Thật ra thì Tả Uẩn đã biết Lâm Tân từ lâu, khi đó Lâm Tân vẫn chưa nổi tiếng, nói đúng ra là bọn họ vẫn chưa chạm mặt nhau lần nào. Nhưng ba mẹ của Tả Uẩn là bác sĩ, thường ngày rất quan tâm đến các hoạt động công ích, nhất là về mặt chăm sóc sức khỏe trẻ em cho nên Tả Uẩn cũng dần chú ý đến hoạt động này hơn. Sau khi bản thân có đủ điều kiện kinh tế thì Tả Uẩn cũng bắt đầu tham gia các hoạt động từ thiện, nhưng anh chỉ âm thầm lặng lẽ ủng hộ, ngoài ba mẹ biết anh mỗi tháng đều quyên góp cho cô nhi viện thì chỉ có người đại diện là biết mà thôi.
Lần đầu tiên Tả Uẩn thấy Lâm Tân là lúc anh đến giúp đỡ cho một cô nhi viện. Hôm đó là tròn một năm ngày Tả Uẩn tài trợ cho chỗ này, viện trưởng mời anh đến thăm để xem sự thay đổi nơi đây, đúng lúc Tả Uẩn rảnh rỗi, không ngờ lại gặp Lâm Tân ở đó.
Lúc đó Lâm Tân đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ, tụi nhóc thích thú xúm lại xung quanh cậu. Lâm Tân cũng rất chu đáo, đứa nhóc nào cậu cũng chăm nom rất cẩn thận. Lâm Tân có ngoại hình, lại có đôi môi căng mọng đặc biệt đáng yêu làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc. Nụ cười trên gương mặt cậu rất ôn hòa, dễ tạo hảo cảm với người khác.
“Cậu ấy cũng là người tài trợ cho cô nhi viện sao?” Tả Uẩn hỏi viện trưởng.
Viện trưởng nhìn về phía Lâm Tân, trên gương mặt in hằn dấu vết thời gian càng lộ vẻ từ ái “Thằng bé lớn lên ở đây, sau khi ra xã hội có một ít thu nhập thì giúp cho tụi nhỏ ở đây đến trường, là một đứa nhỏ tốt”
“Ra là thế” Tả Uẩn gật đầu. Không quên gốc gác, biết báo đáp, Tả Uẩn đánh giá cao người có phẩm chất này.
Lúc đó, Lâm Tân cũng chú ý đến chỗ này, sau khi thấy Tả Uẩn, ánh mắt hơi lóe lên. Cậu tất nhiên biết Tả Uẩn là ai, do dự một lát cũng không đi đến, chỉ khẽ gật đầu chào Tả Uẩn một cái.
Tả Uẩn cười chào lại, cũng không đi qua hỏi chuyện.
Chỉ là sau khi người đại diện của Tả Uẩn nhìn thấy Lâm Tân thì hơi cau mày, tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng Tả Uẩn vẫn chú ý đến.
Lúc đó Tả Uẩn không hỏi gì, đi theo viện trưởng đến chỗ khác. Lâm Tân cũng dời sự chú ý về bọn nhỏ chung quanh, không chú ý phía bên đây nữa.
Trên đường đi, viện trưởng có chút than thở “Bây giờ áp lực cạnh tranh lớn quá, có thể sống được cũng không dễ gì. Đứa nhỏ này… Bác cũng không muốn nó mệt mỏi quá, sợ nó giúp tụi nhỏ nhiều quá, áp lực càng nặng nề. Nhưng nói với nó thì nó cũng chỉ cười cười, bác trông nó từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng thấy xót cho thằng nhỏ quá”
“Đứa trẻ này bác đã nuôi nấng, bác nên tin cậu ấy nhất định sẽ biết tự lượng sức mình” Tả Uẩn mỉm cười.
Viện trưởng gật đầu “Đúng vậy, hy vọng nó sẽ không gắng gượng quá sức” Nói đến đây, viện trưởng cũng không nhắc đến chuyện của Lâm Tân nữa, nói chuyện khác với Tả Uẩn.
Đi thăm cô nhi viện xong, Tả Uẩn không ở lại ăn cơm, nói với viện trưởng mấy câu thì đi về trước.
Lên xe, Tả Uẩn mở chai nước “Anh biết người kia sao?”
Người đại diện gật đầu “Cậu ta là Lâm Tân, nghệ sĩ của Thiên Ảnh, là người của Du Tung” Câu này tuy ngắn nhưng lại rất rõ ràng.
Du Tung là người thế nào, trong giới ai cũng ngầm biết. Du Tung xem trọng Lâm Tân cũng phải, ngoại hình của Lâm Tân không chỉ phù hợp với thẩm mỹ của nữ giới mà còn với cả nam giới.
“Nghe nói Du Tung tốn không ít công sức mới chiếm được người, ưu ái không ít. Tài nguyên hiện nay của Thiên Ảnh đều dồn hết cho Lâm Tân, muốn nổi tiếng chỉ còn là vấn đề thời gian” Người đại diện nói, mặc dù mấy năm nay thời gian anh ta ra nước ngoài với Tả Uẩn phát triển sự nghiệp nhưng dù sao cũng là đàn anh trong giới người đại diện, tất nhiên sẽ có người truyền tin tức đến tai anh ta, không cần phải đi thăm hỏi gì hết. Cho nên mặc dù không ở trong nước, biến động trong giới giải trí trong nước cũng không thoát khỏi tai của anh ta.
Tả Uẩn hơi gật đầu, không nói gì nữa. Trong giới giải trí, chuyện này rất bình thường, anh đã nghe nhiều, thấy cũng nhiều cho nên không có cảm giác gì. Du Tung chưa kết hôn, cũng chưa có vợ sắp cưới, cho nên Lâm Tân cũng không bị xem là phá hoại gia đình người khác, điều này vẫn chưa chạm đến giới hạn của Tả Uẩn cho nên anh cũng không phản cảm với Lâm Tân cho lắm.
Sau này hai người lại chạm mặt ở cô nhi viện vài lần nữa nhưng chỉ đều là chào nhau một tiếng chứ không nói với nhau câu nào.
Lần đầu tiên Tả Uẩn thấy Lâm Tân là lúc anh đến giúp đỡ cho một cô nhi viện. Hôm đó là tròn một năm ngày Tả Uẩn tài trợ cho chỗ này, viện trưởng mời anh đến thăm để xem sự thay đổi nơi đây, đúng lúc Tả Uẩn rảnh rỗi, không ngờ lại gặp Lâm Tân ở đó.
Lúc đó Lâm Tân đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ, tụi nhóc thích thú xúm lại xung quanh cậu. Lâm Tân cũng rất chu đáo, đứa nhóc nào cậu cũng chăm nom rất cẩn thận. Lâm Tân có ngoại hình, lại có đôi môi căng mọng đặc biệt đáng yêu làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc. Nụ cười trên gương mặt cậu rất ôn hòa, dễ tạo hảo cảm với người khác.
“Cậu ấy cũng là người tài trợ cho cô nhi viện sao?” Tả Uẩn hỏi viện trưởng.
Viện trưởng nhìn về phía Lâm Tân, trên gương mặt in hằn dấu vết thời gian càng lộ vẻ từ ái “Thằng bé lớn lên ở đây, sau khi ra xã hội có một ít thu nhập thì giúp cho tụi nhỏ ở đây đến trường, là một đứa nhỏ tốt”
“Ra là thế” Tả Uẩn gật đầu. Không quên gốc gác, biết báo đáp, Tả Uẩn đánh giá cao người có phẩm chất này.
Lúc đó, Lâm Tân cũng chú ý đến chỗ này, sau khi thấy Tả Uẩn, ánh mắt hơi lóe lên. Cậu tất nhiên biết Tả Uẩn là ai, do dự một lát cũng không đi đến, chỉ khẽ gật đầu chào Tả Uẩn một cái.
Tả Uẩn cười chào lại, cũng không đi qua hỏi chuyện.
Chỉ là sau khi người đại diện của Tả Uẩn nhìn thấy Lâm Tân thì hơi cau mày, tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng Tả Uẩn vẫn chú ý đến.
Lúc đó Tả Uẩn không hỏi gì, đi theo viện trưởng đến chỗ khác. Lâm Tân cũng dời sự chú ý về bọn nhỏ chung quanh, không chú ý phía bên đây nữa.
Trên đường đi, viện trưởng có chút than thở “Bây giờ áp lực cạnh tranh lớn quá, có thể sống được cũng không dễ gì. Đứa nhỏ này… Bác cũng không muốn nó mệt mỏi quá, sợ nó giúp tụi nhỏ nhiều quá, áp lực càng nặng nề. Nhưng nói với nó thì nó cũng chỉ cười cười, bác trông nó từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng thấy xót cho thằng nhỏ quá”
“Đứa trẻ này bác đã nuôi nấng, bác nên tin cậu ấy nhất định sẽ biết tự lượng sức mình” Tả Uẩn mỉm cười.
Viện trưởng gật đầu “Đúng vậy, hy vọng nó sẽ không gắng gượng quá sức” Nói đến đây, viện trưởng cũng không nhắc đến chuyện của Lâm Tân nữa, nói chuyện khác với Tả Uẩn.
Đi thăm cô nhi viện xong, Tả Uẩn không ở lại ăn cơm, nói với viện trưởng mấy câu thì đi về trước.
Lên xe, Tả Uẩn mở chai nước “Anh biết người kia sao?”
Người đại diện gật đầu “Cậu ta là Lâm Tân, nghệ sĩ của Thiên Ảnh, là người của Du Tung” Câu này tuy ngắn nhưng lại rất rõ ràng.
Du Tung là người thế nào, trong giới ai cũng ngầm biết. Du Tung xem trọng Lâm Tân cũng phải, ngoại hình của Lâm Tân không chỉ phù hợp với thẩm mỹ của nữ giới mà còn với cả nam giới.
“Nghe nói Du Tung tốn không ít công sức mới chiếm được người, ưu ái không ít. Tài nguyên hiện nay của Thiên Ảnh đều dồn hết cho Lâm Tân, muốn nổi tiếng chỉ còn là vấn đề thời gian” Người đại diện nói, mặc dù mấy năm nay thời gian anh ta ra nước ngoài với Tả Uẩn phát triển sự nghiệp nhưng dù sao cũng là đàn anh trong giới người đại diện, tất nhiên sẽ có người truyền tin tức đến tai anh ta, không cần phải đi thăm hỏi gì hết. Cho nên mặc dù không ở trong nước, biến động trong giới giải trí trong nước cũng không thoát khỏi tai của anh ta.
Tả Uẩn hơi gật đầu, không nói gì nữa. Trong giới giải trí, chuyện này rất bình thường, anh đã nghe nhiều, thấy cũng nhiều cho nên không có cảm giác gì. Du Tung chưa kết hôn, cũng chưa có vợ sắp cưới, cho nên Lâm Tân cũng không bị xem là phá hoại gia đình người khác, điều này vẫn chưa chạm đến giới hạn của Tả Uẩn cho nên anh cũng không phản cảm với Lâm Tân cho lắm.
Sau này hai người lại chạm mặt ở cô nhi viện vài lần nữa nhưng chỉ đều là chào nhau một tiếng chứ không nói với nhau câu nào.
Danh sách chương