Có thể thấy cuộc ẩu đả ở đây trước đó dữ dội đến mức nào.

Liễu Mi Vũ và Hương Lăng đều bị thương, lúc này đại phu đang xử lý vết thương cho Liễu Mi Vũ ở trong phòng, Tần Như Lương chắp tay đứng trong viện, sắc mặt u ám.

Ngọc Nghiên đang quỳ trong viện, trên mặt bầm tím, khóe môi sưng lên, trên thân có vết thương, máu thấm ra ngoài, quần áo rách nát.

Nàng ta cúi đầu lặng im không nói.

Trong phòng lại vang lên tiếng khóc oan ức của Liễu Mi Vũ.

Tay Hương Lăng bị con dao găm cắt trúng, sau khi được băng bó qua loa thì nàng ta đã ra cửa.

Hiện giờ con dao đó bị vứt dưới đất, lưỡi dao còn dính máu.

Hương Lăng định đưa đơn thuốc đại phu đưa cho hạ nhân để đi sắc thuốc.

Không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang bước vào Phù Dung Uyển, sắc mặt Hương Lăng tái nhợt như nhìn thấy ma, sau đó vội vàng đảo lảo chạy vào phòng nói cho Liễu Mi Vũ.

Tần Như Lương chú ý đến phản ứng của Hương Lăng, xoay thân thì nhìn thấy Thẩm Nguyệt, hắn ta có chút sửng sốt.


Thẩm Nguyệt búi tóc bằng trâm cài màu xanh, khuôn mặt vốn dĩ có vết sẹo vắt ngang nay đã trở nên trắng trẻo mịn màng, không còn dấu vết gì cả.

Nàng đã khôi phục gương mặt Thẩm Nguyệt ngốc ngày xưa đã sở hữu
Vẫn thanh lệ nhưng không còn vẻ ngây thơ, ánh mắt sâu thẳm.

Nàng không cần hao tâm tốn sức dán sẹo để che giấu nữa, lúc đó làm thế chỉ vì muốn tiện cho bản thân hành động thôi.

Nhưng giờ nàng đã sinh con rồi, từ nay về sau, nàng chỉ cần làm hài lòng bản thân mình thôi.

Đến khi Liễu Mi Vũ được Hương Lăng dìu ra ngoài, nàng ta không dám tin khi thấy ánh mắt Tần Như Lương đang hướng về phía Thẩm Nguyệt, nhìn chằm chằm cả một lúc lâu vẫn không dời mắt đi.

Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên dưới đất một lúc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Liễu Mi Vũ đứng trước cửa.

Liễu Mi Vũ đảo lảo hai bước, sắc mặt còn khó coi hơn cả Hương Lăng.

Tại sao, tại sao nàng ta đã tốn biết bao công sức mà Thẩm Nguyệt vẫn sống tốt, nhan sắc còn đẹp hơn trước.

Có lẽ trước đây Thẩm Nguyệt luôn tỏ ra mình khờ dại ngu ngốc khiến người khác dễ dàng bỏ qua nhan sắc của mình, nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt đã khác hoàn toàn, cả người nàng đều toát lên lý trí và sự tỉnh táo mà ít ai có thể có.

Thẩm Nguyệt híp mắt nhận ra Liễu Mi Vũ bị thương, nhưng mấy vết thương trên người nàng ta cộng lại không bằng vết thương và sưng tấy trên người Ngọc Nghiên.

Thẩm Nguyệt đi đến cạnh Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên đang rũ đầu, phát hiện bên cạnh xuất hiện một đôi chân thì nàng ta lập tức ngẩng lên, sau khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt, nàng ta mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

Thẩm Nguyệt hơi cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tỳ nữ nhà mình lên, nhìn kỹ các vết thương trên mặt, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng nhưng lại khẽ nói: “Ai làm?”
Ngọc Nghiên nghẹn họng, giơ tay lên chỉ vào Liễu Mi Vũ và Hương Lăng.

Thẩm Nguyệt buông cằm nàng ta ra nói: “Đứng lên”.

Ngọc Nghiên cử động hai chân, Tần Như Lương lại nói: “Một con nha đầu mà cũng dám ra tay đánh phu nhân, là nàng ta có lỗi trước, quỳ trong viện cũng là lẽ đương nhiên”.

Thẩm Nguyệt làm như xung quanh không có ai nói: “Đứng lên!”
Tần Như Lương nhìn bóng lưng vừa kiên định vừa kiêu ngạo của nàng, cuối cùng cũng không nói gì.

Ngọc Nghiên đứng dậy, dù cả người đầy thương tích nhưng vẫn đứng thẳng tắp, nuốt nước mắt nói: “Công chúa, là nô tì vô dụng, nô tì đánh không lại bọn họ, không có khả năng đánh chết Liễu thị”.

Thẩm Nguyệt thuận tay lau đi vết bẩn trên người Ngọc Nghiên, lau nước mắt nơi khóe mắt nàng ta nói: “Không sao, có ta ở đây, sẽ không để người khác bắt nạt ngươi”.


Sau đó nàng đi qua bên cạnh Ngọc Nghiên, cúi người nhặt con dao găm lên, nắm chặt trong tay, đi đến chỗ Liễu Mi Vũ.

Liễu Mi Vũ lùi về sau, khóc lóc như mưa vô lực nhìn Tần Như Lương: “Tướng quân…”
Thẩm Nguyệt đi đến trước bậc thềm, Tần Như Lương đi đến chắn trước mặt Thẩm Nguyệt.

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, cảm thấy vô cùng phức tạp nói: “Cô không nghỉ ngơi ở trong viện, còn đến đây làm gì?”
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào Liễu Mi Vũ nói: “Chả lẽ ta chỉ lo nghỉ ngơi trong viện, để các ngươi dễ dàng đánh chết người của ta thế này sao?”
Tần Như Lương nói: “Là Ngọc Nghiên ra tay trước! Ta còn chưa kịp trách tội nàng ta, nếu bây giờ cô muốn dẫn nàng ta đi, ta sẽ không truy cứu chuyện lần này”.

Thẩm Nguyệt cầm dao chỉ vào Liễu Mi Vũ bỗng nói với Tần Như Lương: “Ngươi có từng nghĩ ngươi cứu nàng ta thì ta và con của ta có thể sẽ chết không?”
Tần Như Lương nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: “Xin lỗi!”
Thẩm Nguyệt nói với Liễu Mi Vũ: “Cũng may bọn ta mạng lớn vẫn còn sống, nhưng sau này không thể biết được!”, ngừng một chốc nàng lại nói: “Tần Như Lương, ngươi từng nói chỉ cần ta chịu cứu nàng ta thì ngươi đồng ý hết thảy mọi điều kiện, bây giờ ngươi lấy nhau thai của ta làm thuốc dẫn cho nàng ta, dù ta cứu được nàng ta thì còn tính không?”
Tần Như Lương: “Tất nhiên vẫn tính”.

“Nếu ta muốn nàng ta chết! ”
Tần Như Lương nói: “Ta rất biết ơn vì cô đã cứu nàng ấy, nhưng nàng ấy chưa từng làm gì.

Thẩm Nguyệt, cô và con… chẳng phải cũng không có chuyện gì đó sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng qua là sinh non trước một tháng mà thôi, dù sao bọn ta cũng sẽ không sao, ngươi cũng có thể đạt được thứ ngươi muốn, thế nên đây chính là lý do ngươi mặc kệ tất cả mà đánh vào bụng ta sao?”
Tần Như Lương không còn gì để nói.

“Tốt lắm, bây giờ ngươi không muốn cho ta động vào nàng ta! ”, nàng nghiêng người nhìn chằm chằm Tần Như Lương nói: “Vậy thì cứ để ngươi chịu đi”.

“Ngươi muốn ta trả thế nào?”, chỉ cần là việc hắn ta có thể làm được thì hắn ta đều sẵn lòng bù đắp cho Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt ném con dao găm cho hắn, nói rõ từng chữ: “Tự đâm mình một nhát”.


Liễu Mi Vũ hoảng sợ thốt lên: “Tướng quân, đừng mà!”
Tần Như Lương siết con dao, cúi đầu nhìn lưỡi dao sắc bén đó, sau đó không do dự đâm vào cánh tay mình.

Máu chảy thấm ướt cả áo của hắn ta, lộ ra vết thương rất sâu.

Tần Như Lương mím môi nói: “Nếu một dao này có thể khiến cô không còn căm hận, ta sẵn lòng chịu”.

Liễu Mi Vu hoảng sợ hét lên, sắc mặt trắng bệch nói: “Tướng quân!”
Tần Như Lương không nhìn Liễu Mi Vũ một cái nói: “Nàng đừng qua đây, đây là ân oán của ta và nàng ta”.

Thẩm Nguyệt đến gần một bước, giơ tay cầm cán dao trên cánh tay Tần Như Lương.

Tần Như Lương cau mày nhịn đau.

Liễu Mi Vũ khiếp sợ mặt mày trắng bệch gào lên: “Thẩm Nguyệt! Ngươi dừng tay cho ta! Không thể làm hại đến tướng quân!”
Liễu Mi Vũ càng gào thét càng như có thể khiến Thẩm Nguyệt dùng sức, ngón tay nàng hơi dùng sức, mũi dao như ma sát vào xương cánh tay của Tần Như Lương, hắn ta phát ra tiếng rên khẽ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện