Lâm Tú Bình hoảng sợ khi nhận ra "Lục Triết Hy" đứng thẳng người lên thì thân hình lại cao lớn lạ thường, còn đáng sợ hơn nữa là người đang đứng trước mặt lại có khả năng dùng súng giỏi đến như vậy.

"Lục Triết Hy" đưa tay lên tháo bỏ lớp băng quấn ở mắt, lộ rõ khuôn mặt thật của mình. Đó là Viên Thành. Viên Thành đã nhuộm mái tóc của mình thành màu vàng để đóng giả Lục Triết Hy.

"Không thể nào! Không thể nào..." Lâm Tú Bình phát run, kinh ngạc không tin vào điều trước mắt.

Viên Thành bước tới bật cười nói:"Không ngờ đúng không! Đúng là thời điểm này của 5 năm trước, tao với Trường Hoàn đang phải giải quyết vụ ẩu đả trên đường cao tốc, Trần Hạo thì mắc kẹt trong phòng phẫu thuật, Hoàng thiếu thì bận rộn đấm đá với 3 tên vệ sĩ người Pháp... Mày ngang nhiên cho người tới bắt cóc Lục Triết Hy... Nhưng bây giờ mày nghĩ cái kế hèn mọn của mày có thể sử dụng lại lần hai à? Mày nghĩ bọn tao sẽ tiếp tục mắc mưu của mày chắc?"

Chát! Nói xong Viên Thành khom lưng xuống giật tóc Lâm Tú Bình lên và thẳng tay đánh trả một cái tát. Hắn dính đòn đau đớn ngã đập nửa mặt xuống sàn. Viên Thành tiếp tục nhấc chân giẫm lên khuôn mặt còn lại...

"AAA..."

Có lẽ đây là đầu tiên trong đời Lâm Tú Bình bị người khác đánh đau như vậy.

Nghe tiếng hét của hắn, Viên Thành càng dùng lực mạnh hơn:"Nhiêu đây chưa là gì đâu. Mày sẽ phải đón nhận cái chết thảm khốc dưới tay Hoàng thiếu."

Lâm Tú Bình cắn răng chịu đau, cố lấy từ túi áo ra một vật trong giống như điều khiển rồi ấn nút trên đó.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra.

"Tại sao..." Sắc mặt hắn rất kinh hãi.

"Tại sao không phát nổ chứ gì?" Viên Thành tiếp lời:"Thế mày nghĩ tao từ nãy tới giờ nằm im không nhúc nhích chịu đòn của mày là vì cái gì?"

"Không lẽ nào..." Chợt con người của Lâm Tú Bình co rút dữ dội vì đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra với mình.

Ngay sau đó, ngoài hàng lang phát ra tiếng ầm ầm và có một đám người xông vào phòng. Người đầu tiên là Hoàng Hiểu Long, theo sau là những vệ sĩ của hắn. Trương Hoàn và Trần Hạo đứng ở hai bên, mỗi người quăng ra trước mặt Lâm Tú Bình một quả bom hẹn giờ đã bị vô hiệu hóa.

Hoàng Hiểu Long nói:"Anh câu giờ tốt lắm!"

Vì lý do đó mà Viên Thành đã để mặc cho Lâm Tú Bình đánh, trên mặt có vài vết sưng đỏ. Viên Thành mỉm cười nói với Hoàng Hiểu Long:"Sau chuyện này cậu phải trả công bằng một bữa nhậu thật linh đình đấy!"

"Được!"

Viên Thành nhấc chân ra khỏi Lâm Tú Bình rồi bước đến chỗ Hoàng Hiểu Long, đưa khẩu súng cho hắn và nói:"Đến lượt cậu giải quyết!"

Hoàng Hiểu Long trầm giọng nói với Lâm Tú Bình:"Tôi thật không ngờ cậu đã làm cho chúng tôi điêu đứng suốt 5 năm đấy."

Lâm Tú Bình bò dậy, ngóc đầu lên hét to:"Tất cả cũng là vì anh thôi. Tôi yêu anh nên mới làm ra những chuyện như vậy. Tại anh hết!!!"

Hoàng Hiểu Long nói:"Tôi coi cậu như bạn bè thân thiết của tôi. Nhưng tôi đã nói rồi. Nếu cậu thật sự cho người bắt cóc Lục Triết Hy thì tôi sẽ không để cậu sống sót!"

"Đúng vậy! Là tôi làm đấy! Tôi còn định sẽ giết chết Lục Triết Hy đấy! Bởi vì hắn không xứng với anh. Anh có biết suốt 5 năm anh chẳng liên lạc gì với tôi, tôi có thể bỏ qua. Thậm chí khi anh nói anh bị bệnh, tôi rất lo lắng và lập tức tới đây thăm anh. Tôi đã yêu thầm anh từ rất lâu, vì anh mà làm bất cứ chuyện gì. Nhưng... nhưng anh thì sao? Anh đã lừa dối tôi. Anh là thằng khốn nạn."

"Ờ, Hoàng thiếu là thằng khốn nạn, còn mày thì là cái loại hơn cả khốn nạn, là cặn bã." Trương Hoàn nhịn không được liền chửi rủa một câu.

Hoàng Hiểu Long chỉ nói:"Lâm Tú Bình, cậu còn không bằng một cái móng tay của Lục Triết Hy. Vậy nên đừng có coi thường em ấy."

Nói xong hắn giơ cao khẩu súng nhắm vào đầu Lâm Tú Bình. Hắn không do dự, đang định bấm còi thì...

"Khoan đã..."

Nghe giọng nói này, Hoàng Hiểu Long lập tức thu súng lại. Ngoảnh đầu lại thì thấy Trình Dương Lạc đang dìu Lục Triết Hy bước vào phòng.

"Triết Hy..." Hoàng Hiểu Long vô cùng ngạc nhiên, Lục Triết Hy trên người vẫn mặc đồng phục bệnh nhân, mắt anh bây giờ đã sáng lại, hai chân run rẩy bước đi rất yếu ớt.

Trần Hạo lắc đầu thở dài một hơi:"Cũng phải, ồn ào thế này thì làm sao cậu ta ngủ yên được..."

Hoàng Hiểu Long vội vàng muốn cùng đỡ Lục Triết Hy nhưng bị anh cự tuyệt. Anh quát hắn:"Đừng động vào tôi!"

"Được được. Em bình tĩnh... nổi giận sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe..." Ánh mắt hắn nhìn anh khác hẳn với lúc nhìn Lâm Tú Bình. Vẻ mặt hắn cũng từ lạnh lùng chuyển sang lo lắng, khiêm nhường khi đối diện ra anh.

Lục Triết Hy khẽ nói:"Được rồi, cậu buông tớ ra."

"Nhưng... em muốn làm gì?"

"Cậu muốn làm gì???"

Hoàng Hiểu Long và Trình Dương Lạc đồng thanh hỏi, không giấu được vẻ lo lắng.

Lục Triết Hy chậm rãi loạng choạng bước đi bằng chính đôi chân của mình. Khi chỉ cách Lâm Tú Bình hai bước chân thì anh dừng lại.

Lâm Tú Bình nhìn anh, giọng căm giận nói:"Mày tới để nhìn bộ dạng thảm thương của tao?"

"Đúng vậy!" Anh dứt khoát trả lời:"Tôi tự hỏi, một người vốn sống trong vinh hoa phú quý như anh thì có bao giờ hiểu được nỗi đau của một kẻ thấp hèn như tôi không. Chắc là chưa bao giờ đúng không?"

"Tao không hiểu mày đang lảm nhảm cái gì?"

Anh nói tiếp:"Anh vì yêu Hoàng Hiểu Long nên đẩy cuộc đời tôi vào bi kịch kéo dài suốt 5 năm phải không? Anh cảm thấy tổn thương khi tình yêu của anh không được đền đáp sao? Nực cười. Những gì anh làm cho Hoàng Hiểu Long vốn không phải là tình yêu. Đó là sự ích kỉ, ngu ngốc, hèn nhát, tồi tệ... Anh không biết làm gì khác ngoài việc dùng quyền lực đè ép cuộc sống của người khác... Tôi vì cứu một người nên đã đắc tội với hắn. Hắn đem tôi về sáng thì đánh đập đến tối thì ném lên giường thỏa mãn dục vọng. Qua một thời gian kiên trì ngoan ngoãn chịu hành hạ của hắn và hắn sẽ nói lời yêu... Nếu đổi lại là anh, anh có dám trải qua thử thách đó để chiếm được tình cảm của hắn không? Không phải bỗng dưng vừa gặp hắn đã nói lời yêu thương tôi đâu. Còn nữa, đến khi hắn nói lời yêu thương tôi thì tôi cũng chẳng nhận lại được một chút sung sướng. Anh không chỉ hãm hại một mình tôi mà còn hại cả bạn tôi, phá hủy cả một bệnh viện khiến bao nhiêu người thiệt mạng, ngay cả vụ nổ trên tàu anh cũng là người làm ra... Anh nghĩ những chuyện anh làm đáng để Hoàng Hiểu Long tự hào lắm sao. Hắn thậm chí còn cảm thấy ghê tởm và muốn tránh xa anh..."

"Im đi!!!" Lâm Tú Bình đứng dậy, tức giận lao về phía anh. Hắn định giơ tay lên đánh anh nhưng Hoàng Hiểu Long ở ngay đấy, hắn có thể đụng vào một sợi tóc của Lục Triết Hy sao.

Đoàng!

Hoàng Hiểu Long đứng chắn trước mặt anh và nổ súng bắn vào chân Lâm Tú Bình.

"AAAAAAAAAA!"

"Triết Hy nói đúng. Sẽ không bao giờ tôi mở lòng với cậu. Tôi ghê tởm những việc cậu đã làm!"

Hắn ngã xuống gào thét trong đau đớn. Lục Triết Hy giật mình khi nghe tiếng hét thảm thiết của hắn. Lúc này dường như toàn bộ sức lực của anh đã cạn kiệt. Anh ngã phịch xuống sàn.

"Triết Hy!!!" Trình Dương Lạc chạy tới.

Trần Hạo cũng bước tới nói:"Để tôi cõng cậu về phòng nghỉ và kiểm tra sức khỏe cho cậu."

Lục Triết Hy cảm thấy rất mệt mỏi nên để mặc Trần Hạo cõng mình trên lưng.

Hoàng Hiểu Long vội nói:" Đợi một chút. Lẽ ra anh sẽ giết hắn ngay tại đây. Nhưng em lại đích thân tới cản anh. Vậy em muốn xử lý hắn thế nào?"

Lục Triết Hy không ngoảnh đầu lại nói:"Đánh gãy hai chân và tay phải của hắn, làm mù mắt hắn, để hắn phục vụ đàn ông. Tôi muốn hắn chịu đau khổ giống như tôi, nhưng hắn sẽ phải chịu đau đớn đến hết cuộc đời..."

Hoàng Hiểu Long nhếch miệng cười:"Anh sẽ làm theo lời em."

Trần Hạo cõng Lục Triết Hy rời khỏi, Trình Dương Lạc cũng đi theo. Khi ra khỏi cửa và đi được một đoạn rất xa, anh vẫn còn nghe thấy tiếng thét rất thảm thiết của Lâm Tú Bình. Không cần nhìn tận cảnh, chỉ cần nghe âm thanh, Lục Triết Hy đã biết đám người Hoàng Hiểu Long xuống tay với Lâm Tú Bình khốc liệt như thế nào rồi...

Vào phòng, Trần Hạo nhẹ nhàng đặt anh nằm lên giường. Và ngay sau đó, lệ từ hốc mắt anh chảy ra, anh vội dùng tay lau đi không muốn để Trần Hạo thấy. Nhưng Trần Hạo nhanh tay hơn, nắm lấy cổ tay anh và nói:"Cậu vừa mới phẫu thuật thay giác mạc xong nên hạn chế chạm vào mắt. Cảm thấy khó chịu thì tôi sẽ dùng thuốc rửa cho cậu."

Anh lắc đầu không nói gì. Trần Hạo vẫn cầm một lọ thuốc nhỏ hai giọt vào mắt anh:"Cậu nhắm mắt lại một lúc."

Lục Triết Hy nhắm nghiền mắt lại.

Mọi chuyện... kết thúc rồi. Mình được giải thoát rồi. Một giây phút sai lầm phải trả giá bằng năm năm rơi vào đau khổ...

"Cậu khiến tôi bất ngờ đấy!" Trần Hạo nói.

"Chuyện gì?"

"Việc cậu xét xử Lâm Tú Bình."

"Không được sao?"

"Được! Với những tội ác mà hắn đã gây ra thì hắn rất đáng chết. Không ngờ, cậu lại muốn hắn sống không bằng chết..."

"Anh muốn tự tay giết hắn đúng không?"

Trần Hạo nghe xong thì không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh:"Sao cậu biết!"

"Linh cảm thôi. Anh cố ý dẫn tôi đi vì muốn tôi đồng ý cho phép anh giết Lâm Tú Bình."

Trần Hạo khẽ cười:"Đúng rồi đấy. Vậy... cậu có đồng ý không? Nếu cậu đồng ý thì tôi chắc Hoàng thiếu cũng sẽ đồng ý."

Lục Triết Hy nói:"Xem ra anh còn căm thù hắn hơn cả tôi."

"Bởi vì sau khi xóa được sự tồn tại của cậu, hắn đã nhiều lần ám sát tôi nhưng không thành."

"Chỉ vậy thôi hả?"

Trần Hạo không trả lời mà lại hỏi:"Cậu có đồng ý không?"

Lục Triết Hy trầm mặc giây lát rồi trả lời:"Tùy anh. Dù sao tôi đoán với bộ dạng tàn phế đó, hắn sẽ không thể chịu đựng được quá một năm. Muốn giết hắn thì anh cứ giết."

Trần Hạo nhìn anh, cười lạnh nói:"Cảm ơn cậu!"

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện