Từ Hàng Thiên Tôn của các ngươi chuyên làm những chuyện trộm gà bắt chó, đúng là nhân sĩ vệ đạo cấp bậc vương giả.

- Cái mũ giáp này không tệ, phù hợp với yêu cầu của lão sư, thậm chí sau khi mang lên cũng không có cản trở thị giác, giống như không có đội lên vậy.

Đát Từ bưng một cái mũ giáp nói ra, chuẩn xác mà nói không giống mũ giáp, mà là giống một cái phát quan tinh mỹ, tài liệu chính là Băng Vẫn hiếm thấy, cường độ Băng Vẫn cực kỳ cao.

Năm đó Vạn Ác Thiên Tôn dùng Thần Kiếm chém qua, chặt nửa canh giờ mới chém nát Băng Vẫn, bất quá lưỡi kiếm không có một chút biến hóa, rõ ràng tài liệu Thần Kiếm càng khủng bố hơn.

Băng Vẫn không chỉ cứng rắn, mà còn nhẹ, Vạn Ác Thiên Tôn cũng không có được bao nhiêu, muốn làm một kiện khôi giáp lại không đủ, chỉ có thể làm một cái phát quan.

Vạn Ác Thiên Tôn cũng là người có tính cách, phát quan bình thường tuyệt đối sẽ không làm.

Được rồi, thật ra là bởi vì có quá nhiều phát quan rồi, ngoại trừ bộ phận dùng cho phát quan, số còn lại đều dùng để chế tạo mặt nạ, Vạn Ác Thiên Tôn dùng Thần Kiếm chặt một ngày một đêm, chém Băng Vẫn thành bụi phấn, sau đó dung luyện tạo thành mặt nạ.

Vốn tưởng rằng không đẹp đẽ gì, thế nhưng sau khi kết hợp hai món lại với nhau thì quả thật rất không tồi.

Nhất là Thần Long phía trên phát quan do Thần Kiếm điêu khắc ra, sinh động như thật, khiến người nhìn tán thán không thôi.

Sau khi đội Vô Tướng Khôi vào, mặt nạ là trong suốt, thế nhưng ở trong mắt người khác thì nó vẫn tồn tại.

Cho nên nói, Vô Tướng Khôi vẻ ngoài kinh diễm, phòng ngự cực cao, dùng Thần Kiếm mới có thể phá phòng, tầm nhìn vô cùng tốt, là lựa chọn hàng đầu của nhân sĩ trang bức.

Đát Từ vừa mới nói xong, Đông Tứ liền oán giận nói ra:

- Nói nhảm! Ta đương nhiên biết, lúc lão sư luyện chế Vô Tướng Khôi, ta ở bên cạnh làm trợ thủ đấy, cuối cùng tự nhiên biến mất không thấy đâu.

Đát Từ nghe xong lần nữa yên lặng, bởi vì Vô Tướng Khôi này cũng là lão sư cho, lúc ấy lão sư nói, đây là ngoài ý muốn có được.

Đột nhiên, Đát Từ thấy một bộ áo giáp quen thuộc, đột nhiên quát:

- Đó không phải Trảm Hải Nguyệt Quang mà lão sư ta bị mất cắp ư? Tại sao lại ở chỗ của ngươi?!

- Ta làm sao biết được!

Đông Tứ ấp úng nói ra, lúc lão sư cho mình cũng không có nói gì cả.

- Năm đó lão sư vì luyện chế Trảm Hải Nguyệt Quang, đã hao phí tận trăm năm, còn ta vì tìm kiếm một loại tài liệu mà hao phí hết mười năm.

- Lợi hại như vậy sao...

Đông Tứ cắt một tiếng.

- Chính là lơi hại như vậy, ngươi tưng giết qua Long chưa?

Đông Tứ sửng sốt một chút, sau đó kinh hô một tiếng:

- Uầy! Còn Từ Hàng Thiên Tôn, thế mà đồ Long!

- Đó là ác long.

Ánh mắt Đát Từ bắt đầu phiêu hốt.

- Chỉ cần xuất phát từ trong miệng lão sư ngươi, đều là xấu, cắt...

- Ngươi đừng hòng nói sang chuyện khác, đồ vật của lão sư ta còn không phải nằm ở chỗ ngươi, khôi giáp này do long lân Thanh Hoa Cổ Long tạo thành, Thanh Hoa Cổ Long kia làm nhiều việc ác, lão sư dùng thời gian ba ngày mới thu phục được, dùng mỹ hảo trên đời thuyết phục Thanh Hoa Cổ Long cải tà quy chính.

Đông Tứ ha ha hai tiếng:

- Sau đó người ta không chịu, lão sư ngươi liền rút gân lột da người ta, nhìn chỗ nối tiếp trên khôi giáp này một chút, đều là gân rồng đi, Long lân lớn thế nào, hiện tại lại nhỏ như thế, sợ rằng lão sư ngươi đã dùng bí pháp gì khiến Thanh Hoa Cổ Long thu nhỏ, chậc chậc, còn tàn nhẫn hơn cả người Vạn Ác Tông chúng ta.

- Ta không biết.

- Còn có giáp vai, sừng rồng thật tốt bị cải tạo thành thế này, quả thật khiến cho người ta thất vọng đau khổ, còn có bao tay, đây nhất định là long trảo, còn có giáp ngực ở giữa nâng lên một đống, đừng tưởng rằng ta không biết, trăm phần trăm là long nhãn, chẳng qua là không có mở ra, trời ạ! Long đầu thế mà làm thành đai lưng!

- Quá tàn nhẫn, ta đều nói không được nữa, ồ, làm sao còn có trang sức nữa này.

Đông Tứ nhìn đai lưng có một sợi gì đó rủ xuống, treo một khỏa ám hắc tâm.

Đát Từ nói thầm một tiếng:

- Đó là râu rồng.

- Ngưu bức! Vật này hẳn là tim rồng đi! Giáp chân cũng là long trảo, đến bây giờ vẫn có mùi máu tươi thoang thoảng, sợ là đã dùng long huyết của con rồng kia luyện chế

Đông Tứ vừa mới dứt lời, chỉ thấy cục hơi nhô ở trung ương giáp ngực đột nhiên mở ra.

Một con mắt màu vàng kim bắn ra một đạo uy áp khủng bố.

Sắc mặt Đông Tứ và Đát Từ hoàn toàn thay đổi, trực tiếp kéo khăn trải bàn xuống, che lại.

- Đậu xanh! Còn sống???

Đông Tứ trầm giọng hỏi.

- Ách... có lẽ vậy...

Đông Tứ sợ ngây người, trầm giọng nói ra:

- Lão sư các ngươi biến một con rồng thành một bộ áo giáp, hơn nữa còn dùng phương thức cực kỳ tàn nhẫn, khó trách người ta âm hồn bất tán.

Đông Tứ nói xong trong lòng cũng có chút khẩn trương, mặc dù con rồng này treo, thế nhưng ánh mắt kia thật đúng là hù chết bảo bảo.

Cũng chỉ có lão sư mới là đối thủ, hai tên đệ tử chúng ta hoàn toàn không đánh lại.

Hai người lâm vào trầm mặc, sau đó liếc nhau, giật khăn trải bàn ra, rốt cục nhắm mắt.

- Này, con mắt còn lại nằm ở đâu?

Đông Tứ tò mò hỏi.

- Lão sư nói, nếu như đặt hai cái long nhãn ở ngực sẽ có chút kỳ quái, cho nên dùng phương pháp đặc thù, dung hợp hai cái long nhãn lại, cố định ở giữa ngực.

Đông Tứ giơ ngón tay cái lên:

- Ngưu bức! Luận tàn nhẫn, lão sư ta không bằng một nửa lão sư ngươi.

- Năm đó Thanh Hoa Cổ Long giết đạo lữ của lão sư, bằng không thì lão sư cũng sẽ không như thế.

Đông Tứ nghe xong sững sờ, cũng không nói gì, biểu thị có thể hiểu được.

- Đúng rồi, Trảm Hải Nguyệt Quang này làm được cái gì?

Đông Tứ hỏi, mặc dù có, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mặc qua, chủ yếu là không dùng được.

- Thanh Hoa Cổ Long khống thủy, Trảm Hải Nguyệt Quang cũng có năng lực như thế, long lân phòng ngự biến thái cỡ nào không cần ta nói đi, cùng thua kém Băng Vẫn kia, long uy vừa rồi ngươi cũng thấy được, nếu lão sư mặc bộ giáp này ra ngoài, căn bản không cần đánh.

- Vì sao?

Đát Từ lộ ra bộ dáng ngươi là thằng ngốc:

- Đều bị hù chạy.

Đông Tứ nhìn về phía long đầu ở đai lưng, dưới hông mang long tâm, Từ Hàng Thiên Tôn thật biết chơi.

- Có cần tìm cho lão sư một thanh vũ khí hay không?

Đát Từ đề nghị.

- Nhiều vũ khí như vậy, vạn nhất chúng ta chọn phải vũ khí lão sư không thích thì biết làm sao, nguyên bản chuyện tốt biến thành chuyện xấu, ngươi bị ngốc à?

Đông Tứ nhịn không được nói ra.

Đát Từ nghe xong cảm thấy cũng rất có lý, bất quá lại phát hiện một vấn đề:

- Ngươi nói lão sư không có tóc, có thể đội phát quan được không?

- Cũng đúng, hiện tại lão sư không có tóc...

- Hay là chúng ta cải tiến một chút đi?

- Cải tiến thế nào?

Đát Từ nhìn về phía mái tóc dài của Đông Tứ:

- Vì lão sư, quyên tặng tóc của ngươi đi.

Phốc!

Đông Tứ kém chút phun ra một ngụm lão huyết, vì lão sư có thể đầu rơi máu chảy, thế nhưng tóc... không thể không có!

Một bên khác, Dạ Côn cuối cùng nằm ở giữa giường, sau đó đưa tay ôm lấy hai vị thê tử, đã quen việc này rồi.

Mặc dù trong ngực Côn ca ôm thê tử đẹp như tiên nữ, thế nhưng trong lòng lại nghĩ đến, ngày mai phải vượt qua cửa ải kia như thế nào.

Chẳng lẽ chỉ có bại lộ thực lực thôi sao...

Không có biện pháp tốt hơn ư?

Phốc ~

Trong chăn đột nhiên phát ra một tiếng trầm muộn..

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi lập tức mở to mắt nhìn Dạ Côn.

- Ta không có, tuyệt đối không phải ta thả, không tin các nàng ngửi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện