136: Ngươi Còn Độc Thân Sao
Ngón tay Tô Vũ cứng lại trong giây lát, sau đó hắn thu chặt khuỷu tay, ôm nàng gắt gao thêm hai phần.
Đây là cảm giác khi vừa thức dậy liền có một người mà bạn có thể dựa dẫm vào.
“Tô Vũ, ngươi độc thân à?”
Tô Vũ rủ mi che giấu ánh sáng trong mắt, nhẹ giọng đáp: “Chưa từng cưới vợ lập gia đình, cũng chưa từng cùng bất kỳ người nào thề non hẹn biển, đến nay vẫn một mình, do đó ngươi không cần phải lo lắng chúng ta thân thiết quá mức dẫn tới sự ghen tị của những người khác”.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong đáp: “Như vậy cực tốt, đỡ phải rơi vào trường hợp ta mượn lồng ngực ngươi tựa một hồi, lúc sau lại có người ầm ĩ tới tận phủ tướng quân sẽ rất khó coi”.
“A Nguyệt, có muốn nhìn con trai không?”
Thẩm Nguyệt cố hết sức gượng dậy, đáp: “Vừa hay y thuật của ngươi cao siêu, ngươi giúp ta nhìn con trai ta xem, sao thằng bé lại không khóc?”
Hóa ra mấy ngày nay tuy rằng Thẩm Nguyệt đã ngủ thiếp đi nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện hàng ngày giữa Thôi Thị và Ngọc Nghiên.
Nàng lúc đó cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt nghiêm túc quan sát đứa bé nằm trong tã lót này.
Thằng nhỏ nhắm chặt hai mắt, không thèm quan tâm tới ai.
Thẩm Nguyệt nhìn bé, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc mũi nhỏ tới đôi mắt của bé rồi bất giác bật cười.
Chỉ cần có thể thấy bé bình an tất cả những giày vò mà nàng phải gánh chịu trước đây đều đáng giá.
Khi đôi mắt Thẩm Nguyệt đong đầy dịu dàng dõi theo đứa bé, Tô Vũ cũng đang nhìn nàng thật sâu.
Tô Vũ nói: “Thằng bé vẫn còn nhỏ, tạm thời nhìn không ra có gì bất thường, ngày sau từ từ quan sát thôi”.
“Lỡ như thằng bé sinh ra có bệnh gì đó không được chữa trị kịp thời thì phải làm sao?”
“!.
Không khóc chưa chắc đã là có bệnh, đứa bé còn quá nhỏ, không thể dùng thuốc được”.
Thẩm Nguyệt không còn cách nào khác đành từ bỏ, sau khi chơi đùa với chân tay bé con một hồi tinh thần của nàng rõ ràng tốt hơn nhiều, nàng liếc mắt nhìn Tô Vũ hỏi: “Ngươi có phải là nên rời đi rồi không?”
Tô Vũ mỉm cười: “Ta vốn còn muốn ngồi thêm một lát”.
“Ngươi không sợ tối nào cũng chạy tới phủ tướng quân sẽ bị người khác phát hiện và cho rằng chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao?”
Tô Vũ đáp: “Cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm với cô là được”.
Ngoài miệng nói vậy nhưng Tô Vũ vẫn đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi”.
Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn bước ra khỏi phòng.
Hắn nhàn nhã thong thả, bước chân không nhanh không chậm, giống như đang ra vào ngôi nhà của chính mình, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của có tật giật mình.
Thôi Thị tiễn Tô Vũ ra ngoài.
Đến cổng ngoài viện bà ta hạ giọng nói: “Đại nhân, nô tì có nghe ngóng được vài chuyện, nhị phu nhân của phủ tướng quân bị bệnh nặng, đại phu nói rằng cần phải có nhau thai làm thuốc dẫn, vào ngày công chúa trở dạ, nhau thai liền bị tướng quân lấy đi cho nhị phu nhân chữa bệnh rồi”.
Ngày thứ hai, Ngọc Nghiên đến hầu hạ từ sớm, ân cần hỏi: "Công chúa, hôm nay người có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”
Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên đáp: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi”.
Ngọc Nghiên nhìn vẻ mặt ốm yếu của công chúa nhà mình, cổ họng chợt nghẹn ngào, nàng ta cố nén chua sót chỉ cố gượng cười đáp: “Chỉ cần công chúa có thể tỉnh lại, nô tỳ sẵn sàng làm bất cứ việc gì”.
Nói xong nàng ta liền quay lưng, vội gạt lệ nơi khóe mắt, sau đó lại bắt đầu dài dòng: “Công chúa, một lát nữa nô tỳ sẽ hầu hạ người tắm rửa, bữa sáng nô tỳ cũng chuẩn bị xong rồi.
Có lẽ buổi sáng nô tỳ sẽ bận rộn một hồi nên không theo hầu bên cạnh người được, công chúa có gì cần căn dặn cứ kêu nhị nương, nhị nương là người Liên công tử phái tới”.
Thẩm Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thời tiết vào thu bên ngoài trong trẻo và tươi mát, mới sáng sớm đã trải đầy nắng vàng ban mai, là một ngày nắng đẹp.
Chỉ là Thẩm Nguyệt đang trong thời gian ở cữ, lại vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng, không thể ra ngoài vận động, ngay cả cửa sổ cũng không thể mở quá lớn.
Ngọc Nghiên hầu hạ Thẩm Nguyệt dùng bữa sáng, lại uống thuốc xong liền dìu nàng trở lại giường nghỉ ngơi.
Thẩm Nguyệt một lòng một dạ trêu chọc đứa con trai mới sinh, cũng không có thời gian chú ý nhiều tới Ngọc Nghiên.
Vào lúc này tay áo Ngọc Nghiên kẹp chặt thứ gì đó rồi vội vội vàng vàng ra khỏi Trì Xuân Uyển.
Nàng ta xuyên qua vườn hoa, sải chân đi thẳng tới Phù Dung Uyển.
Chất độc trong người Liễu Mi Vũ bây giờ đã được giải vì vậy thân thể vẫn còn rất yếu ớt, chủ yếu nằm trên giường dưỡng bệnh.
Nhau thai lần trước của Thẩm Nguyệt được đem tới để làm thuốc dẫn cho nàng ta cũng chỉ ăn được một phần nhỏ, số còn lại mỗi ngày đều dùng một phần riêng biệt để hầm canh bồi bổ thân thể.
Đại phu đó nói rằng nàng ta cần phải sử dụng nhau thai này để phục hồi nguyên khí.
Do đó Liễu Mi Vũ yên tâm thoải mái ăn nó.
Chỉ cần nhớ tới thứ mà mình ăn là một miếng thịt rơi xuống từ trên người Thẩm Nguyệt nàng ta liền đặc biệt cảm thấy ngon miệng.
Thực ra để hóa giải loại độc Thiên Hầu này căn bản không cần dùng tới cái gọi là phương thuốc, càng không cần sử dụng nhau thai làm thuốc dẫn.
Đó chẳng qua là cái cớ mà Liễu Mi Vũ đã cùng tên đại phu kia chuẩn bị từ sớm.
Thuốc độc là do Liễu Thiên Hạc đưa cho nàng ta, trong tay hắn đương nhiên cũng có thuốc giải.
Liễu Mi Vũ kêu Liễu Thiên Hạc hạ vào người nàng ta một lượng độc nhỏ, cũng không đủ lập tức khiến nàng ta tử vong.
Trong tay nàng ta có thuốc giải, Liễu Thiên Hạc cũng để lại một phần chất độc đó để nàng ta phòng thân, nàng ta có thể khiến bản thân trúng độc bất cứ lúc nào, cũng có thể tự giải độc mọi lúc.
Cứ nhiều lần lặp lại như vậy mới có thể duy trì trạng thái trúng độc và buộc Tần Như Lương phải tìm kiếm thuốc giải khắp nơi để cứu bản thân.
Chỉ cần dồn ép Tần Như Lương đến một bước đường nhất định, lại sai khiến đại phu nói ra việc lấy nhau thai làm thuốc dẫn, hắn sẽ không tiếc giá nào để tìm được.
Nhưng nhau thai của phụ nữ mang thai là vật cấm kỵ, há có thể dễ dàng giao cho người khác như vậy.
Cho dù Tần Như Lương lấy nghìn vàng thu mua thì thứ đó cũng hiếm có khó gặp vô cùng.
Dưới cơn cùng quẫn, Tần Như Lương liền nhớ tới trong nhà còn có một bà bầu sắp sinh, chính là Thẩm Nguyệt.
Chỉ cần loại cái thai trong bụng của Thẩm Nguyệt liền có thể đạt được thuốc dẫn.
Cứ như vậy từng bước nối tiếp chặt chẽ, kế hoạch này không chỉ có thể thả Liễu Thiên Hạc, tháo gỡ hiềm nghi cho bản thân nàng ta mà còn có thể dùng nó để cướp đi tính mạng của đứa con trong bụng Thẩm Nguyệt, cớ sao lại không làm?
Quả là một mũi tên trúng ba con nhạn!
Bởi vậy Liễu Mi Vũ mạo hiểm đánh cược một phen, tự dồn bản thân vào hiểm cảnh để tái sinh, cuối cùng nàng ta cũng thắng cược.
Nhưng nàng ta có nằm mơ cũng không ngờ tới cuối cùng Thẩm Nguyệt không những không gặp bất trắc mà còn thuận lợi sinh ra đứa bé.
.
Khi Hương Lăng đang cẩn thận đút cho nàng ta từng thìa canh, nàng ta không kìm được thốt lên: “Tại sao lần nào nàng ta cũng có thể gặp dữ hóa lành? Với cái thai hơn tám tháng bị tướng quân ép tới không thể không sinh non đó, ta vốn còn tưởng rằng lần này nàng ta sẽ phải đi gặp Diêm Vương không còn nghi ngờ, đứa trẻ trong bụng cũng chắc chắn không giữ lại được, chẳng ngờ đứa nhỏ được cứu mà cô ta cũng vẫn còn sống!”
Hương Lăng thoáng ngập ngừng rồi nói: “Nô tỳ nghe nói mấy ngày nay công chúa bệnh nặng chưa từng tỉnh lại”.
“Bệnh chết mới tốt, tướng quân khỏi phải từ sáng tới tối đều nhớ nhung tới nàng ta”.
Nàng ta sao có thể không nhìn ra được Tần Như Lương vài ngày nay tuy người đều ở trong viện của nàng ta nhưng tinh thần luôn lơ đễnh, quan tâm tới Thẩm Nguyệt hơn bao giờ hết.
Là vì cảm giác thiếu nợ sao? Hay còn vì nguyên nhân nào khác? Lúc này trong viện cũng truyền đến tiếng bước chân, Hương Lăng còn chưa kịp mở cửa thì đã bất ngờ có người từ bên ngoài xông vào.
Liễu Mi Vũ nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy đứng ngược chiều ánh sáng ở khung cửa chính là Ngọc Nghiên.
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Mi Vũ thoắt thay đổi, quát lên: “Lá gan của thứ tiện tỳ nhà ngươi đúng là lớn lắm!”
Ngọc Nghiên có thể một mình tới đây sau lưng Thẩm Nguyệt đương nhiên là táo bạo.
Thấy Liễu Mi Vũ đã uống hết một nửa bát canh, trong nồi còn đang đun sôi thứ gì đó, khoảng thời gian này nàng ta vẫn ngày ngày chạy tới phòng bếp làm sao có thể không biết đó là nhau thai của công chúa nhà mình đây?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, trong lòng Ngọc Nghiên liền nhỏ máu.
Khi Thẩm Nguyệt còn đang đau ốm, Ngọc Nghiên không rảnh để tính toán chuyện này chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn.
Hiện tại Thẩm Nguyệt đã tỉnh, bên cạnh lại có Thôi thị săn sóc, nàng ta còn lo sợ cái gì?
Nàng muốn dũng cảm thay công chúa đến đòi nợ!
Ngọc Nghiên đỏ hồng hai mắt nhìn Liễu Mi Vũ chòng chọc: “Ăn thịt của người khác, uống máu của người khác, ngươi rất vui vẻ có phải không?”
Liễu Mi Vũ đáp: “Là công chúa kêu ngươi tới đây sao? Ta nghe nói công chúa đổ bệnh rồi, vừa hay ta cũng vẫn nằm trên giường suốt, còn chưa kịp tới cảm ơn công chúa. Nếu không phải nhờ nhau thai của nàng, ta cũng không thể giải được độc trong người”.
Ngọc Nghiên nhìn chằm chằm Liễu Mi Vũ: “Trái tim của ngươi đúng là còn độc ác hơn cả rắn rết!”
Liễu Mi Vũ bật cười, đắc ý đáp: “Ta có thể làm được gì, khi đó ta hấp hối gần chết, là tướng quân không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được thuốc dẫn cho ta, ta không thể ăn hết nhau thai của công chúa trong một lần, đại phu nói rồi mỗi ngày dùng để hầm dùng không thể tốt hơn”.
“Ngươi không sợ sẽ gặp phải báo ứng sao?”
Liễu Mi Vũ sầm mặt, lạnh lùng nói: “Báo ứng? Ta thì có thể gặp báo ứng gì? Ta từ đầu đến cuối chưa từng làm gì.
Ngọc Nghiên, nếu ngươi còn không đi, ta sẽ kêu người tới đánh đuổi ngươi ra ngoài, sao có thể trong mắt không có tôn ti như vậy, công chúa bình thường dung túng ngươi quen rồi, nhưng ta thì không!”
Thế nhưng Ngọc Nghiên không những không rời đi, nàng ta ngược lại còn bước vào gian phòng của Liễu Mi Vũ.
Nàng ta vừa bước đi vừa lấy một con dao găm từ trong tay áo, rút ra vỏ dao để lộ một lưỡi dao sắc bén.
Chính là thanh dao găm Thẩm Nguyệt vẫn luôn để dưới gối.
Có vũ khí sắc bén trong tay, Ngọc Nghiên chẳng mảy may sợ hãi.
Liễu Mi Vũ cùng Hương Lăng thấy cảnh này sắc mặt lập tức tái nhợt đi hai phần.
Hương Lăng kinh hãi thốt lên: “Ngọc Nghiên ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám làm hại phu nhân, tướng quân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Đôi mắt Ngọc Nghiên lộ ra tia hung tàn: “Ta không hại nàng ta, ta muốn giết chết nàng ta!”
Dứt lời, Ngọc Nghiên liền lao thẳng về phía hai người họ.
Trong chớp mắt, Phù Dung Uyển vốn tĩnh lặng vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ.
“Ngươi điên rồi! Bà điên này!”
“Cứu mạng! Cứu mạng! Người đâu mau tới, giết người rồi!”
Vào sáng sớm khắp nơi trong vườn hoa đều có người làm quét dọn tưới nước, nghe thấy tiếng ồn ào liền nhao nhao chạy tới Phù Dung Uyển.
Tần Như Lương lúc này cũng đang trên đường tới Phù Dung Uyển.
Phù Dung Uyển náo loạn tới gà bay chó sủa, làm sao có thể không truyền ra chút động tĩnh nào.
Có nha hoàn đang lén lút theo dõi thấy sự tình không ổn liền cấp tốc chạy về Trì Xuân Uyển mật báo tin tức.
Thẩm Nguyệt vốn còn tưởng rằng Ngọc Nghiên thực sự có chuyện bận rộn, cả buổi sáng đều đã không nhìn thấy bóng dáng nàng ta đâu, lại không ngờ nghe được nha hoàn nói là nàng ta đã tới Phù Dung Uyển gây chuyện rồi.
Ngọc Nghiên mang theo dao muốn giết chết Liễu Mi Vũ.
Sau đó Tần Như Lương kịp thời xuất hiện ngăn chặn lại hành động điên rồ này của nàng ta.
Nếu Trì Xuân Uyển không có người nào tới phân xử, còn không biết Ngọc Nghiên sẽ phải nhận hình phạt như thế nào đây.
Triệu thị cùng Thôi thị đều không muốn làm phiền tới Thẩm Nguyệt, nàng vẫn còn đang ở cữ không thể tùy tiện ra ngoài, nếu bị gió thổi tới cảm lạnh thì thực sự được không bù mất.
Triệu thị kêu Thôi thị tới canh chừng Thẩm Nguyệt, còn bản thân chuẩn bị tới cầu xin Tần Như Lương.
Không nghĩ tới những lời mà nha hoàn kia đến báo lại đều lọt vào tai Thẩm Nguyệt.
Nàng khoác một thân áo ngủ, mặt không cảm xúc đẩy mở cửa phòng rồi hỏi: "Ngọc Nghiên đang ở đâu?"
Nhà hoàn lắp bắp đáp: "Ở… còn ở Phù Dung Uyển chờ xử lý, tướng quân sắp xếp…"
Thấy Thẩm Nguyệt định nhấc chân đi ra ngoài, Triệu thị vội vàng tiến lên ngăn cản: "Công chúa không thể được, người nên nằm giường nghỉ ngơi ở trong phòng, không thể ra ngoài đi lại, bên ngoài gió lớn, coi chừng sau này để lại di chứng".
Thôi thị cũng vội tiếp lời: "Đúng vậy đó công chúa, người vẫn nên trở về phòng trước, để Triệu mụ qua đó trước xem xét tình hình, Triệu mụ là người làm lâu năm trong phủ, bà ấy cầu xin cho Ngọc Nghiên tin rằng tướng quân sẽ giơ cao đánh khẽ thôi".
Thẩm Nguyệt vẫn quyết định bước ra khỏi cửa, nàng nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài.
Con ngươi nàng phảng phất tia sáng nhưng không hề có nhiệt độ, có chăng chỉ là sự vắng lặng như một tấm kính thuỷ tinh lạnh băng.
Trước kia vì mang thai đứa nhỏ nên thân thể cồng kềnh không tiện nhưng giờ, khi nàng bước chân qua bậc cửa, hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, tuy rằng sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng lại cảm thấy một loại dễ chịu chưa từng có.
Tuy vậy trái tim nàng lại thoải mái không nổi.
Thẩm Nguyệt bước xuống bậc thềm trước cửa, đạp từng bước nói: "Cho dù Ngọc Nghiên không tới đó thì ta cũng sẽ đi".
"Công chúa!"
"Nhị nương, ngươi ở lại trông coi đứa bé", Thẩm Nguyệt đứng trước mặt Triệu thị, ánh mắt lạnh nhạt mang theo áp bức mờ ảo nhìn bà ta nói: "Triệu mụ, bà tránh ra".
Triệu thị đụng phải ánh mắt này của Thẩm Nguyệt thì khiếp sợ tới sựng người, khi bà ta còn đang chìm trong ngơ ngác nàng đã vượt qua bên người.
Triệu thị ngoảnh đầu nhìn bóng lưng của nàng, nói với theo: "Công chúa, người vừa mới sinh xong, còn chưa có thể đi ra ngoài mà!"
Tiếc là Thẩm Nguyệt vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Nàng đi qua vườn, thẳng tới bên hồ, gió từ hồ thổi tung mái tóc của nàng, góc váy cũng cuốn bay theo gió.
Gió trong cái nắng mùa thu này không hề lạnh, ngược lại còn mang theo mùi ẩm ướt mà ấm áp.
Bước chân Thẩm Nguyệt như bay, khi nàng tới được Phù Dung Uyển, tất cả những người hầu xử lý sự việc thấy nàng đều kinh hãi mà trầm mặc, sau đó dồn dập nhường đường rồi nhanh nhẹn rời khỏi Phù Dung Uyển.
Trong sân khá lộn xộn, dưới nền đất rải rác đầy mảnh vải vụn cùng sợi tóc của phụ nữ.