Diện tích cô nhi viện khá lớn, là một tòa nhà ba tầng hiện đại, ngoài ra còn có bãi cỏ xanh, sân chơi xích đu, cầu tuột, và rất nhiều trò chơi khác, nói đúng ra, nơi đây càng giống vườn trẻ riêng của nhà giàu có.

Ở đây chỗ nào cũng được quy hoạch tỉ mỉ, có thể nhận ra phong cách cầu toàn của Lục Hành Chi. Nhớ lại việc anh bán căn hộ cao cấp, Kiều Khả Nam không nhịn được hỏi: “Như thế … có đáng không?”

Lục Hành Chi: “?”

Kiều Khả Nam: “Em nghe nói anh đã bán nhà.”

Lục Hành Chi bất ngờ, nhưng cũng chẳng ngạc nhiên, chuyện bán nhà nhiều người trong giới đều biết, Kiều Khả Nam rõ cũng chẳng lạ, ai bảo thế giới này thích buôn chuyện nhất chứ.

“Đáng.” Anh nói chắc chắn, vẻ mặt nhu hòa. “Dù có thế nào, bây giờ em cũng đứng trước mặt anh.”

Kiều Khả Nam nhất thời không biết nói gì.

Dù anh không còn là Lục Hành Chi trong quá khứ, nhưng nói thật ── hắn vẫn rất khó chịu. Nhưng bây giờ … Lại không biết phải làm sao, chỉ có thể âm thầm cất nhắc, dùng cách ở chung bình thường nhất trả lời anh, chỉ mong có thể vui vẻ làm bạn.

Kiều Khả Nam: “Em nhớ anh đâu tin Phật.”

Hắn nhìn chuỗi phật châu trên tay trái Lục Hành Chi, không giống đồ trang sức, huống hồ trái ngược hoàn toàn với phong cách thẩm mỹ xưa nay của anh.

Lục Hành Chi vuốt ve chuỗi vòng, cười nhạt: “Anh không tin Phật, nhưng nhân quả vẫn có thể ứng nghiệm tới anh.”

Họ nghỉ chân ở một ghế đá trong trường, thời tiết sắp vào đông, nhưng trời hôm nay rất đẹp, còn có chút ánh nắng, xuyên thấu qua những cành lá thưa thớt, rất ấm áp.

Kiều Khả Nam đút tay vào túi, ngồi ở một bên, đề phòng quan sát người đàn ông trước mắt, ngẫm nghĩ ẩn ý sâu xa sau câu nói này.

Lục Hành Chi: “Anh từng nói lý do mình tham chính … Nhưng thật ra, đó không phải là thật, anh muốn trở thành kẻ đứng trên mọi người, chứng minh cho đôi cha mẹ đã vứt bỏ anh, những người đã coi thường anh. Mục tiêu này anh đã theo đuổi ba mươi năm, giống như một ma chướng khó giải … Khi đó, mặc kệ là ai cũng không thể dao động anh, anh chỉ hơi tiếc, chứ không ân hận.”

Kiều Khả Nam: “Bây giờ anh có hối hận không?”

Không ngờ Lục Hành Chi trả lời: “Không.”

Lục Hành Chi: “Điều anh hối hận, là biến mình thành kẻ em ghét nhất.”

Kiều Khả Nam: “…”

Đúng vậy. Nếu như có thể quay ngược thời gian, hối hận gì đó, tội gì phải tự hạ mình? Anh chưa từng nghĩ sẽ hi sinh lý tưởng vì người khác, nhưng nếu nói với người bị ép hi sinh rằng: “Thực ra trước đây không cần làm thế.” Cảm giác đó không thể dùng một từ để hình dung.

“Anh không hối hận, nhưng mà cái ngày gặp em ở trung tâm thương mại, nhìn thấy khuôn mặt em, làm anh bỗng cảm thấy rất …” Lục Hành Chi ngừng lại một hồi, nói tiếp: “Rất đau khổ.”

Mình đã làm gì à? Nói thực, Kiều Khả Nam hoàn toàn không nhớ. Kí ức của hắn ngày hôm đó giống như một đám khói đen, chạm vào là tan, hơn nữa hắn cũng chẳng nhớ mình cảm thấy thế nào, giống như chiếc hộp Pandora, u ám và đen tối.

Kiều Khả Nam chờ anh nói tiếp.

“Anh không bao giờ thích thừa nhận mình sai, nhưng chuyện của em vẫn giằm trong lòng anh. Có một ngày, anh theo Chương Thế Quốc đến thiền tự, nghe sư thầy giảng đạo, Phật viết đời người có tám cái khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ ấm thạnh, ngoại trừ sinh lão bệnh tử anh chưa trải qua, còn lại anh đã gặp hết. Anh vừa nghĩ cuộc sống của mình cuối cùng cũng phải trải hết tám nỗi khổ của con người, rất suy sụp, khi đó anh muốn gặp em, nhưng nghe họ đồn em đã đến Mỹ kết hôn … Tuy rất hoang đường, nhưng anh đã suýt phát điên.”

(Tám nỗi khổ của đời người: Sinh – lão – bệnh – tử: Sinh ra – Già đi – Bệnh tật – Cái chết

Ái biệt ly: Yêu thương nhưng phải chia lìa

Oán tăng hội: Khổ về các mối quan hệ: gia đình, đồng nghiệp, bạn bè, con cái,..

Cầu bất đắc: Cầu mà không được

Ngũ ấm thạnh: Ngũ ấm bao gồm sắc (Thân) và thọ tưởng, hành thức (Tâm) Ngũ ấm hình thành con người. Ngũ ấm thạnh khổ này bao quát bảy loại khổ trước: Thân thì sanh, già, bịnh, chết, đói, khát, nóng, lạnh, vất vả nhọc nhằn; Tâm thì buồn, giận, lo, thương, trăm điều phiền lụy)

Tìm hiểu thêm về Bát khổ

Lục Hành Chi nói rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện không phải của mình, chỉ có ánh mắt là không nói dối, chứng minh anh chính là nhân vật chính. Kia là người luôn nhìn thế giới bằng ánh mắt bàng quan, nhưng Kiều Khả Nam hôm nay mới nhận ra, anh thực ra là sợ hãi không muốn đối mặt.

Anh không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc, tự xây cho mình hình tượng giả dối, thậm chí còn không thể thật lòng … Hắn vẫn nhìn anh. Lục Hành Chi vĩnh viễn không hiểu, rốt cuộc trước đây mình đã hạ nhiều quyết tâm như thế nào, mà chỉ một câu, nếu cậu nói “Được.” anh sẽ tin cậu, kể cả sau này, vạn kiếp bất phục.

Kiều Khả Nam vô thức nắm chặt chiếc nhẫn trên tay, tự nhủ: Không được, ngoại vật bất khả tất.

Lục Hành Chi nhìn thấy. Anh nhắm mắt lại, rồi nói tiếp: “Sau đó nghe chính em nói em đã kết hôn, anh hoàn toàn mất dũng khí, anh không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì, anh đi gặp thượng sư, đọc Phật pháp. Có người nói kiếp trước cầu nguyện năm trăm năm, mới đổi được kiếp này một đoạn trần duyên, thế là anh đi cầu Phật, kết thiện duyên, biết đâu ước nguyện của anh biến thành sự thật, kiếp sau, kiếp sau nữa.”

Kiếp sau cái giề? Kiều Khả Nam không hỏi, Lục Hành Chi cũng không nói.

Câu chuyện đột nhiên ngừng lại, không ai buồn mở miệng, mặt trời biến mất sau tầng mây, không khí trở nên lạnh lẽo. Bàn tay Kiều Khả Nam đút trong túi áo run rẩy, hắn nhấp môi: “Lục Hành Chi …”

” Ừ?”

“Anh… Bị xuyên thật hả?”

Lục Hành Chi: “?”

Mặc dù rất hài hước, nhưng Kiều Khả Nam cười không nổi.

Hắn tin tưởng những người từng bị bồ “đá” trong thiên hạ, nửa đêm tỉnh dậy, nhất định sẽ có hi vọng nhìn thấy cảnh người yêu cũ quỳ xuống trước họ nói: “Tôi sai rồi.”

Hắn cũng từng như vậy, nhưng thực tế, hắn chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, Lục Hành Chi thực sự làm hắn lúng túng, mà nhất là dường không phải trêu đùa.

Trăm triệu lần không ngờ tới, đã biết vô vọng, nhưng người kia lại chạy đi cầu Phật, còn muốn ám hắn kiếp sau, kiếp sau nữa.

Kiều Khả Nam thực sự không biết nói gì.

Lục Hành Chi: “Lúc rảnh rỗi em nhớ đến chơi với bọn nhỏ, chúng nó rất thích em.”

Kiều Khả Nam không tiếc vạch trần: “Anh đừng lợi dụng bọn nhỏ.”

Lục Hành Chi: “Anh đảm bảo, khi em ở đây, anh sẽ không xuất hiện.”

Kiều Khả Nam: “…”

Người ta nói chuyện nhún nhường như thế, Kiều Khả Nam cũng không biết nói gì, cuộc nói chuyện xem như kết thúc, Kiều Khả Nam không muốn quay về bên Lục Hành Chi, người kia lại rất kiên trì, cuối cùng đưa ra thành ý “không quấy rầy” tới hắn.

Kiều Khả Nam rất quý lũ nhỏ, kinh tế của hắn bây giờ không đủ khả năng quyên góp tiền cho viện, nhưng thỉnh thoảng giúp đỡ, bỏ chút công vẫn rất thoải mái.

Sau mấy lần đến, thực sự không gặp lại Lục Hành Chi, rất là đúng dịp, hoàn toàn giữ đúng lời hứa, hắn thăm dò hỏi Đàm Thượng Nguyên: “Chú Lục của em không tới nữa sao?”

Đàm Thượng Nguyên: “Có chứ! Có khi anh vừa đi chú mới tới.” Trẻ con không quan tâm tính toán của người lớn, chỉ thắc mắc có phải hai người cãi nhau không? Nhóc bổ sung: “Nhưng chú Lục hỏi thăm chuyện của anh nhiều lắm ấy!” Hì hì, mình cũng nhờ vụ này kiếm được không ít đồ tốt.

Kiều Khả Nam liếc nhóc: “Chú Lục xúi em hả?”

“Không!” Đàm Thượng Nguyên lập tức chỉ lên bức tranh, làm bộ tuyên thệ. “Đây là … Đây là … Có qua có lại …”

“Phụt!” Có qua có lại cái gì chứ. Thằng nhóc mới tám tuổi, đã ma mãnh như vậy, rốt cuộc đã thu bao nhiêu đồ tốt từ Lục Hành Chi rồi?

Kiều Khả Nam vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng thầm nghĩ: Không ngờ Lục Hành Chi thực sự tuân thủ lời hứa.

Hắn không ghét chuyện mình bị “do thám”, cũng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để ý, chỉ cần Lục Hành Chi không đứng trước mặt hắn, là hắn có thể thoải mái sống qua ngày.

Cứ cuối tuần Kiều Khả Nam sẽ ghé cô nhi viện một chuyến, dạy bọn nhỏ học bài, gần đây trời trở lạnh, có mấy đứa bị cảm, trong viện bận đến tối mắt, chăm sóc cách ly, Kiều Khả Nam ở từ sáng cho đến tối khuya, lúc phải đi về, dì Vương nấu ăn gọi hắn lại: “Tiểu Kiều à, mấy đứa đang có chuyện gì sao?”

Kiều Khả Nam cười: “Có ạ, gặp Chu Lang.”

(Chu Lang = Chu Du, hot teen Tam Quốc thời xưa, tình lang trong mộng của rất nhiều cô gái. Có thể hiểu như người trong mộng)

“Thằng nhóc này!” Dì trách vui hắn.

Kiều Khả Nam: “Không có gì đâu ạ.” Dì đã hơn năm mươi, con cháu trong nhà đều xấp xỉ Kiều Khả Nam, rất quan tâm tới hắn, thường xuyên làm đồ ngon cho hắn mang đi. Từ ngày học trung học mất đi song thân, đây là lần đầu tiên Kiều Khả Nam được hưởng lại cảm giác quan tâm của người nhà, đối với dì Vương, hắn cũng rất quấn quít.

“Có thể giúp dì đưa cái này cho cậu Lục được không?” Dì Vương xách ra một cái túi bảo vệ môi trường, có vẻ khá nặng, Kiều Khả Nam vội vàng tiếp nhận: “Đây là canh gà dì hầm, nghe nói cậu Lục ngã bệnh, không có ai chăm sóc, nhưng mà ăn uống vẫn nên đảm bảo…”

Kiều Khả Nam liếc nhìn, bên trong là hộp inox giữ nhiệt, cùng một số đồ ăn đóng hộp: “Ngã bệnh?”

Dì Vương gật đầu: “Chắc là bệnh dễ lây, bây giờ dì còn hận không phân thân được, cơm tối còn chưa nấu xong đây!”

“…” Tình huống thế này, Kiều Khả Nam thực sự không thể từ chối, hắn không giỏi chăm sóc trẻ con, nhưng đưa đồ thì không thành vấn đề. Hắn thở dài: “Được ạ, dì cho con địa chỉ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện