Trong những ngày tiếp theo, Harry đã biết được rất nhiều về vợ anh và gia đình của nàng. Những người nhà Hathaway là một nhóm những cá nhân khác thường, sôi nổi và nhanh trí, có cùng chung sự sẵn sàng ngay lập tức thử bất kì ý tưởng nào đến với họ. Họ trêu chọc và cười đùa, cãi nhau vặt và cả tranh luận, nhưng luôn có sự tử tế ân cần bẩm sinh trong cái cách mà mọi người đối xử với nhau.
Có điều gì đó gần như liên quan đến phép màu nhiệm về Ramsay House này. Nó là một điền trang sung túc, được điều hành tốt, đầy những món đồ nội thất thô cứng và những tấm thảm dày, hàng chồng những cuốn sách ở khắp mọi nơi… nhưng điều đó không giải thích được cho thứ gì khác. Một người cảm nhận thấy điều đó ngay lập tức sau khi đi qua ngưỡng cửa trước, thứ gì đó vô hình nhưng cần cho sự sống như ánh sáng mặt trời vậy. Một thứ gì đó đã luôn luôn chạy trốn khỏi Harry. Dần dần anh cũng đi đến nhận thức rằng nó chính là tình yêu thương.
Ngày thứ hai sau khi Harry đến Hampshire, Leo dẫn anh đi quanh điền trang. Họ cưỡi ngựa đi thăm một số trang trại của các tá điền, và Leo đã dừng lại để nói chuyện với nhiều tá điền và người làm thuê khác nhau. Anh trao đổi những nhận xét am tường về thời tiết, đất đai, và mùa vụ, thể hiện một sự sâu rộng về kiến thức mà Harry chưa từng trông đợi ở anh.
Ở London, Leo đóng vai trò của một kẻ chơi bời trác tang luôn bất mãn với sự hoàn thiện. Thế nhưng, ở vùng thôn quê, cái mặt nạ của sự lạnh nhạt đó đã được gỡ ra. Rõ ràng là anh quan tâm đến những gia đình sống và làm việc ở điền trang Ramsay, và anh có dự định tạo dựng nên thành công từ điền trang. Anh đã thiết kế một hệ thống tưới tiêu thông minh để đưa nước về từ những con kênh bằng đá mà họ đã đào ở con sông gần đó, cứu giúp cho rất nhiều các tá điền khỏi công việc đi chở nước thường ngày. Và anh cũng đang cố hết sức để mang những phương thức canh tác hiện đại đến cho ngành nông nghiệp nơi đây, bao gồm cả việc thuyết phục những người tá điền của anh trồng mới hàng loạt các cây lúa mì lai vốn đã được phát triển ở Brighton và cho sản lượng cao hơn, rơm cứng hơn.
“Họ rất chậm chạp để chấp nhận thay đổi trong những vấn đề đó,” Leo rầu rĩ nói với Harry. “Nhiều người trong số họ vẫn cứ khăng khăng sử dụng cái liềm và lưỡi hái thay vì sử dụng máy gặt đập.” Anh cười toe toét. “Tôi đã bảo họ là thế kỉ mười chính sẽ qua trước khi họ quyết định tham gia vào việc sử dụng nó.”
Điều nảy ra cho Harry là mọi người nhà Hathaway đang gây dựng nên thành công vững chắc trên nền điền trang không phải bất chấp sự thiếu hụt của họ về mặt thừa hưởng dòng dõi quý tộc, mà là bởi vì nó[50] . Không có những truyền thống hay thói quen nào được áp đặt lên họ cả. Không có người nào phản đối rằng “nhưng đây là cách mà chúng tôi đã luôn làm việc đó.” Bởi vậy, họ tiến tới việc quản lý điền trang vừa như một công việc kinh doanh vừa như một nhiệm vụ khoa học, bởi vì họ không biết cách nào khác để tiến hành cả.
Leo chỉ cho Harry xưởng gỗ của điền trang, nơi những công việc nhọc nhằn gồm cắt xẻ, vận chuyển, và đục đẽo những khúc gỗ đều được làm bằng tay. Những khúc gỗ cỡ đại được đặt trên những đôi vai hay được kéo bằng những cái móc vòng, tạo ra những nguy cơ xảy ra tai nạn không thể đếm hết được.
Sau khi dùng bữa tối buổi tối hôm đó, Harry phác thảo một vài kế hoạch cho việc di chuyển những thanh gỗ bằng một hệ thống các con lăn, những tấm ván xoay quanh trục, và những cái xe đẩy tay. Hệ thống này có thể được cấu thành ở mức chi phí tương đối thấp, và nó sẽ cho phép đẩy nhanh quá trình sản xuất cũng như tăng độ an toàn cho những người làm thuê của điền trang. Merripen và Leo ngay lập tức tiếp thu ý tưởng đó dễ dàng.
“Anh thật tốt khi vẽ ra những kế hoạch đó,” Poppy nói với Harry sau dó, khi họ đã tới ngôi nhà của người giữ nhà vào buổi đêm. “Anh Merripen đã rất tán thưởng nó.”
Harry ngẫu nhiên nhún vai, tháo bỏ phần phía sau chiếc áo dài của nàng và giúp kéo hai tay nàng ra khỏi tay áo. “Anh chỉ dẫn ra một vài sự cải tiến rõ rệt mà họ có thể làm được thôi.”
“Những thứ rõ rệt với anh,” nàng nói, “thì đôi khi là không rõ rệt đối với mọi người chúng em. Anh rất thông minh mà, Harry.” Bước ra khỏi chiếc áo dài, Poppy quay lại để đối diện với anh bằng một nụ cười thoả mãn.
“Em rất vui rằng gia đình em đang nắm lấy cơ hội để hiểu biết về anh. Họ đang bắt đầu thích anh. Anh luôn rất hấp dẫn, và không hề ra vẻ hạ mình chiếu cố một chút nào, và anh không làm ầm lên với những việc như tìm thấy một con nhím trong ghế của mình.”
“Anh chưa đủ ngốc nghếch để tuyên chiến với Medusa vì khoảng không gian của cái ghế,” anh nói, và nàng bật cười. “Anh thích gia đình em,” anh nói, vừa tháo móc phần phía trước áo nịt ngực của nàng, vừa chậm rãi giải thoát nàng khỏi đống vải áo dài và áo nịt ngực. “Nhìn em ở bên mọi người giúp anh hiểu nhiều về em hơn.”
Chiếc áo nịt ngực[51] tạo ra một tiếng thịch nhỏ khi anh ném nó xuống sàn nhà. Poppy đứng trước mặt anh trong chiếc áo lót và quần đùi, đỏ bừng khi anh chăm chú ngắm nhìn nàng.
Một nụ cười không chắc chắn lướt qua khuôn mặt nàng. “Anh hiểu được gì về em?”
Harry móc một ngón tay dịu dàng vào bên dưới dây đeo áo lót của nàng, nới lỏng nó xuống. “Rằng đó là bản tính tự nhiên của em khi tạo sự kết nối gần gũi với mọi người ở xung quanh em.” Anh dịch chuyển lòng bàn tay qua đường cong bờ vai trần của nàng trong một sự vuốt ve âu yếm theo đường tròn. “Rằng em nhạy cảm, và hết lòng với những người em yêu quý, và trên tất cả… là em cần phải cảm thấy an toàn.”Anh hạ nốt quai áo lót bên kia của nàng xuống, và cảm thấy những cơn run rẩy chạy khắp cơ thể nàng. Anh kéo nàng áp vào anh, hai cánh tay anh ôm vòng quanh nàng, và nàng ép sát vào anh một cách vừa vặn cùng một tiếng thở dài.
Sau một lúc, anh dịu dàng thì thầm lên đường cong mờ nhạt, thơm ngát của cổ nàng. “Anh sẽ làm tình với em cả đêm, Poppy ạ. Và lần đầu tiên, em sẽ cảm thấy rất an toàn. Nhưng lần thứ hai, anh sẽ hơi xấu xa một chút… và em sẽ thích nó hơn nhiều. Và lần thứ ba -” anh dừng lại với một nụ cười khi anh nghe thấy hơi thở của nàng nghẹn lại. “Lần thứ ba, anh sẽ làm những điều sẽ khiến em phải xấu hổ khi nhớ đến chúng vào ngày mai.” Anh nhẹ nhàng hôn nàng. “Và em sẽ yêu điều đó nhất trong tất cả đấy.”
Poppy không thể thăm dò được tâm trạng của Harry, thật quỷ quyệt nhưng cũng lại rất dịu dàng khi anh hoàn tất việc cởi quần áo của nàng. Anh đặt lưng nàng lên tấm đệm với hai chân nàng đu đưa ở dưới, và đứng giữa hai chân nàng khi anh nhàn nhã cởi áo sơmi của mình. Khi ánh mắt chăm chú của anh lướt trên nàng, nàng đỏ bừng và cố gắng che chắn bản thân bằng hai cánh tay.
Loé lên một nụ cười tươi, Harry nghiêng người xuống trên nàng, kéo hai tay của nàng ra. “Tình yêu ơi, nếu em biết rằng chỉ mỗi nhìn em thôi đã mang lại khoái cảm thế nào cho anh thì…” Anh hôn lên đôi môi nàng, trêu chọc chúng mở ra, lưỡi anh trượt vào phía bên trong ấm áp của khoang miệng nàng. Vùng lông trên ngực anh chải lên hai nụ hoa nàng, một sự kích thích thật ngọt ngào và không ngừng nghỉ đã làm bật ra một tiếng rên rỉ từ sâu trong cổ họng nàng.
Đôi môi anh rà dọc theo đường vòng cung của cổ họng nàng để tới bầu ngực nàng. Bắt lấy một núm vú, anh vuốt ve nó bằng lưỡi mình, khiến nó căng cứng và nhạy cảm đến nhức nhối. Cùng lúc đó, bàn tay anh đi tới bên vú kia của nàng, ngón cái của anh vòng quanh và khêu gợi phần đỉnh nhọn.
Nàng căng người lên, cơ thể nàng run run và đỏ bừng. Hai bàn tay anh lướt khắp người nàng trên những lối mòn dịu dàng, qua cổ nàng, xuống thấp hơn, xuống đến nơi mà một nỗi khao khát ngọt ngào gợi tình đang tập trung lại. Khi tìm thấy vùng da thịt ẩm ướt, với nhiều lớp xếp chồng lên nhau một cách tinh tế, anh trêu chọc nàng bằng hai ngón tay cái của mình, hé mở nàng ra, khiến nàng sẵn sàng cho anh.
Đầu gối nàng co lên, và nàng vươn tới anh cùng với một âm thanh đứt quãng, cố gắng kéo anh phủ trùm lên nàng. Thay vào đó, anh lại hạ mình xuống trên đầu gối anh và nắm chặt hông nàng, và nàng cảm nhận miệng anh ở trên nàng. Nàng run rẩy bên dưới sự gắn kết êm ái của lưỡi anh, mỗi chuyển động hỗn loạn lại khiêu khích, chòng ghẹo, cho đến khi mắt nàng run run khép lại và nàng bắt đầu thở ra những hơi thở dài co giật mạnh. Lưỡi anh đi vào trong nàng và nán lại trong một khoảnh khắc dữ dội. “Làm ơn,” nàng thì thầm. “Làm ơn mà, Harry.”
Nàng cảm thấy anh nhỏm dậy, nghe thấy tiếng loạt xoạt của chiếc quần ống túm và vải lanh được kéo ra. Một áp lực ấm nóng, nhẹ nhàng ở lối vào cơ thể nàng, và nàng bật lên một âm thanh rung rung của sự khuây khoả. Anh đẩy vào bên trong nàng sâu đến hết mức mà nàng còn có thể chấp nhận được, một sự xâm lấn mạnh mẽ đầy tuyệt diệu. Nàng bị kéo căng ra, được lấp đầy hoàn toàn, và nàng di chuyển hông mình áp vào anh, cố gắng để nhận thêm nữa. Một nhịp điệu chậm rãi bắt đầu, cơ thể anh áp lên nàng theo một độ nghiêng vừa phải, đưa cường độ cảm xúc lên cao mãi với mỗi lần đi vào đầy khêu gợi. Đôi mắt nàng vụt mở bừng ra khi xúc cảm mạnh mẽ chất chồng tiến đến với mình, sức mạnh và tốc độ của nó thật tàn nhẫn, và nàng thấy khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi của anh ở trên nàng. Anh đang ngắm nhìn nàng, thưởng thức sự thoả mãn của nàng, hạ người xuống để nhận lấy những tiếng rên rỉ vô ích của nàng vào miệng anh.
Khi cơn co thắt cuối cùng mờ nhạt dần, và nàng mềm rũ cả người như một chiếc tất bị bỏ đi, Poppy cảm thấy mình được ôm ấp trong hai cánh tay của Harry. Họ cùng hạ xuống chiếc giường, chân tay mềm mại của nàng quấn lấy chân tay dài, cứng rắn hơn hẳn nàng của anh.
Nàng nhúc nhích trong sự ngạc nhiên đầy uể oải khi nàng cảm thấy anh vẫn còn đang bị khuấy động. Anh hôn nàng và ngồi lên, tay anh chơi đùa với ánh sáng lung lay trên mái tóc nàng.
Dịu dàng, anh hướng đầu nàng đến lòng anh. “Làm nó ẩm ướt đi em,” anh thì thầm. Miệng nàng cẩn thận khép lại trên phần đỉnh có nhịp đập rộn ràng, trượt sâu xuống hết mức nàng có thể, và nâng lên. Bị kích thích, nàng ngậm lấy phần cứng rắn nhưng mềm mại như lụa ấy, lưỡi nàng đẩy ra như lưỡi của một nàng mèo.
Harry quay nàng lại để nàng được đặt úp mặt xuống tấm đệm. Nhấc hông của nàng lên cao, anh phủ lên nàng từ đằng sau, những ngón tay anh trượt vào giữa hai đùi nàng. Nàng cảm nhận thấy một sự tăng lên đột ngột của niềm phấn khích, cơ thể nàng ngay lập tức đáp lại cái chạm của anh.
“Bây giờ,” anh thì thầm vào một bên tai nóng rực của nàng, “Anh sẽ xấu xa. Và em sẽ để anh làm bất cứ thứ gì, phải không em?”
“Vâng, vâng, vâng…”
Anh giữ lấy nàng bằng một sức ép mạnh mẽ, khum lấy nàng khi anh kéo nàng áp vào sức nặng rắn chắc của anh. Nàng cảm thấy anh đưa nàng vào một chuyển động nhẹ nhàng lắc lư, với phần cơ thể bị khuấy động của anh thăng bằng ở nơi kín đáo ẩm ướt của cơ thể nàng. Anh đi vào trong nàng, nhưng chỉ vừa đủ, và mỗi lần nàng ưỡn người ra sau, anh lại để nàng có thêm một phần nữa. Lẩm bẩm tên anh, àng đẩy mạnh ra sau hơn nữa, cố gắng để xuyên qua bản thân hoàn toàn. Nhưng anh chỉ bật cười êm ái và giữ nàng ở chỗ mà anh muốn nàng, duy trì nhịp điệu gợi cảm, nên thơ. Anh hoàn toàn nắm quyền kiểm soát, chiếm lấy cơ thể nàng bằng sự khéo léo đến choáng ngợp, để nàng quằn quại và thở gấp trong nhiều phút đồng hồ dài đằng đẵng. Kéo hết mái tóc nàng sang một bên, anh hôn lên gáy nàng, khuôn miệng anh nhiệt tình và dày vò. Mọi thứ anh làm đẩy khoái cảm của nàng lên cao, và anh biết điều đó, tự đắc vì nó. Poppy cảm thấy nỗi gấp rút đang tiến tới của sự điền đầy, những giác quan của nàng chuẩn bị cho tình trạng hỗn loạn đầy nóng bỏng của sự giải thoát, và chỉ ngay sau đó anh chiếm lấy nàng hoàn toàn, đẩy sâu và cứng rắn vào nơi trung tâm của nàng. Harry giữ lấy nàng cho đến khi nàng ngừng rùng mình, cơ thể nàng mềm rũ với sự thoả mãn. Và sau đó anh đặt nàng nằm ngửa ra và thì thầm một từ tai nàng.
“Lần nữa.”
Đó là một đêm dài nóng bỏng, ngập tràn sự thân mật đến mức không thể hình dung nổi. Sau lần thứ ba, họ rúc vào nhau trong bóng tối với đầu Poppy ngả trên vai của Harry. Thật tuyệt khi nằm bên ai đó theo cách này, cùng nói chuyện về bất cứ chuyện gì và mọi điều, cơ thể hai người cùng thư thái trong kết quả của sự đam mê.
“Em hấp dẫn anh theo mọi cách,” Harry thì thầm, tay anh chơi đùa nhẹ nhàng trên tóc nàng. “Có những bí ẩn trong tâm hồn em mà cần phải tốn thời gian của cả một đời mới khám phá được… và anh muốn biết mọi điều trong số chúng.”
Không ai từng nói nàng là bí ẩn trước đây cả. Trong khi Poppy không nghĩ về bản thân theo cách đó, nàng lại khá thích nó. “Em không phải là tất cả những bí ẩn đó, đúng không?”
“Dĩ nhiên là em có.” Mỉm cười, anh nhấc tay nàng lên và ấn một nụ hôn lên lòng bàn tay mềm mại khum khum của nàng.
“Em là một người phụ nữ.”
Poppy đi tản bộ cùng Beatrix vào buổi chiều ngày hôm sau, trong khi những người còn lại trong gia đình tản mác vào những công việc khác nhau: Win và Amelia đi thăm một người bạn bị ốm trong làng, Leo và Merripen gặp gỡ một tá điền mới sắp gia nhập, và Cam đã tới một cuộc đấu giá ngựa ở Southampton. Harry thì đang ngồi bên chiếc bàn trong thư viện với một báo cáo chi tiết từ Jake Valentine. Tận hưởng sự bình yên và tĩnh lặng - hiếm có trong gia đình Hathaway - anh bắt đầu đọc báo cáo. Tuy nhiên, âm thanh của một tấm ván gỗ lót sàn cọt kẹt đã đâm toạc sự tập trung của anh, và anh nhìn lên ngưỡng cửa. Catherine Marks đang đứng đó, sách trên tay, hai gò má cô hồng lên. “Tha thứ cho em,” cô nói. “Em không định quấy nhiễu anh. Em chỉ định trả lại cuốn sách, nhưng -”
“Vào đi,” Harry ngay lập tức nói, đứng lên từ chiếc ghế của anh. “Em không xen vào bất cứ chuyện gì cả.”
“Em sẽ chỉ ở lại chút thôi.” Cô vội vã tới giá sách, thay thế cuốn sách, và dừng lại để nhìn qua anh. Ánh sáng từ cửa sổ lấp loáng trên đôi mắt kính của cô, làm mờ đi đôi mắt cô.
“Cứ ở lại đây nếu em thích,” Harry nói, cảm thấy lúng túng một cách không thể lí giải được.
“Không, cảm ơn anh. Hôm nay là một ngày đẹp trời, và em nghĩ em có thể đi bộ qua những khu vườn, hoặc -” Cô im bặt và nhún vai không thoải mái.
Chúa ơi, họ cảm thấy không thoải mái với nhau đến mức nào. Harry nhìn cô trong một khắc, tự hỏi điều gì làm cô phiền muộn. Anh chưa bao giờ biết phải làm gì với cô, người em gái cùng mẹ khác cha không được mong muốn này, cũng như không biết vị trí nào trong cuộc đời anh mà anh có thể tìm cho cô. Anh chưa bao giờ muốn chăm sóc cho Catherine, nhưng cô đã luôn kéo anh vào, làm anh lo lắng, làm anh rối trí.
“Liệu anh có thể đi dạo cùng em chứ?” anh hỏi bằng giọng khàn khàn.
Cô chớp mắt ngạc nhiên. Câu trả lời của cô đến sau một lúc lâu. “Nếu anh muốn.”
Anh ra ngoài cùng cô để đến một khu vườn nhỏ có hàng rào ngăn, với những khóm hoa thuỷ tiên trắng và vàng ở khắp mọi nơi. Nheo mắt dưới ánh mặt trời chan hoà, họ đi bộ dọc theo con đường mòn rải sỏi. Catherine chuyển cho anh một ánh mắt khó dò, đôi mắt cô như ngọc mắt mèo trong ánh sáng ban ngày. “Em không biết chút gì về anh cả, Harry à.”
“Em có lẽ cũng chỉ biết về anh giống như những người khác biết thôi,” Harry nói. “Ngoại trừ Poppy, dĩ nhiên.”
“Không, em không,” cô chân thành nói. “Cung cách mà anh đã thể hiện trong tuần này… Em chưa từng có bao giờ trông đợi điều đó ở anh. Tình yêu mà anh dường như đã nảy nở với Poppy - Em biết rằng nó khác lạ lùng.”
“Nó không phải là sự giả vờ,” anh nói.
“Em biết. Em có thể nhận ra là anh chân thành. Chỉ là ngay trước đám cưới, anh đã nói đó chẳng phải là vấn đề nếu trái tim của Poppy có thuộc về Mr. Bayning chăng nữa, miễn là -”
“Miễn là anh chiếm được phần còn lại của cô ấy,” Harry nói, mỉm cười vẻ tự khinh miệt. “Anh đã là một con heo thô lỗ. Anh xin lỗi em, Cat ạ.” Anh dừng lại. “Giờ thì anh hiểu tại sao em cảm thấy quá bao bọc cho Poppy và Beatrix rồi. Trong tất cả mọi người bọn họ. Họ là những điều gần gũi nhất với ý nghĩa của một gia đình mà em từng được biết.”
“Hay anh từng biết.”
Một khoảng im lặng không thoải mái trôi qua trước khi Harry buộc bản thân phải thừa nhận, “Hay anh từng biết.”
Họ dừng lại bên một chiếc ghế dài được đặt dọc theo con đường mòn, và Catherine ngồi xuống. “Anh sẽ chứ?” cô hỏi, ra hiệu về khoảng trống bên cạnh cô.
Anh nghe theo, hạ người xuống cái ghế dài và ngả người về trước với hai khuỷu tay chống lên hai đầu gối. Họ cùng im lặng nhưng thân thiện một cách kì lạ, cả hai người cùng mong ước về một kiểu đồng cảm nào đó, nhưng không biết phải làm thế nào để đạt được nó.
Harry quyết định bắt đầu bằng sự chân thật. Hít một hơi thở sâu, anh cộc cằn nói, “Anh chưa bao giờ đối tốt với em, Cat ạ. Đặc biệt là những khi em cần nó nhất.”
“Em sẽ lý luận về điều đó nhé,” cô nói, làm anh ngạc nhiên. “Anh đã cứu em khỏi một tình trạng rất không dễ chịu, và anh đã giành cho em những điều kiện để sống hào phóng mà không cần phải tìm việc làm. Và anh chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ cái gì để đáp lại cả.”
“Anh có nghĩa vụ đó với em mà.” Harry nhìn chằm chằm vào cô, thu lấy ánh sáng vàng rực rỡ của mái tóc cô, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, sự mềm mịn mỏng manh như sứ của làn da cô. Một nếp nhăn kéo lông mày của anh sát lại. Chuyển ánh mắt anh rời đi, anh vươn tay lên để xoa bóp gáy mình. “Chết tiệt là em quá giống với mẹ của chúng ta.”
“Em xin lỗi,” Catherine thì thầm.
“Không, đừng xin lỗi. Em rất xinh đẹp, cũng như bà ấy đã từng thế. Còn nhiều hơn thế. Nhưng đôi khí thật khó để nhìn thấy sự tương đồng, mà không nhớ đến…” Anh để thoát ra một tiếng thở dài căng thẳng. “Khi anh tìm ra em, anh đã nổi giận với em vì có được quá nhiều năm với bà ấy hơn anh có. Chỉ đến sau đó anh mới nhận ra rằng anh là người may mắn.”
Một nụ cười cay đắng làm cong đôi môi cô. “Em không nghĩ bất kì ai trong chúng ta có thể bị kết tội vì đã có một số mệnh tốt đẹp quá mức, anh Harry ạ.”
Anh đáp lại bằng một nụ cười lặng lẽ không có chút hài hước nào.
Họ tiếp tục ngồi bên nhau, yên tĩnh và bình lặng, gần gũi nhưng không chạm vào nhau. Cả hai người họ đã được nuôi lớn mà không biết làm thế nào để trao đi và nhận lại yêu thương. Thế giới đã dạy họ những bài học mà đáng lẽ chúng phải bị lãng quên. Nhưng đôi khi cuộc đời lại hào phóng theo cách mà nó không được trông đợi trước, Harry trầm ngâm. Poppy là bằng chứng của điều đó.
“Những người nhà Hathaway là một sự vuốt ve an ủi của vận may dành cho em,” Catherine nói, như thể cô đã đọc được những ý nghĩ của anh vậy. Cô tháo cặp kính ra và lau sạch chúng bằng viền ống tay áo. “Ở cùng họ trong suốt ba năm qua… nó đã trao cho em hy vọng. Đó là một khoảng thời gian để hồi phục.”
“Anh vui vì điều đó,” Harry nhẹ nhàng nói. “Em xứng đáng với điều đó, và nhiều hơn nữa.” Anh ngừng lại, tìm kiếm những từ ngữ.
“Cat, anh có vài điều muốn hỏi em…”
“Vâng?”
“Poppy muốn biết thêm về quá khứ của em. Anh có thể nói với cô ấy điều gì, nếu có, về khoảng thời gian khi anh tìm thấy em?”
Catherine tháo cặp kính và nhìn đăm đăm vào một vùng hoa thuỷ tiên rực rỡ ở gần đó. “Nói với cô ấy mọi điều đi anh,” cuối cùng cô nói. “Cô ấy có thể được tín nhiệm với những bí mật của em. Và của anh.”
Harry gật đầu, ngạc nhiên trong im lặng bởi câu nói mà anh chưa từng có bao giờ tưởng tượng được là cô lại nói lên.
“Có thêm một điều mà anh muốn hỏi em. Một đặc ân. Anh hiểu những lí do mà chúng ta không thể công khai thừa nhận nhau. Nhưng những lúc riêng tư, kể từ bây giờ, anh hy vọng em sẽ cho anh được vinh dự… ừm, để anh hành động như anh trai của em.”
Cô nhìn anh bằng đôi mắt mở lớn, dường như quá sững sờ để có thể đáp lại.
“Chúng ta sẽ không phải kể với những người còn lại trong gia đình cho đến khi em sẵn sàng,” Harry nói. “Nhưng anh thích không phải che giấu mối quan hệ của chúng ta khi chúng ta ở riêng hơn. Em là người thân duy nhất của anh.”
Catherine luồn tay xuống dưới đôi mắt kính để thấm một giọt nước mắt thoát ra. Một cảm giác của tình thương và sự dịu dàng chạy khắp người Harry, thứ gì đó mà anh chưa bao giờ cảm thấy về cô trước đây cả. Vươn tay ra, anh kéo cô vào gần và hôn lên trán cô âu yếm. “Để anh làm anh lớn của em,” anh thì thầm.
Cô nhìn theo trong sự ngạc nhiên khi anh đi trở về ngôi nhà.
Trong một vài phút sau khi Catherine ngồi một mình trên chiếc ghế dài, lắng nghe tiếng vo ve của một con ong, những tiếng líu lo thanh cao, ngọt ngào của những con chim én, và những tiếng rúc rích mềm mại hơn, giàu nhạc điệu hơn của những con chim chiền chiện. Cô phân vân về sự thay đổi đã đến với Harry. Cô hơi e ngại rằng anh đang chơi một kiểu trò chơi nào đó với cô, với tất cả bọn họ, ngoại trừ… nó phải là thật. Những cảm xúc trên gương mặt anh, sự chân thành trong đôi mắt anh, tất cả những điều đó là không thể phủ nhận. Nhưng làm cách nào mà tích cách của một ai đó có thể thay đổi lớn đến như vậy chứ? Có thể, cô ngẫm nghĩ, không phải là quá quan trọng để đến nỗi Harry phải bị thay đổi khi anh bị bóc trần ra… hết lớp này đến lớp khác, những rào cản phòng thủ biến mất. Có thể Harry đang trở thành - hoặc sớm hay muộn cũng sẽ trở thành - kiểu người mà anh vốn được sinh ra như vậy. Bởi vì anh cuối cùng cũng tìm được ai đó có ý nghĩa với mình.
Có điều gì đó gần như liên quan đến phép màu nhiệm về Ramsay House này. Nó là một điền trang sung túc, được điều hành tốt, đầy những món đồ nội thất thô cứng và những tấm thảm dày, hàng chồng những cuốn sách ở khắp mọi nơi… nhưng điều đó không giải thích được cho thứ gì khác. Một người cảm nhận thấy điều đó ngay lập tức sau khi đi qua ngưỡng cửa trước, thứ gì đó vô hình nhưng cần cho sự sống như ánh sáng mặt trời vậy. Một thứ gì đó đã luôn luôn chạy trốn khỏi Harry. Dần dần anh cũng đi đến nhận thức rằng nó chính là tình yêu thương.
Ngày thứ hai sau khi Harry đến Hampshire, Leo dẫn anh đi quanh điền trang. Họ cưỡi ngựa đi thăm một số trang trại của các tá điền, và Leo đã dừng lại để nói chuyện với nhiều tá điền và người làm thuê khác nhau. Anh trao đổi những nhận xét am tường về thời tiết, đất đai, và mùa vụ, thể hiện một sự sâu rộng về kiến thức mà Harry chưa từng trông đợi ở anh.
Ở London, Leo đóng vai trò của một kẻ chơi bời trác tang luôn bất mãn với sự hoàn thiện. Thế nhưng, ở vùng thôn quê, cái mặt nạ của sự lạnh nhạt đó đã được gỡ ra. Rõ ràng là anh quan tâm đến những gia đình sống và làm việc ở điền trang Ramsay, và anh có dự định tạo dựng nên thành công từ điền trang. Anh đã thiết kế một hệ thống tưới tiêu thông minh để đưa nước về từ những con kênh bằng đá mà họ đã đào ở con sông gần đó, cứu giúp cho rất nhiều các tá điền khỏi công việc đi chở nước thường ngày. Và anh cũng đang cố hết sức để mang những phương thức canh tác hiện đại đến cho ngành nông nghiệp nơi đây, bao gồm cả việc thuyết phục những người tá điền của anh trồng mới hàng loạt các cây lúa mì lai vốn đã được phát triển ở Brighton và cho sản lượng cao hơn, rơm cứng hơn.
“Họ rất chậm chạp để chấp nhận thay đổi trong những vấn đề đó,” Leo rầu rĩ nói với Harry. “Nhiều người trong số họ vẫn cứ khăng khăng sử dụng cái liềm và lưỡi hái thay vì sử dụng máy gặt đập.” Anh cười toe toét. “Tôi đã bảo họ là thế kỉ mười chính sẽ qua trước khi họ quyết định tham gia vào việc sử dụng nó.”
Điều nảy ra cho Harry là mọi người nhà Hathaway đang gây dựng nên thành công vững chắc trên nền điền trang không phải bất chấp sự thiếu hụt của họ về mặt thừa hưởng dòng dõi quý tộc, mà là bởi vì nó[50] . Không có những truyền thống hay thói quen nào được áp đặt lên họ cả. Không có người nào phản đối rằng “nhưng đây là cách mà chúng tôi đã luôn làm việc đó.” Bởi vậy, họ tiến tới việc quản lý điền trang vừa như một công việc kinh doanh vừa như một nhiệm vụ khoa học, bởi vì họ không biết cách nào khác để tiến hành cả.
Leo chỉ cho Harry xưởng gỗ của điền trang, nơi những công việc nhọc nhằn gồm cắt xẻ, vận chuyển, và đục đẽo những khúc gỗ đều được làm bằng tay. Những khúc gỗ cỡ đại được đặt trên những đôi vai hay được kéo bằng những cái móc vòng, tạo ra những nguy cơ xảy ra tai nạn không thể đếm hết được.
Sau khi dùng bữa tối buổi tối hôm đó, Harry phác thảo một vài kế hoạch cho việc di chuyển những thanh gỗ bằng một hệ thống các con lăn, những tấm ván xoay quanh trục, và những cái xe đẩy tay. Hệ thống này có thể được cấu thành ở mức chi phí tương đối thấp, và nó sẽ cho phép đẩy nhanh quá trình sản xuất cũng như tăng độ an toàn cho những người làm thuê của điền trang. Merripen và Leo ngay lập tức tiếp thu ý tưởng đó dễ dàng.
“Anh thật tốt khi vẽ ra những kế hoạch đó,” Poppy nói với Harry sau dó, khi họ đã tới ngôi nhà của người giữ nhà vào buổi đêm. “Anh Merripen đã rất tán thưởng nó.”
Harry ngẫu nhiên nhún vai, tháo bỏ phần phía sau chiếc áo dài của nàng và giúp kéo hai tay nàng ra khỏi tay áo. “Anh chỉ dẫn ra một vài sự cải tiến rõ rệt mà họ có thể làm được thôi.”
“Những thứ rõ rệt với anh,” nàng nói, “thì đôi khi là không rõ rệt đối với mọi người chúng em. Anh rất thông minh mà, Harry.” Bước ra khỏi chiếc áo dài, Poppy quay lại để đối diện với anh bằng một nụ cười thoả mãn.
“Em rất vui rằng gia đình em đang nắm lấy cơ hội để hiểu biết về anh. Họ đang bắt đầu thích anh. Anh luôn rất hấp dẫn, và không hề ra vẻ hạ mình chiếu cố một chút nào, và anh không làm ầm lên với những việc như tìm thấy một con nhím trong ghế của mình.”
“Anh chưa đủ ngốc nghếch để tuyên chiến với Medusa vì khoảng không gian của cái ghế,” anh nói, và nàng bật cười. “Anh thích gia đình em,” anh nói, vừa tháo móc phần phía trước áo nịt ngực của nàng, vừa chậm rãi giải thoát nàng khỏi đống vải áo dài và áo nịt ngực. “Nhìn em ở bên mọi người giúp anh hiểu nhiều về em hơn.”
Chiếc áo nịt ngực[51] tạo ra một tiếng thịch nhỏ khi anh ném nó xuống sàn nhà. Poppy đứng trước mặt anh trong chiếc áo lót và quần đùi, đỏ bừng khi anh chăm chú ngắm nhìn nàng.
Một nụ cười không chắc chắn lướt qua khuôn mặt nàng. “Anh hiểu được gì về em?”
Harry móc một ngón tay dịu dàng vào bên dưới dây đeo áo lót của nàng, nới lỏng nó xuống. “Rằng đó là bản tính tự nhiên của em khi tạo sự kết nối gần gũi với mọi người ở xung quanh em.” Anh dịch chuyển lòng bàn tay qua đường cong bờ vai trần của nàng trong một sự vuốt ve âu yếm theo đường tròn. “Rằng em nhạy cảm, và hết lòng với những người em yêu quý, và trên tất cả… là em cần phải cảm thấy an toàn.”Anh hạ nốt quai áo lót bên kia của nàng xuống, và cảm thấy những cơn run rẩy chạy khắp cơ thể nàng. Anh kéo nàng áp vào anh, hai cánh tay anh ôm vòng quanh nàng, và nàng ép sát vào anh một cách vừa vặn cùng một tiếng thở dài.
Sau một lúc, anh dịu dàng thì thầm lên đường cong mờ nhạt, thơm ngát của cổ nàng. “Anh sẽ làm tình với em cả đêm, Poppy ạ. Và lần đầu tiên, em sẽ cảm thấy rất an toàn. Nhưng lần thứ hai, anh sẽ hơi xấu xa một chút… và em sẽ thích nó hơn nhiều. Và lần thứ ba -” anh dừng lại với một nụ cười khi anh nghe thấy hơi thở của nàng nghẹn lại. “Lần thứ ba, anh sẽ làm những điều sẽ khiến em phải xấu hổ khi nhớ đến chúng vào ngày mai.” Anh nhẹ nhàng hôn nàng. “Và em sẽ yêu điều đó nhất trong tất cả đấy.”
Poppy không thể thăm dò được tâm trạng của Harry, thật quỷ quyệt nhưng cũng lại rất dịu dàng khi anh hoàn tất việc cởi quần áo của nàng. Anh đặt lưng nàng lên tấm đệm với hai chân nàng đu đưa ở dưới, và đứng giữa hai chân nàng khi anh nhàn nhã cởi áo sơmi của mình. Khi ánh mắt chăm chú của anh lướt trên nàng, nàng đỏ bừng và cố gắng che chắn bản thân bằng hai cánh tay.
Loé lên một nụ cười tươi, Harry nghiêng người xuống trên nàng, kéo hai tay của nàng ra. “Tình yêu ơi, nếu em biết rằng chỉ mỗi nhìn em thôi đã mang lại khoái cảm thế nào cho anh thì…” Anh hôn lên đôi môi nàng, trêu chọc chúng mở ra, lưỡi anh trượt vào phía bên trong ấm áp của khoang miệng nàng. Vùng lông trên ngực anh chải lên hai nụ hoa nàng, một sự kích thích thật ngọt ngào và không ngừng nghỉ đã làm bật ra một tiếng rên rỉ từ sâu trong cổ họng nàng.
Đôi môi anh rà dọc theo đường vòng cung của cổ họng nàng để tới bầu ngực nàng. Bắt lấy một núm vú, anh vuốt ve nó bằng lưỡi mình, khiến nó căng cứng và nhạy cảm đến nhức nhối. Cùng lúc đó, bàn tay anh đi tới bên vú kia của nàng, ngón cái của anh vòng quanh và khêu gợi phần đỉnh nhọn.
Nàng căng người lên, cơ thể nàng run run và đỏ bừng. Hai bàn tay anh lướt khắp người nàng trên những lối mòn dịu dàng, qua cổ nàng, xuống thấp hơn, xuống đến nơi mà một nỗi khao khát ngọt ngào gợi tình đang tập trung lại. Khi tìm thấy vùng da thịt ẩm ướt, với nhiều lớp xếp chồng lên nhau một cách tinh tế, anh trêu chọc nàng bằng hai ngón tay cái của mình, hé mở nàng ra, khiến nàng sẵn sàng cho anh.
Đầu gối nàng co lên, và nàng vươn tới anh cùng với một âm thanh đứt quãng, cố gắng kéo anh phủ trùm lên nàng. Thay vào đó, anh lại hạ mình xuống trên đầu gối anh và nắm chặt hông nàng, và nàng cảm nhận miệng anh ở trên nàng. Nàng run rẩy bên dưới sự gắn kết êm ái của lưỡi anh, mỗi chuyển động hỗn loạn lại khiêu khích, chòng ghẹo, cho đến khi mắt nàng run run khép lại và nàng bắt đầu thở ra những hơi thở dài co giật mạnh. Lưỡi anh đi vào trong nàng và nán lại trong một khoảnh khắc dữ dội. “Làm ơn,” nàng thì thầm. “Làm ơn mà, Harry.”
Nàng cảm thấy anh nhỏm dậy, nghe thấy tiếng loạt xoạt của chiếc quần ống túm và vải lanh được kéo ra. Một áp lực ấm nóng, nhẹ nhàng ở lối vào cơ thể nàng, và nàng bật lên một âm thanh rung rung của sự khuây khoả. Anh đẩy vào bên trong nàng sâu đến hết mức mà nàng còn có thể chấp nhận được, một sự xâm lấn mạnh mẽ đầy tuyệt diệu. Nàng bị kéo căng ra, được lấp đầy hoàn toàn, và nàng di chuyển hông mình áp vào anh, cố gắng để nhận thêm nữa. Một nhịp điệu chậm rãi bắt đầu, cơ thể anh áp lên nàng theo một độ nghiêng vừa phải, đưa cường độ cảm xúc lên cao mãi với mỗi lần đi vào đầy khêu gợi. Đôi mắt nàng vụt mở bừng ra khi xúc cảm mạnh mẽ chất chồng tiến đến với mình, sức mạnh và tốc độ của nó thật tàn nhẫn, và nàng thấy khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi của anh ở trên nàng. Anh đang ngắm nhìn nàng, thưởng thức sự thoả mãn của nàng, hạ người xuống để nhận lấy những tiếng rên rỉ vô ích của nàng vào miệng anh.
Khi cơn co thắt cuối cùng mờ nhạt dần, và nàng mềm rũ cả người như một chiếc tất bị bỏ đi, Poppy cảm thấy mình được ôm ấp trong hai cánh tay của Harry. Họ cùng hạ xuống chiếc giường, chân tay mềm mại của nàng quấn lấy chân tay dài, cứng rắn hơn hẳn nàng của anh.
Nàng nhúc nhích trong sự ngạc nhiên đầy uể oải khi nàng cảm thấy anh vẫn còn đang bị khuấy động. Anh hôn nàng và ngồi lên, tay anh chơi đùa với ánh sáng lung lay trên mái tóc nàng.
Dịu dàng, anh hướng đầu nàng đến lòng anh. “Làm nó ẩm ướt đi em,” anh thì thầm. Miệng nàng cẩn thận khép lại trên phần đỉnh có nhịp đập rộn ràng, trượt sâu xuống hết mức nàng có thể, và nâng lên. Bị kích thích, nàng ngậm lấy phần cứng rắn nhưng mềm mại như lụa ấy, lưỡi nàng đẩy ra như lưỡi của một nàng mèo.
Harry quay nàng lại để nàng được đặt úp mặt xuống tấm đệm. Nhấc hông của nàng lên cao, anh phủ lên nàng từ đằng sau, những ngón tay anh trượt vào giữa hai đùi nàng. Nàng cảm nhận thấy một sự tăng lên đột ngột của niềm phấn khích, cơ thể nàng ngay lập tức đáp lại cái chạm của anh.
“Bây giờ,” anh thì thầm vào một bên tai nóng rực của nàng, “Anh sẽ xấu xa. Và em sẽ để anh làm bất cứ thứ gì, phải không em?”
“Vâng, vâng, vâng…”
Anh giữ lấy nàng bằng một sức ép mạnh mẽ, khum lấy nàng khi anh kéo nàng áp vào sức nặng rắn chắc của anh. Nàng cảm thấy anh đưa nàng vào một chuyển động nhẹ nhàng lắc lư, với phần cơ thể bị khuấy động của anh thăng bằng ở nơi kín đáo ẩm ướt của cơ thể nàng. Anh đi vào trong nàng, nhưng chỉ vừa đủ, và mỗi lần nàng ưỡn người ra sau, anh lại để nàng có thêm một phần nữa. Lẩm bẩm tên anh, àng đẩy mạnh ra sau hơn nữa, cố gắng để xuyên qua bản thân hoàn toàn. Nhưng anh chỉ bật cười êm ái và giữ nàng ở chỗ mà anh muốn nàng, duy trì nhịp điệu gợi cảm, nên thơ. Anh hoàn toàn nắm quyền kiểm soát, chiếm lấy cơ thể nàng bằng sự khéo léo đến choáng ngợp, để nàng quằn quại và thở gấp trong nhiều phút đồng hồ dài đằng đẵng. Kéo hết mái tóc nàng sang một bên, anh hôn lên gáy nàng, khuôn miệng anh nhiệt tình và dày vò. Mọi thứ anh làm đẩy khoái cảm của nàng lên cao, và anh biết điều đó, tự đắc vì nó. Poppy cảm thấy nỗi gấp rút đang tiến tới của sự điền đầy, những giác quan của nàng chuẩn bị cho tình trạng hỗn loạn đầy nóng bỏng của sự giải thoát, và chỉ ngay sau đó anh chiếm lấy nàng hoàn toàn, đẩy sâu và cứng rắn vào nơi trung tâm của nàng. Harry giữ lấy nàng cho đến khi nàng ngừng rùng mình, cơ thể nàng mềm rũ với sự thoả mãn. Và sau đó anh đặt nàng nằm ngửa ra và thì thầm một từ tai nàng.
“Lần nữa.”
Đó là một đêm dài nóng bỏng, ngập tràn sự thân mật đến mức không thể hình dung nổi. Sau lần thứ ba, họ rúc vào nhau trong bóng tối với đầu Poppy ngả trên vai của Harry. Thật tuyệt khi nằm bên ai đó theo cách này, cùng nói chuyện về bất cứ chuyện gì và mọi điều, cơ thể hai người cùng thư thái trong kết quả của sự đam mê.
“Em hấp dẫn anh theo mọi cách,” Harry thì thầm, tay anh chơi đùa nhẹ nhàng trên tóc nàng. “Có những bí ẩn trong tâm hồn em mà cần phải tốn thời gian của cả một đời mới khám phá được… và anh muốn biết mọi điều trong số chúng.”
Không ai từng nói nàng là bí ẩn trước đây cả. Trong khi Poppy không nghĩ về bản thân theo cách đó, nàng lại khá thích nó. “Em không phải là tất cả những bí ẩn đó, đúng không?”
“Dĩ nhiên là em có.” Mỉm cười, anh nhấc tay nàng lên và ấn một nụ hôn lên lòng bàn tay mềm mại khum khum của nàng.
“Em là một người phụ nữ.”
Poppy đi tản bộ cùng Beatrix vào buổi chiều ngày hôm sau, trong khi những người còn lại trong gia đình tản mác vào những công việc khác nhau: Win và Amelia đi thăm một người bạn bị ốm trong làng, Leo và Merripen gặp gỡ một tá điền mới sắp gia nhập, và Cam đã tới một cuộc đấu giá ngựa ở Southampton. Harry thì đang ngồi bên chiếc bàn trong thư viện với một báo cáo chi tiết từ Jake Valentine. Tận hưởng sự bình yên và tĩnh lặng - hiếm có trong gia đình Hathaway - anh bắt đầu đọc báo cáo. Tuy nhiên, âm thanh của một tấm ván gỗ lót sàn cọt kẹt đã đâm toạc sự tập trung của anh, và anh nhìn lên ngưỡng cửa. Catherine Marks đang đứng đó, sách trên tay, hai gò má cô hồng lên. “Tha thứ cho em,” cô nói. “Em không định quấy nhiễu anh. Em chỉ định trả lại cuốn sách, nhưng -”
“Vào đi,” Harry ngay lập tức nói, đứng lên từ chiếc ghế của anh. “Em không xen vào bất cứ chuyện gì cả.”
“Em sẽ chỉ ở lại chút thôi.” Cô vội vã tới giá sách, thay thế cuốn sách, và dừng lại để nhìn qua anh. Ánh sáng từ cửa sổ lấp loáng trên đôi mắt kính của cô, làm mờ đi đôi mắt cô.
“Cứ ở lại đây nếu em thích,” Harry nói, cảm thấy lúng túng một cách không thể lí giải được.
“Không, cảm ơn anh. Hôm nay là một ngày đẹp trời, và em nghĩ em có thể đi bộ qua những khu vườn, hoặc -” Cô im bặt và nhún vai không thoải mái.
Chúa ơi, họ cảm thấy không thoải mái với nhau đến mức nào. Harry nhìn cô trong một khắc, tự hỏi điều gì làm cô phiền muộn. Anh chưa bao giờ biết phải làm gì với cô, người em gái cùng mẹ khác cha không được mong muốn này, cũng như không biết vị trí nào trong cuộc đời anh mà anh có thể tìm cho cô. Anh chưa bao giờ muốn chăm sóc cho Catherine, nhưng cô đã luôn kéo anh vào, làm anh lo lắng, làm anh rối trí.
“Liệu anh có thể đi dạo cùng em chứ?” anh hỏi bằng giọng khàn khàn.
Cô chớp mắt ngạc nhiên. Câu trả lời của cô đến sau một lúc lâu. “Nếu anh muốn.”
Anh ra ngoài cùng cô để đến một khu vườn nhỏ có hàng rào ngăn, với những khóm hoa thuỷ tiên trắng và vàng ở khắp mọi nơi. Nheo mắt dưới ánh mặt trời chan hoà, họ đi bộ dọc theo con đường mòn rải sỏi. Catherine chuyển cho anh một ánh mắt khó dò, đôi mắt cô như ngọc mắt mèo trong ánh sáng ban ngày. “Em không biết chút gì về anh cả, Harry à.”
“Em có lẽ cũng chỉ biết về anh giống như những người khác biết thôi,” Harry nói. “Ngoại trừ Poppy, dĩ nhiên.”
“Không, em không,” cô chân thành nói. “Cung cách mà anh đã thể hiện trong tuần này… Em chưa từng có bao giờ trông đợi điều đó ở anh. Tình yêu mà anh dường như đã nảy nở với Poppy - Em biết rằng nó khác lạ lùng.”
“Nó không phải là sự giả vờ,” anh nói.
“Em biết. Em có thể nhận ra là anh chân thành. Chỉ là ngay trước đám cưới, anh đã nói đó chẳng phải là vấn đề nếu trái tim của Poppy có thuộc về Mr. Bayning chăng nữa, miễn là -”
“Miễn là anh chiếm được phần còn lại của cô ấy,” Harry nói, mỉm cười vẻ tự khinh miệt. “Anh đã là một con heo thô lỗ. Anh xin lỗi em, Cat ạ.” Anh dừng lại. “Giờ thì anh hiểu tại sao em cảm thấy quá bao bọc cho Poppy và Beatrix rồi. Trong tất cả mọi người bọn họ. Họ là những điều gần gũi nhất với ý nghĩa của một gia đình mà em từng được biết.”
“Hay anh từng biết.”
Một khoảng im lặng không thoải mái trôi qua trước khi Harry buộc bản thân phải thừa nhận, “Hay anh từng biết.”
Họ dừng lại bên một chiếc ghế dài được đặt dọc theo con đường mòn, và Catherine ngồi xuống. “Anh sẽ chứ?” cô hỏi, ra hiệu về khoảng trống bên cạnh cô.
Anh nghe theo, hạ người xuống cái ghế dài và ngả người về trước với hai khuỷu tay chống lên hai đầu gối. Họ cùng im lặng nhưng thân thiện một cách kì lạ, cả hai người cùng mong ước về một kiểu đồng cảm nào đó, nhưng không biết phải làm thế nào để đạt được nó.
Harry quyết định bắt đầu bằng sự chân thật. Hít một hơi thở sâu, anh cộc cằn nói, “Anh chưa bao giờ đối tốt với em, Cat ạ. Đặc biệt là những khi em cần nó nhất.”
“Em sẽ lý luận về điều đó nhé,” cô nói, làm anh ngạc nhiên. “Anh đã cứu em khỏi một tình trạng rất không dễ chịu, và anh đã giành cho em những điều kiện để sống hào phóng mà không cần phải tìm việc làm. Và anh chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ cái gì để đáp lại cả.”
“Anh có nghĩa vụ đó với em mà.” Harry nhìn chằm chằm vào cô, thu lấy ánh sáng vàng rực rỡ của mái tóc cô, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, sự mềm mịn mỏng manh như sứ của làn da cô. Một nếp nhăn kéo lông mày của anh sát lại. Chuyển ánh mắt anh rời đi, anh vươn tay lên để xoa bóp gáy mình. “Chết tiệt là em quá giống với mẹ của chúng ta.”
“Em xin lỗi,” Catherine thì thầm.
“Không, đừng xin lỗi. Em rất xinh đẹp, cũng như bà ấy đã từng thế. Còn nhiều hơn thế. Nhưng đôi khí thật khó để nhìn thấy sự tương đồng, mà không nhớ đến…” Anh để thoát ra một tiếng thở dài căng thẳng. “Khi anh tìm ra em, anh đã nổi giận với em vì có được quá nhiều năm với bà ấy hơn anh có. Chỉ đến sau đó anh mới nhận ra rằng anh là người may mắn.”
Một nụ cười cay đắng làm cong đôi môi cô. “Em không nghĩ bất kì ai trong chúng ta có thể bị kết tội vì đã có một số mệnh tốt đẹp quá mức, anh Harry ạ.”
Anh đáp lại bằng một nụ cười lặng lẽ không có chút hài hước nào.
Họ tiếp tục ngồi bên nhau, yên tĩnh và bình lặng, gần gũi nhưng không chạm vào nhau. Cả hai người họ đã được nuôi lớn mà không biết làm thế nào để trao đi và nhận lại yêu thương. Thế giới đã dạy họ những bài học mà đáng lẽ chúng phải bị lãng quên. Nhưng đôi khi cuộc đời lại hào phóng theo cách mà nó không được trông đợi trước, Harry trầm ngâm. Poppy là bằng chứng của điều đó.
“Những người nhà Hathaway là một sự vuốt ve an ủi của vận may dành cho em,” Catherine nói, như thể cô đã đọc được những ý nghĩ của anh vậy. Cô tháo cặp kính ra và lau sạch chúng bằng viền ống tay áo. “Ở cùng họ trong suốt ba năm qua… nó đã trao cho em hy vọng. Đó là một khoảng thời gian để hồi phục.”
“Anh vui vì điều đó,” Harry nhẹ nhàng nói. “Em xứng đáng với điều đó, và nhiều hơn nữa.” Anh ngừng lại, tìm kiếm những từ ngữ.
“Cat, anh có vài điều muốn hỏi em…”
“Vâng?”
“Poppy muốn biết thêm về quá khứ của em. Anh có thể nói với cô ấy điều gì, nếu có, về khoảng thời gian khi anh tìm thấy em?”
Catherine tháo cặp kính và nhìn đăm đăm vào một vùng hoa thuỷ tiên rực rỡ ở gần đó. “Nói với cô ấy mọi điều đi anh,” cuối cùng cô nói. “Cô ấy có thể được tín nhiệm với những bí mật của em. Và của anh.”
Harry gật đầu, ngạc nhiên trong im lặng bởi câu nói mà anh chưa từng có bao giờ tưởng tượng được là cô lại nói lên.
“Có thêm một điều mà anh muốn hỏi em. Một đặc ân. Anh hiểu những lí do mà chúng ta không thể công khai thừa nhận nhau. Nhưng những lúc riêng tư, kể từ bây giờ, anh hy vọng em sẽ cho anh được vinh dự… ừm, để anh hành động như anh trai của em.”
Cô nhìn anh bằng đôi mắt mở lớn, dường như quá sững sờ để có thể đáp lại.
“Chúng ta sẽ không phải kể với những người còn lại trong gia đình cho đến khi em sẵn sàng,” Harry nói. “Nhưng anh thích không phải che giấu mối quan hệ của chúng ta khi chúng ta ở riêng hơn. Em là người thân duy nhất của anh.”
Catherine luồn tay xuống dưới đôi mắt kính để thấm một giọt nước mắt thoát ra. Một cảm giác của tình thương và sự dịu dàng chạy khắp người Harry, thứ gì đó mà anh chưa bao giờ cảm thấy về cô trước đây cả. Vươn tay ra, anh kéo cô vào gần và hôn lên trán cô âu yếm. “Để anh làm anh lớn của em,” anh thì thầm.
Cô nhìn theo trong sự ngạc nhiên khi anh đi trở về ngôi nhà.
Trong một vài phút sau khi Catherine ngồi một mình trên chiếc ghế dài, lắng nghe tiếng vo ve của một con ong, những tiếng líu lo thanh cao, ngọt ngào của những con chim én, và những tiếng rúc rích mềm mại hơn, giàu nhạc điệu hơn của những con chim chiền chiện. Cô phân vân về sự thay đổi đã đến với Harry. Cô hơi e ngại rằng anh đang chơi một kiểu trò chơi nào đó với cô, với tất cả bọn họ, ngoại trừ… nó phải là thật. Những cảm xúc trên gương mặt anh, sự chân thành trong đôi mắt anh, tất cả những điều đó là không thể phủ nhận. Nhưng làm cách nào mà tích cách của một ai đó có thể thay đổi lớn đến như vậy chứ? Có thể, cô ngẫm nghĩ, không phải là quá quan trọng để đến nỗi Harry phải bị thay đổi khi anh bị bóc trần ra… hết lớp này đến lớp khác, những rào cản phòng thủ biến mất. Có thể Harry đang trở thành - hoặc sớm hay muộn cũng sẽ trở thành - kiểu người mà anh vốn được sinh ra như vậy. Bởi vì anh cuối cùng cũng tìm được ai đó có ý nghĩa với mình.
Danh sách chương