Cỗ xe chở thư từ xuất hiện ở Stony Cross, và một người hầu được gửi ra để lấy một chồng thư và bưu kiện được chuyển đến Ramsay House. Người hầu mang những đồ được gửi ra sau nhà, nơi Win và Poppy đang nhàn nhã ngồi trên những chiếc bàn ghế được mang ra ngoài để đặt trên vùng sân có lát gạch. Bưu kiện lớn nhất được gửi cho Harry.

“Thêm những báo cáo nữa từ Mr. Valentine hả anh?” Poppy hỏi, nhấp một ngụm rượu vang đỏ thơm ngọt khi nàng cuộn người lại bên cạnh Win trên một chiếc ghế dài.

“Dường như là thế thật,” Harry nói với một nụ cười tươi tự giễu. “Có vẻ như khách sạn đang được quản lý rất tốt trong khi anh vắng mặt. Có lẽ anh đáng ra nên có một kì nghỉ sớm hơn.”

Merripen đi tới với Win và trượt những ngón tay anh lên bên dưới cằm của cô. “Em cảm thấy thế nào?” anh dịu dàng hỏi.

Cô mỉm cười nhìn lên anh. “Tuyệt vời.”

Anh nghiêng người xuống để hôn lên đỉnh mái đầu hoe vàng của Win, và ngồi vào một cái ghế gần đó. Người ta có thể nhận ra rằng anh đang cố để thoải mái với cái ý tưởng rằng vợ anh đang mang một em bé, nhưng mối lo lắng của anh dàng cho cô thì trên thực tế là đã mọc rễ ra từ mọi lỗ chân lông.

Harry chiếm lấy một cái ghế khác và mở cái bưu kiện. Sau khi đọc vài dòng đầu tiên của trang đầu, anh bật ra một âm thanh không thoải mái và nhăn nhó một cách rõ ràng. “Chúa lòng lành.”

“Chuyện gì thế anh?” Poppy hỏi.

“Một trong những vị khách thường xuyên của chúng ta - Lord Pencarrow - đã làm mình bị thường vào lúc tối muộn hôm qua.”

“Ôi trời.” Lông mày của Poppy nhăn lại. “Mà ngài ấy lại là một quý ông đã già rồi nữa. Chuyện gì đã xảy ra? Ông ấy bị ngã hả anh?”

“Không hoàn toàn thế. Ông ấy trượt xuống lan can của cầu thang chính, từ tầng gác lửng xuống nền nhà.” Harry ngưng lại không thoải mái. “Ông ấy trượt hết cả đường tới tận cuối dãy lan can - nơi ông ấy va vào quả dứa trang trí trên đỉnh cột trụ tay vịn cầu thang.”

“Tại sao một người đàn ông ở tuổi tám mươi lại có thể làm ra một chuyện như thế chứ?” Poppy hỏi trong sự bối rối. Harry gửi cho nàng một nụ cười châm biếm. “Anh cho rằng ông ấy đang say xỉn.”

Merripen co rúm lại. “Một người chỉ có thể vui sướng với những năm tháng được làm cha của anh ta khi những năm tháng đó đã lùi về sau rồi.”

Harry ngừng lại để đọc thêm một vài dòng nữa. “Rõ ràng là một bác sĩ đã được triệu đến, và theo ý kiến của ông ta thì vết thương sẽ không để lại di chứng gì vĩnh viễn cả.”

“Còn có tin gì khác nữa không anh?” Win hỏi đầy hy vọng. “Cái gì đó vui vẻ hơn chút chẳng hạn?”

Nghe theo cô, Harry tiếp tục đọc, lần này là đọc to hẳn lên. “Tôi rất tiếc khi phải báo cáo thêm một tai nạn không may khác xảy ra vào tối thứ sáu, lúc mười một giờ, liên quan đến-” Anh đột ngột dừng lại, ánh mắt anh lướt nhanh xuống dưới trang giấy.

Trước khi Harry xoay xở để kiểm soát được nét mặt của anh trở nên bình thản, Poppy đã thấy có vấn đề gì đó. Anh lắc đầu, không hề nhìn vào mắt nàng. “Không có cái gì thú vị cả.”

“Liệu em có thể xem không?” Poppy dịu dàng hỏi, vươn tới tờ giấy.

Những ngón tay anh nắm chặt lên nó. “Nó không quan trọng gì đâu.”

“Để em xem,” nàng khăng khăng đòi, kéo mạnh lấy mặt giấy.

Win và Merripen cùng im lặng, trao đổi một cái nhìn nhanh với nhau.

Ngồi trở lại vào chiếc ghế dài, Poppy lướt qua cả lá thư. “… liên quan đến Mr. Michael Bayning,” nàng đọc ra tiếng, “người đã xuất hiện ở tiền sảnh mà không có một lời nhắn hay báo trước nào, hoàn toàn say khướt và ở trong một tâm trạng thù địch. Anh ta đòi được gặp ngài, Mr. Rutledge, và từ chối chấp nhận rằng ngài không có ở khách sạn. Trước sự hoảng sợ của chúng tôi, anh ta đã vung vẩy một-” Nàng ngừng lại và hít một hơi thở sâu, “khẩu súng lục ổ quay, và đe doạ chống lại ngài. Chúng tôi cố gắng mang anh ta đến văn phòng ở phía trước để kín đáo làm anh ta bình tĩnh hơn. Một cuộc ẩu đả xảy ra, và vô cùng đáng tiếc là Mr. Bayning đã có thể nổ một phát súng trước khi tôi có thể tước nó khỏi tay anh ta. Ơn Chúa là không ai bị thương cả, mặc dù đã có rất nhiều thắc mắc đầy lo lắng từ các vị khách ngụ trong khách sạn sau đó, và trần nhà của văn phòng cũng cần phải được sửa chữa. Mr. Lufton đã bị hoảng sợ chết khiếp vì vụ tai nạn đó và đang trải qua những cơn đau ở ngực, nhưng bác sĩ đã ra lệnh rằng ông ấy phải nghỉ một ngày trên giường và nói rằng ông ấy sẽ hoàn toàn ổn vào ngày mai. Về phía Mr. Bayning, anh ta đã được đưa về nhà an toàn, và tôi tự cho mình quyền quyết định khi đảm bảo với cha anh ta rằng trách nhiệm nào bị áp lên cả, bởi vì ngài tử tước dường như khá bận tâm đến khả năng có thể có của vụ xì-căng-đan…”

Poppy rơi vào im lặng, cảm thấy muốn bệnh, run rẩy mặc dù mặt trời vẫn đang toả nắng ấm.

“Anh Michael,” nàng thì thầm.

Harry nhìn nàng sắc bén.

Người đàn ông trẻ vô tư lự mà nàng từng biết sẽ không bao giờ thực hiện những hành động cực đoan vô đạo đức, thiếu trách nhiệm như thế. Một phần trong nàng đau đớn vì anh, và một phần khác trong nàng lại kinh hãi, và một phần nữa thì chỉ đơn giản là giận dữ. Đi đến nhà của nàng - đó là cách mà nàng nghĩ về khách sạn - tạo nên một cảnh lố bịch, và tồi tệ nhất trong tất cả, là gây nguy hiểm cho mọi người. Anh có thể đã làm ai đó bị thương nghiêm trọng, thậm chí có thể đã giết ai đó. Chúa đáng kính, có những đứa trẻ con trong khách sạn nữa - Michael đã không dành ra chỉ một ý nghĩ cho sự an toàn của chúng ư? Và anh đã doạ Mr. Lufton đáng thương mắc phải chứng nghẽn mạch máu.

Cổ họng của Poppy trở nên nghẹn cứng, sự tức giận và đau đớn gây cảm giác cay nhức nhối như hạt tiêu. Nàng ước nàng có thể đến chỗ Michael ngay lúc này và quát vào mặt anh. Và nàng cũng muốn hét vào Harry luôn, bởi vì không ai có thể phủ nhận rằng tai nạn này là hậu quả do sự xảo trá của anh.

Bận rộn với những ý nghĩ phát cáu lên, nàng không nhận thức được rằng thời gian đã qua bao lâu trước khi Harry phá vỡ sự im lặng.

Anh nói theo cái kiểu mà nàng ghét nhất: tông giọng châm chọc tiêu khiển, êm ái, nhẫn tâm của một người đàn ông chả thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì.

“Anh ta đáng lẽ nên thông minh hơn trong nỗ lực tàn sát của mình. Hoàn thành một cách hoàn hảo thì anh ta có thể khiến em trở thành một quả phụ giàu có, và rồi cả hai người bọn em sẽ có kết cục hạnh phúc của mình.”

Harry biết ngay lập tức rằng anh đáng lẽ không nên nói thế - cái nhận xét đó là kiểu chêm biếm máu lạnh mà anh đã luôn sử dụng khi anh cảm thấy cần bảo vệ bản thân. Anh hối tiếc nó thậm chí trước khi anh thấy Merripen đi khỏi phạm vi tầm nhìn của mình. Người Rom trao cho anh một cái lắc đầu cảnh cáo và đưa một ngón tay lướt qua cổ họng anh ta.

Poppy đỏ bừng mặt, hai hàng lông mày của nàng kéo lại trong một cái quắc mắt giận dữ. “Đó là một điều tồi tệ để được nói ra!”

Harry thanh thanh cổ họng mình. “Anh xin lỗi,” anh cộc cằn nói. “Anh đang đùa thôi. Nó là trong -” Anh cúi người xuống khi có thứ gì đó bay về phía mình. “Cái quỷ gì -”

Nàng vừa ném thứ gì đó vào anh, một cái gối ôm.

“Em không muốn làm một goá phụ, em không muốn Michael Bayning, và em không muốn anh đùa cợt về những thứ như thế, anh thật sống sượng đầu đất!”

Khi cả ba người học cùng nhìn đăm đăm vào nàng đầy ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, Poppy bật dậy và hiên ngang bỏ đi, hai tay nàng siết lại thành nắm đấm.

Sững sờ bởi áp lực trực tiếp từ cơn giận của nàng - nó giống như là bị châm chích bởi một con bướm - Harry im bặt nhìn theo phía sau nàng. Sau một lúc, anh hỏi về ý nghĩ mạch lạc đầu tiên đến với mình. “Cô ấy đã nói là cô ấy không muốn Bayning đúng không?”

“Phải,” Win nói, một nụ cười thoáng qua đôi môi cô. “Đó là những gì con bé nói. Đuổi theo nó đi, Harry.”

Mọi tế bào trong cơ thể Harry mong muốn nghe theo. Ngoại trừ rằng anh có cảm giác mình đang đứng trên một đỉnh vách đá, với chỉ một từ ngữ bị lựa chọn một cách kém cỏi cũng có thể khiến anh rơi xuống. Anh trao cho chị gái của Poppy một cái nhìn tuyệt vọng. “Tôi nên nói cái gì đây?”

“Hãy chân thực với con bé về những cảm xúc của cậu,” Win gợi ý.

Một cái nhíu mày xuất hiện trên gương mặt của Harry khi anh cân nhắc điều đó. “Lựa chọn thứ hai của tôi là gì?”

“Anh sẽ giải quyết chuyện này,” Merripen nói với Win trước khi cô có thể đáp lại. Đứng lên, anh quàng một cánh tay lớn qua vai của Harry và đi bộ cùng anh sang bên kia khoảng sân. Dáng vẻ giận dữ của Poppy có thể được nhìn thấy trong khoảng cách này. Nàng đang đi về cuối con đường dẫn tới nhà của người giữ nhà, váy và giày của nàng đá tung lên những cơn bão bụi nhỏ xíu.

Merripen nói bằng tông giọng trầm, thiếu đồng cảm, như thể bị ép phải hướng dẫn cho một anh chàng không may mắn đang theo đuổi một cô gái thoát khỏi nguy hiểm. “Nghe lời khuyên của tôi đây, gadjo… không bao giờ tranh cãi với một người phụ nữ khi cô ấy ở trong tình trạng này. Nói với cô ấy anh đã sai và anh xin lỗi rối rít lên. Và hứa rằng không bao giờ lặp lại điều đó nữa.”

“Tôi vẫn không thực sự chắc chắn tôi đã làm gì,” Harry nói.

“Điều đó không quan trọng. Dù thế nào đi nữa thì cũng cứ xin lỗi đi.” Merripen dừng lại và thêm vào bằng giọng thầm thì, “Và bất cứ khi nào vợ cậu giận dữ… vì Chúa, đừng cố lý luận.”

“Em đã nghe thấy rồi đấy,” Win nói vọng theo từ chiếc ghế dài.

Harry đuổi kịp Poppy khi nàng đang đi được nửa đường tới nhà của người giữ nhà. Nàng không nhìn vào anh, chỉ nhìn đăm đăm vào phía trước với quai hàm nghiêm nghị.

“Em nghĩ anh đã đẩy anh ta vào chuyện đó,” Harry nhỏ nhẹ nói, giữ cùng tốc độ với nàng. “Em nghĩ anh đã huỷ hoại cuộc đời anh ta cũng như của em.”

Điều đó cung cấp thêm nhiên liệu cho cơn giận của Poppy cho đến khi nàng không chắc chắn liệu nàng sẽ khóc hay sẽ đánh anh. Anh là đồ trời đánh, anh đang khiến nàng điên tiết lên.

Nàng đã phải lòng một hoàng tử, và nàng đã kết thúc trong vòng tay của một kẻ bất lương, và nó sẽ quá dễ dàng nếu nàng có thể tiếp tục nhìn mọi thứ trên những phương diện đơn giản thái quá như thế. Ngoại trừ rằng chàng hoàng tử của nàng không gần như hoàn hảo như anh ta tỏ ra… và kẻ bất lương của nàng lại là một người đàn ông chu đáo, hấp dẫn. Điều cuối cùng cũng trở nên rõ ràng với nàng là tình yêu không phải là về việc tìm kiếm ai đó hoàn hảo để kết hôn. Tình yêu là về việc nhìn thấy sự thật trong một con người, và chấp nhận tất cả những mặt sáng và tối của họ. Tình yêu là một khả năng. Và Harry thì lại có nó nhiều đến mức thừa thãi, dù anh vẫn chưa sẵn sàng đi đến cùng với nó.

“Đừng liều lĩnh nói với em những gì em nghĩ,” nàng nói. “Anh đã sai trong cả hai vấn đề. Michael phải chịu trách nhiệm cho hành vi của chính anh ấy, điều đó trong trường hợp này là -” nàng ngừng lại để thực hiện một cú đá đầy hằn học vào một viên sỏi đi lạc, “- tự cho phép bản thân hành động một cách lỗ mãng. Non nớt. Em chỉ thất vọng vì anh ấy thôi.”

“Anh không thể buộc tội anh ta,” Harry nói. “Anh hẳn sẽ làm chuyện tồi tệ hơn thế nhiều, nếu anh ở trong tình trạng của anh ta.”

“Về điều đó thì em không nghi ngờ gì,” Poppy chua chát nói.

Anh cau mày nhưng vẫn giữ im lặng.

Tiến tới một viên sỏi khác, Poppy đá nó bằng một cú đập tức tối của chân nàng. “Em ghét khi anh nói những thứ nhạo báng đó,” nàng bật ra. “Cái nhận xét ngu ngốc đó về việc làm em trở thành một goá phụ giàu có -”

“Anh đáng lẽ không nên,” Harry nhanh chóng nói. “Đó là không công bằng và sai lầm. Anh đáng lẽ nên nghĩ đến rằng em đau đớn bởi vì em vẫn còn lo lắng cho anh ta, và -”

Poppy đứng sững lại trên dấu chân mình, nhìn đăm đăm vào anh với sự ngạc nhiên đầy khinh miệt. “Oh! Làm thế nào mà một người đàn ông được mọi người nhận sét là quá thông minh lại có thể là một người khờ dại như thế - ” Lắc đầu, nàng lại tiếp tục tung bụi khắp con đường.

Đầy hoang mang, Harry đuổi theo gót chân nàng.

“Điều này không nảy ra trong đầu anh à,” lời nói của nàng bay qua khỏi vai nàng giống như những con dơi đang giận dữ, “rằng em có thể không thích ý tưởng ai đó đe doạ mạng sống của anh? Rằng em có thể ít nhất là có đôi chút phiền muộn bởi ai đó đã đến nhà chúng ta vung vẩy một khẩu súng với ý định bắn anh?”

Harry phải tốn một khoảng thời gian dài để trả lời. Thực tế là họ đã gần đến ngôi nhà khi anh đáp lại, giọng anh khàn khàn và nghe kì lạ. “Em lo lắng cho sự an toàn của anh? Cho… anh?”

“Ai đó phải làm thế,” nàng lẩm bẩm, dậm mạnh chân lên cánh cửa trước. “Em chắc chắn là mình không biết tại sao người đó lại là em.”

Poppy vươn tay tới tay nắm cửa, nhưng Harry đã làm nàng ngạc nhiên bằng việc đạp nó mở ra, mau chóng kéo nàng vào bên trong, và rồi đóng sầm cửa lại. Trước khi nàng có thể thậm chí là hít vào một hơi thở, anh đã áp lưng nàng lên cánh cửa, có đôi chút thô bạo trong sự hăm hở của anh.

Nàng chưa bao giờ được thấy anh như vậy, ngờ vực, sốt sắng, khao khát. Cơ thể anh ép lên nàng, hơi thở của anh đổ xuống gò má nàng trong những nhịp mau lẹ. Nàng nhìn thấy mạch đập hữu hình trên mặt phẳng tráng kiện của thanh quản anh. “Poppy… Em đang…” Anh bị buộc phải dừng lại, như thể anh đang lóng ngóng vụng về vì nói bằng một thứ tiếng nước ngoài vậy.

Thực tế là anh đã như thế, ở một mức độ nào đó.

Poppy biết Harry muốn hỏi cái gì, nhưng nàng không muốn anh hỏi. Anh đang thúc ép vấn đề - nó còn quá sớm - nàng muốn xin anh hãy kiên nhẫn, vì lợi ích của cả hai. Anh xoay xở để bật những từ ngữ ra. “Em đang bắt đầu quan tâm đến anh ư, Poppy?”

“Không,” nàng nói chắc chắn, nhưng điều đó không làm anh thất vọng chút nào. Anh nghiêng mặt mình phía trên nàng, đôi môi anh tách ra trên gò má nàng trong một nụ hôn ghé sát vào. “Không dù chỉ một chút ư?” anh thì thầm.

“Không một chút nhỏ nhất nào.”

Anh ấn một bên má mình lên má nàng, đôi môi anh chơi đùa với những lọn tóc ở tai nàng. “Vì sao em sẽ không nói điều đó?”

Anh quá cao lớn và ấm áp, và mọi thứ trong nàng muốn nhượng bộ trước anh. Một sự run rẩy tế nhị bắt đầu bên trong nàng, lan toả ra bên ngoài từ những khớp xương cho đến làn da nàng. “Bởi vì nếu em làm thế, anh sẽ không thể chạy khỏi em đủ nhanh đâu.”

“Anh sẽ không bao giờ chạy khỏi em cả.”

“Có, anh sẽ. Anh sẽ giữ khoảng cách và đẩy em đi, bởi vì anh chưa thực sự sẵn sàng để nhận lấy một rủi ro như thế.”

Harry ấn phần phía trước cơ thể mình dọc theo cơ thể nàng, hai cẳng tay anh chế trụ lên hai bên đầu nàng.

“Nói điều đó đi,” anh nài nỉ, dịu dàng và lợi dụng. “Anh muốn xem nó nghe như thế nào.”

Poppy chưa bao giờ nghĩ điều này có thể thú vị và gợi cảm cùng một lúc. “Không, em không nói.”Chậm rãi, hai cánh tay nàng vòng quanh vòng eo gầy của anh.

Giá mà Harry biết được mức độ của những gì mà nàng cảm nhận về anh. Chính cái giây phút nàng cho rằng anh đã sẵn sàng, cái khoảnh khắc nàng chắc chắn nó sẽ không khiến cho cuộc hôn nhân của họ mất đi nền tảng, nàng sẽ nói với anh nàng yêu anh tha thiết chừng nào. Nàng khó mà có thể đợi được.

“Anh sẽ buộc em phải nói điều đó,” Harry nói, khuôn miệng hấp dẫn của anh phủ trùm lên miệng nàng, đôi tay anh đi đến những nút thắt trên chiếc áo dài của nàng.

Poppy không thể kiểm soát được một cơn rùng mình đề phòng. Không, anh sẽ không… nhưng trong vài giờ tiếp theo, nàng chắc chắn sẽ thích thú để anh thử xem sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện