Người xung quanh thấy chuyện đã hết cũng dần dần tản đi, chỉ còn Lâm Hồi Âm ôm chặt áo quần vừa giặt, ngây ngô đứng run rẩy.
Dạ Huyền giúp nàng sao? Mục đích hắn giúp nàng là gì?
Nàng không cách nào lý giải, cuối cùng ôm chặt áo quần mình trở về phòng.
***
Triêu Ca nói muốn đưa Liên Y về phòng nhưng thật ra là để ngăn cản Dạ Huyền.
Lúc Dạ Huyền đi lên cầu thang thì bị hắn cản lại: "Tại sao ngươi làm như vậy?"
Dạ Huyền dừng bước lười biếng dựa vào lan can, giương mắt giễu cợt nhìn Triêu Ca, ngay cả trong giọng nói cũng không giấu nổi sử châm chọc: "Ta không nghe lầm chứ, Hoàng Thái tử luôn lãnh đạm cũng có lúc gấp gáp?"
Triêu Ca nhìn Dạ Huyền, giọng vẫn bình tĩnh còn mang theo chút lạnh lùng: "Ngươi biết rõ tại sao ta làm như vậy! Nếu Liên Y nói cho tiên phi thì nàng sẽ gặp nguy hiểm!"
Hắn mất đi người mình yêu, biết rõ như vậy sẽ đau nhưng vẫn chịu đau, biết rõ như vậy là khổ rốt cuộc lại càng cực khổ!
Vậy nên, ngàn năm sau nàng có thể một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn đã làm hắn bất ngờ không kịp đề phòng, làm sao hắn có thể đánh cuộc tính mạng nàng một lần nữa đây?
Hắn đã không còn là Hoàng Thái tử trẻ tuổi lông bông nữa rồi, hắn hiểu rõ trách nhiệm trên vai mình, cho dù hắn là người chức cao vọng trọng nhưng cũng phải đặt quy củ của Thần Sơn lên trước, an nguy của Đông Hoang Đại lục lên đầu!
Nghĩ đến đây, mi mắt Triêu Ca rũ xuống: “Có lẽ bọn họ sẽ giết nàng giống như ngàn năm trước họ đã làm với Thanh Âm vậy!”
“A...” Dạ Huyền giống như nghe được một chuyện gì rất nực cười vậy, khẽ cười: “Ngươi không tin vào thực lực của ngươi... sao?”
Vốn dĩ Dạ Huyền muốn nói là ngươi không tin vào thực lực ngươi hay là chưa tin vào thực lực của ta?
Nhưng dừng một chút cuối cùng chữ nhả ra một chữ “sao”.
Chuyện hắn thích nàng Triêu Ca không hề biết.
Đó là bí mật của riêng hắn.
Một bí mật liên quan đến nàng và hắn.
Hắn không muốn để cho bất kỳ ai biết nữa.
“Dạ Huyền, ta biết là ngươi có thành kiến với ta, ngươi có thể làm tổn hại ta nhưng đừng làm tổn thương Hồi Âm.” Triêu Ca nói như vậy là muốn Dạ Huyền cứ nhằm vào mình, cứ gieo phiền toái cho hắn: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng chuyện giữa hai chúng ta không liên quan đến nàng.”
Dạ Huyền nghe vậy lạnh lùng cười một tiếng, hắn ta cho rằng hắn làm như vậy là vì muốn trả thù việc hắn ta đã phản bội hắn hại chết mẫu phi sao?
Hắn ta đã quá xem thường Dạ Huyền, hắn sẽ không bao giờ dùng người mình yêu để trả thù!
Ánh mắt Dạ Huyền trở nên rất âm trầm, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt nói: “Ngươi xứng sao?” Sau đó đụng mạnh bả vai Triêu Ca, rời đi.
Triêu Ca muốn tất cả mọi người đều tốt, nhưng hắn và hắn ta không giống nhau, hắn chỉ cần nàng tốt là đủ rồi.
Đánh cũng đã đánh rồi, cần gì phải xin lỗi!
Nếu không phải nàng muốn ở lại Thần Sơn, hắn muốn ở cạnh nàng, không thể không tuân theo quy định của Thần Sơn, còn không hắn đã sớm giết chết con đàn bà Liên Y kia!
Tiên đế, tiên phi gì chứ, ai dám giết nàng thì đều là kẻ thù của hắn.
Nếu bảo vệ nàng như cách của Triêu Ca, để nàng chịu hết ủy khuất này đến ủy khuất khác, hắn nguyện vì nàng mà giết hết người trong thiên hạ, để nàng có thể tươi cười rực rỡ!
Dạ Huyền giúp nàng sao? Mục đích hắn giúp nàng là gì?
Nàng không cách nào lý giải, cuối cùng ôm chặt áo quần mình trở về phòng.
***
Triêu Ca nói muốn đưa Liên Y về phòng nhưng thật ra là để ngăn cản Dạ Huyền.
Lúc Dạ Huyền đi lên cầu thang thì bị hắn cản lại: "Tại sao ngươi làm như vậy?"
Dạ Huyền dừng bước lười biếng dựa vào lan can, giương mắt giễu cợt nhìn Triêu Ca, ngay cả trong giọng nói cũng không giấu nổi sử châm chọc: "Ta không nghe lầm chứ, Hoàng Thái tử luôn lãnh đạm cũng có lúc gấp gáp?"
Triêu Ca nhìn Dạ Huyền, giọng vẫn bình tĩnh còn mang theo chút lạnh lùng: "Ngươi biết rõ tại sao ta làm như vậy! Nếu Liên Y nói cho tiên phi thì nàng sẽ gặp nguy hiểm!"
Hắn mất đi người mình yêu, biết rõ như vậy sẽ đau nhưng vẫn chịu đau, biết rõ như vậy là khổ rốt cuộc lại càng cực khổ!
Vậy nên, ngàn năm sau nàng có thể một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn đã làm hắn bất ngờ không kịp đề phòng, làm sao hắn có thể đánh cuộc tính mạng nàng một lần nữa đây?
Hắn đã không còn là Hoàng Thái tử trẻ tuổi lông bông nữa rồi, hắn hiểu rõ trách nhiệm trên vai mình, cho dù hắn là người chức cao vọng trọng nhưng cũng phải đặt quy củ của Thần Sơn lên trước, an nguy của Đông Hoang Đại lục lên đầu!
Nghĩ đến đây, mi mắt Triêu Ca rũ xuống: “Có lẽ bọn họ sẽ giết nàng giống như ngàn năm trước họ đã làm với Thanh Âm vậy!”
“A...” Dạ Huyền giống như nghe được một chuyện gì rất nực cười vậy, khẽ cười: “Ngươi không tin vào thực lực của ngươi... sao?”
Vốn dĩ Dạ Huyền muốn nói là ngươi không tin vào thực lực ngươi hay là chưa tin vào thực lực của ta?
Nhưng dừng một chút cuối cùng chữ nhả ra một chữ “sao”.
Chuyện hắn thích nàng Triêu Ca không hề biết.
Đó là bí mật của riêng hắn.
Một bí mật liên quan đến nàng và hắn.
Hắn không muốn để cho bất kỳ ai biết nữa.
“Dạ Huyền, ta biết là ngươi có thành kiến với ta, ngươi có thể làm tổn hại ta nhưng đừng làm tổn thương Hồi Âm.” Triêu Ca nói như vậy là muốn Dạ Huyền cứ nhằm vào mình, cứ gieo phiền toái cho hắn: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng chuyện giữa hai chúng ta không liên quan đến nàng.”
Dạ Huyền nghe vậy lạnh lùng cười một tiếng, hắn ta cho rằng hắn làm như vậy là vì muốn trả thù việc hắn ta đã phản bội hắn hại chết mẫu phi sao?
Hắn ta đã quá xem thường Dạ Huyền, hắn sẽ không bao giờ dùng người mình yêu để trả thù!
Ánh mắt Dạ Huyền trở nên rất âm trầm, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt nói: “Ngươi xứng sao?” Sau đó đụng mạnh bả vai Triêu Ca, rời đi.
Triêu Ca muốn tất cả mọi người đều tốt, nhưng hắn và hắn ta không giống nhau, hắn chỉ cần nàng tốt là đủ rồi.
Đánh cũng đã đánh rồi, cần gì phải xin lỗi!
Nếu không phải nàng muốn ở lại Thần Sơn, hắn muốn ở cạnh nàng, không thể không tuân theo quy định của Thần Sơn, còn không hắn đã sớm giết chết con đàn bà Liên Y kia!
Tiên đế, tiên phi gì chứ, ai dám giết nàng thì đều là kẻ thù của hắn.
Nếu bảo vệ nàng như cách của Triêu Ca, để nàng chịu hết ủy khuất này đến ủy khuất khác, hắn nguyện vì nàng mà giết hết người trong thiên hạ, để nàng có thể tươi cười rực rỡ!
Danh sách chương