Ở London.
"Alo."
"Tôi đây."
"Hiểu Long?" Lâm Tú Bình gọi đầy kinh ngạc.
"Cậu đang ở đâu?"
"Em... hiện tại em không ở Trung Quốc. Nhưng nếu anh muốn em về thì..."
"Tôi đang ở bệnh viện đa khoa ở Nhật Bản, cậu tới đi."
"Hả? Bệnh viện? Anh không khỏe sao?"
"Ừm, bệnh tình của tôi rất nặng, cậu tới ngay đi!"
"Được, em tới ngay lập tức."
Tắt máy, khuôn mặt Lâm Tú Bình đầy kinh ngạc.
"Anh ấy cần mình. Anh ấy cần mình!" Hắn không kìm lòng được sự vui sướng trong lòng. hai tay ôm mặt reo lên.
"Là cái bẫy! Đừng về!" Một nam nhân gốc Anh với mái tóc vàng mắt xanh ngồi đối diện hắn, giọng nói nghiêm túc.
Lâm Tú Bình đang vui mừng hết sức khi ngay câu nói này thì sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn người đối diện bằng ánh mắt không chút cảm tình.
"Câm miệng đi, Noah Fernandes! Hợp tác giữa chúng ta chấm dứt rồi. Tôi muốn làm gì thì mặc kệ tôi!"
Nam nhân tóc vàng cười lạnh nói:"Nếu Hoàng Hiểu Long thực sự cần cậu thì tại sao suốt 5 năm qua chẳng gọi điện hỏi thăm cậu?"
"Đó là vì anh ấy vẫn còn nhớ về Lục Triết Hy. Giờ hắn đã chết, anh ấy mới nhận ra người mình yêu thực sự là tôi."
"Ai nói với cậu là Lục Triết Hy đã chết!"
"Cái đ*ch gì vậy?" Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi thề một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nam nhân tóc vàng thản nhiên nói:"À, hình như là tôi đúng không, quên béng mất. Đúng là tôi đã cho người đi tìm kiếm và thấy Lục Triết Hy đã chết lâm sàng ở một con hẻm trong một khu phố bỏ hoang nhưng vào đúng lúc đó lại được một người cứu sống."
"Kẻ đó là ai?"
"Là ai thì tôi không biết. Nhưng nói tóm lại, cậu muốn giữ cái mạng thì phải cẩn thận khi tới Nhật Bản. Vậy thôi!"
...
Tokyo, Nhật Bản.
Nguyên cả một buổi chiều và một sáng ngày hôm sau, trước phòng phẫu thuật có bốn "thi thể" ngồi trước cửa chờ đợi.
Trình Dương Lạc đợi đến mệt, mặt mũi nhếch nhác tựa lưng vào ghế, tay phải giơ lên trước mặt xem đồng hồ.
"Đã qua 23 giờ 34 phút rồi mà chảy thấy động tĩnh gì. Tôi không muốn nhắc đến tình huống xấu nhất đâu. Nhưng dù sao thì hôm qua Hoàng Hiểu Long và ai trong hai người lấy cái chết ra để cược nhỉ? Chọn được quan tài chưa? Có cần tôi chọn giúp không?"
Trương Hoàn và Viên Thành mặt mũi tối sầm lại, không ngờ hôm nay lại bị thằng nhóc này chơi xỏ.
Viên Thành giữa vẻ mặt bình tĩnh nói:"Vậy tức là mày muốn Lục Triết Hy chết để bọn tao chết tao à?"
Trình Dương Lạc nói:"Tôi không có ý đó!"
Trương Hoàn nói:"Con mẹ mày không kiên nhẫn thêm được chút nữa à? Nói cho mày biết, Trần Hạo là bác sĩ giỏi nhất thế giới đấy, mày đừng có ngồi đó nói nhảm nữa!"
Trình Dương Lạc nói:"Anh ta có phải thần thánh đâu mà các ngươi đề cao anh ta thế?"
"Mày..."
Trương Hoàn và Viên Thành ngồi một bên hợp lực lại cãi tới cãi lui với Trình Dương Lạc. Hoàng Hiểu Long đứng một bên, vẻ mặt âm trầm gọi điện thoại.
"Chào mẹ!?"
"Ừ, có chuyện gì à?"
"Bên chúng ta có còn hợp tác với Lâm gia nữa không?"
"Sao con hỏi vậy?"
"Thì con sắp sửa cho Lâm Tú Bình quy tiên rồi!"
"Rốt cuộc nó đắc tội gì với con mà con phải tức giận thế?"
"Mẹ à..."
"Được được! Mẹ biết! Chuyện hợp tác với Lâm gia thì mẹ có cách giải quyết. Con thích làm gì thì làm. Nhưng làm xong phải "dọn dẹp" cẩn thận đấy, con đang ở Nhật Bản đúng không. Vậy nên càng phải cẩn thận, đừng có làm vụ việc phơi bày ra bên ngoài?"
"Vâng! Con biết rồi. Chào mẹ!"
Hoàng Hiểu Long tắt điện thoại cũng vừa lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra. Cả bốn người đều vội vàng đi tới.
Trần Hạo mặc bộ trang phục phẫu thuật của bệnh viện, đeo đôi găng tay đầy máu bước ra. Thấy một đám người xông vào như vậy, anh liền cản lại:"Cứ bình tĩnh đã, phẫu thuật thành công, Lục Triết Hy không sao rồi. Hiện giờ phải chuyển cậu ta sang phòng hồi sức."
Nghe vậy, bốn người thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Hiểu Long nói:"Vậy... tôi vào thăm em ấy được không?"
Trần Hạo gật đầu:"Được!"
...
Trong phòng hồi sức.
Hoàng Hiểu Long ngồi trên ghế, ánh mắt không rời nhìn Lục Triết Hy nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh.
"Hoàng thiếu, cậu không cần lo lắng đâu. Trần Hạo đã nói cậu ta không sao nữa rồi."
"Ừm. Tôi đang tìm cách nói lời xin lỗi với em ấy!" Hắn nhịn không được khẽ đưa tay lên vuốt tóc anh, giọng nói nhẹ nhàng.
Một lúc sau Trần Hạo bước vào, anh đã thay lại trang phục áo sơ mi trắng và quần âu đen. Anh thở dài và than thở một câu:"Tôi mệt rã rời rồi!"
Hai người kia đều bật cười thành tiếng. Hoàng Hiểu Long cũng cười nói:"Vất vả cho anh rồi."
Dẫu sao Trần Hạo cũng quen với hoàn cảnh này nhưng vẫn than thở một câu cho có lệ thôi. Anh nhìn hắn lắc đầu không đáp.
Đột nhiên, Viên Thành lên tiếng:"À, anh chưa nghỉ ngơi được đâu. Còn phải nghĩ cách đối phó với con hồ ly tinh họ Lâm đó!"
"Sao phải như vậy?" Trương Hoàn ánh mắt nghi hoặc chưa hiểu chuyện.
Hoàng Hiểu Long nói với Trần Hạo:"Tôi đã gọi điện cho Lâm Tú Bình. Hắn nói sẽ tới đây!"
"Đúng là phải tìm cách đối phó thật!" Trần Hạo rất nhanh đã rõ sự tình. Anh nhìn Trương Hoàn rồi giải thích:"Nghĩ lại mà xem, 5 năm trước chúng ta đã bị hắn chơi một vố nhục nhã như vậy, bây giờ phải tìm cách trả đũa chứ?"
"Ra là vậy. Cơ mà, lúc đó chúng ta đã nghĩ là Lâm Tú Bình là người đứng sau chuyện này. Vậy mà ai là người để hắn đi dễ dàng như vậy chứ?"
Viên Thành dửng dưng nói:"Trần Hạo chứ ai..."
Trần Hạo nói:"Lúc đó tôi chỉ làm mọi cách để hắn không đến gần Hoàng thiếu thôi. Hơn nữa, hắn dù sao cũng là người có thế lực..."
"Không cần lo chuyện đó!" Hoàng Hiểu Long nói:"Lâm Tú Bình bây giờ tùy mặc chúng ta xử lý!"
...
Sáng hôm sau.
Lâm Tú Bình bước chân tới bệnh viện, theo sau là ba vệ sĩ của hắn.
"Cho hỏi, Lục Triết Hy nằm ở phòng nào vậy?"
Lâm Tú Bình khi đặt chân đến Nhật Bản, hắn không vội tới bệnh viện mà là cho người đi điều tra. Hắn biết Hoàng Hiểu Long không hề mắc bệnh. Vậy ra chỉ còn một khả năng, Lục Triết Hy vẫn còn sống và Hoàng Hiểu Long đang muốn dụ hắn tới đây. Hắn lại bắt đầu ủ mưu tính kế. Hắn đã liên lạc với cha hắn đang ở Pháp. Hắn muốn ông mở một bữa tiệc để gặp mặt khách hàng giống như 5 năm trước buộc cha mẹ Hoàng Hiểu Long phải gọi hắn đến. Dường như Hoàng Hiểu Long đã cùng Trần Hạo tới Pháp rồi. Chính mắt hắn đã nhìn thấy Hoàng Hiểu Long lên máy bay. Hắn đã cho người xác nhận, trong bệnh viện này chỉ có bác sĩ và dân thường mà thôi.
Hắn nấp ở một bên và thấy Trương Hoàn gọi gấp gáp nghe điện thoại:"Cái gì? Chuyện gấp lắm sao? Này này này! Tôi đang phải trông chừng Lục Triết Hy đấy, không đi được!"
"Được rồi, tôi chỉ đi 15 phút rồi quay lại, có chuyện gì thì cậu đi mà chịu trách nhiệm với Hoàng thiếu!"
Trương Hoàn rời đi.
"Đúng là thời cơ tốt!" Hắn nghĩ rồi ngang nhiên tiến vào phòng 203.
Quả nhiên hắn thấy mái tóc màu vàng hoe kia không sai vào đâu được, đó là Lục Triết Hy. Lâm Tú Bình bước tới giường bệnh, cười ác ý nói:"Không ngờ mày vẫn còn sống!"
Hắn lập tức túm tóc và lôi người ở trên giường ngã xuống mặt đất.
ẦM! Lục Triết Hy đau đớn mức kêu "A" một tiếng, trên mắt vẫn quấn băng vải trắng không thể thấy gì hết, liền đưa tay sờ loạn khắp nơi.
Phịch!
Hắn dùng chân giẫm mạnh lên bàn tay anh, gằn giọng nói:"Là Trình Dương Lạc cứu mày nhỉ? Hắn giỏi thật! Bây giờ hắn không làm nhân viên quèn cho cha tao nữa nhưng tao sẽ cho người ám sát hắn! Còn mày... mạng cũng lớn phết nhỉ?"
Hắn giở giọng nói đe dọa:"Vụ nổ trên tàu không giết được mày. Hai chân và một tay gãy rơi xuống biển ngay giữa đại dương mà vẫn có người vớt lên. Làm trai bao phục vụ đàn ông suốt 5 năm trời đến mức chịu đủ các bệnh, chết lâm sàng rồi mà vẫn có người cứu sống đưa về đây!"
Hắn càng nói, lực ở tay hắn càng ngày càng mạnh, Lục Triết Hy nằm co ro dưới đất, đau đớn phát ra tiếng rên rỉ.
"Tao cho người bắt cóc mày, cho người đánh bom phá hủy cả một bệnh viện. Thuê người đem mày sang Anh để hành hạ, mất bao nhiêu tiền bạc, thời gian, công sức. Cuối cùng thế đéo nào mà mày vẫn sống được hả? Có lẽ lần này trực tiếp chặt đầu mày rồi chôn xuống đất thì mày mới đi đời đúng không?"
Chát!
Lâm Tú Bình giáng cho anh một cái tát. Chỉ đánh thế chưa hả cơn giận, hắn vẫn tung hoành quyền đấm cước đá, hành hạ người nằm dưới sàn kia.
Một lúc sau, một vệ sĩ của hắn lên tiếng:"Thiếu gia, đừng đánh nữa, giết hắn luôn đi!"
"Biết rồi!"
"Ngài không thấy có gì đó bất thường sao?"
Hắn hỏi lại:"Có gì?"
"Ngài đánh phát ra tiếng động lớn như vậy, phải có người vào kiểm tra rồi chứ?"
Lâm Tú Bình vẫn như không có chuyện gì, hắn nhấc cao chân đang định tung ra cú đá. Nhưng bất thình lình cổ chân hắn bị đối phương giữa chặt.
"Thiếu gia..."
"Mày..." Hắn sửng sốt.
Bờ môi "Lục Triết Hy" bật cười với hắn. Hắn không thể thấy được đôi mắt anh nhưng dám khẳng định, qua một lớp băng vải, đôi mắt kia luôn nhìn chằm chằm hắn.
"Lục Triết Hy" đang từ tư thế nằm nghiêng thì nhấc hai chân đứng thẳng dậy, miệng vẫn luôn cười đắc ý:"Thằng hèn hạ, mày đánh tao hơi nhiều rồi đấy!"
Mấy tên vệ sĩ định xông lên nhưng "Lục Triết Hy" rút súng và bắn chính xác vào chân bọn chúng. Chúng kêu gào và ngã xuống đất.
Tiếp theo "Lục Triết Hy" đạp trả vào bụng hắn một cú đá, hắn nhíu mày ngã quỵ xuống, sắc mặt kinh hãi nói:"Mày... mày không phải Lục Triết Hy!"
"Alo."
"Tôi đây."
"Hiểu Long?" Lâm Tú Bình gọi đầy kinh ngạc.
"Cậu đang ở đâu?"
"Em... hiện tại em không ở Trung Quốc. Nhưng nếu anh muốn em về thì..."
"Tôi đang ở bệnh viện đa khoa ở Nhật Bản, cậu tới đi."
"Hả? Bệnh viện? Anh không khỏe sao?"
"Ừm, bệnh tình của tôi rất nặng, cậu tới ngay đi!"
"Được, em tới ngay lập tức."
Tắt máy, khuôn mặt Lâm Tú Bình đầy kinh ngạc.
"Anh ấy cần mình. Anh ấy cần mình!" Hắn không kìm lòng được sự vui sướng trong lòng. hai tay ôm mặt reo lên.
"Là cái bẫy! Đừng về!" Một nam nhân gốc Anh với mái tóc vàng mắt xanh ngồi đối diện hắn, giọng nói nghiêm túc.
Lâm Tú Bình đang vui mừng hết sức khi ngay câu nói này thì sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn người đối diện bằng ánh mắt không chút cảm tình.
"Câm miệng đi, Noah Fernandes! Hợp tác giữa chúng ta chấm dứt rồi. Tôi muốn làm gì thì mặc kệ tôi!"
Nam nhân tóc vàng cười lạnh nói:"Nếu Hoàng Hiểu Long thực sự cần cậu thì tại sao suốt 5 năm qua chẳng gọi điện hỏi thăm cậu?"
"Đó là vì anh ấy vẫn còn nhớ về Lục Triết Hy. Giờ hắn đã chết, anh ấy mới nhận ra người mình yêu thực sự là tôi."
"Ai nói với cậu là Lục Triết Hy đã chết!"
"Cái đ*ch gì vậy?" Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi thề một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nam nhân tóc vàng thản nhiên nói:"À, hình như là tôi đúng không, quên béng mất. Đúng là tôi đã cho người đi tìm kiếm và thấy Lục Triết Hy đã chết lâm sàng ở một con hẻm trong một khu phố bỏ hoang nhưng vào đúng lúc đó lại được một người cứu sống."
"Kẻ đó là ai?"
"Là ai thì tôi không biết. Nhưng nói tóm lại, cậu muốn giữ cái mạng thì phải cẩn thận khi tới Nhật Bản. Vậy thôi!"
...
Tokyo, Nhật Bản.
Nguyên cả một buổi chiều và một sáng ngày hôm sau, trước phòng phẫu thuật có bốn "thi thể" ngồi trước cửa chờ đợi.
Trình Dương Lạc đợi đến mệt, mặt mũi nhếch nhác tựa lưng vào ghế, tay phải giơ lên trước mặt xem đồng hồ.
"Đã qua 23 giờ 34 phút rồi mà chảy thấy động tĩnh gì. Tôi không muốn nhắc đến tình huống xấu nhất đâu. Nhưng dù sao thì hôm qua Hoàng Hiểu Long và ai trong hai người lấy cái chết ra để cược nhỉ? Chọn được quan tài chưa? Có cần tôi chọn giúp không?"
Trương Hoàn và Viên Thành mặt mũi tối sầm lại, không ngờ hôm nay lại bị thằng nhóc này chơi xỏ.
Viên Thành giữa vẻ mặt bình tĩnh nói:"Vậy tức là mày muốn Lục Triết Hy chết để bọn tao chết tao à?"
Trình Dương Lạc nói:"Tôi không có ý đó!"
Trương Hoàn nói:"Con mẹ mày không kiên nhẫn thêm được chút nữa à? Nói cho mày biết, Trần Hạo là bác sĩ giỏi nhất thế giới đấy, mày đừng có ngồi đó nói nhảm nữa!"
Trình Dương Lạc nói:"Anh ta có phải thần thánh đâu mà các ngươi đề cao anh ta thế?"
"Mày..."
Trương Hoàn và Viên Thành ngồi một bên hợp lực lại cãi tới cãi lui với Trình Dương Lạc. Hoàng Hiểu Long đứng một bên, vẻ mặt âm trầm gọi điện thoại.
"Chào mẹ!?"
"Ừ, có chuyện gì à?"
"Bên chúng ta có còn hợp tác với Lâm gia nữa không?"
"Sao con hỏi vậy?"
"Thì con sắp sửa cho Lâm Tú Bình quy tiên rồi!"
"Rốt cuộc nó đắc tội gì với con mà con phải tức giận thế?"
"Mẹ à..."
"Được được! Mẹ biết! Chuyện hợp tác với Lâm gia thì mẹ có cách giải quyết. Con thích làm gì thì làm. Nhưng làm xong phải "dọn dẹp" cẩn thận đấy, con đang ở Nhật Bản đúng không. Vậy nên càng phải cẩn thận, đừng có làm vụ việc phơi bày ra bên ngoài?"
"Vâng! Con biết rồi. Chào mẹ!"
Hoàng Hiểu Long tắt điện thoại cũng vừa lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra. Cả bốn người đều vội vàng đi tới.
Trần Hạo mặc bộ trang phục phẫu thuật của bệnh viện, đeo đôi găng tay đầy máu bước ra. Thấy một đám người xông vào như vậy, anh liền cản lại:"Cứ bình tĩnh đã, phẫu thuật thành công, Lục Triết Hy không sao rồi. Hiện giờ phải chuyển cậu ta sang phòng hồi sức."
Nghe vậy, bốn người thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Hiểu Long nói:"Vậy... tôi vào thăm em ấy được không?"
Trần Hạo gật đầu:"Được!"
...
Trong phòng hồi sức.
Hoàng Hiểu Long ngồi trên ghế, ánh mắt không rời nhìn Lục Triết Hy nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh.
"Hoàng thiếu, cậu không cần lo lắng đâu. Trần Hạo đã nói cậu ta không sao nữa rồi."
"Ừm. Tôi đang tìm cách nói lời xin lỗi với em ấy!" Hắn nhịn không được khẽ đưa tay lên vuốt tóc anh, giọng nói nhẹ nhàng.
Một lúc sau Trần Hạo bước vào, anh đã thay lại trang phục áo sơ mi trắng và quần âu đen. Anh thở dài và than thở một câu:"Tôi mệt rã rời rồi!"
Hai người kia đều bật cười thành tiếng. Hoàng Hiểu Long cũng cười nói:"Vất vả cho anh rồi."
Dẫu sao Trần Hạo cũng quen với hoàn cảnh này nhưng vẫn than thở một câu cho có lệ thôi. Anh nhìn hắn lắc đầu không đáp.
Đột nhiên, Viên Thành lên tiếng:"À, anh chưa nghỉ ngơi được đâu. Còn phải nghĩ cách đối phó với con hồ ly tinh họ Lâm đó!"
"Sao phải như vậy?" Trương Hoàn ánh mắt nghi hoặc chưa hiểu chuyện.
Hoàng Hiểu Long nói với Trần Hạo:"Tôi đã gọi điện cho Lâm Tú Bình. Hắn nói sẽ tới đây!"
"Đúng là phải tìm cách đối phó thật!" Trần Hạo rất nhanh đã rõ sự tình. Anh nhìn Trương Hoàn rồi giải thích:"Nghĩ lại mà xem, 5 năm trước chúng ta đã bị hắn chơi một vố nhục nhã như vậy, bây giờ phải tìm cách trả đũa chứ?"
"Ra là vậy. Cơ mà, lúc đó chúng ta đã nghĩ là Lâm Tú Bình là người đứng sau chuyện này. Vậy mà ai là người để hắn đi dễ dàng như vậy chứ?"
Viên Thành dửng dưng nói:"Trần Hạo chứ ai..."
Trần Hạo nói:"Lúc đó tôi chỉ làm mọi cách để hắn không đến gần Hoàng thiếu thôi. Hơn nữa, hắn dù sao cũng là người có thế lực..."
"Không cần lo chuyện đó!" Hoàng Hiểu Long nói:"Lâm Tú Bình bây giờ tùy mặc chúng ta xử lý!"
...
Sáng hôm sau.
Lâm Tú Bình bước chân tới bệnh viện, theo sau là ba vệ sĩ của hắn.
"Cho hỏi, Lục Triết Hy nằm ở phòng nào vậy?"
Lâm Tú Bình khi đặt chân đến Nhật Bản, hắn không vội tới bệnh viện mà là cho người đi điều tra. Hắn biết Hoàng Hiểu Long không hề mắc bệnh. Vậy ra chỉ còn một khả năng, Lục Triết Hy vẫn còn sống và Hoàng Hiểu Long đang muốn dụ hắn tới đây. Hắn lại bắt đầu ủ mưu tính kế. Hắn đã liên lạc với cha hắn đang ở Pháp. Hắn muốn ông mở một bữa tiệc để gặp mặt khách hàng giống như 5 năm trước buộc cha mẹ Hoàng Hiểu Long phải gọi hắn đến. Dường như Hoàng Hiểu Long đã cùng Trần Hạo tới Pháp rồi. Chính mắt hắn đã nhìn thấy Hoàng Hiểu Long lên máy bay. Hắn đã cho người xác nhận, trong bệnh viện này chỉ có bác sĩ và dân thường mà thôi.
Hắn nấp ở một bên và thấy Trương Hoàn gọi gấp gáp nghe điện thoại:"Cái gì? Chuyện gấp lắm sao? Này này này! Tôi đang phải trông chừng Lục Triết Hy đấy, không đi được!"
"Được rồi, tôi chỉ đi 15 phút rồi quay lại, có chuyện gì thì cậu đi mà chịu trách nhiệm với Hoàng thiếu!"
Trương Hoàn rời đi.
"Đúng là thời cơ tốt!" Hắn nghĩ rồi ngang nhiên tiến vào phòng 203.
Quả nhiên hắn thấy mái tóc màu vàng hoe kia không sai vào đâu được, đó là Lục Triết Hy. Lâm Tú Bình bước tới giường bệnh, cười ác ý nói:"Không ngờ mày vẫn còn sống!"
Hắn lập tức túm tóc và lôi người ở trên giường ngã xuống mặt đất.
ẦM! Lục Triết Hy đau đớn mức kêu "A" một tiếng, trên mắt vẫn quấn băng vải trắng không thể thấy gì hết, liền đưa tay sờ loạn khắp nơi.
Phịch!
Hắn dùng chân giẫm mạnh lên bàn tay anh, gằn giọng nói:"Là Trình Dương Lạc cứu mày nhỉ? Hắn giỏi thật! Bây giờ hắn không làm nhân viên quèn cho cha tao nữa nhưng tao sẽ cho người ám sát hắn! Còn mày... mạng cũng lớn phết nhỉ?"
Hắn giở giọng nói đe dọa:"Vụ nổ trên tàu không giết được mày. Hai chân và một tay gãy rơi xuống biển ngay giữa đại dương mà vẫn có người vớt lên. Làm trai bao phục vụ đàn ông suốt 5 năm trời đến mức chịu đủ các bệnh, chết lâm sàng rồi mà vẫn có người cứu sống đưa về đây!"
Hắn càng nói, lực ở tay hắn càng ngày càng mạnh, Lục Triết Hy nằm co ro dưới đất, đau đớn phát ra tiếng rên rỉ.
"Tao cho người bắt cóc mày, cho người đánh bom phá hủy cả một bệnh viện. Thuê người đem mày sang Anh để hành hạ, mất bao nhiêu tiền bạc, thời gian, công sức. Cuối cùng thế đéo nào mà mày vẫn sống được hả? Có lẽ lần này trực tiếp chặt đầu mày rồi chôn xuống đất thì mày mới đi đời đúng không?"
Chát!
Lâm Tú Bình giáng cho anh một cái tát. Chỉ đánh thế chưa hả cơn giận, hắn vẫn tung hoành quyền đấm cước đá, hành hạ người nằm dưới sàn kia.
Một lúc sau, một vệ sĩ của hắn lên tiếng:"Thiếu gia, đừng đánh nữa, giết hắn luôn đi!"
"Biết rồi!"
"Ngài không thấy có gì đó bất thường sao?"
Hắn hỏi lại:"Có gì?"
"Ngài đánh phát ra tiếng động lớn như vậy, phải có người vào kiểm tra rồi chứ?"
Lâm Tú Bình vẫn như không có chuyện gì, hắn nhấc cao chân đang định tung ra cú đá. Nhưng bất thình lình cổ chân hắn bị đối phương giữa chặt.
"Thiếu gia..."
"Mày..." Hắn sửng sốt.
Bờ môi "Lục Triết Hy" bật cười với hắn. Hắn không thể thấy được đôi mắt anh nhưng dám khẳng định, qua một lớp băng vải, đôi mắt kia luôn nhìn chằm chằm hắn.
"Lục Triết Hy" đang từ tư thế nằm nghiêng thì nhấc hai chân đứng thẳng dậy, miệng vẫn luôn cười đắc ý:"Thằng hèn hạ, mày đánh tao hơi nhiều rồi đấy!"
Mấy tên vệ sĩ định xông lên nhưng "Lục Triết Hy" rút súng và bắn chính xác vào chân bọn chúng. Chúng kêu gào và ngã xuống đất.
Tiếp theo "Lục Triết Hy" đạp trả vào bụng hắn một cú đá, hắn nhíu mày ngã quỵ xuống, sắc mặt kinh hãi nói:"Mày... mày không phải Lục Triết Hy!"
Danh sách chương