- Hải ngoại? Tào Bằng nhíu mày.

- Từ Châu và Thanh Châu thuộc thẩm quyền của Tào công. Ký châu cũng không an toàn...những nơi khác thì ngươi lại không thể quan tâm được. Cách tốt nhất chính là đi hải ngoại.

Nhìn xung quanh thấy không có ai, Trần Quần rút một cuộn lụa trắng nhét vào tay Tào Bằng.

- Mấy năm trước, ta ngẫu nhiên cứu được một thương nhân trên biển. Người này hàng năm đi tới Hải ngoại nên cho ta một tấm hải đồ. Phía Đông Bắc Cù Sơn có một bán đảo. Trên đảo này có ba nước vô cùng hỗn loạn. Đây là chỗ ở của người man di nghe nói là ăn tươi nuốt sống, nên cuộc sống hơi khó khăn nhưng lại đỡ nguy hiểm hơn ở đây. Ta biết trong tay ngươi có chút lực lượng đưa các cô ấy tới Mã Hàn đi...

- Mã Hàn?

- Đúng vậy.

Trần Quần hạ giọng:

- Dưới trướng Lữ bố có một đại tướng tên là Cao Thuận thiện chiến. Người này trung thành và tận tâm với Lữ Bố. Nhưng trong lúc Lữ Bố phá vậy lại không thấy xuất hiện... Nói vậy ngươi biết! Có hắn, lại thêm mấy trăm binh mã đủ để hoành hành Mã Hàn. neus như bọn họ có thể đứng vững ở đó thì Tào công cũng không thể nào làm gì được.

Mã Hàn...

Đó chẳng phải là một trong tam Hàn hay sao?

Tương truyền rằng nhân dân Triều Tiên trước đây chính là hậu duệ của tam Hàn. Chẳng lẽ Trần Quần nói tới bán đảo Triều Tiên? Tào Bằng kinh ngạc liếc mắt nhìn Trần Quần rồi cất tấm hải đồ đi.

Trần Quần có thể làm tới mức này là đã hết lòng. Bản thân y vẫn chưa đứng vững trong quân Tào vậy mà nguyện ý giúp đỡ hắn.

Tào Bằng thầm cảm kích. Đồng thời hắn cũng cảm thấy sợ. Vốn với hành động của mình cứ tưởng thần không biết, quỷ không hay. Nhưng không ngờ vẫn bị người ta nhận ra.

Trần Quần có thể nhìn ra điểm sơ hở thì cũng có thể có người sẽ nhận ra. Ít nhất lúc trước khi nói chuyện với Tào Tháo, Tào Bằng có thể cảm nhận được sự nghi ngờ của y. Nên nhớ rằng dưới trướng Tào Tháo còn có rất nhiều người lợi hại hơn Trần Quần. Không nói tới Quách Gia, Tuân Du, Tuân Úc và Trình Dục lại còn có Giả Hủ sắp quy thuận Tào Tháo đều là những người đa mưu túc trí.

Tào Bằng chắp tay nói:

- Huynh trưởng! Đa tạ.

Trần Quần chỉ cười cười cũng không nói nhiều với Tào Bằng mà vội vàng cáo từ.

Đó là một người rất có tình nghĩa.

Tào Bằng thầm cảm thán rồi đi thẳng tới đại doanh hội họp với Cam Ninh. Rồi sau đó hắn lại tới cáo từ Tào Hồng. Tào Hồng biết hắn có nhiệm vụ nên không giữ lại mà chỉ nhắc hắn cẩn thận.

- A Phúc! Hiện tại trong tay ngươi có bao nhiêu binh mã?

- Trước mắt đi theo cháu có ba trăm người... Ở Hải Lăng có khoảng hai trăm. Có điều binh lực Hải Tây đã bị cháu rút bớt cho nên cháu muốn điều động từ Khúc Dương một số người qua.

- Ha! Như thế rất tốt. Nói cho ngươi biết một chuyện. Tỷ phu của ngươi có khả năng được phong làm Truân điền Đô ý, quản lý khu vực đồn điền ở Hải Tây và Khúc Dương. Có thể nói là biến Hải Tây thành khu vực đồn điền lớn nhất ở phía Đông lưỡng Hoài. Tới lúc đó khó tránh khỏi bị người ta ố kỵ, nên trong tay có chút binh mã cũng tốt. Dù sao thì năm nay Hải Tây tồn rất nhiều lương. Nếu vậy, ta sẽ giao cho ngươi năm trăm binh lính, rồi đề nghị với Tư Không giao toàn bộ binh mã Khúc Dương cho Hải Tây. Còn về phần Hạ Tương... A Phúc! Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi, để cho Nghiêm Pháp tới với ta có được không?

- Thúc muốn Ngũ ca giúp đỡ?

Tào Bằng ngẩn người rồi chợt vui vẻ.

Võ nghệ của Đặng Phạm từ từ tăng lên, đồng thời trải qua một số năm tôi luyện nên năng lực so với khi ở Hứa Đô cũng mạnh hơn nhiều. Nếu như có thể đi theo Tào Hồng thì tương lai không thể nào đoán trước được.

Tào Hồng nói:

- Ta nhận được tin rằng Tư Không định lệnh cho ta làm Thái thú Trần quận.

- A! Nếu vậy thì xin chúc mừng thúc phụ.

Trần Quần ở Dự Châu nguyên danh là Trần quốc tiếp giáp với Trần Lưu và Nhữ Nam, gần với Hứa Đô.

Tào Hồng cười khổ:

- Nhưng tình hình của Trần quận hơi phức tạp. Trong tay ta lại không có người có thể dùng. Vốn ta định tới tìm Tử Hiếu mượn người nhưng Tử Hiếu phải đi Hà Nội không thể giúp đỡ ta... Ha ha! Ngươi cũng biết nhân duyên của ta xưa nay không được tốt lắm nên tới lúc quan trọng bên cạnh không có một ai dùng được. Đặng Nghiêm Pháp có võ nghệ không tệ, hơn nữa lại có quan hệ thân cận giữa chúng ta. Có lẽ sau khi chiến sự ở Từ Châu được bình định, Hải Tây cũng không còn chiến sự lớn nào nữa. Để cho hắn tiếp tục ở lại Hải Tây cũng chẳng có đất dụng võ.

Huynh đệ nhà mình đương nhiên hy vọng nhau có được tương lai tốt.

Hiện nay Tào Chân đang ở Hổ Báo kỵ, tiền đồ xán lạn nên Tào Bằng không phải lo lắng. Điển Mãn, Hứa Nghi là con của nhà tướng, có cha của họ không cần Tào Bằng lo. Còn về phần Chu Tán và Tào Tuân thì một người đang ở dưới trướng Tư Lệ hiệu úy còn một người là Bắc Bộ úy ở Lạc Dương. Lại nói trong Bát nghĩa thì ngoại trừ ba người Tào Bằng ra tất cả đều có tương lai rộng mở. Nếu Đặng Phạm có thể lập công dưới trướng Tào Hồng thì tương lai sẽ bừng sáng. Còn về phần Tào Bằng và Vương Mãi thì hơi tối hơn.

- Ta không có ý kiến. Thúc phụ nguyện đề bạt ngũ ca, ta vui còn không kịp. Hay là khi ta đi ngang qua Hạ Tương nói với ngũ ca một chút để cho y tới tìm thúc phụ là được...

- Như vậy rất tốt.

Sau khi nói lời tạm biệt với Tào Hồng thì đã tới buổi trưa.

Về cơ bản Hạ Bì đã bình thường trở lại. Các đội binh mã cũng lục tục rời khỏi thành Hạ Bì, còn Tào Tháo thì ở trong vương thành, tiếp kiến những nhân vật nổi tiếng của Hạ Giao.

Tào Bằng và Cam Ninh cũng rời khỏi Hạ Bì. Tới khi chạng vạng, hắn tới Hạ Tương gặp Đặng Phạm và Phan Chương. Tào Bằng nói lời thỉnh cầu của Tào Hồng cho Đặng Phạm. Đặng Phạm có chút do dự nhưng được Tào Bằng khuyên bảo nên cuối cùng đồng ý.

Còn Phan Chương thì đi suốt đêm tới Khúc Dương. Việc phòng ngự Hạ Tương giao cho sứ giả của Tào Tháo phái tới.

Sau khi trời tối, Tào Bằng liền nghỉ ở dịch trạm của Hạ Tương. Hắn trải tấm hải đồ của Trần Quần đưa cho rồi nghiên cứu cẩn thận. Cuối cùng hắn xác định được Mã Hàn mà Trần Quần nói chính là một quốc gia trên bán đảo Triều Tiên. Vào thời kỳ Tùy Đường, Mã Hàn đổi tên là Bách Tể, sau đó bị Tân La tiêu diệt. Đó cũng chính là tổ tiên của người Hàn Quốc sau này. Trên bán đảo Triều Tiên còn có một quốc gia hình như là Cao thị. Rất nhiều người coi Cao thị là tổ tiên của người Triều Tiên. Thật ra đó là một sai lầm. Cao Ly vào thời cổ là một dân tộc tới từ Đông Bắc sau đó dung hợp với hậu duệ của Triều Tiên mà trở thành nước Cao Ly. Còn Tân La và Bách Tể là do hậu duệ của tam Hàn tạo thành mà cũng chính là tổ tiên của người Triều Tiên.

Ý của Trần Quần rất rõ ràng: Gia quyến của Lữ Bố cho dù ở đâu cũng không an toàn. Ít nhất trước mắt là như vậy. Nếu như vậy chỉ có lưu vong ra hải ngoại là con đường tốt nhất.

Nghe thì tưởng như Tam hàn rất mạnh nhưng thật ra vào thời kỳ Tam quốc không chịu nổi một đòn.

Tào Bằng phân tích cẩn thận thì phát hiện nếu như từ núi Úc Châu xuyên qua vịnh Bột Hải chừng ba ngày là có thể tới được Mã Hàn. Trên bản đồ có đánh dấu một vài cái cảng cùng với những giải thích tường tận.

Nếu...

Tào Bằng ngồi một mình trong phòng mà trầm ngâm. Một lúc lâu sau, hắn tới tìm Cam Ninh nói suy nghĩ của mình.

- Hôm nay Trường Văn nhắc nhở làm cho ta tỉnh táo. Ta cứ nghĩ mình đã làm hết sức bí mật nhưng dưới gầm trời này có chỗ nào kín kẽ đâu... Mặc dù núi Úc Châu bí ẩn nhưng vẫn thuộc thẩm quyền của Tào công... Chỉ cần Tào Công muốn thì bất cứ lúc nào cũng có tể phái người rời bến từ Cù Sơn tuần tra núi Úc Châu. Mà Cù Sơn lại không thuộc thẩm quyền của chúng ta nên không thể khống chế. Vì vậy mà cách tốt nhất là làm như lời Trường Văn nói phải đưa mấy phu nhân tới Mã Hàn tránh né. Có như vậy Tào công mới không thể tra ra được.

- Mã Hàn?

Cam Ninh hơi nhíu mày.

- Nhưng trong tay các phu nhân chỉ có Cao Thuận, Tào Tính và trăm tên lính...

- Lần này đưa các phu nhân tới Y Lô hương có chừng năm trăm người. Phần lớn trong số những người đó là hàng binh ở Hạ Tương, là bộ hạ của Tào Thúc Long nên rất đơn giản.

- Trả nhưng người đó lại cho Tào Tính?

Cam Ninh hơi đau đầu nói:

- Nhưng nếu đột nhiên thiếu mất năm trăm người có phải dễ gây chú ý không?

- Để cho tỷ phu của ta chiêu mộ năm trăm người lấp vào.

- Dường như chỉ có cách đó.

- Sáng mai ta sẽ đi Từ huyện chiêu hàng Trương Liêu. Hưng Bá và Văn Giai đi với nhau tới Khúc Dương. Sau khi tới Khúc Dương, ngươi cùng với Tử Sơn trở về Hải Tây nghĩ cách xử lý chuyện này. Tóm lại không được để lộ nếu không cả hai chúng ta đều gặp rắc rối lớn.

Cam Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sáng sớm hôm sau, Tào Bằng dẫn mười mấy người đi tới Từ huyện còn Cam Ninh thì cùng với Phan Chương chạy về Khúc Dương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện