Khi mới bắt đầu, cái hắn thích là bề ngoài, nhưng thời gian trôi qua, hắn dần sa vào linh hồn người đó.
Cảm giác rung động của lần gặp đầu tiên đốt lên dục vọng không dám thổ lộ của Tả Lâm Uyên, kéo hắn chìm sâu trong mê hoặc. Hắn lưu luyến ngón tay Trương Tư Gia mân mê cán bút khi làm bài, lưu luyến cái cau mày của Trương Tư Gia khi trầm tư suy nghĩ, lại càng lưu luyến thân thể gần như trần trụi mỗi khi Trương Tư Gia tắm xong bước ra – hắn đã dốc sức kiềm chế, nhưng đôi mắt vẫn không chịu nghe lời, từ những lọn tóc ướt nhỏ nước lấp lánh như ánh sao rơi, tới xương quai xanh uốn cong duyên dáng, ngay cả đường lõm xuống trên cột sống cậu ta cũng khiến hắn thấy gợi cảm không gì sánh được.
Dục vọng tuổi trẻ tham lam điên cuồng, từ sau giây phút nhìn thấy Trương Tư Gia, Tả Lâm Uyên không đếm nổi bản thân đã trốn trong phòng tắm vừa tưởng tượng đến cậu ta vừa tự an ủi bao nhiêu lần, chỉ hận không thể đè cậu ta xuống giường, xé toạc quần áo của cậu ta, tách hai chân cậu ta ra, mạnh mẽ tiến vào cậu ta, ôm chặt cậu ta, ép khuôn mặt thanh tú đó lộ ra biểu cảm xấu hổ và bối rối, sau đó trầm luân trong ái dục, phóng đãng hưởng thụ, rên lên gợi tình.
Thế nhưng trên thực tế, dưới áp lực của dục vọng cuồng nhiệt, Tả Lâm Uyên trái lại càng lúc càng tránh xa Trương Tư Gia. Ban đầu chỉ là không chủ động hẹn Trương Tư Gia ra ngoài chơi bóng, sau đó không cùng đi ăn, đến lớp cũng luôn ngồi phía sau Trương Tư Gia, bởi chỉ có ở đó hắn mới có thể không kiêng nể gì mà ngắm nhìn người thầm mến. Đoạn da thịt lộ ra sau gáy như một thứ thuốc kích thích khiến hắn luôn trong trạng thái căng thẳng khống chế bản thân, không thể đụng chạm, không thể hôn, không thể lưu lại dấu vết, hắn không thể.
Nếu như không có lần ngoài ý muốn đó, bọn họ có lẽ sẽ vẫn duy trì mối quan hệ bạn cùng phòng hời hợt qua hết những năm tháng sinh viên, Trương Tư Gia sẽ trở thành ánh trăng sáng thoáng qua đầu trái tim mà hắn chưa bao giờ chạm được, mát lạnh, sáng rỡ, nhưng xa tận chân trời.
Sau một buổi tiệc sinh nhật của bạn cùng khoa, đám sinh viên bọn họ đều uống say mèm, không kịp về trước giờ ký túc xá đóng cửa, vậy là cả đám dứt khoát đi tìm một khách sạn gần trường ngủ lại. Tả Lâm Uyên đỡ Trương Tư Gia say khướt vào một gian phòng, đóng cửa, cẩn thận đặt cậu ta lên giường.
Trương Tư Gia khi say cũng rất dễ chiều, không lải nhải, không nôn ói, chỉ cau mày khó chịu co rúc trên giường, miệng lẩm bẩm mấy câu chẳng ai hiểu, trông vừa ngốc nghếch lại có vài phần đáng yêu.
Tả Lâm Uyên dùng khăn ấm lau mặt cho cậu ta, Trương Tư Gia thoải mái hừ một tiếng, chân mày nhíu chặt thoáng giãn nhẹ.
Khuôn mặt cậu ta phiếm hồng, miệng rên vài tiếng không rõ, còn không hề đề phòng gì cả, bộ dáng đó trong mắt Tả Lâm Uyên đúng là ép người phạm tội, dục vọng khát khao thân mật khó có thể đè nén trong lòng Tả Lâm Uyên bị chất cồn thúc giục, nháy mắt bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Khăn nóng trong tay Tả Lâm Uyên bị bóp đến nhỏ nước ròng ròng.
Chỉ một lần thôi, len lén hôn một cái, Trương Tư Gia sẽ không biết đâu.
Ngón tay bất tri bất giác đã chạm tới khuôn mặt Trương Tư Gia, xúc cảm trơn mịn ấm áp từ đầu ngón tay lan tới tận đáy lòng. Tả Lâm Uyên rốt cục không thể khống chế được ma quỷ trong lòng nữa, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Trương Tư Gia.
Khoảnh khắc làn môi chạm vào nhau, thân thể giống như bị điện giật, hắn không tự chủ được cắn lấy bờ môi Trương Tư Gia tranh giành thêm chút độ ấm, lý trí đã sớm bay lên chín tầng mây. Hắn chen vào giữa đôi môi kia, đầu lưỡi đảo quanh hàm răng, dục vọng nóng bỏng thiêu đốt từng tế bào, khiến hắn trầm luân trong địa ngục.
Đột nhiên, đôi môi Trương Tư Gia giật giật, hai mắt khép chặt mơ hồ mở ra.
Ngọn lửa khát khao hừng hực như bị tạt nước lạnh thoáng chốc tắt ngấm, Tả Lâm Uyên giật mình ngồi thẳng lên, một ngón tay cũng không dám cử động, chỉ có thể ngây người nhìn ánh mắt Trương Tư Gia dần dần thanh tỉnh.
Trương Tư Gia vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng không đến mức say không biết gì. Khi Tả Lâm Uyên đưa cậu ta vào phòng cậu ta vẫn biết, sau khi được lau mặt bằng khăn nóng cũng bớt say ít nhiều, chỉ là chất cồn khiến cậu ta phản ứng chậm chạp, lười nhúc nhích mà thôi.
Vậy nên khi Tả Lâm Uyên hôn cậu ta, một khắc kia đầu óc cậu ta vẫn còn quay cuồng trong hơi cồn chưa kịp định thần.
Tả Lâm Uyên hôn mình? Kỳ thực cậu ta cũng không bất ngờ, sau khi phát hiện bí mật của hắn, cậu ta đã lường trước sẽ có ngày này.
Có một lần Trương Tư Gia có hẹn ra ngoài rốt cuộc lại bị cho leo cây, đành bực bội trở về ký túc, khi đó trong phòng không thấy ai, chỉ có tiếng nước ào ào trong nhà tắm. Mắt thấy trời sắp mưa, Trương Tư Gia liền đi thu quần áo ngoài ban công vào, nhưng đúng lúc cậu ta đi ngang qua phòng tắm thì tiếng nước ngừng, sau cánh cửa vang lên tiếng thở dốc nặng nề trầm đục. Trương Tư Gia tất nhiên biết người bên trong đang làm gì, sinh viên đại học ai không từng phát hiện bạn cùng phòng đang quay tay chứ, chẳng qua hôm nay người kia đinh ninh không có ai khác ở nhà nên mới không biết tiết chế thôi.
Trương Tư Gia vừa tò mò người trong phòng tắm là ai, câu trả lời đã lập tức dội vào tai cậu ta.
Khoảnh khắc Tả Lâm Uyên khàn khàn gọi tên Trương Tư Gia, cậu ta cứng đờ.
Cách một tấm ván gỗ, hơi thở nóng rực gấp gáp dường như phả vào gáy Trương Tư Gia, cậu ta bối rối một chút, nhanh chóng quyết định ra khỏi phòng. Lúc đi cậu ta còn cẩn thận từng li từng tí, rón rén tra chìa vào ổ, vô thanh vô tức khóa cửa lại.
Phát hiện bất ngờ này hoàn toàn thay đổi ấn tượng của Trương Tư Gia về Tả Lâm Uyên. Cậu ta vốn tưởng tên bạn cùng phòng này trời sinh lãnh cảm bất cận nhân tình, bởi vì suốt cả một học kỳ vừa qua, những nữ sinh cố ý tới làm quen đều bại trận trước khuôn mặt lạnh tanh của hắn.
Chuyện này cũng không khiến Trương Tư Gia hoài nghi về xu hướng giới tính của hắn, bởi bản thân cậu ta cũng là kiểu người tương tự, tuy chưa đến mức ghét người khác phái, nhưng hứng thú thì chưa bao giờ, lúc nào cũng chỉ có cảm giác nhàn nhạt, ngay cả mẫu người lý tưởng của cậu ta cũng rất mơ hồ, thậm chí không thể mô tả cụ thể. Khi nhìn đám con trai cùng lứa bị hormone kích thích mà rung động, cậu ta chỉ cảm thấy như đang nhìn một đám tinh tinh còn chưa rũ sạch bản năng động vật mà thôi.
Tuy cũng có những cô gái cực kỳ nổi bật khiến cậu ta phải tán thưởng, thế nhưng cái thưởng thức này cũng không khiến cậu ta nảy ra suy nghĩ muốn cô gái ấy là người yêu của mình, lại càng không khiến cậu ta muốn vùi thân vào yêu đương, mở rộng lòng mình đón chào một người khác. Cậu ta cũng không nghĩ mình là đồng tính luyến ái, bởi vì cảm giác của cậu ta đối với đàn ông cũng như vậy, cậu ta chỉ đơn thuần sa vào thế giới của một mình mình.
Có thể coi là lãnh cảm đi. – Trương Tư Gia thầm nghĩ, không phải bất lực là được rồi.
Sau khi phát hiện bí mật của Tả Lâm Uyên, kiểu tính cách cổ quái đó giúp Trương Tư Gia rất nhanh bình tĩnh lại, nói đúng ra thì cậu ta căn bản cũng không tức giận, chỉ có chút xấu hổ giật mình, thậm chí còn hơi hơi đắc ý. Cậu ta không cảm thấy việc bạn cùng phòng mang mình ra làm đối tượng ảo tưởng có gì ghê tởm, chẳng qua sẽ để ý Tả Lâm Uyên thêm mấy phần.
Cậu ta bắt đầu lưu tâm đến Tả Lâm Uyên, bởi vậy mới phát hiện thái độ của Tả Lâm Uyên đối với mình hoàn toàn không giống những người khác, hắn lạnh lẽo cô đơn không gần gũi ai cả, thế nhưng khi đối mặt với Trương Tư Gia lại luôn ẩn chút nhượng bộ.
Trương Tư Gia xác định được Tả Lâm Uyên thích mình, chí ít là rất có hảo cảm với mình, tuy vậy cậu ta vẫn không hiểu cái “hảo cảm” này từ đâu chui ra. Tuy bề ngoài cậu ta không tệ, nhưng người có mắt đều sẽ nói trông Tả Lâm Uyên còn bắt mắt hơn nhiều.
Lấy tướng mạo vóc dáng khí chất của Tả Lâm Uyên, chỉ cần hắn nói một câu, trai gái gì cũng sẽ lớp sau đạp lớp trước mà đổ xô vào hắn. Đã là thời đại nào rồi, người công khai come out trong đại học không ít, im lặng tìm một cậu bạn trai cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Nhưng Trương Tư Gia lại phát hiện, Tả Lâm Uyên che giấu bí mật đó vô cùng kín đáo, cơ hồ là nghiêm ngặt tử thủ không cho ai phát hiện. Nếu như không phải một lần vô tình đó, cậu ta tuyệt đối sẽ không đoán ra nổi tính hướng thực sự của Tả Lâm Uyên, chuyện hắn đơn phương mình thì lại càng không thể biết.
Tại sao vậy? Trương Tư Gia nghi hoặc. Cậu ta không thể đi hỏi Tả Lâm Uyên, cũng không đoán ra được thêm chuyện gì. Ngoại trừ việc học hành bài vở, cậu ta còn phải âm thầm điều tra vụ mất tích của anh trai hai mươi năm trước, thu thập danh sách và thông tin người mất tích trong hai mươi năm đó, không có nhiều thời gian tinh lực để lãng phí như vậy, những nghi ngờ kia cũng đành gác lại.
Mãi cho đến lần say rượu hôm nay.
Khi Trương Tư Gia ý thức được có người hôn mình, cậu ta lập tức mở mắt ra không kịp suy nghĩ. Lúc đó Trương Tư Gia còn đang say đến choáng váng, không kịp cân nhắc trước sau, nếu như đầu óc cậu ta thanh tỉnh thì chắc chắn sẽ vờ như không biết, để cho nụ hôn này cùng bí mật kia lặng thầm trôi vào quên lãng.
Thế nhưng đã mở mắt ra thì không thể tiếp tục giả bộ nữa, cậu ta nhìn Tả Lâm Uyên lúng túng, ngón tay vuốt nhẹ đôi môi vừa kinh qua lửa nóng của mình, thẳng thừng hỏi: “Cậu là đồng tính?”.
Một khắc kia, phản ứng như bị sét đánh của Tả Lâm Uyên khiến Trương Tư Gia không hiểu ra sao, mình không tức giận không chửi mắng, sao Tả Lâm Uyên trông có vẻ còn hoảng hốt hơn cả mình? Tả Lâm Uyên trầm mặc hồi lâu, hắn có thể nói mình uống say, có thể nói mình nhận nhầm người kia thành ai đó, có vô số lý do có thể giúp hắn giải vây, thế nhưng lời nói dối đến đầu lưỡi chung quy vẫn không thể thốt ra.
Cuối cùng, hắn chỉ đáp một chữ: “Đúng.”.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý, dù là chỉ trích ác độc hay trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí là xúc phạm ác ý cũng được, ngay chính hắn cũng cảm thấy mình xứng đáng bị đối xử như vậy. Vết nhơ này khiến cho hắn hèn mọn, hắn xứng đáng bị phỉ nhổ châm chọc, chịu ánh mắt ghét bỏ của người đời.
Vậy nên khi Trương Tư Gia vẻ mặt bối rối nói ra một lời kia, hắn hầu như không thể tin vào tai mình nữa.
Cậu ta nói: “Đồng tính không phải là sai, cậu không cần lén lút giấu giếm như thế, tìm một người phù hợp mà sống cho tốt. Chuyện hôm nay tớ coi như chưa từng xảy ra, tớ sẽ không nói cho ai đâu.”.
Tả Lâm Uyên ngây người, hắn chưa từng nghĩ Trương Tư Gia lại không một lời trách móc, theo phản xạ hỏi lại một câu: “Người đó là cậu sao?”.
Trương Tư Gia vốn định thề thốt phủ nhận. Đó là câu trả lời chính xác nhất, trực tiếp nhất, sẽ không lưu lại cho Tả Lâm Uyên bất kỳ hy vọng nào. Sau câu trả lời này, bọn họ sẽ ai đi đường nấy, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện cùng nhau nữa.
Hơi rượu từ từ tan đi, Trương Tư Gia bắt đầu lấy lại suy nghĩ. Trong đầu cậu ta không ngừng lặp lại rất nhiều hình ảnh: bố mẹ cho cậu ta xem ảnh của anh trai và bạn gái, quyết định bức thiết không thể phản đối của bố mẹ khi cậu ta điền nguyện vọng thi đại học, bố mẹ tặng cậu ta quà nhân lễ trưởng thành là chiếc khuyên tai giống của anh trai như đúc, giấc mơ đứng trước mặt Trương Gia điên cuồng trút hết hận thù…
Tại sao? Dựa vào đâu mà bắt tôi làm đồ thay thế cho anh? Dựa vào đâu mà bắt tôi phải giống như anh?
Tôi trước giờ chưa từng giống anh!
Khao khát được chứng minh một điều khiến thiện ý thuần túy ban đầu nhuốm một màu sắc khác, Trương Tư Gia im lặng hồi lâu, đôi mắt nhìn thẳng Tả Lâm Uyên lo lắng ở bên, thấp giọng đáp: “Tớ không biết.”.
Đúng, không biết.
Một câu “không biết” này mang đến cho Tả Lâm Uyên hy vọng tràn trề, từ sau đó, Tả Lâm Uyên vẫn luôn trong sáng ngoài tối lấy lòng cậu ta. Tuy Trương Tư Gia có đôi khi cảm thấy mất tự nhiên, thế nhưng một suy tính nào đó lại khiến cậu ta không kiên quyết cự tuyệt, hai người càng lúc càng thêm gần gũi, nói là bạn bè thì quá thân mật, nói là người yêu lại quá xa xôi.
Khoảng cách kỳ quái giữa bọn họ có mặt ở khắp nơi, tỷ như Trương Tư Gia rõ ràng rất ghét nghe Tả Lâm Uyên gọi mình “Tư Gia”, nhưng cậu ta chưa bao giờ nói. Mỗi khi Tả Lâm Uyên gọi cậu ta như vậy, cậu ta sẽ bừng tỉnh từ mộng đẹp ấm áp, trở lại với hiện thực lạnh lẽo mà mình căm thù. Cậu ta dùng cách đó để nhắc nhở mình, ép buộc chính mình tỉnh táo mà sống.
Nhưng Tả Lâm Uyên chưa từng biết chuyện này, cậu ta cũng không muốn cho hắn biết, ngược lại cậu ta cũng không hỏi han về quá khứ của Tả Lâm Uyên, chỉ lạnh lùng rạch ra một khe sâu hoàn toàn ngăn trở mối quan hệ của hai người họ.
Khi bọn họ đang học năm thứ hai đại học, mọi chuyện thay đổi. Lúc này Trương Tư Gia đã nói cho Tả Lâm Uyên biết chuyện mình có một người anh trai mất tích hai mươi năm trước, sau đó hai người cùng nhau điều tra sự việc. Một ngày nọ, bọn họ vừa bàn bạc về manh mối mới tìm được vừa băng qua đường, khi đó đã rất khuya, bốn phía không người, Trương Tư Gia mải mê trao đổi không hề để ý xung quanh, vậy nên khi một chiếc xe từ đâu lảo đảo lao tới, cậu ta hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm.
Tả Lâm Uyên ở bên cạnh phát hiện chiếc xe kia trước cậu ta, phản ứng cơ thể cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Một giây trước khi chiếc ô tô tông trúng Trương Tư Gia, hắn đẩy Trương Tư Gia vào lề đường, đổi lại chính hắn bị xe đụng văng đi, đầu đập xuống đất máu me đầm đìa, bất tỉnh nhân sự.
Chiếc xe gây tai nạn bỏ chạy, trên đường không còn ai khác, Trương Tư Gia hốt hoảng gọi điện thoại cấp cứu, sợ hãi bất lực gọi tên Tả Lâm Uyên, gọi đến khàn giọng.
Suốt quãng đường ngồi trên xe cứu thương tới bệnh viện, đầu óc Trương Tư Gia hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết nắm chặt tay Tả Lâm Uyên, cậu ta sợ hắn cứ vậy bất ngờ ra đi mãi mãi.
May mắn mạng hắn còn chưa tận, Tả Lâm Uyên bị chấn thương ngay đầu nhưng không nghiêm trọng, chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày. Trương Tư Gia ngồi suốt một đêm trong phòng bệnh vắng vẻ chờ hắn tỉnh lại, hai bàn tay chưa từng buông ra.
Ngày hôm đó, cậu ta trắng đêm suy nghĩ.
Con người này không biết Trương Gia, người này mãi mãi sẽ không coi mình là vật thay thế của Trương Gia, hắn coi mình là một người sống sờ sờ, hắn không nhìn mình thành bất kỳ ai khác.
Hắn chỉ yêu, dốc hết lòng dạ mà yêu.
Cái cảm giác được người yêu thương này, chỉ cần nếm qua một lần sẽ không bao giờ quên được.
Trời tờ mờ sáng, Trương Tư Gia một đêm không ngủ nhìn Tả Lâm Uyên từ mê man tỉnh lại.
Cậu ta lộ ra một nụ cười tiều tụy nhưng rạng rỡ vô cùng, nhẹ nhàng nói…
“Tả Lâm Uyên, chúng ta hẹn hò đi.”.
Từ ngày đó, hai người bên nhau.
Có thể đó là tình cảm thăng hoa do một phút bốc đồng, sau khi xúc động qua đi, mọi thứ lại trở về trạng thái cũ. Quan hệ của hai người trước sau vẫn nhàn nhạt, giống bạn bè hơn là tình nhân, ngay cả lên giường cũng chỉ thuần túy giải quyết nhu cầu sinh lý, thậm chí không bao giờ làm đến bước cuối cùng. Chuyện mà Trương Tư Gia không muốn, Tả Lâm Uyên chưa bao giờ miễn cưỡng, bởi vậy họ cứ không mặn không nhạt mà gắn bó với nhau.
Mãi cho đến khi học kỳ một năm thứ hai đại học kết thúc, Tả Lâm Uyên chính tai nghe được Trương Tư Gia khắc khẩu với bố mẹ trong điện thoại, cậu ta nói: “Được, bố mẹ muốn con đưa một người về cho bố mẹ xem phải không, con sẽ đưa về.”.
Sau khi ngắt điện thoại, Trương Tư Gia nhìn Tả Lâm Uyên hồi lâu.
Ánh mắt kia mang đầy tâm sự.
“Kỳ nghỉ tới theo tớ về nhà đi.” Trương Tư Gia nói.
Tả Lâm Uyên mơ hồ cảm giác được chuyện gì, thế nhưng cuối cùng vẫn không từ chối, chỉ đáp: “Được.”.
Kỳ nghỉ đông năm đó, Trương Tư Gia dẫn theo Tả Lâm Uyên về, công khai tất cả ngay trước mặt cha mẹ, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà. Tả Lâm Uyên vẫn nhớ rõ, trên cầu thang tăm tối, Trương Tư Gia nắm tay hắn bước xuống giữa bóng tối mịt mờ, đầu không ngoảnh lại. Phía sau họ văng vẳng tiếng khóc của người phụ nữ và tiếng trách mắng của người đàn ông, nhưng cậu ta mắt điếc tai ngơ, chỉ toàn tâm toàn ý bỏ chạy.
Hai mươi năm chìm trong dằn vặt dịu dàng, hai mươi năm bị bao vây bởi yêu thương vặn vẹo đã biến cậu ta thành một kẻ hèn mọn. Cậu ta khúm núm, cậu ta như con chó được nuôi trong nhà vẫy đuôi mừng chủ, cậu ta cố gắng cướp đoạt một chút tình thương đơn thuần, thế nhưng sau khi nuốt xuống viên kẹo ngọt ngào, cậu ta mới nhận ra đó là tế phẩm cung phụng cho một người khác.
Vì sao lại không phản kháng? Trương Tư Gia tự hỏi mình, vì sao không rời bỏ cái gia đình này, sống cuộc sống của chính mình chứ?
Cậu ta luyến tiếc, cậu ta không làm được, ngay cả một chút ý niệm phản kháng đó cũng phải đợi đến khi cậu ta trưởng thành mới le lói đâm chồi. Bởi vì người hành hạ cậu ta, dưỡng dục cậu ta, đắp nặn cậu ta, phá hủy cậu ta, họ thương yêu cậu ta, dù loại yêu thương đó còn đáng sợ hơn thù hận.
Đời này, lần cậu ta phản kháng kịch liệt nhất chính là khi đưa Tả Lâm Uyên tới trước mặt họ, nói cho họ biết, cậu ta không giống anh trai.
Cũng chỉ là một cách chống đối hèn mọn đến tội nghiệp mà thôi.
Chỉ như vậy cũng đủ khiến cậu ta sắp không thở nổi.
Khi họ ra khỏi nơi kia, mặt trăng đã treo cao trên đỉnh đầu.
Trương Tư Gia thở dài, trên mặt không có một tia lo lắng, cười nói với Tả Lâm Uyên: “Đêm nay không có nhà để về, bọn mình đi tìm chỗ ngủ thôi.”.
Chính là đêm đông dưới vầng trăng lạnh lùng đó, hai người nắm tay đi trên con đường vắng vẻ, giữa cái rét âm độ, mặt Trương Tư Gia đã lạnh cóng đến không còn cảm giác, nhưng tay Tả Lâm Uyên vẫn ấm áp vô cùng, là cái ấm áp đáng giá trao đi tất cả.
Cậu ta cảm thấy mình nợ hắn nhiều lắm, sự áy náy giống như thủy triều đêm trăng không ngừng vỗ sóng, trào dâng tràn ngập tâm hồn. Cậu ta muốn làm gì đó hồi báo cảm tình không cách nào đáp lại này, để mình có thể tiếp tục yên tâm thoải mái, đê hèn lợi dụng hắn.
Bọn họ đến một khách sạn cách đó không xa, thuê một gian phòng, vẫn như thường ngày tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Đèn đã tắt, nhưng rèm cửa sổ không đủ dày, ánh trăng sáng trong vẫn chiếu rọi căn phòng hẹp. Trương Tư Gia vén chăn lên rúc vào bên cạnh Tả Lâm Uyên, Tả Lâm Uyên không ngủ, dưới ánh trăng, đôi mắt thanh minh của hắn dường như đã sớm biết tất cả.
Sự trấn định của hắn khiến Trương Tư Gia càng thêm bối rối, cậu ta liếm môi, giữa nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, hôn lên môi người bên cạnh.
Cái hôn này nồng nhiệt hơn bất kỳ lúc nào, họ cũng biết lúc này đây mọi chuyện đã không còn như xưa nữa, không còn là nụ hôn thăm dò như chuồn chuồn lướt nước, mà là chân thực làm tình. Bọn họ tìm tới từng tấc thân thể đối phương trong bóng đêm, hưởng thụ làn da nóng cháy. Thật ấm áp, hơi ấm khiến linh hồn cô độc hóa thành thiêu thân lao đầu vào lửa, liều lĩnh phóng túng bản thân hướng đến ánh sáng chói chang, bất chấp kết cục đợi chờ sau khoảnh khắc thăng hoa ngắn ngủi này chính là vĩnh hằng tịch diệt.
“Chúng ta làm đi, em muốn anh.” Trương Tư Gia thở dốc giữa những nụ hôn dồn dập.
Tả Lâm Uyên vẫn luôn ngắn gọn như vậy, hắn nói: “Được.”.
Những khát khao tình sắc thời niên thiếu trùng lên hiện thực trước mắt, nửa như mơ mộng, nửa như bọt nước mỏng manh. Hai linh hồn cô độc bị đè nén mang hết sức lực toàn thân mà áp chặt vào nhau, tựa hồ chỉ cần làm như vậy, tất cả đau khổ thực tại sẽ tiêu tán trong cái ôm đó. Không cần biết quá khứ của người kia, cũng không cần tự vấn nội tâm bản thân nữa, cứ như vậy sống qua giờ phút ngắn ngủi, vội vã lưu lại ấm áp trên làn da, chống đỡ qua đêm đông dài giá buốt.
Cứ như vậy, sống nương tựa lẫn nhau.
—
Danh sách chương