Đúng là Hoa Nhiễm Nhiễm hồi phục rất tốt, một tháng sau tới cắt chỉ, cơ bản đã có thể tự mình đi bộ.

Nghĩ tới Hoa Kiến Phong nói, Chu Tây Ninh không tránh được dặn dò cô, dặn cô sau này đừng lỗ mãng như vậy, đừng cứ không nghic ngợi xông về phía trước.

Lúc ấy Hoa Nhiễm Nhiễm gật đầu như giã tỏi, còn khoa trương nói cảm ơn anh đã quan tâm tới cô. Chu Tây Ninh còn tưởng cô đã nghe lọt mọi thứ. Kết quả chờ sau khi cô hoàn toàn khôi phục, chưa tới hai ngày đã thò đầu xuất hiện bên ngoài phòng khám.

"Hoa Nhiễm Nhiễm, cô coi bệnh viện là nhà cô sao? Ba năm ngày lại tới một chuyến."

Giọng điệu của Chu Tây Ninh thật sự không tốt. Anh vừa tiễn một người nhà bệnh nhân tới gây chuyện, tâm trạng đang không ổn, Hoa Nhiễm Nhiễm tới lúc này, căn bản chính là đâm vào họng súng.

Hoa Nhiễm Nhiễm khẽ giật mình, mới nhớ ra cần giải thích cho mình: "Tôi tới không phải bị thương. Anh nói tôi đều nghe, bây giờ đi đường rất cẩn thận."

"Vậy sao cô lại tới?" Chu Tây Ninh không tin.

"Tôi rất nhớ anh chứ sao." Hoa Nhiễm Nhiễm không biết xấu hổ chút nào.

Chu Tây Ninh mới không thừa nhận anh bị câu này của cô trấn áp không há miệng được, lập tức cảm thân toàn thân thư thái. Mím môi kiềm chế khóe miệng xúc động muốn giương lên, anh xị mặt định đuổi Hoa Nhiễm Nhiễm đi, lại nghe thấy bên ngoài vang lên một trận cười.

"Là bác sĩ Chu sao? Thật ra là chúng tôi ép Tiểu Hoa tới." Lý Tuyết một thân đồng phục cảnh sát đi tới, đằng sau còn có hai cô gái cũng mặc đồng phục như vậy, không hề che dấu đánh giá Chu Tây Ninh.

"Bác sĩ Chu, bây giờ anh là người nổi tiếng trong sở của chúng tôi rồi. Chúng tôi chính là muốn tới xem là thần thánh phương nào mà lợi hại vậy, có thể biến Hoa bá vương không sợ trời không sợ đất lúc trước của chúng tôi thành một đóa Tiểu Kiều Hoa (đóa hoa yêu kiều)."

"Đúng vậy đúng vậy." Một cô gái khác nói tiếp, "Lúc trước Tiểu Hoa của chúng tôi chính là nữ hán tử tay không bắt địch, hiện tại giẫm phải con gián còn nói rất sợ đó. Nói mình không thể dùng nhiều sức, sợ làm chân bị thương, bác sĩ nào đó rất hung dữ."

Thì ra Hoa Nhiễm Nhiễm thật sự nghe vào lời Chu Tây Ninh nói. Lại sau khi đi làm, thay đổi tính tình hấp tấp, kết quả diễn quá mức, rước lấy trêu ghẹo của mọi người.

Chu Tây Ninh bị các cô nói đến nóng tai, nhất thời không biết nói gì, giống như cầu cứu nhìn về phía Hoa Nhiễm Nhiễm.

Hoa Nhiễm Nhiễm lại cố ý làm như không thấy, cúi đầu giả vờ thẹn thùng.

Chu Tây Ninh không còn cách nào, ho nhẹ một tiếng uy hiếp, lúc này Hoa Nhiễm Nhiễm mới đằng hắng cổ họng đuổi người. Đuổi người đi, cô lại bắt đầu tranh công: "Bác sĩ Chu, anh hiểu nhầm tôi, tôi còn bỏ qua hiềm khích lúc trước giải vậy giúp anh. Anh nói một chút anh định cảm ơn tôi thế nào?"

"Vì sao tôi lại cần giải vây?"Chu Tây Ninh trừng mắt nhìn cô.

"Ai biết được, tôi không biết." Hoa Nhiễm Nhiễm một bộ vô tội.

Chu Tây Ninh bất đắc dĩ, gõ vào trán cô một cái, nói: "Bây giờ tôi tan làm."

"Ơ?" Hoa Nhiễm Nhiễm lui về sau một bước, vốn dĩ định mượn dịp này lừa bịp anh một chút, đột nhiên phản ứng lại, một cái bắt lấy tay Chu Tây Ninh, vui mừng nói, "Bác sĩ Chu, vừa rồi anh mới hẹn tôi sao!"

Chu Tây Ninh nhìn cô, đột nhiên cảm giác với trí thông minh này của cô còn dám đi trêu chọc người khác, cũng thật sự can đảm lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện