“Niệm Niệm, mau đến đến chỗ chú này.” Ngô Lực sợ người trước mặt trách tội, thấy Niệm Niệm ôm đùi người đàn ông đó, mồ hôi và nước mắt trên mặt đều chùi vào cái quần tây cao cấp đắt tiền đó, trong lòng ông ấy lộp bộp một tiếng, chuyện này chắc đã đắc tội với người ta rồi, ông ấy nhẹ nhàng kêu Niệm Niệm, muốn mang Niệm Niệm rời khỏi đây càng nhanh càng tốt: “Niệm Niệm, đã không có việc gì rồi, đám chó nhỏ đã bị đuổi đi rồi, hiện tại chú dẫn con đi tìm mẹ, được không?”
Nhưng mà, tiểu Niệm Niệm hình như không nghe ông nói, ôm chân người đàn ông không bỏ ra, đắm chìm trong bi thương và sợ hãi không cách nào kiềm chế được của cô bé.
“Oa oa oa,” Niệm Niêm ôm chặt đùi của ba, đến bây giờ mới dám khóc, thậm chí còn nấc lên: “Hức, oa oa oa……”
Mông của Niệm Niệm một chút nữa đã bị chó cắn mất, xém chút nữa là không có m.ô.n.g nữa, oa oa oa, thật sợ hãi.
Giang Trầm nhìn con gái đang ôm đùi của mình, cúi đầu chỉ có thể thấy cái đầu tròn vo của cô bé, bởi vì sợ hãi, đứa bé khóc đến mức cả người run rẩy.
Giang Trầm xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, bình tĩnh hỏi: “Con sợ cái gì?”
Niệm Niệm cho dù là tính cách hay chỉ số thông minh, đều rất giống ba cô bé là anh, Giang Trầm đã từng nghe mẹ anh nói qua, anh từ nhỏ đến tận năm ba tuổi cũng chưa mở miệng nói chuyện, cũng không khóc lóc, cho dù đói bụng hay khát, cũng chỉ là rầm rì hai tiếng, ít khi khóc lớn tiếng.
Niệm Niệm cũng giống như vậy, năm cô bé được sinh ra cũng là thời điểm công ty bận rộn nhất, Giang Trầm muốn phân thân cũng không được, thời gian ở nhà rất ít, mặc dù ở nhà, Niệm Niệm ngoại trừ ngủ ra thì chỉ im lặng một chỗ, sau này lớn lên một chút, có thể nói, có một số biểu cảm nhỏ, nhưng cô bé sẽ không khóc, chỉ biết dùng ánh mắt nói điều mình thích hay không thích, trong trí nhớ của Giang Trầm, hình như chưa bao giờ thấy con gái khóc lớn như thế.
Nhớ tới tối hôm qua cùng vợ nói chuyện điện thoại, anh nói Niệm Niệm sẽ không khóc, nhưng bây giờ Niệm Niệm đang khóc ở trước mặt anh, còn khóc đến đau lòng như vậy.
Giang Trầm có chút lúng túng, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Thấy con gái đang ôm đùi của anh không ngừng khóc thút thít, Giang Trầm làm vẻ mặt mình mình nghiêm túc hơn, âm thanh anh trầm thấp nói: “Không được khóc!”
“Giang tiên sinh, xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ mang đứa trẻ đi ngay.” Ngô Lực thấy vẻ mặt của Giang Trầm ngày càng lạnh, thanh âm nghiêm túc, ông ấy sốt ruột không thôi.
Bị một đứa trẻ từ đâu chạy đến ôm đùi khóc lóc không buông, còn làm quần tây đắt tiền của mình bị bẩn nữa, Giang tiên sinh không đá đứa nhỏ ra, đã xem như nương tay lắm rồi.Nhưng nếu còn không mau chóng bế đứa nhỏ đi, có lẽ thật sự sẽ làm ông chủ này tức giận mất.
Ngô Lực sốt ruột bước lên, muốn dùng sức bế đứa nhỏ này đi chỗ khác.
Nhưng tay ông vừa mới vươn ra, Niệm Niệm trong nháy mắt lại khóc lớn hơn nữa.
Vốn dĩ Niệm Niệm đã cực kỳ tủi thân rồi, ba còn không cho Niệm Niệm khóc, còn hung dữ với cô bé, Niệm Niệm càng tủi thân hơn.
“Huhuhu…… Ba thật hư.” Niệm Niệm chùi toàn bộ nước mắt nước mũi lên quần của ba: “Hức, ba thật hư, con ghét ba, huhu……”
“Huhuhu……”
“……” Thấy con gái khóc lớn hơn, Giang Trầm tay chân luống cuống bế con gái rời khỏi đùi, ôm con bé vào trong lòng.
Anh nhẹ nhàng vỗ về con gái, dỗ dành nói: “Cục cưng không khóc!”
Ngô Lực đứng ở một bên sợ hãi trừng mắt, lộn xộn nửa ngày, thì ra Giang tổng chính là ba của Niệm Niệm, chính là chồng của Thẩm Minh Dữu!
Ông ấy lùi về sau hai bước, sau đó ngước mắt nhìn qua, Giang Trầm người luôn được nói đến có thủ đoạn sắc bén, sát phạt giới thương trường, lúc này đang ôm con gái trong lòng, tay chân luống cuống dỗ dành.
“Cục cưng không khóc.”
“Cục cưng đừng khóc.”
“Được được, cục cưng không khóc nha.”
Đã được xác nhận, người này đang nói đi nói lại một câu không có tác dụng gì để dỗ dành con gái, xem ra Giang tổng, vị trên trời dưới đất không gì không biết này, lại không biết dỗ dành con gái!
Nhưng mà, tiểu Niệm Niệm hình như không nghe ông nói, ôm chân người đàn ông không bỏ ra, đắm chìm trong bi thương và sợ hãi không cách nào kiềm chế được của cô bé.
“Oa oa oa,” Niệm Niêm ôm chặt đùi của ba, đến bây giờ mới dám khóc, thậm chí còn nấc lên: “Hức, oa oa oa……”
Mông của Niệm Niệm một chút nữa đã bị chó cắn mất, xém chút nữa là không có m.ô.n.g nữa, oa oa oa, thật sợ hãi.
Giang Trầm nhìn con gái đang ôm đùi của mình, cúi đầu chỉ có thể thấy cái đầu tròn vo của cô bé, bởi vì sợ hãi, đứa bé khóc đến mức cả người run rẩy.
Giang Trầm xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, bình tĩnh hỏi: “Con sợ cái gì?”
Niệm Niệm cho dù là tính cách hay chỉ số thông minh, đều rất giống ba cô bé là anh, Giang Trầm đã từng nghe mẹ anh nói qua, anh từ nhỏ đến tận năm ba tuổi cũng chưa mở miệng nói chuyện, cũng không khóc lóc, cho dù đói bụng hay khát, cũng chỉ là rầm rì hai tiếng, ít khi khóc lớn tiếng.
Niệm Niệm cũng giống như vậy, năm cô bé được sinh ra cũng là thời điểm công ty bận rộn nhất, Giang Trầm muốn phân thân cũng không được, thời gian ở nhà rất ít, mặc dù ở nhà, Niệm Niệm ngoại trừ ngủ ra thì chỉ im lặng một chỗ, sau này lớn lên một chút, có thể nói, có một số biểu cảm nhỏ, nhưng cô bé sẽ không khóc, chỉ biết dùng ánh mắt nói điều mình thích hay không thích, trong trí nhớ của Giang Trầm, hình như chưa bao giờ thấy con gái khóc lớn như thế.
Nhớ tới tối hôm qua cùng vợ nói chuyện điện thoại, anh nói Niệm Niệm sẽ không khóc, nhưng bây giờ Niệm Niệm đang khóc ở trước mặt anh, còn khóc đến đau lòng như vậy.
Giang Trầm có chút lúng túng, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Thấy con gái đang ôm đùi của anh không ngừng khóc thút thít, Giang Trầm làm vẻ mặt mình mình nghiêm túc hơn, âm thanh anh trầm thấp nói: “Không được khóc!”
“Giang tiên sinh, xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ mang đứa trẻ đi ngay.” Ngô Lực thấy vẻ mặt của Giang Trầm ngày càng lạnh, thanh âm nghiêm túc, ông ấy sốt ruột không thôi.
Bị một đứa trẻ từ đâu chạy đến ôm đùi khóc lóc không buông, còn làm quần tây đắt tiền của mình bị bẩn nữa, Giang tiên sinh không đá đứa nhỏ ra, đã xem như nương tay lắm rồi.Nhưng nếu còn không mau chóng bế đứa nhỏ đi, có lẽ thật sự sẽ làm ông chủ này tức giận mất.
Ngô Lực sốt ruột bước lên, muốn dùng sức bế đứa nhỏ này đi chỗ khác.
Nhưng tay ông vừa mới vươn ra, Niệm Niệm trong nháy mắt lại khóc lớn hơn nữa.
Vốn dĩ Niệm Niệm đã cực kỳ tủi thân rồi, ba còn không cho Niệm Niệm khóc, còn hung dữ với cô bé, Niệm Niệm càng tủi thân hơn.
“Huhuhu…… Ba thật hư.” Niệm Niệm chùi toàn bộ nước mắt nước mũi lên quần của ba: “Hức, ba thật hư, con ghét ba, huhu……”
“Huhuhu……”
“……” Thấy con gái khóc lớn hơn, Giang Trầm tay chân luống cuống bế con gái rời khỏi đùi, ôm con bé vào trong lòng.
Anh nhẹ nhàng vỗ về con gái, dỗ dành nói: “Cục cưng không khóc!”
Ngô Lực đứng ở một bên sợ hãi trừng mắt, lộn xộn nửa ngày, thì ra Giang tổng chính là ba của Niệm Niệm, chính là chồng của Thẩm Minh Dữu!
Ông ấy lùi về sau hai bước, sau đó ngước mắt nhìn qua, Giang Trầm người luôn được nói đến có thủ đoạn sắc bén, sát phạt giới thương trường, lúc này đang ôm con gái trong lòng, tay chân luống cuống dỗ dành.
“Cục cưng không khóc.”
“Cục cưng đừng khóc.”
“Được được, cục cưng không khóc nha.”
Đã được xác nhận, người này đang nói đi nói lại một câu không có tác dụng gì để dỗ dành con gái, xem ra Giang tổng, vị trên trời dưới đất không gì không biết này, lại không biết dỗ dành con gái!
Danh sách chương