Máu tươi chảy xuôi theo lưng ngựa nhiễm hồng cả mặt đất. Một vết thương từ ngực kéo dài tới bụng có thể thấy cả xương. Máu từ miệng vết thương chảy ra nhuộm đỏ hai gò má của Lữ Bố. Thanh phương thiên họa kích trong tay Lữ Bố dường như trở nên nặng tới ngàn cân khiến cho Lữ Bố cảm thấy phải cố hết sức. Y đã nghĩ tới nhiều kết cục nhưng lại không nghĩ tới một việc: Đánh lén.... Đường đường là một con hổ vậy mà để người ta đánh trộm rồi chết. Một cơn tức giận dâng lên trong lòng.
Lữ Bố ngửa mặt lên trời rồi gào một tiếng. Xích Thố cũng hí lên một tiếng thê lương.
- Quan Vũ! Để mạng lại.
Lữ Bố rít lên, vung Phương thiên họa kích rồi phóng về phía Quan Vũ.
Vào lúc này, Quan Vũ ngay cả sức để đứng thẳng cũng không có chỉ trơ mắt nhìn ngựa Xích Thố đang vọt tới. Đôi mắt phượng của y trợn lên, sắc mặt xám xịt hoàn toàn tuyệt vọng. Y không thể ngờ được Lữ Bố bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sức.
- Nhị ca! Tránh mau.
Trương Phi chạy tới nhìn thấy cảnh tượng đó thì hét lên. Đáng tiếc lúc này làm sao Quan Vũ còn sức mà tránh né chỉ đành trơ mắt nhìn Lữ Bố lao tới mà nhắm mắt lại.
"Choang!" Một cây kích lao tới đập trung Phương thiên họa kích. Lực lượng của nó rất mạnh khiến cho Phương thiên họa kích thoát khỏi quỹ đạo sượt qua người Quan Vũ mà rơi xuống đất.
Xích Thố cũng theo đó dừng lại còn Lữ Bố vẫn ngồi trên lưng ngựa giữ tư thế vung kích mà không hề nhúc nhích.
Quan Vũ giống như mất hết sức lực ngã ngồi xuống đất. Khi y ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lữ Bố vẫn trợn mắt nhưng không còn hơi thở. Chẳng biết tại sao, Quan Vũ đột nhiên nổi giận bước tới đẩy Lữ Bố ngã xuống. Thi thể Lữ Bố ngã xuống làm bốc lên một đám bụi, thanh Phương Thiên họa kích cũng rơi xuống đất. Quan Vũ nhặt cây đại đao vung tay định chặt đầu Lữ Bố. Đúng lúc này, chợt có tiếng người hét to:
- Quan Vũ! Người đã chết cần gì phải hành hạ thi thể.
Quan Vũ nhìn theo hướng có âm thanh vọng tới.
Chỉ thấy Điển Vi mặc trọng giáp đang thúc ngựa tiến đến. Ánh mắt của y có chút gì đó như trào phúng. Điển Vi hừ lạnh một tiếng rồi nhảy xuống nhặt cây kích. Hóa ra người vừa cứu Quan Vũ chính là Điển Vi.
- Cho dù Lữ Bố có như thế nào thì vẫn coi như là dũng sĩ. Người giết cũng giết rồi cần gì phải phá hủy thi thể của hắn... Hôm nay Hao hổ quy thiên, chẳng biết tới bao giờ mới có thể gặp lại nhân vật như thế này. Người đâu! Mang thi thể của Ôn Hầu, binh khí và ngựa đi.
Trong giọng nói của Điển Vi có một chút gì đó đáng tiếc. Nói ra thì y từng giao phong với Lữ Bố nên đối với võ nghệ của Lữ Bố hoàn toàn khen ngợi.
Trương Phi thúc ngựa tới nghe thấy Điển Vi muốn thu binh khí và ngựa của Lữ Bố thì giận dữ. Gã thúc ngựa xông tới ngăn cản Điển Vi.
- Điển Vi! Ngươi thật không biết xấu hổ. Lữ Bố do ca ca của ta giết, tại sao ngươi lại định dắt ngựa và binh khi đi? Điển Vi trợn mắt, quát to:
- Chỉ dựa vào Điển Vi ta, ngươi có ngăn cản được không?
Trương Phi giận dữ đang định nói tiếp thị bị Quan Vũ gọi.
- Tam đệ không được vô lễ! Vừa rồi nếu không có Điển trung lang thì ta đã chết oan rồi. Điển trung lang không cần phải để ý tới huynh đệ của ta. Hắn không có ác ý, chỉ hơi lỗ mãng một chút thôi. Ngựa và binh xin mời Điển trung lang cứ mang đi.
Điển Vi liếc nhìn Quan Vũ rồi gật đầu, sau đó thúc ngựa đi.
Đám người Hứa Chử và Hạ Hầu Uyên đi tới đón tiếp Điển Vi rồi sau đó tới chúc mừng Quan Vũ. Tiếp theo, mọi người đều lĩnh binh rời đi.
Trương Phi xuống ngựa dìu Quan Vũ vừa thở phì phò hỏi:
- Nhị ca! Vừa rồi tại sao huynh phải nhịn với Điển Quân Minh? Đệ không sợ y.
- Ta biết đệ không sợ, nhưng hiện tại chúng ta đang ăn nhờ ở đậu. Điển Vi lại là ái tướng tâm phúc của Tào Tháo, đệ xung đột với y chẳng phải là mang tới rắc rối cho huynh trưởng hay sao? Hơn nữa vừa rồi đệ không thấy một khi đệ động thủ với Điển Vi, Hứa Chử và Hạ Hầu Uyên không thể khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù võ nghệ của đệ cao nhưng muốn đối phó với sự liên thủ của ba người đó chỉ sợ là chưa đủ. Ta lại bị trọng thương, tới lúc đó chỉ có thể trở mắt nhìn đệ chết trong tay ba người đó.
- Bọn họ dám?
Quan Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Thật sự là họ dám. Tào Tháo xưa nay e ngại huynh trưởng, chỉ có điều là chưa có cơ hội để ra tay. Nếu vừa rồi đệ ra tay, bọn họ giết đệ, Tào Tháo không những không trách tội mà thậm chí còn vỗ tay. Xung quanh đây toàn là quân Tào, nếu chúng ta xảy ra chuyện không hay thì huynh trưởng lại càng rơi vào thế yếu hay sao? Dù sao thì Lữ Bố cũng chết trong tay ta, cứ để cho họ lấy ngựa và binh khí cũng đừng hòng mơ tưởng chiếm được công lao. Vì vậy mà đệ không cần phải tranh chấp với Điển Vi.
Lời nói của Quan Vũ khiến cho Trương Phi không thể nói gì hơn. Mặc dù gã không cam lòng nhưng cũng biết rằng ở dưới mái hiên của người ta thì phải cúi đầu. Gã cắn răng dậm chân một cái.
- Nhị ca! Thương thế của huynh thế nào?
- Không có gì trở ngại...
Quan Vũ nói xong đột nhiên ho khan rồi phun ra một ít bọt dính máu. Y thở dài rồi lắc nhẹ đầu:
- Cứ tưởng rằng ta đã đánh giá cao Lữ Bố nhưng vẫn không ngờ...cũng may là hắn đã chết nếu không trong thiên hạ đúng là không ai địch nổi. Đi thôi. Chúng ta đi gặp huynh trưởng rồi tính tiếp.
Dứt lời, Quan Vũ được Trương Phi nâng mà từ từ bước đi.
Tiếp theo, quân Tào cũng bắt đầu thu dọn chiến trường.
- Lữ Bố đã chết.
Khi tiếng trống trận, tiếng kêu la biến mất, trong lòng Tào Bằng xuất hiện một cái cảm giác trống vắng. Một vị anh hùng không ngờ đã chết. Võ tướng số một Tam Quốc đã về với đất. Nghĩ tới điều đó, hắn thở dài một tiếng và đối mắt với Tào Hồng.
Tào Hồng nói nhỏ:
- Chuẩn bị một chút, chúng ta phải vào nội thành.
Tào Bằng gật đầu rồi xoay người rời đi. Hắn đột nhiên xúc động không muốn ở Hạ Bì. Khi quay về tới doanh trại thì Cam Ninh đã quay về.
- Tất cả thu xếp xong chưa?
- Đã thu xếp thỏa đáng... Tử U tiếp nhận, hiện giờ có lẽ đã tới Hạ Tương.
Tào Bằng ít nhiều có một chút yên tâm. Cho dù thế nào thì ít nhất hắn cũng có thể bảo vệ được cốt nhục của Lữ Bố. Với năng lực hiện tại của hắn cũng chỉ làm được như vậy.
Thật ra ngay từ đầu, Tào Bằng không nghĩ rằng Lữ Bố còn sống mà ra.
Đúng là Lữ Bố rất lợi hại, cộng với Xích Thố và Phương Thiên họa kích. Nhưng vấn đề là vào lúc này dưới trướng Tào Tháo có thể nói là tập trung những anh hào trên đời này như Điển Vi, Hứa Chử, Hạ Hầu Uyên, Từ Hoảng...tính cả Tào Hồng vào nữa thì có người nào là không thiện chiến? Chưa nói còn có ba người Lưu, Quan, Trương cũng không phải tầm thường. Nhiều người như vậy, nếu để cho Lữ Bố chạy thì đúng là đáng chê cười.
- Tới hừng đông, chúng ta sẽ đi Từ huyện.
- Vâng.
Tào Bằng gãi đầu, xua tay ra lệnh rồi đi vào trong nội thành. Có điều sau khi Lữ Bố chết trận, sức chống cự của nội thành đã mất, cái này là do ý chí chiến đấu của binh lính. Sau khi biết tin tức Lữ Bố tử trận, bọn họ liền tự động mở cổng thành, buông binh khí. Tào Bằng và Cam Ninh dẫn ba trăm Hắc Thụy Binh từ cửa hông Đông Nam tiến vào trong nội thành.
Trên đường đi, bọn họ chỉ nghe thấy những chiến tích làm cho người ta sợ hãi. Lữ Bố dẫn tám trăm tử sĩ phá vây giết hơn ngàn quân Tào. Trên đường, Lữ Bố còn giết hơn ba mươi kiêu tướng của Tào Tháo, trước khi chết còn làm cho Quan Vũ bị thương nặng. Còn quân Tào chết trong tay Lữ Bố thì có thể nói là vô số.
Cho dù là Cam Ninh nghe thấy vậy cũng lắc đầu cảm khái.
- Không ngờ Hao hổ dũng mãnh như vậy.
- Đáng tiếng là bây giờ hồn đã quy thiên rồi.
Tào Bằng thở dài rồi đột nhiên nói:
- Hưng Bá có thấy hối hận không?
- Hối hận?
- Nếu như không phải ta làm liên lụy tới ngươi thì không chừng người giết Lữ Bố chính là ngươi chứ không phải là Quan Vũ.
- Cái chiến tích như vậy có gì đáng để khoe? - Cam Ninh cười lạnh làm như không thèm để ý.
Có lẽ y cũng đã nghe nói quá trình Quan Vũ giết Lữ Bố. Đối với Cam Ninh mà nói thì cái việc đánh lén đó không có gì đáng tôn trọng.
Tào Bằng cười cười không nói nữa.
Khi hai người đi qua cổng vương thành thì thấy mấy tên lính đang áp giải Trần Cung.
- Trần quân sư.
Tào Bằng xuống ngựa cung tay thi lễ với Trần Cung.
Trần Cung liếc mắt nhìn Tào Bằng chỉ mỉm cười rồi đáp lễ chứ không lên tiếng.
- Chuyện gì vậy?
Tên vệ sĩ áp giải Trần Cung nói:
- Vừa rồi Tư Không chiêu hàng nhưng bị hắn mắng cho một trận. Không còn cách nào khác, Tư Không đành phải hạ lệnh giết...tuy nhiên hắn có một yêu cầu đó là có thể chết trước mặt Lữ Bố. Hiện giờ Lữ Bố đang được đặt tại phủ tướng quốc, chúng thuộc hạ dẫn hắn tới đó để hành hình.
Tào Bằng nhìn theo bóng lưng Trần Cung rồi thở dài một tiếng.
- Nếu Trần Cung ngay từ đầu dốc sức phò tá cho Lữ Bố. Nếu ngay từ đầu Lữ Bố cũng nghe theo kế của Trần Cung. Một văn một võ cùng đồng tâm hiệp lực thì ít nhất có thể đứng vững một phương...đáng tiếc! Đáng tiếc cho hai người có tài này.
Cam Ninh nói nhỏ:
- Dường như công tử rất có cảm khái?
- Cũng không cảm khái chỉ tiếc cho hai người đó. Thôi! Không nói nữa! Chúng ta tới chào từ biệt Tào công rồi nhanh chóng tới Từ huyện.
Phía chân trời đã le lói những tia nắng đầu tiên. Tào Tháo đứng trong sảnh đường mà nhíu mày.
- Không thấy bóng dáng cả nhà Lữ Bố?
Đổng Chiêu lắc đầu:
- Chủ công! Ty chức khi tiến vào chiếm giữ nội thành thì được đám hạ nhân trong phủ nói rằng lúc chạng vạng Lữ Bố ra lệnh cho họ trở vào phòng, không một ai được đi ra ngoài. Cho nên không một ai biết cả nhà Lữ Bố đi đâu. Có điều nghe bọn họ nói thì trước đó vài ngày, trong nội thành từng có loạn. Hầu Thành và Ngụy Tục bị Lữ Bố giết chết, ngay cả đứa con nuôi của y cũng tham gia vào việc đó. Sau đó, đứa con nuôi của Lữ Bố được người ta cứu, không biết đi về đâu. Chủ công, người nói xem có phải là...
Tào Tháo hỏi:
- Vậy đứa con nuôi của Lữ Bố hiện giờ đang ở đâu?
- Chưa biết.
- Nhanh chóng điều tra cho ta xem gia đình Lữ Bố được người nào đưa đi.
Mặc dù Lữ Bố đã chết nhưng Tào Tháo vẫn chưa cảm thấy yên bình. "Là kẻ nào mà thần không biết quỷ không hay đưa cả nhà Lữ Bố đi dưới mắt của ta? Người này làm vậy là có mục đích gì? Hay là đám thuộc hạ của Lữ Bố vẫn còn có kẻ ẩn núp ở Hạ Bì?"
Vấn đề này cứ quanh quần trong đầu Tào Tháo không thể nào biến mất.
Đúng lúc này, binh sĩ vào bẩm báo, Tư mã Tào Bằng dưới trướng Đô Hộ tướng quân xin cầu kiến.
- Hắn có chuyện gì?
- Tào Tư mã xin hỏi tới khi nào thì đi Từ huyện?
Tào Tháo giật mình, trầm giọng nói:
- Để cho hắn vào đây gặp ta.
Một lát sau, Tào Bằng nhanh chóng đi vào trong đại sảnh. Hắn khom người thi lễ với Tào Tháo:
- Mạt tướng Tào Bằng tham kiến Tư Không đại nhân.
Nói xong không nghe thấy Tào Tháo trả lời, Tào Bằng giật mình ngẩng lên thì thấy y đang nhìn mình chăm chú. Ánh mắt của Tào Tháo giống như hai thanh kiếm sắc khiến cho Tào Bằng căng thẳng. Có điều nhìn nét mặt thì y không có vấn đề gì.
- Tào Bằng! Ngươi có quen biết Trương Liêu không?
- Không nói là quá quen, chỉ gặp gỡ một lần. Văn Viễn tướng quân rất hòa thuận. Lúc đó nghe nói Hải Tây hỗn loạn, bên cạnh mạt tướng và gia huynh không hề có binh mã vì vậy mới tặng mạt tướng hai trăm binh sĩ. Sau đó khi giao phong với hải tặc liền có chỗ dùng... Nói ra thì cũng có chút giao tình với tướng quân Văn Viễn vì vậy mà mạt tướng không muốn tướng quân gặp phải chuyện không may.
- Thì ra là vậy.
Tào Tháo trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi:
- Ngươi có biết Lữ Bố ở Hạ Bì còn có thân hữu nào không?
Tào Bằng ngẩn người rồi lắc đầu:
- Chuyện này mạt tướng không rõ lắm.
- Nếu vậy thì ngươi đi đi. Nếu như có thể chiêu dụ được Trương Liêu thì đó là chuyện tốt còn nếu không được thì cũng không cần phải cưỡng cầu. Khi trở về ta còn có nhiệm vụ quan trọng cắt cử với ngươi.
Từ miệng Quách Gia, Tào Bằng đoán dường Tào Tháo muốn cho hắn ở lại Quảng Lăng. Hắn cung tay tuân lệnh rồi xoay người di ra. Vừa mới đi ra cửa, Tào Bằng chợt nghe Tào Tháo nói:
- Hữu Học! Ta nghe nói ngươi và con gái của Lữ Bố có quen biết?
Tào Bằng nghe thấy vậy liền cảm thấy ớn lạnh... Hắn cố gắng bình tĩnh quay người lại:
- Đúng là có biết.
- Hiện giờ cả nhà Lữ Bố mất tích một cách thần bí, người có nghĩ là ai đưa đi không?
- Cái này... Xin thứ cho mạt tướng ngu dốt, không biết việc này.
- Nhưng chẳng phải ngươi và con gái Lữ Bố có quen biết đó sao? Ta nghe người ta nói cô ta còn tới Hải Tây chơi đùa một thời gian... Ngươi nói xem cô ta có tới Hải Tây không?
Lòng bàn tay của Tào Bằng lúc này ướt sũng. Hắn làm như suy nghĩ rồi nói:
- Chắc là không thể. Trước kia Lữ Bố khai chiến với Hải Tây có thể nói là hao binh tổn tướng. Người nhà họ Lữ hận ty chức thấu xương, làm sao có thể tới Hải Tây được? Chủ công! Chẳng lẽ nghĩ tới...
- Không có gì! Ta chỉ tiện hỏi vậy thôi.
Tào Tháo dứt lời, xua tay bảo Tào Bằng có thể đi.
Tào Bằng xoay người lại mà đầu ong ong như sắp nổ. Tào Mạnh Đức đúng là đa nghi nổi tiếng. Không ngờ từ chuyện Lữ Lam tới Hải Tây mà có thể hoài nghi tới hắn.
"May là mình không để cả nhà Lữ Bố tới Hải Tây, nếu không đúng là mang họa sát thân. Nhưng vấn đề cho dù người nhà Lữ Bố trốn ở Úc Châu sơn, nếu như không nhanh chóng dời đi thì sớm hay muộn cũng bị Tào Tháo phát hiện. Nên để cho bọn họ chạy tới đâu?"
Ra khỏi vương thành, áo trong của Tào Bằng ướt sũng.
- Hưng Bá! Phong tử đã về chưa?
- Đã về.
- Lập tức bảo hắn nghĩ cách tới Y Lô hương thống báo cho Chu thúc một khi nhận được người nhà Lữ gia thì lập tức đưa tới Úc châu sơn, không thể dừng lại ở Y Lô hương.
Cam Ninh giật mình, lập tức hiểu ngay có chuyện.
- Chúng ta lập tức đi. Ngươi nhanh chóng chuẩn bị.
- Vâng!
Cam Ninh vội vàng xoay người rời đi.
Tào Bằng cũng quay ngựa đi ra khỏi nội thành. Vừa mới ra khỏi đại môn thì một người đã thò tay nắm lấy dây cương của hắn.
- Hữu Học! Ngươi thật là to gan.
Tào Bằng chỉ thấy đầu như nổ tung, mà quay phắt lại nhìn.
*****
Trời đã sáng.
Lữ Lam ngơ ngác mở mắt chỉ thấy đầu đau như búa bổ.
Tiết trời mùa đông trong trẻo hơi lạnh nhưng ánh nắng chiếu lên mặt làm cho cô không mở mắt ra được.
- Mẹ!
Lữ Lam thốt lên một tiếng, Nghiêm phu nhân liền quay lại nhìn.
- Mẹ! Sao người lại ăn mặc như thế này?
Lữ Lam nhìn thấy bộ trang phục của Nghiêm phu nhân thì ngạc nhiên. Nàng quay đầu nhìn thì thấy nhị nương và nương cũng đều mặc trang phục binh lính, thậm chí còn đội giáp trụ chẳng khác nào một tên lính bình thường.
Nghe thấy tiếng bánh xe lọc cọc nghiến lên mặt đất, trong phút chốc Lữ Lam như hiểu ra điều gì đó...
- Cha đâu?
Nghiêm phu nhân cảm thấy đau xót, hai mắt đỏ lên, ngân ngấn lệ.
- Mẹ! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cha đi đâu? Chúng ta đang ở đâu? Mẹ nói nhanh đi.
Liên tiếp mấy vấn đề khiến cho Nghiêm phu nhân không biết trả lời như thế nào. Một lúc sau, nàng mới nói nhỏ:
- Linh Hầu! Hiện tại chúng ta đang đi Y Lô hương. Chẳng phải con vẫn muốn đi xem biển hay sao? Chúng ta đi xem.
- Không! Con cần cha. Con không đi Y Lô hương. Con muốn về nhà.
Tính tình của Lữ Lam ngây thơ nhưng không phải là người ngu. Với đủ mọi chuyện diễn ra, cô nhanh chóng hiểu ra sự bí ẩn trong đó. Đúng là trước đó cô hận Lữ Bố, hận Lữ Bố định gả cô cho con của Viên Thuật. Nhưng khi Lữ Bố đưa cô đột phá, cái tâm trạng, sự quan tâm khiến cho mối hận trong lòng Lữ Lam biến mất. Cô là con của Lữ Bố nên có một số việc không thể làm theo ý mình. Điêu Thuyền ôm chặt lấy Lữ Lam:
- Linh Hầu! Không được làm loạn. Chúng ta đã không còn nhà nữa rồi. Cha của con vì con mà quyết tâm phá vây thu hút sự chú ý của quân Tào. Đồng thời cũng có người mạo hiểm cứu chúng ta ra. Nghe mẹ nói, cha con không sao đâu. Cha con với Xích Thố và cây phương thiên họa kích trong thiên hạ không người nào có thể địch nổi. Chúng ta cứ đi trước, chờ mấy ngày nữa, cha con sẽ về. Đến lúc đó, cả nhà ta lại có thể sum vầy với nhau.
- Nhưng...
Nước mắt Lữ Lam thi nhau đổ xuống.
Phá vây?
Nói dễ hơn làm.
Nếu như trước kia Lữ Lam không biết sự tàn khốc của chiến tranh thì lần này Hạ Bì bị vây khiến cho nàng nhận thức được sự nguy hiểm của nó.
Đúng lúc này, Cao Thuận bước tới nói nhỏ:
- Phu nhân! Cần phải xuống xe.
- Có chuyện gì?
- Phía trước là đồn của quân Tào. Sau khi đi qua chính là phạm vi của Khúc Dương. Hạ Hầu phái người tới báo cho tại hạ bảo mọi người xuống xe đi bộ. Sau khi tới Khúc Dương sẽ có người tiếp ứng cho chúng ta. Hạ Hầu có nói rằng Thúc Long vẫn còn sống, hiện giờ đang ở Y Lô hương chờ chúng ta. Tất cả mọi việc đã được thu xếp xong. Chúng ta cần phải đi nhanh.
Nghiêm phu nhân nói:
- Ta biết rồi.
Nàng quay đầu nhìn bốn cô gái trên xe rồi nói nhỏ:
- Đi! Chúng ta xuống xe.
……….
Tào Bằng và Trần Quần sóng vài đi với nhau trên đường.
Trần Quần trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng:
- Thi thể của Lữ Bố do ta phụ trách an táng. Ta sai người chôn quan tài của y dưới chân núi Cát Dịch, bên cạnh bờ Tổ thủy. Ta nghĩ tới lúc đó sẽ để lại một số đánh dấu.
- Trường Văn! Đa tạ...
- Ngươi làm cái chuyện này hơi thiếu suy nghĩ...tuy nói ngươi và Lữ Bố không kết giao nhưng dù sao cũng có tiếp xúc. Nếu như quả thực có người muốn điều tra thì cũng không khó. Nếu Tào công muốn truy cứu thì đã đi rồi... Tốt nhất là ngươi mau chóng thu xếp cho các cô ấy, đừng để cho người ta phát hiện. Tốt nhất là đưa ra hải ngoại, như vậy thì Tào công không thể điều tra được.
Lữ Bố ngửa mặt lên trời rồi gào một tiếng. Xích Thố cũng hí lên một tiếng thê lương.
- Quan Vũ! Để mạng lại.
Lữ Bố rít lên, vung Phương thiên họa kích rồi phóng về phía Quan Vũ.
Vào lúc này, Quan Vũ ngay cả sức để đứng thẳng cũng không có chỉ trơ mắt nhìn ngựa Xích Thố đang vọt tới. Đôi mắt phượng của y trợn lên, sắc mặt xám xịt hoàn toàn tuyệt vọng. Y không thể ngờ được Lữ Bố bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sức.
- Nhị ca! Tránh mau.
Trương Phi chạy tới nhìn thấy cảnh tượng đó thì hét lên. Đáng tiếc lúc này làm sao Quan Vũ còn sức mà tránh né chỉ đành trơ mắt nhìn Lữ Bố lao tới mà nhắm mắt lại.
"Choang!" Một cây kích lao tới đập trung Phương thiên họa kích. Lực lượng của nó rất mạnh khiến cho Phương thiên họa kích thoát khỏi quỹ đạo sượt qua người Quan Vũ mà rơi xuống đất.
Xích Thố cũng theo đó dừng lại còn Lữ Bố vẫn ngồi trên lưng ngựa giữ tư thế vung kích mà không hề nhúc nhích.
Quan Vũ giống như mất hết sức lực ngã ngồi xuống đất. Khi y ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lữ Bố vẫn trợn mắt nhưng không còn hơi thở. Chẳng biết tại sao, Quan Vũ đột nhiên nổi giận bước tới đẩy Lữ Bố ngã xuống. Thi thể Lữ Bố ngã xuống làm bốc lên một đám bụi, thanh Phương Thiên họa kích cũng rơi xuống đất. Quan Vũ nhặt cây đại đao vung tay định chặt đầu Lữ Bố. Đúng lúc này, chợt có tiếng người hét to:
- Quan Vũ! Người đã chết cần gì phải hành hạ thi thể.
Quan Vũ nhìn theo hướng có âm thanh vọng tới.
Chỉ thấy Điển Vi mặc trọng giáp đang thúc ngựa tiến đến. Ánh mắt của y có chút gì đó như trào phúng. Điển Vi hừ lạnh một tiếng rồi nhảy xuống nhặt cây kích. Hóa ra người vừa cứu Quan Vũ chính là Điển Vi.
- Cho dù Lữ Bố có như thế nào thì vẫn coi như là dũng sĩ. Người giết cũng giết rồi cần gì phải phá hủy thi thể của hắn... Hôm nay Hao hổ quy thiên, chẳng biết tới bao giờ mới có thể gặp lại nhân vật như thế này. Người đâu! Mang thi thể của Ôn Hầu, binh khí và ngựa đi.
Trong giọng nói của Điển Vi có một chút gì đó đáng tiếc. Nói ra thì y từng giao phong với Lữ Bố nên đối với võ nghệ của Lữ Bố hoàn toàn khen ngợi.
Trương Phi thúc ngựa tới nghe thấy Điển Vi muốn thu binh khí và ngựa của Lữ Bố thì giận dữ. Gã thúc ngựa xông tới ngăn cản Điển Vi.
- Điển Vi! Ngươi thật không biết xấu hổ. Lữ Bố do ca ca của ta giết, tại sao ngươi lại định dắt ngựa và binh khi đi? Điển Vi trợn mắt, quát to:
- Chỉ dựa vào Điển Vi ta, ngươi có ngăn cản được không?
Trương Phi giận dữ đang định nói tiếp thị bị Quan Vũ gọi.
- Tam đệ không được vô lễ! Vừa rồi nếu không có Điển trung lang thì ta đã chết oan rồi. Điển trung lang không cần phải để ý tới huynh đệ của ta. Hắn không có ác ý, chỉ hơi lỗ mãng một chút thôi. Ngựa và binh xin mời Điển trung lang cứ mang đi.
Điển Vi liếc nhìn Quan Vũ rồi gật đầu, sau đó thúc ngựa đi.
Đám người Hứa Chử và Hạ Hầu Uyên đi tới đón tiếp Điển Vi rồi sau đó tới chúc mừng Quan Vũ. Tiếp theo, mọi người đều lĩnh binh rời đi.
Trương Phi xuống ngựa dìu Quan Vũ vừa thở phì phò hỏi:
- Nhị ca! Vừa rồi tại sao huynh phải nhịn với Điển Quân Minh? Đệ không sợ y.
- Ta biết đệ không sợ, nhưng hiện tại chúng ta đang ăn nhờ ở đậu. Điển Vi lại là ái tướng tâm phúc của Tào Tháo, đệ xung đột với y chẳng phải là mang tới rắc rối cho huynh trưởng hay sao? Hơn nữa vừa rồi đệ không thấy một khi đệ động thủ với Điển Vi, Hứa Chử và Hạ Hầu Uyên không thể khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù võ nghệ của đệ cao nhưng muốn đối phó với sự liên thủ của ba người đó chỉ sợ là chưa đủ. Ta lại bị trọng thương, tới lúc đó chỉ có thể trở mắt nhìn đệ chết trong tay ba người đó.
- Bọn họ dám?
Quan Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Thật sự là họ dám. Tào Tháo xưa nay e ngại huynh trưởng, chỉ có điều là chưa có cơ hội để ra tay. Nếu vừa rồi đệ ra tay, bọn họ giết đệ, Tào Tháo không những không trách tội mà thậm chí còn vỗ tay. Xung quanh đây toàn là quân Tào, nếu chúng ta xảy ra chuyện không hay thì huynh trưởng lại càng rơi vào thế yếu hay sao? Dù sao thì Lữ Bố cũng chết trong tay ta, cứ để cho họ lấy ngựa và binh khí cũng đừng hòng mơ tưởng chiếm được công lao. Vì vậy mà đệ không cần phải tranh chấp với Điển Vi.
Lời nói của Quan Vũ khiến cho Trương Phi không thể nói gì hơn. Mặc dù gã không cam lòng nhưng cũng biết rằng ở dưới mái hiên của người ta thì phải cúi đầu. Gã cắn răng dậm chân một cái.
- Nhị ca! Thương thế của huynh thế nào?
- Không có gì trở ngại...
Quan Vũ nói xong đột nhiên ho khan rồi phun ra một ít bọt dính máu. Y thở dài rồi lắc nhẹ đầu:
- Cứ tưởng rằng ta đã đánh giá cao Lữ Bố nhưng vẫn không ngờ...cũng may là hắn đã chết nếu không trong thiên hạ đúng là không ai địch nổi. Đi thôi. Chúng ta đi gặp huynh trưởng rồi tính tiếp.
Dứt lời, Quan Vũ được Trương Phi nâng mà từ từ bước đi.
Tiếp theo, quân Tào cũng bắt đầu thu dọn chiến trường.
- Lữ Bố đã chết.
Khi tiếng trống trận, tiếng kêu la biến mất, trong lòng Tào Bằng xuất hiện một cái cảm giác trống vắng. Một vị anh hùng không ngờ đã chết. Võ tướng số một Tam Quốc đã về với đất. Nghĩ tới điều đó, hắn thở dài một tiếng và đối mắt với Tào Hồng.
Tào Hồng nói nhỏ:
- Chuẩn bị một chút, chúng ta phải vào nội thành.
Tào Bằng gật đầu rồi xoay người rời đi. Hắn đột nhiên xúc động không muốn ở Hạ Bì. Khi quay về tới doanh trại thì Cam Ninh đã quay về.
- Tất cả thu xếp xong chưa?
- Đã thu xếp thỏa đáng... Tử U tiếp nhận, hiện giờ có lẽ đã tới Hạ Tương.
Tào Bằng ít nhiều có một chút yên tâm. Cho dù thế nào thì ít nhất hắn cũng có thể bảo vệ được cốt nhục của Lữ Bố. Với năng lực hiện tại của hắn cũng chỉ làm được như vậy.
Thật ra ngay từ đầu, Tào Bằng không nghĩ rằng Lữ Bố còn sống mà ra.
Đúng là Lữ Bố rất lợi hại, cộng với Xích Thố và Phương Thiên họa kích. Nhưng vấn đề là vào lúc này dưới trướng Tào Tháo có thể nói là tập trung những anh hào trên đời này như Điển Vi, Hứa Chử, Hạ Hầu Uyên, Từ Hoảng...tính cả Tào Hồng vào nữa thì có người nào là không thiện chiến? Chưa nói còn có ba người Lưu, Quan, Trương cũng không phải tầm thường. Nhiều người như vậy, nếu để cho Lữ Bố chạy thì đúng là đáng chê cười.
- Tới hừng đông, chúng ta sẽ đi Từ huyện.
- Vâng.
Tào Bằng gãi đầu, xua tay ra lệnh rồi đi vào trong nội thành. Có điều sau khi Lữ Bố chết trận, sức chống cự của nội thành đã mất, cái này là do ý chí chiến đấu của binh lính. Sau khi biết tin tức Lữ Bố tử trận, bọn họ liền tự động mở cổng thành, buông binh khí. Tào Bằng và Cam Ninh dẫn ba trăm Hắc Thụy Binh từ cửa hông Đông Nam tiến vào trong nội thành.
Trên đường đi, bọn họ chỉ nghe thấy những chiến tích làm cho người ta sợ hãi. Lữ Bố dẫn tám trăm tử sĩ phá vây giết hơn ngàn quân Tào. Trên đường, Lữ Bố còn giết hơn ba mươi kiêu tướng của Tào Tháo, trước khi chết còn làm cho Quan Vũ bị thương nặng. Còn quân Tào chết trong tay Lữ Bố thì có thể nói là vô số.
Cho dù là Cam Ninh nghe thấy vậy cũng lắc đầu cảm khái.
- Không ngờ Hao hổ dũng mãnh như vậy.
- Đáng tiếng là bây giờ hồn đã quy thiên rồi.
Tào Bằng thở dài rồi đột nhiên nói:
- Hưng Bá có thấy hối hận không?
- Hối hận?
- Nếu như không phải ta làm liên lụy tới ngươi thì không chừng người giết Lữ Bố chính là ngươi chứ không phải là Quan Vũ.
- Cái chiến tích như vậy có gì đáng để khoe? - Cam Ninh cười lạnh làm như không thèm để ý.
Có lẽ y cũng đã nghe nói quá trình Quan Vũ giết Lữ Bố. Đối với Cam Ninh mà nói thì cái việc đánh lén đó không có gì đáng tôn trọng.
Tào Bằng cười cười không nói nữa.
Khi hai người đi qua cổng vương thành thì thấy mấy tên lính đang áp giải Trần Cung.
- Trần quân sư.
Tào Bằng xuống ngựa cung tay thi lễ với Trần Cung.
Trần Cung liếc mắt nhìn Tào Bằng chỉ mỉm cười rồi đáp lễ chứ không lên tiếng.
- Chuyện gì vậy?
Tên vệ sĩ áp giải Trần Cung nói:
- Vừa rồi Tư Không chiêu hàng nhưng bị hắn mắng cho một trận. Không còn cách nào khác, Tư Không đành phải hạ lệnh giết...tuy nhiên hắn có một yêu cầu đó là có thể chết trước mặt Lữ Bố. Hiện giờ Lữ Bố đang được đặt tại phủ tướng quốc, chúng thuộc hạ dẫn hắn tới đó để hành hình.
Tào Bằng nhìn theo bóng lưng Trần Cung rồi thở dài một tiếng.
- Nếu Trần Cung ngay từ đầu dốc sức phò tá cho Lữ Bố. Nếu ngay từ đầu Lữ Bố cũng nghe theo kế của Trần Cung. Một văn một võ cùng đồng tâm hiệp lực thì ít nhất có thể đứng vững một phương...đáng tiếc! Đáng tiếc cho hai người có tài này.
Cam Ninh nói nhỏ:
- Dường như công tử rất có cảm khái?
- Cũng không cảm khái chỉ tiếc cho hai người đó. Thôi! Không nói nữa! Chúng ta tới chào từ biệt Tào công rồi nhanh chóng tới Từ huyện.
Phía chân trời đã le lói những tia nắng đầu tiên. Tào Tháo đứng trong sảnh đường mà nhíu mày.
- Không thấy bóng dáng cả nhà Lữ Bố?
Đổng Chiêu lắc đầu:
- Chủ công! Ty chức khi tiến vào chiếm giữ nội thành thì được đám hạ nhân trong phủ nói rằng lúc chạng vạng Lữ Bố ra lệnh cho họ trở vào phòng, không một ai được đi ra ngoài. Cho nên không một ai biết cả nhà Lữ Bố đi đâu. Có điều nghe bọn họ nói thì trước đó vài ngày, trong nội thành từng có loạn. Hầu Thành và Ngụy Tục bị Lữ Bố giết chết, ngay cả đứa con nuôi của y cũng tham gia vào việc đó. Sau đó, đứa con nuôi của Lữ Bố được người ta cứu, không biết đi về đâu. Chủ công, người nói xem có phải là...
Tào Tháo hỏi:
- Vậy đứa con nuôi của Lữ Bố hiện giờ đang ở đâu?
- Chưa biết.
- Nhanh chóng điều tra cho ta xem gia đình Lữ Bố được người nào đưa đi.
Mặc dù Lữ Bố đã chết nhưng Tào Tháo vẫn chưa cảm thấy yên bình. "Là kẻ nào mà thần không biết quỷ không hay đưa cả nhà Lữ Bố đi dưới mắt của ta? Người này làm vậy là có mục đích gì? Hay là đám thuộc hạ của Lữ Bố vẫn còn có kẻ ẩn núp ở Hạ Bì?"
Vấn đề này cứ quanh quần trong đầu Tào Tháo không thể nào biến mất.
Đúng lúc này, binh sĩ vào bẩm báo, Tư mã Tào Bằng dưới trướng Đô Hộ tướng quân xin cầu kiến.
- Hắn có chuyện gì?
- Tào Tư mã xin hỏi tới khi nào thì đi Từ huyện?
Tào Tháo giật mình, trầm giọng nói:
- Để cho hắn vào đây gặp ta.
Một lát sau, Tào Bằng nhanh chóng đi vào trong đại sảnh. Hắn khom người thi lễ với Tào Tháo:
- Mạt tướng Tào Bằng tham kiến Tư Không đại nhân.
Nói xong không nghe thấy Tào Tháo trả lời, Tào Bằng giật mình ngẩng lên thì thấy y đang nhìn mình chăm chú. Ánh mắt của Tào Tháo giống như hai thanh kiếm sắc khiến cho Tào Bằng căng thẳng. Có điều nhìn nét mặt thì y không có vấn đề gì.
- Tào Bằng! Ngươi có quen biết Trương Liêu không?
- Không nói là quá quen, chỉ gặp gỡ một lần. Văn Viễn tướng quân rất hòa thuận. Lúc đó nghe nói Hải Tây hỗn loạn, bên cạnh mạt tướng và gia huynh không hề có binh mã vì vậy mới tặng mạt tướng hai trăm binh sĩ. Sau đó khi giao phong với hải tặc liền có chỗ dùng... Nói ra thì cũng có chút giao tình với tướng quân Văn Viễn vì vậy mà mạt tướng không muốn tướng quân gặp phải chuyện không may.
- Thì ra là vậy.
Tào Tháo trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi:
- Ngươi có biết Lữ Bố ở Hạ Bì còn có thân hữu nào không?
Tào Bằng ngẩn người rồi lắc đầu:
- Chuyện này mạt tướng không rõ lắm.
- Nếu vậy thì ngươi đi đi. Nếu như có thể chiêu dụ được Trương Liêu thì đó là chuyện tốt còn nếu không được thì cũng không cần phải cưỡng cầu. Khi trở về ta còn có nhiệm vụ quan trọng cắt cử với ngươi.
Từ miệng Quách Gia, Tào Bằng đoán dường Tào Tháo muốn cho hắn ở lại Quảng Lăng. Hắn cung tay tuân lệnh rồi xoay người di ra. Vừa mới đi ra cửa, Tào Bằng chợt nghe Tào Tháo nói:
- Hữu Học! Ta nghe nói ngươi và con gái của Lữ Bố có quen biết?
Tào Bằng nghe thấy vậy liền cảm thấy ớn lạnh... Hắn cố gắng bình tĩnh quay người lại:
- Đúng là có biết.
- Hiện giờ cả nhà Lữ Bố mất tích một cách thần bí, người có nghĩ là ai đưa đi không?
- Cái này... Xin thứ cho mạt tướng ngu dốt, không biết việc này.
- Nhưng chẳng phải ngươi và con gái Lữ Bố có quen biết đó sao? Ta nghe người ta nói cô ta còn tới Hải Tây chơi đùa một thời gian... Ngươi nói xem cô ta có tới Hải Tây không?
Lòng bàn tay của Tào Bằng lúc này ướt sũng. Hắn làm như suy nghĩ rồi nói:
- Chắc là không thể. Trước kia Lữ Bố khai chiến với Hải Tây có thể nói là hao binh tổn tướng. Người nhà họ Lữ hận ty chức thấu xương, làm sao có thể tới Hải Tây được? Chủ công! Chẳng lẽ nghĩ tới...
- Không có gì! Ta chỉ tiện hỏi vậy thôi.
Tào Tháo dứt lời, xua tay bảo Tào Bằng có thể đi.
Tào Bằng xoay người lại mà đầu ong ong như sắp nổ. Tào Mạnh Đức đúng là đa nghi nổi tiếng. Không ngờ từ chuyện Lữ Lam tới Hải Tây mà có thể hoài nghi tới hắn.
"May là mình không để cả nhà Lữ Bố tới Hải Tây, nếu không đúng là mang họa sát thân. Nhưng vấn đề cho dù người nhà Lữ Bố trốn ở Úc Châu sơn, nếu như không nhanh chóng dời đi thì sớm hay muộn cũng bị Tào Tháo phát hiện. Nên để cho bọn họ chạy tới đâu?"
Ra khỏi vương thành, áo trong của Tào Bằng ướt sũng.
- Hưng Bá! Phong tử đã về chưa?
- Đã về.
- Lập tức bảo hắn nghĩ cách tới Y Lô hương thống báo cho Chu thúc một khi nhận được người nhà Lữ gia thì lập tức đưa tới Úc châu sơn, không thể dừng lại ở Y Lô hương.
Cam Ninh giật mình, lập tức hiểu ngay có chuyện.
- Chúng ta lập tức đi. Ngươi nhanh chóng chuẩn bị.
- Vâng!
Cam Ninh vội vàng xoay người rời đi.
Tào Bằng cũng quay ngựa đi ra khỏi nội thành. Vừa mới ra khỏi đại môn thì một người đã thò tay nắm lấy dây cương của hắn.
- Hữu Học! Ngươi thật là to gan.
Tào Bằng chỉ thấy đầu như nổ tung, mà quay phắt lại nhìn.
*****
Trời đã sáng.
Lữ Lam ngơ ngác mở mắt chỉ thấy đầu đau như búa bổ.
Tiết trời mùa đông trong trẻo hơi lạnh nhưng ánh nắng chiếu lên mặt làm cho cô không mở mắt ra được.
- Mẹ!
Lữ Lam thốt lên một tiếng, Nghiêm phu nhân liền quay lại nhìn.
- Mẹ! Sao người lại ăn mặc như thế này?
Lữ Lam nhìn thấy bộ trang phục của Nghiêm phu nhân thì ngạc nhiên. Nàng quay đầu nhìn thì thấy nhị nương và nương cũng đều mặc trang phục binh lính, thậm chí còn đội giáp trụ chẳng khác nào một tên lính bình thường.
Nghe thấy tiếng bánh xe lọc cọc nghiến lên mặt đất, trong phút chốc Lữ Lam như hiểu ra điều gì đó...
- Cha đâu?
Nghiêm phu nhân cảm thấy đau xót, hai mắt đỏ lên, ngân ngấn lệ.
- Mẹ! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cha đi đâu? Chúng ta đang ở đâu? Mẹ nói nhanh đi.
Liên tiếp mấy vấn đề khiến cho Nghiêm phu nhân không biết trả lời như thế nào. Một lúc sau, nàng mới nói nhỏ:
- Linh Hầu! Hiện tại chúng ta đang đi Y Lô hương. Chẳng phải con vẫn muốn đi xem biển hay sao? Chúng ta đi xem.
- Không! Con cần cha. Con không đi Y Lô hương. Con muốn về nhà.
Tính tình của Lữ Lam ngây thơ nhưng không phải là người ngu. Với đủ mọi chuyện diễn ra, cô nhanh chóng hiểu ra sự bí ẩn trong đó. Đúng là trước đó cô hận Lữ Bố, hận Lữ Bố định gả cô cho con của Viên Thuật. Nhưng khi Lữ Bố đưa cô đột phá, cái tâm trạng, sự quan tâm khiến cho mối hận trong lòng Lữ Lam biến mất. Cô là con của Lữ Bố nên có một số việc không thể làm theo ý mình. Điêu Thuyền ôm chặt lấy Lữ Lam:
- Linh Hầu! Không được làm loạn. Chúng ta đã không còn nhà nữa rồi. Cha của con vì con mà quyết tâm phá vây thu hút sự chú ý của quân Tào. Đồng thời cũng có người mạo hiểm cứu chúng ta ra. Nghe mẹ nói, cha con không sao đâu. Cha con với Xích Thố và cây phương thiên họa kích trong thiên hạ không người nào có thể địch nổi. Chúng ta cứ đi trước, chờ mấy ngày nữa, cha con sẽ về. Đến lúc đó, cả nhà ta lại có thể sum vầy với nhau.
- Nhưng...
Nước mắt Lữ Lam thi nhau đổ xuống.
Phá vây?
Nói dễ hơn làm.
Nếu như trước kia Lữ Lam không biết sự tàn khốc của chiến tranh thì lần này Hạ Bì bị vây khiến cho nàng nhận thức được sự nguy hiểm của nó.
Đúng lúc này, Cao Thuận bước tới nói nhỏ:
- Phu nhân! Cần phải xuống xe.
- Có chuyện gì?
- Phía trước là đồn của quân Tào. Sau khi đi qua chính là phạm vi của Khúc Dương. Hạ Hầu phái người tới báo cho tại hạ bảo mọi người xuống xe đi bộ. Sau khi tới Khúc Dương sẽ có người tiếp ứng cho chúng ta. Hạ Hầu có nói rằng Thúc Long vẫn còn sống, hiện giờ đang ở Y Lô hương chờ chúng ta. Tất cả mọi việc đã được thu xếp xong. Chúng ta cần phải đi nhanh.
Nghiêm phu nhân nói:
- Ta biết rồi.
Nàng quay đầu nhìn bốn cô gái trên xe rồi nói nhỏ:
- Đi! Chúng ta xuống xe.
……….
Tào Bằng và Trần Quần sóng vài đi với nhau trên đường.
Trần Quần trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng:
- Thi thể của Lữ Bố do ta phụ trách an táng. Ta sai người chôn quan tài của y dưới chân núi Cát Dịch, bên cạnh bờ Tổ thủy. Ta nghĩ tới lúc đó sẽ để lại một số đánh dấu.
- Trường Văn! Đa tạ...
- Ngươi làm cái chuyện này hơi thiếu suy nghĩ...tuy nói ngươi và Lữ Bố không kết giao nhưng dù sao cũng có tiếp xúc. Nếu như quả thực có người muốn điều tra thì cũng không khó. Nếu Tào công muốn truy cứu thì đã đi rồi... Tốt nhất là ngươi mau chóng thu xếp cho các cô ấy, đừng để cho người ta phát hiện. Tốt nhất là đưa ra hải ngoại, như vậy thì Tào công không thể điều tra được.
Danh sách chương