httpsthumbsdreamstimecombcopas-de-C3A1rvore-coloridas-na-floresta-da-queda-com-o-sol-que-brilha-embora-C3A1rvores-60666018jpg

Nham thạch nóng chảy ầm ầm lấp tới.

Tả Lâm Uyên và Trương Tư Gia đứng dậy, chuẩn bị lên đường tới hội trường phía đông nam, tránh khỏi dòng dung nham ngày càng mở rộng.

Những cơn địa chấn vẫn liên tục tấn công, mặt đất trải đầy khe nứt, những tiếng đổ sụp liên tiếp vang lên, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn đổ nát.

Trương Tư Gia vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ, đội 2012 rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sau khi rời khỏi tòa ký túc bọn họ giao chiến không lâu thì quân số giảm còn 3 người, sau đó lại chỉ còn lại 2 người? Là nội chiến sao? Nhưng cứ cho là họ bị hiện thực dọa cho mù quáng thì cũng không đến nỗi trở mặt ngay lúc đó chứ. Chỉ e chuyện này có liên quan tới kẻ phản bội, khi họ gặp nhau ở vũ hội thi thể, đội 2012 tổng cộng có 6 người, thế nhưng thông báo giảm quân số đầu tiên của đội lại nói “quân số đội 2012 giảm 1 người, số người sống sót 4 người”.

Nói cách khác, ban đầu quân số đội 2012 thật ra là 5 người, một người còn lại chính là kẻ phản bội.

Xem ra trước nửa đêm đội họ đã có người chơi chết, hơn nữa còn chết trong lúc hành động một mình, nếu không đội đó sẽ giống như đội của hắn, trước nửa đêm có người chơi chết, tuy nhiên chuyện xảy ra trước mắt bao người, không có giá trị làm kẻ phản bội, bởi vậy đêm chơi này đội hắn không xuất hiện kẻ đó.

Còn về thân phận kẻ phản bội kia, Trương Tư Gia suy đoán tám chín phần chính là Thiện Lượng. Khi họ bao vây tiêu diệt đội 2002 trên sân thượng ký túc xá, một câu của Tống Hàn Chương “Thiện Lượng ở trong đội này, một người cũng không tha” đã nói rõ kẻ có khả năng ngụy trang thành người chơi khác là ai. Có lẽ hắn biến thành hình dạng Liễu Thanh Thanh cũng bởi đội 2012 đã phát hiện hắn là kẻ phản bội, tất cả mọi người đều ra sức đối phó hắn.

Có điều thân là kẻ phản bội, hắn lẻn vào đội 2002 làm gì?

Trương Tư Gia nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, chỉ đành ném vấn đề này sang một bên, hiện tại cái hắn cần quan tâm là kẻ địch mà hắn cần đối mặt – hai kẻ địch cuối cùng.

Hai người này là ai? Lục Nhận năm 2012 sợ là vẫn chưa chết, một người nữa không biết là Tống Hàn Chương, Cố Phong Nghi, Liễu Thanh Thanh hay Lâm Giác?

Nếu trước kia Lục Nhận chịu nói thêm cho hắn chút tin tức thì tốt rồi, Trương Tư Gia vừa nghĩ đến đã nhíu mày. Nhớ tới Lục Nhận hắn lại nhớ tới cảnh mình và Tả Lâm Uyên chật vật chạy trốn từ ký túc xá mấy giờ trước. Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi tại sao Lục Nhận lại giết Tô Điềm và Mộ Xuân Ninh, chỉ có thể đoán rằng chuyện này có liên quan đến cái hộp trong tay hắn. Hắn hình như cần thu thập thi thể người chơi? Nhưng hắn muốn dùng thi thể đó làm gì? Lẽ nào cái hộp đó có thể tăng cường năng lực của hắn sao?

Không đúng, sau khi Tô Điềm sống lại, những kỹ năng và phần thưởng từng lấy được khác đều mất hết, Lục Nhận cũng vậy, hắn còn từng than thở rằng trước kia mình có một thanh đường đao rất thuận tay, tiếc là sau khi chết nó cũng mất tích. Hai người tuy có một cơ hội rút thưởng ở đêm chơi này, thế nhưng Tô Điềm rút được một kỹ năng lôi điện, Lục Nhận rút được một kỹ năng “săn mồi” có thể lần theo dấu vết, vậy cái hộp kỳ quái đó rốt cuộc từ đâu ra?

“Cậu không sao chứ?” Tả Lâm Uyên thấy sắc mặt Trương Tư Gia càng lúc càng tái nhợt, ân cần hỏi.

Trương Tư Gia giật mình tỉnh lại từ mớ suy đoán hỗn loạn: “… Không có gì.”.

Tả Lâm Uyên lo lắng nhìn hắn, môi giật giật, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn biết Trương Tư Gia suy nghĩ sâu xa, trước giờ có gì cũng giữ trong lòng, bức ép chất vấn chỉ phản tác dụng. Cảm giác vô lực mỗi khi đối mặt Trương Tư Gia lại dâng lên trong lòng Tả Lâm Uyên, hắn quả thực chẳng biết làm gì với cái con người này nữa.

Mạnh bạo với hắn, hắn thấy chết không sờn, mềm mỏng với hắn, hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Bất kể Tả Lâm Uyên có dịu dàng quan tâm đến hắn bao nhiêu cũng chỉ như ánh mặt trời mất hút trong hang sâu u tối, cho tới bây giờ vẫn không thể rọi sáng tâm hồn đắm chìm trong thù hận và tự ti.

Hắn là một kẻ khó ưa, nhưng chính cái kẻ khó ưa đó lại là người cứu vớt Tả Lâm Uyên đang ở nơi vực sâu tuyệt vọng.

Mặc dù hắn ôm toan tính lợi dụng, nhưng hắn là người đầu tiên coi Tả Lâm Uyên là một con người, là người đầu tiên nói, đồng tính luyến ái không phải là sai.

Một câu nói bình thường đến vậy, nhưng đối với Tả Lâm Uyên, câu nói đó như một ngụm nước ban cho vị khách lữ hành sắp chết khát giữa sa mạc, mát lạnh ngọt lành. Cảm giác đó, cả cuộc đời này hắn chẳng thể nào quên.

Ngay cả Trương Tư Gia cũng không biết, một câu nói trấn an thốt ra trong lúc lúng túng của mình lại vô tình cứu rỗi Tả Lâm Uyên, mang đến cho cuộc đời hắn bao nhiêu thay đổi.

Tả Lâm Uyên sinh ra trong một gia đình có truyền thống quân đội, từ nhỏ đã sống trong khu vực quân khu. Bố mẹ hắn đều là sĩ quan, gia đình nghiêm khắc rập khuôn nuôi lớn hắn theo một cái khung cũ rích, là một thiếu niên nhân phẩm học thức đều không chê vào đâu được. Hắn bề ngoài anh tuấn, học giỏi, năng khiếu vận động cũng cao, không yêu sớm không phản nghịch, từ nhỏ đến lớn đều là “con nhà người ta” tiêu chuẩn. Hình tượng hoàn hảo ấy vẫn duy trì đến khi hắn trưởng thành, vài tên bạn nhỏ rủ rê hắn xem phim “mở mang kiến thức”. Trong lúc đám bạn nhìn nữ diễn viên AV trên màn ảnh dùng “đồ chơi” tự an ủi mà hưng phấn không ngừng, Tả Lâm Uyên mới phát hiện ra mình chẳng có chút cảm giác, thậm chí còn thấy ghê tởm. Phản ứng thờ ơ của hắn khiến đám bạn cho rằng hắn quá cổ hủ, ngại xem mấy thứ này cùng người khác, thế là mấy tên tri kỷ đó len lén nhét cho hắn một loạt “phim đen” đủ thể loại, mà hắn chẳng biết nghĩ gì, rốt cuộc cũng không từ chối.

Hôm đó, đợi đến khuya cả nhà ngủ say, Tả Lâm Uyên khóa trái cửa phòng, đeo tai nghe, mở qua một lượt những video từ ngây thơ, quyến rũ, đáng yêu, khêu gợi,… Thế nhưng loại nào cũng chẳng khơi lên nổi chút lửa của hắn, mãi cho tới một cái GV chẳng biết vì sao lại lẫn vào. Trong video, nhân vật chính là một thiếu niên trẻ tuổi mang khuôn mặt thanh tú nhã nhặn quấn quýt bên một người đàn ông trưởng thành, cả hai nhân vật khỏa thân lăn lộn vào nhau, gợi cảm đến bất ngờ. Khi cậu thiếu niên kia dang rộng hai chân ngồi trên thân người đàn ông, bộ dạng thẹn thùng bất đắc dĩ dùng bản thân ôm lấy “bên dưới” người đàn ông đó, tiếng thở dốc xen lẫn nức nở ấy đánh thẳng vào tai Tả Lâm Uyên, quanh quẩn trong đầu hắn không cách nào gạt ra nổi.

Một khắc kia, phản ứng sinh lý khó nói khiến Tả Lâm Uyên rốt cục hiểu ra vấn đề. Hắn không phải kẻ lãnh cảm, hắn thích đàn ông.

Nhận thức này giống như một tia sét giáng xuống Tả Lâm Uyên vẫn luôn tiếp thu nền giáo dục bảo thủ cứng nhắc, suốt một thời gian dài sau đó hắn vẫn không tài nào chấp nhận được. Nhưng dù hắn không thừa nhận, phản ứng của hắn lại không thể ngụy biện, mỗi khi trời tối người yên, hắn lại một lần nhớ lại dục vọng cuồng dã ngây ngô kia, lén lút tự mình giải quyết. Đợi đến bình minh mặt trời lên cao, bản năng trốn tránh lần nữa chi phối lý tính, hắn trở về với vỏ ngoài hoàn hảo như trước, vờ như không hề hay biết bí mật “chính mình”.

Hắn thậm chí còn hẹn hò với một cô bé, muốn dùng cách đó để chứng minh bản thân rất bình thường, thế nhưng hắn ngay cả tay cô cũng chẳng muốn nắm. Cô bé kia rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, tuy cô là người tỏ tình với Tả Lâm Uyên trước, thế nhưng chỉ sau một thời gian ngắn bị niềm vui sướng che mờ đầu óc, cô nhanh chóng phát hiện bạch mã hoàng tử trong lòng thật ra không thích mình.

Cô gái đã quen được những người khác giới vây quanh quyết đoán nói chia tay: “Nếu anh không thích em, lẽ ra anh đừng đồng ý làm bạn trai em.”.

“… Xin lỗi.” Tả Lâm Uyên chỉ có thể nói xin lỗi, bởi vì hắn hổ thẹn.

Vẻ áy náy của hắn khiến cô gái nghi ngờ, cô nhìn hắn hồi lâu, do dự mở miệng: “Em cảm thấy rất kỳ lạ, em trông cũng đâu có tệ lắm, dù anh không thích em thì cũng không đến mức…”.

Cô nhíu nhíu mày, tiếp tục: “Mấy người bạn trai trước kia của em không giống như anh.”.

Quá quân tử, cũng quá xa cách, có đôi khi cô còn cảm thấy hắn dường như đang kiềm chế không lộ ra sự ghét bỏ. Đây rõ ràng không phải thái độ của phái nam đối với phái nữ, dù hắn không thích cô, con trai ở cái tuổi này tuyệt đối sẽ không đối xử với một cô gái nhiệt tình chủ động như thế!

Trừ phi… trừ phi anh ta vốn dĩ không thích con gái.

“Tả Lâm Uyên, chẳng lẽ anh… là đồng tính?”

Đầu óc Tả Lâm Uyên “ầm” một tiếng, hoàn toàn trống rỗng. Bí mật mà mình vẫn giấu giếm bao lâu đột nhiên bị phơi bày dưới ánh nắng chói chang, cảm giác xấu hổ dồn dập trong lòng, hắn hốt hoảng muốn thề thốt phủ nhận, muốn tức giận phản bác cô, nhưng hắn lại không mở miệng nổi. Một khắc này, vẻ mặt tái nhợt và sự trầm mặc kỳ quái đã bán đứng hắn, chứng thực suy đoán mơ hồ của cô gái kia.

Sự phẫn nộ vì bị đối xử lạnh nhạt và nỗi nhục nhã bị lừa dối khiến cô tức đến bật cười, thì ra là thế, hóa ra là như thế!

Lòng ngưỡng mộ đầy tự ti và bất an trước kia nháy mắt hóa thành cảm giác ngạo mạn khinh thường, cô gái cao ngạo hất đầu, lộ ra nụ cười ác độc đắc ý: “Tả Lâm Uyên, anh thật sự làm tôi ghê tởm.”.

Ác mộng bắt đầu từ đó.

Bố mẹ vô tình phát hiện GV hắn lưu trong máy tính, ban đầu hắn vốn có thể tìm đủ lý do ngụy biện cho mình, thế nhưng những lời dạy bảo không được nói dối theo hắn từ nhỏ đến lớn khiến hắn bỏ lỡ thời cơ thanh minh tốt nhất. Bố mẹ nghiêm khắc trách móc hắn, bắt hắn phải tránh xa mấy chuyện biến thái kia, bọn họ cũng không cần biết cái gì là khoa học hay tính hướng, chỉ một mực cho rằng đây là một “khuyết điểm”, một sự “lệch lạc” cần được uốn nắn, ngay cả Tả Lâm Uyên cũng tin là vậy.

Thế giới đã từng tươi đẹp đầy màu sắc từng chút phai đi, trước mắt hắn chỉ còn chấn song xám xịt.

Hắn bị giam cầm trong vỏ bọc cứng đờ, không còn nhìn ra một chút linh hoạt đáng lẽ phải có.

Đen, trắng, xám tro, hắn đứng giữa thế giới chỉ có ba màu này, sống như một cái xác không hồn vất vưởng.

Tình cảnh khổ sở xấu hổ đó vẫn theo Tả Lâm Uyên đến khi lên đại học, khi đó hắn đã trưởng thành, cũng hiểu được đồng tính luyến ái không phải là bệnh, hơn nữa chuyện này không có cách nào thay đổi, thế nhưng hắn vẫn phải sửa chữa, hắn không thể để bố mẹ mình thất vọng.

Hắn nghĩ, đời này của mình e là sẽ cứ như thế, bị những mong chờ yêu thương đó bức ép bước lên con đường hàng triệu người khác đã từng đi, tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, rồi chết… Ý thức trách nhiệm sẽ mãi mãi ghim chặt hắn vào cuộc hôn nhân đau khổ, bắt hắn phải làm tròn bổn phận một đứa con trai, một người chồng, một người cha, trọn đời mang theo gông xiềng và những hình cụ tra tấn tiến về phía trước. Mọi người sẽ mỉm cười cổ vũ hắn, nhưng không ai quan tâm con đường này hắn bước đi đến máu me đầm đìa, sống không bằng chết.

Sau đó hắn gặp người bạn cùng phòng, Trương Tư Gia.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tư Gia, Tả Lâm Uyên đã sớm sửa sang xong giường ký túc của mình, chăn màn gấp vuông vức như khối đậu phụ, đồ dùng cá nhân xếp chỉnh tề tỉ mỉ, từ nhỏ hắn đã được người cha người mẹ quân nhân của mình yêu cầu như thế, hắn cũng quen rồi. Tiếng kéo vali dừng lại trước cánh cửa, Tả Lâm Uyên nghe động ngẩng đầu, nắng tháng chín xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu ngập căn phòng, phủ lên người vừa đẩy cửa bước vào tầm mắt hắn…

Người đến có khuôn mặt thanh tú nhã nhặn, vóc người rất cao nhưng tựa như một cái mầm lớn sớm, thoạt nhìn vẫn ngây ngô yếu ớt. Rõ ràng là ngũ quan thanh tú, cả người toát ra phong độ trí thức, thế nhưng khuyên tai trên tai trái lại tô điểm cho cậu ta vài phần cá tính phản nghịch. Cậu ta một tay kéo va li, một tay vẫn chống trên cửa, nhoẻn miệng cười: “Chào, tôi là Trương Tư Gia.”.

Thế giới nghèo nàn của hắn bỗng như được thêm một nét bút màu, nháy mắt rực sáng.

Ánh mắt đầu tiên phảng phất hương gió xuân cuốn trên chồi lộc, thổi vào gian phòng phủ bụi âm u, trái tim vẫn luôn bị ép dưới gông xiềng giây phút này nảy lên mạnh mẽ, những gánh nặng đè trên vai chợt trôi vào dĩ vãng, Tả Lâm Uyên bỗng nhiên hiểu được…

Người trước mắt này, hắn nhất kiến chung tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện