Cả giáo đường náo nhiệt lúc này lại biến thành một loạt âm thanh, nhao nhao ca ngợi tướng mạo của Dạ Huyền.
Hơn nữa lại không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại, ngược lại càng lúc càng kích động mà lớn hơn, ngay cả nam đệ tử cũng không hết lời khen ngợi Dạ huyền.
Dạ Huyền sớm đã miễn dịch với những ánh mắt si mê kia, biểu cảm hờ hững ngồi đó giống như tất cả mọi chuyện không hề liên quan đến hắn.
***
"Người ngồi bên cạnh hắn là ai, ta thật hâm mộ nàng, có thể ngồi gần hắn như vậy..."
"Nha đầu kia không thích hợp ngồi cạnh hắn chút nào, thật xấu xí..."
-----
Thậm chí, rất nhiều người còn đứng lên quay đầu nhìn Dạ Huyền còn vô tình chê bai Lâm Hồi Âm vô tội ngồi cạnh hắn.
Thật ra tướng mạo của Lâm Hồi Âm cũng rất xuất sắc, trong hiện đại cung là hoa khôi của trường đại học, chỉ tiếc là gặp phải Dạ Huyền gương mặt kia có chút thất sắc...
Chỉ là đối diện với những lời nhạo báng mình, Lâm Hồi Âm vẫn cảm thấy hơi giận dữ bĩu môi, nàng biết rõ chuyện này không hề liên quan đến Dạ Huyền, nhưng nàng cũng như những đệ tử mới nhập môn kia vậy, vô cớ vạ lây Dạ Huyền... Nàng cảm thấy ở cạnh tên đàn ông này càng thấy chán ghét! Cũng may là rất nhanh giáo đường cũng im bặt lại vì câu nói: "Chưởng môn đến."
Tất cả những người đang đứng đều vội vàng chỉnh sửa lại trang phục, quy quy củ củ ngồi yên.
Toàn bộ giáo đường lại rơi vào sự yên tĩnh.
Có tiếng nhạc vang lên, êm tai vô cùng, sau đó vô số cánh hoa đào rơi xuống, mọi người đều ngẩng đầu thấy từ nơi cao nhất Thần Sơn đang có mấy trưởng lão đạp mây bay đến. Sau lưng bọn họ còn có Triêu Ca mang trang phục trắng điềm tĩnh.
Giáo đường không hề nháo nhào như trước, lúc Lâm Hồi Âm nghĩ không lẽ bọn họ cũng ngồi trên chiếu như các nàng thì mấy vị kia đã yên vị trên đám mấy, chỉ có Dạ Huyền mái tóc đen rủ xuống đất, đứng chắp tay một bên.
Ngay sau đó, những trưởng lão kia tự giới thiệu về mình, người đứng giữa là chưởng môn Thần Sơn, bên trái là sư huynh, bên phải là sư đệ của của môn, tất cả đều là trưởng lão.
Sau khi giới thiệu xong, chưởng môn Thần Sơn liền phổ biến quy củ với mọi người.
Ở trong hiện đại, đầu tuần Lâm Hồi Âm đều bị dày vò trong sự thao thao bất tuyệt kia ở trường, vậy nên với những điều quy củ này, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Chỉ là giờ phút này, người ngồi cạnh nàng là Dạ Huyền, nàng cùng hắn ở gần nhau như vậy tuy không hề trò chuyện nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Sau khi Thần Sơn chưởng môn dứt lời lại đến lượt hai vị trưởng lão, Đại trưởng lão tỏ ra rất nghiếp túc, còn Nhị trưởng lão lại tương đối thân thiện. Nói tóm lại, hai vị trưởng lão nói chuyện đều chứa hàm ý, đều là sau này khi mọi người đã học tiên thauat thì phải trảm yêu trừ ma, bảo vệ đông hoang đại lục.
Người cuối cùng lên tiếng là Triêu Ca, cũng không tính là phát biểu mà là phụ trách bảo truyền thụ cho đệ tử mới nhập môn một chút tiên thuật.
Lâm Hồi Âm ngồi bên dưới, ngẩng đầu nhìn Triêu Ca, nhớ lại ngày hôm qua còn còn hắn ở chung trong cung điện, cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng còn cùng nhau tán gẫu, bây giờ...
Hơn nữa lại không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại, ngược lại càng lúc càng kích động mà lớn hơn, ngay cả nam đệ tử cũng không hết lời khen ngợi Dạ huyền.
Dạ Huyền sớm đã miễn dịch với những ánh mắt si mê kia, biểu cảm hờ hững ngồi đó giống như tất cả mọi chuyện không hề liên quan đến hắn.
***
"Người ngồi bên cạnh hắn là ai, ta thật hâm mộ nàng, có thể ngồi gần hắn như vậy..."
"Nha đầu kia không thích hợp ngồi cạnh hắn chút nào, thật xấu xí..."
-----
Thậm chí, rất nhiều người còn đứng lên quay đầu nhìn Dạ Huyền còn vô tình chê bai Lâm Hồi Âm vô tội ngồi cạnh hắn.
Thật ra tướng mạo của Lâm Hồi Âm cũng rất xuất sắc, trong hiện đại cung là hoa khôi của trường đại học, chỉ tiếc là gặp phải Dạ Huyền gương mặt kia có chút thất sắc...
Chỉ là đối diện với những lời nhạo báng mình, Lâm Hồi Âm vẫn cảm thấy hơi giận dữ bĩu môi, nàng biết rõ chuyện này không hề liên quan đến Dạ Huyền, nhưng nàng cũng như những đệ tử mới nhập môn kia vậy, vô cớ vạ lây Dạ Huyền... Nàng cảm thấy ở cạnh tên đàn ông này càng thấy chán ghét! Cũng may là rất nhanh giáo đường cũng im bặt lại vì câu nói: "Chưởng môn đến."
Tất cả những người đang đứng đều vội vàng chỉnh sửa lại trang phục, quy quy củ củ ngồi yên.
Toàn bộ giáo đường lại rơi vào sự yên tĩnh.
Có tiếng nhạc vang lên, êm tai vô cùng, sau đó vô số cánh hoa đào rơi xuống, mọi người đều ngẩng đầu thấy từ nơi cao nhất Thần Sơn đang có mấy trưởng lão đạp mây bay đến. Sau lưng bọn họ còn có Triêu Ca mang trang phục trắng điềm tĩnh.
Giáo đường không hề nháo nhào như trước, lúc Lâm Hồi Âm nghĩ không lẽ bọn họ cũng ngồi trên chiếu như các nàng thì mấy vị kia đã yên vị trên đám mấy, chỉ có Dạ Huyền mái tóc đen rủ xuống đất, đứng chắp tay một bên.
Ngay sau đó, những trưởng lão kia tự giới thiệu về mình, người đứng giữa là chưởng môn Thần Sơn, bên trái là sư huynh, bên phải là sư đệ của của môn, tất cả đều là trưởng lão.
Sau khi giới thiệu xong, chưởng môn Thần Sơn liền phổ biến quy củ với mọi người.
Ở trong hiện đại, đầu tuần Lâm Hồi Âm đều bị dày vò trong sự thao thao bất tuyệt kia ở trường, vậy nên với những điều quy củ này, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Chỉ là giờ phút này, người ngồi cạnh nàng là Dạ Huyền, nàng cùng hắn ở gần nhau như vậy tuy không hề trò chuyện nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Sau khi Thần Sơn chưởng môn dứt lời lại đến lượt hai vị trưởng lão, Đại trưởng lão tỏ ra rất nghiếp túc, còn Nhị trưởng lão lại tương đối thân thiện. Nói tóm lại, hai vị trưởng lão nói chuyện đều chứa hàm ý, đều là sau này khi mọi người đã học tiên thauat thì phải trảm yêu trừ ma, bảo vệ đông hoang đại lục.
Người cuối cùng lên tiếng là Triêu Ca, cũng không tính là phát biểu mà là phụ trách bảo truyền thụ cho đệ tử mới nhập môn một chút tiên thuật.
Lâm Hồi Âm ngồi bên dưới, ngẩng đầu nhìn Triêu Ca, nhớ lại ngày hôm qua còn còn hắn ở chung trong cung điện, cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng còn cùng nhau tán gẫu, bây giờ...
Danh sách chương