Ban đầu Quý Sâm cứ nghĩ Ứng Tín Viễn sẽ giảm bớt liên lạc với cậu nhưng thực tế thì lại không như thế, quan hệ của hai người vẫn bình thường như trước đây. Chuyện này cậu không nói với bất kì ai, một mặt cậu xác định chuyện này không cần thiết phải nói ra, nếu không có kết quả tốt ngược lại khiến người ta càng thêm xấu hổ, mặt khác cậu cũng không muốn nói, điều mà cậu cần là yên tĩnh suy xét, có một số việc nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đến quyết định của cậu.

Nhưng không bao lâu sau, đột nhiên Cố thị lại xảy ra chuyện mỹ phẩm bị trả hàng. Sau khi lo lắng một lúc lâu, Quý Sâm mới gọi điện cho Ứng Tín Viễn hỏi thăm tình hình. Giọng nói của Ứng Tín Viễn rất mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn nói với cậu, bây giờ đang phải tăng ca để nhanh chóng điều tra rõ ràng sự kiện lần này.

Trong kí ức của Quý Sâm, giọng nói của Ứng Tín Viễn chưa từng uể oải như thế, cho dù có tăng ca cao độ thì khi hai người gọi điện cho nhau, Ứng Tín Viễn vẫn rất có tinh thần. Quý Sâm xót lòng xót dạ khi thấy Ứng Tín Viễn như thế, mẹ của Ứng Tín Viễn kết hôn rồi định cư ở nước ngoài, không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc anh. Thức ăn buổi tăng ca ở công ty nhất định đều là mua bên ngoài, không đầy đủ dinh dưỡng, cho dù Ứng Tín Viễn không kén chọn thì e rằng cũng sẽ không hợp với khẩu vị của anh. Quý Sâm cân nhắc mãi mới quyết định đem cơm đến cho Ứng Tín Viễn. Ăn sáng thì có thể qua loa một chút, nhưng bữa trưa và bữa tối nếu không ăn đúng giờ cơ thể sẽ không chịu nổi. Đúng lúc cậu cũng không bận việc gì, đi đưa cơm cho Ứng Tín Viễn cũng thuận tiện.

Vì thế Quý Sâm nói là làm, bắt đầu đưa cơm cho Ứng Tín Viễn, món ăn đều là những món khoái khẩu của Ứng Tín Viễn, chay mặn đều dùng được, lượng thức ăn cũng nhiều hơn, ăn không hết cũng đỡ hơn là bị đói.

Ứng Tín Viễn không từ chối ý tốt của Quý Sâm, sau khi khuyên nhủ còn bị Quý Sâm khuyên ngược lại nên anh cũng không từ chối nữa, một ngày hai buổi trưa và tối Quý Sâm đều đúng giờ đưa cơm.

Mỗi ngày đều có thức ăn ngon miệng nên Ứng Tín Viễn ăn uống rất thỏa mãn, tuy rằng vẫn vất vả nhưng tinh thần lại rất tốt. Thật ra chuyện của anh và Quý Sâm trước đây anh cũng đã suy nghĩ xong cả rồi, nhưng đến lúc định tìm Quý Sâm nói chuyện thì Cố thị lại xảy ra sự cố. Anh cũng không muốn vội vàng nói cho Quý Sâm nên định chờ sau khi giải quyết công việc xong thì sẽ cùng nói chuyện rõ ràng với cậu.

Rốt cuộc cũng điều tra ra manh mối sự kiện lần này, tất cả chỉ là hiểu lầm, là có người cố tình làm lớn chuyện nhằm đánh lạc hướng truyền thông. Mọi người ở Cố thị cũng đều nhẹ nhàng thở ra, Ứng Tín Viễn cũng có thêm được một ngày để nghỉ ngơi.

Tối hôm đó, Ứng Tín Viễn về nhà đánh một giấc ngon bồi dưỡng tinh thần. Sáng hôm sau, anh mang theo thức ăn sáng đến nhà Quý Sâm.

Lúc anh đến, Quý Sâm vừa mới thức dậy. Ngày hôm qua cậu đã xem tin tức trên internet, biết sự việc lần này đã giải quyết xong xuôi, nhưng cậu không ngờ Ứng Tín Viễn lại đến đây sớm như vậy.

“Ăn sáng” Ứng Tín Viễn vừa nói vừa giơ túi đồ trên tay.

Quý Sâm nở nụ cười “Vào đi”

Nhà của Quý Sâm không lớn nhưng trang trí rất ấm áp, tạo cho người ta một cảm giác rất yên bình.

Sau khi Ứng Tín Viễn vào nhà thì để túi thức ăn lên bàn.

Quý Sâm vừa mở túi vừa hỏi “Anh ăn sáng chưa?”

“Vẫn chưa” Vừa nói, Ứng Tín Viễn vừa ôm lấy Quý Sâm từ đằng sau.

Quý Sâm đứng hình, quay đầu lại nhìn anh.

Ứng Tín Viễn hôn nhẹ lên đôi môi vẫn còn vương mùi kem đánh răng bạc hà của Quý Sâm “Quý Sâm, anh chắc chắn. Còn em?”

Quý Sâm bất chợt cảm thấy trong lòng ê ẩm, thật ra cậu đã xác định từ lâu rồi, chỉ cần Ứng Tín Viễn không buông tay, cậu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Ứng Tín Viễn trước anh.

“Im lặng là đồng ý nhé?” Ứng Tín Viễn mỉm cười nhìn cậu.

“Ừm…” Quý Sâm khẽ khàng lên tiếng.

Ứng Tín Viễn thở nhẹ một hơi, ôm siết lấy Quý Sâm “Anh xin lỗi đã để em chờ đợi lâu như vậy”

Quý Sâm sụt sịt “Đối với em, chờ được kết quả này bao lâu cũng đáng giá”

“Ngốc quá” Ứng Tín Viễn hôn cậu một cái rồi mới buông cậu ra “Ăn sáng xong chúng ta đi chọn nhẫn đi”

“Sao nhanh quá vậy?” Tốc độ của Ứng Tín Viễn làm Quý Sâm có chút không theo kịp.

“Nếu đã xác định với nhau rồi thì cũng không thể thiếu những thứ nên có. Trước sau gì cũng phải chọn, đúng lúc hôm nay anh được nghỉ, chúng ta cùng đi đi. Lần này cho em chọn, đến lúc kết hôn thì anh chọn” Ứng Tín Viễn cười nói.

“Được” Quý Sâm gật đầu, tâm trạng vui mừng như muốn bay lên luôn.

Tiêu chuẩn mua nhẫn của Ứng Tín Viễn rất đơn giản – Quý Sâm thích là được, bất chấp giá cả.

Quý Sâm không phải là người xa xỉ, dù cho đây là một chuyện có thể tiêu xài xa xỉ thì cậu vẫn không hoang phí. Chọn một cặp nhẫn kiểu dáng nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực tế lại rất đặc sắc, bởi vì đây là nhẫn đặt riêng cho nên phải chờ thêm một thời gian. Ứng Tín Viễn và Quý Sâm mua hai bộ nút áo giống nhau như đúc trước, mỗi người một bộ, xem như kỷ niệm hai người chính thức hẹn hò với nhau.

Ứng Tín Viễn thuộc phái hành động, sau khi đặt nhẫn xong thì bắt đầu tính đến chuyện ở chung với nhau. Nhà Quý Sâm tuy nhỏ nhưng lại dùng hết tâm trí thiết kế, Ứng Tín Viễn nhận ra Quý Sâm muốn tiếp tục ở lại nhà của mình cho nên anh cũng không đưa ra ý kiến phản đối nào. Ứng Tín Viễn thu dọn mấy bộ quần áo xong liền dọn vào nhà Quý Sâm ở chung luôn.

Thiết kế nội thất nhà Quý Sâm rất đẹp, hai người ở trong nhà không bị ảnh hưởng công việc lẫn nhau, hơn nữa chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy người kia, đúng là một điều rât tuyệt vời. Mà Quý Sâm chỉ cần có thời gian rảnh thì sẽ tự mình xuống bếp, Ứng Tín Viễn gần như ngày nào về đến nhà cũng đều có một bữa cơm nhà, đối với anh thì đây chính là hương vị của gia đình.

Bên nhà mẹ, Ứng Tín Viễn cũng đã kể cho bà nghe anh đã có người yêu, hơn nữa còn là người mà anh muốn được cả đời bên nhau. Tuy rằng là một người đàn ông nhưng tư tưởng của mẹ anh rất cởi mở, hơn nữa bà đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng đã thấy nhiều thành quen. Chỉ cần Ứng Tín Viễn vui vẻ, bà cũng không có ý kiến gì.

Bởi vì mẹ Ứng ở nước ngoài cho nên lần đầu khi Quý Sâm gặp bà là qua video call. Lần đầu tiên mẹ Ứng nhìn thấy Quý Sâm thì chút lo lắng trong lòng cũng lắng xuống. Quý Sâm vừa nhìn đã biết là người có thể cùng chung sống lâu dài, không phải loại người thực dụng, vô cùng thích hợp chung sống với Ứng Tín Viễn, bà cũng hoàn toàn yên tâm.

Sau khi Quý Sâm gặp mẹ Ứng thì cũng tìm cơ hội nói chuyện này với ba mẹ mình. Bởi vì ba mẹ cậu đã ly hôn rồi lại tái hôn cho nên không quản lý Quý Sâm nhiều cho lắm, có thể là xuất phát từ sự áy náy cho nên họ càng quan tâm đến cậu hơn là quản thúc.

Ban đầu, ba mẹ của Quý Sâm đều rất khó tiếp nhận nhưng sau khi Quý Sâm giải thích cặn kẽ lại còn tìm cơ hội đưa Ứng Tín Viễn đến gặp ba mẹ cậu. Mặc dù ba mẹ cậu không hoàn toàn thấu hiểu nhưng thấy Ứng Tín Viễn là người đáng tin cậy lại rất quan tâm đến Quý Sâm, nói chuyện với bọn họ cũng rất lễ phép, cho nên ba mẹ Quý Sâm cũng không phản đối nữa, chỉ nói sẽ xem xét lại.

Không lâu sau, mẹ Ứng cùng với ba dượng của Ứng Tín Viễn về nước, mục đích chính là gặp Quý Sâm và ba mẹ cậu. Dù sao hai đứa con trai muốn được ở bên nhau, ba mẹ hai bên phải gặp nhau một lần, tán gẫu đôi ba câu mới được.

Ba dượng của Ứng Tín Viễn là người Đức, dáng vẻ rất đẹp trai lại rất gallant, quan hệ với Ứng Tín Viễn rất tốt, là một người rất dễ hòa hợp. Lần này biết được quyết định của Ứng Tín Viễn cho nên mới đặc biệt đi về với mẹ Ứng, trong mắt ông, Ứng Tín Viễn chính là con trai ruột của mình, trong những trường hợp cần sự hiện diện của phụ huynh, ông trước nay vẫn luôn rất tích cực.

Mà Quý Sâm chỉ dùng vài bữa cơm nhà là đã thu phục được người ba dượng này, trong lúc ông ở lại thành phố N, mỗi ngày đều thích thú lên mạng tìm các phương pháp nấu ăn, sau đó giao cho Quý Sâm, bảo Quý Sâm nấu cho ông ăn…

Sau khi hẹn được với ba mẹ Quý Sâm, người nhà hai bên mới gặp mặt với nhau. Mẹ Ứng bày tỏ suy nghĩ của mình đối với chuyện của hai đứa con trai để thuyết phục ba mẹ Quý Sâm, bà định cư ở nước ngoài đã lâu cho nên càng thấy nhiều chuyện như thế này cũng như hiểu biết nhiều hơn, đương nhiên mẹ Ứng có quan điểm và nhận xét của riêng bà. Mà cũng nhờ lập luận của bà cho nên lại càng làm cho ba mẹ của Quý Sâm thấu hiểu nhiều hơn.

Đến lúc này đây, chuyện ba mẹ hai nhà của Ứng Tín Viễn và Quý Sâm hoàn toàn không còn trở ngại.

Tết năm sau, Ứng Tín Viễn xin Cố Diễm nghỉ phép kết hôn, Cố Diễm cũng thoải mái đồng ý, mà trong khoảng thời gian Ứng Tín Viễn nghỉ phép, Cố Diễm đành phải kéo Cố Hủ đến thay ca, hỗ trợ xử lý chuyện ở công ty.

Quý Sâm và Ứng Tín Viễn không tổ chức rình rang, chỉ là ra nước ngoài đăng ký kết hôn, sau đó cử hành một buổi lễ chính thức mà đơn giản dưới sự chứng kiến của mục sư và người nhà hai bên. Trong tuần trăng mật, hai người cùng nhau du ngoạn khắp châu Âu, chụp không ít ảnh, mỗi một tấm ảnh đều mang theo nụ cười tươi rói của cả hai người, ánh mắt trao nhau cũng đều tràn ngập tình yêu mà họ dành cho nhau.

Sau khi trở về, hai người mời người nhà cùng với bạn bè đồng nghiệp thân thiết cùng nhau ăn một bữa tiệc xem như công khai chuyện này.

Đây là tình yêu của Ứng Tín Viễn và Quý Sâm – Đơn giản, vững chắc, bên nhau đến già, trọn đời có nhau.

Hết PN1-4.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện