"Đừng nhúc nhích, đứng vững." Hoa Kiến Phong ngăn động tác muốn nhào tới của Hoa Nhiễm Nhiễm, nhìn chằm chằm đùi trái bị bó thạch cao, trách mắng, "Đây chính là chăm sóc tốt bản thân mà chị nói? Bị thương không nói, còn dám lừa em, Hoa Nhiễm Nhiễm, chị nói chị bị thương lần thứ mấy rồi? Chị có phải muốn chọc cho em tức chết không!"
Hoa Kiến Phong là cảnh sát hình sự của cục công an thành phố, trong khoảng thời gian này ra ngoài làm nhiệm vụ không ở nhà. Ban đầu định trở về để cho Hoa Nhiễm Nhiễm một sự kinh ngạc, cố ý tới đón cô tan làm, lại biết được cô bị gãy xương chân, hôm nay là thời gian kiểm tra.
"Tiểu Phong, xin lỗi nha, chị không phải cố ý giấu diếm em." Hoa Nhiễm Nhiễm thuần thục xin lỗi, xem ra chính là tái phạm nhiều lần.
Hoa Kiến Phong không bị dáng vẻ này lừa gạt, "Em đã từng nói chưa, làm việc không được lỗ mãng như vậy? Chị gặp qua có tên trộm nào hành động đơn độc chưa, chị cứ không nghĩ gì mà đuổi theo, ngộ nhỡ bọn chúng nổi lên ác tâm... Chị bảo em phải làm sao bây giờ!"
Anh ta nói là nguyên nhân gãy chân của Hoa Nhiễm Nhiễm, Chu Tây Ninh từng nghe các y tá bàn tán. Nghe nói ngày nghỉ Hoa Nhiễm Nhiễm đi dạo phố, gặp phải tên trộm móc túi, đuổi bắt qua mấy con phố, sau bị đồng bọn của tên trộm lái xe máy đâm bị thương.
Nói thật, Chu Tây Ninh cũng cảm thấy cô quá lỗ mãng, không đủ cẩn thận. Nhưng khi thấy một Hoa Nhiễm Nhiễm luôn miệng lưỡi sắc bén trước mặt mình, trước mặt người đàn ông này lại giống học sinh tiểu học làm sai cúi đầu nhận lỗi, ngực anh không hiểu sao đau âm ỉ.
Nhất là nghĩ tới Hoa Nhiễm Nhiễm ăn trong bát lại ngó trong nồi, rõ ràng có bạn trai rồi còn đi trêu chọc anh, Chu Tây Ninh càng tức giận lợi hại hơn.
"Hoa Nhiễm Nhiễm!" Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Chu Tây Ninh gầm lên một tiếng.
Anh đột nhiên gầm lên, Hoa Nhiễm Nhiễm và Hoa Kiến Phong dừng động tác, cùng nhau nhìn anh.
Chu Tây Ninh cũng ngẩn người, nhanh chóng phản ứng, nhìn ghế một cái, bình tĩnh nói: "Hoa Nhiễm Nhiễm, tới, kia ngồi. Bây giờ cô còn chưa đứng lâu được đâu."
"Nhanh nhanh ngồi xuống, em bị chị làm cho tức muốn chết, bây giờ chân có đau không?" Hoa Kiến Phong cẩn thận đỡ Hoa Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, quay đầu hỏi Chu Tây Ninh, "Bác sĩ, chân chị ấy phục hồi thế nào? Có chỗ nào không tốt không? Sẽ không để lại di chứng về sao chứ?"
"Vừa chụp lại X Quang, hồi phục rất tốt, chỉ cần chủ ý nghỉ ngơi, đừng nóng vội xuống đất đi lại là được."
Chu Tây Ninh vẫn dùng giọng điệu giải quyết công việc, ánh mặt đảo qua cơ thể hai người một vòng, làm như không để ý hỏi: "Anh là thế nào của cô ấy?"
"Tôi là..." Hoa Kiến Phong mới nói hai chữ, Hoa Nhiễm Nhiễm lập tức che miệng anh ta lại, "Tiểu Phong, chị muốn ăn bánh thịt bò ở đối diện bệnh viện, em đi mua giúp chị, một lúc nữa quay lại đón chị được không?"
Chờ Hoa Kiến Phong đi rồi, Hoa Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm Chu Tây Ninh: "Bác sĩ Chu, anh cảm thấy chúng ta là quan hệ gì?"
Chu Tây Ninh không nói câu nào, cầm bệnh án trên bàn, dáng vẻ "Tôi rất bận rộn".
"Vừa rồi là em trai tôi, chúng tôi là thai long phượng, chẳng qua lớn lên không giống nhau, mỗi lần đi đường đều bị nhận nhầm là đôi tình nhân." Hoa Nhiễm Nhiễm cười đến xấu xa. "Bác sĩ Chu, mới vừa rồi anh hiểu nhầm, ăn dấm phải không?"
"Không có." Chu Tây Ninh bật thốt. Ăn dấm? Trong từ điển của đời anh sao có hai chữ này được.
"Anh nói không có thì không có." Hoa Nhiễm Nhiễm rõ ràng không tin, "Nhưng tôi bị em trai giáo huấn, rất mất mặt."
Chu Tây Ninh gật đầu, "Cô nên bị giáo huấn."
"Toàn bộ quá trình anh vây xem còn tham gia nữa." Hoa Nhiễm Nhiễm lại nói.
Chu Tây Ninh không đoán được trong hồ lô của cô chứa gì, nhìn cô không nói tiếp.
Hoa Nhiễm Nhiễm cười một tiếng, "Bác sĩ Chu, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho nên anh là "nội nhân" (bà xã) nha."
Hoa Kiến Phong là cảnh sát hình sự của cục công an thành phố, trong khoảng thời gian này ra ngoài làm nhiệm vụ không ở nhà. Ban đầu định trở về để cho Hoa Nhiễm Nhiễm một sự kinh ngạc, cố ý tới đón cô tan làm, lại biết được cô bị gãy xương chân, hôm nay là thời gian kiểm tra.
"Tiểu Phong, xin lỗi nha, chị không phải cố ý giấu diếm em." Hoa Nhiễm Nhiễm thuần thục xin lỗi, xem ra chính là tái phạm nhiều lần.
Hoa Kiến Phong không bị dáng vẻ này lừa gạt, "Em đã từng nói chưa, làm việc không được lỗ mãng như vậy? Chị gặp qua có tên trộm nào hành động đơn độc chưa, chị cứ không nghĩ gì mà đuổi theo, ngộ nhỡ bọn chúng nổi lên ác tâm... Chị bảo em phải làm sao bây giờ!"
Anh ta nói là nguyên nhân gãy chân của Hoa Nhiễm Nhiễm, Chu Tây Ninh từng nghe các y tá bàn tán. Nghe nói ngày nghỉ Hoa Nhiễm Nhiễm đi dạo phố, gặp phải tên trộm móc túi, đuổi bắt qua mấy con phố, sau bị đồng bọn của tên trộm lái xe máy đâm bị thương.
Nói thật, Chu Tây Ninh cũng cảm thấy cô quá lỗ mãng, không đủ cẩn thận. Nhưng khi thấy một Hoa Nhiễm Nhiễm luôn miệng lưỡi sắc bén trước mặt mình, trước mặt người đàn ông này lại giống học sinh tiểu học làm sai cúi đầu nhận lỗi, ngực anh không hiểu sao đau âm ỉ.
Nhất là nghĩ tới Hoa Nhiễm Nhiễm ăn trong bát lại ngó trong nồi, rõ ràng có bạn trai rồi còn đi trêu chọc anh, Chu Tây Ninh càng tức giận lợi hại hơn.
"Hoa Nhiễm Nhiễm!" Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Chu Tây Ninh gầm lên một tiếng.
Anh đột nhiên gầm lên, Hoa Nhiễm Nhiễm và Hoa Kiến Phong dừng động tác, cùng nhau nhìn anh.
Chu Tây Ninh cũng ngẩn người, nhanh chóng phản ứng, nhìn ghế một cái, bình tĩnh nói: "Hoa Nhiễm Nhiễm, tới, kia ngồi. Bây giờ cô còn chưa đứng lâu được đâu."
"Nhanh nhanh ngồi xuống, em bị chị làm cho tức muốn chết, bây giờ chân có đau không?" Hoa Kiến Phong cẩn thận đỡ Hoa Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, quay đầu hỏi Chu Tây Ninh, "Bác sĩ, chân chị ấy phục hồi thế nào? Có chỗ nào không tốt không? Sẽ không để lại di chứng về sao chứ?"
"Vừa chụp lại X Quang, hồi phục rất tốt, chỉ cần chủ ý nghỉ ngơi, đừng nóng vội xuống đất đi lại là được."
Chu Tây Ninh vẫn dùng giọng điệu giải quyết công việc, ánh mặt đảo qua cơ thể hai người một vòng, làm như không để ý hỏi: "Anh là thế nào của cô ấy?"
"Tôi là..." Hoa Kiến Phong mới nói hai chữ, Hoa Nhiễm Nhiễm lập tức che miệng anh ta lại, "Tiểu Phong, chị muốn ăn bánh thịt bò ở đối diện bệnh viện, em đi mua giúp chị, một lúc nữa quay lại đón chị được không?"
Chờ Hoa Kiến Phong đi rồi, Hoa Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm Chu Tây Ninh: "Bác sĩ Chu, anh cảm thấy chúng ta là quan hệ gì?"
Chu Tây Ninh không nói câu nào, cầm bệnh án trên bàn, dáng vẻ "Tôi rất bận rộn".
"Vừa rồi là em trai tôi, chúng tôi là thai long phượng, chẳng qua lớn lên không giống nhau, mỗi lần đi đường đều bị nhận nhầm là đôi tình nhân." Hoa Nhiễm Nhiễm cười đến xấu xa. "Bác sĩ Chu, mới vừa rồi anh hiểu nhầm, ăn dấm phải không?"
"Không có." Chu Tây Ninh bật thốt. Ăn dấm? Trong từ điển của đời anh sao có hai chữ này được.
"Anh nói không có thì không có." Hoa Nhiễm Nhiễm rõ ràng không tin, "Nhưng tôi bị em trai giáo huấn, rất mất mặt."
Chu Tây Ninh gật đầu, "Cô nên bị giáo huấn."
"Toàn bộ quá trình anh vây xem còn tham gia nữa." Hoa Nhiễm Nhiễm lại nói.
Chu Tây Ninh không đoán được trong hồ lô của cô chứa gì, nhìn cô không nói tiếp.
Hoa Nhiễm Nhiễm cười một tiếng, "Bác sĩ Chu, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho nên anh là "nội nhân" (bà xã) nha."
Danh sách chương