Sau khi từ suối nước nóng về, không biết An Phỉ từ đâu lấy được số điện thoại của Ứng Tín Viễn, thường xuyên liên lạc với anh, giọng nói ngọt ngào, Quý Sâm nghe mà nổi da gà da vịt. Thật ra cũng không phải là Quý Sâm cố ý muốn nghe, mà là lúc đó hai người đang ăn cơm, An Phỉ gửi tin nhắn thoại đến, Ứng Tín Viễn cũng không tránh Quý Sâm, bọn họ lại đang ở trong phòng cho nên liền trực tiếp mở lên.
Quý Sâm xác nhận bản thân đã động lòng với Ứng Tín Viễn tất nhiên sẽ không thích chuyện này, nhưng Ứng Tín Viễn cũng không chú ý đến An Phỉ, chỉ là từ phép lịch sự cho nên mới không kéo cô ta vào blacklist, cho nên trong mấy bữa cơm Quý Sâm rất mất hứng nhưng không biểu hiện ra ngoài. Dù sao cậu cũng chưa xác định được tâm tư của Ứng Tín Viễn, cũng không muốn vì cậu yêu đơn phương mà phá hỏng mối quan hệ này.
Cuối tuần Ứng Tín Viễn rảnh rỗi liền mời Quý Sâm đến làm khách nhà anh. Quý Sâm không phải lần đầu đến đây, mỗi lần đến cậu đều làm một bàn ăn thịnh soạn, hai người vừa ăn vừa tán dóc, lại uống thêm chút rượu, vừa thả lỏng vừa làm bầu không khí thư thái hơn. Bình thường buổi tối Quý Sâm đều ngủ lại đây, Ứng Tín Viễn có phòng dành cho khách, Quý Sâm ở lại cũng tiện.
Quý Sâm vừa mới mua được hai chai rượu đỏ khá ngon, cảm thấy Ứng Tín Viễn sẽ thích cho nên cũng mang theo qua nhà anh.
Cũng như bình thường, Quý Sâm bận rộn trong phòng bếp, Ứng Tín Viễn là người không biết là việc nhà, bị Quý Sâm không cho bước vào sợ phiền thêm cho nên đành phải ngồi xem TV một mình ngoài phòng khách.
Đến khi Quý Sâm đã dọn xong một bàn thức ăn thì thấy Ứng Tín Viễn đang cầm điện thoại nghe tin nhắn thoại.
Quý Sâm đi ngang qua chợt nghe âm thanh của An Phỉ vọng ra “Chiều nay cậu ăn món gì thế? Mình có làm beafsteak sốt rượu vang nè, mình nhớ hồi trước cậu rất thích món bò hầm, hôm nào mình làm cho cậu ăn nhé, hứa là hương vị cực ngon luôn, được không?”
Nghe giọng nói của An Phỉ, Quý Sâm có cảm giác tức không có chỗ xả – Bò hầm? Ông đây mà làm bảo đảm ngon ăn đứt cô cả mười con phố luôn! Nhưng cho dù trong lòng thầm mắng như thế nào, Quý Sâm vẫn bình tĩnh nhắc “Ăn cơm thôi”
“Được” Ứng Tín Viễn cũng không gửi tin hồi âm, để điện thoại qua một bên, đi vào phòng ăn với Quý Sâm.
Quý Sâm chuẩn bị đều là những món ăn thường ngày, trong đó cũng có món bò hầm khoai tây mà Ứng Tín Viễn thích. Chỉ cần một nồi đất nhỏ, Ứng Tín Viễn đã có thể ăn nhiều thêm nửa chén cơm, cho nên mỗi lần đến đây, chỉ cần có thời gian, Quý Sâm đều nấu món này cho anh.
“Ăn ngon lắm” Ứng Tín Viễn vừa ăn món bò hầm vừa nói.
Quý Sâm cười cười “Vậy thì ăn nhiều một chút” Cậu không quá thích món này, cho nên cứ để Ứng Tín Viễn ăn hết đi, dù sao trên bàn chỉ cần có món này thì anh rất ít khi động đũa đến món khác, những món còn lại đều là của cậu hết.
Thức ăn thường ngày lại dùng rượu đỏ uống kèm thì có hơi lệch pha nhưng bọn họ cũng không bận tâm, rượu thôi mà, dùng để uống mà thôi, hương vị món ăn ngon mới là mấu chốt.
Quý Sâm nghĩ tới chuyện của An Phỉ, cảm thấy thật là phiền toái, cho nên cơm không ăn được bao nhiêu mà rượu lại nốc vào không ít. Đến cuối bữa thì đầu óc đã mơ mơ hồ hồ cả lên.
Ứng Tín Viễn tập trung ăn cơm cũng không chú ý đến Quý Sâm uống rượu nhiều hay ít, đến khi anh phát hiện thì mặt Quý Sâm đã đỏ hồng rồi.
“Cậu uống hết bao nhiêu rồi?” Ứng Tín Viễn giật cái ly trong tay Quý Sâm. Thật ra lúc bình thường anh cũng sẽ không chăm chú ăn đến vậy, chỉ là đồ ăn Quý Sâm làm thật sự quá ngon, cho nên mỗi lần Quý Sâm nấu món mà anh thích thì anh đều tập trung ăn uống hơn, thỉnh thoảng cũng không chú ý đến Quý Sâm.
“Cũng không bao nhiêu…” Quý Sâm lơ mơ trả lời.
Thật ra Ứng Tín Viễn cũng uống không ít nhưng bởi vì ăn no cho nên mới không bị say. Rượu đỏ Quý Sâm đem đến rất ngon, cho dù không có beafsteak thì ăn với bò hầm cũng rất ngon miệng.
Đỡ Quý Sâm lên sopha nằm, Ứng Tín Viễn múc cho cậu một chén canh uống cho tỉnh rượu. Quý Sâm cũng không từ chối, mơ màng húp canh. Xem ra Quý Sâm cũng không phải say mèm, uống không đến mức nào, Ứng Tín Viễn cũng an tâm.
“Lát nữa cậu chịu khó ăn thêm đi, ăn chầm chậm cho dễ chịu một chút” Ứng Tín Viễn nói.
“Ừm” Quý Sâm ngoan ngoãn đáp lại, nhất thời phản ứng có chút chậm chạp.
Ứng Tín Viễn đi vào toilet thấm ướt khăn mặt, định lau mặt cho Quý Sâm. Lúc này điện thoại của Ứng Tín Viễn lại vang lên, chứng tỏ An Phỉ lại gửi tin nhắn thoại đến nữa. Mà trên di động vẫn còn mấy tin chưa mở, chắc là được gửi đến l1uc hai người đang ăn cơm, phòng khách và phòng ăn cách nhau một khoảng, âm thanh điện thoại Ứng Tín Viễn không lớn cho nên không ai nghe được âm báo.
Ứng Tín Viễn đưa khăn ướt cho Quý Sâm, tự rót một ly rượu đỏ cho mình, sau đó mở di động xem tin nhắn.
An Phỉ vẫn dùng giọng điệu vô cùng quen thuộc với Ứng Tín Viễn, dường như là muốn dùng cách này để kéo gần khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn nhắc đến quán đá bào mà bọn họ từng ăn hồi học cấp 3 nữa, rõ ràng là muốn gợi lại kỷ niệm tình yêu ngày xưa với Ứng Tín Viễn mà.
Quý Sâm nghe một hồi, cơn giận bùng phát, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, hành động không chút băn khoăn, nhào qua giật lấy điện thoại của Ứng Tín Viễn, gửi lại một tin nhắn thoại cho An Phỉ—-
“Cô có chịu để yên hay không? Cô cho rằng mình vẫn còn là hoa tươi đấy à? Trước đây vì sao cô quen với Ứng Tín Viễn, sau khi chia tay còn làm chuyện thiếu đạo đức gì, không phải cô quên rồi chứ? Ai thèm nể mặt cô, làm bộ làm tịch như không có việc gì à? Sao nào? Bây giờ thấy Ứng Tín Viễn lên đời lại muốn quay lại sao? Cô giả vờ hiền lành vô tội cho ai xem? Người có diện mạo như cô tôi không hiếm lạ gì, không muốn nói lời khó nghe, tự cô hiểu lấy đi. Ứng Tín Viễn ngại vạch mặt cô, cho nên mới giữ thể diện cho cô, cô thật sự cho rằng mình là một bàn ăn hay sao? Tôi nói cho cô biết, thịt bò hầm của Ứng Tín Viễn không cần cô nấu, ông đây làm còn ngon hơn gấp bội! Đừng có gửi tin nhắn đến nữa, nghe cái giọng giả dối của cô làm người ta thấy ghê tởm muốn chết” Quý Sâm nói xong liền nhanh tay đem đối phương từ danh sách bạn bè kéo thẳng vào blacklist.
Ứng Tín Viễn cười như không cười nhìn cậu, thật ra anh đã muốn làm như vậy từ lâu, chỉ là không định làm thẳng tay như vậy. Anh vốn cũng chẳng có chút lưu luyến gì, chỉ là nhìn thấy người từng hãm hại mình bây giờ lại a dua nịnh nọt lấy lòng mình làm anh cảm thấy người ác sẽ phải nhận quả đắng. Mà một loạt hành động đầy bất ngờ của Quý Sâm cũng không làm anh cảm thấy bất mãn, ngược lại còn thấy Quý Sâm rất là dễ thương.
Bỏ điện thoại của Ứng Tín Viễn xuống, Quý Sâm nhào lên người Ứng Tín Viễn ngay tắp lự, đè người ta xuống sopha, mang theo men say hỏi “Cô ta tốt chỗ nào? Tôi còn tốt hơn cô ta nhiều, anh không cần để ý tới cô ta” Nói xong, không biết Quý Sâm có thêm mấy lá gan mà lại trực tiếp hôn lên môi Ứng Tín Viễn.
Ứng Tín Viễn bị hành động đột ngột này làm giật mình há hốc, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần. Anh không ghét Quý Sâm, cho nên khi Quý Sâm hôn anh, anh cũng không thấy ghê tởm, ngược lại lại bị cái hôn trúc trắc này làm cho buồn cười. Ứng Tín Viễn không nhớ bản thân đã bao lâu rồi chưa giải tỏa, lần này bị Quý Sâm khiêu khích đến có cảm giác luôn rồi. Hơn nữa cả hai đều uống rượu, trong tình huống như vậy rất khó khống chế, cho nên có một số việc cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra…
Hôm sau Quý Sâm tỉnh lại thì thấy Ứng Tín Viễn đang ngồi trên giường, vừa làm việc vừa chờ cậu tỉnh dậy.
Cơ thể không khỏe làm Quý Sâm nhớ lại, ngày hôm qua cậu mượn rượu làm loạn, làm cái chuyện mà bình thường cậu căn bản không dám làm… Nhưng mà cậu không hề hối hận, cũng không có tâm lý ép buộc Ứng Tín Viễn phải chịu trách nhiệm.
“Tỉnh rồi?” Ứng Tín Viễn để laptop xuống, nhìn cậu.
Quý Sâm gật đầu, chậm chạp ngồi dậy. Ứng Tín Viễn đã giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, còn cẩn thận thay áo ngủ cho cậu.
“Chúng ta tâm sự trước một chút được chứ?” Ứng Tín Viễn hỏi ý kiến Quý Sâm. Anh nghĩ sáng sớm sẽ nói chuyện rõ ràng hơn, cũng như giúp hai người dễ nói chuyện với nhau hơn.
“Anh nói đi” Quý Sâm cũng không phản đối, chỉ là giọng nói có hơi khàn khàn một chút.
“Hôm qua cả hai chúng ta đều uống rượu, nhất thời không kiềm chế được. Tuy rằng tôi không uống say lúy túy nhưng đúng là đã mất tự chủ. Cũng may là không làm cậu bị thương, tôi cũng có thể an tâm một chút” Ứng Tín Viễn nhìn Quý Sâm, nghiêm túc nói “Cậu rất tốt, thật ra tôi cũng không có gì để trách móc cậu, cho dù là dáng vẻ, tính cách hay đối nhân xử thế cậu đều rất tốt. Nhưng hiện tại… Tôi không thể hứa hẹn với cậu bất kỳ điều gì được”
Quý Sâm nhìn anh, không biết phải mở miệng thế nào. Cậu cũng không cần Ứng Tín Viễn hứa hẹn cái gì, cũng không muốn gây áp lực cho anh. Vấn đề là cậu đơn phương yêu Ứng Tín Viễn, hơn nữa ngày hôm qua rõ ràng chính là cậu chủ động trước mà.
“Tôi không muốn bàn chuyện yêu đương không có kết quả, tôi không có thời gian cũng như không muốn yêu đương mù quáng. Cho nên cho tôi một chút thời gian, nếu tôi xác định có thể ở bên cậu cả đời, dù cho sinh lão bệnh tử cũng không thể chia cách, khi đó chúng ta lại tiếp tục, có được không?” Ứng Tín Viễn hỏi.
Quý Sâm chưa từng nghĩ đến chuyện lâu dài, mà Ứng Tín Viễn lo lắng như vậy khiến cậu có chút càm động. Không phải là Ứng Tín Viễn trốn tránh mà là thật sự nghiêm túc cân nhắc chuyện này, so ra thì cậu lại không chưa xem trọng việc này.
Ứng Tín Viễn vuốt tóc Quý Sâm “Tôi cũng không muốn mất đi người bạn như cậu, nhưng cậu cũng biết, chúng ta không phải là gay, sau này phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cho nên tôi phải cân nhắc kĩ càng. Nếu tôi xác định có thể cho cậu một tương lai yên ổn, tôi nhất định sẽ không buông tay cậu. Cho nên cho tôi thêm một thời gian nữa”
Quý Sâm gật đầu “Được, tôi cũng sẽ suy nghĩ kĩ lại” Không chỉ có Ứng Tín Viễn phải xác định lại mà cậu cũng vậy. Nếu không thể ở bên nhau lâu dài với Ứng Tín Viễn mà chỉ là yêu đương nhất thời, cuối cùng lại chia tay, cho dù là vì hiểu nhau nên mới chia tay thì cũng đều không đáng. Bởi vì bản chất đã thay đổi, khi đó, lòng cũng đổi thay.
Hết PN1-3.
Quý Sâm xác nhận bản thân đã động lòng với Ứng Tín Viễn tất nhiên sẽ không thích chuyện này, nhưng Ứng Tín Viễn cũng không chú ý đến An Phỉ, chỉ là từ phép lịch sự cho nên mới không kéo cô ta vào blacklist, cho nên trong mấy bữa cơm Quý Sâm rất mất hứng nhưng không biểu hiện ra ngoài. Dù sao cậu cũng chưa xác định được tâm tư của Ứng Tín Viễn, cũng không muốn vì cậu yêu đơn phương mà phá hỏng mối quan hệ này.
Cuối tuần Ứng Tín Viễn rảnh rỗi liền mời Quý Sâm đến làm khách nhà anh. Quý Sâm không phải lần đầu đến đây, mỗi lần đến cậu đều làm một bàn ăn thịnh soạn, hai người vừa ăn vừa tán dóc, lại uống thêm chút rượu, vừa thả lỏng vừa làm bầu không khí thư thái hơn. Bình thường buổi tối Quý Sâm đều ngủ lại đây, Ứng Tín Viễn có phòng dành cho khách, Quý Sâm ở lại cũng tiện.
Quý Sâm vừa mới mua được hai chai rượu đỏ khá ngon, cảm thấy Ứng Tín Viễn sẽ thích cho nên cũng mang theo qua nhà anh.
Cũng như bình thường, Quý Sâm bận rộn trong phòng bếp, Ứng Tín Viễn là người không biết là việc nhà, bị Quý Sâm không cho bước vào sợ phiền thêm cho nên đành phải ngồi xem TV một mình ngoài phòng khách.
Đến khi Quý Sâm đã dọn xong một bàn thức ăn thì thấy Ứng Tín Viễn đang cầm điện thoại nghe tin nhắn thoại.
Quý Sâm đi ngang qua chợt nghe âm thanh của An Phỉ vọng ra “Chiều nay cậu ăn món gì thế? Mình có làm beafsteak sốt rượu vang nè, mình nhớ hồi trước cậu rất thích món bò hầm, hôm nào mình làm cho cậu ăn nhé, hứa là hương vị cực ngon luôn, được không?”
Nghe giọng nói của An Phỉ, Quý Sâm có cảm giác tức không có chỗ xả – Bò hầm? Ông đây mà làm bảo đảm ngon ăn đứt cô cả mười con phố luôn! Nhưng cho dù trong lòng thầm mắng như thế nào, Quý Sâm vẫn bình tĩnh nhắc “Ăn cơm thôi”
“Được” Ứng Tín Viễn cũng không gửi tin hồi âm, để điện thoại qua một bên, đi vào phòng ăn với Quý Sâm.
Quý Sâm chuẩn bị đều là những món ăn thường ngày, trong đó cũng có món bò hầm khoai tây mà Ứng Tín Viễn thích. Chỉ cần một nồi đất nhỏ, Ứng Tín Viễn đã có thể ăn nhiều thêm nửa chén cơm, cho nên mỗi lần đến đây, chỉ cần có thời gian, Quý Sâm đều nấu món này cho anh.
“Ăn ngon lắm” Ứng Tín Viễn vừa ăn món bò hầm vừa nói.
Quý Sâm cười cười “Vậy thì ăn nhiều một chút” Cậu không quá thích món này, cho nên cứ để Ứng Tín Viễn ăn hết đi, dù sao trên bàn chỉ cần có món này thì anh rất ít khi động đũa đến món khác, những món còn lại đều là của cậu hết.
Thức ăn thường ngày lại dùng rượu đỏ uống kèm thì có hơi lệch pha nhưng bọn họ cũng không bận tâm, rượu thôi mà, dùng để uống mà thôi, hương vị món ăn ngon mới là mấu chốt.
Quý Sâm nghĩ tới chuyện của An Phỉ, cảm thấy thật là phiền toái, cho nên cơm không ăn được bao nhiêu mà rượu lại nốc vào không ít. Đến cuối bữa thì đầu óc đã mơ mơ hồ hồ cả lên.
Ứng Tín Viễn tập trung ăn cơm cũng không chú ý đến Quý Sâm uống rượu nhiều hay ít, đến khi anh phát hiện thì mặt Quý Sâm đã đỏ hồng rồi.
“Cậu uống hết bao nhiêu rồi?” Ứng Tín Viễn giật cái ly trong tay Quý Sâm. Thật ra lúc bình thường anh cũng sẽ không chăm chú ăn đến vậy, chỉ là đồ ăn Quý Sâm làm thật sự quá ngon, cho nên mỗi lần Quý Sâm nấu món mà anh thích thì anh đều tập trung ăn uống hơn, thỉnh thoảng cũng không chú ý đến Quý Sâm.
“Cũng không bao nhiêu…” Quý Sâm lơ mơ trả lời.
Thật ra Ứng Tín Viễn cũng uống không ít nhưng bởi vì ăn no cho nên mới không bị say. Rượu đỏ Quý Sâm đem đến rất ngon, cho dù không có beafsteak thì ăn với bò hầm cũng rất ngon miệng.
Đỡ Quý Sâm lên sopha nằm, Ứng Tín Viễn múc cho cậu một chén canh uống cho tỉnh rượu. Quý Sâm cũng không từ chối, mơ màng húp canh. Xem ra Quý Sâm cũng không phải say mèm, uống không đến mức nào, Ứng Tín Viễn cũng an tâm.
“Lát nữa cậu chịu khó ăn thêm đi, ăn chầm chậm cho dễ chịu một chút” Ứng Tín Viễn nói.
“Ừm” Quý Sâm ngoan ngoãn đáp lại, nhất thời phản ứng có chút chậm chạp.
Ứng Tín Viễn đi vào toilet thấm ướt khăn mặt, định lau mặt cho Quý Sâm. Lúc này điện thoại của Ứng Tín Viễn lại vang lên, chứng tỏ An Phỉ lại gửi tin nhắn thoại đến nữa. Mà trên di động vẫn còn mấy tin chưa mở, chắc là được gửi đến l1uc hai người đang ăn cơm, phòng khách và phòng ăn cách nhau một khoảng, âm thanh điện thoại Ứng Tín Viễn không lớn cho nên không ai nghe được âm báo.
Ứng Tín Viễn đưa khăn ướt cho Quý Sâm, tự rót một ly rượu đỏ cho mình, sau đó mở di động xem tin nhắn.
An Phỉ vẫn dùng giọng điệu vô cùng quen thuộc với Ứng Tín Viễn, dường như là muốn dùng cách này để kéo gần khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn nhắc đến quán đá bào mà bọn họ từng ăn hồi học cấp 3 nữa, rõ ràng là muốn gợi lại kỷ niệm tình yêu ngày xưa với Ứng Tín Viễn mà.
Quý Sâm nghe một hồi, cơn giận bùng phát, hơn nữa dưới tác dụng của rượu, hành động không chút băn khoăn, nhào qua giật lấy điện thoại của Ứng Tín Viễn, gửi lại một tin nhắn thoại cho An Phỉ—-
“Cô có chịu để yên hay không? Cô cho rằng mình vẫn còn là hoa tươi đấy à? Trước đây vì sao cô quen với Ứng Tín Viễn, sau khi chia tay còn làm chuyện thiếu đạo đức gì, không phải cô quên rồi chứ? Ai thèm nể mặt cô, làm bộ làm tịch như không có việc gì à? Sao nào? Bây giờ thấy Ứng Tín Viễn lên đời lại muốn quay lại sao? Cô giả vờ hiền lành vô tội cho ai xem? Người có diện mạo như cô tôi không hiếm lạ gì, không muốn nói lời khó nghe, tự cô hiểu lấy đi. Ứng Tín Viễn ngại vạch mặt cô, cho nên mới giữ thể diện cho cô, cô thật sự cho rằng mình là một bàn ăn hay sao? Tôi nói cho cô biết, thịt bò hầm của Ứng Tín Viễn không cần cô nấu, ông đây làm còn ngon hơn gấp bội! Đừng có gửi tin nhắn đến nữa, nghe cái giọng giả dối của cô làm người ta thấy ghê tởm muốn chết” Quý Sâm nói xong liền nhanh tay đem đối phương từ danh sách bạn bè kéo thẳng vào blacklist.
Ứng Tín Viễn cười như không cười nhìn cậu, thật ra anh đã muốn làm như vậy từ lâu, chỉ là không định làm thẳng tay như vậy. Anh vốn cũng chẳng có chút lưu luyến gì, chỉ là nhìn thấy người từng hãm hại mình bây giờ lại a dua nịnh nọt lấy lòng mình làm anh cảm thấy người ác sẽ phải nhận quả đắng. Mà một loạt hành động đầy bất ngờ của Quý Sâm cũng không làm anh cảm thấy bất mãn, ngược lại còn thấy Quý Sâm rất là dễ thương.
Bỏ điện thoại của Ứng Tín Viễn xuống, Quý Sâm nhào lên người Ứng Tín Viễn ngay tắp lự, đè người ta xuống sopha, mang theo men say hỏi “Cô ta tốt chỗ nào? Tôi còn tốt hơn cô ta nhiều, anh không cần để ý tới cô ta” Nói xong, không biết Quý Sâm có thêm mấy lá gan mà lại trực tiếp hôn lên môi Ứng Tín Viễn.
Ứng Tín Viễn bị hành động đột ngột này làm giật mình há hốc, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần. Anh không ghét Quý Sâm, cho nên khi Quý Sâm hôn anh, anh cũng không thấy ghê tởm, ngược lại lại bị cái hôn trúc trắc này làm cho buồn cười. Ứng Tín Viễn không nhớ bản thân đã bao lâu rồi chưa giải tỏa, lần này bị Quý Sâm khiêu khích đến có cảm giác luôn rồi. Hơn nữa cả hai đều uống rượu, trong tình huống như vậy rất khó khống chế, cho nên có một số việc cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra…
Hôm sau Quý Sâm tỉnh lại thì thấy Ứng Tín Viễn đang ngồi trên giường, vừa làm việc vừa chờ cậu tỉnh dậy.
Cơ thể không khỏe làm Quý Sâm nhớ lại, ngày hôm qua cậu mượn rượu làm loạn, làm cái chuyện mà bình thường cậu căn bản không dám làm… Nhưng mà cậu không hề hối hận, cũng không có tâm lý ép buộc Ứng Tín Viễn phải chịu trách nhiệm.
“Tỉnh rồi?” Ứng Tín Viễn để laptop xuống, nhìn cậu.
Quý Sâm gật đầu, chậm chạp ngồi dậy. Ứng Tín Viễn đã giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, còn cẩn thận thay áo ngủ cho cậu.
“Chúng ta tâm sự trước một chút được chứ?” Ứng Tín Viễn hỏi ý kiến Quý Sâm. Anh nghĩ sáng sớm sẽ nói chuyện rõ ràng hơn, cũng như giúp hai người dễ nói chuyện với nhau hơn.
“Anh nói đi” Quý Sâm cũng không phản đối, chỉ là giọng nói có hơi khàn khàn một chút.
“Hôm qua cả hai chúng ta đều uống rượu, nhất thời không kiềm chế được. Tuy rằng tôi không uống say lúy túy nhưng đúng là đã mất tự chủ. Cũng may là không làm cậu bị thương, tôi cũng có thể an tâm một chút” Ứng Tín Viễn nhìn Quý Sâm, nghiêm túc nói “Cậu rất tốt, thật ra tôi cũng không có gì để trách móc cậu, cho dù là dáng vẻ, tính cách hay đối nhân xử thế cậu đều rất tốt. Nhưng hiện tại… Tôi không thể hứa hẹn với cậu bất kỳ điều gì được”
Quý Sâm nhìn anh, không biết phải mở miệng thế nào. Cậu cũng không cần Ứng Tín Viễn hứa hẹn cái gì, cũng không muốn gây áp lực cho anh. Vấn đề là cậu đơn phương yêu Ứng Tín Viễn, hơn nữa ngày hôm qua rõ ràng chính là cậu chủ động trước mà.
“Tôi không muốn bàn chuyện yêu đương không có kết quả, tôi không có thời gian cũng như không muốn yêu đương mù quáng. Cho nên cho tôi một chút thời gian, nếu tôi xác định có thể ở bên cậu cả đời, dù cho sinh lão bệnh tử cũng không thể chia cách, khi đó chúng ta lại tiếp tục, có được không?” Ứng Tín Viễn hỏi.
Quý Sâm chưa từng nghĩ đến chuyện lâu dài, mà Ứng Tín Viễn lo lắng như vậy khiến cậu có chút càm động. Không phải là Ứng Tín Viễn trốn tránh mà là thật sự nghiêm túc cân nhắc chuyện này, so ra thì cậu lại không chưa xem trọng việc này.
Ứng Tín Viễn vuốt tóc Quý Sâm “Tôi cũng không muốn mất đi người bạn như cậu, nhưng cậu cũng biết, chúng ta không phải là gay, sau này phải đối mặt với rất nhiều chuyện, cho nên tôi phải cân nhắc kĩ càng. Nếu tôi xác định có thể cho cậu một tương lai yên ổn, tôi nhất định sẽ không buông tay cậu. Cho nên cho tôi thêm một thời gian nữa”
Quý Sâm gật đầu “Được, tôi cũng sẽ suy nghĩ kĩ lại” Không chỉ có Ứng Tín Viễn phải xác định lại mà cậu cũng vậy. Nếu không thể ở bên nhau lâu dài với Ứng Tín Viễn mà chỉ là yêu đương nhất thời, cuối cùng lại chia tay, cho dù là vì hiểu nhau nên mới chia tay thì cũng đều không đáng. Bởi vì bản chất đã thay đổi, khi đó, lòng cũng đổi thay.
Hết PN1-3.
Danh sách chương