Lục Hành Chi chuyển nhà.
Nhìn địa chỉ dì Vương đưa, Kiều Khả Nam liền cảm thấy nghẹn họng ── không ngờ, Lục Hành Chi chuyển đến cùng khu với mình.
Tuy là cùng một khu, nhưng cách nhau khá xa, Kiều Khả Nam bắt taxi tới, bề ngoài dãy trọ khá ngăn nắp sạch sẽ, nhưng so với căn hộ cao cấp trước kia, thì như một trời một vực.
Hắn đứng trước số nhà, bấm chuông một hồi, không ai lên tiếng, Kiều Khả Nam suy nghĩ, lấy điện thoại bấm số Lục Hành Chi.
Lục Hành Chi đổi điện thoại, số cũ bị hắn kéo vào danh sách đen, hắn cũng lười để ý. Gọi lần đầu, không có ai bắt máy, gọi lần thứ hai, thứ ba, đầu bên kia mới thều thào trả lời: “Alo?”
Kiều Khả Nam không muốn nhiều lời, nói thẳng: “Em đang ở dưới nhà anh, dì Vương gửi canh gà đến đấy.”
Lục Hành Chi còn chưa phản ứng kịp: “…”
Kiều Khả Nam: “Anh có mở cửa không?”
“Được … Em chờ một chút.” Một lúc sau, cửa chính dưới lầu “cạch” một tiếng mở ra. “Cám ơn, đồ em cứ để trên bàn.”
“Ừ.” Kiều Khả Nam cúp điện thoại, giọng Lục Hành Chi rất yếu, xem ra bệnh không hề nhẹ.
Hắn xách túi, bước vào thang máy, bấm số tầng. Dì Vương có dặn: “Dì nấu hai phần, hai đứa uống chung nha, tiện thể qua nhìn cậu Lục chút … Bình thường cậu ấy rất quan tâm con.”
Kiều Khả Nam: “…Hở?”
Dì Vương trừng mắt liếc xéo hắn: “Cậu ấy hỏi dì con thích ăn gì, không thích ăn gì, nhờ dì nấu dùm cho con … Bảo con là đệ tử của cậu ấy, cậu ấy làm thầy nhưng có lỗi, làm con không muốn nhìn mặt nữa, cậu ấy không thể làm gì khác ngoài âm thầm chăm sóc con … Dì nói Tiểu Kiều à, cậu Lục đã làm gì đến mức khó tha thứ như thế? Cướp bạn gái con sao?”
Dì à, nếu mà nói sự thật, dì sẽ bị hù mất: “Không kém hơn đâu ạ.” Kiều Khả Nam cười ngượng, sờ mũi.
“Ai…” Huynh đệ tranh giành nữ nhân, quả thực rất khó giải quyết. Dì Vương tưởng tượng một hồi, tò mò con gái nhà ai mà có thể khiến hai chàng trai ưu tú như vậy tranh giành, là may mắn hay bất hạnh đây? “Thế cô ấy sao rồi? Sống chung với cậu Lục hả?”
Kiều Khả Nam cười khổ: “Không, cô ấy chẳng chọn ai hết.” Kệ, cho dì tưởng tượng.
“Chuyện cũng đã qua! Cậu Lục chắc chắn rất ân hận … Không phải ông bà ta có câu, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo sao?”
Kiều Khả Nam tiếp lời: “Nhưng con thà mất tay chân, cũng tuyệt đối không cởi truồng.”
Dì Vương: “…”
Kiều Khả Nam cười: “Dì à, con rất thích trà chanh của dì, giống hệt mùi vị hãng trà con thích.”
Dì nghe xong, hai mắt sáng lên. “Đó là công thức độc quyền của Lục luật sư đấy! Mấy dì phải thử rất nhiều lần mới làm giống y hệt được.”
Nói xong, dì Vương che miệng, chỉ hận không thể nuốt tất cả vào: ” Chết, ta thực là … cậu Lục đã dặn không thể để cho con biết, nếu không con sẽ tức giận …”
Kiều Khả Nam: “Không, con không giận,”
Chỉ là bất đắc dĩ.
…
Lục Hành Chi đã mở cửa sẵn, Kiều Khả Nam cứ nghĩ hai người sẽ chạm mặt, không ngờ lúc bước vào, thì chẳng có ai, nhớ lại lời Lục Hành Chi bảo cứ đặt đồ trên bàn, quả là rất giữ lời, không định nhân cơ hội lợi dụng.
Phòng khá nhỏ, nhưng ngăn nắp, sạch sẽ gọn gàng đúng kiểu Lục Hành Chi, nhưng so với trước, nơi đây chỉ như chiếc lồng chim, Kiều Khả Nam không hiểu, anh ta có thể làm đến mức này, chỉ vì đuổi theo một đoạn tình sao? Hắn đặt canh gà lên bàn, định dời đi.
Mới đi được vài bước, thần xui quỉ khiến quay đầu lại, hắn đứng ở huyền quan nhìn về cửa phòng, nơi đó đang đóng chặt, Kiều Khả Nam chạm vào nắm cửa, cảm giác như đứng trước vách đá. Hắn có nên đi nhìn Lục Hành Chi không? Lỡ bệnh hỏng thì sao? Có người nói tai họa sống nghìn năm, anh ta nhất định sống rất thọ, không tới phiên hắn lo lắng.
Đầu hắn trống rỗng một hồi, nhìn chằm chằm cánh cửa, cái ngày hỏi Hoa Cúc Đen chuyện của Lục Hành Chi, hắn còn buồn bực vì anh biết rõ hắn như thế, Hoa Cúc Đen nói gì nhỉ?
Y nói: “Anh đoán sớm muộn cậu cũng sẽ hỏi.”
Kiều Khả Nam thực sự là … không biết nên trách cái miệng quạ của Hoa Cúc Đen, hay trách anh có thể nhìn thấu hắn như vậy.
Nhớ đến Đàm Thượng Nguyên, nhớ đến dì Vương, hắn nghĩ Lục Hành Chi xấu xa đã chết.
Hoàn toàn đâm trúng tính cách ăn mềm của mình.
Nếu thực tế, anh có cầu có khóc có xin có uy hiếp hắn tha thứ, thì hắn chắc chắn sẽ nói: “Anh còn thế, là giết tôi đó.” nhưng mà Lục không cầu không khóc không uy hiếp, mà lại thản nhiên nói với hắn anh biết đời này vô vọng, nên anh đi cầu Phật tổ cho kiếp sau anh có cơ hội.
XX anh, ông đây lập tức ra ngoài giết người đốt nhà cướp của, kiếp sau đầu thai thành súc sinh, xem anh có ám nổi không.
Nhưng khiến cho một Lục Hành Chi hi sinh nhiều như thế, cũng quá thiệt thòi.
Kiều Khả Nam tạch tạch gảy bàn tính, cuối cùng đứng trước cửa phòng, nghĩ thầm bây giờ mình mở cửa, sau đó ngã xuống hố, nếu may mắn, trực tiếp teo đời, chấm hết.
Hắn mở cửa ra.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, không quá âm u, Lục Hành Chi nằm trên giường, đắp một đống chăn bông, trông rất yếu ớt.
Nghe thấy tiếng động, người trên giường mở mắt, nhìn thấy Kiều Khả Nam thì rất bất ngờ: “Em…”
“Bao nhiêu độ?” Kiều Khả Nam bước tới gần, nhìn hộp thuốc ở đầu giường. May quá, còn biết uống thuốc.
“…Ba chín.”
“Ừ.” Kiều Khả Nam xoay người ra ngoài, cởi áo khoác, mang miếng dán hạ nhiệt dì Vương chuẩn bị, dán lên trán Lục Hành Chi, người anh đang rất nóng, bỗng được dán một thứ gì đó mát lạnh, thoải mái thở dài.
Kiều Khả Nam lấy chai dầu gió trong túi áo, nhỏ vài giọt ra lòng bàn tay, chà xát thật nóng, hắn ngồi xuống mép giường, xoa bóp huyệt thái dương cho Lục Hành Chi, lúc mạnh lúc nhẹ.
Trước đây Tô Phái bị bệnh, hắn cũng làm như thế, người bệnh sẽ rất thoải mái.
Kiều Khả Nam: “…Thả lỏng ra.”
Cả người Lục Hành Chi căng cứng, cảm nhận ngón tay của cậu ấn hai bên thái dương, nhịp nhàng nhịp nhàng, Kiều Khả Nam rất cẩn thận chú ý lực đạo, ấn một đường từ thái dương xuống xương quai xanh, sau một hồi Lục Hành Chi có vẻ giảm nhiệt, đôi mắt vì đang bệnh, mê man nhìn chằm chặp đỉnh đầu cậu không tha.
Kiều Khả Nam hơi lúng túng. “Nhắm mắt, nếu không em không làm.”
Lục Hành Chi lập tức thi hành, nếu không vì cảm giác này quá chân thật, anh rất nghi ngờ bản thân mê sảng, nhìn thấy ảo giác.
Cả phòng im ắng, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề, Kiều Khả Nam rất lành nghề, khiến anh cảm thấy cực kì thoải mái, càng lúc càng thoải mái, một luồng nhiệt khác lạ dần dần chuyển xuống bụng dưới.
Thân thể rất nóng, cộng thêm lâu rồi chưa phát tiết, Lục Hành Chi lờ mờ có điểm cương, chỉ hận bị cảm lạnh nghẹt mũi, không ngửi được mùi hương trên người Kiều Khả Nam, nhưng cũng may, nếu không … Anh không dám chắc mình sẽ làm ra hành động gì.
Anh cảm thấy, giờ khắc này, Kiều Khả Nam không phải xoa bóp đầu mình, mà là trái tim mình.
Bên cạnh là người mình ngày đêm khát vọng, cậu dịu dàng như vậy, khiến Lục Hành Chi muốn phát điên. Anh tự động viên bản thân: nhẫn, tuyệt đối không thể làm cậu ghét mình, đời này anh chưa học được cách đối xử thật tốt với ai đó, nhưng nan đề chình ình trước mắt ── anh phải giải được.
Bất kể dùng cách gì.
Kiều Khả Nam xoa bóp một hồi, với người bình thường, đã quá hết lòng quan tâm chăm sóc, tự phát cho mình một phiếu bé ngoan.
Hắn chỉ là người có oán báo oan, có ân báo ân, Lục Hành Chi quan tâm tới hắn, cho dù xuất phát từ mục đích gì, chí ít đã làm hắn cảm động, hắn vui vẻ hồi báo, nhưng chỉ đến vậy thôi.
Hắn lắc lắc bàn tay nhức mỏi: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, em về đây.”
Dứt lời, đang định đứng dậy, thắt lưng đã bị người ôm chặt, Kiều Khả Nam giật mình: “Anh…”
Má, bệnh gì mà khỏe thế?
Kiều Khả Nam xém chút văng tục, người phía sau lại ôm càng chặt, khuôn mặt nóng bừng dán trên lưng hắn. Hành động sỗ sàng làm toàn thân hắn rùng mình, sau đó, … Hắn cảm thấy một mảng ẩm ướt nóng rẫy, thấm qua lớp quần áo, thâm nhập vào da thịt, nóng đến tận xương.
Điều này làm Kiều Khả Nam cực kì khiếp sợ. Hắn trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin được, chỉ thấy mặt Lục Hành Chi còn chôn sau lưng hắn, hai vai hơi run, anh ta … khóc? Khóc sao?
Kiều Khả Nam nhất thời ngẩn ra, hình như hắn cũng bị nóng hỏng đầu, hoàn toàn không cử động được.
“Xin lỗi…” Lục Hành Chi nói, giọng điệu rất thê lương: “Xin lỗi.”
Trái tim Kiều Khả Nam ngay lập tức đau nhói.
Hắn cảm thấy rất khó chịu, thở không ra hơi, nếu xin lỗi có tác dụng, thế giới đã không cần cảnh sát, trước đây anh đã nói với tôi hai lần, tôi đều chấp nhận, bây giờ thì sao?
Dạ dày Kiều Khả Nam đau thắt, lúc sau, hắn nói: “Anh có từng nói xin lỗi cô Chương chưa?”
Lục Hành Chi ngẩn ra.
“Đầu tiên anh chưa cắt đứt với tôi đã qua lại với cô ấy, sau đó đính hôn, anh phải chịu bảy, tám điều khổ, còn không chịu kết thúc, anh nói làm sao tôi chịu được?”
Lục Hành Chi im lặng rất lâu, đến mức Kiều Khả Nam nghĩ anh không còn gì để nói, thì người kia mới mở miệng: “Bọn anh chỉ là giao dịch.”
“…Gì?”
Lục Hành Chi khó chịu ho vài tiếng, ngắt quãng kể lại “hiệp nghị” ban đầu với Chương Minh Vũ.
Rất đơn giản, nguyên nhân là Chương Minh Vũ điều tra những đối tượng Chương Thế Quốc nhắm tới, phát hiện Lục Hành Chi là gay, liền gặp anh đàm phán, hai người thương lượng sau khi giả kết hôn, hai người đều đạt được chỗ tốt.
“Anh hủy bỏ hôn ước, cô ấy lấy lý do thất tình, tuyên bố ra nước ngoài giải khuây với truyền thông, mới đây đã nhập học tại Pháp, có lẽ sau này cũng không quay về.”
Kiều Khả Nam: “…”
Thế thì sao? Thế thì sẽ làm tôi vui mừng sao? Vì sao tôi không cười được tí nào thế này?
Ngược lại tôi còn buồn hơn.
Hai người biến hôn ước trở thành giao dịch, khéo léo điều khiển trò hề, còn tôi bị Quyền Tứ Lang đánh cho một chiêu Bắc Đẩu Thần Quyên tan xương nát thịt, thiếu chút nữa chết không toàn thây, bây giờ anh nói với tôi cái này để làm gì? Được rồi, để tôi nói, chết đáng lắm, không chỉ có mèo bị tính hiếu kì giết chết, mà người cũng vậy …
Kiều Khả Nam: “Buông ra.”
Lục Hành Chi không nhúc nhích.
Kiều Khả Nam biết, tuy miệng anh ta nói cầu hắn kiếp sau, kiếp sau nữa, nhưng thực tế đời này, đã không chịu buông rồi.
Hắn trực tiếp ra sát chiêu, giơ ngón tay đeo nhẫn trước mặt Lục Hành Chi: “Tôi kết hôn rồi, tôi tôn trọng hôn nhân, đời này không bao giờ ngoại tình với người khác.”
Vẻ mặt của Lục Hành Chi, nháy mắt như ai đó đánh một quyền.
Anh dần dần nới lỏng tay, Kiều Khả Nam biết mình thắng, rất thoải mái.
Hắn đứng dậy, nhìn Lục Hành Chi mệt mỏi nằm ở đằng kia, đau thương nắm hai mắt, lồng ngực giống như bị vỡ dồn dập thở.
Cảm giác thắng lợi của hắn tan biến hết, đổi lại là nỗi buồn thế đầy, hắn ra khỏi phòng, mặc áo khoác, vội vàng rời khỏi nhà Lục Hành Chi.
Bước vào trong gió rét, nhớ đến bảy, tám điều khổ, phải chăng mình đang nếm trải ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ ấm thạnh?
… Thực sự rất đau.
Nhìn địa chỉ dì Vương đưa, Kiều Khả Nam liền cảm thấy nghẹn họng ── không ngờ, Lục Hành Chi chuyển đến cùng khu với mình.
Tuy là cùng một khu, nhưng cách nhau khá xa, Kiều Khả Nam bắt taxi tới, bề ngoài dãy trọ khá ngăn nắp sạch sẽ, nhưng so với căn hộ cao cấp trước kia, thì như một trời một vực.
Hắn đứng trước số nhà, bấm chuông một hồi, không ai lên tiếng, Kiều Khả Nam suy nghĩ, lấy điện thoại bấm số Lục Hành Chi.
Lục Hành Chi đổi điện thoại, số cũ bị hắn kéo vào danh sách đen, hắn cũng lười để ý. Gọi lần đầu, không có ai bắt máy, gọi lần thứ hai, thứ ba, đầu bên kia mới thều thào trả lời: “Alo?”
Kiều Khả Nam không muốn nhiều lời, nói thẳng: “Em đang ở dưới nhà anh, dì Vương gửi canh gà đến đấy.”
Lục Hành Chi còn chưa phản ứng kịp: “…”
Kiều Khả Nam: “Anh có mở cửa không?”
“Được … Em chờ một chút.” Một lúc sau, cửa chính dưới lầu “cạch” một tiếng mở ra. “Cám ơn, đồ em cứ để trên bàn.”
“Ừ.” Kiều Khả Nam cúp điện thoại, giọng Lục Hành Chi rất yếu, xem ra bệnh không hề nhẹ.
Hắn xách túi, bước vào thang máy, bấm số tầng. Dì Vương có dặn: “Dì nấu hai phần, hai đứa uống chung nha, tiện thể qua nhìn cậu Lục chút … Bình thường cậu ấy rất quan tâm con.”
Kiều Khả Nam: “…Hở?”
Dì Vương trừng mắt liếc xéo hắn: “Cậu ấy hỏi dì con thích ăn gì, không thích ăn gì, nhờ dì nấu dùm cho con … Bảo con là đệ tử của cậu ấy, cậu ấy làm thầy nhưng có lỗi, làm con không muốn nhìn mặt nữa, cậu ấy không thể làm gì khác ngoài âm thầm chăm sóc con … Dì nói Tiểu Kiều à, cậu Lục đã làm gì đến mức khó tha thứ như thế? Cướp bạn gái con sao?”
Dì à, nếu mà nói sự thật, dì sẽ bị hù mất: “Không kém hơn đâu ạ.” Kiều Khả Nam cười ngượng, sờ mũi.
“Ai…” Huynh đệ tranh giành nữ nhân, quả thực rất khó giải quyết. Dì Vương tưởng tượng một hồi, tò mò con gái nhà ai mà có thể khiến hai chàng trai ưu tú như vậy tranh giành, là may mắn hay bất hạnh đây? “Thế cô ấy sao rồi? Sống chung với cậu Lục hả?”
Kiều Khả Nam cười khổ: “Không, cô ấy chẳng chọn ai hết.” Kệ, cho dì tưởng tượng.
“Chuyện cũng đã qua! Cậu Lục chắc chắn rất ân hận … Không phải ông bà ta có câu, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo sao?”
Kiều Khả Nam tiếp lời: “Nhưng con thà mất tay chân, cũng tuyệt đối không cởi truồng.”
Dì Vương: “…”
Kiều Khả Nam cười: “Dì à, con rất thích trà chanh của dì, giống hệt mùi vị hãng trà con thích.”
Dì nghe xong, hai mắt sáng lên. “Đó là công thức độc quyền của Lục luật sư đấy! Mấy dì phải thử rất nhiều lần mới làm giống y hệt được.”
Nói xong, dì Vương che miệng, chỉ hận không thể nuốt tất cả vào: ” Chết, ta thực là … cậu Lục đã dặn không thể để cho con biết, nếu không con sẽ tức giận …”
Kiều Khả Nam: “Không, con không giận,”
Chỉ là bất đắc dĩ.
…
Lục Hành Chi đã mở cửa sẵn, Kiều Khả Nam cứ nghĩ hai người sẽ chạm mặt, không ngờ lúc bước vào, thì chẳng có ai, nhớ lại lời Lục Hành Chi bảo cứ đặt đồ trên bàn, quả là rất giữ lời, không định nhân cơ hội lợi dụng.
Phòng khá nhỏ, nhưng ngăn nắp, sạch sẽ gọn gàng đúng kiểu Lục Hành Chi, nhưng so với trước, nơi đây chỉ như chiếc lồng chim, Kiều Khả Nam không hiểu, anh ta có thể làm đến mức này, chỉ vì đuổi theo một đoạn tình sao? Hắn đặt canh gà lên bàn, định dời đi.
Mới đi được vài bước, thần xui quỉ khiến quay đầu lại, hắn đứng ở huyền quan nhìn về cửa phòng, nơi đó đang đóng chặt, Kiều Khả Nam chạm vào nắm cửa, cảm giác như đứng trước vách đá. Hắn có nên đi nhìn Lục Hành Chi không? Lỡ bệnh hỏng thì sao? Có người nói tai họa sống nghìn năm, anh ta nhất định sống rất thọ, không tới phiên hắn lo lắng.
Đầu hắn trống rỗng một hồi, nhìn chằm chằm cánh cửa, cái ngày hỏi Hoa Cúc Đen chuyện của Lục Hành Chi, hắn còn buồn bực vì anh biết rõ hắn như thế, Hoa Cúc Đen nói gì nhỉ?
Y nói: “Anh đoán sớm muộn cậu cũng sẽ hỏi.”
Kiều Khả Nam thực sự là … không biết nên trách cái miệng quạ của Hoa Cúc Đen, hay trách anh có thể nhìn thấu hắn như vậy.
Nhớ đến Đàm Thượng Nguyên, nhớ đến dì Vương, hắn nghĩ Lục Hành Chi xấu xa đã chết.
Hoàn toàn đâm trúng tính cách ăn mềm của mình.
Nếu thực tế, anh có cầu có khóc có xin có uy hiếp hắn tha thứ, thì hắn chắc chắn sẽ nói: “Anh còn thế, là giết tôi đó.” nhưng mà Lục không cầu không khóc không uy hiếp, mà lại thản nhiên nói với hắn anh biết đời này vô vọng, nên anh đi cầu Phật tổ cho kiếp sau anh có cơ hội.
XX anh, ông đây lập tức ra ngoài giết người đốt nhà cướp của, kiếp sau đầu thai thành súc sinh, xem anh có ám nổi không.
Nhưng khiến cho một Lục Hành Chi hi sinh nhiều như thế, cũng quá thiệt thòi.
Kiều Khả Nam tạch tạch gảy bàn tính, cuối cùng đứng trước cửa phòng, nghĩ thầm bây giờ mình mở cửa, sau đó ngã xuống hố, nếu may mắn, trực tiếp teo đời, chấm hết.
Hắn mở cửa ra.
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, không quá âm u, Lục Hành Chi nằm trên giường, đắp một đống chăn bông, trông rất yếu ớt.
Nghe thấy tiếng động, người trên giường mở mắt, nhìn thấy Kiều Khả Nam thì rất bất ngờ: “Em…”
“Bao nhiêu độ?” Kiều Khả Nam bước tới gần, nhìn hộp thuốc ở đầu giường. May quá, còn biết uống thuốc.
“…Ba chín.”
“Ừ.” Kiều Khả Nam xoay người ra ngoài, cởi áo khoác, mang miếng dán hạ nhiệt dì Vương chuẩn bị, dán lên trán Lục Hành Chi, người anh đang rất nóng, bỗng được dán một thứ gì đó mát lạnh, thoải mái thở dài.
Kiều Khả Nam lấy chai dầu gió trong túi áo, nhỏ vài giọt ra lòng bàn tay, chà xát thật nóng, hắn ngồi xuống mép giường, xoa bóp huyệt thái dương cho Lục Hành Chi, lúc mạnh lúc nhẹ.
Trước đây Tô Phái bị bệnh, hắn cũng làm như thế, người bệnh sẽ rất thoải mái.
Kiều Khả Nam: “…Thả lỏng ra.”
Cả người Lục Hành Chi căng cứng, cảm nhận ngón tay của cậu ấn hai bên thái dương, nhịp nhàng nhịp nhàng, Kiều Khả Nam rất cẩn thận chú ý lực đạo, ấn một đường từ thái dương xuống xương quai xanh, sau một hồi Lục Hành Chi có vẻ giảm nhiệt, đôi mắt vì đang bệnh, mê man nhìn chằm chặp đỉnh đầu cậu không tha.
Kiều Khả Nam hơi lúng túng. “Nhắm mắt, nếu không em không làm.”
Lục Hành Chi lập tức thi hành, nếu không vì cảm giác này quá chân thật, anh rất nghi ngờ bản thân mê sảng, nhìn thấy ảo giác.
Cả phòng im ắng, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề, Kiều Khả Nam rất lành nghề, khiến anh cảm thấy cực kì thoải mái, càng lúc càng thoải mái, một luồng nhiệt khác lạ dần dần chuyển xuống bụng dưới.
Thân thể rất nóng, cộng thêm lâu rồi chưa phát tiết, Lục Hành Chi lờ mờ có điểm cương, chỉ hận bị cảm lạnh nghẹt mũi, không ngửi được mùi hương trên người Kiều Khả Nam, nhưng cũng may, nếu không … Anh không dám chắc mình sẽ làm ra hành động gì.
Anh cảm thấy, giờ khắc này, Kiều Khả Nam không phải xoa bóp đầu mình, mà là trái tim mình.
Bên cạnh là người mình ngày đêm khát vọng, cậu dịu dàng như vậy, khiến Lục Hành Chi muốn phát điên. Anh tự động viên bản thân: nhẫn, tuyệt đối không thể làm cậu ghét mình, đời này anh chưa học được cách đối xử thật tốt với ai đó, nhưng nan đề chình ình trước mắt ── anh phải giải được.
Bất kể dùng cách gì.
Kiều Khả Nam xoa bóp một hồi, với người bình thường, đã quá hết lòng quan tâm chăm sóc, tự phát cho mình một phiếu bé ngoan.
Hắn chỉ là người có oán báo oan, có ân báo ân, Lục Hành Chi quan tâm tới hắn, cho dù xuất phát từ mục đích gì, chí ít đã làm hắn cảm động, hắn vui vẻ hồi báo, nhưng chỉ đến vậy thôi.
Hắn lắc lắc bàn tay nhức mỏi: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, em về đây.”
Dứt lời, đang định đứng dậy, thắt lưng đã bị người ôm chặt, Kiều Khả Nam giật mình: “Anh…”
Má, bệnh gì mà khỏe thế?
Kiều Khả Nam xém chút văng tục, người phía sau lại ôm càng chặt, khuôn mặt nóng bừng dán trên lưng hắn. Hành động sỗ sàng làm toàn thân hắn rùng mình, sau đó, … Hắn cảm thấy một mảng ẩm ướt nóng rẫy, thấm qua lớp quần áo, thâm nhập vào da thịt, nóng đến tận xương.
Điều này làm Kiều Khả Nam cực kì khiếp sợ. Hắn trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin được, chỉ thấy mặt Lục Hành Chi còn chôn sau lưng hắn, hai vai hơi run, anh ta … khóc? Khóc sao?
Kiều Khả Nam nhất thời ngẩn ra, hình như hắn cũng bị nóng hỏng đầu, hoàn toàn không cử động được.
“Xin lỗi…” Lục Hành Chi nói, giọng điệu rất thê lương: “Xin lỗi.”
Trái tim Kiều Khả Nam ngay lập tức đau nhói.
Hắn cảm thấy rất khó chịu, thở không ra hơi, nếu xin lỗi có tác dụng, thế giới đã không cần cảnh sát, trước đây anh đã nói với tôi hai lần, tôi đều chấp nhận, bây giờ thì sao?
Dạ dày Kiều Khả Nam đau thắt, lúc sau, hắn nói: “Anh có từng nói xin lỗi cô Chương chưa?”
Lục Hành Chi ngẩn ra.
“Đầu tiên anh chưa cắt đứt với tôi đã qua lại với cô ấy, sau đó đính hôn, anh phải chịu bảy, tám điều khổ, còn không chịu kết thúc, anh nói làm sao tôi chịu được?”
Lục Hành Chi im lặng rất lâu, đến mức Kiều Khả Nam nghĩ anh không còn gì để nói, thì người kia mới mở miệng: “Bọn anh chỉ là giao dịch.”
“…Gì?”
Lục Hành Chi khó chịu ho vài tiếng, ngắt quãng kể lại “hiệp nghị” ban đầu với Chương Minh Vũ.
Rất đơn giản, nguyên nhân là Chương Minh Vũ điều tra những đối tượng Chương Thế Quốc nhắm tới, phát hiện Lục Hành Chi là gay, liền gặp anh đàm phán, hai người thương lượng sau khi giả kết hôn, hai người đều đạt được chỗ tốt.
“Anh hủy bỏ hôn ước, cô ấy lấy lý do thất tình, tuyên bố ra nước ngoài giải khuây với truyền thông, mới đây đã nhập học tại Pháp, có lẽ sau này cũng không quay về.”
Kiều Khả Nam: “…”
Thế thì sao? Thế thì sẽ làm tôi vui mừng sao? Vì sao tôi không cười được tí nào thế này?
Ngược lại tôi còn buồn hơn.
Hai người biến hôn ước trở thành giao dịch, khéo léo điều khiển trò hề, còn tôi bị Quyền Tứ Lang đánh cho một chiêu Bắc Đẩu Thần Quyên tan xương nát thịt, thiếu chút nữa chết không toàn thây, bây giờ anh nói với tôi cái này để làm gì? Được rồi, để tôi nói, chết đáng lắm, không chỉ có mèo bị tính hiếu kì giết chết, mà người cũng vậy …
Kiều Khả Nam: “Buông ra.”
Lục Hành Chi không nhúc nhích.
Kiều Khả Nam biết, tuy miệng anh ta nói cầu hắn kiếp sau, kiếp sau nữa, nhưng thực tế đời này, đã không chịu buông rồi.
Hắn trực tiếp ra sát chiêu, giơ ngón tay đeo nhẫn trước mặt Lục Hành Chi: “Tôi kết hôn rồi, tôi tôn trọng hôn nhân, đời này không bao giờ ngoại tình với người khác.”
Vẻ mặt của Lục Hành Chi, nháy mắt như ai đó đánh một quyền.
Anh dần dần nới lỏng tay, Kiều Khả Nam biết mình thắng, rất thoải mái.
Hắn đứng dậy, nhìn Lục Hành Chi mệt mỏi nằm ở đằng kia, đau thương nắm hai mắt, lồng ngực giống như bị vỡ dồn dập thở.
Cảm giác thắng lợi của hắn tan biến hết, đổi lại là nỗi buồn thế đầy, hắn ra khỏi phòng, mặc áo khoác, vội vàng rời khỏi nhà Lục Hành Chi.
Bước vào trong gió rét, nhớ đến bảy, tám điều khổ, phải chăng mình đang nếm trải ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ ấm thạnh?
… Thực sự rất đau.
Danh sách chương