Khán giả đang xem trực tiếp đều có thể thấy được một hiện trường ngoài ý muốn, một đám chó con đang dí theo bọn trẻ, hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn, tiếng sủa của chó và tiếng bọn trẻ khóc, làm cho những người xem phát sóng trực tiếp sợ hãi, sốt ruột khi đang xem phòng phát sóng trực tiếp.

Lúc Niệm Niệm bỏ chạy, đã bị lạc mất Chu Tử Ngải.

Cô bé cố gắng chạy nhưng không biết mình đã chạy đến đâu, chỉ biết phía sau lưng có bốn năm con ch.ó đang đuổi theo, cũng sắp đuổi đến chỗ cô bé luôn rồi, Niệm Niệm tưởng tượng m.ô.n.g nhỏ của cô bé sẽ bị con ch.ó cắn mất.

Vì vậy mà Niệm Niệm cố gắng chạy nhanh hơn một chút, vứt bỏ luôn giỏ hoa trong tay, tăng tốc, lại tăng tốc.

Đi theo phía sau Niệm Niệm còn có đạo diễn Ngô Lực, một người quay phim, còn có một biên tập, ba người chạy theo phía sau Niệm Niệm.

Đám chó đuổi theo Niệm Niệm đang chạy, ba người này lại chạy phía sau đám chó và Niệm Niệm.

Nhìn cảnh này có chút buồn cười.

[Phốc! Rất xin lỗi, tôi biết là tôi không nên cười, nhưng Niệm Niệm chạy thật là nhanh, con ch.ó đuổi theo không kịp, nhân viên công tác cũng không đuổi kịp luôn!]

[Niệm Niệm thật dũng cảm, những đứa bé khác đều đã bị sợ đến khóc rồi, nhưng cô bé vẫn bình tĩnh chạy nha.]

[Ba phòng phát lúc trước đã tắt nay được mở lại rồi, hiện trường cũng đã được nhân viên kiểm soát an toàn, những đứa trẻ bên đó cũng an toàn không có chuyện gì, chỉ có Niệm Niệm vẫn bị đuổi theo!]

Đạo diễn Ngô Lực vừa chạy vừa thở hồng hộc, ông ấy hô to với Niệm Niệm đang liều mạng chạy về phía trước: “Niệm Niệm, đừng chạy, không có chuyện gì đâu, đám chó này không cắn người, lại đây với chú nè.”

Mọi người ở đây đều nhìn thấy được, đám chó này không phải muốn cắn người, chỉ là bọn chúng quá hưng phấn, thấy mấy người bạn nhỏ này chạy trốn còn nhanh hơn cả chúng, còn tưởng rằng đứa nhỏ đang chơi đùa cùng mình, nên càng ngày càng hưng phấn.

Biên tập khi chạy đã bị trẹo chân rồi, đạo diễn cùng cameraman cũng đều mệt đến không thở nổi, nhưng cameraman vẫn là tận chức trách khiêng máy quay, một đường chạy theo Niệm Niệm.

Ai có thể nghĩ đến Niệm Niệm ngày thường yên tĩnh như vậy, khi chạy sẽ nhanh như vậy đâu, Ngô Lực và cameraman là hai người đàn ông cũng không đuổi kịp cô bé, này nếu là đi thi chạy đường dài, chắc chắn là một tuyển thủ có tiềm năng.

Được ba rèn luyện mấy ngày nay, vốn dĩ Niệm Niệm chạy đã nhanh hôm nay còn nhanh hơn, sau khi nghe đạo diễn ở phía sau kêu dừng lại, cô bé sợ hãi lại tăng tốc.Con chó ở phía sau sắp cắn được vào m.ô.n.g Niệm Niệm rồi, nếu là dừng lại, m.ô.n.g của Niệm Niệm cũng không còn nữa đâu.

Nhất định không thể dừng lại.

Niệm Niệm không muốn không có m.ô.n.g đâu, cô bé lại tăng tốc chạy tiếp, chạy càng lúc càng nhanh.

Đám chó nhỏ lại thấy đứa nhỏ ở phía trước lại tăng tốc, chúng nó quẫy đuôi, thè lưỡi, phấn khởi đuổi theo, vừa đuổi theo vừa sủa lớn “Gâu Gâu Gâu”, đứa nhỏ ở phía trước sợ đến mức vừa chạy vừa che lại m.ô.n.g nhỏ.

[Ha ha ha tôi cười sắp c.h.ế.t rồi, động tác vừa chạy vừa che m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm thật đáng yêu!]

[Hình ảnh này quá hài hước rồi, ha ha ha tôi phải chụp lại mới được.]

[ha ha ha ha sao có thể buồn cười như vậy chứ, tiểu Niệm Niệm rất có năng khiếu làm diễn viên hài đó nha.]

Một tràng “Ha ha ha” khắp màn hình, chỉ có Niệm Niệm mới hiểu được sự sợ hãi của chính cô bé.

Một con ch.ó đang đuổi theo phía sau Niệm Niệm l.i.ế.m liếm ngón tay cô bé, Niệm Niệm dọa cho sợ hãi, cô bé sợ đến nức nở, tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Vào thời điểm Niệm Niệm sắp kiệt sức, đột nhiên phát hiện đoàn người ở phía trước.

Người đi đầu trong đoàn người là Giang Trầm.

Niệm Niệm như thấy được vị cứu tinh, miệng nhỏ mím chặt chạy nhanh đến chỗ ba, sau đó oan ức ôm đùi của ba, như là ôm lấy đồ vật an toàn nhất trên thế giới.

Những nhân viên đi theo phía sau Giang Trầm vẫy tay đuổi mấy con ch.ó đang lao đến.

Ngô Lực thở phì phò, thấy đứa nhỏ không có chuyện gì mới nhẹ nhõm thở rõ, ngay sau đó tim của ông ấy lại đập nhanh hơn.

Bởi vì Niệm Niệm đang ôm đùi của người kia, người mà buổi sáng Phùng Kính Tắc đã nhắc nhở bọn họ ngàn vạn lần không được đắc tội.

Vị này chính là “Kim chủ ba ba” lớn nhất của đài truyền hình Quất Tử, sắc mặt của Ngô Lực trắng bệch, chạy nhanh đến xin lỗi: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, đứa nhỏ bị chó đuổi theo, quá sợ hãi, không cẩn thận đụng phải, rất xin lỗi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện