Nữ quỷ áo đỏ và Bính Bính cùng đi tìm bà lão, họ tìm xung quanh rất nhiều lần, đáng tiếc không tìm được “ai” cả, chẳng biết bà ấy chạy đến chỗ nào rồi. Chợt, nữ quỷ áo đỏ nhớ tới một chuyện vào lúc chiều, hình như bà lão luôn chăm chú nhìn mấy món đồ chơi làm bằng đường, nhưng rốt cuộc tròng mắt bà ta đâu phải nhìn mấy thứ đó, có vẻ là đang nhìn mấy đứa nhóc mua đồ chơi bằng đường hơn thì phải?
Cuối cùng, khi đứa bé ấy cực kỳ vui vẻ cầm đồ chơi bằng đường đi ra ngoài, bà lão vẫn nhìn chằm chằm nó, lúc ấy cô còn tưởng bà thèm, nhưng giờ nghĩ lại thì sao như thế được? Chẳng lẽ là người quen à?
Nữ quỷ áo đỏ gãi trán, hỏi Bính Bính: “ Cô biết bà lão là người ở đâu không?”
Bính Bính cẩn thận ngẫm lại, rồi cô ấy lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Sau khi cô chết thì tỉnh lại đã thấy bà ấy, khi đấy bà lão đã ở cao ốc bỏ hoang, cả ngày ôm cây chổi phiêu đãng, không nói lời nào, cũng không lộ ra cảm xúc gì, điều bà biết làm duy nhất chính là cầm cây chổi quét rác quét đi quét lại, tạo ra những tiếng động xột xoạt.
Cô lúc đấy cũng chả muốn nói chuyện, vẫn còn đang bận suy ngẫm do đâu mà mình chết rồi lại biến thành quỷ, ngay cả Âm Sai cũng chẳng đến đón?
Nhoáng một cái trôi qua mấy năm, thỉnh thoảng cô đi chơi đùa với mấy người thám hiểm nhà ma, chứ cũng chả có việc gì làm, sự xuất hiện của cô gái tóc đen ở Lạn Vĩ Lâu là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Cô không hiểu rõ bà lão, cũng không biết bà đã từng trải qua những chuyện gì, phải chăng bà ấy giống như cô, khi chết trong lòng chỉ cảm thấy toàn là tuyệt vọng và thống khổ.
Cô rũ đầu xuống, nhìn càng thêm âm trầm đáng sợ.
Nữ quỷ áo đỏ nói: “ Chớ bực mình, cô biết mấy cậu nhóc tầm mười lăm, mười sáu thuộc kỳ phản nghịch thích đi chơi chỗ nào không?”
Bính Bính ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng —— quán net.
Nữ quỷ áo đỏ đi cùng Bính Bính, lục soát toàn bộ quán net trên trấn, quả nhiên tìm được bà lão trong một quán net tên là “ Thuận Buồm Xuôi Gió”. Khi ấy bà lão ôm cây chổi núp ở một góc hẻo lánh, đôi mắt nhìn chăm chú đằng trước, nơi đó có một cậu bé khoảng mười lăm tuổi đang ngồi, nhóc này chính là một trong những cậu bé mua đồ chơi làm bằng đường vừa nãy.
Bà lão quen biết cậu bé này?
Nữ quỷ áo đỏ đi tới, hỏi: “Bà lão, người nhà bà hở?”
Ngay cả Bính Bính cũng nhìn bà nghi ngờ. Bà lão lộn mí mắt lên: “…”
Nữ quỷ áo đỏ khoát tay: “ Nếu biết bà đi thăm cháu trai, chúng tôi sẽ không lo lắng đến vậy! Không có chuyện gì đâu! Bà tiếp tục ngắm đi! Cảm thấy làm vậy chưa thỏa mãn, thì kiếm cô gái tóc đen dài đổi ít tiền. Năm sắp hết, tết sắp đến! Tặng cho đưa bé ít tiền mừng tuổi cũng được, gọi là lấy may!
Bính Bính cũng cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, tìm cô gái tóc dài là chuẩn không cần chỉnh!
.. . Còn về việc người nhận có cảm thấy vui hay không là một chuyện khác.
Bà lão lại rũ đầu, ôm cây chổi xoay người rời đi. Nữ quỷ áo đỏ và Bính Bính hai mắt nhìn nhau, không hiểu đây là ý gì? Bà lão vụng trộm đi ngắm cháu trai, rõ ràng là rất thích mới làm thế, nhưng nét mặt bà biểu hiện… chẳng lẽ bà không muốn chiều cháu sao? Cũng đúng, cầm tiền tiêu vô net là sai, nhất định phải tố cáo!
Ba con quỷ đi về, nữ quỷ áo đỏ và Bính Bính đều cảm thấy dáng vẻ này của bà lão không đơn giản, luôn cảm thấy bà cực kỳ u ám và đáng sợ, dường như còn lộ ra vẻ cô đơn. Cô muốn hỏi nhưng chả thốt nên lời, chuyện đời tư của người khác hỏi nhiều không tốt.
Được rồi, vẫn nên về nói chuyện này với cô gái tóc đen dài.
...
Nhâm Khôn, Viên Cao Minh, Tô Địch và Thiệu Nhất Chu sắp bị dọa phát điên rồi, Hạ Lê bị quỷ nhập là chuyện mọi người không hề nghĩ tới. Điều đáng sợ hơn chính là bọn họ không thể liên lạc ra bên ngoài, điện thoại đã không kết nối được mà camera giờ đây cũng chỉ còn là đồ trang trí.
Mọi người bị dọa đến ứa mồ hôi lạnh, run rẩy, họ cùng nhau nhất chí sờ lên cổ, lôi ra năm, sáu, bảy, tám cái bùa bình an.
Mọi người: "..."
Nhậm Khôn nháy mắt: "Tôi khá mê tín, cho nên..."
Viên Cao Minh: "Mẹ tôi khá mê tín, cho nên..."
Tô Địch mặt không cảm xúc: "Bà nội tôi rất mê tín, cho nên..."
Thiệu Nhất Chu ánh mắt đờ đẫn: "Cha tôi cũng rất mê tín, cho nên..."
... Tốt thôi, điều này chứng tỏ bọn họ rất nghe lời người lớn, mang một phát năm, sáu, bảy, tám cái bùa là việc rất khó đấy. Dĩ nhiên mê tín cũng có chỗ tốt của mê tín, như trong trường hợp này chẳng hạn?
"Hạ Lê" cười gằn, nhìn vừa dịu dàng vừa ác độc: "Đã tới nhà của tao làm khách thì đừng đi vội, ở lại ăn miếng cơm dưa chua nào!”
Nhậm Khôn thử thương lượng nói : “ Chúng tôi vừa ăn rồi, còn có chuyện phải làm, hay là cô thả chúng tôi đi đi?”
Viên Cao Minh cũng nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Cô thả chúng tôi đi ngay đi! Chúng tôi nếu không làm xong việc, sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền…”
Tô Địch nói: "... Tôi không muốn ở lại ăn cơm”
Thiệu Nhất Chu nhẹ gật đầu: "Chúng tôi không ăn cơm được chứ?”
Nụ cười trên mặt "Hạ Lê" biến mất, ánh mắt càng thêm âm u: "Tốt, nếu không ăn cơm, vậy bọn mày chết ngay cho tao!”
Nhậm Khôn nghe xong, còn dám hó hé? Vội vàng nói: "Ăn ăn ăn, chúng tôi ăn!"
Lúc này còn dám từ chối? Ăn một bữa cơm ít nhất còn kéo dài được thời gian, chứ không ăn chỉ có thể chết! Bây giờ Viên Cao Minh khá đau khổ, không dám nói một chữ, còn Tô Địch và Thiệu Nhất Chu cố gắng siết chặt bùa bình an ở cổ, cầu nguyện Cố đại sư mau tới….
Lại nói rốt cuộc là vì sao? Vì sao họ luôn gặp phải mấy chuyện kỳ quái?
Mọi người ngồi yên trên bàn ăn, quan sát mấy món trên bàn, cái này mà là đồ ăn à? Rõ ràng là xương người đen thui quấn màng nhện, bốc mùi hôi thối!
Thứ quỷ này có thể ăn được hả? Bọn họ đến chỗ quái nào thế?
“Hạ Lê” cố ý ngồi ở vị trí chủ vị, nó cầm xương tay người, vẻ mặt vui vẻ chiêu đãi nói: “ Đồ ăn đã đủ món, mọi người mau ăn đi!”
Mọi người: "..." Không được ăn, đánh chết cũng không được ăn!
Mọi người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, Nhậm Khôn nói: “ Mời ngài ăn trước, mời ngài ăn trước”
"Hạ Lê" cầm bàn tay, nhét một phát vô miệng rồi nhai nhồm nhoàm ba cái, bọn họ đều nghe được tiếng xương người bị cắn nát, cảm thấy sởn hết gai óc, vô cùng hoảng sợ.
"Được rồi, mau ăn đi."
"..."
Nhậm Khôn nhìn Viên Cao Minh, Viên Cao Minh nhìn Tô Địch, Tô Địch nhìn Thiệu Nhất Chu, Thiệu Nhất Chu đứng phắt dậy, lật bàn: “Chạy thôi!”
Mọi người đều chạy theo Thiệu Nhất Chu, chạy một cách liều mạng, bởi vì các cửa sổ phía trước đều bị khóa nên chỉ có thể chạy về phía sau! Mấy người họ vội chạy xuyên qua đại sảnh, rồi vén rèm chạy về phòng phủ…
Tròng mắt "Hạ Lê" xoay tròn, ả nhìn đống lộn xộn trước mắt, dĩa bát vỡ, xương nát bấy, ngay cả bàn ăn cũng bị xốc úp sấp.
Ả tức giận ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, âm thanh chói tai giống như muốn đâm rách màng nhĩ người ta.
Quay về với nhóm Nhậm Khôn đang chạy trốn, nghe thấy “Hạ Lê” thét đều run như cầy sấy : “Mẹ nó! Cô ta bị sao thế? Làm sao gặp quỷ chỗ này được?”
Viên Cao Minh khóc chít chít: "Tôi đã nói không nên quay, không nên quay, không nên quay, mấy người lại không tin, sáng mắt ra chưa, xảy ra chuyện rồi đó!”
Nhậm Khôn nói: " Chuyện này không thể trách tôi nha, cậu cho rằng tôi muốn quay? Tôi cũng không muốn, nhưng đạo diễn sắp xếp như vậy thì tôi phải làm sao?”
Mặt Thiệu Nhất Chu trắng bệch: “ Thật ra tôi cũng chẳng muốn quay!”
Tô Địch: "... Mấy người đã không muốn, vì sao lại đến?”
"Vậy tại sao cậu lại muốn tới hả?"
... Còn có thể là tại sao? Chả phải do cuộc sống ép buộc à! Dĩ nhiên hiện tại không phải thời điểm truy xét, việc cấp bách là phải chạy trối chết, chứ chết ở đây thật là oan uổng!
Ai ngờ bọn họ vừa mới chạy đến đằng sau phòng ngủ, vén rèm cửa lên quan sát, thì nhìn thấy trong phòng có một nữ quỷ mặc váy trắng đang đứng. Ả xoay người đứng ở đằng kia, mái tóc xõa dài, khuôn mặt giấu trong bóng tối, hai cánh tay lủng lẳng giữa không trung, giống như không còn cảm giác, phối thêm cái chăn màu đỏ quỷ dị đằng sau ả, nhìn càng thêm cực kỳ kinh khủng.
Xong, nơi này còn có thêm một con? ! Bọn họ chết ở chỗ này thật rồi!
Danh sách chương