Một tuần trôi qua nhanh chóng, mọi việc coi như ổn thỏa lúc này Minh Anh diện một bộ váy công sở mà nó cắt công chuẩn bị từ mấy hôm nay, đôi tay đang xen lẫn nhau cứ đến đi lui trong phòng, nghiệm lại một chút vấn đề.

“ cốc…cốc” tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang vào. Thoáng chốc Minh Anh có chút giật mình, chạy đến mở cửa.

“ Bà nội, hôm qua bà cảm lạnh mà sao hôm nay bà dậy sớm thế ạ” lời nói quan tâm nó hỏi.

“ coi xem, có người chẳng phải còn dậy sớm hơn bà nữa hay sao” giọng nói bà Zoe vẫn trìu mến ấm áp như vậy “ Đừng căng thẳng, chỉ cần cháu làm hết sức mình là được rồi. Cứ tự tin vào bản thân như khi vừa bắt đầu ấy. Đừng sợ mình nói sai, mà cứ hãy nói và làm theo những gì mà mình nghĩ”

Minh Anh gật đầu hít thở sâu, vòng tay ôm bàn Zoe tìm chút ấm áp tự trấn an tinh thần cho mình.

Trải qua hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Minh Anh cũng đang an tọa tại văn phòng làm việc của tòa cao ốc Vũ Thị, ngoài Vũ Hàn Thuyên ra còn có cả Mr.Jul.

“ Đã để cho cô chờ lâu, ngồi đi. Trong thời gian qua chúng tôi đã xem xét tỉ mỉ về bản báo cáo thị trường của cô, cô cũng không có gì phải ngạc nhiên trước khi làm điều gì đó chúng ta chẳng phải nghiêng cứu kỉ lưỡng hay sao” Mr.Jul thẳng thừng nói không chút e ngại.

“ à không, đó là việc đương nhiên. Tôi hoàn toàn không có gì cảm thấy ngạc nhiên” Minh Anh thãn nhiên đáp lại.

Nhìn thái độ thờ ơ, hết một nữa là chẳng có gì lo ngại mà bật cười:

“ Minh Anh, cậu cũng đừng căng thẳng với anh ta. Thật ra sự tình hôm trước là mình cố ý sắp xếp, để tìm hiểu đối phương là người có tính nhẫn nại và phong thái làm việc hay không. Julian làm việc rất có kỉ cương và giờ giấc” Vũ Hàn Thuyên giải thích một tràng.

Minh Anh không nói gì nhiều chỉ “ Ồ” một tiếng, quay sang nhìn Mr.Jul cười một cái thay cho sự cố gặp mặt khi trước không chút cảm tình.

Vũ Hàn Thuyên định nói gì đó, nào ngờ cánh cửa văn phòng mở ra, có một người đàn ông tuổi trung niên, lịch lãm trong bộ đồ tàu bước vào, tay chống gậy, nhìn người đàn ông này khá phong độ.

Minh Anh có chút ngạc nhiên nhưng cũng không có gì xa lạ khi nhận ra trước mặt là “ Bạn trà” của mình, đứng phất dậy cuối chào lễ phép:

“ Chào bác”

“ Chủ tịch, sao ngài lại đến đây. Con có thể giải quyết” Hàn Thuyên giọng lạnh lùng, nhưng ai cũng biết rõ là lời quan tâm.

“ Ở đây chỉ có con và Julian cần gì phải gọi ba mình như thế” người đàn ông cười đùa đáp lại “ sức khỏe ta không sao, cảm ơn con. Ta nghe hôm nay con lại tuyển chọn người tài thấy làm thú vị ta đến tham gia được chứ”

Nếu lúc này không có ai chắc Minh Anh sẽ tự kêu lên một “ Oh My God” sao số nó lại tốt thế này, hết gặp người này đến người khác đều là những quí nhân trong đời. Điều này so với rủi ro xãy ra trước kia có là gì, thay vì hận hay oán trách Uyển Nhi thì nó nên gọi điện thoại ngay lập tức mà “ Cảm Ơn” một tiếng thì đúng hơn.

Đôi môi tự dưng mà cong lên một đường, mỉm cười ma mị thu hút ánh nhìn của Mr.Jul

“ ồ, sao cháu lại cười” Người đàn ông, nhún vai tò mò hỏi.

“ dạ là do không nghĩ đến chuyện, bạn trà của mình lại là một Chủ Tịch, lại càng không ngờ cô bạn ở nơi xa xôi này của mình là Tổng giám đốc. Cháu có chút hoang mang” giọng nó có chút bông đùa cùng với cử chỉ đưa tay lên xoa vùng thái dương, khiến mọi bật cười giảm bớt chút căng thẳng.

“ Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi” Hàn Vũ Thuyên lấy lại tư thái làm việc nói.

Mr.Jul đưa đến trước mặt hai bản báo cáo, Minh Anh mở ra đảo mắt đọc theo. Một bên là của nó một bên là của Jul tính ra độ chênh lệch không bao nhiêu, những điểm chính về việc mở rộng dự án thì cả hai bản báo cáo đều giống nhau.

Julian lúc này dường như đang làm việc nhóm cùng với nó, cả hai người hợp tác nhuần nhiễn như đã có kết hợp ăn ý từ trước. Julian lúc này như một người khác chỉ dẫn rất chân thành, giọng điệu chậm rãi nụ cười rất hiền hòa khiến người đối diện cảm thấy rất dễ gần gũi.

Đến những đoạn khó hiểu, Minh Anh còn chuẩn bị cả bút vạch ra những điểm quan trọng, những chi tiết có thể bỏ qua. Khoanh lại những vùng trọng tâm đánh một lần là biết ngay kết quả. Thái độ tập trung vào công việc rất nghiêm chỉnh dường như chỉ có bản thân của nó đang trụ trì mọi việc theo ý mình, sự phân tích diễn đạt cũng rất có sự thuyết phục.

Mất cả tiếng đồng hồ Minh Anh mới triễn khai xong , lúc vừa thuyết trình Minh Anh vừa quan sát thái độ của ba người trong phòng họ đều châm chú lắng nghe, không có miệt thị nào cả, lại gật gù điều này khiến nó thở phào nhẹ nhõm.

“ Annie, vậy cô có biết điểm khó ở đây là gì không” Mr.Jul khoanh tay trước ngực, dò xét Minh Anh.

“ chẳng phải là đây hay sao” Minh Anh đặt mũi bút đen khoanh tròn hai chữ MYLER, Ngẩn mặt lên nhìn Hàn Thuyên.

“ Không sao, cậu cứ nói cứ hỏi những gì mình muốn đi” Hàn Thuyên thãn nhiên nhún vài đáp.

“ Hàn Thuyên, nếu không ngại mình có thể hỏi vì sao mọi máu chốt đều nhắm vào MyLer, mình biết Myler là một tập đoàn thương mại lớn ở Úc địa vị rất vững vàng không phải muốn đổ là đổ, thay vì đánh bại chuyển hợp tác chẳng phải là cách dễ dàng hơn sao. Nhưng mọi thứ mà mình phân tích ra được đều là cậu muốn nó biến mất khỏi thị trường hoàn toàn”

Sắc mặt Hàn Thuyên trở nên có chút khó chịu, nếu chú ý quan sát kỉ mới nhận ra được điều đó. Hàn Thuyên im lặng, hay tay đan xen lại chống lên đặt trước chóp mũi trầm tư, suy nghĩ gì đó sau đó lại thở dài ra định nói thì bị Chủ tịch Vũ cắt ngang.

“ Chuyện cũng đã nhiều năm, nếu buông bỏ được con cứ cho qua đi Hàn Thuyên à. Cứ ân ân oán oán biết bao giờ thì dừng”

Từng chữ đều lọt vào tai của Minh Anh, thầm suy đoán người bà ác độc kia chắc hẳn đã có ân oán gì với gia đình họ Vũ. Bất giác, trong lòng có chút ái ngại.

“ Bỏ qua sao, là mạng của mẹ, là sức khỏe của ba. Dứt khoát tôi sẽ lấy hết tinh lực mà chiến tới cùng với bà ta” bàn tay thon gọn của Vũ Hàn Thuyên cuộn tròn thành quyền, rõ sự tức giận khi nhắc đến.

Bổng Minh Anh đứng hẳn dậy, đi qua chổ hai cha con họ Vũ trang nghiêm, cúi đầu:

“ Thay mặt gia đình, tôi thật sự xin lỗi hai vị”

“ Annie, thế này là sao” hai cha con đồng thanh hỏi”

“ Thật ra, tôi chính là con cháu của gia đình họ Nguyễn, tập đoàn Myler. Tuy không biết sự việc bên trong là như thế nào, nhưng có lẽ gia đình tôi đã gây ra lỗi lầm cho gia đình họ Vũ, tôi cơ bản không thể nào bù đắp được nhưng thay mặt gia đình tôi thành thật xin lỗi hai vị” Minh Anh là cúi đầu thành tâm xin lỗi một lần nữa.

Điều này làm sao Vũ Hàn Thuyên và mr.Jul không biết cơ chứ, từ đầu bọn đã điều tra rất kĩ lưỡng về xuất thân của Minh Anh. Chỉ là muốn im lặng xem mọi việc sẽ diễn biến như thế nào và mục đích Minh Anh đầu quân vào Vũ Thị có phải là do Myler cử đến hay không, nhưng lại không ngờ suy nghĩ của họ là hoàn toàn sai lệch khi thấy thái độ thành tâm của Minh Anh đến vậy.

“ chuyện này cũng không phải liên quan đến cháu không phải sao, người nào làm thì người đó chịu cháu không phải là kẻ chịu thay. Cháu không cần ái ngại, người đời trước gây ra con cháu đời sau không biết không có tội, cũng không cần phải nhận tội thay ai” Chủ tịch Vũ lên giọng nói một câu.

“ Năm đó, là vị chủ tịch Myler Châu Tịnh Yên bóp chết một công ty bé nhỏ của gia đình mình. Chỉ vì chút lợi nhuận, mà bà ta không chừa thủ đoạn chiếm hết đất đai khu phố nơi gia đình mình sinh sống, đã thế còn lấy một mạng của mẹ mình, cậu nghĩ xem mình có thể bỏ qua không?”

Nhưng tiếng sét đánh bên tai, những gì vừa nghe thoáng chốc làm tinh thần của nó bất ổn. Bã vai run run tức giận, trước giờ nó chưa có khái niệm “ người xấu” là tồn tại, chỉ vì một lí do nào đó mà khiến họ trở nên như vậy. Thậm chí những kẻ buông người cũng chỉ vì kiếm cơm nên mới dã thú đến vậy, nhưng bây giờ mới thấu hiểu được cái gì là “ độc ác” cứ nghĩ bà ta là một phụ nữ đáng thương, vì bị gia đình ép gã đi, một cuộc hôn nhân kinh tế không tình yêu. Nào ngờ, âu cũng là vì lòng tham không đấy, hại người không có điểm dừng.

“ Tổng giám đốc thuyên, cô hãy tin tưỡng ở tôi. Nhất định tôi sẽ khiến bà ta thân bại danh liệt, nhưng hãy để cho Myler một con đường đó là tâm huyết cả đời của gia đình họ Nguyễn không thể nào vì một kẻ không đáng làm nó sụp đổ”

Cả cơ hồ Minh Anh căng lên như dây đàn, thái độ không hề thay đổi vẫn lịch sự và thành khẩn mạnh dạng đề nghị cương quyết đến cùng.

Hai cha con nhìn nhau giấy lát rồi đồng lúc gật đầu, như hiểu ý đối phương thông qua. Chủ tịch Vũ trầm giọng “ Julian, từ nay cậu giúp Annie một tay. Cô gái này còn 6 tháng nữa thì tốt nghiệp xong, trong thời gian đó cậu hãy sắp xếp một công việc như những nhân viên bình thường cho cô ấy tích lũy thêm kinh nghiệm” .

“ Annie, còn đây là hợp đồng mình sẽ cho cậu thời gian 2 năm để xây dựng dự án ở Úc sau đó sẽ là Việt Nam, công ty con của Vũ Thị ở đó sẽ lấy tên PARKSON cậu sẽ là Tổng Giám Đốc điều hành . Trong một Năm đầu nếu cậu có thể đưa PARKSON đứng vững ở thương trường tại Úc 30% cổ phần sẽ là của cậu, và nếu trong vòng 2 năm cậu đưa được Vũ Thị đến với thị trường Việt Nam, có hiệu quả cao ở đó mọi sự điều hành công ty ở đó cũng chính là cậu quyền sở hữu PARKSON ở Việt Nam cũng là của cậu”

“ Tất nhiên đây chỉ là tạm thời mà thôi, Vũ Thị có thể lấy lại tất cả nếu như cậu nữa chừng bỏ đi cậu sẽ mất tất cả. Nếu cậu đưa Vũ Thị trụ vững địa vị trong vòng 2 năm cậu sẽ chính thức kí vào đây” ngón tay Hàn Thuyên chỉ vào dấu đỏ trên hợp đồng.

“ Cậu yên tâm nhất định trong vòng hai năm mình sẽ đủ tư cách để kí vào tờ giấy này!”

“ Rất kiến định, ta rất thích làm việc với những người như vậy. Lần này xem ra Hàn Thuyên chọn đúng người rồi” Chủ tịch Vũ cười “ Khà khà” hai tiếng hài lòng, lòng vui mừng trầm giọng nói.

“ Con làm việc chưa khi nào sai mà, đúng không nhỉ. Annie có hai điều con rất thích”

“ Ồ, hai điều” Minh Anh trố mắt ngạc nhiên, hỏi lại.

“ Là ngoại hình và ý chí. Hai thứ này đều đi đầu trong công việc có ngoại hình đem lại cái nhìn thiện cảm cho người đối diện ngoại hình ở đây không phải là nhăn sắc đẹp hay xấu ngoại hình chí là phong thái tỏa ra”

“ Ý chí là khi xưa hay bây giờ, cậu luôn mạnh mẽ không khuất phục trước những khó khăn. Con người ta ý không sợ nghèo hay khó; giàu hay dễ cốt lõi là có chí hay không”

“ Minh Anh, cậu nên nhớ thế. Mọi việc cậu làm đều là vì bản thân chứ không phải bất kì một người nào hay là vì một người đàn ông nào. Thôi được rồi cằm sắp tài liệu trên tay đi , ngoài Myler ở Úc ra còn có Gmeiner ở Việt nữa”

Vũ Hàn Thuyên chậm rãi nói “ có thể nói Gmeiner, bề ngoài chỉ là một thương hiệu đá quí cao cấp nhưng có vẻ bọn họ đang tính toán lấn sang cả việc kinh doanh siêu thị thương mại hàng đầu đấy. Cái vị giám đốc Hoàng Long trẻ tuổi này, chỉ mới 23 tuổi nhưng lại xử lí rất tốt, tuy thủ đoạn…à mà thôi phải nói cậu ta thật nhẫn tâm có cả sắc cả sự quyết đoán”

Hai chữ Hoàng Long này thoạt nghe đã khiến cả tâm trạng của Minh Anh trầm xuống hẳn, trầm lặng đi nụ cười trên môi cũng vội vàng thua lại. Nhìn những thông tin trên sắp tài liệu mà cảm xúc lẫn lộn khó tả lúc này.

Vũ Hàn Thuyên mím môi như không có gì, Mr.Jul ôn nhu cười bên cạnh và chủ tịch Vũ cũng im lặng nhưng nó đều cảm nhận được cả ba người đang quan sát thái độ của nó.

Minh Anh đóng tập hồ sơ, ánh mắt sắc bén kiên định :

“ Hàn Thuyên, cậu tin mình chứ”

“ Ừm đã dùng thì sẽ tin, mình luôn tin bản thân chưa bao giờ nhìn sai ai bao giờ. 2 năm ngắn thôi, cố lên”

---

Mở cửa vào nhà với vẻ mặt hết sức rầu rĩ Minh Anh tiến vào, thấy nó như vậy bà Zoe và Bác Han ai nấy đều thầm hiểu được chắc đã thất bại buồn bã theo.

Giọng trầm ấm an ủi “ không sao cháu yêu à, thua keo này ta bày keo khác vậy. Tự chúng ta sẽ mở đường về Úc vậy”

“ Cháu còn trẻ mà, cùng lắm chúng ta ở đây với nhau suốt đời. Mặc kệ thế giới bên ngoài đi” bác Han gằn giọng nói.

“ haizz phải làm thế nào hã bà, cháu được nắm dự án rồi. Cuối năm nay tốt nghiệp xong chúng ta sẽ đánh thẳng quyết chiến quyết thắng nhé!” Minh Anh nói lớn, rũ bỏ khuôn mặt buồn bã ôm chằm bà Zoe cười ra nước mắt.

“ hà hà, cháu bà giỏi quá. Bà biết cháu làm được mà, ta mừng quá Annie à”

“ ta biết mà, cháu làm tốt lắm Annie, ta rất vui rất mừng được lắm. Như vậy mới xứng là con cháu tài phiệt gia đình ta” bác Han lấy làm tự hào, ông cũng trở nên rất xúc động.

Minh Anh khẽ mỉm cười khi nhìn thấy những người thân xung quanh dường như họ đang rất hạnh phúc, cuộc sống dường như nhẹ nhõm hơn hẳn. Cuối cùng tấm vé cơ hội bảo vệ mọi người cũng đã nằm trong lòng bàn tay. Hơn thế nữa là người nó thầm thương trộm nhớ đến nay vẫn độc mã một mình chưa kết hôn, nghĩ đến đây tay đứa lên ngực trái đang đập thình thịch, vừa vui vừa hạnh phúc người con trai đó vẫn chưa hề thay đổi là anh đợi nó trở về…

Khẽ mở cách cửa, Minh Anh bước vào bên trong nhẹ nhàng mùi thuốc sát trùng làm nó lạnh ớn người nhớ lại khi xưa nằm liệt suốt một năm với cái mùi kinh khủng này. Bước đến cạnh giường, đe chăn lên cao cho người nằm trước mặt dịu dàng.

Căn phòng khá tối, Minh Anh đến bên cửa sổ kéo rèm ra đề một chút ánh sáng tự nhiên tự do bay vào qua lớp kính cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh làm động tác massage cánh tay người nằm ở đó.

“ Dì à, Uyển Nhi giờ đây cũng xinh đẹp như dì vậy ạ. Chị ấy mũi cao giống mẹ ngay cả hàng mi cháu thấy cũng rất giống ạ” nó cười mỉm môi độc thoại.

“Mười mấy năm qua Dì nằm mãi, một chổ như thế này rất chán phải không ạ. Dì cũng muốn tỉnh dậy để gặp chị Uyển Nhi để chuyện trò à đặt biệt là muốn ôm chị ấy lắm phải không ạ. Vậy thì dì mau tĩnh dậy nhé, con cũng muốn trò chuyện với dì lắm đấy ạ”.

Đôi tay Minh Anh vừa ân cần xoa bóp, vừa trò chuyện trìu mến. Con đường đưa người phụ này sang nước Anh quả là một chặng đường thật vất vả, cũng may Zen luôn là người lanh lợi tính toán đường đi nước bước rất chu đáo, chỉ vọn vẹn 3 ngày ngắn ngủi đã đưa người phụ nữ này đến đây mà bà Yên hay Uyển Nhi không hề hay biết.

Cả tuần qua cho tìm Bác sĩ trị liệu hằng ngày tới lui khám bệnh chữa trị, khi đề nghị mướn y tá Minh Anh liền từ chối bảo rằng “ những người bị thế này, cần nhất là sự ấm áp. Nay dì ấy không có ai bên cạnh, cách duy nhất khiến gì có thể tìm được tiềm thức chẳng phải là mang lại chút hơi ấm người thân hay sao, khi xưa nó cũng vậy tuy là bất tĩnh mắt nhắm nghiền nếu không có bà zoe hằng ngày đọc truyện, trò chuyện thì làm sao mà nó có thể tĩnh lại được”.

Cho nên những ngày qua Minh Anh như một cô y tá đặc biệt, đúng giờ đúng giấc đều luôn túc trực đến thăm người phụ nữ này. Có hôm bận bịu, nó cũng bỏ dở dành ra một tiếng đồng hồ chỉ để vào trò chuyện.

Minh Anh xoa bóp, trò chuyện hồi lâu, rồi lấy sách hạt giống tâm hồn thuyết cho người phụ nữ nằm đó nghe. Tuy đối mắt nhắm nghiền, nhưng bên trong tư duy vẫn còn đang hoặt động chỉ là mí mắt nặng trịch không thể nào mở ra, chỉ động đậy đôi chút nhưng Minh Anh không để ý.

Giọng nói Minh Anh vẫn theo cuốn sách chăm đọc “Một khi ta biết yêu thương người người khác, thì rồi một ngày ta cũng sẽ được mọi người yêu thương lại, chỉ cần chúng ta chịu mở lòng với mọi người xung quanh. Đó là một bài học giản dị, giàu ý nghĩa mà Nick gửi tới các em nhỏ. Nick không ngồi trên cao và đưa ra những lời khuyên cho các em mà Nick đã thực sự hòa mình vào các em, đến với các em như một người bạn, không khoảng cách về tuổi tác, về công việc hay bất cứ một giới hạn nào đó. Nick trò chuyện với các em một cách thân tình, gần gũi. Chính điều đó khiến Nick xứng đáng được nhận những cái ôm ấm áp từ những thiên thần nhỏ bé…” bỗng tiếng chuông điện thoại rung bên trong túi làm ngắt quảng câu chuyện. Nhìn cái tên khá “ thân” hiện lên trên màn hình Minh Anh gấp vội cuốn sánh, đặt xuống nghe máy.

“ Alo, em nghe”

“ bà ấy không sao, đừng lo. Em sẽ chăm sóc dì ấy, cứ yên tâm đừng lo nghĩ nhiều được không . Em không ngăn cản, nhưng nếu giờ gặp em chỉ e mình không đủ sức để bảo vệ được dì ấy, chẳng còn bao lâu nữa đâu thêm một chút thời gian thôi, em hứa”

“ ừm, vào đi. Cố lên chúc may mắn hẹn gặp lại trong một thời gian sớm nhất”

Nói rồi Minh Anh tắt máy, cười mỉm ngẫm nghĩ đôi chút rồi tiếp tục đọc sách cho xong nốt phần còn lại…

Hai năm sau trôi qua nhanh chóng, giờ đây khi nhắc đến PARKSON ai nấy đều thắc mắc một điều Tổng giám đốc là ai? Người ra sao? Như thế nào? Lại có thể trong vòng 2 Năm đã khoáy động thị trường thương mại ở châu Úc đứng ngang hàng với Myler thậm chí, cái nền móng của Myler hiện nay bị ảnh hưởng rất nhiều.

6 tháng tiếp theo lại càng sa sút, số lượng khách ra vào trung tâm mua sắm Myler càng ngày thuyên giảm. Mặt hàng trì trệ, có khi vắng như chùa bà đanh dần dần các thương hiệu khác cũng rút dần việc đặt hàng vào Myler, số lượng hội viên cũng giảm thấy rõ.

Các thành viên trong hội đồng quản trị Myler như dây chuông báo động reo vang, lập tức tổ cuộc hộp gấp. Ngay cả Uyển Nhi cũng bay từ Việt Nam sang Úc từ sớm. Từ hai năm truớc bắt đầu Uyển Nhi được bà Yên tin tuởng, nói đúng hơn là bà ta đang lợi dụng con bài này để làm việc cho mình nên mọi công việc bên phía Việt Nam đều giao cho Uyển Nhi giải quyết công việc, ngoài ra còn là diva cho vài show biểu diễn trong nuớc, có một công ty quản lý người mẫu riêng. Còn về phần thân thế, ông Bình cũng đã biết về sự tồn tại của Uyển Nhi nhiều lần gặp riêng nói chuyện, muốn đưa Uyển Nhi chính thức về nhà nhưng cô nhất quyết không đồng ý, vẫn cứ xem ông Bình như nguời xa lạ mặc cho ông đang muốn bù đắp rất nhiều cho cô.

Từ trước đến nay thông tin về Tổng Giam Đốc điều hành PARKSON luôn là một dấu hỏi to đùng với các thương gia kinh doanh tại Úc, người này làm việc rất quyết đoán. Một khi PARKSON đưa ra một chiến dịch nào, thì chiếc dịch đó liền hưởng ứng rất cao với người tiêu dùng. Điều mà bọn họ điều tra được của chỉ phỏng đoán là một phụ nữ hay đàn ông nào đó suất phát từ Vũ Thị.

Trợ Lí đắc lực của Chủ Tịch Yên đứng ra phân tích tỉ mỉ trước hội đồng, cho rằng vị tổng giám đốc này một người rất thần bí lúc làm việc lại có chút phong thái của chủ tịch Vũ thị, sự kiên quyết của Vũ Hàn Thuyên, chiến lược đường đi lại đôi nét dính đến Julian đặc biệt hơn người này làm việc gọn gàng sạch sẽ. Nhẫn tâm, không làm thì thôi một khi làm hẳn là sẽ thẳng tay, giới truyền thông ngay cả nữa mặt cũng chưa nắm bắt được chỉ biết đó là một phụ nữ. Một điều rất hay là người này không cần phải trực tiếp đến nơi đây lãnh đạo mà chỉ call video giao việc cho cấp dưới thực hiện.

“ Có gì là khó nghĩ, cô ta ở bên đó theo chỉ thị của Vũ Hàn Thuyên mà làm. Vận dụng bản thân rồi thêm cố vấn sau lưng muốn không thành công khác nào chê cười Vũ Thị. Chẳng mấy chốc rồi cũng lộ diện cả thôi” Châu Tịnh Yên không chút lo lắng, tựa ghế lên tiếng khinh miệt.

“ Giám đốc Uyển Nhi, cô nói xem nhận xét gì về người này” một người trong hội đồng xoay sang hỏi Uyển Nhi.

“ Thiết nghĩ các người cũng rảnh rang thật, thay vì tập chung vào cô ta sao không giải quyết vấn đề hiện tại mà ngồi phỏng đoán một người che che dấu dấu làm gì? Chẳng phải tình hình lợi nhuận trước mắt vẫn là trên hết hay sao? Myler đang càng ngày xuống dốc các người lại không lo, đi lo một con người làm gì”

Bọn người trong hội đồng gật gù hưởng ứng theo lời nói của Uyển Nhi.

“ thế cô định triển kế hoạch gì hay sao Uyển Nhi?” người phụ nữ ngồi đối diện nhìn Uyển Nhi tra hỏi.

“ Ngọc Huyền, cô là người phụ trách giám sát tổng công ty bên này. Vậy mà cô đi hỏi một giám độc bên Việt thấy có gì sai hay không, hơn thế nữa từ ngày cô quản lí có vẻ trì trệ hơn nhiều đó” Uyển Nhi buông lời chế giễu.

“ được rồi, không phải lúc hai người cải nhau. Giờ chúng ta ngồi đây để tìm hướng giải quyết, ngay lúc này lại không có mặt của tổng giám sát vậy, Hầy” Nguyễn Kim Bình chen ngang một câu.

“ Trước mắt tôi nghĩ chủ tịch nên đưa ra quyết định đổi trụ sở chính về Việt Nam, ở Úc chúng ta vẫn duy trì như vậy với việc hợp tác PARKSON mọi người nghĩ sao? Mấy chục năm qua thương trường vẫn là có mối liên kết qua lại hợp tác lẫn nhau sao cứ phải cố tình căng dây đàn để rồi không bên nào có lợi” Uyển Nhi nói.

“ Tôi đồng ý với cách làm của Giám đốc Uyển Nhi. Về mặt thị trường bên PARKSON được nguồn cung cấp rau và sữa rất chất lượng đến từ trang trại Warren. Chắc hẳn ai cũng biết đến tên tuổi của nó, chúng ta thua là ở phần đó hơn nữa cũng thua về mặc giá cả nếu tính đến việc giá cả thì tôi nghĩ nên hợp tác đôi bên để đồng hóa một giá” Ngọc Huyền cũng góp ý kiến.

“ Cho nên hai cô cho rằng việc cần làm lúc này là tìm nguồn thực phẩm cung từ trang trại Warren việc thứ hai là đàm phán giá cả với bên PARKSON” Châu Tịnh Yên chau mày nói.

“ Đúng vậy, không những thế chúng tôi nghĩ đến lúc đổi trụ sở chính rồi Chủ tịch Yên” một người đàn ông đề nghị.

“ Việc đó các người đợi di chúc công bố rồi hẳn tính sau. Tôi đây không có quyền quyết định điều đó với Myler các người đều biết rõ điều đó đúng chứ!. Mà cho tôi lý do tại sao phải đổi trụ sở được không trong khi Myler truớc giờ luôn phát triển mạnh ở Úc?” Sắc mặt Châu Tịnh trở nên khó chịu rỏ rệt, tức giận nhưng không thể làm gì hơn.

“ chẳng phải năm đó trụ sở chính vẫn là ở Việt Nam hay sao, khi cựu Chủ tịch qua đời. Chủ tịch Yên đã đưa Myler sang đây thì bây giờ đưa nó về vị trí củ âu cũng là hợp tình hợp lí” Uyển Nhi nói phóng khoáng.

“Được rồi các ngưòi không cần phải bàn, chờ thêm một năm nữa chẳng phải là lúc bản di chúc chính thức đuợc công bố hay sao. Mọi quyết định cứ để chủ tịch chính thức quyết định. Các người có nói thêm thì cũng không thay đổi được. Còn công việc cứ thế mà làm” giấu kính thái độ, buông hờ một câu.

Ông Bình suy tư một lát lên tiếng “ vậy công việc phía sang hợp tác với Warren ai sẽ là người nhận hợp đồng sang Anh, còn việc đàm phán với PARKSON ai sẽ nhận?”

“ Tổng giám đốc, hay là cứ để tôi sang Anh quốc một chuyến. Dù gì tôi cũng có mối quan hệ khá rộng rãi với các khu thương mại bên đó”

“Được vậy chuyện hợp tác giao cho cô” ông Bình nói chậm rãi “ còn về việc đàm phán giá cả tôi sẽ giao cho quản lí giám sát và Tổng Giám Sát Tú giải quyết, cô hãy đi anh ta rồi cùng nhau bàn bạc thật kỉ kế hoạch để đàm phán thành công với bên PARKSON, cuộc họp kết thúc tại đây”

“ vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị” Ngọc Huyền cười tươi nhận nhịêm vụ.

Khi người bên trong đã ra về hết chỉ còn lại ông Bình và bà Yên, Uyển Nhi sắp xếp một ít giấy tờ xong xuôi định đứng dậy ra về. Bà Yên vội gọi lại “ Uyển Nhi, cháu ở lại đây một chút”

“ Chẳng hay có chuyện gì cần căn dặn?” Uyển Nhi khách sáo đáp một câu.

“ Tối nay hay con ở lại dùng bữa cùng ba và bà Nội có được không” ông Bình dịu dàng nói.

“ Xin lỗi hai vị, tôi còn có công việc cần sắp xếp ở ENJOY. Và chuẩn bị vài thứ để sang Anh cảm ơn lời mới của Tổng giám đốc” Uyển Nhi lạnh lùng đáp lại.

Sắc mặt ông Bình trở nên không vui, muốn gần gủi với con gái nhưng lại bị đẫy ra xa quá xa. Chỉ là bửa cơm nhưng lúc nào cũng bị từ chối, mười lần ông nói là mười lần bị Uyển Nhi thẳng thừng từ chối.

Nghĩ cũng chưa bao giờ Uyển Nhi muốn nhận người ba này, tất cả những gì cô muốn là thấy ông mất trắng mất tất cả, chứ không phải là một chân làm thiên kim của gia đình tài phiệt này. Thậm chí lúc này đây, đối mặt với người trước mặt cô còn ước rằng mình không mang dòng máu của ông ta thì hay biết mấy.

“ Trước đây ta không hề hay biết sự tồn tại…”

“ Tổng giám đốc, ông hiểu lầm rồi tôi và ông chẳng có liên can gì với nhau cả. Chỉ có Minh Anh mới là con gái duy nhất của ông mà thôi, xin ông đừng xem tôi như là cô ta. Tôi về đây cũng vì công việc mà thôi, việc tư là tôi tìm mẹ mình không phải tìm ông. Tôi xin phép” Uyển Nhi hững hờ nói.

“ Đừng ép nó làm gì Kim Bình, chẳng phải hôm nay có cuộc hẹn với ông Châu à sắp đến giờ rồi đó hãy đi chuẩn bị đi” Bà Yên giọng ân cần nói.

Ông Bình nghe vậy đành thở dài rời khỏi văn phòng, trước khi khuất bóng còn quay lại nhìn Uyển nhi trìu mến ân hận. Bên trong giờ chỉ còn hai người Uyển Nhi khá mệt mỏi tựa ra ghế .

“ cô mệt lắm sao”

“ 24 tiếng chưa chợp mắt bà nghĩ tôi là trâu hay bò?” Uyển Nhi không khách sáo mà mỉa mai.

“ mấy năm qua cô làm rất tốt, nếu chuyến công tác lần này thành công coi như chiếc ghế Tổng giám đốc Myler ở Việt Nam là của cô. Còn nhớ những gì ta giúp cô chứ, giờ đây mọi thứ như cô mong muốn rồi không phải sao” Bà Yên cười nhếch môi đi đến gần Uyển Nhi kề sát bên tai thầm thì “ chỉ sáu 6 nữa thôi là bản di chúc kia sẽ trở thành chính thức, Minh Anh không có ở đây thì chiếc kia là của ta còn chức vụ Tổng Giám Đốc là của cháu”.

“Đơn giản vậy thôi sao, hừ” Uyển Nhi cười rõ khinh “ Bà còn muốn tôi làm gì nữ ENJOY? Chẳng phải bề mặt là Thế Hiển nhưng bên trong ai cũng biết rõ nó chỉ như một công ty con của Myler bà đã thao túng hết tất cả còn muốn gì nữa?” Uyển Nhi có chút thay đổi trạng thái, mi tâm nhíu lại ngờ vực.

“ Nếu cô muốn ngồi chiếc ghế đó của Myler” Bà Yên một tay xoay hướng ghế Uyển Nhi tay còn lại chỉ về phía chiếc ghế bên cạnh chiếc ghế Chủ tịch hội đồng quản trị “ chỉ cần cô nhận Kim Bình làm cha, trở thành thiên kim của nhà ta đường đường chính chính đứng trước bọn người trong cổ đông, chỉ như vậy mới có cơ hội đá Kim Bình ra khỏi đó, chẳng lẽ cô không muốn”

“ dễ dàng đến vậy sao, chỉ cần nhận cha trở thành thiên kim vậy là ngồi ở đó”

“ đúng, chỉ là lời nói cô không cần ép mình nhập tịch. Nhưng vẫn dễ dàng có được chẳng lẽ còn không vừa lòng, cơ hội chỉ có một lần duy nhất vào mở phiên hội đồng sắp tới muốn tìm mẹ hay không tùy thuộc vào cô” Bà Yên cười nhếch môi rồi sải chân bước đi để lại Uyển Nhi ngồi đó một mình.

Mi tâm cô nhắm chặt lại, tức giận nhưng rồi lại buông thả giờ đây chỉ có cảm giác mệt mỏi mà thôi. Thầm nhũ trong lòng rồi mọi chuyện có ổn hay không mọi thứ đang sắp xếp có theo đúng lộ trình của cô hay không, Thế Hiển rồi sẽ yêu cô như trước không, hay là ngày ngày gặp nhau ngủ chung một giường nhưng thờ ơ lạnh nhạt làm cô như rơi vào hố sâu tăm tối. Cứ dằn vặt nhau hơn gần 7 năm qua nhưng lại không buông tha cho nhau, không yêu cũng không ruồng bỏ hoặc là yêu nhưng không thương cô.

Nữa đêm lạnh ngắt tím tái da thịt, tiếng cửa kêu “két” một tiếng mang nỗi cô đơn Uyển Nhi bước vào. Màn đêm tối tăm u buồn, nhà có hai người nhưng sao lại lạnh lẽo đến vậy, khóe mắt Uyển Nhi chợt đổ lệ liếc nhìn đồng hồ cũng đã tận 2 giờ sáng, cô cầm vali lên để không gây ra tiếng động đánh thức giấc ngủ của ai đó.

Khe khẽ mở cửa bước vào, đôi chân trần bước trên nền nhà kha khá lạnh. Đưa mắt nhìn nam nhân nằm trên giường say sưa giấc ngủ một cách trìu mến, tiến đến hôn nhẹ lên bờ má anh ta thương nhớ.

Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, người nam nhân mới mở mắt dậy. Thật ra Thế Hiển không hề ngủ, đêm nào hắn cũng thức chờ người con gái này về nhà nhưng cô không hề hay biết, dằn vặt nhau như thế này là hình phạt hắn dành cho cô, khi làm những sai trái cũng chẳng tự bao giờ hắn lại tự ý lấy đi tự do của cô, hắn yêu cô nhưng nghĩ đến Minh Anh và Hoàng Long thì không thể nào yêu thương cô như trước được.

Một hồi không lâu sâu, Uyển Nhi rủ rượu trong chiếc áo sơ mi trắng dài mệt mỏi tìm đến chiếc giường lúc này thật sự cô muốn ngủ một giấc, nhìn người con trai bên cạnh cô chỉ ao ước một điều duy nhất là hắn sẽ vòng tay ôm, một phút ngắn ngủi thôi cũng được. Nhưng không, sẽ mãi là không được, chính cô là người để mất vòng tay đấy. Cứ đêm về cô lại yếu đuối vô vàng, cô thèm được hắn cưng nựng yêu chiều đến biết chừng nào, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra hắn chỉ cho cô nhìn tấm lưng lạnh lùng kia mà thôi.

Uyển Nhi đưa tay định chủ động ôm hắn, tìm một chút sự ấm áp, rồi lại rút về không dám chạm. Cùng nằm chung trên một chiếc giường nhưng khung cảnh này quá đổi thân quen với cả hai suốt gần 7 năm nay, hắn một hướng cô một hướng đêm đêm chỉ có hai tấm lưng đối diện nhau mà thôi....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện