Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Beyonce trong lòng hô to đã nghiền.

Nhưng mà các quý phụ suốt ngày lưu luyến bụi hoa, thân kinh bách chiến, dạng cảnh tượng hoành tráng nào mà chưa từng gặp qua, sao có thể bị người ta quát lớn một câu đã lùi bước.

Một quý phụ cười híp mắt nói: “Lớn tuổi thì thế nào? Lớn tuổi có cái tốt của lớn tuổi.”

Harvey lấy mắt liếc xéo: “Nhanh chết, di sản nhiều?”

Beyonce phối hợp phát ra một tiếng cười nhạo.

Lại một thiếu phụ khác nói: “Ngươi xem ngươi kìa, không có một chút thức thời nào cả, đi đắc tội Tổng đốc Beyonce. Hiện tại ở trong tay nàng, nhất định phải hối cải cho tốt, như vậy chúng ta mới có thể mượn cớ giúp ngươi cầu xin nha.”

Harvey lườm một cái, ngay cả muốn trả lời cũng không có.

Các quý phụ luân phiên đùa hắn, đều không hề lay động được, cảm thấy mất mặt, cảm thấy trước mặt Beyonce bị hạ mặt mũi, quay đầu bắt đầu nói xấu hắn.

Ấn tượng của Beyonce đối Harvey tốt lên không ít. Hắn đối với các nàng cũng là loại thái độ này, hoàn toàn đối xử bình đẳng, nói rõ bản thân nàng không chọc người ta chán ghét, mà là bản thân Harvey quá kỳ ba, quá không hiểu phong tình. Nàng hùa theo đưa quý phụ đi, nói với Harvey: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là người hầu của Phủ Tổng đốc!”

Harvey ngồi ở trên ghế, tay nâng quai hàm, liếc mắt nhìn nàng, như xem đùa giỡn hầu.

Beyonce mới vừa thở bình thường được mấy phần thì lửa giận lại bốc lên: “Không đồng ý lập tức sẽ cho ngươi đi ngồi tù!”

Sắc mặt Harvey hơi trầm xuống. Bị Nữ thần Quang Minh tại Điện Phụng Thần giữ lâu như vậy, hắn đối giam cầm, ngồi tù các loại từ ngữ đều ghét cay ghét đắng, những lời này của nàng vừa vặn dẫm nát ranh giới cuối cùng của hắn.

Ningya đột nhiên đứng lên: “Ngươi không thể làm như vậy.”

Con ngươi Beyonce chuyển hướng sang cậu, dường như hiện tại mới phát hiện trong phòng còn có một người như thế. Cũng không thể trách nàng, khí chất Ningya mặc dù không tệ, nhưng là đứng ở trước mặt Harvey, liền ảm đạm phai mờ đến khiến người ta quên quá dễ dàng.

Nàng cười lạnh nói: “Ta không thể?”

Ningya nói: “Ta là vương tử Langzan.”

Beyonce nói: “Ta là hoàng hậu của đế quốc Kanding, ha, buồn cười không?”

Ningya tốt tính mà nói: “Không chút nào, ta nghĩ Ciro cùng Soso cũng sẽ không cao hứng khi nghe được câu này.”

Giọng điệu khi cậu nhắc tới Ciro cùng Soso vô cùng quen thuộc, nhưng Beyonce bị Harvey lừa một lần, trong đầu sớm đã gắn cho bọn họ cái nhãn lừa bịp, bất kể bọn họ nói cái gì, nàng một chữ không tin. Nàng nói: “Đáng tiếc, bây giờ bọn họ không có ở nơi này, nơi này người làm chủ là ta.”

Quản gia đột nhiên đi tới, tại bên tai nàng nói nhỏ.

Lỗ tai Harvey hơi động, nghe được hắn nói là: “Thành chủ thành Meil  đến thăm.”

Beyonce nhíu mày: “Hắn tới làm cái gì?” Thành Meil được gọi là vong linh chi thành, là thành thị đế quốc cố ý phân cho pháp sư vong linh cư trú, mà thành chủ của nó đương nhiên cũng là một vị pháp sư vong linh.

Quản gia liền thấp giọng nói: “Hắn là người của gia tộc Charlie.”

Beyonce khinh thường nói: “Vậy thì thế nào? Hắn từ lâu đã không có tư cách kế thừa.” Nói tới nói lui, vẫn là biết sau khi hoàng hậu Samantha qua đời, địa vị của nàng không còn vững như thành đồng vách sắt, nếu như còn đắc tội một trong ba gia tộc lớn Charlie này nữa, thì chức Tổng đốc thật sự có khả năng sẽ chấm dứt. Sở dĩ hận Harvey như thế, một mặt là lơ là mị lực của nàng, mặt khác là hắn đánh trúng chuyện nội tâm của nàng sợ hãi.

“Mời hắn vào đây.” Nàng nói nhẹ.

Quản gia rất nhanh đi ra, không bao lâu, một thiếu niên pháp sư mặc áo bào màu xám chậm rãi đi vào, niên thiếu đắc chí, hẳn phải bộc phát ra bộ dáng tư thế oai hùng, nhưng gương mặt lại trầm ổn nội liễm, đôi mắt thậm chí mang theo chút tang thương.

“Đã mạo muội quấy rối, thỉnh Tổng đốc các hạ thứ tội.” Meil thành chủ khiêm cung nói.

Beyonce thay đổi sắc mặt khinh thường vừa nãy, cười hì hì nghênh đón, ôm lấy thân hình gầy gò quá mức của thiếu niên, vui vẻ nói: “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Frank thân ái, ta có thể gọi ngài như vậy không? Ta thực sự rất cao hứng khi nhìn thấy ngài, phải biết thời điểm năm đó hoàng hậu Samantha cất nhắc thiếu niên tuổi trẻ tài cao của đế quốc, ngài có thể ghi tên trong đó. Ta vẫn muốn tìm một cơ hội tự mình gặp ngài một lần, ngài có thể tới, đây thật sự là quá tốt.”

Khóe miệng Frank hơi nhúc nhích một chút. Lúc trước Samantha hoàng hậu bề ngoài chống đỡ Ciro, nhưng lại lén lút trù tính làm nữ hoàng, Hỏa thần xuất hiện tại Fariel, cùng dã tâm bừng bừng của nàng không thoát được quan hệ. Chỉ là sau đó nàng chết thảm, Ciro chỉ coi ở mức người chết thì cũng đã chết rồi, không muốn thân sinh mẫu thân gánh ác danh, mới che giấu đi chuyện này, như cũ cho nàng ta vinh quang xứng với chức vị hoàng hậu nên có. Cho nên không quan tâm Beyonce nói thật hay giả, Frank đều không cảm thấy vinh hạnh.

Beyonce nói: “Hiếm khi ngài mới tới, ta cần phải chiêu đãi ngài như thế nào đây. Trước tiên đưa ngài thăm thú một vòng thành Tomah, rồi lại đi Quần đảo Pearl thế nào?”

Nàng còn đang lải nhải, lực chú ý của Frank cũng đã chuyển tới  trên người Harvey cùng Ningya.

Có kiểu người, ngồi một chỗ, không cần làm gì, lại so với cái người khác huơ tay múa chân càng thêm hấp dẫn ánh mắt

Beyonce không nhịn được lại bắt đầu làm điệu làm bộ nói khô cả họng, mới phát hiện người nghe duy nhất mất tập trung.

Frank lộ ra nụ cười áy náy với nàng, đi tới trước Harvey, cung kính hành lễ: “Bệ hạ đang tìm ngài.”

Harvey giễu cợt nói: “Có phải đem nhốt vào trong tù không?”

Beyonce bị nhất thời biến hóa huyên náo chưa hoàn hồn lại: “Ngài biết hắn? Hắn là ai?”

Nói thẳng là Thần Hắc Ám? Đương nhiên không thể.

Frank nhớ thời điểm kinh dị khi mình nhận được thư của Ciro, nhưng cuối cùng vẫn là tin, dù sao cũng đã gặp Tử Thần rồi, thì thêm một Thần Hắc Ám giống như cũng không có gì ghê gớm, thế nhưng đối với đại đa số người mà nói, thần là danh từ rất xa vời, dù cho Đông Côi Mạc cùng Fariel đều đã chứng minh uy lực của thần, hay là nói, uy hiếp.

“Ngài là khách quý của bệ hạ.” Cậu kín đáo nói.

Beyonce vẫn không có xách thanh, sắc bén nói: “Hắn giả danh nghĩa sứ giả đặc phái của bệ hạ, ta còn đang muốn giam lại trong Phủ Tổng đốc…”

Harvey cười như không cười.

Frank mím mím môi, nghiêm túc nhìn Beyonce.

Beyonce có dự cảm không tốt.

Frank nói: “E rằng ta nhất định phải chấp hành mệnh lệnh của ngài.”

“Cái gì?” Là nàng quá bình thường, hay là thế giới quá điên cuồng? Một thành chủ của thành Meil ngàn dặm xa xôi chạy tới, thế mà lại vì muốn giữ một một tên lừa gạt? Beyonce nổi giận đùng đùng nói: “Chân tướng như ngươi nguyện a, nhưng đáng tiếc ngài không có quyền lực lớn như vậy!”

Frank không nói gì, chỉ lấy ra một quyền trượng đầu lâu huơ huơ, sau đó dưới lòng đất liền hiện lên một đám xương khô.

Beyonce sợ đến mức gào thét chói tai, tại thời điểm xương khô tóm cánh tay nàng ngất đi.

Frank để cho xương khô dẫn nàng trở về phòng, nói với Harvey: “Thất lễ.”

Harvey cười nói: “Một chút cũng không, ta rất thích xem loại tiết mục này. Còn muốn ngươi biểu diễn cả quả trình biến ả ta từ người thành xương khô, thì tốt hơn.”

Frank không kiêu ngạo nói: “Năng lực của tôi chưa tới.”

Harvey nói: “Trò hay kết thúc, khán giả cũng nên tan cuộc.” Hắn đứng lên.

Frank nói: “Bệ hạ mời ngài đến Fariel làm khách.”

“Há, mời.” Harvey còn đang nhìn xươg khô chưa rời đi, “Nếu như ta không đồng ý, có phải là sẽ biến thành một ả nữ nhân xấu xí nữa.” Hắn ngay cả tên Beyonce cũng lười nhớ.

Frank nói: “Ngài biết tôi không làm được.”

Harvey nói: “Nếu không thể, vậy ta không đi.”

Frank nhìn về phía Ningya. Cậu nhớ ở trong thư Ciro đã nhắc tới, nếu như không có cách nào thuyết phục Harvey, có thể tùy thời cầu viện Ningya.

Harvey sắc mặt hơi trầm xuống: “Ngươi tại sao nhìn em ấy? Ngươi cảm thấy ta sẽ vì em ấy mà thay đổi chủ ý? Ngươi cảm thấy em ấy có thể thuyết phục ta? Ngươi cảm thấy em ấy có thể ảnh hưởng ta đưa ra quyết định?” Vấn đề một cái tiếp một cái, âm thanh gần như nghiêm khắc.

Sắc mặt Ningya bất biến, hơi lắc lắc đầu.

Frank suy nghĩ một lát, tránh đường.

Harvey nhíu mày: “Ngươi không kiên trì một chút à?”

Từ sau khi tiếp quản thành Meil, cậu không chỉ tính tình trầm ổn rất nhiều, ngay cả lời cũng nói ít đi. Bởi vì cậu chỉ muốn nói chuyện cùng hắn cái người kia, bản thân cũng là một cái hũ nút, mà giữa bọn họ có lúc không cần ngôn ngữ vẫn có thể giao lưu.

Harvey lại có chút không cao hứng, mang theo Ningya đi tới cửa, nhìn  cửa xe ngựa hoa lệ, không nói hai lời nhảy lên.

Frank cùng ở sau người hắn, thấy thế hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn đi đâu?”

Harvey nói: “Đi đâu cũng được.”

Frank sửng sốt một chút, nhìn về phía phu xe — — — một thanh niên vừa cao vừa gầy. Thời điểm khi mắt hai người tương giao, băng lãnh trong mắt thanh niên hòa tan, hơi lộ ra ấm áp, sau đó gật gật đầu, tiếp tục cầm lấy dây cương, nhìn về phía trước.

Frank cười cười, ngồi lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy khỏi thành Tomah, lên phía bắc.

Harvey dường như thật sự nói tùy ý là tùy ý, căn bản không có quan tâm cậu dự định đi chỗ nào, mà Ningya cũng không. Dù đi nơi nào, tới chỗ nào, ở nơi nào, con mắt của cậu cũng đều đuổi theo Harvey.

Frank mấy lần muốn cùng cậu tiếp lời, còn chưa mở lời, đã cảm nhận đượcánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Harvey quét tới, lâu dần, cũng đã từ bỏ dự định.

Bất quá thời điểm nghỉ ngơi buổi tối, cậu cố ý viết phong thư, để xương khô mang cho thành chủ thành Tomah. Sau khi Ciro lên ngôi, vẫn luôn bất động thanh sắc diệt trừ thế lực hoàng hậu Samantha lưu lại, động tĩnh lớn đã sớm bị bắt rồi, đối với Beyonce, Ciro vốn nghĩ sẽ đối phó sau, dù sao nàng vô dụng cùng vô dụng, cũng là một mặt tiêu biểu thế lực của hoàng hậu Samantha, nàng lay động, liền biểu hiện tôn trọng của Ciro đối với mẫu thân. Thế nhưng nếu Harvey đã ra tay, để tránh Beyonce nhảy nhót tưng bừng dằn vặt, cũng chỉ có thể ra tay trước chiếm lợi thế.

Liên quan với Beyonce, Ciro cùng thành chủ thành Tomah đã sớm đạt thành hiểu ngầm, đây lại là thân tín bên cạnh Ciro không tính là bí mật bí mật, cho nên hắn không lo lắng phong thư này sẽ bị bằng mặt không bằng lòng.

Xe ngựa đi mấy ngày, Harvey cuối cùng cũng coi như có hứng thú phá vỡ im lặng, cùng Frank nói chuyện.

“Gần đây Mộng đại lục có xảy ra chuyện thú vị nào không?” Hắn nói.

Frank suy nghĩ một chút nói: “Có. Long xuất hiện ở Mộng đại lục.”

Harvey điều chỉnh tư thế ngồi một chút, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hiển nhiên đối tin tức này cảm thấy rất hứng thú: “Long? Ở đâu?”

Frank nói: “Shamanlier.”

Harvey như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm: “Đây chính là một tin tức rất thú vị.”

“Ngài có cảm thấy hứng thú với long không?” Frank dừng một chút, lại nói, “Tại thời đại các vị thần, long hẳn là rất bình thường.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện