<font color="red.
Si di nhất khứ kinh thiên niên, chí kim cao vận nhân do truyền. Ngô Việt hưng vong phó lưu thủy, không lưu nguyệt chiếu động đình thuyền.
Giọng Tào Bằng sang sảng, kèm theo âm điệu cao vút rất riêng của người thiếu niên đó.
Tuân Diễn không khỏi chấn động trong lòng, lập tức nở nụ cười thư thái.
A Phúc, Bài thơ hay lắm!
Tuy nói cuối những năm Đông Hán, thể thơ thất ngôn ngày càng phát triển, nhưng vẫn chưa được lưu hành rộng rãi. Suy cho cùng đã xuất hiện, mặc dù không phải là xu hướng chính nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận. Hơn nữa, thân phận hiện giờ của Tào Bằng cũng chỉ là một tiểu thư đồng. Có thể làm ra bài thơ như vậy là quá đủ.
Sắc mặt của Trương Chiêu âm tình bất định.
Hắn mặc dù muốn chỉ ra lỗi nhưng nhất thời lại không biết nói thế nào.
Bài thơ này miêu tả cảnh sắc tuyệt đẹp vô ngần, mênh mông, cuồn cuộn của Thái Hồ, đồng thời lại khen ngợi đạo đức trong sạch công thành lui thân của Phạm Súc. Bốn câu đầu viết về non sông tươi đẹp, vần điệu phù hợp, trôi chảy; Bốn câu sau lại chuyển sang dùng âm thanh bằng, khen Phạm Lãi độn ẩn ngũ hồ, hoài cổ đến nay.
Chấn trạch, còn gọi là Cự Khu Trạch.
Bài thơ thất ngôn này của Tào Bằng hình như cũng cho thấy phẩm chất thanh cao của hắn.
Trương Chiêu nhìn Tào Bằng với thần sắc phức tạp, lâu sau mới nở nụ cười, vỗ tay khen ngợi "Tuân thị ở Toánh Xuyên, gia đình có tiếng là học giỏi uyên thâm. Hôm nay được gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền."
Đúng lúc này, từ xa vang đến tiếng vỗ tay liên tiếp.
"Ta nói nhã sĩ phương nào ngâm thơ, hóa ra là Trương Tử Bố."
Trương Chiêu vội vàng xoay người, quay đầu nhìn. Lần này lại khiến Trương Chiêu vui mừng, khuôn mặt chợt tươi cười rạng rỡ.
Lại là hắn sao? Nếu hắn ra tay, đại sự tất định!
Danh sách chương