Thấy Dạ Huyền sắp đến, Liễu Nhiễu lại cau mày giống như không nghe được lời mình nói, Lâm Hồi Âm bỗng thấy lo lắng, nắm tay áo nàng ta lắc lắc: "Liễu Nhiễu, đổi chỗ ngồi với ta có được không?"

Cho đến bây giờ Liễu Nhiễu mới chỉ sống được hai trăm năm, nhưng nàng cũng là nữ tế xuất sắc nhất của đông hoang đại lục. Nhưng lúc nàng bước vào Hoàng Thành, Dạ Huyền đã biến mất khỏi đó tám trăm năm, từ trước đến nay nàng vẫn không hề biết mặt mũi hắn như thế nào. Vậy nên Liễu Nhiễu không hề biết người trước mắt kia là Nhị hoàng tử của đông hoang đại lục, chỉ là lúc hắn mới xuất hiện nàng cảm giác tiên pháp của hắn rất thâm hậu, từ đầu đến cuối không thể cho nàng nhìn thấu dù chỉ là suy nghĩ của hắn.

Mãi đến khi Lâm Hồi Âm lắc lắc cánh tay, nàng mới hoàn toàn tỉnh lại, không hề biết giữa hai người kia đã phát sinh chuyện gì cũng tự nhiên gật đầu một cái. Lúc định đứng lên thì Dạ Huyền đã ung dùng ngồi xuống vị trí bên cạnh Lâm Hồi Âm, sau đó nhẹ nhàng chào hỏi Lâm Hồi Âm một tiếng: "Hồi Âm, đã lâu không gặp."

Lưng Lâm Hồi Âm cứng đờ, nghiêng đâu nhìn Dạ Huyền cười một tiếng: "Đã lâu không gặp." Sau đó vội vàng quay đầu, nhìn Liễu Nhiễu đang đứng, thúc giục nàng ta nhanh lên một chút.

Nhưng Liễu Nhiễu sau khi thấy Dạ Huyền chào hỏi Lâm Hồi Âm, thì cũng đã bỏ đi suy nghĩ đổi chỗ cùng nàng, còn thì thầm vào tai Lâm Hồi Âm: "Ngươi quen biết với hắn, vậy thì không cần đổi chỗ rồi."

Nhất thời Lâm Hồi Âm cảm thấy thế giới của mình thật vắng lặng, cả người cứ như quả bóng xì hơi, tê liệt ngồi tại chỗ của mình.

Dạ Huyền nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt kiêu ngạo, nhưng lúc khuôn mặt gượng ép của Lâm Hồi Âm lọt vào đáy mắt lại rũ mí mắt xuống, che đậy đi ý cười trong ấy.

Sau khi Dạ Huyền ngồi xuống ước chừng thời gian một bình tra, toàn bộ giáo đường mới lại có giọng nói nhao nhao vang lên.

"Ai vậy? Thật xinh đẹp..."

"Trời ạ, ta chưa bao giờ thấy người đàn ông nào tướng mạo xuất sắc như vậy..."

"Hắn thuộc ban Giáp..."

Vô số tiếng than thở vang lên, không biết bao nhiêu câu là của các thiếu nữ đến thần sợ bái sư học nghệ.

Ngay cả công chúa xinh đẹp động lòng người trước mắt cũng liên tục quay đầu nhìn Dạ Huyền, đáy mắt lóe lên ánh sáng khác thường.

Nàng cứ tưởng rằng thái tử hoàng triều Triêu Ca đã là người đàn ông hoàn mỹ nhất không nghĩ đến, hôm nay lại gặp được một người tướng mạo còn xuất sắc hơn, hơn nữa lại cùng lớp với nàng...

Tiên đế đã từng nói với nàng, sẽ ban cho nàng một phu quân khuynh thành, nàng còn từng nói nàng sẽ tự mình tìm, không hề nghĩ hôm nay lại thật sự tìm được.

****

"Hắn nhìn như thần tiên vậy, không biết tiên thuật thế nào,..."

"Nhìn hắn xong chợt thấy xung quanh chẳng có nam đệ tử nào tốt..."

Cả giáo đường náo nhiệt lúc này lại biến thành một loạt âm thanh, nhao nhao ca ngợi tướng mạo của Dạ Huyền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện