Tô Địch và Thiệu Nhất Chu không nghĩ tới dù bọn họ đã trốn tới tận phòng ngủ phía sau rồi, mà vẫn còn gặp phải một con quỷ khác.
Con quỷ này thoạt nhìn rõ ràng càng đáng sợ hơn, bởi vì cô ta ngay cả mặt cũng không có, nhìn qua một cái, tất cả đều là mái tóc đen như mực! Xung quanh trái phải trên dưới giống hệt nhau, căn bản phân không rõ chỗ nào với chỗ nào!
Càng không cần nhắc tới Nhâm Khôn và Viên Cao Minh, lúc này cũng bị dọa hai chân phát run, gần như sắp không thể đứng thẳng, ngay cả nói cũng không nên lời.
Bọn họ hiện giờ trước có lang, sau có hổ, trước không dám tiến, sau không dám lui, làm gì còn nơi nào để trốn chứ? Căn bản không còn đường nào có thể đi!
Ngay trong giây phút do dự cùng ngây người này, chỉ thấy "Hạ Lê" lại đuổi theo!
Rất tốt, đều tề tựu đông đủ rồi.
Tô Địch cầm chặt bùa bình an, trong miệng niệm A di đà phật cứu mạng. Thiệu Nhất Chu lúc này đột nhiên liền có chút nhớ tên họ Trang, bởi vì họ Trang cũng không phải hạng tốt lành gì, vừa lúc có thể đánh một trận, để hắn có cơ hội chạy trốn.
Nhâm Khôn và Viên Cao Minh ôm nhau run rẩy: "Làm thế nào đây? Chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Viên Cao Minh mặt như đưa đám: "Lúc năm mới tôi còn đi chùa thắp hương, còn quyên rất nhiều tiền nhang đèn, tôi còn có bùa bình an cầu được trong chùa nữa. . . Tôi tin tưởng tôi có thể sống sót!"
Nhâm Khôn: "Tôi cũng vậy mà, tôi không chỉ tới chùa cũng bái, còn đi tới cả đạo quan để cũng bái, đều cực kì có thành ý, sao không thấy vận khí của tôi tốt lên chút nào nhỉ? Cứ luôn đụng phải mấy thứ dơ bẩn này!"
Tô Địch nhìn nhìn bọn họ, do dự nói: "Có thể là bởi vì các ngươi tích cực quá, Bồ Tát cùng Tam Thanh đạo trưởng chê các ngươi không vững lòng, hôm nay bái bên này, ngày mai cúng bên kia, không đủ thành kính?"
Thiệu Nhất Chu đồng ý gật đầu: "Có khi đúng thế thật. . ."
Nhâm Khôn: ". . . Phải không? ? !"
Viên Cao Minh sắp khóc, đè thấp cổ họng nhỏ giọng nói: "Các cậu có thôi đi không, đều đến lúc mấu chốt này rồi còn có tâm tư nói giỡn!"
"Hạ Lê" đã nhón mũi chân đi tới, vẻ mặt âm trầm: "Chạy đi, sao không chạy nữa đi? Tiếp tục chạy, ta muốn nhìn xem các ngươi có thể chạy đi nơi nào!"
Lúc này thật muốn xong đời rồi, bọn họ chỉ có thể trốn sang một bên, vài dáng người cao lớn lúc này cuộn chính mình nhỏ như con chim cút bé xíu, hận không thể chính mình tìm cái lỗ nẻ mà chui vào cho xong, trong đầu đều nghĩ xem nên làm như thế nào làm như thế nào, bây giờ nên làm cái gì. . . Ai có thể tới cứu bọn họ?
"Hạ Lê" xem bọn hắn bị dọa thành dáng vẻ hèn mọn này, sắc mặt vốn âm trầm lại tốt hơn không ít. Tròng mắt lộc cộc chuyển tràn ngập ác ý, giống như đang trêu đùa tên hề nhảy nhót vậy.
Cô âm trầm mỉm cười, nhìn chằm chằm Thiệu Nhất Chu: "Vừa rồi ngươi làm cái gì, liền trở về nhặt hết mọi thứ nguyên xi cho ta, nếu không. . . Các ngươi hẳn là không muốn nhìn thấy dáng vẻ ta tức giận đâu."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đồng tình nhìn Thiệu Nhất Chu. Khuôn mặt dễ nhìn của Thiệu Nhất Chu lại trắng thêm vài phần, lúc này lại đúng là có chút cảm giác mỹ nhân bệnh tật. Hắn khổ sở gật gật đầu, "Tôi, tôi đi nhặt đây. . ."
"Hạ Lê" lạnh lùng cười một tiếng, sớm nghe lời như vậy không tốt sao? Cần gì phải dày vò nhau, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Có điều, Thiệu Nhất Chu trong miệng nói sẽ nghe lời, muốn đi nhặt xương cốt, thân thể lại liên tiếp lui về sau. Không chỉ có hắn, mà Tô Địch, Nhâm Khôn và Viên Cao Minh cũng đều liên tiếp lui sang bên cạnh. Có điều bọn hắn co rụt lại như vậy, lại để trống vị trí trung gian, cũng rốt cục để "Hạ Lê" ý thức được, ở giữa phòng còn có một cô gái tóc dài kỳ quái đứng đó?
Cô gái tóc dài kia khom cái lưng còng, mái tóc vừa đen vừa dài che kín toàn bộ gương mặt cô. Tóc dài rủ trên mặt đất, bay giữa không trung, nhìn qua vừa mềm vừa mượt, quỷ dị lại khó hiểu.
Chờ một chút, gian phòng của cô chỉ có mình cô, ngoài mấy nhân loại trước mắt này, căn bản không có người khác.
Vậy người này là ai?
Lông mày "Hạ Lê” dựng lên, đôi mắt âm lãnh trợn tròn: "Ngươi tại sao lại ở trong phòng của ta?"
Chỉ thấy cô gái tóc dài nâng cái đầu đầy tóc dài của cô lên, sau đó lại vô lực cúi xuống, rủ hai cánh tay đi lên trước hai bước. Cánh tay kia liền như mì sợi vắt vẻo trên đầu vai của cô, không có lực rủ xuống, lay động vài cái. . .
Nhìn dáng vẻ này của cô, Tô Địch, Thiệu Nhất Chu, Nhâm Khôn, Viên Cao Minh bọn họ cũng run rẩy theo, khiếp đảm đến mức cả người đều run, trong lòng lại có chút nghi hoặc, con quỷ này nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô ta và con quỷ tóc dài kia không phải là một bọn sao? Nếu không phải là đồng bọn thì thật tốt quá, hai con lao vào đánh nhau, bọn họ liền có thể nhân cơ hội đó mà chạy trốn! Tốt nhất có thể đánh đến lưỡng bại câu thương, ngươi chết ta sống, như vậy tỷ lệ bọn họ chạy trốn được lại càng lớn.
Tưởng tượng như vậy, bọn họ liền kích động không thôi, trong đôi mắt bé nhỏ đầy sợ hãi rốt cục lộ ra chút mong chờ.
Đừng nói bọn họ, ngay cả "Hạ Lê" cũng chưa từng thấy qua trường hợp nào kỳ quái như vậy. Nhất là cô gái tóc dài này còn xuất hiện quỷ dị như thế, không chỉ quỷ dị, câu hỏi của cô còn không đáp một chữ, hiển nhiên là không đặt cô vào mắt.
"Hạ Lê" cả giận nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi là ai! Vì sao lại ở trong phòng của ta ?"
Cô gái tóc dài : ". . ."
"Ta bảo ngươi nói đi mà!"
". . ." Được lắm, còn dám phớt lờ cô? Quá đáng giận!
"Hạ Lê" không nhịn được bị xem nhẹ như thế, đây quả thực chính là khiêu khích cô. Huống chi bên cạnh còn có mấy nhân loại đang đứng nhìn, cô không sĩ diện chắc? Cô tức đến mức ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hai tay mọc dài ra thành móng vuốt, nhào thẳng về phía cô gái tóc dài!
Lần nhào lên này rất là ghê gớm, cô trực tiếp nhào lên đảy cô gái tóc dài ngã xuống đất. Mấy người Tô Địch và Thiệu Nhất Chu chỉ thấy hai con quỷ này lại ôm lấy nhau, trực tiếp lăn trên mặt đất đấu võ? Trong miệng "Hạ Lê" còn phát ra tiếng rít gào bén nhọn, cô thậm chí còn há miệng ra, ngoạm về phía con quỷ tóc dài kia!
Bỗng nhiên, con quỷ tóc dài phát ra một tiếng thét chói tai đầy thê lương ——
Con quỷ tóc dài hét lên một tiếng, sau đó cũng không chịu yếu thế, xoay người đè "Hạ Lê" ngoạm lại một cái!
Hai con quỷ liền cứ lăn lộn trên mặt đất như vậy, cấu xé rít gào, nhìn cực kì hung mãnh kịch liệt.
Màn đánh đấm máu me này khiến đám người Tô Địch, Thiệu Nhất Chu, Nhâm Khôn, Viên Cao Minh kinh hãi không thôi, thầm nghĩ may mắn con quỷ tóc dài này xuất hiện, nếu không người bị cắn chính là bọn họ rồi. Nếu bọn họ bị quỷ cắn, không chết chắc cũng phải mất tầng da.
Nhâm Khôn thúc giục: "Còn nhìn gì nữa, nhanh chạy đi!"
"Mau lên mau lên! Chạy mau!"
"Chạy về bên kia à?"
"Phía trước cậu chạy qua được à, nhanh chạy quay lại!"
Thế là bốn người lại nhanh chóng chạy quay lại, lướt qua đống xương người vung vãi đầy đất, rầm rập nhào tới cửa lớn, điên cuồng đập: "Cứu mạng, cứu mạng với, nhanh thả chúng tôi ra ngoài!"
"Có ai không? Bên ngoài có ai không? Chúng tôi bị nhốt, chúng tôi có người bị thương rồi, nhanh mở cửa cứu chúng tôi ra ngoài với!"
"Cứu mạng, sắp chết người rồi!"
. . .
Bên kia Cố Phi Âm cũng rất ngạc nhiên. Cô cảm thấy chính mình đã chờ rất lâu rồi, muốn đi lên phía trước nhìn xem người này sao còn chưa tới. Ai ngờ vừa kéo bức rèm ra, cô lại về tới trong căn phòng vừa rồi. Cô còn đang buồn bực không biết xảy ra chuyện gì, eo còn chưa hết đau, tay đã lại thấy không ổn rồi.
Chính xác là, cô hình như đột nhiên không điều khiển được cánh tay. Không những không có sức, mà còn không có một chút cảm giác nào. Giống như chân cô lúc trước vậy, có thể dùng tạm, nhưng là mỗi khi đi qua nơi nào gập ghềnh khúc khuỷu, liền giống như vừa mới học dùng đũa, không làm sao thoải mái được—— Không cần nghĩ, chắc chắn là ông trời chết tiệt kia lại bắt đầu dày vò cô đây mà. Cũng không biết lại ứng phải “ngũ tệ tam khuyết” nào nữa. —— Ngay cả tóc cô cũng không vén lên được!
Cũng trách mái tóc này của cô chất lượng quá tốt, vừa dài vừa đen vừa mềm mượt. Cô vừa cúi đầu, nó liền nhẹ nhàng trùm kín mặt, đường trước mặt cô cũng không nhìn rõ, càng không nhìn thấy phía trước có vài người. Nhưng là nghe giọng nói, nghe tiếng động, hình như là người quen? Có điều cô đến làm việc cũng đã ký hợp đồng rồi, làm gì cũng phải nghe sắp xếp. Cô sâu sắc nhớ rõ ông chủ đã nói, điều không nên nói thì không thể nói bừa, nếu không sẽ bị trừ lương.
Nhưng là có người hỏi cô vì sao lại ở trong này? Câu này trong kịch bản cũng không viết mà. Cô ngắm cả buổi cũng không nhìn ra là ai đang hỏi cô, nghĩ chẳng lẽ lại là kịch bản mới à? Vậy cô nên trả lời thế nào? Cô vô cùng khẩn trương, gấp đến mức não chết lâm sàng luôn, nhất thời còn không biết nên nói như thế nào. Có điều không nói lời nào chắc là cũng không sai chứ?
Đạo diễn nói không thể nói linh tinh, vậy đừng nói linh tinh là được.
Danh sách chương