Khóe miệng Dạ Tần giật một cái, lão cha thế mà theo dõi mình. Ngươi không còn chuyện gì để làm ư?
Có phải bị mẫu thân khi dễ, liền lấy nhi tử tới trút giận không.
Không đúng, chẳng lẽ cha không phải đang theo dõi mình... mà là đang theo dõi... trời ạ!!!
- Cha, con nghe theo cha mà, hôm qua không phải cha nói thua lỗ một vạn kim tệ, con không phải muốn kiếm về sao.
Đông Môn Mộng chậm rãi nhìn về phía Dạ Minh:
- Hình như đúng là ngươi nói, ngươi còn cười nhi tử.
- Ta... ta chỉ là nói ví von thôi.
- Cha, khẩu khí kia của người không phải đang ví von, mà là đang cẩn thận dạy bảo.
- Im miệng! Có phần cho con nói chuyện sao!!!
Dạ Minh giận a, không phải đối thủ của phu nhân coi như xong, chẳng lẽ hiện tại còn không làm lại nhi tử à.
Đông Môn Mộng cho Dạ Minh một cái ánh mắt đợi chút nữa tính sổ, sau đó nhìn về phía Dạ Tần nói ra:
- Tần Tần, con cũng là nam nhân, chơi đùa thì được, nhưng không được nghiêm túc có biết không? Dù sao cũng là nữ tử hoa lâu.
Dạ Minh nghe xong lập tức liền nhìn về phía Đông Môn Mộng, phảng phất đang hỏi, tại sao ta lại không được chơi đùa?
Khoảng cách giữa lão tử cùng nhi tử lớn như vậy sao?
Đông Môn Mộng cũng cho Dạ Minh một cái ánh mắt, ta cho ngươi đi, ngươi dám đi không?
Dạ Minh đọc hiểu, nhận mệnh.
- Mẫu thân, con đã biết.
Dạ Tần chắp tay nói ra.
- Biết thì tốt, nói sự tình hôm nay đi, nếu không thể đến Học Viện An Kinh, mẫu thân lại nghĩ biện pháp khác, đừng nóng vội, biết không?
Dạ Côn và Dạ Tần nhẹ gật đầu.
Sau khi trở về, Dạ Tần tò mò hỏi:
- Đại ca, sự tình mở học viện vẫn chưa nói cho cha mẹ biết ư?
- Sáng ngày mai đi lấy con dấu chỗ châu trưởng, đến lúc đó lại nói cho phụ mẫu, cho bọn họ một cái kinh hỉ.
- Như thế à, vậy ta đi nghỉ ngơi đây, không quấy rầy đại ca cùng các tẩu tẩu.
Nói xong thả lại một cái nụ cười xấu xa, Dạ Côn nhịn không được đạp tới một cước, bất quá Dạ Tần lắc một cái, tránh khỏi.
Nhìn trạng thái của đệ đệ, Dạ Côn thở dài một hơi:
- Rốt cuộc bình thường trở lại, thật không dễ dàng.
- Chẳng lẽ đệ đệ trước kia không bình thường sao?
Nhan Mộ Nhi nghi hoặc hỏi.
- Trời ạ, chúng ta thế mà không nhìn ra.
Diệp Ly kinh hô một tiếng.
Dạ Côn biểu thị bất đắc dĩ, đầu óc hai cô vợ của mình quả thật không đáng tin:
- Các nàng về phòng trước đi, ta đi nhà xí.
- Sao trời vừa tối liền đi nhà xí thế.
Diệp Ly nghi hoặc hỏi.
- Lúc nãy ăn hơi nhiều, một hồi vào trong chăn thả rắm thúi lắm.
Dạ Côn bị hai thê tử xua như xua tà, trắng mắt liếc Côn ca đi về phòng trước.
Ở bên trong bụi cỏ bên cạnh nhà xí.
Đông Tứ và Đát Từ đã đang đợi.
- Đông Tứ, ngươi nói vì sao mỗi lần lão sư đều chọn nghị sự ở bên cạnh nhà xí?
Đát Từ nghiêm túc hỏi.
- Có lẽ nơi này hoàn cảnh tốt, hợp phong thuỷ.
Đát Từ nhìn nhà xí cách đó không xa, còn ngửi thấy trong không khí có mùi vị khác thường, đây gọi là hoàn cảnh tốt, hợp phong thuỷ?
- Đát Từ, tâm tư của lão sư ngươi đoán mò làm gì, đến lúc đó sẽ chọc cho lão sư không vui.
Đát Từ nhẹ gật đầu, vẫn là đừng đi đoán dụng ý của lão sư, khiến bản thân bị để ý tới.
Dạ Côn rất nhanh liền tới.
- Lão sư!
- Lão sư!
- Ừm, hỏi các ngươi một chuyện.
Ta kháo, lão sư lại ra đề mục khảo nghiệm chúng ta!
Đông Tứ và Đát Từ không dám làm loạn, lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc:
- Mời lão sư nói.
- Dưới điều kiện không được bại lộ thực lực, làm thế nào mới có thể chiến thắng đối thủ cường đại?
Đông Tứ:......
Đát Từ:......
Lão sư đúng là lão sư!
Hỏi vấn đề liền là loại nan giải kia.
Chuyện này quả thật quá cao thâm, học sinh học thức nông cạn, loại vấn đề này hoàn toàn không đỡ được.
- Không biết ư?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, các ngươi là đệ tử Thiên Tôn, tri thức uyên bác, lại không biết?
Lão sư hỏi như vậy, xem ra có chút không cao hứng, hiện tại cần phải biên chút gì đó.
Đát Từ lập tức nghĩ đến, chắp tay nói ra:
- Lão sư, dùng chân thiện mỹ cảm động đối thủ cường đại.
Dạ Côn biểu lộ như vậy (ŎдŎ).
- Lão sư, dùng ánh mắt cường đại chiến thắng đối thủ.
Đông Tứ cũng cho ra đề nghị của mình.
Cái trán Dạ Côn xuất hiện mấy cái hắc tuyến, nhọc lòng các ngươi nghĩ ra được đáp án như thế.
Mà Đông Tứ và Đát Từ muốn yếu ớt hỏi một câu, lão sư ngươi làm thế nào nghĩ ra được vấn đề như thế.
Nhưng lão sư tu hành thật không đơn giản, có thực lực không thể dùng, còn phải nghĩ biện pháp dưới tình huống không có thực lực chiến thắng đối thủ.
Hiện tại lão sư đã đi đến giai đoạn khủng bố như thế rồi sao? Thế mà tự mình tìm nan đề cho mình.
- Được rồi, ta lại suy nghĩ thêm một chút vậy.
- Lão sư hồng phúc, học sinh ngu muội.
Hai người tranh thủ thời gian biểu đạt áy náy, không thể trợ giúp lão sư, thật sự quá hổ thẹn, chủ yếu là lão sư tu hành quá cao thâm, học sinh không theo kịp a.
Dạ Côn khẽ thở dài một hơi, quay người rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền quay lại nói ra:
- Đúng rồi, giúp ta làm một bộ ngân giáp, bền chắc một chút, phải kín không kẽ hở, còn phải có áo choàng màu đỏ.
Trong lòng hai người vui vẻ, chuyện này dễ thôi.
- Lão sư yên tâm! Chúng ta nhất định có thể làm được!
Dạ Côn hơi được an ủi một chút.
Chờ Dạ Côn rời đi, Đông Tứ và Đát Từ lập tức trở về phòng, chuyện lão sư phân phó, phải lập tức làm.
Hai người liếc nhau thật sâu.
Sau đó nhẹ phẩy một thoáng, chỉ thấy cả phòng đều tràn ngập màu sắc, đủ loại binh khí, đồ phòng ngự, cái gì cần có đều có, tất cả đều là trân tàng suốt đời của hai người.
- Không tệ.
Đát Từ khẽ cười nói:
- Ngươi cũng không tệ.
Bất quá chuyện quỷ dị là, pháp khí Đông Tứ lấy ra đại bộ phận đều thuộc về Từ Hàng Thiên Tôn, mà pháp khí Đát Từ lấy ra, đại bộ phận đều thuộc về Vạn Ác Thiên Tôn.
Chứng minh hai người đã giết không ít người của đối phương, bằng không cũng không thể thu được nhiều pháp khí phe đối phương như vậy.
- Ngoại trừ giáp màu bạc và áo choàng màu đỏ, những thứ khác đều thu lại.
- Được.
Cũng không lâu lắm, trên mặt đất chỉ còn lại hơn hai mươi kiện pháp khí, còn có ba kiện áo choàng màu đỏ.
Nhưng mà ba kiện áo choàng đều là của Đát Từ, bởi vì người bên Vạn Ác Thiên Tôn đều thích mặc áo choàng, tựa như mặc như thế sẽ rất lợi hại.
- Trong ba cái áo choàng này, ngươi cảm thấy cái nào tốt?
Đông Tứ sờ cằm, trầm giọng nói ra:
- Lão sư không thích đồ án loè loẹt, ta nhìn trúng cái tinh khiết ở giữa, không tồi.
- Cũng đúng, cái áo choàng này nghe nói là do Thiên Tôn các ngươi tự tay may, gia công không tệ.
Đông Tứ:......
- Ngươi biết tên của nó không?
- Huyết Hồng.
Đát Từ nhẹ gật đầu, thu lại hai kiện khác:
- Đến bây giờ ta cũng không biết tác dụng của cái áo choàng này là gì.
- Xuất từ tay Vạn Ác Thiên Tôn chúng ta, có thể kém sao? Áo choàng Huyết Hồng có thể lớn có thể nhỏ, có thể phi thiên độn địa, quan trọng là có thể chống đỡ được Pháp Đạo tổn thương, năm đó bị một tên xảo trá trộm đi mất.
Trong lòng Đát Từ giật mình, năm đó lúc lão sư cho mình, cũng không phải nói như vậy...
Xem ra cái nồi này mình phải cõng...
Đát Từ tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:
- Mau tiếp tục chọn.
Đông Tứ đầy vẻ khinh bỉ.
Có phải bị mẫu thân khi dễ, liền lấy nhi tử tới trút giận không.
Không đúng, chẳng lẽ cha không phải đang theo dõi mình... mà là đang theo dõi... trời ạ!!!
- Cha, con nghe theo cha mà, hôm qua không phải cha nói thua lỗ một vạn kim tệ, con không phải muốn kiếm về sao.
Đông Môn Mộng chậm rãi nhìn về phía Dạ Minh:
- Hình như đúng là ngươi nói, ngươi còn cười nhi tử.
- Ta... ta chỉ là nói ví von thôi.
- Cha, khẩu khí kia của người không phải đang ví von, mà là đang cẩn thận dạy bảo.
- Im miệng! Có phần cho con nói chuyện sao!!!
Dạ Minh giận a, không phải đối thủ của phu nhân coi như xong, chẳng lẽ hiện tại còn không làm lại nhi tử à.
Đông Môn Mộng cho Dạ Minh một cái ánh mắt đợi chút nữa tính sổ, sau đó nhìn về phía Dạ Tần nói ra:
- Tần Tần, con cũng là nam nhân, chơi đùa thì được, nhưng không được nghiêm túc có biết không? Dù sao cũng là nữ tử hoa lâu.
Dạ Minh nghe xong lập tức liền nhìn về phía Đông Môn Mộng, phảng phất đang hỏi, tại sao ta lại không được chơi đùa?
Khoảng cách giữa lão tử cùng nhi tử lớn như vậy sao?
Đông Môn Mộng cũng cho Dạ Minh một cái ánh mắt, ta cho ngươi đi, ngươi dám đi không?
Dạ Minh đọc hiểu, nhận mệnh.
- Mẫu thân, con đã biết.
Dạ Tần chắp tay nói ra.
- Biết thì tốt, nói sự tình hôm nay đi, nếu không thể đến Học Viện An Kinh, mẫu thân lại nghĩ biện pháp khác, đừng nóng vội, biết không?
Dạ Côn và Dạ Tần nhẹ gật đầu.
Sau khi trở về, Dạ Tần tò mò hỏi:
- Đại ca, sự tình mở học viện vẫn chưa nói cho cha mẹ biết ư?
- Sáng ngày mai đi lấy con dấu chỗ châu trưởng, đến lúc đó lại nói cho phụ mẫu, cho bọn họ một cái kinh hỉ.
- Như thế à, vậy ta đi nghỉ ngơi đây, không quấy rầy đại ca cùng các tẩu tẩu.
Nói xong thả lại một cái nụ cười xấu xa, Dạ Côn nhịn không được đạp tới một cước, bất quá Dạ Tần lắc một cái, tránh khỏi.
Nhìn trạng thái của đệ đệ, Dạ Côn thở dài một hơi:
- Rốt cuộc bình thường trở lại, thật không dễ dàng.
- Chẳng lẽ đệ đệ trước kia không bình thường sao?
Nhan Mộ Nhi nghi hoặc hỏi.
- Trời ạ, chúng ta thế mà không nhìn ra.
Diệp Ly kinh hô một tiếng.
Dạ Côn biểu thị bất đắc dĩ, đầu óc hai cô vợ của mình quả thật không đáng tin:
- Các nàng về phòng trước đi, ta đi nhà xí.
- Sao trời vừa tối liền đi nhà xí thế.
Diệp Ly nghi hoặc hỏi.
- Lúc nãy ăn hơi nhiều, một hồi vào trong chăn thả rắm thúi lắm.
Dạ Côn bị hai thê tử xua như xua tà, trắng mắt liếc Côn ca đi về phòng trước.
Ở bên trong bụi cỏ bên cạnh nhà xí.
Đông Tứ và Đát Từ đã đang đợi.
- Đông Tứ, ngươi nói vì sao mỗi lần lão sư đều chọn nghị sự ở bên cạnh nhà xí?
Đát Từ nghiêm túc hỏi.
- Có lẽ nơi này hoàn cảnh tốt, hợp phong thuỷ.
Đát Từ nhìn nhà xí cách đó không xa, còn ngửi thấy trong không khí có mùi vị khác thường, đây gọi là hoàn cảnh tốt, hợp phong thuỷ?
- Đát Từ, tâm tư của lão sư ngươi đoán mò làm gì, đến lúc đó sẽ chọc cho lão sư không vui.
Đát Từ nhẹ gật đầu, vẫn là đừng đi đoán dụng ý của lão sư, khiến bản thân bị để ý tới.
Dạ Côn rất nhanh liền tới.
- Lão sư!
- Lão sư!
- Ừm, hỏi các ngươi một chuyện.
Ta kháo, lão sư lại ra đề mục khảo nghiệm chúng ta!
Đông Tứ và Đát Từ không dám làm loạn, lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc:
- Mời lão sư nói.
- Dưới điều kiện không được bại lộ thực lực, làm thế nào mới có thể chiến thắng đối thủ cường đại?
Đông Tứ:......
Đát Từ:......
Lão sư đúng là lão sư!
Hỏi vấn đề liền là loại nan giải kia.
Chuyện này quả thật quá cao thâm, học sinh học thức nông cạn, loại vấn đề này hoàn toàn không đỡ được.
- Không biết ư?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, các ngươi là đệ tử Thiên Tôn, tri thức uyên bác, lại không biết?
Lão sư hỏi như vậy, xem ra có chút không cao hứng, hiện tại cần phải biên chút gì đó.
Đát Từ lập tức nghĩ đến, chắp tay nói ra:
- Lão sư, dùng chân thiện mỹ cảm động đối thủ cường đại.
Dạ Côn biểu lộ như vậy (ŎдŎ).
- Lão sư, dùng ánh mắt cường đại chiến thắng đối thủ.
Đông Tứ cũng cho ra đề nghị của mình.
Cái trán Dạ Côn xuất hiện mấy cái hắc tuyến, nhọc lòng các ngươi nghĩ ra được đáp án như thế.
Mà Đông Tứ và Đát Từ muốn yếu ớt hỏi một câu, lão sư ngươi làm thế nào nghĩ ra được vấn đề như thế.
Nhưng lão sư tu hành thật không đơn giản, có thực lực không thể dùng, còn phải nghĩ biện pháp dưới tình huống không có thực lực chiến thắng đối thủ.
Hiện tại lão sư đã đi đến giai đoạn khủng bố như thế rồi sao? Thế mà tự mình tìm nan đề cho mình.
- Được rồi, ta lại suy nghĩ thêm một chút vậy.
- Lão sư hồng phúc, học sinh ngu muội.
Hai người tranh thủ thời gian biểu đạt áy náy, không thể trợ giúp lão sư, thật sự quá hổ thẹn, chủ yếu là lão sư tu hành quá cao thâm, học sinh không theo kịp a.
Dạ Côn khẽ thở dài một hơi, quay người rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền quay lại nói ra:
- Đúng rồi, giúp ta làm một bộ ngân giáp, bền chắc một chút, phải kín không kẽ hở, còn phải có áo choàng màu đỏ.
Trong lòng hai người vui vẻ, chuyện này dễ thôi.
- Lão sư yên tâm! Chúng ta nhất định có thể làm được!
Dạ Côn hơi được an ủi một chút.
Chờ Dạ Côn rời đi, Đông Tứ và Đát Từ lập tức trở về phòng, chuyện lão sư phân phó, phải lập tức làm.
Hai người liếc nhau thật sâu.
Sau đó nhẹ phẩy một thoáng, chỉ thấy cả phòng đều tràn ngập màu sắc, đủ loại binh khí, đồ phòng ngự, cái gì cần có đều có, tất cả đều là trân tàng suốt đời của hai người.
- Không tệ.
Đát Từ khẽ cười nói:
- Ngươi cũng không tệ.
Bất quá chuyện quỷ dị là, pháp khí Đông Tứ lấy ra đại bộ phận đều thuộc về Từ Hàng Thiên Tôn, mà pháp khí Đát Từ lấy ra, đại bộ phận đều thuộc về Vạn Ác Thiên Tôn.
Chứng minh hai người đã giết không ít người của đối phương, bằng không cũng không thể thu được nhiều pháp khí phe đối phương như vậy.
- Ngoại trừ giáp màu bạc và áo choàng màu đỏ, những thứ khác đều thu lại.
- Được.
Cũng không lâu lắm, trên mặt đất chỉ còn lại hơn hai mươi kiện pháp khí, còn có ba kiện áo choàng màu đỏ.
Nhưng mà ba kiện áo choàng đều là của Đát Từ, bởi vì người bên Vạn Ác Thiên Tôn đều thích mặc áo choàng, tựa như mặc như thế sẽ rất lợi hại.
- Trong ba cái áo choàng này, ngươi cảm thấy cái nào tốt?
Đông Tứ sờ cằm, trầm giọng nói ra:
- Lão sư không thích đồ án loè loẹt, ta nhìn trúng cái tinh khiết ở giữa, không tồi.
- Cũng đúng, cái áo choàng này nghe nói là do Thiên Tôn các ngươi tự tay may, gia công không tệ.
Đông Tứ:......
- Ngươi biết tên của nó không?
- Huyết Hồng.
Đát Từ nhẹ gật đầu, thu lại hai kiện khác:
- Đến bây giờ ta cũng không biết tác dụng của cái áo choàng này là gì.
- Xuất từ tay Vạn Ác Thiên Tôn chúng ta, có thể kém sao? Áo choàng Huyết Hồng có thể lớn có thể nhỏ, có thể phi thiên độn địa, quan trọng là có thể chống đỡ được Pháp Đạo tổn thương, năm đó bị một tên xảo trá trộm đi mất.
Trong lòng Đát Từ giật mình, năm đó lúc lão sư cho mình, cũng không phải nói như vậy...
Xem ra cái nồi này mình phải cõng...
Đát Từ tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:
- Mau tiếp tục chọn.
Đông Tứ đầy vẻ khinh bỉ.
Danh sách chương