Lăng Hàn động tâm, đi theo đoàn người.

Người càng ngày càng nhiều, đều đang bàn luận trận chiến giữa Chu Vô Cửu và Nam Cung Cực, để Lăng Hàn hiểu rõ tin tức của hai người.

Chu Vô Cửu và Nam Cung Cực đều là đệ tử bình thường của Vũ Viện, nhưng thực lực của Nam Cung Cực xếp thứ mười, là cao thủ cuối năm có tư cách xung kích đệ tử chân truyền. Chu Vô Cửu thì kém hơn một chút, nhưng thực lực ở trong đệ tử bình thường cũng có thể xếp thứ hai mươi, tương đối khá.

- Sao Chu Vô Cửu dám liều chết với Nam Cung Cực? - Hết cách rồi, ai bảo lúc trước Nam Cung sư huynh trong khi lịch luyện, vì bảo mệnh cho mình mà vứt bỏ Chu Quyên sư tỷ. Phải biết, Chu Quyên sư tỷ là người yêu của Chu Vô Cửu, ngươi nói hắn có thể không phát rồ sao?

- Ta nghe nói, kỳ thực Chu Quyên sư tỷ là bị Nam Cung sư huynh hại chết, trúng một kiếm của hắn, mới rơi vào mặt sau, bị ép liều chết với Ngân Quang Thú, tranh thủ thời gian đào mạng cho Nam Cung sư huynh.

- Xuỵt, lời này có thể nói lung tung sao, cẩn thận Nam Cung Cực tìm ngươi phiền phức. Người ta là Ngũ thiếu gia của Nam Cung gia, Tam ca của hắn Nam Cung Hành là đệ tử chân truyền, tu vi Dũng Tuyền tầng ba!

- Có điều Chu Vô Cửu cũng thực si tình, biết Nam Cung gia không dễ trêu, nhưng hàng năm đều sẽ tìm Nam Cung Cực huyết chiến. Năm ngoái bị đánh trọng thương, suýt chút nữa mất mạng, không nghĩ tới năm nay hắn lại tìm Nam Cung Cực khiêu chiến.

- Đáng tiếc, thiên phú của Chu Vô Cửu không tính cao, linh căn chỉ là Địa Cấp hạ phẩm. Hơn nữa trong nhà bần cùng, không có tài nguyên bồi dưỡng, chênh lệch với Nam Cung Cực chỉ có thể càng ngày càng lớn.

Bên cạnh có người nói tới ân oán giữa Chu Vô Cửu và Nam Cung Cực, Lăng Hàn nghe vào tai, không khỏi có chút hiếu kỳ với Chu Vô Cửu kia.

Đoàn người đi tới Luyện Võ Trường của học viện, chỉ thấy giữa trường đã có một người đứng, những người khác đều rất tự giác không đặt chân đi vào. Ở Hổ Dương Học Viện, luận bàn là cho phép, chỉ cần song phương đồng ý liền có thể giao chiến ở trong sân luyện võ.

Trên nguyên tắc là tận lực hạ thủ lưu tình, nhưng thật không dừng được cũng sẽ không chịu trừng phạt quá lớn. Dù sao đao kiếm không có mắt, nhưng nếu như cố ý hại người, học viện sẽ xử phạt nghiêm khắc.

Tỷ như một phương đã chịu thua, hoặc hôn mê, hoặc triệt để mất đi sức chiến đấu, nhưng một phương khác vẫn tiếp tục công kích, vậy thì thuộc về hành vi nghiêm cấm.

Lăng Hàn nhìn người trong Luyện Võ Trường, dáng dấp khoảng hai mươi lăm tuổi, vác trường kiếm, vóc người thon dài, tướng mạo không thể nói đẹp trai, nhưng hai mắt rất ác liệt, người bình thường phỏng chừng không dám nhìn thẳng.

- Sao Nam Cung Cực còn chưa tới?

- Người ta là bị khiêu chiến, nhất định sẽ tới.

- Lại nói, đây là lần thứ mấy Chu Vô Cửu khiêu chiến Nam Cung Cực rồi?

- Chắc lần thứ năm?

- Cũng chính là đã bốn năm!

- Nghị lực của tên này thực đáng sợ, mỗi lần đều bị trọng thương, thiếu một chút sẽ chết, nhưng trước sau cắn răng vượt qua, khiến người ta không thể không phục.

Mọi người nghị luận, đều biểu thị đồng tình cùng kính nể với Chu Vô Cửu.

Ồ?

Khóe miệng của Lăng Hàn hơi tươi cười, thầm nói:

- Thật không nghĩ tới, lại gặp phải người nắm giữ thể chất đặc thù! Trên người hắn có ngân quang yếu ớt, hơn nữa người khác nói hắn bốn lần trọng thương mà không chết, có thể khôi phục rất nhanh, người này hẳn là Ngân Nguyệt Tộc đi!

Ngân Nguyệt Tộc trời sinh nắm giữ Ngân Nguyệt thể, đây là một loại thể chất có sức khôi phục mạnh mẽ, bản thân có thể nói là một loại thánh đan chữa thương. Cũng vì như thế, người của chủng tộc này rất ít ỏi.

Bị người săn giết luyện thành đan dược.

- Vốn tưởng rằng mười ngàn năm đi qua, chủng tộc này đã tuyệt tích, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp phải!

- Cũng được, nể mặt mũi của Ngân Nguyệt Vương, ta liền giúp hắn một tay.

Vạn năm trước, Lăng Hàn vì hái thuốc mà tiến vào lãnh địa của Ngân Nguyệt Tộc, được Tộc trưởng của Ngân Nguyệt Tộc là Ngân Nguyệt Vương nhiệt tình khoản đãi. Chỉ là sau đó không lâu, Ngân Nguyệt Tộc liền bị diệt tộc, lúc đó cảnh giới của Lăng Hàn còn quá thấp, căn bản vô lực cứu viện, chờ khi hắn bước vào Thiên Nhân Cảnh, những hung đồ kia đã chết già.

Đây là một tiếc nuối của Lăng Hàn.

- Ha ha ha, Chu Vô Cửu, ngươi muốn thất bại bao nhiêu lần mới hiểu, ngươi vĩnh viễn không thể là đối thủ của ta!

Một thanh niên đi nhanh tới, trên người toả ra khí thế mạnh mẽ.

Tụ Nguyên tầng chín, hơn nữa còn là đỉnh cao!

Nếu như không có thực lực như vậy, sao ngồi được mười vị trí đầu trong đệ tử bình thường?

So sánh với nhau, Chu Vô Cửu liền thua kém rất nhiều, chỉ có Tụ Nguyên tầng bảy. Nhưng mọi người đều biết cảnh giới không có nghĩa là sức chiến đấu, Chu Vô Cửu có thể đứng vào hai mươi vị trí đầu, nói rõ sức chiến đấu của hắn vượt xa cảnh giới.

- Ít nói nhảm, ra chiêu đi!

Chu Vô Cửu lập tức rút kiếm, đánh một kiếm quyết.

Nam Cung Cực đầy ngạo khí, hắn đồng dạng đánh kiếm quyết. Chuyện này ý nghĩa song phương đều đồng ý cuộc chiến đấu này.

Xèo, Chu Vô Cửu xông ra ngoài, một chiêu kiếm xẹt qua, hàn quang lấp lóe.

Nam Cung Cực không để ý chút nào. Hắn là cao thủ mười vị trí đầu, so sánh với đó, Chu Vô Cửu tính là gì?

Leng keng leng keng, hai người giao chiến kịch liệt. Hiển nhiên Nam Cung Cực chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, vô cùng dễ dàng, trong miệng còn trào phúng, đả kích tinh thần của Chu Vô Cửu. Nhưng trên thực tế, hắn rất kiêng kỵ Chu Vô Cửu.

Bốn trận chiến trước, mỗi lần hắn đều hạ tử thủ, tuy không chết tại chỗ, nhưng chỉ cần kéo hai, ba ngày tuyệt đối sẽ quải điệu, nghĩ rằng lấy gia thế của Chu Vô Cửu, là không thể mua được thánh dược chữa thương cực phẩm.

Nhưng người này lại bất tử, hơn nữa không có di chứng, liên tục bốn lần như thế, Nam Cung Cực tự nhiên kiêng kỵ.

Trong lòng hắn có quỷ, mà Chu Vô Cửu là người duy nhất có quan hệ với Chu Quyên, chỉ cần Chu Vô Cửu một ngày bất tử, hắn liền một ngày bất an. Chuyện này có khả năng làm hắn không thể đột phá Dũng Tuyền Cảnh!

Bởi vậy, ngày hôm nay hắn cũng quyết tàn nhẫn, nhất định phải giết chết Chu Vô Cửu tại chỗ.

Bại cùng giết, đây là hai việc khác nhau, độ khó hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy hắn muốn đánh chết Chu Vô Cửu, cần chế tạo một bước ngoặt, một đòn mất mạng, sau đó có thể nói không dừng tay kịp.

Hai người tái chiến một hồi, Nam Cung Cực ỷ vào thực lực mạnh hơn, cuối cùng tìm được một cơ hội tuyệt hảo, đâm ra một chiêu kiếm, tản ra ba đạo hàn quang, đâm thẳng tới trái tim của Chu Vô Cửu.

Đây không phải kiếm khí, mà là hắn xuất kiếm quá nhanh, sản sinh hai đạo tàn ảnh.

Võ kỹ Địa Cấp thượng phẩm, Vũ Ảnh kiếm pháp!

Hắn tiêu hao hết điểm cống hiến mới đổi được võ kỹ này, chính là vì trận chiến ngày hôm nay, đánh chết Chu Vô Cửu.

- Đi chết đi!

Hắn thầm nói, thúc đẩy một thức mạnh nhất trong Vũ Ảnh kiếm pháp, triển khai công kích vô tình.

Vèo, Chu Vô Cửu cũng xuất kiếm, đánh ra hai đạo ánh sáng lạnh lẽo!

Lẽ nào hắn cũng dùng khoái kiếm?

Không phải!

- Kiếm khí!

Người xung quanh đều kinh ngạc thốt lên, đây là kiếm khí, tiêu chí của vương giả!

Phốc! Phốc!

Hai tia huyết hoa đồng thời bắn ra, chiêu kiếm của Nam Cung Cực đâm vào bụng dưới của Chu Vô Cửu. Mà Chu Vô Cửu đánh ra kiếm khí cũng tước qua yết hầu của Nam Cung Cực, lưu lại một vết máu.

Ánh mắt của Nam Cung Cực không khỏi hiện ra hàn quang, lập tức rút kiếm đâm tới, hắn muốn giết đối thủ này.

Xoạt, lại có một đạo hàn quang xẹt qua, Lăng Hàn ra tay, vung kiếm đón nhận.

---------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện