Trong thời gian dưỡng thương, không thể luyện tập võ nghệ mà cũng không có giai nhân bên cạnh, mỗi ngày Trì tiểu tướng quân càng thêm cố gắng viết thư cho vị hôn thê. Bức thư nào cũng thể hiện tấm lòng son sắt của nàng.

Tú Xuân Viện.

Gió tuyết bay mù trời, Thẩm cô nương mang vớ len dày bước đi trên nền thảm lông cừu. Vừa đi nàng vừa đọc, thỉnh thoảng lại bật cười vì nội dung của bức thư.

Từ ngày Tiểu tướng quân viết thư, nụ cười trên môi tiểu thư ngày một rạng rỡ. Bản thân tiểu thư đã là một mỹ nhân thực thụ, khi cười lên càng thêm xinh đẹp và dịu dàng. Để tránh thư rơi vào tay kẻ khác, Liễu Sắt ngày ngày đi lại giữa hai phủ để nhận thư.

Vì thận trọng, Trì Hành dần dần không còn viết những lời bàn tán về hoàng thất vào trong thư nữa, sợ rằng nói những lời "đại nghịch bất đạo" nhiều quá, một ngày nào đó lỡ lời nói trước mặt tên hôn quân Triệu Tiềm.

Mỗi ngày một phong thư không bao giờ thiếu đã giải cứu Thanh Hòa khỏi sự buồn khổ giày vò, mang đến cho nàng niềm vui bất ngờ.

Tiếng cười nhẹ nhàng, sảng khoái vang vọng qua rèm, lọt vào tai hai người. Liễu Cầm và Liễu Sắt cảm kích Tiểu tướng quân từ đáy lòng, cảm thán trước sự vĩ đại của tình yêu.

Ở bên Tiểu tướng quân, dù không thể nhìn thấy và nghe nàng trò chuyện, tiểu thư cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trong khuê phòng, Thanh Hòa đi mệt rồi ngã xuống mỹ nhân tháp, không để ý cười đến mềm cả người.

[Uyển Uyển, ta tức quá, quản cho tốt mèo của nàng đi, nó đi trêu chọc ai vậy? Tháng Chạp còn chưa qua mà nó đã động dục rồi, có sớm quá không? Nghĩ đến cảnh ta ở trong phòng lẻ loi hiu quạnh, còn con mèo của ta thì ở bên ngoài hưởng thụ cuộc sống viên mãn, thấy có hợp lý không? Thật quá đáng mà!]

Tưởng tượng ra nét mặt buồn bã của nàng khi viết dòng chữ này, Thanh Hòa cười đến mức khóe mắt ửng đỏ. Sao lại có người vừa đáng yêu vừa biết cách khiến nàng vui vẻ đến vậy chứ? Muốn hôn.

Hôn nàng đến ngốc!

***

Gửi liên tiếp nhiều lá thư đến Tú Xuân Viện mà như đá chìm biển sâu, Trì Hành hao tâm tổn trí mong chờ Uyển Uyển hồi âm, nhưng Thẩm cô nương tâm như sắt đá, nói lạnh nhạt nàng, không thèm để ý đến nàng, quả thật không viết một chữ nào.

Mất hết hy vọng, nhưng Tiểu tướng quân không hề nản lòng, càng thất bại càng dũng cảm, một lòng một dạ dỗ dành người nọ nguôi giận.

Liễu Sắt tỷ tỷ mỗi ngày đều tranh thủ sau bữa trưa đi lấy thư, Uyển Uyển chịu nhận thư của nàng chứng tỏ cách làm của nàng tạm thời có hiệu quả.

Thanh niên chìm đắm trong vẻ đẹp mới chớm nở của tình yêu, chỉ cần một chút ngọt ngào cũng đủ khiến họ sung sướng tột độ.

Hôm nay là ngày 29 tháng Chạp, năm mới sắp đến gần.

Ôm cây đợi thỏ, Tiết Linh cuối cùng cũng bắt được Khương thần y vốn là "thần long thấy đầu không thấy đuôi".

Hai người gặp nhau trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, yên tĩnh.

Trước mặt không lối thoát, sau lưng có "truy binh". Khương Tinh mang theo giỏ thuốc, mặc đồ trắng, nét mặt không buồn cũng không vui.

Tuyết rơi từng mảng trên đỉnh đầu, hai vai của nàng ngay lập tức tan chảy, quanh người tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo khó đoán.

Khi còn nhỏ Tiết Linh rất kính yêu vị tỷ tỷ này, ăn cơm ngủ mơ đều nghĩ đến "A tỷ", suốt ngày gọi a tỷ này a tỷ nọ.

Nàng tưởng rằng có thể mãi mãi gọi "A tỷ" cho đến khi chết đi, cho đến khi hồn phi phách tán.

Cuối cùng nàng lại không thể kiềm chế được trái tim mình, nảy sinh tình cảm yêu thương với a tỷ, không thể nào cưỡng lại. Tình cảm dâng trào, không muốn chỉ là tỷ muội với a tỷ nữa.

Sau nhiều năm xa cách, gặp lại Khương Tinh, nàng ấy vẫn đẹp như ngày nào, chỉ có ánh mắt nhìn nàng không còn sự yêu thương, trân trọng có thể xua tan giá lạnh mùa đông nữa.

Tiết Linh không còn gọi nàng là a tỷ, nàng ấy gọi nàng là —— Khương Tinh.

Gọi thẳng tên, không kiêng nể gì.

"Khương Tinh, đứng lại!"

Thấy người mình vất vả lắm mới bắt được sắp chạy trốn, Tiết Linh rút từ tay áo ra một con dao găm, lưỡi dao sắc bén chém sắt như chém bùn kề vào cổ, nàng nghiến răng nghiến lợi: "Nếu nàng dám đi, ta dám chết ngay tại đây! Không tin nàng thử xem!"

Làn da trắng nõn mịn màng trong nháy mắt bị lưỡi dao rạch ra một vệt máu chói mắt.

Vệt máu này như ghim chặt người ta xuống đất, không thể nào di chuyển.

Sự trói buộc, gông xiềng do số mệnh sắp đặt.

Khương Tinh tức giận: "Càn rỡ!"

"Đúng vậy, ta càn rỡ, ta không chỉ càn rỡ mà còn ngang ngược. Khương Tinh, nàng cứ coi ta như kẻ đáng thương, thương hại ta, để ta nhìn nàng nhiều hơn đi..."

Nàng liên tục van xin, mỹ nhân rơi lệ, máu rỉ ra từ cổ, Khương Tinh đau đớn khôn xiết, tim như treo lơ lửng bên vực thẳm, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể rơi xuống tan xương nát thịt.

"A Linh, cần gì phải thế? Giữa chúng ta sẽ không có kết quả đâu."

"Sao lại không có kết quả? Chưa thử thì làm sao biết không có kết quả?"

"Nhưng nếu đã thử rồi thì sao?"

Tiết Linh cười buồn: "Nàng đã từng ôm ta, hôn ta, hay làm gì đó thân mật với ta chưa? Nàng chẳng làm gì cả, vậy làm sao gọi là đã thử?"

Đã nhiều năm không gặp, dù biết nàng không còn như xưa nhưng Khương Tinh vẫn sốc đến mức trợn mắt không nói nên lời.

Tiết Linh thấy vậy, trong lòng có chút vui mừng.

Niềm vui sướng này chỉ thoáng qua trong lòng chưa đầy một vòng. Khương thần y không hổ là Khương thần y, nàng chỉ mất bình tĩnh trong chốc lát, sau đó lại trở thành vị tiên thanh tao, thoát tục như cũ.

"Đưa ta con dao."

"Nàng vẫn muốn rời đi à?"

Huyệt thái dương của Khương Tinh nổi gân, mặt lạnh lùng gằn giọng nói: "Không đi, lại đây."

Nhận được lời hứa của nàng, Tiết Linh vui mừng hớn hở nhấc váy chạy vụt tới, sắp đến trước mặt nàng thì bỗng nhớ ra gì đó, khinh thường liếc nhìn Khương Tinh một cái, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh nàng, liều lĩnh dùng ngón út móc lấy ngón trỏ của nàng.

"A Tinh, ta đưa dao găm cho nàng."

Tịch thu dao găm của nàng, Khương Tinh dứt khoát phá hủy lưỡi dao sắc bén chỉ bằng một cú búng tay, lưỡi dao gãy thành hai mảnh, bị ném vào giỏ thuốc sau lưng.

"A Tinh, nàng thật tuyệt." Tiết Linh kiễng chân hôn lên má nàng, giống như khi lớn lên ở Đạo Sơn nhiều năm trước, e ấp, ngượng ngùng nhưng lại hay nũng nịu, bướng bỉnh.

Nhưng Tiết Linh trước mắt nàng không chỉ có khuôn mặt này.

Nhiều điều đã từng nhìn thấy và chưa từng nhìn thấy, theo dòng thời gian trôi, họ cũng không còn là con người của ngày xưa.

Ngoài việc là bản thân, Tiết Linh còn là Quý phi nương nương của Vận triều, là "sủng phi" trên danh nghĩa của Hoàng đế.

Còn Khương Tinh...

Khương Tinh còn có nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, đại nghiệp chưa thành, trời xanh ở trên cao, sao nàng có thể sa vào tư tình?

"A Tinh, nàng đưa ta đi đi, đi bất cứ đâu."

Khương Tinh suy nghĩ một chút rồi dẫn nàng lên núi.

Nàng tới đây là vì Đế tinh, chưa kịp vào phủ Tướng quân thì Đế tinh đã chuyển nguy thành an.

Bất đắc dĩ phải chơi trốn tìm với Tiết Linh, sơ hở bị lừa ra, hối hận không xiết.

Trên núi có một ngôi nhà tranh.

"Quý phi nương nương, mời."

Tiết Linh cứng đờ người: "Nàng gọi ta là gì?"

"Quý phi nương nương."

Lồng ngực nàng phập phồng, đôi mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn ngào nức nở: "A tỷ, nàng có nhất thiết phải làm tổn thương trái tim ta như vậy không?

Nàng rõ ràng biết ta tự giam mình trong thâm cung là để kích động nàng, rõ ràng biết ta muốn nhất là nàng, tên Triệu Tiềm già nua kia cũng đáng để ta dành cho hắn tình yêu chân thành ư? Đùa gì vậy!

Khương Tinh, hoa cỏ trên Đạo Sơn nàng còn không giẫm đạp, đến cả chó mà nàng cũng không tùy tiện đánh mắng, vậy sao lại đối xử lạnh nhạt với ta, nàng đang xúc phạm ai vậy?"

Nhiều năm không gặp, nàng vẫn sắc bén như lúc ở Đạo Sơn, bàn luận về đạo lý còn đỡ, nhưng nếu nói lý với nàng, hoàn toàn không có lý lẽ nào.

Ý định ban đầu của Khương Tinh là để nàng biết khó mà lui, nhưng thay vào đó nàng lại bị nàng ấy mắng một trận. Người ta thường nói tính tình Khương thần y quái đản, nhưng khi đối diện với người trước mắt, nàng lại không biết làm cách nào để nổi giận.

Nhìn xem, mới gặp nhau không lâu mà A Linh đã đổi bao nhiêu khuôn mặt rồi?

Kiêu căng, bi thương, thuần khiết, lạnh lùng, rốt cuộc nàng ấy muốn mang đến cho nàng bao nhiêu "bất ngờ" mới chịu dừng lại?

"Hàn xá đơn sơ, mời ngồi."

Nàng không còn gọi là "Quý phi nương nương", tay áo phất lên một trận gió, quét sạch bụi bặm trên mặt ghế.

Tiết Linh không khách khí mà ngồi lên đùi nàng, quyến rũ thơm ngát: "A tỷ, ta làm cái Quý phi đồ bỏ này, nàng ghen hả?"

Ôm mỹ nhân trong lòng, Khương Tinh vẫn bất động: "Không có."

"A tỷ, ta không biết tại sao bây giờ hai chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh này, lúc đó ta rất tức giận, sau khi bị nàng từ chối, ta đã cố ý chọc giận nàng, mọi chuyện đều chống lại nàng. Ta biết lỗi của mình rồi, kể từ bây giờ chuyện gì ta cũng sẽ nghe theo nàng.

Nếu nàng muốn lật đổ hoàng triều Triệu thị, ta sẽ giúp nàng. Nếu nàng muốn bảo vệ A Hành, ta cũng sẽ giúp nàng. Nàng muốn gì, nếu ta có ta sẽ cho nàng, nếu ta không có thì ta cũng sẽ đoạt lấy đưa cho nàng.

A tỷ, xem như thương ta một chút, đừng né tránh ta nữa. Hành tung của nàng bí ẩn, thiên hạ này ai có thể đoán được? Chúng ta không nói chuyện tình yêu, ta chỉ mong được ở bên nàng một lúc, được không?"

Ngón tay ngọc thon dài của nàng thuận lợi trượt vào trong áo của Khương Tinh, nói một đằng làm một nẻo.

Khương Tinh cụp mắt nhìn nàng, nàng liền cười ngây thơ vô tội. Vừa thuần khiết vừa quyến rũ, rực rỡ yêu kiều.

"Được không? A tỷ?"

"Thiếu a tỷ ta không sống được, sắc đẹp tàn phai, nàng thật sự đành lòng sao? Nàng đã hờ hững với ta mười mấy năm, thật nhẫn tâm..."

Nàng tha thiết kể về những khó khăn trong những năm qua, nước mắt rưng rưng, lơ lửng mà không rơi.

Nàng ấy không biết gì cả.

Khương Tinh vô lực mà nghĩ.

Kiếp trước hai người đã chìm đắm trong chốn hồng trần, lỡ dở đại nghiệp của chúng sinh. Nàng mê muội sắc đẹp, là tội nhân tày trời của Khương gia.

Kiếp này không phải nàng sinh lòng chán ghét vì biết được tình cảm của A Linh dành cho mình, mà là vì nàng đã bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng về kiếp trước với cảnh núi sông tan nát, muôn dân lầm than.

Có những sai lầm, mắc phải một lần là đủ rồi.

Kiếp này là cơ hội cuối cùng.

Trời cao thương xót, ban xuống Đế tinh, A Hành mang mệnh Đế vương, nhiệm vụ của nàng và Trì gia là dạy dỗ, phò tá nàng, dẫn dắt nàng đoạt lấy thiên mệnh, đi theo chính đạo, trở thành minh quân, lập nên công lao sự nghiệp muôn đời.

Đế tinh còn trẻ, còn non nớt, lại sắp nảy sinh loạn lạc. Là người Khương gia, sao nàng có thể sa đà vào chuyện nhi nữ tình trường? Bài học đã nhận còn chưa đủ cay đắng sao?

"A tỷ, nàng thương xót ta đi..."

Khương Tinh thầm nghĩ: Nếu đầu kia của sợi dây định mệnh vẫn trói buộc vào Tiết Linh, nàng phải làm sao mới có thể dùng kiếm trí dứt tình si để bảo toàn mạng sống cho A Linh đây?

"Thương xót ta..."

Nàng nhỏ giọng nức nở, Khương Tinh liếc mắt liền nhận ra mỹ nhân kế của nàng, nhướng mày: "Tay, lấy ra."

Tiết Linh không tình nguyện đứng yên ở đó, cố gắng giả ngu, nhưng cuối cùng vẫn nhìn sắc mặt nàng rồi từ từ rút bàn tay điêu luyện đang vô lễ của mình ra.

Trong lòng ngạc nhiên cảm thán: Đã ngoài ba mươi rồi, thân hình của a tỷ vẫn mềm thật nha.

Trong chốc lát, nàng mơ hồ nhìn thấy trong mắt Khương Tinh một tia yêu chiều nhường nhịn, sau đó nhanh chóng biến mất.

Nàng xưa nay luôn là kiểu người được voi đòi tiên, mở rộng vòng tay ôm lấy cổ nàng ấy, nỉ non than thở, lấy mặt cọ xát vào phần gáy mịn màng mềm mại như ngọc của nàng ấy: "A tỷ, a tỷ, đừng hung dữ như vậy chứ...Nàng dọa ta sợ rồi..."

Hoàn toàn không có sự kiêu ngạo và hung hãn của một Quý phi đương triều.

Mềm mại như một vũng nước xuân, chỉ muốn múc lên cho a tỷ của nàng uống.

Khương Tinh bị nàng cọ đến mất hết lý trí, đầu đau như búa bổ.

Nàng trốn tránh ngần ấy năm, bỗng dưng tỉnh ngộ sau bao năm, nàng tự nhận thấy hình bóng của Tiết Linh sắp mờ nhạt trong trái tim nàng rồi.

Bây giờ gặp lại nhau, nàng nghĩ: Có lẽ còn quá sớm.

Nhưng dù có quá muộn thì thế nào?

Số trời đã định, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Nàng rút kinh nghiệm xương máu, đột nhiên hiểu ra: Hóa ra Tiết Linh đã định sẵn là kiếp nạn mà nàng phải vượt qua cả ở kiếp trước lẫn kiếp này.

***

Bất ngờ được bế lên, Tiết Linh vui mừng khôn xiết: "A tỷ!"

Chịu đựng không nhìn vào đôi mắt hân hoan như đạt được ước nguyện của nàng, Khương Tinh lạnh lùng ôm nàng ra khỏi cửa.

Sau khi chân chạm đất, Tiết Linh không rõ nguyên do, liếc nhìn cây cổ thụ phía sau với ánh mắt kỳ lạ: Trời đông giá rét, chẳng lẽ a tỷ muốn cùng nàng màn trời chiếu đất, tựa vào cây mà ân ái sao?

Cái này cũng quá—

Vạt áo lướt qua, không biết từ lúc nào, Khương Tinh đã đứng trong cửa nhìn ra ngoài cửa, nhìn vào "kiếp nạn" hai đời của mình dưới gốc cây. Rầm một tiếng, cánh cửa gỗ đóng lại.

Gió lạnh thổi đến, mộng đẹp của Tiết Linh vỡ tan, tất cả lý trí đều sụp đổ, tức giận bật khóc nức nở: "Nàng đã hứa sẽ không đi, Khương Tinh, đồ lừa đảo!"

Gió Bắc gào thét, tuyết rơi lả tả, Quý phi nương nương trong cung muốn gì được nấy, nay cũng phải khản giọng vì khóc. Giọng nói bất lực của Khương thần y vọng ra ngoài: "Ta không đi, trời đã tối rồi, ngày mai ta lại đến."

Cửa mở ra, một lọ thuốc trị thương bay tới, Tiết Linh đưa tay nhận lấy, khóe môi nở nụ cười quyến rũ: "Được, ngày mai ta nhất định sẽ tới!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện