Đêm đến, Thần Sơn càng trở nên yên tĩnh, sương mù phủ xuống, ánh trăng yên tĩnh trên cao len lỏi giữa những khe núi giống như là ảo cảnh.
Lâm Hồi Âm nằm xuống không cách nào ngủ được, nhắm mắt lại trong đầu luôn hiện ra hình ảnh Triêu Ca lạnh nhạt ra lệnh cho mình phải xin lỗi Liên Y.
Giọng nói hắn lạnh như băng, giống như ánh trăng ngoài cửa sổ vậy, không chút nhiệt độ để cho lòng nàng cũng càng thêm lạnh lẽo, thứ tình cảm vừa mới phát sinh cũng trong nháy mắt mà biến mất không còn một mảnh. Nhớ lần đầu thấy hắn, hôm đó nàng vừa đến hoàng thành, hắn ngồi trên xe ngựa từ quỳnh sơn bích hồ lướt qua, một mái tóc dài lướt qua gò má nàng, để rồi cuộc đời này của nàng chưa bao giờ gặp phải kỳ tích.
Lần thứ hai gặp hắn là lúc hắn cứu nàng từ tay Dạ Huyền, đích thân chiếu cố cuộc sống thường ngày của nàng, tuy lãnh đạm nhưng lại để nàng cảm thấy chút ấm áp.
Nàng vẫn cho rằng giữa hắn và nàng tuy không có tình cảm nhưng ít nhất cũng xem là bạn bè gần gũi.
Nhưng không hề nghĩ đến tất cả mọi chuyện đều là nàng nghĩ vậy.
Đáy lòng Lâm Hồi Âm càng suy nghĩ càng thấy khổ sở, trở mình mở mắt lớn, ôm gối sững sờ nhìn căn phòng tối om, cảm thấy cổ hơi mỏi, tim gan cũng cảm thấy khó chịu, cảm giác ấy lan truyền khắp cơ thể.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Hồi Âm mới mơ mơ màng màng thiếp đi, giống như cơn buồn ngủ ập đến nhưng trong nháy mắt kia nàng cảm thấy giống như mình bị ai không chế vậy, nhanh chóng rơi vào hôn mê.
*****
Đứng như Lâm hồi Âm nghĩ, khi lần nữa tỉnh dậy thì đã thấy ở trong một mảnh đen mịch.
Nhưng khác với mấy lần trước, lần này nàng lại được tên đàn ông biến thái kia ôm trong ngực, áo quần cũng rất chỉnh tề.
Cái ôm đó thật sự rất ấm nhưng lại làm nàng không được tự nhiên, hơi chuyển động một chút, muốn thoát khỏi lòng ngực kia.
Nhưng tên nam nhân biến thái kia lại hơi dùng sức, xiết chặt nàng lại, lực đạo tuy ôn nhu nhưng rất bá đạo, giống như đang cảnh cáo Lâm Hồi Âm không nên lộn xộn vậy.
Lâm Hồi Âm không giãy dụa được, rốt cuộc cơ thể cứng ngắc nằm yên trong lòng ngực của đối phương. Bảy lần trước bị bắt cóc, nhưng tên đàn ông kia luôn trực tiếp đi vào vấn đề, không cho nàng cơ hội nhúc nhích đau đơn, để nàng không cách nào cẩn thận quan sát những tên bắt cóc nàng thuộc loại người gì.
Lần trước bắt cóc và bảy lần kia cách nhau một khoảng thời gian, đến bất ngờ không kịp đề phòng, lúc ấy nàng chỉ biết cào đánh mấy người kia, rồi suy nghĩ một chút họ là ai.
Nhưng hôm nay gã đàn ông này chỉ lẳng lặng ôm nàng, không hề có những hành động quá đáng nào, vốn dĩ để nàng có chút khẩn trương chính là, lúc lý trí đã tỉnh táo hơn một chút thì ngửi được một mùi hương nhè nhẹ.
Nàng muốn phân biệt mùi hương này là của Dạ Huyền hay Triêu Ca nhưng lại phát hiện tên này giống như cố ý xông huong vậy, mùi ha quế nồng nặc khác với hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt của Triêu Ca cũng khác với mùi thơm câu hồn trên thân Dạ Huyền.
Lâm Hồi Âm nằm xuống không cách nào ngủ được, nhắm mắt lại trong đầu luôn hiện ra hình ảnh Triêu Ca lạnh nhạt ra lệnh cho mình phải xin lỗi Liên Y.
Giọng nói hắn lạnh như băng, giống như ánh trăng ngoài cửa sổ vậy, không chút nhiệt độ để cho lòng nàng cũng càng thêm lạnh lẽo, thứ tình cảm vừa mới phát sinh cũng trong nháy mắt mà biến mất không còn một mảnh. Nhớ lần đầu thấy hắn, hôm đó nàng vừa đến hoàng thành, hắn ngồi trên xe ngựa từ quỳnh sơn bích hồ lướt qua, một mái tóc dài lướt qua gò má nàng, để rồi cuộc đời này của nàng chưa bao giờ gặp phải kỳ tích.
Lần thứ hai gặp hắn là lúc hắn cứu nàng từ tay Dạ Huyền, đích thân chiếu cố cuộc sống thường ngày của nàng, tuy lãnh đạm nhưng lại để nàng cảm thấy chút ấm áp.
Nàng vẫn cho rằng giữa hắn và nàng tuy không có tình cảm nhưng ít nhất cũng xem là bạn bè gần gũi.
Nhưng không hề nghĩ đến tất cả mọi chuyện đều là nàng nghĩ vậy.
Đáy lòng Lâm Hồi Âm càng suy nghĩ càng thấy khổ sở, trở mình mở mắt lớn, ôm gối sững sờ nhìn căn phòng tối om, cảm thấy cổ hơi mỏi, tim gan cũng cảm thấy khó chịu, cảm giác ấy lan truyền khắp cơ thể.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Hồi Âm mới mơ mơ màng màng thiếp đi, giống như cơn buồn ngủ ập đến nhưng trong nháy mắt kia nàng cảm thấy giống như mình bị ai không chế vậy, nhanh chóng rơi vào hôn mê.
*****
Đứng như Lâm hồi Âm nghĩ, khi lần nữa tỉnh dậy thì đã thấy ở trong một mảnh đen mịch.
Nhưng khác với mấy lần trước, lần này nàng lại được tên đàn ông biến thái kia ôm trong ngực, áo quần cũng rất chỉnh tề.
Cái ôm đó thật sự rất ấm nhưng lại làm nàng không được tự nhiên, hơi chuyển động một chút, muốn thoát khỏi lòng ngực kia.
Nhưng tên nam nhân biến thái kia lại hơi dùng sức, xiết chặt nàng lại, lực đạo tuy ôn nhu nhưng rất bá đạo, giống như đang cảnh cáo Lâm Hồi Âm không nên lộn xộn vậy.
Lâm Hồi Âm không giãy dụa được, rốt cuộc cơ thể cứng ngắc nằm yên trong lòng ngực của đối phương. Bảy lần trước bị bắt cóc, nhưng tên đàn ông kia luôn trực tiếp đi vào vấn đề, không cho nàng cơ hội nhúc nhích đau đơn, để nàng không cách nào cẩn thận quan sát những tên bắt cóc nàng thuộc loại người gì.
Lần trước bắt cóc và bảy lần kia cách nhau một khoảng thời gian, đến bất ngờ không kịp đề phòng, lúc ấy nàng chỉ biết cào đánh mấy người kia, rồi suy nghĩ một chút họ là ai.
Nhưng hôm nay gã đàn ông này chỉ lẳng lặng ôm nàng, không hề có những hành động quá đáng nào, vốn dĩ để nàng có chút khẩn trương chính là, lúc lý trí đã tỉnh táo hơn một chút thì ngửi được một mùi hương nhè nhẹ.
Nàng muốn phân biệt mùi hương này là của Dạ Huyền hay Triêu Ca nhưng lại phát hiện tên này giống như cố ý xông huong vậy, mùi ha quế nồng nặc khác với hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt của Triêu Ca cũng khác với mùi thơm câu hồn trên thân Dạ Huyền.
Danh sách chương